Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 56
Buổi tối, sau khi tắt đèn đi ngủ, trong phòng tối om. Đèn cảm ứng trên hành lang cũng theo đó âm thầm tối đi, Hứa Thịnh tắm muộn, tóc hơi ướt, sau khi hai chữ “huyền học” lướt qua trong đầu thì chống tay ngồi dậy.
Nếu khoa học không có cách nào giải thích được, có thể thử dùng huyền học.
Hứa Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy: Mẹ nó chứ, đúng là một ý kiến hay.
Trương Phong vừa mới đuổi khéo mẹ mình đi, lấy cớ muốn tập trung làm bài tập, mở điện thoại di động chơi game.
Kết quả vừa mới vào game, đại ca của cậu gọi điện thoại tới, Trương Phong sửng sốt nhìn hai chữ “Hứa Thịnh” hiển thị trên màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó đối diện đột nhiên cúp máy.
Trương Phong lập tức gọi lại, Hứa Thịnh không nhận.
Trương Phong chỉ có thể gửi voice qua tin nhắn: “Đại ca sao thế, giờ này còn tìm tao? Sao không nhận điện thoại?”
Hứa Thịnh nghĩ thầm suýt chút nữa cậu đã quên bây giờ mình là ai rồi.
S: Điện thoại di động xảy ra chút vấn đề, không thể nói chuyện điện thoại được.
S: Hỏi mày chuyện này.
Trương Phong ngồi thẳng: Ngài cứ nói.
S: Mày còn nhớ cuối học kỳ trước, mày sang phố thương mại ở gần trường xin quẻ không?
Trương Phong nhớ lại chuyện này, lúc ấy còn bị Hứa Thịnh vô tình giễu cợt: Tao nhớ mày còn nói ngu đần mới đi xin quẻ, nếu trên thế giới này thắp hương lễ Phật có tác dụng cũng sẽ không tồn tại những người thi cử không đạt tiêu chuẩn.
Cậu còn từng nói như thế?
“…”
Ngón tay Hứa Thịnh hơi dừng lại, câu “Có tiệm nào giới thiệu được không?” phía sau không nhắn vào khung chat nữa.
Con phố thương mại bên ngoài trường học gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Kể từ khi bói Tarot online chuyển sang mở tiệm, việc làm ăn trở nên phát đạt, tất cả những kẻ lừa đảo khắp nơi rối rít thấy được cơ hội làm ăn, không chỉ bắt đầu bày sạp bán quẻ mà đến đợt thi cử còn bày bán cả túi gấm chắc chắn thi đỗ, xúc xắc đoán mò ABCD tất trúng…. Cả một thời gian làm ăn vô cùng lợi nhuận.
Trương Phong rất thông thạo con phố thương mại này, cậu ta thích đi dạo phố với nữ sinh. Hứa Thịnh xóa bỏ những chữ vừa đánh, cuối cùng chỉ có thể dùng câu “Tao có một người bạn” để mở đầu.
“Nghe đồn quầy đoán mệnh danh tiếng khá ổn, để tao suy nghĩ đã, gần đây mới mở một một tiệm “Bán Tiên Cư” nghe nói cũng được lắm”, Trương Phong nghĩ xong thì gửi giọng nói, “Phải hẹn trước trên mạng đó, lúc đi mang theo bát tự* ngày sinh là được. Có khi là thần linh thật đấy. Tuần trước Trương Đồng vừa mới xem xong ở chỗ đó, lúc về khen vị Hồ bán tiên kia vô cùng thần kỳ, nói ông ta chắc chắn là một thế ngoại cao nhân*. Bạn mày muốn xem vận khí thi cử có thể tới thử xem sao.”
*bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của Trung Quốc.
*ngoại thế cao nhân: chỉ người uyên bác, nhìn xa trông rộng, gây ấn tượng cho người khác.
S: Được.
S: Cảm ơn.
Sau khi chat xong, Trương Phong nhìn điện thoại không rõ gãi đầu một cái, trong bụng không hiểu: Đột nhiên Hứa Thịnh hỏi xem đoán mệnh làm gì?
Tinh.
Trò chơi đã tìm được đối thủ.
Thôi, kệ nó đi.
Trương Phong vội vào game, cũng không để tâm chuyện này, nhanh chóng quên mất.
Tắt đèn cũng không ảnh hưởng việc học bá giải đề.
Cùng lúc đó, Thiệu Trạm bóp sống mũi, lật trang bài thi cuối cùng.
Một tay thiếu niên cầm bút, chất liệu may mặc dán lên sống lưng thẳng tắp, ngón tay của Hứa Thịnh nhỏ dài, khớp xương hơi nhô lên.
Ánh đèn bàn phá vỡ bóng tối xung quanh, chiếu sáng đốt ngón tay hơi cong cong của cậu.
Sau khi Thiệu Trạm lật sang trang, dừng lại vài giây, không hiểu sao đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Hứa Thịnh dùng bàn tay này cầm bút vẽ tranh.
Phía sau là một đề bài cuối cùng: Gọi V là tập hợp của 2019 điểm trong không gian. trong đó bốn điểm bất kỳ không đồng phẳng. Một số điểm được nối thành các đoạn thẳng, E là tập hợp các đoạn thẳng này…
Thiệu Trạm thu hồi ánh mắt, vội vã đọc lướt qua đề bài, còn chưa kịp tìm ra được định hướng giải đề, cửa bị người gõ vài tiếng.
Hứa Thịnh nhắn tin cho Thiệu Trạm, chờ mấy phút không thấy trả lời nên cứ sang gõ thẳng cửa.
Lúc Thiệu Trạm mở cửa, Hứa Thịnh đang dựa lên cửa phòng mình, cách cậu một hành lang táy máy điện thoại di động.
Thấy cậu mở cửa, Hứa Thịnh giơ điện thoại di động lắc lắc, nói: “Nhắn tin cho cậu, cậu không thấy à?”
Đúng là Thiệu Trạm không thấy.
Lúc viết đề thi trừ dùng để căn giờ làm bài ra, cậu không nhìn điện thoại di động.
Bình thường Hứa Thịnh đi đến đâu cũng nằm bò ra ở đó như người không xương, trông rất hài hòa, nhưng bây giờ đang trong thân thể cậu, Thiệu Trạm nhìn tổng thể cảm thấy kỳ quái, cậu nghiêng người nói: “Đi vào.”
Đây vốn dĩ là phòng của cậu, cũng không cần Thiệu Trạm gọi, Hứa Thịnh đi tới giường ngồi xuống rất tự nhiên, nói thẳng mục đích đến: “Tôi nghĩ ra được một cách.”
Thiệu Trạm không đoán được cậu muốn nói cái gì.
Hứa Thịnh: “Tôi kể cho cậu một câu chuyện.”
“…”
Thiệu Trạm: “Câu chuyện?”
Dưới ánh mắt của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh đổi một tư thế nói: “Khi còn bé, em họ tôi vô tình rơi xuống sông, sau khi vớt lên sốt cao mãi không giảm, uống bao nhiêu thuốc bác sĩ kê cũng đều không có tác dụng.”
Lúc này Thiệu Trạm hoàn toàn vẫn không đoán được cậu muốn nói cái gì.
Hơn nữa, nửa đêm còn kể chuyện em họ.
Thiếu niên thiên tài thất bại mà thi Ngữ văn vẫn còn có thể đạt 145 điểm, bây giờ không thể bắt được trọng tâm câu chuyện.
Hứa Thịnh kể đến đây, dừng lại hỏi: “Cậu đoán thử cuối cùng em họ tôi làm sao khỏi hẳn?”
“…”
Thiệu Trạm phối hợp với cậu, hỏi ngược lại: “Làm sao khỏi hẳn?”
“Huyền học.”
“…”
“Trong phố nhà bọn tôi có một bà cốt*, vẽ cho nó một tấm bùa chú, đốt xong uống vào ngày hôm sau là khỏe lại.”
*bà cốt (theo mê tín): người đàn bà có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã chết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống.
“Cho nên?”
“Cho nên những chuyện khoa học không có cách nào giải thích được, chúng ta có thể nhờ sự giúp đỡ của huyền học.”
Thiệu Trạm mở nắp chai nước khoáng để bên cạnh bàn, đi tới mép giường đưa cho cậu.
Hứa Thịnh nhận lấy, nói: “Tôi nghe ngóng từ Trương Phong rồi, cạnh trường mới mở một tiệm ‘Bán Tiên Cư’, danh tiếng cũng không tệ lắm.”
Ánh đèn bàn không quá mạnh, rọi đến mép giường ánh sáng càng yếu đi.
Chờ sau khi Hứa Thịnh nhận nước, vừa ngửa đầu uống một ngụm, tay Thiệu Trạm vẫn không thu lại, cậu đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên trán Hứa Thịnh: “Trong cái đầu này của cậu, mỗi ngày đều nghĩ ra được cái gì thế?”
Nhiệt độ đầu ngón tay thiếu niên nóng bỏng chạm nhẹ một cái.
Hứa Thịnh cầm chai nước, chớp mắt mấy cái, trong phút chốc bị nhiệt độ kia khiến cho mông lung.
Thiệu Trạm: “Khi nào đi?”
Trước khi tới Hứa Thịnh còn lo lắng Thiệu Trạm sẽ cảm thấy đề nghị này của cậu rất nhảm nhí, đường đường là học bá lại đi tìm đại sư xem bói, hai nhân tố này nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến nhau: “Sau giờ tự học buổi tối nhé?”
Thiệu Trạm cũng cho là mình sẽ cảm thấy đề nghị này rất nhảm nhí, nhưng trước Tứ Hiệu Liên Trại, có cứng rắn hơn nữa cũng phải cúi đầu.
“Được.”
Đến khi Thiệu Trạm thu tay về, quay lại trước bàn học tiếp tục làm bài thi, Hứa Thịnh không biết từ lúc nào đã uống hết một chai nước, sau đó đóng nắp chai lại.
Lòng bàn tay Hứa Thịnh dính chút mồ hôi, cậu cầm chai nước đi tới: “Cậu đang làm đề thi à?”
Trên bàn đặt một xấp đề thi, mặc dù Hứa Thịnh một đề đọc cũng không hiểu, nhưng dù sao cũng là thứ cậu cầm từ phòng họp về.
Hứa Thịnh liếc một cái, thấy Thiệu Trạm đang nháp công thức của một câu hỏi, đề bài rất dài. Hứa Thịnh để ý trong đề có mấy con số khiến da đầu người ta tê dại, nhìn cũng dọa người: “Thỏa mãn điều kiện, nếu E có n nguyên tố, thì E chắc chắn chứa 908 tập con nhị phân.”
908, tập con nhị phân??
Nghĩa là gì?
Thiệu Trạm nhìn cậu: “Muốn thử không? Câu này không khó.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “Làm quen sớm trước.”
Tình huống xấu nhất chính là phải mượn thân phận của Thiệu Trạm———Đại Ma vương Tứ Hiệu Liên Trại đi tham gia thi đấu.
Hứa Thịnh do dự một hồi, cảm thấy trải nghiệm chút việc đời của Thiệu Trạm sớm luôn cũng được.
Đề có thể không làm được, đến lúc đó chắc chắn phải thể hiện chút khí thế.
Vả lại Thiệu Trạm cũng nói, câu này không khó…Có lẽ cậu có thiên phú thi đấu chứ?
Một học tra chưa bao giờ học tập, khó tránh khỏi sẽ ảo tưởng trong lòng một khi mở công tắc học tập trên người mình, bỗng dưng có thể gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc*.
*thành ngữ, bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì thành tích khiến mọi người ngạc nhiên.
Hứa Thịnh thầm tính nhẩm nhưng không nói ra: “Thử thì thử.”
Thật ra nghe Thiệu Trạm giảng đề là một loại hưởng thụ, giọng nói thiếu niên lạnh lùng, suy nghĩ rõ ràng, theo mạch suy nghĩ viết định lý sơ lược lên giấy: “Câu này trước tiên cần chứng minh như sau, giả sử G=(V,E) là một đồ thị đơn giản, G là đồ thị liên thông thì G chứa…”
Hứa Thịnh từ bỏ rất quả quyết.
Trong nháy mắt cậu tỉnh táo lại.
Trong miệng Thiệu Trạm thì “không khó”, nhưng cách hiểu của cậu ấy khác hẳn với cái “không khó” của người bình thường.
Thiệu Trạm giảng đến đây, đưa bút cho cậu, tỏ ý tự cậu giải một lần.
“…Mẹ kiếp”, Hứa Thịnh nói, “Không làm được.”
Thật sự đối mặt với đề thi mới biết được độ khó của nó, tâm trạng muốn đến Bán Tiên Cư của Hứa Thịnh càng thêm mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
Sau giờ tự học buổi tối, hai người thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị chạy ra ngoài từ cửa sau.
“Trạm ca, Thịnh ca”, Hầu Tuấn và Đàm Khải vỗ vai bọn họ từ sau lưng, “Chúng ta ra phố thương mại ăn cơm đi, gần đây có nhà mới mở quán mỳ, đi cùng nhau không?”
Đều là đi phố thương mại, lúc này nói không tiện đường thì không đúng lắm.
Hứa Thịnh: “Các cậu đi đi, bọn tôi ra phố thương mại mua vài thứ…”
Hứa Thịnh còn chưa nói xong, Hầu Tuấn đã chen thẳng vào giữa hai người: “Cũng không phải đều ra phố sao? Cùng đi đi.”
Sau khi tan học, phố thương mại giăng đèn kết hoa, ngôi trường này có tên “Lâm Giang” một nửa là vì môi trường thiên nhiên của trường, sông nước xung quanh lạnh thấu xương, phố thương mại xây theo phong cách thị trấn cổ, kiến trúc bằng gỗ, từng cánh cửa hình vuông xây ở đầu con phố, từ cửa tiệm truyền tới một trận tiếng hét lớn.
“Khai trương quán mỳ, đặc biệt giảm 20%———”
“Tarot, xem vận may thi cử của quý khách———-”
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm nhắm mắt đi cùng bọn họ một đoạn đường.
Trừ những lúc đi ăn cơm, Hứa Thịnh rất ít khi đi dạo ở con đường này, thi thoảng bọn Trương Đồng muốn đi mua đồ tìm cậu tham khảo ý kiến, cậu mới đi ngang qua đây một lúc.
Tối hôm qua cậu hẹn vị đại sư kia trước 7 giờ, thế nhưng “Bán Tiên Cư” khó tìm, hai người vừa đi vừa nhìn biển số nhà trước cửa tiệm.
“Trước mặt chính là quán mỳ”, Viên Tự Cường hiếu kỳ nói: “Bọn cậu đi mua cái gì thế?
Lòng Hứa Thịnh không bình tĩnh được: “Chẳng phải Tứ Hiệu Liên Trại sắp diễn ra sao? Tôi đi mua vài quyển đề thi.”
Viên Tự Cường chuyển sang Thiệu Trạm: “Còn Thịnh ca cậu?”
Thiệu Trạm: “Đi mua với cậu ấy.”
Ồ.
Hứa Thịnh đang tìm, bị Thiệu Trạm kéo đi: “Có phải nhà kia không?”
Hứa Thịnh nhìn theo hướng Thiệu Trạm chỉ, ở khúc quanh ngã tư, có một nhà cách xa khu vực cửa tiệm huyên náo, cửa tiệm cũng không sửa sang gì đặc biệt, thậm chí tên tiệm còn không treo, chỉ có một tấm biển quảng cáo đứng đó, dùng bút lông viết ba chữ “Bán Tiên Cư”. Mơ hồ có cảm giác là cửa tiệm của thế ngoại cao nhân, không chú ý nhìn rất bỏ qua.
Hứa Thịnh: “Là nhà này.”
Nhưng bọn Hầu Tuấn còn ở đây, lúc này đi kiểu gì?
Hứa Thịnh đang muốn thả chậm bước chân, tỉnh bơ kéo giãn khoảng cách với bọn Hầu Tuấn, Thiệu Trạm hành động còn dứt khoát hơn cậu————-Cậu kéo thẳng Hứa Thịnh đi ngược vào trong đám đông, trốn trong đám người đi ngược về phía sau, trong chớp mắt đã kéo giãn được khoảng cách với người trước mặt. Trải qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, Hầu Tuấn vừa quay đầu lại, phát hiện hai người sau lưng đã biến mất từ lúc nào không hay.
Bán Tiên Cư tỏa ra làn khói xanh lượn lờ từ trong khe cửa khép một nửa.
Đại sảnh đốt hương.
Đẩy cửa ra, không thấy người nhưng nghe thấy tiếng trước, giọng ông lão khàn khàn nói: “…Đúng là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi, ta nhìn thấy trên người hai vị có một khí chất không hề tầm thường bao phủ.”
Giọng nói kia lại tiếp tục: “Vào rồi nói.”
Một giây kế tiếp, không biết từ đâu xuất hiện một trận gió, sau đó “cạch” một tiếng, cửa vừa mới bị đẩy ra đóng sập lại!
Nếu khoa học không có cách nào giải thích được, có thể thử dùng huyền học.
Hứa Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy: Mẹ nó chứ, đúng là một ý kiến hay.
Trương Phong vừa mới đuổi khéo mẹ mình đi, lấy cớ muốn tập trung làm bài tập, mở điện thoại di động chơi game.
Kết quả vừa mới vào game, đại ca của cậu gọi điện thoại tới, Trương Phong sửng sốt nhìn hai chữ “Hứa Thịnh” hiển thị trên màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó đối diện đột nhiên cúp máy.
Trương Phong lập tức gọi lại, Hứa Thịnh không nhận.
Trương Phong chỉ có thể gửi voice qua tin nhắn: “Đại ca sao thế, giờ này còn tìm tao? Sao không nhận điện thoại?”
Hứa Thịnh nghĩ thầm suýt chút nữa cậu đã quên bây giờ mình là ai rồi.
S: Điện thoại di động xảy ra chút vấn đề, không thể nói chuyện điện thoại được.
S: Hỏi mày chuyện này.
Trương Phong ngồi thẳng: Ngài cứ nói.
S: Mày còn nhớ cuối học kỳ trước, mày sang phố thương mại ở gần trường xin quẻ không?
Trương Phong nhớ lại chuyện này, lúc ấy còn bị Hứa Thịnh vô tình giễu cợt: Tao nhớ mày còn nói ngu đần mới đi xin quẻ, nếu trên thế giới này thắp hương lễ Phật có tác dụng cũng sẽ không tồn tại những người thi cử không đạt tiêu chuẩn.
Cậu còn từng nói như thế?
“…”
Ngón tay Hứa Thịnh hơi dừng lại, câu “Có tiệm nào giới thiệu được không?” phía sau không nhắn vào khung chat nữa.
Con phố thương mại bên ngoài trường học gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Kể từ khi bói Tarot online chuyển sang mở tiệm, việc làm ăn trở nên phát đạt, tất cả những kẻ lừa đảo khắp nơi rối rít thấy được cơ hội làm ăn, không chỉ bắt đầu bày sạp bán quẻ mà đến đợt thi cử còn bày bán cả túi gấm chắc chắn thi đỗ, xúc xắc đoán mò ABCD tất trúng…. Cả một thời gian làm ăn vô cùng lợi nhuận.
Trương Phong rất thông thạo con phố thương mại này, cậu ta thích đi dạo phố với nữ sinh. Hứa Thịnh xóa bỏ những chữ vừa đánh, cuối cùng chỉ có thể dùng câu “Tao có một người bạn” để mở đầu.
“Nghe đồn quầy đoán mệnh danh tiếng khá ổn, để tao suy nghĩ đã, gần đây mới mở một một tiệm “Bán Tiên Cư” nghe nói cũng được lắm”, Trương Phong nghĩ xong thì gửi giọng nói, “Phải hẹn trước trên mạng đó, lúc đi mang theo bát tự* ngày sinh là được. Có khi là thần linh thật đấy. Tuần trước Trương Đồng vừa mới xem xong ở chỗ đó, lúc về khen vị Hồ bán tiên kia vô cùng thần kỳ, nói ông ta chắc chắn là một thế ngoại cao nhân*. Bạn mày muốn xem vận khí thi cử có thể tới thử xem sao.”
*bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của Trung Quốc.
*ngoại thế cao nhân: chỉ người uyên bác, nhìn xa trông rộng, gây ấn tượng cho người khác.
S: Được.
S: Cảm ơn.
Sau khi chat xong, Trương Phong nhìn điện thoại không rõ gãi đầu một cái, trong bụng không hiểu: Đột nhiên Hứa Thịnh hỏi xem đoán mệnh làm gì?
Tinh.
Trò chơi đã tìm được đối thủ.
Thôi, kệ nó đi.
Trương Phong vội vào game, cũng không để tâm chuyện này, nhanh chóng quên mất.
Tắt đèn cũng không ảnh hưởng việc học bá giải đề.
Cùng lúc đó, Thiệu Trạm bóp sống mũi, lật trang bài thi cuối cùng.
Một tay thiếu niên cầm bút, chất liệu may mặc dán lên sống lưng thẳng tắp, ngón tay của Hứa Thịnh nhỏ dài, khớp xương hơi nhô lên.
Ánh đèn bàn phá vỡ bóng tối xung quanh, chiếu sáng đốt ngón tay hơi cong cong của cậu.
Sau khi Thiệu Trạm lật sang trang, dừng lại vài giây, không hiểu sao đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Hứa Thịnh dùng bàn tay này cầm bút vẽ tranh.
Phía sau là một đề bài cuối cùng: Gọi V là tập hợp của 2019 điểm trong không gian. trong đó bốn điểm bất kỳ không đồng phẳng. Một số điểm được nối thành các đoạn thẳng, E là tập hợp các đoạn thẳng này…
Thiệu Trạm thu hồi ánh mắt, vội vã đọc lướt qua đề bài, còn chưa kịp tìm ra được định hướng giải đề, cửa bị người gõ vài tiếng.
Hứa Thịnh nhắn tin cho Thiệu Trạm, chờ mấy phút không thấy trả lời nên cứ sang gõ thẳng cửa.
Lúc Thiệu Trạm mở cửa, Hứa Thịnh đang dựa lên cửa phòng mình, cách cậu một hành lang táy máy điện thoại di động.
Thấy cậu mở cửa, Hứa Thịnh giơ điện thoại di động lắc lắc, nói: “Nhắn tin cho cậu, cậu không thấy à?”
Đúng là Thiệu Trạm không thấy.
Lúc viết đề thi trừ dùng để căn giờ làm bài ra, cậu không nhìn điện thoại di động.
Bình thường Hứa Thịnh đi đến đâu cũng nằm bò ra ở đó như người không xương, trông rất hài hòa, nhưng bây giờ đang trong thân thể cậu, Thiệu Trạm nhìn tổng thể cảm thấy kỳ quái, cậu nghiêng người nói: “Đi vào.”
Đây vốn dĩ là phòng của cậu, cũng không cần Thiệu Trạm gọi, Hứa Thịnh đi tới giường ngồi xuống rất tự nhiên, nói thẳng mục đích đến: “Tôi nghĩ ra được một cách.”
Thiệu Trạm không đoán được cậu muốn nói cái gì.
Hứa Thịnh: “Tôi kể cho cậu một câu chuyện.”
“…”
Thiệu Trạm: “Câu chuyện?”
Dưới ánh mắt của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh đổi một tư thế nói: “Khi còn bé, em họ tôi vô tình rơi xuống sông, sau khi vớt lên sốt cao mãi không giảm, uống bao nhiêu thuốc bác sĩ kê cũng đều không có tác dụng.”
Lúc này Thiệu Trạm hoàn toàn vẫn không đoán được cậu muốn nói cái gì.
Hơn nữa, nửa đêm còn kể chuyện em họ.
Thiếu niên thiên tài thất bại mà thi Ngữ văn vẫn còn có thể đạt 145 điểm, bây giờ không thể bắt được trọng tâm câu chuyện.
Hứa Thịnh kể đến đây, dừng lại hỏi: “Cậu đoán thử cuối cùng em họ tôi làm sao khỏi hẳn?”
“…”
Thiệu Trạm phối hợp với cậu, hỏi ngược lại: “Làm sao khỏi hẳn?”
“Huyền học.”
“…”
“Trong phố nhà bọn tôi có một bà cốt*, vẽ cho nó một tấm bùa chú, đốt xong uống vào ngày hôm sau là khỏe lại.”
*bà cốt (theo mê tín): người đàn bà có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã chết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống.
“Cho nên?”
“Cho nên những chuyện khoa học không có cách nào giải thích được, chúng ta có thể nhờ sự giúp đỡ của huyền học.”
Thiệu Trạm mở nắp chai nước khoáng để bên cạnh bàn, đi tới mép giường đưa cho cậu.
Hứa Thịnh nhận lấy, nói: “Tôi nghe ngóng từ Trương Phong rồi, cạnh trường mới mở một tiệm ‘Bán Tiên Cư’, danh tiếng cũng không tệ lắm.”
Ánh đèn bàn không quá mạnh, rọi đến mép giường ánh sáng càng yếu đi.
Chờ sau khi Hứa Thịnh nhận nước, vừa ngửa đầu uống một ngụm, tay Thiệu Trạm vẫn không thu lại, cậu đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên trán Hứa Thịnh: “Trong cái đầu này của cậu, mỗi ngày đều nghĩ ra được cái gì thế?”
Nhiệt độ đầu ngón tay thiếu niên nóng bỏng chạm nhẹ một cái.
Hứa Thịnh cầm chai nước, chớp mắt mấy cái, trong phút chốc bị nhiệt độ kia khiến cho mông lung.
Thiệu Trạm: “Khi nào đi?”
Trước khi tới Hứa Thịnh còn lo lắng Thiệu Trạm sẽ cảm thấy đề nghị này của cậu rất nhảm nhí, đường đường là học bá lại đi tìm đại sư xem bói, hai nhân tố này nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến nhau: “Sau giờ tự học buổi tối nhé?”
Thiệu Trạm cũng cho là mình sẽ cảm thấy đề nghị này rất nhảm nhí, nhưng trước Tứ Hiệu Liên Trại, có cứng rắn hơn nữa cũng phải cúi đầu.
“Được.”
Đến khi Thiệu Trạm thu tay về, quay lại trước bàn học tiếp tục làm bài thi, Hứa Thịnh không biết từ lúc nào đã uống hết một chai nước, sau đó đóng nắp chai lại.
Lòng bàn tay Hứa Thịnh dính chút mồ hôi, cậu cầm chai nước đi tới: “Cậu đang làm đề thi à?”
Trên bàn đặt một xấp đề thi, mặc dù Hứa Thịnh một đề đọc cũng không hiểu, nhưng dù sao cũng là thứ cậu cầm từ phòng họp về.
Hứa Thịnh liếc một cái, thấy Thiệu Trạm đang nháp công thức của một câu hỏi, đề bài rất dài. Hứa Thịnh để ý trong đề có mấy con số khiến da đầu người ta tê dại, nhìn cũng dọa người: “Thỏa mãn điều kiện, nếu E có n nguyên tố, thì E chắc chắn chứa 908 tập con nhị phân.”
908, tập con nhị phân??
Nghĩa là gì?
Thiệu Trạm nhìn cậu: “Muốn thử không? Câu này không khó.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “Làm quen sớm trước.”
Tình huống xấu nhất chính là phải mượn thân phận của Thiệu Trạm———Đại Ma vương Tứ Hiệu Liên Trại đi tham gia thi đấu.
Hứa Thịnh do dự một hồi, cảm thấy trải nghiệm chút việc đời của Thiệu Trạm sớm luôn cũng được.
Đề có thể không làm được, đến lúc đó chắc chắn phải thể hiện chút khí thế.
Vả lại Thiệu Trạm cũng nói, câu này không khó…Có lẽ cậu có thiên phú thi đấu chứ?
Một học tra chưa bao giờ học tập, khó tránh khỏi sẽ ảo tưởng trong lòng một khi mở công tắc học tập trên người mình, bỗng dưng có thể gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc*.
*thành ngữ, bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì thành tích khiến mọi người ngạc nhiên.
Hứa Thịnh thầm tính nhẩm nhưng không nói ra: “Thử thì thử.”
Thật ra nghe Thiệu Trạm giảng đề là một loại hưởng thụ, giọng nói thiếu niên lạnh lùng, suy nghĩ rõ ràng, theo mạch suy nghĩ viết định lý sơ lược lên giấy: “Câu này trước tiên cần chứng minh như sau, giả sử G=(V,E) là một đồ thị đơn giản, G là đồ thị liên thông thì G chứa…”
Hứa Thịnh từ bỏ rất quả quyết.
Trong nháy mắt cậu tỉnh táo lại.
Trong miệng Thiệu Trạm thì “không khó”, nhưng cách hiểu của cậu ấy khác hẳn với cái “không khó” của người bình thường.
Thiệu Trạm giảng đến đây, đưa bút cho cậu, tỏ ý tự cậu giải một lần.
“…Mẹ kiếp”, Hứa Thịnh nói, “Không làm được.”
Thật sự đối mặt với đề thi mới biết được độ khó của nó, tâm trạng muốn đến Bán Tiên Cư của Hứa Thịnh càng thêm mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
Sau giờ tự học buổi tối, hai người thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị chạy ra ngoài từ cửa sau.
“Trạm ca, Thịnh ca”, Hầu Tuấn và Đàm Khải vỗ vai bọn họ từ sau lưng, “Chúng ta ra phố thương mại ăn cơm đi, gần đây có nhà mới mở quán mỳ, đi cùng nhau không?”
Đều là đi phố thương mại, lúc này nói không tiện đường thì không đúng lắm.
Hứa Thịnh: “Các cậu đi đi, bọn tôi ra phố thương mại mua vài thứ…”
Hứa Thịnh còn chưa nói xong, Hầu Tuấn đã chen thẳng vào giữa hai người: “Cũng không phải đều ra phố sao? Cùng đi đi.”
Sau khi tan học, phố thương mại giăng đèn kết hoa, ngôi trường này có tên “Lâm Giang” một nửa là vì môi trường thiên nhiên của trường, sông nước xung quanh lạnh thấu xương, phố thương mại xây theo phong cách thị trấn cổ, kiến trúc bằng gỗ, từng cánh cửa hình vuông xây ở đầu con phố, từ cửa tiệm truyền tới một trận tiếng hét lớn.
“Khai trương quán mỳ, đặc biệt giảm 20%———”
“Tarot, xem vận may thi cử của quý khách———-”
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm nhắm mắt đi cùng bọn họ một đoạn đường.
Trừ những lúc đi ăn cơm, Hứa Thịnh rất ít khi đi dạo ở con đường này, thi thoảng bọn Trương Đồng muốn đi mua đồ tìm cậu tham khảo ý kiến, cậu mới đi ngang qua đây một lúc.
Tối hôm qua cậu hẹn vị đại sư kia trước 7 giờ, thế nhưng “Bán Tiên Cư” khó tìm, hai người vừa đi vừa nhìn biển số nhà trước cửa tiệm.
“Trước mặt chính là quán mỳ”, Viên Tự Cường hiếu kỳ nói: “Bọn cậu đi mua cái gì thế?
Lòng Hứa Thịnh không bình tĩnh được: “Chẳng phải Tứ Hiệu Liên Trại sắp diễn ra sao? Tôi đi mua vài quyển đề thi.”
Viên Tự Cường chuyển sang Thiệu Trạm: “Còn Thịnh ca cậu?”
Thiệu Trạm: “Đi mua với cậu ấy.”
Ồ.
Hứa Thịnh đang tìm, bị Thiệu Trạm kéo đi: “Có phải nhà kia không?”
Hứa Thịnh nhìn theo hướng Thiệu Trạm chỉ, ở khúc quanh ngã tư, có một nhà cách xa khu vực cửa tiệm huyên náo, cửa tiệm cũng không sửa sang gì đặc biệt, thậm chí tên tiệm còn không treo, chỉ có một tấm biển quảng cáo đứng đó, dùng bút lông viết ba chữ “Bán Tiên Cư”. Mơ hồ có cảm giác là cửa tiệm của thế ngoại cao nhân, không chú ý nhìn rất bỏ qua.
Hứa Thịnh: “Là nhà này.”
Nhưng bọn Hầu Tuấn còn ở đây, lúc này đi kiểu gì?
Hứa Thịnh đang muốn thả chậm bước chân, tỉnh bơ kéo giãn khoảng cách với bọn Hầu Tuấn, Thiệu Trạm hành động còn dứt khoát hơn cậu————-Cậu kéo thẳng Hứa Thịnh đi ngược vào trong đám đông, trốn trong đám người đi ngược về phía sau, trong chớp mắt đã kéo giãn được khoảng cách với người trước mặt. Trải qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, Hầu Tuấn vừa quay đầu lại, phát hiện hai người sau lưng đã biến mất từ lúc nào không hay.
Bán Tiên Cư tỏa ra làn khói xanh lượn lờ từ trong khe cửa khép một nửa.
Đại sảnh đốt hương.
Đẩy cửa ra, không thấy người nhưng nghe thấy tiếng trước, giọng ông lão khàn khàn nói: “…Đúng là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi, ta nhìn thấy trên người hai vị có một khí chất không hề tầm thường bao phủ.”
Giọng nói kia lại tiếp tục: “Vào rồi nói.”
Một giây kế tiếp, không biết từ đâu xuất hiện một trận gió, sau đó “cạch” một tiếng, cửa vừa mới bị đẩy ra đóng sập lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất