Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 8: Cậu rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi lẫn sự mờ mịt đang ùn ùn kéo đến
Không chỉ Hứa Thịnh đang bối rối, Thiệu Trạm ngồi cách Hứa Thịnh một lối đi khi nghe thấy rõ ràng ba chữ “đề hàm số” cũng không khá hơn chút nào.
Cho dù Thiệu Trạm có bình tĩnh đi hơn nữa cũng không dám nghĩ tới tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thiệu Trạm vào lớp, cậu kéo ghế ra trước ánh mắt sợ hãi của Lý Minh Dũng. Bộ quần áo trên người là do cậu tìm được từ trong tủ quần áo của Hứa Thịnh, là một chiếc áo phông có họa tiết đơn giản.
Thiệu Trạm không thể quen được với loại áo cổ rộng thế này.
Cậu giơ tay lên, kéo cổ áo ngược ra đằng sau, không biết thế nào, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Hứa Thịnh vừa mới mặc đồng phục lúc nãy.
Hứa Thịnh người này, mặc dù cậu không hề biết tên tuổi và gương mặt của cậu ta trước đó cũng vẫn nghe được vài tin đồn liên quan đến người này.
Chuyện không mặc đồng phục đã gây huyên náo ồn ào từ năm lớp 10.
Thiệu Trạm không hề quan tâm đến những thứ này, nhưng lúc thay quần áo trước gương trong phòng cũng vẫn bị ngẩn ngơ.
Dáng vẻ lúc Hứa Thịnh mặc đồng phục…không hề giống với tưởng tượng, hoặc nói cách khác, hoàn toàn khiến người ta không ngờ được. Nếu lúc đó bất kỳ một giáo viên hay bạn học Lục Trung nào đẩy cửa vào, phỏng đoán cũng có thể ngẩn ngơ tại chỗ.
Trong gương là chàng trai cả người mặc đồng phục màu xanh xám, dù vậy vẫn không giấu được sự sắc sảo nhưng vẫn toát ra vài phần khí chất của học sinh mà bình thường không thấy được. Vóc dáng cậu vốn cao, trời sinh mặc gì cũng đẹp.
Xác suất mặc đồng phục của “học sinh cá biệt” đi trên sân trường khiến người ta phải ngoái đầu lại nhìn còn lớn hơn một chút.
Thiệu Trạm thay quần áo xong mới kịp phản ứng, dường như bây giờ cậu là người duy nhất toàn trường chứng kiến bộ dạng Hứa Thịnh mặc đồng phục học sinh.
Đến khi Thiệu Trạm túm chặt cái suy nghĩ “Hứa Thịnh mặc đồng phục” để hất ra khỏi đầu, cách cậu một lối đi, người đã từng là bạn ngồi cùng bàn của cậu vẫn còn đang trông đợi “Thiệu Trạm” trả lời câu hỏi liên quan đến hàm số.
Thiệu Trạm thấp giọng “khụ khụ” vài tiếng, tỏ ý Hứa Thịnh không được nói nhăng nói cuội.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt, vốn dĩ bây giờ cậu cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Ánh mắt bạn cùng bàn của Thiệu Trạm vừa nóng bỏng vừa bẽn lẽn rụt rè, lại đầy ắp sự âm thầm mong chờ.
Vị bạn học ngồi cùng bàn này nhìn một cái là biết người hâm mộ của học thần số một, sự thật cũng chính xác là như vậy, từ khoảnh khắc rời khỏi chỗ ngồi hỏi bài kia, tâm trạng bạn cùng bàn của Thiệu Trạm tựa như bay lên trời, hạnh phúc đánh ngất cậu ta!
Mặc dù bình thường Thiệu Trạm cũng không hay phản ứng với người khác, thế nhưng có thể ngồi bên cạnh thần tượng, cùng học tập với cậu ấy, cùng nhau tiến bộ đã là một sự vinh hạnh cực lớn.
Mà tâm trạng Hứa Thịnh lúc này, khó có thể dùng lời nào diễn tả được.
Cậu rơi vào trong sự yên lặng ngắn ngủi lẫn sự mờ mịt đang ùn ùn kéo đến.
Cậu thật sự không biết.
Cậu không chỉ đọc không hiểu câu hỏi này, thậm chí có lật bừa quyển đề màu xanh lục kia cũng chưa chắc đã tìm được một câu hỏi nào cậu biết làm.
Nhưng cậu không thể nói: Cậu chờ một lát, tôi đi hỏi “Hứa Thịnh” giúp cậu.
Hứa Thịnh đang giả bộ học thuộc lòng từ vựng nắm chặt cây bút trong tay, lúc này thật sự không biết nên phản ứng thế nào, mấy ngón tay xoay bút——-Thật ra từ góc độ nhìn của những người khác, lúc này trông cậu lạnh nhạt nhưng lại ngầm đồng ý.
“Chính là câu này, ý thứ ba”, bạn cùng bàn lấy lại dũng khí, kéo ghế ngồi dịch sang gần cậu một chút, “Nó có thể được giải quyết bằng cách tính logarit hoặc chứng minh tính đơn điệu không?”
Mức độ mờ mịt của Hứa Thịnh lại tăng thêm.
Tính logarit và tính đơn điệu là cái mẹ gì cơ?
Chỉ mấy giây thôi nhưng với Hứa Thịnh, mấy giây này tựa như dài nhất trong cuộc đời.
Trong đầu cậu đang tranh thủ từng phút từng giây chửi mấy câu thô tục, sau đó lại choáng váng hoa mắt suy tính: Nên nói gì nhỉ, hay là khen một câu ý tưởng này của cậu không tệ?
…
Cũng may năng lực ứng biến của Hứa Thịnh coi như tạm ổn, tư chất tâm lý cũng mạnh, nếu không cũng chẳng thể đấu trí với Cố Diêm Vương tròn một năm, trừ chuyện không mặc đồng phục ra thì những chuyện vi phạm kỷ luật khác rất ít khi bị tóm được. Cuối cùng những suy nghĩ lộn xộn và tất cả cách giải quyết đều tiêu tán, Hứa Thịnh bình tĩnh lại ngoài ý muốn.
Cậu cầm bút không nhanh không chậm xoay vài vòng, trước ánh mắt đầy mong đợi của bạn cùng bàn mở miệng: “Câu này cậu không biết nghĩ à?”
Bạn cùng bàn: “…”
Thiệu Trạm cách một lối đi: “…”
Một chiêu này Hứa Thịnh ra tay quá ác, đánh đòn phủ đầu, bạn cùng bàn của Thiệu Trạm nghe xong xấu hổ cúi đầu.
Hứa Thịnh còn nói: “Không phải tôi không đồng ý dạy cậu.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lấy lại được hi vọng, chợt ngẩng đầu lên.
Hứa Thịnh nói đến đây dừng một chút, sau đó bút trong tay lại xoay loạn, cậu thở dài, thành khẩn nói nhảm một câu: “Chẳng qua tôi không muốn cướp mất năng lực suy nghĩ độc lập của cậu thôi.”
Hứa Thịnh nhìn về phía đề bài cậu đọc không hiểu, nhìn ý thứ ba làm bộ làm tịch suy nghĩ vài giây, sau đó theo thói quen cắn đầu nắp bút, tự nhiên vẽ một vòng tròn ở ba chữ “số nguyên dương” duy nhất cậu đọc hiểu, vòng kín cái điều kiện này lại, cũng không để ý vẽ có tròn hay không, cắn nắp bút nói: “Như vậy đi, tôi đưa ra gợi ý quan trọng cho cậu, trước tiên cậu cứ tự suy nghĩ trước xem sao.”
Hứa Thịnh tiện tay vạch xong gợi ý lại đóng nắp bút trở về, dùng phong thái của người đứng đầu để lại một câu: “Cậu nên suy nghĩ trước, học cách tư duy độc lập.”
“Đọc đề kĩ vào, cảm thụ dụng ý của người ra đề, chưa từng nghe qua đạo lý đọc đề trăm lần tự mình nghiệm thu kết quả sao? Thôi, nghe rồi hay chưa nghe cũng không quan trọng, bây giờ cậu nghe rồi đấy.”
Hứa Thịnh nói xong cũng muốn lớn tiếng khen hay hành động này của mình!
Đôi mắt bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lóe lên sự cảm động: “Học thần…”
Hứa Thịnh nói khoác mà không biết ngượng: “Không cần cảm ơn, nên làm thôi.”
“…”
Thiệu Trạm giơ tay lên đỡ trán, đồng thời thở phào một hơi, thật sự nghe không nổi nữa.
Mặc dù tất cả những lời kia Hứa Thịnh đều nói linh tinh, nhưng chợt nghe qua cứ như chuyện thật vậy, hơn nữa khí thế mạnh mẽ thế kia cũng hù doạ khiến người khác sửng sốt một chút. Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm thật sự bắt đầu nhìn ý hỏi thứ ba mà vò đầu bứt tai, trầm tư suy nghĩ.
Hứa Thịnh nhân cơ hội này chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi phòng học từ cửa sau, trước khi ra còn âm thầm đạp một cước lên ghế của Thiệu Trạm, thấp giọng nói: “Cậu ra đây.”
Hai người lén lút gặp nhau ở lối đi khuất trên hành lang.
Giờ tự học sáng sớm, đa phần học sinh sẽ đều ở trong lớp, không có mấy người ra ngoài. Hứa Thịnh đứng trên bậc tam cấp của cầu thang, thân thể Thiệu Trạm đang mặc đồng phục cứ thế bị cậu mặc vào toát ra mấy phần tùy tiện: “Bạn cùng bàn của cậu xảy ra chuyện gì thế?”
Khai giảng mới có mấy ngày, Thiệu Trạm cũng chưa quen với bạn cùng bàn: “Tôi cũng không ngờ.”
Hứa Thịnh cũng lười xoắn xuýt chuyện này ở bên ngoài, cậu đứng dậy, lấy ra giấy bút vừa giấu vào trong túi: “Dù sao cũng phải tính lại…Cậu nói trước xem đề này giải thế nào.”
Cuối cùng Hứa Thịnh đã có thể hỏi mấy câu đã nhịn nửa ngày ra khỏi miệng, từ trước đến nay đây vẫn là lần đầu tiên cậu hỏi bạn học khác những câu hỏi thế này, cứ như rất khát khao học hỏi: “Hệ số chặn là cái gì?”
Thiệu Trạm: “Giá trị của x hoặc giá trị của y khi hàm số cắt trục y hoặc x. ”
Hứa Thịnh học thuộc lòng câu văn này một lần, lại hỏi: “Bạn cùng bàn của cậu mới vừa rồi còn hỏi có thể tính logarit, còn cả cái gì đơn, đơn điệu?”
Thiệu Trạm thở dài, cũng không trông cậy gì được vào khả năng lát nữa cậu ta vẫn có thể nhớ mà giảng lại được cho bạn cùng bàn: “Đưa giấy bút cho tôi.”
Hứa Thịnh đưa giấy bút tới.
Thiệu Trạm hỏi: “Chép đề bài chưa?”
Lần đầu tiên Hứa Thịnh phát hiện ra mình như vậy mà cũng có thể toát ra khí chất dạng như “Không có câu hỏi nào trong thiên hạ mà ông đây không hiểu”, dường như cũng bắt đầu dõi theo, mặc dù cậu đã từng nghe thấy rất nhiều người gọi cái danh học thần này, thế nhưng lúc này mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ “học thần”.
Đúng là rất, rất ngạo mạn.
Hứa Thịnh: “Chép rồi, trên giấy.”
Thiệu Trạm mở giấy ra đè lên tường, đang chuẩn bị động bút giải đề, đến khi cậu thấy rõ được chữ trên giấy mới im lặng vài giây nhìn mấy hàng chữ kia: “Lại đây.”
Giọng điệu này, Hứa Thịnh không hoài nghi chút nào, thật ra những lời cậu ta muốn nói chắc là “Biến đi”.
Hứa Thịnh đứng dậy đi tới, Thiệu Trạm quay ngược bút lại, dùng bút chỉ vào mấy hàng chữ mà Hứa Thịnh viết: “Viết cái gì đây, phiên dịch đi.”
Mặc dù quá trình giải đề xảy ra một vài bất ngờ, nhưng kết quả coi như tốt đẹp.
Thời điểm bạn ngồi cùng bàn của Thiệu Trạm đọc đi đọc lại đề bài không biết bao nhiêu lần, Hứa Thịnh trở về lớp.
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm vừa định nói tôi đọc đề trăm lần rồi hình như vẫn không có tác dụng gì, ý hỏi thứ ba này vẫn không biết làm. Hứa Thịnh gập ngón tay gõ lên mặt bàn bạn cùng bàn vài cái, sau đó đẩy tờ giấy giải đề mà Thiệu Trạm vừa mới viết xong qua: “Không nghĩ ra được thì thôi.”
Thế nhưng lời vừa rồi nói xong cũng không thể bỏ đi được, trước ánh mắt sùng bái của bạn cùng bàn, Hứa Thịnh sờ mũi một cái nói: “Nhưng cậu vẫn phải nhớ, học cách tư duy độc lập.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm khắc bốn chữ tư duy độc lập vào trong đầu, trịnh trọng gật đầu, trong lòng tự nhủ lời răn dạy cuộc đời của mình từ giờ sẽ lập tức biến thành bốn chữ: Tư duy độc lập!
Giữa giờ tự học sáng sớm, Cố Diêm Vương đi kiểm tra các lớp.
Có bạn học nhanh mắt liếc thấy Cố Diêm Vương tới, lập tức nháy mắt với tất cả bạn cùng lớp, buổi sáng không khí và tinh thần tương đối tốt, Cố Diêm Vương đi dọc trên hành lang kiểm tra từ lớp 1 đến lớp 7 cũng không phát hiện được điều gì bất thường. Ông gật đầu hài lòng, nói với vị giáo viên đang đứng bên cạnh: “Xem ra hôm nay mọi người duy trì không khí học tập không tệ, biểu hiện cũng…”
Ba chữ “vô cùng tốt” mắc kẹt trong cổ họng.
Lúc Cố Diêm Vương nói lời này đúng lúc đi đến lớp 11-7, từ góc độ ngoài cửa sổ quét mắt qua một cái là có thể quan sát trọn vẹn tình hình trong lớp 7, nhất là vừa vặn nhìn thấy “Hứa Thịnh” vừa lật một trang manga.
Cố Diêm Vương sa sầm đứng ở cửa sau: “Hứa Thịnh, em đứng lên cho tôi!”
Mấy giây sau Thiệu Trạm mới phản ứng câu “Hứa Thịnh” này là gọi mình.
Cố Diêm Vương sải bước vào lớp, để lúc kiểm tra có thể nhìn thấy rõ tình hình trong các lớp hơn, trên sống mũi ông còn đeo một cặp mắt kính, ông rút quyển manga ra, giơ tay lên đẩy kính: “Có biết bây giờ là giờ lên lớp hay không———-Đọc sách truyện không liên quan đến học tập, đối với tương lai của em, có trợ giúp gì cho sự phát triển cuộc đời em hay không?!”
Cố Diễm Vương nói xong, lại hỏi: “Hôm qua bảo em viết bản kiểm điểm đã viết chưa?”
“…Viết rồi.”
Thiệu Trạm cúi người xuống, lấy tập bản kiểm điểm trong ngăn bàn ra.
Cố Diêm Vương thu cả bản kiểm điểm lẫn manga, lại giảng đạo một trận, trước khi đi còn dặn dò: “Đứng im đó, đứng đến khi nào giờ tự học sáng sớm kết thúc, bạn cùng lớp giám sát cho tôi.”
Thiệu Trạm có thể cảm nhận được hết thảy tâm trạng vừa rồi của Hứa Thịnh: Ngủ, đọc manga.
Trong này cũng không có nhắc đến chuyện bị đứng phạt.
Mặc dù xảy ra tình huống ngoài dự đoán nhưng sau trận chiến đầu tiên này, hai người không hẹn mà cùng nghĩ: Việc khẩn cấp trước mắt đó là phải giải quyết vấn đề ngồi cùng bàn.
Lối đi không rộng, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách.
Ngồi tách ra làm gì cũng không tiện, cũng không biết lúc nào lại có người tới hỏi đề hàm số nữa.
Tổng kết lại một câu: Nên ngồi cùng bàn để đảm bảo bình yên.
Trong phòng làm việc.
Trong giờ học, học sinh tụ tập túm năm tụm ba đi nộp bài tập ở phòng làm việc.
Mạnh Quốc Vĩ không thể ngờ được hai em học sinh Hứa Thịnh và Thiệu Trạm sẽ cùng lúc xuất hiện trước mặt ông.
Ông đang chuẩn bị tài liệu dùng cho các tiết sau, uống một ngụm nước, nói với “Thiệu Trạm”: “Bài tập đủ chưa? Để đó trước đi, sao hai em lại cùng đi, có chuyện gì muốn nói sao?”
Trước khi đến Hứa Thịnh đã chuẩn bị xong suy nghĩ, cậu đặt bài tập xuống, đắn đo nói: “Thầy Mạnh, là có một chuyện. Lần trước thầy nói chuyện ngồi cùng bàn…”
Hứa Thịnh vừa mới nói ba chữ “ngồi cùng bàn” ra khỏi miệng, Mạnh Quốc Vĩ đã cắt đứt lời cậu: “Thầy không làm gì đâu, chuyện này hai em cứ yên tâm.”
Yên tâm?
Yên tâm cái gì cơ?
Hứa Thịnh còn chưa nói dứt câu đã bị Mạnh Quốc Vĩ chặn lời đáp lại.
Mạnh Quốc Vĩ đã bị những lời Hứa Thịnh nói trước đây ở phòng làm việc giáo viên tẩy não, ông vừa tiếp tục chuẩn bị tài liệu, vừa nói: “Thầy cũng nghĩ thông suốt rồi, các em nói đều có lý, chuyện ngồi cùng bàn đúng là không thể gượng ép được. Chỗ ngồi của các em ở hiện tại, thầy chắc chắn sẽ không bắt các em đổi nữa.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Cho dù Thiệu Trạm có bình tĩnh đi hơn nữa cũng không dám nghĩ tới tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thiệu Trạm vào lớp, cậu kéo ghế ra trước ánh mắt sợ hãi của Lý Minh Dũng. Bộ quần áo trên người là do cậu tìm được từ trong tủ quần áo của Hứa Thịnh, là một chiếc áo phông có họa tiết đơn giản.
Thiệu Trạm không thể quen được với loại áo cổ rộng thế này.
Cậu giơ tay lên, kéo cổ áo ngược ra đằng sau, không biết thế nào, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Hứa Thịnh vừa mới mặc đồng phục lúc nãy.
Hứa Thịnh người này, mặc dù cậu không hề biết tên tuổi và gương mặt của cậu ta trước đó cũng vẫn nghe được vài tin đồn liên quan đến người này.
Chuyện không mặc đồng phục đã gây huyên náo ồn ào từ năm lớp 10.
Thiệu Trạm không hề quan tâm đến những thứ này, nhưng lúc thay quần áo trước gương trong phòng cũng vẫn bị ngẩn ngơ.
Dáng vẻ lúc Hứa Thịnh mặc đồng phục…không hề giống với tưởng tượng, hoặc nói cách khác, hoàn toàn khiến người ta không ngờ được. Nếu lúc đó bất kỳ một giáo viên hay bạn học Lục Trung nào đẩy cửa vào, phỏng đoán cũng có thể ngẩn ngơ tại chỗ.
Trong gương là chàng trai cả người mặc đồng phục màu xanh xám, dù vậy vẫn không giấu được sự sắc sảo nhưng vẫn toát ra vài phần khí chất của học sinh mà bình thường không thấy được. Vóc dáng cậu vốn cao, trời sinh mặc gì cũng đẹp.
Xác suất mặc đồng phục của “học sinh cá biệt” đi trên sân trường khiến người ta phải ngoái đầu lại nhìn còn lớn hơn một chút.
Thiệu Trạm thay quần áo xong mới kịp phản ứng, dường như bây giờ cậu là người duy nhất toàn trường chứng kiến bộ dạng Hứa Thịnh mặc đồng phục học sinh.
Đến khi Thiệu Trạm túm chặt cái suy nghĩ “Hứa Thịnh mặc đồng phục” để hất ra khỏi đầu, cách cậu một lối đi, người đã từng là bạn ngồi cùng bàn của cậu vẫn còn đang trông đợi “Thiệu Trạm” trả lời câu hỏi liên quan đến hàm số.
Thiệu Trạm thấp giọng “khụ khụ” vài tiếng, tỏ ý Hứa Thịnh không được nói nhăng nói cuội.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt, vốn dĩ bây giờ cậu cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Ánh mắt bạn cùng bàn của Thiệu Trạm vừa nóng bỏng vừa bẽn lẽn rụt rè, lại đầy ắp sự âm thầm mong chờ.
Vị bạn học ngồi cùng bàn này nhìn một cái là biết người hâm mộ của học thần số một, sự thật cũng chính xác là như vậy, từ khoảnh khắc rời khỏi chỗ ngồi hỏi bài kia, tâm trạng bạn cùng bàn của Thiệu Trạm tựa như bay lên trời, hạnh phúc đánh ngất cậu ta!
Mặc dù bình thường Thiệu Trạm cũng không hay phản ứng với người khác, thế nhưng có thể ngồi bên cạnh thần tượng, cùng học tập với cậu ấy, cùng nhau tiến bộ đã là một sự vinh hạnh cực lớn.
Mà tâm trạng Hứa Thịnh lúc này, khó có thể dùng lời nào diễn tả được.
Cậu rơi vào trong sự yên lặng ngắn ngủi lẫn sự mờ mịt đang ùn ùn kéo đến.
Cậu thật sự không biết.
Cậu không chỉ đọc không hiểu câu hỏi này, thậm chí có lật bừa quyển đề màu xanh lục kia cũng chưa chắc đã tìm được một câu hỏi nào cậu biết làm.
Nhưng cậu không thể nói: Cậu chờ một lát, tôi đi hỏi “Hứa Thịnh” giúp cậu.
Hứa Thịnh đang giả bộ học thuộc lòng từ vựng nắm chặt cây bút trong tay, lúc này thật sự không biết nên phản ứng thế nào, mấy ngón tay xoay bút——-Thật ra từ góc độ nhìn của những người khác, lúc này trông cậu lạnh nhạt nhưng lại ngầm đồng ý.
“Chính là câu này, ý thứ ba”, bạn cùng bàn lấy lại dũng khí, kéo ghế ngồi dịch sang gần cậu một chút, “Nó có thể được giải quyết bằng cách tính logarit hoặc chứng minh tính đơn điệu không?”
Mức độ mờ mịt của Hứa Thịnh lại tăng thêm.
Tính logarit và tính đơn điệu là cái mẹ gì cơ?
Chỉ mấy giây thôi nhưng với Hứa Thịnh, mấy giây này tựa như dài nhất trong cuộc đời.
Trong đầu cậu đang tranh thủ từng phút từng giây chửi mấy câu thô tục, sau đó lại choáng váng hoa mắt suy tính: Nên nói gì nhỉ, hay là khen một câu ý tưởng này của cậu không tệ?
…
Cũng may năng lực ứng biến của Hứa Thịnh coi như tạm ổn, tư chất tâm lý cũng mạnh, nếu không cũng chẳng thể đấu trí với Cố Diêm Vương tròn một năm, trừ chuyện không mặc đồng phục ra thì những chuyện vi phạm kỷ luật khác rất ít khi bị tóm được. Cuối cùng những suy nghĩ lộn xộn và tất cả cách giải quyết đều tiêu tán, Hứa Thịnh bình tĩnh lại ngoài ý muốn.
Cậu cầm bút không nhanh không chậm xoay vài vòng, trước ánh mắt đầy mong đợi của bạn cùng bàn mở miệng: “Câu này cậu không biết nghĩ à?”
Bạn cùng bàn: “…”
Thiệu Trạm cách một lối đi: “…”
Một chiêu này Hứa Thịnh ra tay quá ác, đánh đòn phủ đầu, bạn cùng bàn của Thiệu Trạm nghe xong xấu hổ cúi đầu.
Hứa Thịnh còn nói: “Không phải tôi không đồng ý dạy cậu.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lấy lại được hi vọng, chợt ngẩng đầu lên.
Hứa Thịnh nói đến đây dừng một chút, sau đó bút trong tay lại xoay loạn, cậu thở dài, thành khẩn nói nhảm một câu: “Chẳng qua tôi không muốn cướp mất năng lực suy nghĩ độc lập của cậu thôi.”
Hứa Thịnh nhìn về phía đề bài cậu đọc không hiểu, nhìn ý thứ ba làm bộ làm tịch suy nghĩ vài giây, sau đó theo thói quen cắn đầu nắp bút, tự nhiên vẽ một vòng tròn ở ba chữ “số nguyên dương” duy nhất cậu đọc hiểu, vòng kín cái điều kiện này lại, cũng không để ý vẽ có tròn hay không, cắn nắp bút nói: “Như vậy đi, tôi đưa ra gợi ý quan trọng cho cậu, trước tiên cậu cứ tự suy nghĩ trước xem sao.”
Hứa Thịnh tiện tay vạch xong gợi ý lại đóng nắp bút trở về, dùng phong thái của người đứng đầu để lại một câu: “Cậu nên suy nghĩ trước, học cách tư duy độc lập.”
“Đọc đề kĩ vào, cảm thụ dụng ý của người ra đề, chưa từng nghe qua đạo lý đọc đề trăm lần tự mình nghiệm thu kết quả sao? Thôi, nghe rồi hay chưa nghe cũng không quan trọng, bây giờ cậu nghe rồi đấy.”
Hứa Thịnh nói xong cũng muốn lớn tiếng khen hay hành động này của mình!
Đôi mắt bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lóe lên sự cảm động: “Học thần…”
Hứa Thịnh nói khoác mà không biết ngượng: “Không cần cảm ơn, nên làm thôi.”
“…”
Thiệu Trạm giơ tay lên đỡ trán, đồng thời thở phào một hơi, thật sự nghe không nổi nữa.
Mặc dù tất cả những lời kia Hứa Thịnh đều nói linh tinh, nhưng chợt nghe qua cứ như chuyện thật vậy, hơn nữa khí thế mạnh mẽ thế kia cũng hù doạ khiến người khác sửng sốt một chút. Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm thật sự bắt đầu nhìn ý hỏi thứ ba mà vò đầu bứt tai, trầm tư suy nghĩ.
Hứa Thịnh nhân cơ hội này chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi phòng học từ cửa sau, trước khi ra còn âm thầm đạp một cước lên ghế của Thiệu Trạm, thấp giọng nói: “Cậu ra đây.”
Hai người lén lút gặp nhau ở lối đi khuất trên hành lang.
Giờ tự học sáng sớm, đa phần học sinh sẽ đều ở trong lớp, không có mấy người ra ngoài. Hứa Thịnh đứng trên bậc tam cấp của cầu thang, thân thể Thiệu Trạm đang mặc đồng phục cứ thế bị cậu mặc vào toát ra mấy phần tùy tiện: “Bạn cùng bàn của cậu xảy ra chuyện gì thế?”
Khai giảng mới có mấy ngày, Thiệu Trạm cũng chưa quen với bạn cùng bàn: “Tôi cũng không ngờ.”
Hứa Thịnh cũng lười xoắn xuýt chuyện này ở bên ngoài, cậu đứng dậy, lấy ra giấy bút vừa giấu vào trong túi: “Dù sao cũng phải tính lại…Cậu nói trước xem đề này giải thế nào.”
Cuối cùng Hứa Thịnh đã có thể hỏi mấy câu đã nhịn nửa ngày ra khỏi miệng, từ trước đến nay đây vẫn là lần đầu tiên cậu hỏi bạn học khác những câu hỏi thế này, cứ như rất khát khao học hỏi: “Hệ số chặn là cái gì?”
Thiệu Trạm: “Giá trị của x hoặc giá trị của y khi hàm số cắt trục y hoặc x. ”
Hứa Thịnh học thuộc lòng câu văn này một lần, lại hỏi: “Bạn cùng bàn của cậu mới vừa rồi còn hỏi có thể tính logarit, còn cả cái gì đơn, đơn điệu?”
Thiệu Trạm thở dài, cũng không trông cậy gì được vào khả năng lát nữa cậu ta vẫn có thể nhớ mà giảng lại được cho bạn cùng bàn: “Đưa giấy bút cho tôi.”
Hứa Thịnh đưa giấy bút tới.
Thiệu Trạm hỏi: “Chép đề bài chưa?”
Lần đầu tiên Hứa Thịnh phát hiện ra mình như vậy mà cũng có thể toát ra khí chất dạng như “Không có câu hỏi nào trong thiên hạ mà ông đây không hiểu”, dường như cũng bắt đầu dõi theo, mặc dù cậu đã từng nghe thấy rất nhiều người gọi cái danh học thần này, thế nhưng lúc này mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ “học thần”.
Đúng là rất, rất ngạo mạn.
Hứa Thịnh: “Chép rồi, trên giấy.”
Thiệu Trạm mở giấy ra đè lên tường, đang chuẩn bị động bút giải đề, đến khi cậu thấy rõ được chữ trên giấy mới im lặng vài giây nhìn mấy hàng chữ kia: “Lại đây.”
Giọng điệu này, Hứa Thịnh không hoài nghi chút nào, thật ra những lời cậu ta muốn nói chắc là “Biến đi”.
Hứa Thịnh đứng dậy đi tới, Thiệu Trạm quay ngược bút lại, dùng bút chỉ vào mấy hàng chữ mà Hứa Thịnh viết: “Viết cái gì đây, phiên dịch đi.”
Mặc dù quá trình giải đề xảy ra một vài bất ngờ, nhưng kết quả coi như tốt đẹp.
Thời điểm bạn ngồi cùng bàn của Thiệu Trạm đọc đi đọc lại đề bài không biết bao nhiêu lần, Hứa Thịnh trở về lớp.
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm vừa định nói tôi đọc đề trăm lần rồi hình như vẫn không có tác dụng gì, ý hỏi thứ ba này vẫn không biết làm. Hứa Thịnh gập ngón tay gõ lên mặt bàn bạn cùng bàn vài cái, sau đó đẩy tờ giấy giải đề mà Thiệu Trạm vừa mới viết xong qua: “Không nghĩ ra được thì thôi.”
Thế nhưng lời vừa rồi nói xong cũng không thể bỏ đi được, trước ánh mắt sùng bái của bạn cùng bàn, Hứa Thịnh sờ mũi một cái nói: “Nhưng cậu vẫn phải nhớ, học cách tư duy độc lập.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm khắc bốn chữ tư duy độc lập vào trong đầu, trịnh trọng gật đầu, trong lòng tự nhủ lời răn dạy cuộc đời của mình từ giờ sẽ lập tức biến thành bốn chữ: Tư duy độc lập!
Giữa giờ tự học sáng sớm, Cố Diêm Vương đi kiểm tra các lớp.
Có bạn học nhanh mắt liếc thấy Cố Diêm Vương tới, lập tức nháy mắt với tất cả bạn cùng lớp, buổi sáng không khí và tinh thần tương đối tốt, Cố Diêm Vương đi dọc trên hành lang kiểm tra từ lớp 1 đến lớp 7 cũng không phát hiện được điều gì bất thường. Ông gật đầu hài lòng, nói với vị giáo viên đang đứng bên cạnh: “Xem ra hôm nay mọi người duy trì không khí học tập không tệ, biểu hiện cũng…”
Ba chữ “vô cùng tốt” mắc kẹt trong cổ họng.
Lúc Cố Diêm Vương nói lời này đúng lúc đi đến lớp 11-7, từ góc độ ngoài cửa sổ quét mắt qua một cái là có thể quan sát trọn vẹn tình hình trong lớp 7, nhất là vừa vặn nhìn thấy “Hứa Thịnh” vừa lật một trang manga.
Cố Diêm Vương sa sầm đứng ở cửa sau: “Hứa Thịnh, em đứng lên cho tôi!”
Mấy giây sau Thiệu Trạm mới phản ứng câu “Hứa Thịnh” này là gọi mình.
Cố Diêm Vương sải bước vào lớp, để lúc kiểm tra có thể nhìn thấy rõ tình hình trong các lớp hơn, trên sống mũi ông còn đeo một cặp mắt kính, ông rút quyển manga ra, giơ tay lên đẩy kính: “Có biết bây giờ là giờ lên lớp hay không———-Đọc sách truyện không liên quan đến học tập, đối với tương lai của em, có trợ giúp gì cho sự phát triển cuộc đời em hay không?!”
Cố Diễm Vương nói xong, lại hỏi: “Hôm qua bảo em viết bản kiểm điểm đã viết chưa?”
“…Viết rồi.”
Thiệu Trạm cúi người xuống, lấy tập bản kiểm điểm trong ngăn bàn ra.
Cố Diêm Vương thu cả bản kiểm điểm lẫn manga, lại giảng đạo một trận, trước khi đi còn dặn dò: “Đứng im đó, đứng đến khi nào giờ tự học sáng sớm kết thúc, bạn cùng lớp giám sát cho tôi.”
Thiệu Trạm có thể cảm nhận được hết thảy tâm trạng vừa rồi của Hứa Thịnh: Ngủ, đọc manga.
Trong này cũng không có nhắc đến chuyện bị đứng phạt.
Mặc dù xảy ra tình huống ngoài dự đoán nhưng sau trận chiến đầu tiên này, hai người không hẹn mà cùng nghĩ: Việc khẩn cấp trước mắt đó là phải giải quyết vấn đề ngồi cùng bàn.
Lối đi không rộng, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách.
Ngồi tách ra làm gì cũng không tiện, cũng không biết lúc nào lại có người tới hỏi đề hàm số nữa.
Tổng kết lại một câu: Nên ngồi cùng bàn để đảm bảo bình yên.
Trong phòng làm việc.
Trong giờ học, học sinh tụ tập túm năm tụm ba đi nộp bài tập ở phòng làm việc.
Mạnh Quốc Vĩ không thể ngờ được hai em học sinh Hứa Thịnh và Thiệu Trạm sẽ cùng lúc xuất hiện trước mặt ông.
Ông đang chuẩn bị tài liệu dùng cho các tiết sau, uống một ngụm nước, nói với “Thiệu Trạm”: “Bài tập đủ chưa? Để đó trước đi, sao hai em lại cùng đi, có chuyện gì muốn nói sao?”
Trước khi đến Hứa Thịnh đã chuẩn bị xong suy nghĩ, cậu đặt bài tập xuống, đắn đo nói: “Thầy Mạnh, là có một chuyện. Lần trước thầy nói chuyện ngồi cùng bàn…”
Hứa Thịnh vừa mới nói ba chữ “ngồi cùng bàn” ra khỏi miệng, Mạnh Quốc Vĩ đã cắt đứt lời cậu: “Thầy không làm gì đâu, chuyện này hai em cứ yên tâm.”
Yên tâm?
Yên tâm cái gì cơ?
Hứa Thịnh còn chưa nói dứt câu đã bị Mạnh Quốc Vĩ chặn lời đáp lại.
Mạnh Quốc Vĩ đã bị những lời Hứa Thịnh nói trước đây ở phòng làm việc giáo viên tẩy não, ông vừa tiếp tục chuẩn bị tài liệu, vừa nói: “Thầy cũng nghĩ thông suốt rồi, các em nói đều có lý, chuyện ngồi cùng bàn đúng là không thể gượng ép được. Chỗ ngồi của các em ở hiện tại, thầy chắc chắn sẽ không bắt các em đổi nữa.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất