Chương 30: Bệnh viện ma quái
Đúng như những gì cậu nghĩ, sau khi mở tất cả tủ thì cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Khả đang nằm bất tỉnh ở bên trong.
"Tiểu Khả." Cậu ôm lấy cô bé ra khỏi tủ sau đó khẽ gọi.
Tiểu Khả mơ màng mở mắt sau đó cười tủm tỉm nhìn cậu, cô bé ôm lấy cổ cậu vùi đầu vào hỗm vai cậu.
"Tiểu Khả, em không sao chứ." Cậu không để ý đến sự bất thường của cô bé chỉ nghĩ cô bé quá sợ hãi nên mới ôm chặt lấy cậu.
"Anh trai." Tiểu Khả khẽ gọi sau đó khàn giọng nói "Người anh thật ấm áp, thật ấm áp."
Tử Lâm nghe vậy liền biến sắc, cậu ta nhanh chóng chạy đến gần cậu nhưng xung quanh cậu giống như có một bức tường vô hình ngăn cản người khác đến gần.
"Tân Tân."
Nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng loạn của Tử Lâm, lúc này cậu mới cảm nhận được sự bất thường, cô bé o trong lòng cậu lạnh ngắt không có chút độ ấm nào.
Những người khác cũng bị biến cố xảy ra này làm cho hoảng sợ, bọn họ không ngờ đứa nhỏ xuất hiện cùng bọn họ từ đầu đến giờ không phải người.
Tuy biết mình đang trong nguy hiểm nhưng cậu không sợ hãi hoặc có lẽ bởi vì cậu không cảm nhận được ý xấu của cô bé.
"Tiểu Khả, làm sao em biết được phòng viện trưởng." Cậu hỏi.
Tiểu Khả nghe xong liền thở dài nhưng vẫn đáp lại "Bởi vì em nghe thấy trái tim mình."
"Em là ai." Cậu nghe xong cũng không sợ hãi mà quăng đứa nhỏ đi, dù cho cơ thể cậu càng lúc càng lạnh.
"Anh trai, anh không sợ em sao." Tiểu Khả kinh ngạc nhìn cậu, nhưng bất ngờ là bé không nhìn thấy chút sợ hãi nào trong mắt cậu mà ngược lại có một chút đau lòng cùng tức giận.
Cậu nhìn cô bé sau đó dịu dàng vuốt tóc bé "Anh không sợ."
Tiểu Khả nghe vậy liền cười rộ lên sau đó vỗ nhẹ tay cậu ý bảo để mình xuống.
Cậu nhìn cô bé rồi khụy người xuống để cô bé xuống đất.
"Anh trai thật dịu dàng giống như anh ấy vậy." Tiểu Khả khoát tay một bóng đen hiện ra trước mắt mọi người, không thể nhìn rõ được hình dáng của người này nhưng cậu, Vy cùng Trâm đều đã từng thấy thứ này.
"Em không thể gáp lại cơ thể của anh ấy." Tiểu Khả nhìn bóng đen rồi thở dài.
Bóng đen ngồi xổm xuống giống như đang an ủi cô bé dường như cổ họng cũng không nói được.
"Anh ta chính là người bảo vệ đã ghi lại cuốn nhật ký." Cậu hỏi, dù đã biết chính xác nhưng cậu vẫn muốn nghe đáp án.
"Đúng vậy, anh ấy đã cho anh nhìn thấy ký ức của mình, chúng em đều rất thích anh, đúng không Ly Ly." Tiểu Khả gật đầu nói, hai mắt dần trở nên tối đen, cả người cô bé cũng dần trở nên thay đổi.
"Hí, hí, hí, đúng vậy nha." Một tiếng cười đầy vui vẻ vang lên.
Trên thi thể của Hà xuất hiện một cô bé, lúc này xung quanh cơ thể cô bé đều bị bao quanh bởi một luồng âm khí, đôi mắt cũng trở nên đỏ rực.
Giống như cô bé sắp bị nơi này đồng hóa vậy.
Tiểu Khả như hiểu cậu đang nghĩ gì liền nói "Đây là nhân quả, thứ đó đã lặp khế ước cùng bọn em, nếu như chúng em bị đồng hóa thì phải vĩnh viễn ở lại đây làm việc cho nó."
"Em không sợ, dù sao thế giới này cũng chẳng còn ai nhớ đến em." Ly Ly đánh lên thi thể của em gái mình sau đó hì hì cười.
Sau khi bé chết đi, linh hồn của bé liền bám theo gia đình mình, lúc ấy cô bé không cảm thấy hận hù gì cả, chỉ cảm thấy rất khó hiểu, bé cứ nghĩ cha mẹ rất yêu thương mình sẽ luôn nhớ đến mình.
Nhưng không có, chỉ sau vai ngày tất cả tình yêu thương đáng lẽ dành cho bé đều chuyển sang cho đứa em gái đã hại chết bé, tại sao, tại sao vậy rõ ràng rm ấy hại bé rõ ràng ba mẹ rất thương bé mà.
Rốt cuộc bé chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Cậu nhìn Ly Ly tuy rằng cô bé đang cười nhưng cậu lại cảm nhận được sự đau lòng cùng phẩn nộ, còn có một sự buồn bã cô đơn.
Trong lúc cậu nhìn Ly Ly thì nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc của Như.
"Sao... Sao có thể." Như bụm chặt miệng thì thào nói.
Thì ra sau khi khuôn mặt của Tiểu Khả trở về như lúc đầu thì có đôi nét rất giống Như, nhưng không ai để ý cả, trên thế giới này người giống người rất nhiều, nhưng sau khi Như nhìn thấy lại không thể bình tĩnh được, bởi vì khuôn mặt này giống cô khi còn nhỏ như đúc.
Bởi vì hai chị em bọn cô là một cặp song sinh nên giống nhau là chuyện đương nhiên nhưng kỳ lạ là Lam cùng cô lại chẳng có một chút nào giống nhau, nhưng bây giờ có một cô bé có khuôn mặt giống nhau như đúc.
"Em... Em... Em..." Như khó khăn nói không ra lời.
"Chị, đúng vậy chúng ta mới chính la chị em, còn cô ta là do nhầm lẫn." Tiểu Khả liếc nhìn thi thể của Lam rồi nhìn sang như nói.
"Sao có thể." Như suy sụp bật khóc, thì ra, thì ra mọi chuyện lại là như vậy, thì ra em gái ruột của cô lại bị hại chết còn đứa em không có chút liên quan nào kia lại được gia đình cô nuôi như trân bảo.
Tiểu Khả thản nhiên nhìn chị gái mình, cô bé thật sự chẳng có chút tình cảm nào với người chị này.
Lúc nay bức tường tàng hình đã không còn, Tử Lâm nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu, hai tay cậu ta ôm chầm lấy cậu, ánh mắt đầy phòng bị nhìn cô bé trước mắt.
Tiểu Khả thấy như vậy liền cười vui vẻ, còn trêu chọc thè lưỡi ra với cậu ta.
Bỗng nhiên bị ôm khiến cậu không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy Tử Lâm trẻ con trừng mắt với cô bé nhỏ mà bật cười.
Lúc này cậu hoàn toàn quên rằng nếu như cô bé này còn sống thì có khi còn lớn tuổi hơn cậu.
"Tiểu Khả." Cậu ôm lấy cô bé ra khỏi tủ sau đó khẽ gọi.
Tiểu Khả mơ màng mở mắt sau đó cười tủm tỉm nhìn cậu, cô bé ôm lấy cổ cậu vùi đầu vào hỗm vai cậu.
"Tiểu Khả, em không sao chứ." Cậu không để ý đến sự bất thường của cô bé chỉ nghĩ cô bé quá sợ hãi nên mới ôm chặt lấy cậu.
"Anh trai." Tiểu Khả khẽ gọi sau đó khàn giọng nói "Người anh thật ấm áp, thật ấm áp."
Tử Lâm nghe vậy liền biến sắc, cậu ta nhanh chóng chạy đến gần cậu nhưng xung quanh cậu giống như có một bức tường vô hình ngăn cản người khác đến gần.
"Tân Tân."
Nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng loạn của Tử Lâm, lúc này cậu mới cảm nhận được sự bất thường, cô bé o trong lòng cậu lạnh ngắt không có chút độ ấm nào.
Những người khác cũng bị biến cố xảy ra này làm cho hoảng sợ, bọn họ không ngờ đứa nhỏ xuất hiện cùng bọn họ từ đầu đến giờ không phải người.
Tuy biết mình đang trong nguy hiểm nhưng cậu không sợ hãi hoặc có lẽ bởi vì cậu không cảm nhận được ý xấu của cô bé.
"Tiểu Khả, làm sao em biết được phòng viện trưởng." Cậu hỏi.
Tiểu Khả nghe xong liền thở dài nhưng vẫn đáp lại "Bởi vì em nghe thấy trái tim mình."
"Em là ai." Cậu nghe xong cũng không sợ hãi mà quăng đứa nhỏ đi, dù cho cơ thể cậu càng lúc càng lạnh.
"Anh trai, anh không sợ em sao." Tiểu Khả kinh ngạc nhìn cậu, nhưng bất ngờ là bé không nhìn thấy chút sợ hãi nào trong mắt cậu mà ngược lại có một chút đau lòng cùng tức giận.
Cậu nhìn cô bé sau đó dịu dàng vuốt tóc bé "Anh không sợ."
Tiểu Khả nghe vậy liền cười rộ lên sau đó vỗ nhẹ tay cậu ý bảo để mình xuống.
Cậu nhìn cô bé rồi khụy người xuống để cô bé xuống đất.
"Anh trai thật dịu dàng giống như anh ấy vậy." Tiểu Khả khoát tay một bóng đen hiện ra trước mắt mọi người, không thể nhìn rõ được hình dáng của người này nhưng cậu, Vy cùng Trâm đều đã từng thấy thứ này.
"Em không thể gáp lại cơ thể của anh ấy." Tiểu Khả nhìn bóng đen rồi thở dài.
Bóng đen ngồi xổm xuống giống như đang an ủi cô bé dường như cổ họng cũng không nói được.
"Anh ta chính là người bảo vệ đã ghi lại cuốn nhật ký." Cậu hỏi, dù đã biết chính xác nhưng cậu vẫn muốn nghe đáp án.
"Đúng vậy, anh ấy đã cho anh nhìn thấy ký ức của mình, chúng em đều rất thích anh, đúng không Ly Ly." Tiểu Khả gật đầu nói, hai mắt dần trở nên tối đen, cả người cô bé cũng dần trở nên thay đổi.
"Hí, hí, hí, đúng vậy nha." Một tiếng cười đầy vui vẻ vang lên.
Trên thi thể của Hà xuất hiện một cô bé, lúc này xung quanh cơ thể cô bé đều bị bao quanh bởi một luồng âm khí, đôi mắt cũng trở nên đỏ rực.
Giống như cô bé sắp bị nơi này đồng hóa vậy.
Tiểu Khả như hiểu cậu đang nghĩ gì liền nói "Đây là nhân quả, thứ đó đã lặp khế ước cùng bọn em, nếu như chúng em bị đồng hóa thì phải vĩnh viễn ở lại đây làm việc cho nó."
"Em không sợ, dù sao thế giới này cũng chẳng còn ai nhớ đến em." Ly Ly đánh lên thi thể của em gái mình sau đó hì hì cười.
Sau khi bé chết đi, linh hồn của bé liền bám theo gia đình mình, lúc ấy cô bé không cảm thấy hận hù gì cả, chỉ cảm thấy rất khó hiểu, bé cứ nghĩ cha mẹ rất yêu thương mình sẽ luôn nhớ đến mình.
Nhưng không có, chỉ sau vai ngày tất cả tình yêu thương đáng lẽ dành cho bé đều chuyển sang cho đứa em gái đã hại chết bé, tại sao, tại sao vậy rõ ràng rm ấy hại bé rõ ràng ba mẹ rất thương bé mà.
Rốt cuộc bé chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Cậu nhìn Ly Ly tuy rằng cô bé đang cười nhưng cậu lại cảm nhận được sự đau lòng cùng phẩn nộ, còn có một sự buồn bã cô đơn.
Trong lúc cậu nhìn Ly Ly thì nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc của Như.
"Sao... Sao có thể." Như bụm chặt miệng thì thào nói.
Thì ra sau khi khuôn mặt của Tiểu Khả trở về như lúc đầu thì có đôi nét rất giống Như, nhưng không ai để ý cả, trên thế giới này người giống người rất nhiều, nhưng sau khi Như nhìn thấy lại không thể bình tĩnh được, bởi vì khuôn mặt này giống cô khi còn nhỏ như đúc.
Bởi vì hai chị em bọn cô là một cặp song sinh nên giống nhau là chuyện đương nhiên nhưng kỳ lạ là Lam cùng cô lại chẳng có một chút nào giống nhau, nhưng bây giờ có một cô bé có khuôn mặt giống nhau như đúc.
"Em... Em... Em..." Như khó khăn nói không ra lời.
"Chị, đúng vậy chúng ta mới chính la chị em, còn cô ta là do nhầm lẫn." Tiểu Khả liếc nhìn thi thể của Lam rồi nhìn sang như nói.
"Sao có thể." Như suy sụp bật khóc, thì ra, thì ra mọi chuyện lại là như vậy, thì ra em gái ruột của cô lại bị hại chết còn đứa em không có chút liên quan nào kia lại được gia đình cô nuôi như trân bảo.
Tiểu Khả thản nhiên nhìn chị gái mình, cô bé thật sự chẳng có chút tình cảm nào với người chị này.
Lúc nay bức tường tàng hình đã không còn, Tử Lâm nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu, hai tay cậu ta ôm chầm lấy cậu, ánh mắt đầy phòng bị nhìn cô bé trước mắt.
Tiểu Khả thấy như vậy liền cười vui vẻ, còn trêu chọc thè lưỡi ra với cậu ta.
Bỗng nhiên bị ôm khiến cậu không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy Tử Lâm trẻ con trừng mắt với cô bé nhỏ mà bật cười.
Lúc này cậu hoàn toàn quên rằng nếu như cô bé này còn sống thì có khi còn lớn tuổi hơn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất