Cậu Không Được Chết

Chương 46: Trường đào tạo ác mộng

Trước Sau
Ba người men theo những cái cây to lớn mà đi về một hướng.

Từ khu ký túc xá có hai con đường lát đá, nhưng để đảm bảo an toàn bọn họ không đi trên con đường bằng phẳng mà leo vào con đường có cây cối um tùm rồi chiếu đèn để có thể di chuyển.

Trong bóng tối, ba ngọn đèn nho nhỏ chiếu xuống mặt đất, tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng bước lên những bãi cỏ mọc khắp nơi.

Đi khoản năm phút cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được một bức tường màu trắng ngăn chặn lối đi.

"Chúng ta men theo bức tường thử xem, rất có thể đây chính là ngôi trường." Tử Lâm đưa đèn sang trái sau đó nói.

"Được." Cậu cùng Trương Trí gật đầu.

Ba người men theo sát bức tường mà đi thành một cái vòng tròn, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa bằng sắt đang đóng chặt.

Ba người từ từ nhìn lên trên liền nhìn thấy một tấm bảng cũ kỹ được treo ở trên cổng, cùng với một dòng chữ màu đỏ như máu.

Trường Nội Trú Nhân Tài.

"Ôi cái tên trường." Trương Trí buồn cười nói.

Tử Lâm liếc nhìn anh ta sau đó lấy tay thử đẩy cổng vào.

Kèn kẹt, rét...

Âm thanh chối tai vang lên khiến ba người biến sắc, cánh cửa sắt quá cũ, nên phần gắn vào tường của cửa sắt đã hoàn toàn bị rỉ sét, cánh cửa cũng bị xệ xuống theo năm tháng, nên khi đẩy ra, cánh cửa liền vang lên tiếng động.

"Chết tiệt." Trương Trí chửi một tiếng sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ cần cảm thấy nguy hiểm liền nhanh chóng chạy trốn.

Tử Lâm cũng căng cứng cơ thể, cậu chớp mắt nhìn cánh cửa mới bị đẩy ra một chút liền đưa tay đẩy ra cho nó lớn hơn.

Tiếng kêu của cánh cửa khiến Trương Trí giật bắn người mà xoay đầu quát "Khỉ gió, làm tôi sợ chết khiếp, không thấy nó có thể thu hút thứ đó sao mà còn làm lần hai.". Truyện Xuyên Không

Cậu lắc đầu sau đó lại gật đầu "Nếu không đẩy ra thì làm sao chúng ta vào, anh định trèo tường chắc, tôi cảm thấy chắc chắn dù đẩy cửa mạnh thế nào cũng không sao cả."

"Cái đó làm sao cậu chắc được, đừng có đùa, mạng anh yếu ớt lắm." Trương Trí hừ lạnh nói rồi suy nghĩ đến việc trèo lên tường.



"Không trèo được đâu, anh khỏi phải nghĩ." Tử Lâm chỉ lên đầu tường.

Trương Trí nhìn theo.

Phía trên đầu tưởng là những thanh sắt nhọn hoắt được chỉa lên, chỉ cần có kẻ dám trèo tường thì chắc chắn không thể sống nổi.

Nơi đây không giống trường học, mà nó giống một cái tù giam vậy.

"Vào thôi." Cậu kéo theo Tử Lâm đi vào cửa.

Sân trường cực kỳ rộng rãi, hai bên đường là một hàng cây cao, vườn hoa xung quanh đều đã khô héo, dọc đường đi bọn họ đều cảm nhận được một sự áp lực rất kỳ lạ đang đè nặng lên hai vai, có lẽ đây là do không khí của nơi này tạo ra.

"Sân trường này xây dựng để làm gì không biết, rộng quá." Trương Trí khẽ cầu nhàu, nếu thật sự phải chạy hết sân trường này chắc anh ta sẽ chết.

"Này."

Ba người đang chậm rãi đi thi thì nghe thấy tiếng gọi, tiếng gọi hoan toàn không một chút quen thuộc khiến bọn họ nhanh chóng cảnh giác mà nhìn ngó xung quanh.

"Ở đây nè."

Tiếng nói đó lại phát ra, Tử Lâm vô tình nhìn đến một bụi cây sau đó thấy được một cánh tay đang hướng họ phe phẩy.

Tử Lâm nguy hiểm nheo mắt, cậu ta không biết người bên trong bụi cây là người hay thứ gì đó nên không vội vàng lại gần.

Người bên trong bụi cây thấy họ vẫn đứng yên một chỗ liền không nhịn được mà lú đầu ra khỏi bụi cây rồi tiếp tục gọi.

"Này."

Cậu lúc này cũng biết tiếng phát ra từ đâu, đúng lúc quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt của người bên trong bụi cỏ liền nhỏ giọng nói vào tai Tử Lâm.

"Người này trong nhóm sau đến đây, hình như có thêm hai người đi cùng."

"Ừ, tôi biết bọn họ." Tử Lâm gật đầu nói, nhưng mau chóng dặn dò "Đừng tin bất kỳ ai."

"Được, chỉ tin cậu." Cậu khẽ cười rồi nói.

Tử Lâm nghe vậy liền vui vẻ rồi kéo cậu đi đến bụi cỏ người kia đang núp.



"Chúng ta vào kia nói chuyện, nơi này rất dễ bị phát hiện." Người kia nhìn ba người rồi bắt đầu di chuyển sâu vào trong đường cây cao to.

Cậu cùng Tử Lâm nhìn nhau rồi đuổi theo sau, sân trường này đúng là rộng lớn, ngoại trừ đường đi ở giữa thì khắp nơi đều là cây cỏ, những cái cây cao đến nổi không thấy được bầu trời.

Người kia dẫn bọn họ đi vào vườn cây có những bụi cỏ mọc cao đến eo, nếu như ngồi xuống liền hoàn toàn bị che phủ.

"Xin chào Tử Lâm, nghe danh cậu đã lâu." Một chàng trai bên trong bụi cỏ lên tiếng, bởi vì đang ngồi nên bọn họ không thể thấy được mặt anh ta.

"Khách khí." Tử Lâm lạnh nhạt trả lời.

"Chúng tôi là gia tộc Ẩn, không biết có thể hợp tác cùng mọi người hay không." Chàng trai tiếp tục nói.

Tử Lâm suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao nơi nguy hiểm như thế này có thêm đồng minh thì nguy cơ sống sót càng cao.

"Tôi là Ẩn Cao, người dắt mọi người lại là Ẩn Kỳ, người còn lại là Ẩn Sơn." Ẩn Cao nghe cậu ta đáp ứng liền bắt đầu giới thiệu.

Tử Lâm gật đầu "Tử Lâm."

"Trương Trí."

"Nguyễn Thành Tân." Cậu cũng giới thiệu.

Nhưng khi nghe thấy tên cậu Ẩn Cao liền giựt mình vội vàng hỏi lại "Cậu là cháu trai của ông Trần Phúc."

Cậu kinh ngạc khi nghe thấy anh ta biết tên của ông ngoại mình nhưng cậu vẫn gật đầu thừa nhận "Đúng vậy."

"Tôi đã được nghe rất nhiều về cậu, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhau, đúng là duyên phận mà." Ẩn Cao nghe vậy không khỏi cảm thán, cậu chính là một sự sống nghịch thiên trong giới huyền môn.

"Hân hạnh được gặp anh." Cậu không hiểu tại sao lại có người kể về mình, nhưng vẫn lịch sự đáp lại.

Tử Lâm ngồi bên cạnh bỗng nhiên choàng tay ôm lấy vai cậu, vẻ mặt đầy không vui rồi nói chen vào, không để Ẩn Cao tiếp tục nói chuyện cùng cậu.

"Tại sao ba người lại ở đây."

Cậu khó hiểu nhìn Tử Lâm nhưng cũng không tiếp tục lên tiếng mà mặc kệ cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau