Cậu Không Được Chết

Chương 79: Trường đào tạo ác mộng (Kết thúc)

Trước Sau
Hình dáng của đứa nhỏ từ từ rõ ràng hơn trong mắt bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai mắt tronng sáng đầy hồn nhiên, nhiên hai tròng mắt lại không có chút tiêu cự nào, nhưng thân hình lại hoàn toàn không hợp với khuôn mặt, bởi vì thân hình này là thân hình của một người trưởng thành, nhưng dù vậy chỉ cần nhìn vào khuôn mặt bọn họ liền có thể nhìn ra đây là ai rồi.

Bởi vì cơ thể thật sự của cậu bé đang ngồi kế bên cậu.

Cậu nhìn cậu bé ngồi vào lòng mình không một chút lo lắng hay sợ hãi nào, mà ngược lại trong lòng cậu bỗng cảm thấy tràn đầy yêu thương, mà cậu càng có thêm cảm giác bọn họ nên là như thế này.

Nhưng rất nhanh cậu đã nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, cậu ôm lấy cậu bé không quá thích hợp trong lòng mình sau đó đưa mắt ra hiệu cho Tử Lâm nhanh chóng tìm ra quyển nhật ký.

"Mẹ ơi." Đứa bé dựa vào lòng ngực của cậu, cơ thể lạnh lẽo của nó dựa vào cơ thể không quá lạnh lẽo của cậu nhỏ giọng gọi.

"Ta đây." Cậu nhỏ giọng trả lời nó.

Sau khi nghĩ về từng hành động của đứa nhỏ này trong giấc mơ cậu lại có một suy đoán khác, có vẻ mỗi lần người phụ nữ kia đến đây đều sẽ kể cho cậu bé vài thứ, bởi vì đôi mắt không thể nhìn thấy nên cậu bé cứ tưởng mẹ mình đã kể câu chuyện đó ở một cuốn sách nào đó, nên khi kéo người mẹ dựa vào tường, sau đó bởi vì muốn nghe mẹ mình kể chuyện mà bắt đầu lục tìm sách trên người bà, nhưng khi đụng đến một cuốn sách, cậu bé lại cảm thấy cuốn sách này quá mỏng, chắc chắn không phải cuốn mà mẹ hay kể cho mình nghe vì vậy mới đem trả lại.

Cả quá trình đứa bé này đều làm theo thói quen cùng trực giác của mình, mà thân thể nho nhỏ ấy cũng vì mệt mỏi mà nhanh chóng ngủ say, đến khi nước biển tràn vào nhấn chìm mọi thứ cũng chẳng hay biết gì cả.

"Mẹ." Đứa nhỏ lại gọi, giọng nói gióng như mang rất nhiều sự quyến luyến mong nhớ.

"Ừ." Cậu đáp lại sau đó giống giống như tự nói với bản thận mình "Mẹ đưa con ra ngoài nhé."

Lần này đứa bé không hề đáp lại, giống như nó không hề hiểu chữ ra rồi là như thế nào cả, nó vẫn tròn xoe hai mắt dựa vào lòng cậu đầy thõa mãn.

Cậu cũng không cần nó đáp lại mà bất đầu kể một câu chuyện về thế giới bên ngoài, có ánh sáng, có mặt trời, có mặt trăng, có cây cối, có động vật, cứ như vậy cậu kể từng thứ từng thứ cho đứa nhỏ nghe, cho dù Tử Lâm đã lấy được quyển nhật ký cậu cũng chẳng để tâm đến.

Tử Lâm nhìn thấy cậu như vậy cũng không lên tiếng làm phiền, sau khi lấy cuốn nhật ký đã cũ ra, liền nhanh chóng lật ra xem.

Bên trong cuốn nhật ký có rất nhiều chữ đã ố vàng hoặc đã phai chữ, vì vậy khi đọc cậu ta cũng chỉ có thể tự thêm thắc vào để hoàn chỉnh nội dung mà thôi, không những vậy trong cuốn nhật ký có vài trang đã bị xé rách, mà vết xé này giống như rất vội vàng nên không một chút ngay ngắn gì cả.

Cuốn nhật ký bắt đầu từ những dòng chữ rất kỳ lạ.

Mẹ đứa nhỏ chết rồi, chính mắt tôi nhìn thấy những người đó quăng thi thể của chị ấy xuống biển.

Hai năm trôi qua rồi, tôi vẫn canh cánh trong lòng về đứa nhỏ ấy, rốt cuộc phải làm sao đây.

Tôi phát hiện đứa nhỏ ấy còn sống, thế là tôi đã lẻn đi gặp nó, nhưng tôi mong nó chết đi, đừng tiếp tục sống nữa.

Đau đau quá, cơ thể này không biết còn phải chịu bao lâu đây.



Không được, không tôi phải tiếp tục, đứa nhỏ ấy cần tôi châm sóc.

Xin lỗi con, mẹ không thể ra tay được, mẹ không thể, bọn chúng là cầm thú, bọn chúng không phải người.

Hôm nay mẹ lại trốn đến gặp con đây, nhưng lại rất nhanh bị phát hiện rồi bị lôi về... Lại một trận điên cuồng khốn khổ.

Hôm nay con chịu gọi mẹ rồi, đúng vậy mẹ đây, mẹ sẽ ở cạnh con.

Những đứa nhỏ kia thật đáng thương, chúng bị cha mẹ mình vất bỏ rồi, chúng sẽ chết, sẽ giống như những đứa nhỏ trước đó đều sẽ chết.

Không... Không dừng lại đi, đừng mà, đừng mà, đứa nhỏ ấy còn chưa thành niên, đừng mà.

Ha ha ha, báo ứng... báo ứng đến rồi, tất cả đều là báo ứng.

Cầu cho tất cả các người đề xuống địa ngục giống như tôi.

Cuối cùng cũng giải thoát rồi, bảo bảo mẹ xin lỗi.

Nếu có kiếp sau mẹ sẽ dẫn con đến nơi có nhiều ánh sáng.

Những dòng chữ dứt đoạn, không ngày tháng, không có đầu đuôi chỉ là những câu chữ ngắn gọn nhưng lại mang đến đầy đủ rất nhiều thông tin để người ta hiểu rõ tất cả những gì đã xảy ra ở nơi này.

"Tử Lâm." Nhóm người Trương Trí đã hoàn toàn không còn chút cảm giác nào, tay chân bọn họ đều đã đông cứng, vì vậy không thể không mở miện gọi.

"Nghe rồi." Tử Lâm để cuốn nhật ký vào lại trên người thi thể, sau đó cậu ta nhìn qua cậu, mà lúc này cậu cũng nhìn sang cậu ta.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, không cừng phải nói nhiều cả hai đều hiểu được ý nhau, Tử Lâm gật đầu với cậu sau đó ôm thi thể đứa nhỏ vào lòng rồi đứng dậy.

Còn cậu thì nhìn đứa nhỏ trong lòng mà nói "Mẹ đưa con ra ngoài nhìn ánh sáng, giống như những gì mẹ đã kể vậy."

Cậu đã xưng hô như thế này đến không còn chút lạ miệng nữa rồi, có lẽ một phần cảm xúc của người phụ nữ vẫn còn đọng lại nên khiến cậu không chút ngại ngùng gì khi xưng mình là mẹ với đứa nhỏ cả.

"Mẹ." Đứa nhỏ nghi hoặc kêu lên, nhưng nó không một chút phản đối nào.

Thấy vậy cậu liền ôm đứa nhỏ lên, tuy hình dáng gần bằng cậu, nhưng nó lại rất nhẹ, cậu có thể ôm nó lên mà không chút khó khăn nào, sau đó cậu từ từ đứng dậy.



Cậu cùng Tử Lâm một người ôm linh hồn một người ôm cơ thể nhanh chóng đi ra ngoài, nhóm người Trương Trí thấy bọn họ đi ra còn chưa kịp vui vẻ thì thấy thứ trên tay hai người liền không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Tử Lâm cũng không nói nhiều mà quăng vài lá bùa vào người bọn họ để giữ ấm một chút, sau đó cùng cậu tiếp tục đi ra ngoài, những người phía sau tuy rất nhiều nghi hoặc nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều mà nhanh chóng đi theo.

Bảy người đi theo con đường cũ mà đi ra khỏi lòng đất, sau đó tiếp men theo đường hầm đi theo sự chỉ dẫn của Nguyễn Tú mà leo lên lại căn biệt thự.

Vị trí hiện tại của bọn họ là một căn phòng chứa rất nhiều đồ đạt giống như nơi tạm để đồ không sử dụng trong căn biệt thự vậy.

"Nơi này đúng là nhà kho, ở đây có rất nhiều dụng cụ học tập đã cũ kỷ, hoặc hư hao." Ẩn Kỳ nhìn xung quanh sau đó nói.

Nhưng không ai đáp lời của cậu ta, Ẩn Cao đi đến cửa nhanh chóng mở cửa ra.

Thì ra bọn họ thực sự vẫn còn ở bên trong căn biệt thự, nhà kho này nằm ở tầng cao nhất, đường hầm mà bọn họ đi là một đường hầm trượt, mỗi lần đi là mỗi lần từ từ trượt xuống dưới, vì vậy mới có thêm một nơi được xây dựng ở bên trong lòng đất.

Sau khi bảy người đi xuống phòng khác biệt thự lại chẳng bắt gặp ai cả, cả căn biệt thự đều im ắng một cách kỳ quái, dường như tất cả đều đã rời đi.

Cậu cùng Tử Lâm chẳng quan tâm, hai người tiếp tục nhắm đến cửa biệt thự mà đi ra ngoài, bước chân của hai người vừa rời khỏi cửa thì bầu trời bên ngoài bỗng nhiên sáng rực, không gian xung quanh không còn một chút tâm tối nào mà bây giờ nó đang tràn ngập ánh sáng đẹp đẽ.

Bảy người kinh ngạc nhìn lên trên, đây thật sự là một sự kỳ diệu, chẳng lẽ bên trong huyệt động này thật sự do chủ huyệt động điều khiển hay sao.

"Mẹ ơi." Đứa bé trong lòng ngực cậu gọi một tiếng.

Cậu nhìn xuống đứa nhỏ,sau đó bất ngờ nhận được một nụ hôn ngây má, mà linh hồn đứa nhỏ cũng từ từ trở nên trong suốt dần sau đó biến mất.

"Tạm biệt con." Cậu nhìn lòng ngực mình trống rỗng liền khẽ nói, hai mắt không nhịn được mà ửng đỏ lên.

Tử Lâm thấy vậy liền để cơ thể đứa nhỏ xuống đất dựa vào bức tường của căn nhà, để cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào trên thi thể.

Sau khi Tử Lâm làm xong liền nhanh chóng chạy lại ôm cậu vào lòng, những người khác tuy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy thi thể của đứa nhỏ này cũng không khỏi thổn thức, đây rốt cuộc là có bao nhiêu độc ác, một đứa nhỏ cũng không tha.

Trong lúc mọi người vẫn đang thương cảm cho đứa nhỏ thì dưới chân bỗng nhiên run lắc dữ dội, căn biệt thự phía sau họ nhanh chóng sụp đổ.

"Chạy thôi, huyệt động sụp đổ rồi." Ẩn Kỳ là lớn, bọn họ còn chưa tìm thấy lối ra, chẳng lẽ phải chết ở trong huyệt động này sao.

Bảy người lo lắng nhanh chóng chạy ra xa biệt thự đang sụp đổ, cậu muốn ôm thi thể đứa nhỏ dời đi nơi khác nhưng Tử Lâm đã nhanh chóng kéo cậu đi, bởi vì không thể kịp nữa rồi, thi thể đã bị chôn vùi trong đống đỗ nát.

Mà lúc này trước mắt của bọn họ bỗng nhiên tối sầm lại, nhanh chóng mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau