Cậu Không Được Chết

Chương 81: Hiện thực

Trước Sau
Ba người nhanh chóng rời khỏi hòn đảo mà lên du thuyền, sau khi đi vào trong bọn họ liền đụng phải nhóm người Vu gia.

Vu Cẩn nhìn bọn họ, hai mắt tràn đầy khó tin hét lớn "Sao bọn mày vẫn còn sống."

"Do bọn tao là người tốt đó." Trương Trí hài hước nói, sau đó nhìn ba người trước mặt liền không khỏi trêu chọc "Ây dô, sao lại mất thêm một người nữa rồi."

"Đây không phải là ác giả ác báo hay sao."

"Mày." Người đàn ông trung niên có tính tình nóng nãy chỉ tay về phía bọn họ trong mắt đầy hù hận nói "Lần sau gặp lại, chắc chắn tao sẽ giêt bọn mày."

Nhóm người Vu gia bởi vì leo lên thuyền ra biển mà bị rất nhiều con quái vật ở trong biển tấn công, lúc này bọn họ mới biết con đường này hoàn toàn sai rồi, nhưng hối hận cũng đã muộn, anh trai ông bởi vì bảo vệ cậu chủ mà bị quái vật giết chết,sau đó bọn họ cũng không thể thoát được khỏi tay của bọn chúng, nhưng may mắn thay khi quái vật sắp tóm được bọn họ thì huyệ động liền bị sụp đổ, ba người bọn họ may mắn sống sót mà về đến hiện thực.

"Đừng nói nhiều với bọn chúng, Vu gia chúng ta không phải dễ chọc như vậy." Vu Nhàn cũng hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi " Sẽ có một ngày Vu gia đem bọn chúng trôn cùng những người đã chết trong hôm nay."

"Đúng là cha nào con nấy." Tử Lâm bỗng nhiên mỉa mai lên tiếng "Cậu chủ Vu gia đúng là không khác gì ông mình, chỉ biết giả vờ yếu ớt trốn phía sau những người thuộc hạ trung thành."

Từ đầu cậu đã nhận ra thân phận của người này, nhưng lúc ấy tâm trí của cậu ta chỉ có mình cậu vì vậy củng lười vạch trần trò mèo của bọn họ, nhưng lúc này bọn họ lại muốn uy hiếp cậu ta như vậy thì cứ thẳng thắn nói huỵch toẹt ra thôi, dù sao, hai gia tộc bọn họp cũng không có khả năng hòa hoãn nữa rời.

Với lại điều mà cậu ta không thể nào tha thứ cho bọn họ nữa là sự tính kế của bọn họ khiến cậu ta mém chút nữa mất đi người mà mình yêu thương, không chỉ một lần mà tận hai lần, như vậy thì không thể tha thứ được nữa, nếu có lần sau gặp lại vậy thì đừng trách cậu ta không nể mặt tổ tiên của Vu gia.

Vu Nhan kinh hãi nhìn ánh mắt đầy nguy hiểm của Tử Lâm, hắn vội vàng xoay đầu đen mặt rời đi mà không dám nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Lúc này ba người Trương Trí bỗng nhiên xuất hiện, bọn họ không hề thấy không khí căng thẳng của ba người Vu gia vừa rời đi mà nhanh chóng gọi.

"Trương Trí."



Tuy bọn họ không biết tại sao ba người lại đứng ở lối vào mà không đi vào trong nhưng bọn họ cũng không hỏi, bên cạnh bọn họ còn có cộ gái nhỏ Nguyễn Tú.

Ba người Ẩn gia cùng Nguyễn Tú cũng chỉ là ngẫu nhiên mà gặp nhau.

Bởi vì Nguyễn Tú may mắn sống sót rời khỏi huyệt động mà bị tên hôn phu tra nam kia uy hiếp, hắn ra lệnh cho cô không được kể những việc hắn đã làm cho người khác nghe nếu không gia tộc của cô chắc chắn không có một kết cục tốt đẹp, may mắn lúc ấy ba ngưởi Ẩn gia vừa vặn đi ngang qua, sau khi vô tình nghe thấy lời uy hiếp của hắn ta liền biết được những gì cô đã kể hoàn toàn là sự thật.

Tên tra nam này vì không muốn mất đi địa vị hiện tại của mình mà ra tay giết hại vị hôn thê sắp cưới để có thể danh chính ngôn thuận dẫn vợ con về nhà.

Thế là ba người nhanh chóng đi đến chắn trước mặt Nguyễn Tú, sau đó mĩm cười đầy hòa nhã dễ gần mà từng câu, từng câu kể lại những hành động của hắn trong huyệt động, khiến sắc mặt hắn ta từ đỏ chuyển sang đen sau đó lại chuyển sang xanh cuối cùng không chịu được nữa mà xám xịch rời đi không dám nói thêm bất kỳ câu nào.

Thấy bọn họ vậy mà thật sự giúp mình khiến Nguyễn Tú vô cùng cảm kích, sau khi liên tục cảm ơn thì bốn người liền thuận thế mà đi cùng nhau.

"Sau khi rời khỏi đây anh sẽ đến dòi lại công bằng cho em." Nghe Ẩn Kỳ nói lại việc đã gặp tên tra nam kia khiến Trương Trí không nhịn được mà vỗ ngực hứa hẹn.

Nguyễn Tú nghe vậy liền cúi đầu cảm tạ "Chân thành cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người thì chắc chắn không có ai có thể thoát khỏi huyệt động đó cả."

Cô là một người thông minh, được chứng kiến những việc mà Tử Lâm cùng cậu làm trước khi rời khỏi huyệt động, vì vậy cô có thể đoán ra một chút chuyện đã xảy ra, cũng nhờ vậy mà cô cảm nhận được nếu không phải mình gặp may mắn khi gặp nhóm người bọn họ tham gia cùng một huyệt động thì chắc chắn không thể nào sống sót mà đứng ở đây, còn những người cùng tham gia huyệt động này sẽ vĩnh viễn trở thành linh hồn ở huyệt động này rồi sau đó bị ác linh cắn nuốt.

"Là do em kiên cường chịu đựng nên mới có thể tiếp tục sống, đừng suy nghĩ quá nhiều." Cậu mỉm cười nói, đối với cô gái nhỏ này ấn tượng của cậu khá tốt vì vậy cậu cực kỳ thân thiện nói "Nếu như sau này em có gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho bọn anh, nếu như có thể giúp chắc chắn bọn anh sẽ không từ chối."

"Vâng... Em cảm ơn ạ." Nguyễn Tú vui vẻ đáp lại, đối với cô đây thật sự là một ân tình cực kỳ to lớn, nhưng chắc chắn có thể giúp cô mỗi khi gặp khó khăn.

Tử Lâm đứng bên cạnh thấy cậu cười với người khác liền không khỏi nhăn mày, có chút không vui vì vậy cậu ta đưa tay nắm lấy cằm của cậu sau đó kéo đầu cậu qua.

Cậu nghi hoặc nhướn mày dò hỏi lại không nhận được câu trả lời, nhưng khi nhìn vào hai mắt đầy uất ức cửa cậu ta liền biết được người này là đang ghen tị.

Thế là cậu khẽ cười, dựa đầu vào sát lại gần cậu ta nhỏ giộn nói "Bình dấm chua."



"Hừ." Tử Lâm hừ nhẹ một tiếng sau đó buông cằm cậu ra.

Cậu buồn cười nhìn Tử Lâm, nhưng cũng chiều theo người bạn trai đầy mùi chua này mà không tiếp tục nhìn người khác mà cười, cậu nhìn chằm chằm cậu ta tỏ vẻ trêu chọc.

Nhóm người Trương Trí thấy bọn họ như vậy cũng không làm phiền, mà tự tập hợp lại với nhau mà bắt đầu vui vẻ trò chuyện.

Du thuyền khởi thành trở về đất liền, rất nhanh liền đã đế nơi.

Sau khi rời khỏi phi thuyền những người còn sống sót nhanh chóng rời đi, khi tham gia huyệt động tổng cộng có ba mươi người, nhưng khi trở về không biết còn lại bao nhiêu người thực sự vẫn còn linh hồn hay chỉ là những cái xác rỗng do thứ đó điều khiển đễ thế giới này vẫn vận hành một cách bình thường mà không bị hỗn loạn.

Cậu cùng Tử Lâm sau khi tạm biệt Trương Trí, Nguyễn Tú cùng ba người Ẩn gia thì đi đến một chỗ khuất, nhìn thấy du thuyền từ từ biến mất dưới mặt biển mới nhanh chóng gọi điện cho anh Hoàng, vị cảnh sát chuyên về những sự kiện linh dị thần quái mà bọn họ quen biết.

Sau khi báo cáo địa điểm cùng dặn dò anh ta chuẩn bị thuyền thì hai người kiếm một nơi có thể ngồi xuống nghĩ ngơi, dù sao bên trong huyệt động khiến cho linh hồn bọn họ ít nhiều cũng bị thương tổn, vì vậy bọn họ cần một khoản thời gian để nghĩ ngơi dưỡng lại linh hồn.

Mười phút sau xe cảnh xác nhanh chóng chạy đến, anh Hoàng nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng chạy lại, bởi vì được Tử Lâm báo cáo chi tiết nên lần này anh Hoàng cũng đã chạy đến xin phép cấp trên và được chấp thuận khám xét hòn đảo tư nhân của người khác.

Tử Lâm để cậu ngồi im nghĩ ngơi còn cậu ta thì thuật lại những gì đã biết, chỉ ra những nơi có thể tìm được manh mối, cũng nói với anh ta tìm kiếm dưới biển một lần.

"Các cậu không đi cùng tôi." Anh Hoàng nhìn bọn họ mà kinh ngạc.

Tử Lâm lắc đầu "Không, chúng tôi phải về nghỉ ngơi."

"Chúng tôi tin tưởng vào cảnh xác các anh." Cậu cũng mỉm cười cổ vũ.

Hai người nhanh chóng rời đi trước con mắt đầy u oán của vị cảnh xác nhân dân kia mà chẳng hề quay đầu lấy một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau