Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ, giết chết cậu!!
Hiểu lầm xem như đã hóa giải, sau khi cơm nước xong xuôi, liền cáo biệt bố mẹ, trên đường trở về, Mạch Đinh đột nhiên nhớ lại những lời mình nói với bố lúc nãy, dâng trào cảm xúc, nhìn An Tử Yến nói: “An Tử Yến, có phải tớ rất có lỗi với cậu không, cậu không có cơ hội trải qua ngày của cha.” Mình là con trai, không thể sinh cho cậu ấy một đứa con, đó là sự thật .
“Không được trải nghiệm ngày của cha, vậy thì trải nghiệm lễ tình nhân.”.
An Tử Yến đáp đến vân đạm phong khinh, khiến lòng Mạch Đinh nổi lên từng gợn sóng .
Mạch Đinh cầm lấy một cái vỏ đĩa phim nói với An Tử Yến: “An Tử Yến, cậu xem, mấy thứ như phim điện ảnh, phim truyền hình, đều là giả, chỉ còn một giây cuối cùng cũng có thể ngăn bom phát nổ, diễn viên chính trúng hơn mười vết đạn, chạy hai ba bước mà không chết, diễn viên phụ vừa ló mặt ra đã bị bắn chết, nữ chính sắp bị OOXX, nam chính ở thời điểm mấu chốt một cước đá văng cửa, bọn lang sói ấy bình thường rất thông minh lại thủ đoạn, nhưng không ăn nổi một con dê, còn có rất nhiều rất nhiều cái khác, cậu nói mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều khéo như vậy sao?”.
“Vậy cậu muốn thấy cái gì? Vừa vào phim bom đã nổ, diễn viên chính vừa xuất hiện liền bị bắn chết? Nữ chính bị XXOO xong nam chính mới đá cửa? Dê bị ăn hết sạch?”.
“Cũng không hẳn như vậy, tớ chỉ hỏi thế thôi.” Nếu quả thực như những gì An Tử Yến nói, sẽ chẳng ai xem tivi nữa .
“Đại đa số mọi người không thể chấp nhận bi kịch, tuy không liên quan đến mình, nhưng vẫn hy vọng nó tốt đẹp.”.
“Tớ cũng thích tốt đẹp, tựa như tớ thích cậu vậy, cậu chính là điều tốt đẹp nhất của tớ.”.
“Mấy lời này, nói cả tháng rồi còn chưa đủ à.”.
“Người khác muốn nghe còn không được đấy.”.
“Người đó thật may mắn.”.
Mạch Đinh đứng bật dậy khỏi sô pha, nhăn mặt với An Tử Yến: “Tớ đi học đây, sắp thi rồi.”.
“Ừ.”.
Mạch Đinh chân trần, ngồi trên ghế, đung đưa chân, chăm chỉ đọc sách. Chỉ cần là việc cậu hạ quyết tâm, cho dù kết quả ra sao, cậu sẽ luôn cố gắng, tựa như khi yêu An Tử Yến vậy. Đến tận nửa đêm, mi mắt Mạch Đinh càng ngày càng nặng, cuối cùng gục xuống bàn ngủ thiếp đi. An Tử Yến tắm xong, ôm ngang Mạch Đinh đặt trên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó ngồi trở lại bàn học, xem đề ôn tập Mạch Đinh làm, cầm bút, sửa lỗi sai cho cậu, ghi chú giải thích rõ ràng .
Cậu luôn không để tớ nhìn thấy tình yêu của mình, nhưng cuối cùng tớ đều cảm nhận được .
Hôm nay, là sinh nhật của mẹ Mạch Đinh, Mạch Đinh bị bố bắt ăn mặc như cái đèn lồng đỏ, nói là để chúc mừng, Mạch Đinh nhìn bộ quần áo đỏ như lửa, đỏ đến thiêu cháy mình, thấy thế nào cũng không thoải mái .
An Tử Yến chở mẹ Mạch Đinh đang không hiểu gì cả đến cửa khách sạn, Mạch Đinh cực kỳ lắm trò che mắt mẹ: “Mẹ, con đếm tới ba mẹ mới được mở mắt ra nha.”.
“Sao cậu không đếm tới ba trăm luôn đi.” Đối với mấy hành động như vậy, An Tử Yến luôn luôn khinh bỉ .
Mạch Đinh giẫm lên chân An Tử Yến, sau đó nhẹ nhàng đếm tới ba buông tay che mắt mẹ cậu ra, cả căn phòng tối đen đột nhiên sáng ngời, dây ruy băng treo khắp nơi, bốn, năm mươi người đứng đó, đồng thanh nói sinh nhật vui vẻ. Mạch Đinh cũng tiến đến nói bên mẹ đang mừng sắp phát khóc: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, tất cả đều do bố chuẩn bị cho mẹ, thế nên mới thần thần bí bí như vậy.”.
Mẹ Mạch Đinh nén giận liếc bố Mạch Đinh một cái, nhưng vẫn không che giấu được ý cười nơi khóe miệng, trước kia chưa từng tổ chức sinh nhật, đều là người trong nhà tự nấu bữa cơm đơn giản, trông thấy bạn bè cũ và đồng sự, còn có chồng mình và con trai, đương nhiên có cả chồng của con trai mình, mẹ Mạch Đinh vui đến mức không biết nói gì mới tốt, đôi mắt rưng rưng, Bạch Tiểu Tư ôm quà tặng đi tới: “Cô à, đây là đồ trang điểm cháu mua từ nước ngoài, chúc cô vĩnh viễn trẻ đẹp.”.
“Được, được, cháu thực ngoan.”.
Mạch Đinh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Tư, cô ấy chui từ đâu ra vậy, mẹ Mạch Đinh đi tiếp đón khách khứa, Mạch Đinh kéo Bạch Tiểu Tư đến trước mặt mình: “Cô trở về từ khi nào.”.
“Sao hả, gặp tôi không vui à, giờ bên kia đang là kỳ nghỉ đông, cho nên tôi về nước.”.
“Đương nhiên là vui rồi, có điều trường của cô cũng hơi tùy tiện, sao về mà không báo cho tôi biết.”.
“Không phải muốn cho cậu kinh hỉ sao.” Bạch Tiểu Tư nhẹ nhàng ôm Mạch Đinh, sau đó quay đầu chạy sang ôm An Tử Yến: “Chồng trước, em rất nhớ anh.” Ôm thật chặt nha .
“Này, này, em vừa phải thôi.”.
Bị An Tử Yến đẩy ra Bạch Tiểu Tư liếc mắt nhìn Mạch Đinh: “Sao mặc như Tiểu Hồng, ai muốn ôm cậu ta chứ.”.
Mạch Đinh tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Tiểu Hồng cái gì, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”.
Bị nói như vậy, Mạch Đinh càng thấy mình mặc như vật rất mất tự nhiên. Thật muốn thay quần áo, có điều việc này để sau hẵng làm, cậu còn muốn đưa ra món quà của mình, đây là món quà mà Mạch Đinh muốn tặng cho mẹ từ lâu, một chiếc xe đạp mới, cái xe cũ mẹ đã đi nhiều năm rồi, cũng nên đổi đi là vừa, mình ăn tiêu tiết kiệm, mỗi ngày còn nhân lúc An Tử Yến không chú ý trộm lấy vài đồng trong ví An Tử Yến cho vào ví mình. Hơn nữa cò kè mặc cả hơn nửa ngày với ông chủ mới mua được cái xe giá 400 đồng, cậu muốn tặng cho mẹ ngay .
Cậu giấu cẩn thận chiếc xe ở bên ngoài .
“Mẹ, mẹ lại đây chút.”.
“Ừ.” Mẹ Mạch Đinh đi tới .
“Mẹ, con cũng có quà tặng mẹ.”.
Đang định đưa nó cho mẹ, thì đúng lúc ấy một chiếc xe thể thao đỗ ở cửa, Mạch Đinh và mẹ đều hiếu kỳ nhìn sang, liền trông thấy một anh đẹp trai cùng một người đẹp ăn mặc nóng bỏng tóc vàng, từ trên xe bước xuống, đương nhiên không cần phải nói, chính là Chu Cách và Ellen, Ellen mặc một bộ váy ngắn màu đỏ bó sát người, rất hợp với làn da trắng như tuyết của cô ấy, so với cái đẹp của Bạch Tiểu Tư là khác nhau, mẹ Mạch Đinh lần đầu tiên gặp Chu Cách và Ellen, Chu Cách da mặt tuy dày nhưng rất thân thiện, đi tới hôn một cái lên mặt mẹ Mạch Đinh: “Người đẹp, sinh nhật vui vẻ.”.
Mẹ Mạch Đinh cười tít cả mắt: “Được được, cảm ơn.”.
“Cháu là bạn của An Tử Yến, tên là Chu Cách, đây là bạn gái cháu Ellen.”.
Mẹ Mạch Đinh tấm tắc khen ngợi: “Cô chỉ biết bạn của An Tử Yến ai nấy đều có tố chất thần tượng nha, bạn của Mạch Đinh toàn mấy đứa kém cỏi. Ai nha, nhìn xem, toàn là nam thanh nữ tú.” Mẹ Mạch Đinh rất ít khi thấy người nước ngoài, hơn nữa khi bà mở miệng khen ngợi, ánh mắt đều tập trung vào An Tử Yến, Bạch Tiểu Tư, Chu Cách, Ellen, căn bản chẳng buồn liếc nhìn Mạch Đinh, khiến Mạch Đinh không chen ngang được .
Mạch Đinh ở một bên liều mạng ho khan, bị mẹ đẩy ra: “Chà chà, thực đẹp trai, thực xinh đẹp.”.
Chu Cách nhìn thoáng qua An Tử Yến: “Đến trễ, đồ của cậu đưa tới rồi đó.”.
An Tử Yến gật gật đầu, dắt mẹ Mạch Đinh đi về phía xe thể thao, khoảnh khắc ấy mẹ Mạch Đinh lâng lâng, cảm thấy mình như nữ chính trong phim Hàn, ta nói này mẹ Mạch Đinh, An Tử Yến chính là con dâu tương lai của bà, nghĩ tiếp là loạn luân đấy .
An Tử Yến lôi xe đạp từ trong xe thể thao ra, đặt trước mặt mẹ Mạch Đinh, xe đạp lung linh lấp lánh, quả thực xa hoa tới cực điểm, tất cả được khảm thủy tinh, An Tử Yến cười cười với mẹ Mạch Đinh: “Cô à, sinh nhật vui vẻ, chiếc xe này nếu cô đạp mệt rồi, ấn vào đây sẽ chuyển sang chế độ tự động, sau này cô đi chợ sẽ đỡ mệt hơn.”.
Cho dù là vẻ ngoài hay giá tiền, quả thực không có chiếc xe đạp nào sánh nổi nó, mang nó ra ngoài sẽ nở mày nở mặt, mẹ Mạch Đinh thiếu chút nữa không vỗ tay, vòng quanh chiếc xe: “Chà, chà, chà, rất đẹp, chà.” Mẹ Mạch Đinh cũng không biết nói gì cho phải, bà rất thích .
Mạch Đinh ở đầu bên kia quả thực như sét đánh giữa trời quang, cảm giác như một mình đứng trên đỉnh núi hưởng gió to mưa lớn, nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, mẹ là người thân của mình, tâm ý so với mấy món đồ xa xỉ kia quan trọng hơn, Mạch Đinh nhớ lại cảnh tượng mình ăn tiêu tiết kiệm , còn món quà nào có thể sánh với món quà con trai tặng mình cơ chứ, mẹ sẽ không quan tâm đến vấn đề nhiều hay ít tiền .
Cậu cố lấy dũng khí đi đến: “Mẹ, con cũng có quà tặng mẹ.”.
“Thế à? Cái gì đấy?” Ánh mắt của mẹ cậu vẫn không rời khỏi chiếc xe đạp kia, vuốt ve không ngừng lớp thủy tinh lấp lánh .
Mạch Đinh dắt cái xe cực kỳ bình thường sơn màu vàng của mình đến, chân thành nói với mẹ: “Mẹ, con mỗi tháng đều dành dụm một ít, mua cho mẹ chiếc xe này, còn cò kè mặc cả với ông chủ, nhưng vẫn tự mình dắt nó đến đây, không dám đi thử.”.
Mẹ Mạch Đinh xoay người sang chỗ khác, nhìn thoáng qua xe của Mạch Đinh: “Xe đạp a, thực ngoan.” Khẩu khí chính là qua loa cho xong, mẹ Mạch Đinh nhìn nhìn Chu Cách và Ellen: “Tiểu Tư, Cháu dẫn mọi người vào trong, để khách đứng ngoài không tốt, các cháu vào phòng ăn uống gì đi.”.
Chu Cách lễ phép gật đầu: “Cô à, xe rất được, hoàn toàn xứng với người đẹp như cô.” Chu Cách cố ý ở trước mặt Mạch Đinh giơ ngón cái lên, không cần nói cũng biết Chu Cách là chỉ chiếc xe kia, tay mẹ Mạch Đinh vẫn không rời chiếc xe An Tử Yến tặng mình: “Cảm ơn, cô cũng rất thích.”.
Vậy thôi à? Đối xử như thế với mình? Có lầm không đấy. Mạch Đinh khó thở nhìn mẹ: “Mẹ, đây chính là thành ý của con.”.
Mẹ Mạch Đinh chả buồn nâng đầu, mải ngắm nghía cái xe mới yêu thích của mình: “Mẹ biết rồi, con cứ để xe ở đó, lát nữa bảo bố con đạp về, mẹ vào đây, để mọi người nhìn xem cái xe này.” Mẹ Mạch Đinh thật cẩn thận dắt xe vào phòng. Mạch Đinh hoàn toàn không thể chịu được đả kích, cái gọi là tình thân đây sao? So với mây bay còn nhanh hơn .
An Tử Yến đồng tình vỗ vỗ đầu Mạch Đinh: “Ngốc ạ, chân thành đáng giá mấy đồng.”.
“Cậu cố ý phải không, chắc chắn là cậu cố ý.”.
An Tử Yến nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến .
“An Tử Yến!! Hôm nay không phải cậu chết thì chính là tớ sống, cậu đoạt mất trái tim của tớ, cơ thể của tớ, còn muốn cướp mất gia đình của tớ, cậu là đồ lòng tham không đáy.”.
“Cậu đừng nói mấy lời buồn nôn nữa có được không.”.
“Đây là cách duy nhất khiến cậu không thoải mái.” Mạch Đinh biết được khuyết điểm của An Tử Yến, sợ mấy lời buồn nôn .
An Tử Yến đi vào sảnh, Mạch Đinh một mực lải nhải sau lưng hắn: “Tớ yêu cậu, cậu là sinh mệnh của tớ, đời đời kiếp kiếp cậu phải ở bên tớ.”.
“Đừng ồn.”.
“Hãy để sinh mệnh của chúng ta được lấp đầy bởi tình yêu, hạnh phúc vạn tuế.”.
“Lão tử bảo cậu đừng ồn.”.
“Hãy để cơn lũ tình yêu cuốn tớ đi, An Tử Yến, lão tử yêu cậu, nào, hôn một cái.”.
“Lão tử kéo đứt lưỡi cậu.”.
Dùng mấy lời buồn nôn của tớ, giết chết cậu!! Đồ ác ma .
~.
“Không được trải nghiệm ngày của cha, vậy thì trải nghiệm lễ tình nhân.”.
An Tử Yến đáp đến vân đạm phong khinh, khiến lòng Mạch Đinh nổi lên từng gợn sóng .
Mạch Đinh cầm lấy một cái vỏ đĩa phim nói với An Tử Yến: “An Tử Yến, cậu xem, mấy thứ như phim điện ảnh, phim truyền hình, đều là giả, chỉ còn một giây cuối cùng cũng có thể ngăn bom phát nổ, diễn viên chính trúng hơn mười vết đạn, chạy hai ba bước mà không chết, diễn viên phụ vừa ló mặt ra đã bị bắn chết, nữ chính sắp bị OOXX, nam chính ở thời điểm mấu chốt một cước đá văng cửa, bọn lang sói ấy bình thường rất thông minh lại thủ đoạn, nhưng không ăn nổi một con dê, còn có rất nhiều rất nhiều cái khác, cậu nói mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều khéo như vậy sao?”.
“Vậy cậu muốn thấy cái gì? Vừa vào phim bom đã nổ, diễn viên chính vừa xuất hiện liền bị bắn chết? Nữ chính bị XXOO xong nam chính mới đá cửa? Dê bị ăn hết sạch?”.
“Cũng không hẳn như vậy, tớ chỉ hỏi thế thôi.” Nếu quả thực như những gì An Tử Yến nói, sẽ chẳng ai xem tivi nữa .
“Đại đa số mọi người không thể chấp nhận bi kịch, tuy không liên quan đến mình, nhưng vẫn hy vọng nó tốt đẹp.”.
“Tớ cũng thích tốt đẹp, tựa như tớ thích cậu vậy, cậu chính là điều tốt đẹp nhất của tớ.”.
“Mấy lời này, nói cả tháng rồi còn chưa đủ à.”.
“Người khác muốn nghe còn không được đấy.”.
“Người đó thật may mắn.”.
Mạch Đinh đứng bật dậy khỏi sô pha, nhăn mặt với An Tử Yến: “Tớ đi học đây, sắp thi rồi.”.
“Ừ.”.
Mạch Đinh chân trần, ngồi trên ghế, đung đưa chân, chăm chỉ đọc sách. Chỉ cần là việc cậu hạ quyết tâm, cho dù kết quả ra sao, cậu sẽ luôn cố gắng, tựa như khi yêu An Tử Yến vậy. Đến tận nửa đêm, mi mắt Mạch Đinh càng ngày càng nặng, cuối cùng gục xuống bàn ngủ thiếp đi. An Tử Yến tắm xong, ôm ngang Mạch Đinh đặt trên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó ngồi trở lại bàn học, xem đề ôn tập Mạch Đinh làm, cầm bút, sửa lỗi sai cho cậu, ghi chú giải thích rõ ràng .
Cậu luôn không để tớ nhìn thấy tình yêu của mình, nhưng cuối cùng tớ đều cảm nhận được .
Hôm nay, là sinh nhật của mẹ Mạch Đinh, Mạch Đinh bị bố bắt ăn mặc như cái đèn lồng đỏ, nói là để chúc mừng, Mạch Đinh nhìn bộ quần áo đỏ như lửa, đỏ đến thiêu cháy mình, thấy thế nào cũng không thoải mái .
An Tử Yến chở mẹ Mạch Đinh đang không hiểu gì cả đến cửa khách sạn, Mạch Đinh cực kỳ lắm trò che mắt mẹ: “Mẹ, con đếm tới ba mẹ mới được mở mắt ra nha.”.
“Sao cậu không đếm tới ba trăm luôn đi.” Đối với mấy hành động như vậy, An Tử Yến luôn luôn khinh bỉ .
Mạch Đinh giẫm lên chân An Tử Yến, sau đó nhẹ nhàng đếm tới ba buông tay che mắt mẹ cậu ra, cả căn phòng tối đen đột nhiên sáng ngời, dây ruy băng treo khắp nơi, bốn, năm mươi người đứng đó, đồng thanh nói sinh nhật vui vẻ. Mạch Đinh cũng tiến đến nói bên mẹ đang mừng sắp phát khóc: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, tất cả đều do bố chuẩn bị cho mẹ, thế nên mới thần thần bí bí như vậy.”.
Mẹ Mạch Đinh nén giận liếc bố Mạch Đinh một cái, nhưng vẫn không che giấu được ý cười nơi khóe miệng, trước kia chưa từng tổ chức sinh nhật, đều là người trong nhà tự nấu bữa cơm đơn giản, trông thấy bạn bè cũ và đồng sự, còn có chồng mình và con trai, đương nhiên có cả chồng của con trai mình, mẹ Mạch Đinh vui đến mức không biết nói gì mới tốt, đôi mắt rưng rưng, Bạch Tiểu Tư ôm quà tặng đi tới: “Cô à, đây là đồ trang điểm cháu mua từ nước ngoài, chúc cô vĩnh viễn trẻ đẹp.”.
“Được, được, cháu thực ngoan.”.
Mạch Đinh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Tư, cô ấy chui từ đâu ra vậy, mẹ Mạch Đinh đi tiếp đón khách khứa, Mạch Đinh kéo Bạch Tiểu Tư đến trước mặt mình: “Cô trở về từ khi nào.”.
“Sao hả, gặp tôi không vui à, giờ bên kia đang là kỳ nghỉ đông, cho nên tôi về nước.”.
“Đương nhiên là vui rồi, có điều trường của cô cũng hơi tùy tiện, sao về mà không báo cho tôi biết.”.
“Không phải muốn cho cậu kinh hỉ sao.” Bạch Tiểu Tư nhẹ nhàng ôm Mạch Đinh, sau đó quay đầu chạy sang ôm An Tử Yến: “Chồng trước, em rất nhớ anh.” Ôm thật chặt nha .
“Này, này, em vừa phải thôi.”.
Bị An Tử Yến đẩy ra Bạch Tiểu Tư liếc mắt nhìn Mạch Đinh: “Sao mặc như Tiểu Hồng, ai muốn ôm cậu ta chứ.”.
Mạch Đinh tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Tiểu Hồng cái gì, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”.
Bị nói như vậy, Mạch Đinh càng thấy mình mặc như vật rất mất tự nhiên. Thật muốn thay quần áo, có điều việc này để sau hẵng làm, cậu còn muốn đưa ra món quà của mình, đây là món quà mà Mạch Đinh muốn tặng cho mẹ từ lâu, một chiếc xe đạp mới, cái xe cũ mẹ đã đi nhiều năm rồi, cũng nên đổi đi là vừa, mình ăn tiêu tiết kiệm, mỗi ngày còn nhân lúc An Tử Yến không chú ý trộm lấy vài đồng trong ví An Tử Yến cho vào ví mình. Hơn nữa cò kè mặc cả hơn nửa ngày với ông chủ mới mua được cái xe giá 400 đồng, cậu muốn tặng cho mẹ ngay .
Cậu giấu cẩn thận chiếc xe ở bên ngoài .
“Mẹ, mẹ lại đây chút.”.
“Ừ.” Mẹ Mạch Đinh đi tới .
“Mẹ, con cũng có quà tặng mẹ.”.
Đang định đưa nó cho mẹ, thì đúng lúc ấy một chiếc xe thể thao đỗ ở cửa, Mạch Đinh và mẹ đều hiếu kỳ nhìn sang, liền trông thấy một anh đẹp trai cùng một người đẹp ăn mặc nóng bỏng tóc vàng, từ trên xe bước xuống, đương nhiên không cần phải nói, chính là Chu Cách và Ellen, Ellen mặc một bộ váy ngắn màu đỏ bó sát người, rất hợp với làn da trắng như tuyết của cô ấy, so với cái đẹp của Bạch Tiểu Tư là khác nhau, mẹ Mạch Đinh lần đầu tiên gặp Chu Cách và Ellen, Chu Cách da mặt tuy dày nhưng rất thân thiện, đi tới hôn một cái lên mặt mẹ Mạch Đinh: “Người đẹp, sinh nhật vui vẻ.”.
Mẹ Mạch Đinh cười tít cả mắt: “Được được, cảm ơn.”.
“Cháu là bạn của An Tử Yến, tên là Chu Cách, đây là bạn gái cháu Ellen.”.
Mẹ Mạch Đinh tấm tắc khen ngợi: “Cô chỉ biết bạn của An Tử Yến ai nấy đều có tố chất thần tượng nha, bạn của Mạch Đinh toàn mấy đứa kém cỏi. Ai nha, nhìn xem, toàn là nam thanh nữ tú.” Mẹ Mạch Đinh rất ít khi thấy người nước ngoài, hơn nữa khi bà mở miệng khen ngợi, ánh mắt đều tập trung vào An Tử Yến, Bạch Tiểu Tư, Chu Cách, Ellen, căn bản chẳng buồn liếc nhìn Mạch Đinh, khiến Mạch Đinh không chen ngang được .
Mạch Đinh ở một bên liều mạng ho khan, bị mẹ đẩy ra: “Chà chà, thực đẹp trai, thực xinh đẹp.”.
Chu Cách nhìn thoáng qua An Tử Yến: “Đến trễ, đồ của cậu đưa tới rồi đó.”.
An Tử Yến gật gật đầu, dắt mẹ Mạch Đinh đi về phía xe thể thao, khoảnh khắc ấy mẹ Mạch Đinh lâng lâng, cảm thấy mình như nữ chính trong phim Hàn, ta nói này mẹ Mạch Đinh, An Tử Yến chính là con dâu tương lai của bà, nghĩ tiếp là loạn luân đấy .
An Tử Yến lôi xe đạp từ trong xe thể thao ra, đặt trước mặt mẹ Mạch Đinh, xe đạp lung linh lấp lánh, quả thực xa hoa tới cực điểm, tất cả được khảm thủy tinh, An Tử Yến cười cười với mẹ Mạch Đinh: “Cô à, sinh nhật vui vẻ, chiếc xe này nếu cô đạp mệt rồi, ấn vào đây sẽ chuyển sang chế độ tự động, sau này cô đi chợ sẽ đỡ mệt hơn.”.
Cho dù là vẻ ngoài hay giá tiền, quả thực không có chiếc xe đạp nào sánh nổi nó, mang nó ra ngoài sẽ nở mày nở mặt, mẹ Mạch Đinh thiếu chút nữa không vỗ tay, vòng quanh chiếc xe: “Chà, chà, chà, rất đẹp, chà.” Mẹ Mạch Đinh cũng không biết nói gì cho phải, bà rất thích .
Mạch Đinh ở đầu bên kia quả thực như sét đánh giữa trời quang, cảm giác như một mình đứng trên đỉnh núi hưởng gió to mưa lớn, nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, mẹ là người thân của mình, tâm ý so với mấy món đồ xa xỉ kia quan trọng hơn, Mạch Đinh nhớ lại cảnh tượng mình ăn tiêu tiết kiệm , còn món quà nào có thể sánh với món quà con trai tặng mình cơ chứ, mẹ sẽ không quan tâm đến vấn đề nhiều hay ít tiền .
Cậu cố lấy dũng khí đi đến: “Mẹ, con cũng có quà tặng mẹ.”.
“Thế à? Cái gì đấy?” Ánh mắt của mẹ cậu vẫn không rời khỏi chiếc xe đạp kia, vuốt ve không ngừng lớp thủy tinh lấp lánh .
Mạch Đinh dắt cái xe cực kỳ bình thường sơn màu vàng của mình đến, chân thành nói với mẹ: “Mẹ, con mỗi tháng đều dành dụm một ít, mua cho mẹ chiếc xe này, còn cò kè mặc cả với ông chủ, nhưng vẫn tự mình dắt nó đến đây, không dám đi thử.”.
Mẹ Mạch Đinh xoay người sang chỗ khác, nhìn thoáng qua xe của Mạch Đinh: “Xe đạp a, thực ngoan.” Khẩu khí chính là qua loa cho xong, mẹ Mạch Đinh nhìn nhìn Chu Cách và Ellen: “Tiểu Tư, Cháu dẫn mọi người vào trong, để khách đứng ngoài không tốt, các cháu vào phòng ăn uống gì đi.”.
Chu Cách lễ phép gật đầu: “Cô à, xe rất được, hoàn toàn xứng với người đẹp như cô.” Chu Cách cố ý ở trước mặt Mạch Đinh giơ ngón cái lên, không cần nói cũng biết Chu Cách là chỉ chiếc xe kia, tay mẹ Mạch Đinh vẫn không rời chiếc xe An Tử Yến tặng mình: “Cảm ơn, cô cũng rất thích.”.
Vậy thôi à? Đối xử như thế với mình? Có lầm không đấy. Mạch Đinh khó thở nhìn mẹ: “Mẹ, đây chính là thành ý của con.”.
Mẹ Mạch Đinh chả buồn nâng đầu, mải ngắm nghía cái xe mới yêu thích của mình: “Mẹ biết rồi, con cứ để xe ở đó, lát nữa bảo bố con đạp về, mẹ vào đây, để mọi người nhìn xem cái xe này.” Mẹ Mạch Đinh thật cẩn thận dắt xe vào phòng. Mạch Đinh hoàn toàn không thể chịu được đả kích, cái gọi là tình thân đây sao? So với mây bay còn nhanh hơn .
An Tử Yến đồng tình vỗ vỗ đầu Mạch Đinh: “Ngốc ạ, chân thành đáng giá mấy đồng.”.
“Cậu cố ý phải không, chắc chắn là cậu cố ý.”.
An Tử Yến nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến .
“An Tử Yến!! Hôm nay không phải cậu chết thì chính là tớ sống, cậu đoạt mất trái tim của tớ, cơ thể của tớ, còn muốn cướp mất gia đình của tớ, cậu là đồ lòng tham không đáy.”.
“Cậu đừng nói mấy lời buồn nôn nữa có được không.”.
“Đây là cách duy nhất khiến cậu không thoải mái.” Mạch Đinh biết được khuyết điểm của An Tử Yến, sợ mấy lời buồn nôn .
An Tử Yến đi vào sảnh, Mạch Đinh một mực lải nhải sau lưng hắn: “Tớ yêu cậu, cậu là sinh mệnh của tớ, đời đời kiếp kiếp cậu phải ở bên tớ.”.
“Đừng ồn.”.
“Hãy để sinh mệnh của chúng ta được lấp đầy bởi tình yêu, hạnh phúc vạn tuế.”.
“Lão tử bảo cậu đừng ồn.”.
“Hãy để cơn lũ tình yêu cuốn tớ đi, An Tử Yến, lão tử yêu cậu, nào, hôn một cái.”.
“Lão tử kéo đứt lưỡi cậu.”.
Dùng mấy lời buồn nôn của tớ, giết chết cậu!! Đồ ác ma .
~.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất