Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 164: Tên hai người
Mạch Đinh thò đầu ra từ phòng ngủ: “Hai người đừng có ngồi mãi thế. Giúp một tay đi chứ”. Cậu vừa dứt lời, Chu Cách và Ellen cũng đến. Chu Cách ôm Ellen từ phía sau: “Bảo bối, hôm nay chúng ta đến dọn nhà để quẩy đấy”.
“Quẩy cái đầu cậu. Hôm nay chỉ được nghiêm túc dọn nhà. Không cho nói chuyện yêu đương. Càng không cho phép làm mấy hành động hạ lưu”. Mạch Đinh mạnh mẽ chia tách Chu Cách và Ellen. Tào Thành Nghị ngáp ngắn ngáp dài đến. Ngã người ra ghế salon: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này gọi tôi đến làm gì? Tối qua đi gay bar uống nhiều quá, giờ đau đầu lắm”. Mạch Đinh chống nạnh tính phê bình Chu Cách, Ellen và Tào Thành Nghị thì bị An Tố đẩy sang bên: “Đừng đứng đó cản đường”.
“Đúng vậy, Mạch Đinh. Cậu đứng cản đường quá”. Lý Minh phụ hoạ. Nguyên cả đám đúng là hết thuốc chữa. Quan Chu các việc không đến được. Vốn tính gọi nhân viên, ai ngờ người đến đều là đại gia. Mạch Đinh thật không dám hy vọng Phó Thúc và Quý Mộng sẽ đến. Hành tung hai người đó quá bí hiểm đi.
“Tuỳ mọi người, tôi đi dọn dẹp trước”. Mạch Đinh bỏ qua bước giáo dục con người, về lại vào phòng ngủ. Tào Thành Nghị chống đầu: “Hôm nay tâm trạng Mạch Đinh có vẻ tốt”.
“Ai biết. Sao hiểu được đầu óc mấy người ngốc chứ”.
Vì ai cũng lái xe đến nên chỉ cần đi một lượt là có thể chuyển không ít đồ. Ngoại trừ Mạch Đinh hừng hừng khí thế, những người còn lại chỉ toàn than thở. An Tử Yến thì chả giúp được gì. Chỉ biết đứng bên quơ tay múa chân. Mất biết bao nhiêu là thời gian. Tào Thành Nghị nằm từ nhà cũ đến nhà mới: “Mệt quá”.
“Cậu căn bản có làm gì đâu”.
“Mạch Đinh, rót nước”. An Tố lên mặt nói. Bạch Tiểu Tư giơ tay: “Tôi muốn ăn”. Chu Cách cũng giơ tay: “Có thể cho chúng tôi mượn giường một chút không?”. Rốt cuộc mời đám người này đến nào gì a! Mạch Đinh vừa ôm cái rương vừa thấy hối hận. Đáng khinh hơn là thằng cha từ phía sau đi lên trước mặt cậu: “Mang không nổi hả?”. Mạch Đinh hít sâu. Phải nhịn. Không thể để bọn họ phá hỏng tâm trạng của cậu được.
Cậu nhìn mọi người. Nhớ lại hôm tốt nghiệp đó. Không ngờ đã trôi qua hai năm rồi. Phú nhị đại Chu Cách thích mỗi Ellen. Phu nhân phú nhị đại cũng chỉ thích mỗi Chu Cách. Lý Minh là một trạch nam hạnh phúc nhất thế giới. Tào Thành Nghị luôn kiên định tìm kiếm người đàn ông của đời mình. Bạch Tiểu Tư thì vẫn là cô gái theo chủ nghĩa độc thân. An Tố trước đây một mực kiệm lời, nhưng bây giờ đã có người hiểu và nguyện giúp cô làm bất cứ việc gì.
Mọi người ít nhiều cũng đã thực hiện được mong muốn từ hai năm trước. Còn mong muốn của cậu… Không cần thực hiện. Mong muốn của cậu đã ở bên cạnh cậu rồi.
Ăn uống xong xuôi, cả đám người nhanh chóng ra về không ở lại giúp thêm gì nữa. Mạch Đinh gọi: “Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người không ở lại tổ chức sinh nhật hả? Còn tặng quà a!”.
“Nghĩ chút về thân phận của cậu đi. Có tư cách gì yêu cầu chúng tôi tổ chức sinh nhật cho?”
“Tôi và mấy người giống nhau. Đều là công dân thôi”.
“Hẹn gặp lại”.
Không có sự giúp đỡ của họ nhiều khi còn mang lại hiệu quả hơn. Hơn nữa, nhà mới không thích một số thành phần làm bẩn! Mạch Đinh mách An Tử Yến: “Anh nhìn bọn họ kìa. Một đám vô lại. Là sinh nhật của em đó. Là mừng tuổi em đó. Anh cũng không giúp em nói bọn họ chút hả? Chỉ biết mỗi việc trêu chọc em”. An Tử Yến chơi điện thoại: “Vậy em đánh họ đi”.
“Nói như đúng rồi. Anh không giúp em sao đánh thắng được. Đừng ngồi nữa. Đi thôi. Còn chút đồ nữa. Thêm một chuyến nữa là xong”.
“Không rãnh. Bây giờ công ty có việc”. An Tử Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mạch Đinh chụp lấy điện thoại: “Anh bớt điêu đi. Rõ ràng đang chơi game”. Cậu cố ý đá vào chân An Tử Yến: “Hôm nay là sinh nhật của em. Chỉ có em đánh anh, anh không được đánh em”.
“Em nghe cái chuyện đó ở đâu?”. An Tử Yến ngay lặp tức lôi Mạch Đinh lên ghế đánh một trận. Tóc tai và quần áo của cậu trở nên xộc xệch. Mạch Đinh ôm hai tay, không thể tin được: “Sinh nhật em mà anh cũng xuống tay được”.
“Em có đi không?”
“Hừ!”.
“Hừ nữa là anh cắt luôn mũi em đấy”.
Hai người lại quay về ngôi nhà cũ thu dọn đồ đạc. Mạch Đinh nhìn xung quanh nơi sắp phải chia tay. Có rất nhiều kỉ niệm ở đây. Cả hai lại quay về nơi bắt đầu. Nhiều khi chẳng có tình cảm gì, nghi ngờ phải ở thật lâu mới có chút rung động. Nhưng bây giờ cậu đã có một nơi đẹp hơn, đầy đủ hơn cần bước tiếp. Đôi bàn tay họ thu dần khoảng cách. Cánh cửa quen thuộc chầm chậm khép lại.
Xe lăn bánh về nhà. Ngôi nhà thật sự của hai người. Mạch Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người đi ngang qua khu chung cư, ngang qua trường học. Mạch Đinh nhìn sự trưởng thành của bản thân qua kính chiếu hậu. Có rất nhiều chuyện đang đợi cậu. Một mình cậu còn lo nhiều việc ở nhà mới nữa… Dù nói bao lâu cũng không hết chuyện, dùng bao nhiêu giấy cũng không thể viết hết. Vốn chỉ là những câu chuyện hết sức bình dị, cần gì phải có một cái kết kinh thiên động địa.
Các bạn ngưỡng mộ tình yêu lắm sao? Tình yêu thật ra rất bình thường,
“Anh muốn tặng gì cho em?”. Mạch Đinh đột nhiên hỏi.
“Không có”.
“Keo kiệt”.
“Em muốn gì?”
“Em muốn….”. Mạch Đinh lẩm bẩm. Có lẽ vì tối qua quá hưng phấn, cộng thêm hôm nay quá lao lực, cậu dần thiếp đi. Cậu cảm thấy năng lượng đã cạn rồi. Mở mắt ra, Mạch Đinh nhìn thấy ánh sáng từ ngoài cửa sổ. Không ngờ sinh nhật lại trôi qua nhanh như vậy. Mạch Đinh tự nhủ: “Thật lãng phí a”. Cậu gõ gõ vào cửa sổ xe, An Tử Yến đứng bên ngoài quay đầu lại.
“Sao lại dừng ở đây? Anh đợi gì hả?”
Lời nói của An Tử Yến cứ vậy mà bị gió cuốn đi. Mạch Đinh không nghe rõ hoặc cho rằng mình đã nghe lầm. Cậu hạ cửa sổ: “Anh nói cái gì? Nói lại đi. Em không nghe”. An Tử Yến cuối đầu nhìn vào Mạch Đinh.
Mạch Đinh hỏi lại: “Anh đứng đây đợi gì hả?”
“Không phải hôm nay là sinh nhật của em à? Anh đang đợi em nghĩ ra muốn cái gì”. Thì ra là không phải nghe nhầm. Còn muốn nghe thêm nữa. Cậu mở cửa xe, muốn nhìn rõ An Tử Yến hơn. Nhưng cậu hối hận vì quyết định này. An Tử Yến… quá đẹp… quá hoàn hảo. Tất cả mọi thứ đều dẫn dụ cậu bước vào vực thẳm.
“Em muốn… muốn… con người anh, tấm lòng của anh, tình cảm của anh, sau này của anh, tất cả của anh”. Mạch Đinh nghĩ sẽ bị mắng, nhắm chặt hai mắt.
“Ngốc nghếch”. Quả nhiên là bị mắng. Mạch Đinh đang muốn cười, An Tử Yến lên tiếng: “Mong muốn của em chẳng phải đã có hết rồi sao?”. Lời nói đó có tác dụng quá mạnh mẽ. Mạch Đinh mở mắt ra. Trước mắt cậu cái gì cũng mơ hồ. An Tử Yến cúi người xuống. Đôi môi hắn tiến sát lại gần. Nét mặt của cậu bây giờ cứ cho là bình thường đi. Mạch Đinh không thể không nhắm mắt thêm lần nữa.
Thật mong hắn sẽ không phá hỏng giây phút này. Đừng nhích lại nữa. Cậu sẽ rơi vào vực thẳm mất.
Nụ hôn của hắn khiến tim Mạch Đinh ngừng đập. Cậu cho rằng đã rơi vào trong vực sâu rồi. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện đây không phải vực sâu. Mà đây chính là bên trong một câu chuyện cổ tích.
Em là Mạch Đinh. Anh là An Tử Yến.
Hai cái tên này nhất định phải được đặt cạnh nhau.
– Hết –
“Quẩy cái đầu cậu. Hôm nay chỉ được nghiêm túc dọn nhà. Không cho nói chuyện yêu đương. Càng không cho phép làm mấy hành động hạ lưu”. Mạch Đinh mạnh mẽ chia tách Chu Cách và Ellen. Tào Thành Nghị ngáp ngắn ngáp dài đến. Ngã người ra ghế salon: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này gọi tôi đến làm gì? Tối qua đi gay bar uống nhiều quá, giờ đau đầu lắm”. Mạch Đinh chống nạnh tính phê bình Chu Cách, Ellen và Tào Thành Nghị thì bị An Tố đẩy sang bên: “Đừng đứng đó cản đường”.
“Đúng vậy, Mạch Đinh. Cậu đứng cản đường quá”. Lý Minh phụ hoạ. Nguyên cả đám đúng là hết thuốc chữa. Quan Chu các việc không đến được. Vốn tính gọi nhân viên, ai ngờ người đến đều là đại gia. Mạch Đinh thật không dám hy vọng Phó Thúc và Quý Mộng sẽ đến. Hành tung hai người đó quá bí hiểm đi.
“Tuỳ mọi người, tôi đi dọn dẹp trước”. Mạch Đinh bỏ qua bước giáo dục con người, về lại vào phòng ngủ. Tào Thành Nghị chống đầu: “Hôm nay tâm trạng Mạch Đinh có vẻ tốt”.
“Ai biết. Sao hiểu được đầu óc mấy người ngốc chứ”.
Vì ai cũng lái xe đến nên chỉ cần đi một lượt là có thể chuyển không ít đồ. Ngoại trừ Mạch Đinh hừng hừng khí thế, những người còn lại chỉ toàn than thở. An Tử Yến thì chả giúp được gì. Chỉ biết đứng bên quơ tay múa chân. Mất biết bao nhiêu là thời gian. Tào Thành Nghị nằm từ nhà cũ đến nhà mới: “Mệt quá”.
“Cậu căn bản có làm gì đâu”.
“Mạch Đinh, rót nước”. An Tố lên mặt nói. Bạch Tiểu Tư giơ tay: “Tôi muốn ăn”. Chu Cách cũng giơ tay: “Có thể cho chúng tôi mượn giường một chút không?”. Rốt cuộc mời đám người này đến nào gì a! Mạch Đinh vừa ôm cái rương vừa thấy hối hận. Đáng khinh hơn là thằng cha từ phía sau đi lên trước mặt cậu: “Mang không nổi hả?”. Mạch Đinh hít sâu. Phải nhịn. Không thể để bọn họ phá hỏng tâm trạng của cậu được.
Cậu nhìn mọi người. Nhớ lại hôm tốt nghiệp đó. Không ngờ đã trôi qua hai năm rồi. Phú nhị đại Chu Cách thích mỗi Ellen. Phu nhân phú nhị đại cũng chỉ thích mỗi Chu Cách. Lý Minh là một trạch nam hạnh phúc nhất thế giới. Tào Thành Nghị luôn kiên định tìm kiếm người đàn ông của đời mình. Bạch Tiểu Tư thì vẫn là cô gái theo chủ nghĩa độc thân. An Tố trước đây một mực kiệm lời, nhưng bây giờ đã có người hiểu và nguyện giúp cô làm bất cứ việc gì.
Mọi người ít nhiều cũng đã thực hiện được mong muốn từ hai năm trước. Còn mong muốn của cậu… Không cần thực hiện. Mong muốn của cậu đã ở bên cạnh cậu rồi.
Ăn uống xong xuôi, cả đám người nhanh chóng ra về không ở lại giúp thêm gì nữa. Mạch Đinh gọi: “Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người không ở lại tổ chức sinh nhật hả? Còn tặng quà a!”.
“Nghĩ chút về thân phận của cậu đi. Có tư cách gì yêu cầu chúng tôi tổ chức sinh nhật cho?”
“Tôi và mấy người giống nhau. Đều là công dân thôi”.
“Hẹn gặp lại”.
Không có sự giúp đỡ của họ nhiều khi còn mang lại hiệu quả hơn. Hơn nữa, nhà mới không thích một số thành phần làm bẩn! Mạch Đinh mách An Tử Yến: “Anh nhìn bọn họ kìa. Một đám vô lại. Là sinh nhật của em đó. Là mừng tuổi em đó. Anh cũng không giúp em nói bọn họ chút hả? Chỉ biết mỗi việc trêu chọc em”. An Tử Yến chơi điện thoại: “Vậy em đánh họ đi”.
“Nói như đúng rồi. Anh không giúp em sao đánh thắng được. Đừng ngồi nữa. Đi thôi. Còn chút đồ nữa. Thêm một chuyến nữa là xong”.
“Không rãnh. Bây giờ công ty có việc”. An Tử Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mạch Đinh chụp lấy điện thoại: “Anh bớt điêu đi. Rõ ràng đang chơi game”. Cậu cố ý đá vào chân An Tử Yến: “Hôm nay là sinh nhật của em. Chỉ có em đánh anh, anh không được đánh em”.
“Em nghe cái chuyện đó ở đâu?”. An Tử Yến ngay lặp tức lôi Mạch Đinh lên ghế đánh một trận. Tóc tai và quần áo của cậu trở nên xộc xệch. Mạch Đinh ôm hai tay, không thể tin được: “Sinh nhật em mà anh cũng xuống tay được”.
“Em có đi không?”
“Hừ!”.
“Hừ nữa là anh cắt luôn mũi em đấy”.
Hai người lại quay về ngôi nhà cũ thu dọn đồ đạc. Mạch Đinh nhìn xung quanh nơi sắp phải chia tay. Có rất nhiều kỉ niệm ở đây. Cả hai lại quay về nơi bắt đầu. Nhiều khi chẳng có tình cảm gì, nghi ngờ phải ở thật lâu mới có chút rung động. Nhưng bây giờ cậu đã có một nơi đẹp hơn, đầy đủ hơn cần bước tiếp. Đôi bàn tay họ thu dần khoảng cách. Cánh cửa quen thuộc chầm chậm khép lại.
Xe lăn bánh về nhà. Ngôi nhà thật sự của hai người. Mạch Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người đi ngang qua khu chung cư, ngang qua trường học. Mạch Đinh nhìn sự trưởng thành của bản thân qua kính chiếu hậu. Có rất nhiều chuyện đang đợi cậu. Một mình cậu còn lo nhiều việc ở nhà mới nữa… Dù nói bao lâu cũng không hết chuyện, dùng bao nhiêu giấy cũng không thể viết hết. Vốn chỉ là những câu chuyện hết sức bình dị, cần gì phải có một cái kết kinh thiên động địa.
Các bạn ngưỡng mộ tình yêu lắm sao? Tình yêu thật ra rất bình thường,
“Anh muốn tặng gì cho em?”. Mạch Đinh đột nhiên hỏi.
“Không có”.
“Keo kiệt”.
“Em muốn gì?”
“Em muốn….”. Mạch Đinh lẩm bẩm. Có lẽ vì tối qua quá hưng phấn, cộng thêm hôm nay quá lao lực, cậu dần thiếp đi. Cậu cảm thấy năng lượng đã cạn rồi. Mở mắt ra, Mạch Đinh nhìn thấy ánh sáng từ ngoài cửa sổ. Không ngờ sinh nhật lại trôi qua nhanh như vậy. Mạch Đinh tự nhủ: “Thật lãng phí a”. Cậu gõ gõ vào cửa sổ xe, An Tử Yến đứng bên ngoài quay đầu lại.
“Sao lại dừng ở đây? Anh đợi gì hả?”
Lời nói của An Tử Yến cứ vậy mà bị gió cuốn đi. Mạch Đinh không nghe rõ hoặc cho rằng mình đã nghe lầm. Cậu hạ cửa sổ: “Anh nói cái gì? Nói lại đi. Em không nghe”. An Tử Yến cuối đầu nhìn vào Mạch Đinh.
Mạch Đinh hỏi lại: “Anh đứng đây đợi gì hả?”
“Không phải hôm nay là sinh nhật của em à? Anh đang đợi em nghĩ ra muốn cái gì”. Thì ra là không phải nghe nhầm. Còn muốn nghe thêm nữa. Cậu mở cửa xe, muốn nhìn rõ An Tử Yến hơn. Nhưng cậu hối hận vì quyết định này. An Tử Yến… quá đẹp… quá hoàn hảo. Tất cả mọi thứ đều dẫn dụ cậu bước vào vực thẳm.
“Em muốn… muốn… con người anh, tấm lòng của anh, tình cảm của anh, sau này của anh, tất cả của anh”. Mạch Đinh nghĩ sẽ bị mắng, nhắm chặt hai mắt.
“Ngốc nghếch”. Quả nhiên là bị mắng. Mạch Đinh đang muốn cười, An Tử Yến lên tiếng: “Mong muốn của em chẳng phải đã có hết rồi sao?”. Lời nói đó có tác dụng quá mạnh mẽ. Mạch Đinh mở mắt ra. Trước mắt cậu cái gì cũng mơ hồ. An Tử Yến cúi người xuống. Đôi môi hắn tiến sát lại gần. Nét mặt của cậu bây giờ cứ cho là bình thường đi. Mạch Đinh không thể không nhắm mắt thêm lần nữa.
Thật mong hắn sẽ không phá hỏng giây phút này. Đừng nhích lại nữa. Cậu sẽ rơi vào vực thẳm mất.
Nụ hôn của hắn khiến tim Mạch Đinh ngừng đập. Cậu cho rằng đã rơi vào trong vực sâu rồi. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện đây không phải vực sâu. Mà đây chính là bên trong một câu chuyện cổ tích.
Em là Mạch Đinh. Anh là An Tử Yến.
Hai cái tên này nhất định phải được đặt cạnh nhau.
– Hết –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất