Chương 71: Lên đỉnh núi
" Dậy nào, xuống đi ăn!"
Diêm Hàn lay lay cái người đang mơ màng kia.
" Ưm..."
Lam Từ lại quay mặt qua chỗ khác.
" Hay em muốn nằm tiếp?"
Giọng điệu bình thản nhưng có phần nguy hiểm vang lên bên tai Lam Từ.
Người kia không nói hai lời bật người dậy, nhảy nhảy mấy cái cho ấm người, bước nhanh ra cửa.
" Quấn vào!"
Diêm Hàn kéo cổ áo cậu lại.
Lam Từ ngoan ngoãn để anh quấn, đeo bao tay kín đáo rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi khách sạn, đạp chân lên tuyết là Lam Từ đã trùm cái mũ áo phao lên đầu.
Bên ngoài gió lạnh thổi, luồn vào trong tóc còn có thể khiến người ê răng, đánh bồ cạp.
Từ khách sạn đến nhà hàng cần phải lết bộ trên tuyết một đoạn gần ba trăm mét.
Những dấu chân để lại trên mặt tuyết có vẻ lộn xộn lại rất thú vị.
Xa xa có những rặng cây cao cao phủ tuyết trắng xoá lại xen lẫn chút màu xanh, lâu lâu còn có những âm thanh hú hét của khách du lịch trên những đồi núi chập chùng.
Vừa bước vào nhà hàng đã thấy ấm áp cả người, bên trong cũng được trang trí theo phong cách cổ điển với bàn dài bằng gỗ, những băng ghế gỗ, bên cạnh là lò sưởi đang cháy tách tách không ngừng.
Đồ ăn đã được mang ra, bốc khói, mùi thơm bay đầy, kích thích khẩu vị của đám người.
Một nhóm người phải chia ra hai bàn dài mới ngồi hết.
" Tới đây là đã hoàn tất đoạn đường di chuyển rồi, mọi người đã nhớ hết những lời tôi dặn chưa, giơ thẻ của mọi người lên xem."
La Mộng đứng bên lò sưởi nhìn đám người.
Những cánh tay cầm thẻ trên cổ đồng loạt đưa lên.
" Tốt lắm, tối nay chúng ta có một buổi lửa trại bên ngoài trời, ăn thịt nướng, vậy nên mọi người phải có mặt đầy đủ lúc năm giờ chiều, hảo le?"
La Mộng lại nói.
" Hảo!"
Đám người đồng thanh.
" Giờ thì ăn thôi, Lam Từ, cậu có nghe tôi nói không vậy?"
La Mộng nhìn Lam Từ cúi đầu ăn thì hét lên.
Đám người cười vang.
" He..."
Lam Từ ngọng nghịu nói vừa đưa tay ra dấu OK.
La Mộng đỡ trán.
Thôi kệ, chỉ cần Diêm Hàn nghe là được.
Người này từ lúc quen Diêm Hàn là mất hết sự lạnh lùng học bá của mình.
Nhưng đám bạn học lại cảm thấy cậu như vậy mới tốt, mới giống một học sinh cao trung.
Đám người vùi đầu vào ăn uống, bổ sung năng lượng chuẩn bị cho cuộc vui tiếp theo.
Sau khi ăn xong lại nghỉ ngơi tại chỗ, đến gần mười hai giờ đám người đã nhịn không được mà chạy đi.
Mục tiêu đầu tiên, sân trượt tuyết đường dài.
Đường trượt này kéo từ trên đỉnh núi cao xuống, dài tận bốn cây số, đây là đường trượt lớn nhất nơi này, ngoài ra còn có những bãi trượt khác nhẹ hơn cho người mới, dù là đi cái nào thì cũng phải di chuyển bằng cáp treo lên trước.
Đây là hoạt động bắt buộc mà ai đến đây cũng đều muốn thử, sau tết thì nơi này đón rất nhiều du khách, chủ yếu là từ đế đô đến chơi, lúc này so ra lại vắng nên cũng thuận tiện cho họ tung hoành.
Thấy hầu hết mọi người đều đi nên La Mộng tiến hành ổn định trật tự cho đám người lên cáp treo.
Đếm đủ sỉ số rồi cô cũng lên theo.
Lam Từ dán mặt vào kính cửa, nhìn đồi tuyết trải dài ngút ngàn, trắng xoá mà mắt cậu sáng rực lên.
Dù là giữa trưa nhưng những đám mây trắng trên trời đã che bớt cái nắng, độ ấm vừa đủ, gió cũng không lớn, rõ ràng là một ngày đẹp trời.
" Ui!"
Lam Từ bỗng nhiên đưa tay bịt tai, cậu bị âm thanh ù ù bên trong làm cho nhíu mày.
" Phản ứng cao nguyên thôi, chúng ta đang lên cao hơn mực nước biển mấy ngàn mét, đợi em quen sẽ không sao nữa, bịt mũi lại nào, thở bằng miệng."
Diêm Hàn kéo hai tay cậu xuống.
Lam Từ làm theo, hít thở mấy lần bằng miệng thì giống như có không khí từ lỗ tai chui ra, thoải mái đến mức cậu thở dài.
Càng lên cao, không khí lại càng loãng, phản ứng cao nguyên sẽ tăng lên, Lam Từ phải bịt mũi mãi mới mất cảm giác ù tai khi chân đạp được xuống trạm trượt tuyết trên đỉnh núi.
Nơi này sẽ là điểm xuất phát, ở đây họ sẽ cung cấp cho du khách đồ bảo hộ cũng như dụng cụ dùng để trượt tuyết.
Lam Từ đứng ở đây nhìn xuống có thể bao quát toàn cảnh khu trượt tuyết hoàng gia này.
Những đường trượt ẩn hiện trên dốc núi, xuyên qua rừng cây lá kim, chạy mãi, nhìn mà phấn khích vô cùng.
" Đi thôi, em chưa trượt bao giờ, phải thử trước mới có thể trượt ở đó."
Diêm Hàn nắm tay cậu đi.
Có thể nói, Alpha sinh ra là đã có tố chất chơi những trò này, Lam Từ dù mới thử nhưng chỉ vài lần được Diêm Hàn chỉ dẫn là cậu đã có thể trượt o o, sung sướng cả người.
So với A thì nam B cũng có khả năng thích ứng cao nhưng O thì khác, tám O đi cùng chỉ có bốn người chơi được, đó là La Mộng cùng Neil Ian và hai nam O khác, còn bốn nữ O kia thì lại không dám trượt.
May sao họ có bạn trai đi cùng, theo bạn trai trượt đôi cho tình cảm, cũng không cần tự mình chơi trong khu vực nhẹ hơn.
" Sao cậu không trượt đôi với Diêm Hàn đi."
Ngô Thiên cười ngã ngớn.
" Cậu thích ăn cơm chó như vậy?"
Lam Từ bịt kín mũi miệng, đôi mắt lộ ra trong kính bảo hộ, đối với hắn trừng mắt.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy phần cổ ngay gáy nhỏ có phần hơi đỏ.
Diêm Hàn không nói gì, nhìn cậu mỉm cười rất chi là ý tứ.
Lam Từ có chút không dám nhìn anh, bởi vì cậu lại nhớ đến mấy lời hai người đã nói với nhau vào cái hôm cậu hỏi anh có muốn đi trượt tuyết không.
Tôi muốn trượt em trong rừng tuyết.
" Cẩn thận!"
Đang lúc cậu nghĩ quẩn quơ thì có tiếng quát lớn của Diêm Hàn vang lên.
Vụt.
Lam Từ đã bị Diêm Hàn kéo tay ôm vào lòng, tránh xa đường lao đang mất kiểm soát của Neil Ian.
Neil Ian không đâm vào Lam Từ nhưng cũng đâm vào nhóm người đứng trước mặt cậu.
Rầm.
" Ui!"
Hai tiếng kêu vang lên.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu, tôi bị mất trớn... ưm... Cậu không sao chứ?"
Neil Ian nhịn lại cảm giác đau ở bụng, lổm nhổm bò dậy khỏi người nữ O kia.
Bạn học bị cậu đè lên nhanh chóng được bạn trai của cậu ấy kéo lên, Neil Ian cũng được mấy người khác đỡ dậy.
Kiểm tra một lượt thì nữ O kia chỉ bị đụng đến choáng váng, riêng Neil Ian thì đập bụng vào đầu gối của nữ O, không biết có bị gì không nhưng cậu ta cứ ôm bụng.
La Mộng đành phải dẫn cậu ta vào khu y tế của trạm trượt tuyết.
Lam Từ bị Diêm Hàn ôm nãy giờ có chút chưa lấy lại được tinh thần.
" Cậu không sao chứ, Lam Từ, bị doạ đến ngốc luôn rồi à?"
Ngô Thiên thấy cậu bị Diêm Hàn thả xuống mà vẫn còn đờ ra thì đến hỏi.
" À, ừ, tôi không sao..."
Lam Từ lúc này mới phản ứng lại.
" Cú tông đó nếu đập vào người cậu chắc là tạm biệt với chuyến đi này luôn."
Ngô Thiên cũng hú cả tim.
Cái màn cứu nguy vừa rồi của Diêm Hàn thật sự là quá đẹp.
" Không phải cậu ta đang trượt rất êm sao?"
Lam Từ khó hiểu hỏi.
" Ai mà biết."
Ngô Thiên nhún vai.
Một lát sau thì La Mộng quay lại nhưng không thấy Neil Ian đi cùng, đám người nhao nhao hỏi thăm.
Nữ O kia có chút may mắn khi thoát được tai nạn, lúc đó bạn trai cô đã kéo cô lại một bước mới thành ra chỉ ngã trên tuyết nhưng cô cũng sợ hết hồn.
" Bụng cậu ta bị chấn động, chắc là không trượt được nữa, dù sao đây cũng là khu trượt tuyết trực thuộc của hoàng cung, cậu ta sẽ được người đưa xuống chân núi, mọi người tiếp tục chơi thôi, nhớ chú ý an toàn."
La Mộng giải thích tình huống cho đám người, thấy họ gật đầu rồi di chuyển đến đường trượt lớn kia.
................................................
Diêm Hàn lay lay cái người đang mơ màng kia.
" Ưm..."
Lam Từ lại quay mặt qua chỗ khác.
" Hay em muốn nằm tiếp?"
Giọng điệu bình thản nhưng có phần nguy hiểm vang lên bên tai Lam Từ.
Người kia không nói hai lời bật người dậy, nhảy nhảy mấy cái cho ấm người, bước nhanh ra cửa.
" Quấn vào!"
Diêm Hàn kéo cổ áo cậu lại.
Lam Từ ngoan ngoãn để anh quấn, đeo bao tay kín đáo rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi khách sạn, đạp chân lên tuyết là Lam Từ đã trùm cái mũ áo phao lên đầu.
Bên ngoài gió lạnh thổi, luồn vào trong tóc còn có thể khiến người ê răng, đánh bồ cạp.
Từ khách sạn đến nhà hàng cần phải lết bộ trên tuyết một đoạn gần ba trăm mét.
Những dấu chân để lại trên mặt tuyết có vẻ lộn xộn lại rất thú vị.
Xa xa có những rặng cây cao cao phủ tuyết trắng xoá lại xen lẫn chút màu xanh, lâu lâu còn có những âm thanh hú hét của khách du lịch trên những đồi núi chập chùng.
Vừa bước vào nhà hàng đã thấy ấm áp cả người, bên trong cũng được trang trí theo phong cách cổ điển với bàn dài bằng gỗ, những băng ghế gỗ, bên cạnh là lò sưởi đang cháy tách tách không ngừng.
Đồ ăn đã được mang ra, bốc khói, mùi thơm bay đầy, kích thích khẩu vị của đám người.
Một nhóm người phải chia ra hai bàn dài mới ngồi hết.
" Tới đây là đã hoàn tất đoạn đường di chuyển rồi, mọi người đã nhớ hết những lời tôi dặn chưa, giơ thẻ của mọi người lên xem."
La Mộng đứng bên lò sưởi nhìn đám người.
Những cánh tay cầm thẻ trên cổ đồng loạt đưa lên.
" Tốt lắm, tối nay chúng ta có một buổi lửa trại bên ngoài trời, ăn thịt nướng, vậy nên mọi người phải có mặt đầy đủ lúc năm giờ chiều, hảo le?"
La Mộng lại nói.
" Hảo!"
Đám người đồng thanh.
" Giờ thì ăn thôi, Lam Từ, cậu có nghe tôi nói không vậy?"
La Mộng nhìn Lam Từ cúi đầu ăn thì hét lên.
Đám người cười vang.
" He..."
Lam Từ ngọng nghịu nói vừa đưa tay ra dấu OK.
La Mộng đỡ trán.
Thôi kệ, chỉ cần Diêm Hàn nghe là được.
Người này từ lúc quen Diêm Hàn là mất hết sự lạnh lùng học bá của mình.
Nhưng đám bạn học lại cảm thấy cậu như vậy mới tốt, mới giống một học sinh cao trung.
Đám người vùi đầu vào ăn uống, bổ sung năng lượng chuẩn bị cho cuộc vui tiếp theo.
Sau khi ăn xong lại nghỉ ngơi tại chỗ, đến gần mười hai giờ đám người đã nhịn không được mà chạy đi.
Mục tiêu đầu tiên, sân trượt tuyết đường dài.
Đường trượt này kéo từ trên đỉnh núi cao xuống, dài tận bốn cây số, đây là đường trượt lớn nhất nơi này, ngoài ra còn có những bãi trượt khác nhẹ hơn cho người mới, dù là đi cái nào thì cũng phải di chuyển bằng cáp treo lên trước.
Đây là hoạt động bắt buộc mà ai đến đây cũng đều muốn thử, sau tết thì nơi này đón rất nhiều du khách, chủ yếu là từ đế đô đến chơi, lúc này so ra lại vắng nên cũng thuận tiện cho họ tung hoành.
Thấy hầu hết mọi người đều đi nên La Mộng tiến hành ổn định trật tự cho đám người lên cáp treo.
Đếm đủ sỉ số rồi cô cũng lên theo.
Lam Từ dán mặt vào kính cửa, nhìn đồi tuyết trải dài ngút ngàn, trắng xoá mà mắt cậu sáng rực lên.
Dù là giữa trưa nhưng những đám mây trắng trên trời đã che bớt cái nắng, độ ấm vừa đủ, gió cũng không lớn, rõ ràng là một ngày đẹp trời.
" Ui!"
Lam Từ bỗng nhiên đưa tay bịt tai, cậu bị âm thanh ù ù bên trong làm cho nhíu mày.
" Phản ứng cao nguyên thôi, chúng ta đang lên cao hơn mực nước biển mấy ngàn mét, đợi em quen sẽ không sao nữa, bịt mũi lại nào, thở bằng miệng."
Diêm Hàn kéo hai tay cậu xuống.
Lam Từ làm theo, hít thở mấy lần bằng miệng thì giống như có không khí từ lỗ tai chui ra, thoải mái đến mức cậu thở dài.
Càng lên cao, không khí lại càng loãng, phản ứng cao nguyên sẽ tăng lên, Lam Từ phải bịt mũi mãi mới mất cảm giác ù tai khi chân đạp được xuống trạm trượt tuyết trên đỉnh núi.
Nơi này sẽ là điểm xuất phát, ở đây họ sẽ cung cấp cho du khách đồ bảo hộ cũng như dụng cụ dùng để trượt tuyết.
Lam Từ đứng ở đây nhìn xuống có thể bao quát toàn cảnh khu trượt tuyết hoàng gia này.
Những đường trượt ẩn hiện trên dốc núi, xuyên qua rừng cây lá kim, chạy mãi, nhìn mà phấn khích vô cùng.
" Đi thôi, em chưa trượt bao giờ, phải thử trước mới có thể trượt ở đó."
Diêm Hàn nắm tay cậu đi.
Có thể nói, Alpha sinh ra là đã có tố chất chơi những trò này, Lam Từ dù mới thử nhưng chỉ vài lần được Diêm Hàn chỉ dẫn là cậu đã có thể trượt o o, sung sướng cả người.
So với A thì nam B cũng có khả năng thích ứng cao nhưng O thì khác, tám O đi cùng chỉ có bốn người chơi được, đó là La Mộng cùng Neil Ian và hai nam O khác, còn bốn nữ O kia thì lại không dám trượt.
May sao họ có bạn trai đi cùng, theo bạn trai trượt đôi cho tình cảm, cũng không cần tự mình chơi trong khu vực nhẹ hơn.
" Sao cậu không trượt đôi với Diêm Hàn đi."
Ngô Thiên cười ngã ngớn.
" Cậu thích ăn cơm chó như vậy?"
Lam Từ bịt kín mũi miệng, đôi mắt lộ ra trong kính bảo hộ, đối với hắn trừng mắt.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy phần cổ ngay gáy nhỏ có phần hơi đỏ.
Diêm Hàn không nói gì, nhìn cậu mỉm cười rất chi là ý tứ.
Lam Từ có chút không dám nhìn anh, bởi vì cậu lại nhớ đến mấy lời hai người đã nói với nhau vào cái hôm cậu hỏi anh có muốn đi trượt tuyết không.
Tôi muốn trượt em trong rừng tuyết.
" Cẩn thận!"
Đang lúc cậu nghĩ quẩn quơ thì có tiếng quát lớn của Diêm Hàn vang lên.
Vụt.
Lam Từ đã bị Diêm Hàn kéo tay ôm vào lòng, tránh xa đường lao đang mất kiểm soát của Neil Ian.
Neil Ian không đâm vào Lam Từ nhưng cũng đâm vào nhóm người đứng trước mặt cậu.
Rầm.
" Ui!"
Hai tiếng kêu vang lên.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu, tôi bị mất trớn... ưm... Cậu không sao chứ?"
Neil Ian nhịn lại cảm giác đau ở bụng, lổm nhổm bò dậy khỏi người nữ O kia.
Bạn học bị cậu đè lên nhanh chóng được bạn trai của cậu ấy kéo lên, Neil Ian cũng được mấy người khác đỡ dậy.
Kiểm tra một lượt thì nữ O kia chỉ bị đụng đến choáng váng, riêng Neil Ian thì đập bụng vào đầu gối của nữ O, không biết có bị gì không nhưng cậu ta cứ ôm bụng.
La Mộng đành phải dẫn cậu ta vào khu y tế của trạm trượt tuyết.
Lam Từ bị Diêm Hàn ôm nãy giờ có chút chưa lấy lại được tinh thần.
" Cậu không sao chứ, Lam Từ, bị doạ đến ngốc luôn rồi à?"
Ngô Thiên thấy cậu bị Diêm Hàn thả xuống mà vẫn còn đờ ra thì đến hỏi.
" À, ừ, tôi không sao..."
Lam Từ lúc này mới phản ứng lại.
" Cú tông đó nếu đập vào người cậu chắc là tạm biệt với chuyến đi này luôn."
Ngô Thiên cũng hú cả tim.
Cái màn cứu nguy vừa rồi của Diêm Hàn thật sự là quá đẹp.
" Không phải cậu ta đang trượt rất êm sao?"
Lam Từ khó hiểu hỏi.
" Ai mà biết."
Ngô Thiên nhún vai.
Một lát sau thì La Mộng quay lại nhưng không thấy Neil Ian đi cùng, đám người nhao nhao hỏi thăm.
Nữ O kia có chút may mắn khi thoát được tai nạn, lúc đó bạn trai cô đã kéo cô lại một bước mới thành ra chỉ ngã trên tuyết nhưng cô cũng sợ hết hồn.
" Bụng cậu ta bị chấn động, chắc là không trượt được nữa, dù sao đây cũng là khu trượt tuyết trực thuộc của hoàng cung, cậu ta sẽ được người đưa xuống chân núi, mọi người tiếp tục chơi thôi, nhớ chú ý an toàn."
La Mộng giải thích tình huống cho đám người, thấy họ gật đầu rồi di chuyển đến đường trượt lớn kia.
................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất