Chương 83: Tôi muốn em
" Nín, ngoan."
Diêm Hàn giống như dỗ đứa nhỏ mà vuốt vẻ người trên ngực, để cho cậu thả lỏng cơ thể ra.
" Hu hu..."
Nhưng mà người trên ngực được an ủi lại càng thêm ủy khuất.
Diêm Hàn cảm thấy mình dùng sai cách rồi.
" Muốn tôi làm nữa?"
Anh nguy hiểm nói.
Người trên ngực nín thinh... Nhưng nước mắt cũng không có ngừng.
" Là em trêu chọc tôi, sao giờ lại khóc, tôi bắt nạt em sao?"
Diêm Hàn lật ngược một cái, đè Lam Từ xuống giường, hai tay ôm khuôn mặt đầy nước mắt của cậu hôn lên đôi mắt ướt sũng kia.
" Đau..."
Lam Từ nấc ra được một tiếng, vừa ủy khuất lại đáng thương.
" Tôi không muốn nó chảy ra mới giữ lại."
Diêm Hàn trầm thấp nói, liếm lấy giọt nước mắt vừa đọng trên khoé mắt cậu.
"..."
Người trong lòng không nói gì nữa nhưng tin hương dạ lan xung quanh lại nói cho anh biết cậu đang lo lắng.
" Em vẫn chưa mang thai, Lam Từ."
Diêm Hàn nói đủ trầm, nhưng lại khiến Lam Từ nghe rõ.
Mỗi lần không khống chế được anh cứ muốn làm đến mức cậu mang thai luôn, dù nó đi ngược lại sự cưng chiều của anh dành cho cậu nhưng sau trong huyết mạch lại muốn điều đó.
" Anh muốn... Đứa nhỏ sao..."
Lam Từ yếu ớt nói.
Cậu không biết anh lại chấp nhất như vậy, bình thường anh...
" Tôi muốn em!"
Diêm Hàn sửa lại, đứa nhỏ chỉ là ràng buộc của anh và cậu, thật chất anh chỉ muốn xâm chiếm, giam giữ cậu, muốn cậu nhuốm đầy mùi vị của anh, từ trong ra ngoài.
Ý nghĩ trong huyết mạch đối với anh cũng chỉ là như vậy mà thôi, đứa nhỏ... Nó đến thì anh nhận.
Nếu anh đoán không lầm, mỗi lần anh bắn vào trong sẽ không ngừng cải tạo thân thể cậu, đến lúc cậu có thể mang thai thì mục đích này mới hoàn thành.
Lam Từ tuy không hiểu lắm nhưng lại nghe ra ý chiếm hữu mạnh mẽ trong lời nói của anh.
Cậu... Không phải đã là của anh rồi sao?
" Còn đau không?"
Bỗng nhiên anh hỏi.
Lam Từ ngẩn ra.
Hình như... Không đau nữa, chỉ là chướng, bụng vẫn rất căng, bên trong... Tràn đầy đều là con cháu của người kia.
Lúc này một cái tay áp lên bụng nhỏ hơi phồng của cậu, xoa nhẹ.
" Càng về sau em sẽ không cảm thấy đau nữa, lúc này em càng đau thì càng chứng tỏ em chưa hoàn toàn là một Omega, có thể mang thai đứa nhỏ được."
Anh vừa xoa nhẹ nhàng trên bụng cậu, lòng bàn tay ấm áp khiến cậu thoải mái hơn, cơ thể cũng mềm xuống.
Lam Từ lại bị lời nói của anh làm cho ngơ ngác.
" Còn đau nữa sao..."
Diêm Hàn đợi một lát mới nghe cậu yếu ớt nói.
" Miễn em đừng chọc tôi, tôi sẽ không thường xuyên làm vậy."
Anh hôn nhẹ lên đôi môi hơi hé của cậu.
Lam Từ vừa nghe đã bĩu môi, còn không phải anh trêu chọc tôi trước.
Diêm Hàn giống như hiểu mà bật cười.
" Tại em quá ngốc nghếch."
Anh nói, mút nhẹ môi cậu một cái.
Lam Từ lại càng trề môi ra.
" Lam Từ, tôi tùy thời đều có thể ăn em, em nên biết mới đúng."
Diêm Hàn lật nghiêng một cái nằm xuống giường, nữa ôm lấy cậu, để mặt cậu áp lên vai mình, từ trên xuống dưới đều dán đến không có kẻ hở, nơi tư mật còn dính với nhau không rời nữa phân.
Mỗi lần anh động là Lam Từ lại bị kéo căng, nhưng cũng không quá đau nữa, cậu hiểu anh sẽ chưa thả ra trước khi anh cảm thấy đủ, vậy nên cậu cũng không làm mình làm mẩy nữa, im lặng để anh ôm, ở trong lòng ngực rộng lớn đầy cảm giác an toàn lại ấm áp, cánh tay cũng theo tâm tình mà leo lên eo anh, ôm lại.
" Tôi còn chưa ăn em trong lớp học bao giờ."
Diêm Hàn tiếc nuối nói, theo lời này thốt ra thì thịt mềm bên trong u cốc hơi hấp nhẹ một cái, anh cười.
Lam Từ chôn mặt vào ngực anh, có chút muốn mài răng.
Sau đó hai người cứ thế ôm nhau mà thủ thỉ đủ chuyện, nói một hồi Lam Từ lại muốn ngủ.
Diêm Hàn cảm thấy hô hấp của người trong ngực nhẹ đi thì hơi siết lấy cậu, đặt một nụ hôn trên trán nhỏ đầy đặn, cùng cậu nhắm mắt.
Nơi riêng tư vẫn luôn mật hợp với nhau, không rời.
...
Neil Ian nhìn bản tư liệu liên quan đến Diêm Hàn mà trầm tư.
Diêm Hàn vào học trước cậu mấy tháng, một tháng sau khi vào trường thì gặp Lam Từ, sau đó hai người vẫn quấn quýt đến giờ.
Trước đó một đoạn thời gian Diêm Hàn có dẫn Lam Từ đi dự một buổi tiệc sinh nhật của bạn học cùng lớp, nhưng nữa đường đã bỏ về.
Mấy hôm sau, Lam Từ bị một đám học sinh chặn đánh ở rừng cây nhỏ sau trường, bản thân thì không sao nhưng đám người kia lại vào viện nằm gần một tháng.
Còn Diêm Hàn... Sau đó nghỉ học hơn một tuần, cùng lúc, Làm Từ cũng không đi học.
Neil Ian nhìn chỗ này, trầm tư một lúc thì cầm điện thoại lên gọi đi.
" Là Lam Từ đánh đám người kia nhập viện sao, lúc đó còn có ai không?"
Neil Ian hỏi nhanh một câu.
Người bên kia một lúc sau mới đáp lại, Neil Ian cười, cúp máy.
Diêm Hàn đến đánh người nhưng một chút tin tức cũng không lộ ra.
Nếu không phải việc hắn nghỉ học chỉ cần bắt một bạn học hỏi cũng sẽ ra nhưng bạn học lại không biết tại sao hắn nghỉ học, giáo viên chưa bao giờ chủ động nói nguyên do.
Nhất là chuyện sau đó... Diêm Hàn đến học viện Streaks đánh người, lúc đó còn có người quay video úp lên mạng nhưng đã bị gở xuống, dù vậy chuyện này cũng không hề khó tra.
Người bị đánh lại ngậm bò hòn làm ngọt chứ không hề tìm Diêm Hàn gây sự lần nào nữa.
Neil Ian lại cầm điện thoại lên nhắn nhanh một tin.
Một lúc sau.
Ting.
Neil Ian nhìn vào tin nhắn, bên trên chỉ có mấy chữ, Lục gia Lục Lang nhị thiếu.
Neil Ian giật mình.
Thân là người của hoàng thất, Neil Ian tất nhiên phải biết tinh anh đồng lứa có địa vị không kém ở đế đô, cậu là hoàng tử được cưng chiều thì mấy người kia cũng giống vậy.
Hoàng thất cũng không phải một tay che trời, mà kinh tế của đế đô đều nằm trong tay đám thế gia hiểm hách kia, Lục gia cũng là một trong số đó, so ra Chu gia chuẩn bị làm thông gia của hoàng thất cũng không bằng.
Mà Lục Lang, lại là thiếu chủ được cưng chiều nhất Lục gia.
Diêm Hàn đánh hắn nhưng Lục gia lại không nói gì, người này... Rõ ràng không bình thường.
Nhưng cậu chỉ tra được chút thân thế thê thảm của hắn, vậy là sao.
Neil Ian nhìn khắp tư liệu một hồi, ánh mắt bỗng nhiên tập trung vào một cái tên.
Cổ Na.
Cổ gia đại tiểu thư, người đã mời Diêm Hàn đến bữa tiệc sinh nhật của mình.
Có lẽ cậu có thể bắt đầu tìm hiểu từ người này.
Cổ gia cũng không hề kém cạnh Chu gia, Cổ Na người này cậu cũng đã gặp qua, đặc biệt kiêu ngạo, người như vậy lại mời Diêm Hàn.
Tổng kết một hồi, xung quanh Diêm Hàn luôn ẩn hiện bóng dáng của con em thế gia trong đế đô, là vô tình sao?
Chắc chắn là không rồi.
Nếu đã không thể điều tra trong nội bộ các thế gia, vậy thì cậu đành phải ở bên rìa mà xâm nhập vào, nếu có thể tiếp xúc với Lục Lang kia thì càng tốt, có khi sẽ ra được manh mối kinh người.
Đợi mà xem, cậu sẽ đích thân vén tấm màn đen che phủ Diêm Hàn kia.
Còn Lam Từ, cậu ta biết nhiều ít về Diêm Hàn?
Đôi khi cậu rất khó hiểu, Lam Từ là một học bá lạnh lùng có tiếng trong khoa cao trung của học viện, thầy cô đều xem trọng, bình thường còn rất cao lãnh, chẳng có bóng dáng Omega nào đến gần cậu ta bởi vì Lam Từ quá lạnh lùng, người như vậy không nên tỏ ra yếu thế trước Diêm Hàn kia mới đúng.
Diêm Hàn giống như dỗ đứa nhỏ mà vuốt vẻ người trên ngực, để cho cậu thả lỏng cơ thể ra.
" Hu hu..."
Nhưng mà người trên ngực được an ủi lại càng thêm ủy khuất.
Diêm Hàn cảm thấy mình dùng sai cách rồi.
" Muốn tôi làm nữa?"
Anh nguy hiểm nói.
Người trên ngực nín thinh... Nhưng nước mắt cũng không có ngừng.
" Là em trêu chọc tôi, sao giờ lại khóc, tôi bắt nạt em sao?"
Diêm Hàn lật ngược một cái, đè Lam Từ xuống giường, hai tay ôm khuôn mặt đầy nước mắt của cậu hôn lên đôi mắt ướt sũng kia.
" Đau..."
Lam Từ nấc ra được một tiếng, vừa ủy khuất lại đáng thương.
" Tôi không muốn nó chảy ra mới giữ lại."
Diêm Hàn trầm thấp nói, liếm lấy giọt nước mắt vừa đọng trên khoé mắt cậu.
"..."
Người trong lòng không nói gì nữa nhưng tin hương dạ lan xung quanh lại nói cho anh biết cậu đang lo lắng.
" Em vẫn chưa mang thai, Lam Từ."
Diêm Hàn nói đủ trầm, nhưng lại khiến Lam Từ nghe rõ.
Mỗi lần không khống chế được anh cứ muốn làm đến mức cậu mang thai luôn, dù nó đi ngược lại sự cưng chiều của anh dành cho cậu nhưng sau trong huyết mạch lại muốn điều đó.
" Anh muốn... Đứa nhỏ sao..."
Lam Từ yếu ớt nói.
Cậu không biết anh lại chấp nhất như vậy, bình thường anh...
" Tôi muốn em!"
Diêm Hàn sửa lại, đứa nhỏ chỉ là ràng buộc của anh và cậu, thật chất anh chỉ muốn xâm chiếm, giam giữ cậu, muốn cậu nhuốm đầy mùi vị của anh, từ trong ra ngoài.
Ý nghĩ trong huyết mạch đối với anh cũng chỉ là như vậy mà thôi, đứa nhỏ... Nó đến thì anh nhận.
Nếu anh đoán không lầm, mỗi lần anh bắn vào trong sẽ không ngừng cải tạo thân thể cậu, đến lúc cậu có thể mang thai thì mục đích này mới hoàn thành.
Lam Từ tuy không hiểu lắm nhưng lại nghe ra ý chiếm hữu mạnh mẽ trong lời nói của anh.
Cậu... Không phải đã là của anh rồi sao?
" Còn đau không?"
Bỗng nhiên anh hỏi.
Lam Từ ngẩn ra.
Hình như... Không đau nữa, chỉ là chướng, bụng vẫn rất căng, bên trong... Tràn đầy đều là con cháu của người kia.
Lúc này một cái tay áp lên bụng nhỏ hơi phồng của cậu, xoa nhẹ.
" Càng về sau em sẽ không cảm thấy đau nữa, lúc này em càng đau thì càng chứng tỏ em chưa hoàn toàn là một Omega, có thể mang thai đứa nhỏ được."
Anh vừa xoa nhẹ nhàng trên bụng cậu, lòng bàn tay ấm áp khiến cậu thoải mái hơn, cơ thể cũng mềm xuống.
Lam Từ lại bị lời nói của anh làm cho ngơ ngác.
" Còn đau nữa sao..."
Diêm Hàn đợi một lát mới nghe cậu yếu ớt nói.
" Miễn em đừng chọc tôi, tôi sẽ không thường xuyên làm vậy."
Anh hôn nhẹ lên đôi môi hơi hé của cậu.
Lam Từ vừa nghe đã bĩu môi, còn không phải anh trêu chọc tôi trước.
Diêm Hàn giống như hiểu mà bật cười.
" Tại em quá ngốc nghếch."
Anh nói, mút nhẹ môi cậu một cái.
Lam Từ lại càng trề môi ra.
" Lam Từ, tôi tùy thời đều có thể ăn em, em nên biết mới đúng."
Diêm Hàn lật nghiêng một cái nằm xuống giường, nữa ôm lấy cậu, để mặt cậu áp lên vai mình, từ trên xuống dưới đều dán đến không có kẻ hở, nơi tư mật còn dính với nhau không rời nữa phân.
Mỗi lần anh động là Lam Từ lại bị kéo căng, nhưng cũng không quá đau nữa, cậu hiểu anh sẽ chưa thả ra trước khi anh cảm thấy đủ, vậy nên cậu cũng không làm mình làm mẩy nữa, im lặng để anh ôm, ở trong lòng ngực rộng lớn đầy cảm giác an toàn lại ấm áp, cánh tay cũng theo tâm tình mà leo lên eo anh, ôm lại.
" Tôi còn chưa ăn em trong lớp học bao giờ."
Diêm Hàn tiếc nuối nói, theo lời này thốt ra thì thịt mềm bên trong u cốc hơi hấp nhẹ một cái, anh cười.
Lam Từ chôn mặt vào ngực anh, có chút muốn mài răng.
Sau đó hai người cứ thế ôm nhau mà thủ thỉ đủ chuyện, nói một hồi Lam Từ lại muốn ngủ.
Diêm Hàn cảm thấy hô hấp của người trong ngực nhẹ đi thì hơi siết lấy cậu, đặt một nụ hôn trên trán nhỏ đầy đặn, cùng cậu nhắm mắt.
Nơi riêng tư vẫn luôn mật hợp với nhau, không rời.
...
Neil Ian nhìn bản tư liệu liên quan đến Diêm Hàn mà trầm tư.
Diêm Hàn vào học trước cậu mấy tháng, một tháng sau khi vào trường thì gặp Lam Từ, sau đó hai người vẫn quấn quýt đến giờ.
Trước đó một đoạn thời gian Diêm Hàn có dẫn Lam Từ đi dự một buổi tiệc sinh nhật của bạn học cùng lớp, nhưng nữa đường đã bỏ về.
Mấy hôm sau, Lam Từ bị một đám học sinh chặn đánh ở rừng cây nhỏ sau trường, bản thân thì không sao nhưng đám người kia lại vào viện nằm gần một tháng.
Còn Diêm Hàn... Sau đó nghỉ học hơn một tuần, cùng lúc, Làm Từ cũng không đi học.
Neil Ian nhìn chỗ này, trầm tư một lúc thì cầm điện thoại lên gọi đi.
" Là Lam Từ đánh đám người kia nhập viện sao, lúc đó còn có ai không?"
Neil Ian hỏi nhanh một câu.
Người bên kia một lúc sau mới đáp lại, Neil Ian cười, cúp máy.
Diêm Hàn đến đánh người nhưng một chút tin tức cũng không lộ ra.
Nếu không phải việc hắn nghỉ học chỉ cần bắt một bạn học hỏi cũng sẽ ra nhưng bạn học lại không biết tại sao hắn nghỉ học, giáo viên chưa bao giờ chủ động nói nguyên do.
Nhất là chuyện sau đó... Diêm Hàn đến học viện Streaks đánh người, lúc đó còn có người quay video úp lên mạng nhưng đã bị gở xuống, dù vậy chuyện này cũng không hề khó tra.
Người bị đánh lại ngậm bò hòn làm ngọt chứ không hề tìm Diêm Hàn gây sự lần nào nữa.
Neil Ian lại cầm điện thoại lên nhắn nhanh một tin.
Một lúc sau.
Ting.
Neil Ian nhìn vào tin nhắn, bên trên chỉ có mấy chữ, Lục gia Lục Lang nhị thiếu.
Neil Ian giật mình.
Thân là người của hoàng thất, Neil Ian tất nhiên phải biết tinh anh đồng lứa có địa vị không kém ở đế đô, cậu là hoàng tử được cưng chiều thì mấy người kia cũng giống vậy.
Hoàng thất cũng không phải một tay che trời, mà kinh tế của đế đô đều nằm trong tay đám thế gia hiểm hách kia, Lục gia cũng là một trong số đó, so ra Chu gia chuẩn bị làm thông gia của hoàng thất cũng không bằng.
Mà Lục Lang, lại là thiếu chủ được cưng chiều nhất Lục gia.
Diêm Hàn đánh hắn nhưng Lục gia lại không nói gì, người này... Rõ ràng không bình thường.
Nhưng cậu chỉ tra được chút thân thế thê thảm của hắn, vậy là sao.
Neil Ian nhìn khắp tư liệu một hồi, ánh mắt bỗng nhiên tập trung vào một cái tên.
Cổ Na.
Cổ gia đại tiểu thư, người đã mời Diêm Hàn đến bữa tiệc sinh nhật của mình.
Có lẽ cậu có thể bắt đầu tìm hiểu từ người này.
Cổ gia cũng không hề kém cạnh Chu gia, Cổ Na người này cậu cũng đã gặp qua, đặc biệt kiêu ngạo, người như vậy lại mời Diêm Hàn.
Tổng kết một hồi, xung quanh Diêm Hàn luôn ẩn hiện bóng dáng của con em thế gia trong đế đô, là vô tình sao?
Chắc chắn là không rồi.
Nếu đã không thể điều tra trong nội bộ các thế gia, vậy thì cậu đành phải ở bên rìa mà xâm nhập vào, nếu có thể tiếp xúc với Lục Lang kia thì càng tốt, có khi sẽ ra được manh mối kinh người.
Đợi mà xem, cậu sẽ đích thân vén tấm màn đen che phủ Diêm Hàn kia.
Còn Lam Từ, cậu ta biết nhiều ít về Diêm Hàn?
Đôi khi cậu rất khó hiểu, Lam Từ là một học bá lạnh lùng có tiếng trong khoa cao trung của học viện, thầy cô đều xem trọng, bình thường còn rất cao lãnh, chẳng có bóng dáng Omega nào đến gần cậu ta bởi vì Lam Từ quá lạnh lùng, người như vậy không nên tỏ ra yếu thế trước Diêm Hàn kia mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất