Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 2

Trước Sau
Tác giả: Chước Nhiễm

Thitkhocaichua

Bởi vì hoàng đế thúc giục, Eno đêm đó liền xuất phát.

Chiến hạm đã được chuẩn bị, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng, nhưng khi cậu thấy ngoài trạm có hai đoàn thành viên đứng ngay hàng thẳng lối, vẫn không nhịn được mà trễ khóe môi.

Nhân viên, trang đều đầy đủ hết, vừa thấy liền biết không phải lâm thời chuẩn bị. Quả nhiên, trong lòng phụ hoàng, chuyện của cậu đã sớm định kết cục, cậu có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Làm như không biết người phụ trách đoàn đại biểu đang định bước đến hàn huyên, Eno chỉ nhắc nhở một câu, "Không cần mang thiết bị phát sóng trực tiếp", sau đó liền bước vào bên trong tìm phòng ngủ đông để nghỉ ngơi.

Từ khu Trung ương đến Tinh hệ Thứ Tám, phải đi liên tục hai ngày, tình huống này không ngừng tiến hành trùng động. Rồi từ chủ tinh mà muốn ra khu tiền tuyến, lại phải đi thêm nửa ngày trời.

Hành trình dài lại liên tục, ngoại trừ lên mạng, ăn ngủ, thì cũng chả có trò gì khác để tiêu khiển.

Nằm ở ngủ đông trong khoang nội, Eno nhắm mắt suy nghĩ, sau đó cảm thấy cũng khó trách vì sao phụ hoàng vừa nghe tin chiến thắng, đã vô cùng lo lắng mà phái đoàn đại biểu hoàng thất đến tiền tuyến cổ vũ sĩ khí.

Vì quân tình như lửa, cấp bách lại không thể lùi bước, nói không chừng,... Trận này vừa đánh xong, hoàng thất đâu còn cơ hội đánh bóng hình tượng?

Đặc biệt là ở tiền tuyến, người chỉ huy chính là Việt Sạn, kẻ có tiếng—— đánh nhanh thắng nhanh.

Người khác nghĩ như thế nào Eno không biết, nhưng cậu cảm thấy, phụ hoàng của mình nhất định sẽ nghĩ như vậy.

Mà quả thật loại sự tình như vậy không phải chưa từng phát sinh,vì nửa năm trước,Việt Sạn xuất quân ở hành tinh Sissel cùng tinh tặc tác chiến, không đến hai ngày, đã đánh xong rồi hồi căn cứ. Chờ đoàn đại biểu hoàng thất chạy tới hành tinh Sissel, mới biết đối tượng mà bọn họ muốn cổ vũ, vừa được người dân đưa tiễn lên chiến hạm rời đi.

Lúc đi chỉ nhẹ nhàng vẫy ống tay áo, không mang theo chút bụi bẩn vết thương, tiêu sái đến thế nào liền tiêu sái đi như vậy.

Mà đoàn đại biểu hoàng thất, lúc đi còn rình rang mở Livestream, không chỉ không gặp người mà còn làm trò con bò cho tất cả người trên Đế quốc. Quả thật, lúc đó nhục đến không còn lỗ để chui vào.

Cố tình hoàng đế còn không thể nói gì, vì ông còn muốn mượn sức Việt gia, để chèn ép những kẻ đã sớm ủng hộ thủ lĩnhtự trọng tinh cầu.

Làm thành viên hoàng thất, nói xấu người nhà thì thật không nên, nhưng Eno lại cảm thấy, phụ hoàng của mình làm những chuyện ngu ngốc cũng không chỉ 1,2 lần. Nếu nói về chuyện mất mặt đội quần, thì chuyện này chả là gì.

Cậu chỉ hy vọng đoàn đại biểu lần này đáng tin cậy một chút, ngàn vạn lần đừng có mà mở Livestream. Vì cậu không muốn mất mặt trước toàn dân Đế quốc, mà đặc biệt là trước mặt Việt Sạn.....

Nếu có thể, cậu còn muốn đi một mình chứ không đem theo đoàn người rồng rắn của hoàng đế thế này.

Đem theo suy nghĩ này mà mơ màng ngủ thiếp đi.

Cũng là khoang ngủ đông, nhưng khoang dành cho chuyến đi đường dài được thiết kế đặc biệt hơn so với khoang ngủ đông bình thường. Khoang ngủ đông đường dài có thể khiến người khác nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ đông, một đường ngủ thẳng đến nơi, hơn nữa khi tỉnh dậy sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Rất nhiều người còn cảm thấy nó như một giấc ngủ ngắn, chợp mắt một cái quãng đường dài 4,5 ngày liền kết thúc.

Nhưng Eno lúc này cảm giác không phải như vậy, cậu vừa ngủ đã nằm mơ.

Trong mộng là khói thuốc súng, chiến hỏa, huyết sắc che trời lấp đất. Mà cậu từ trên vương tọa cao cao tại thượng bị người túm lấy ném xuống đát, vương miện rơi, quyền trượng cũng gãy nát vứt một bên.

Người nọ nhéo cằm cậu, ngón tay thô ráp, dù là vuốt ve những cũng khiến cậu cảm thấy đau rát không thôi. Cậu bị ấn chặt trên bàn, vạt vương phục cũng bị ủng quân đội dẫm bẩn, thậm chí cậu còn có thể ngửi được mùi máu tươi trên người đối phương.

Đối phương kề sát vào tai cậu, ánh mắt đỏ tươi màu máu, thanh âm trầm đầy tàn khốc, hỏi: "Bệ hạ, hối hận sao?"

Bệ, bệ hạ?

Eno phải bị doạ tỉnh, cậu làm gì dám để người khác gọi mình là bệ hạ? Cái này không phải làm đại nghịch bất đạo hay sao? Phụ hoàng cậu vẫn còn sống kia mà.

Nhưng cái nội dung trong cuốn sách kỳ bí kia chính là như vậy, Việt Sạn phản quốc? Cậu bị đuổi khỏi ngôi vị hoàng đế, còn bị hắn nhốt trong phòng tối?

Sao bây giờ lại nằm mơ thấy? Không thể buông tha cho cậu sao?

Eno liều mạng giãy giụa, vùng vẫy để tỉnh táo, nhưng làm cách nào cũng không dược, cứ như miếng thịt ngon trong miệng cá. Sợ hãi, gấp gáp khiến cậu đem hai chân mình biến thành đuôi cá, hung hăng mà tát Việt Sạn một cái, bỗng nhiên một tiếng vang từ nơi xa truyền đến, tiếp theo đó là toàn bộ thế giới như chao đảo.

Eno rốt cuộc cũng tỉnh lại.



Mở mắt ra, cậu nhận ra bản thân mình không phải trong cái thế giới mà cuốn sách kia đã viết, mà hiện tại cậu đang nằm trong khoang ngủ đông của chiến hạm.

Đã xảy ra chuyện gì!

Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Eno.

Vội vàng mở ra cửa khoang ngủ đông, thì cùng lúc bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập dồn dập.

Cậu vội vàng đứng dậy, sửa sang lên quần áo trên người sau đó lên tiếng, "Vào đi".

Tiếng ngay vào chính là đội trưởng cận vệ của cậu - Luya.

Người này là một kẻ mặt than, dù gặp bất luận chuyện gì cũng không đổi sắc. Nhưng lúc này đây, Eno nhìn thấy được trên mặt y là một tia ngưng trọng.

"Sao lại thế này?" Eno hỏi, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm không tốt.

"Chủ hạm lọt vào tập kích, tàu bảo vệ đang phản kích."Luya rất nhanh mà trả lời, ánh mắt cũng mang theo một tia sầu lo, chần chờ một chút, lại nói: "Điện hạ, ngài phải chuẩn bị tâm lý."

Luya nhớ rõ, khi còn nhỏ tiểu hoàng tử đã từng bị bắt cóc, sau đó bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng, lỡ như lần nay lại....

Nói đến chuyện đó, thì không biết có phải duyên phận hay không, khi vị quân nhân cứu tiểu hoàng tử, chính là vị chỉ huy tác chiến trên tiền tuyến - Việt thiếu tướng.

Nhưng Eno hiển nhiên không nhớ rõ, cậu khi đó chưa đến mười tuổi, được cứu ra liền phải đi điều trị tâm lý, đoạn ký ức bị bắt cóc kia cũng bị xóa hoàn toàn.

Thậm chí Eno đang hiểu lầm ý của Luya, cho rằng y nói mình chuẩn bị tâm lý vì...... Bọn họ có khả năng sẽ chết nơi này.

Eno thật sự không muốn chết, so với chuyện chết đi, cậu tình nguyện giống trong sách...... A phi, không phải!

Ý của cậu chính là chưa đến bước đường cùng, cậu sẽ không khoanh tay chịu trói, mà có thể tự cứu lấy mình.

"Chúng ta hiện tại ở đâu? Chỉ huy phản kích chính là ai?" Eno đi ra ngoài, vô cùng bình tĩnh hỏi.

"Ở tinh cầu MZ8 phụ cận, hạm đội đã đi hai ngày, 6 tiếng trước mới gọi tiếp viện bên Tinh hệ Thứ Tám."

Eno sửng sốt, hai ngày? Cậu chỉ mới nằm mơ thôi mà.

Bất quá, như lời Luya đã nói, hạm đội bất ngờ gặp mai phục ngay đúng tiền tuyến chủ tinh, hơn nữa còn ở giữa chủ tinh cùng Tinh hệ thứ tám, vô luận là cầu cứu bên nào cũng đều không kịp.

6 tiếng đồng hồ cũng đủ để địch đem bom nổ tung hạm đội của bọn họ như pháo hoa.

Biện pháp tốt nhất chính là vừa chạy vừa cầu cứu viện, may mắn thì kiên trì thêm 3 tiếng sẽ thu được tín hiệu hội hợp của quân cứu viện.

Cho nên, tiền tuyến cùng chủ tinh, bọn họ chỉ có thể chọn một để cầu cứu.

"Chỉ huy phụ trách chính bên bẹ hạ là nội vụ quan - Hope tiên sinh." Luya đi theo bên canh Eno mà báo cáo.

Eno vừa nghe liền tạc mao, tức giận nói: "Gã là một nội quan, chỉ huy cáo gì? Phụ hoàng không phái quân đội theo sao ư?"

Luya hiển nhiên cũng cảm thấy hoang đường, bất đắc dĩ nói: "Có phái, nhưng Hope tiên sinh là người bên cạnh bệ hạ, cũng là người quyền cao nhất trong đoàn đại biểu lần này, việc lớn nhỏ trong đoàn đều nghe theo gã."

Eno: "......"

Hiểu rồi, giống như Hoàng đế ở thời cổ đại, bên cạnh luôn có một thái giám thiếp thân. Tuy không ra trận đánh giặc, nhưng lại nắm quyền uy chỉ dưới hoàng đế, quyền lực còn hơn nhiều tướng lĩnh trong quân đội.

Cậu hiện tại cũng hiểu vì sao Việt sạn ghét phái đoàn đại biểu mà bệ hạ phái đến, đã vướng tay vướng chân, bản thân cầm lông gà mà nghĩ lệnh tiễn.

"Mặt khác, Hope tiên sinh đã quyết định trở về địa điểm xuất phát, hướng chủ tinh cầu cứu." Luya lại báo cáo, lần này thanh âm thấp một ít.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Trở về chủ tinh?

Bọn họ vừa rời khỏi chủ tinh 6 tiếng đã bị tập kích, rõ ràng hành trình này đã bị tiết lộ. Không những thế, bỗng dưng một hạm đội bí ẩn từ đâu xuất hiện?

Ngàn vạn đừng nói là quân Liên Bang, vì hiện tại quân Liên Bang đang bị Việt Sạn ép đến vành đai Tinh hệ Thứ Tám sát với tiểu hành tinh.



Vậy rõ ràng, địch chính là trong nội bộ, hoặc giống như trong sách đã viết, Việt Sạn phản quốc.

Nhưng Eno lại cảm thấy, khả năng phản quốc của Việt Sạn là không có.

Thứ nhất, những điều trong cuốn sách kì lạ kia còn cần kiểm chứng. Thứ hai, Việt Sạn bây giờ cũng không có động cơ làm phản. Dù trong sách có viết, mấy năm sau hắn là vì bị "Cậu" phản bội và bức ép mới......... Khụ khụ.

Càng suy nghĩ, trong lòng Eno đã có quyết định, trực tiếp phân phó Luya: "Đem người của chúng ta, trực tiếp bắt trói Hope, sau đó tiếp quản hạm đội, đồng thời hướng quân đang đống ở tiền tuyến cầu cứu viện."

"Rõ!" Luya trả lời nhanh chóng, đương nhiên đã sớm muốn làm như vậy.

Bắt trói Hope không khó, tuy Hoàng đế có phái một đội quân hộ tống bọn họ, nhưng đúng như những gì Eno đã đoán, bọn họ đều dưới quyền Hope.

Thấy Hope bị tiểu hoàng tử bắt trói, hộ vệ không ai phản đối mà ánh mắt đội trưởng La Nguyên Kiệt đã chuyển hướng sang tiểu hoàng tử, nhanh chóng báo cáo tình huống: "Điện hạ, tôi cảm thấy chúng ta hay là nên hướng quân đội đang đóng quân ở tiền tuyến cầu viện, chủ tinh bên kia khả năng có nội quỷ."

"Ừm." Eno gật gật đầu.

Xem ra vị đội trưởng này cũng đồng suy nghĩ với cậu và Luya, vì thế yên tâm nói: "Tác chiến, giao cho cậu cùng Luya toàn quyền phụ trách."

La Nguyên Kiệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức làm cái quân lễ nói: "Rõ!"

La Nguyên Kiệt liền thích cấp trên như vậy, chứ không giống tên Hope, chả biết gì còn vướng tay vướng chân.

Hope bị trói một bên, thấy thế cục như vậy liền tức đến mặt mũi đỏ ửng, nhưng gã không dám nói gì tiểu hoàng tử, chỉ dám hướng La Nguyên Kiệt tức giận thị uy: "La thiếu tá, ngươi đây là trái với mệnh lệnh, làm lơ an bài của bệ hạ! Ta mới là người phụ trách hành trình lần này, đoàn trưởng đoàn đại biểu......"

La Nguyên Kiệt thật muốn trực tiếp cho hắn một báng súng, ai rảnh quan tâm ngươi có phải người bên cạnh Hoàng đế hay không?

Nhưng y còn chưa kịp hành động, Luya liền theo ánh mắt Eno, nhanh chóng dùng báng súng đập cho Hope ngã gục tại chỗ.

Eno đối với cận vệ thiếp thân của mình vô cùng vừa lòng, chậm rãi bước đến trước mặt Hope, dùng ủng quân đội đang mang nâng lên khuôn mặt gã, nghiêm túc nói: "Ngươi chỉ là phó đoàn trưởng, ta mới là chính."

Tuy rằng trên danh nghĩa là Chính, nhưng thực tế chỉ là linh vật. Cái này Eno cũng chả quan tâm, núi cao hoàng đế xa, ở đây cậu lớn nhất, ai dám cản?

Huống chi, vì Hope chậm trễ, có khi cái mạng bọn họ đi đời nhà ma.

Nhưng Hope rốt cuộc là người thân cận bên cạnh hoàng đế, ngoài mặt đối với Eno cung kính, nhưng trong lòng đã khinh vị tiểu hoàng tử không được sủng ái này lâu rồi.

Hiện tai lại bị Eno nói rồi dùng hành động như vậy, khiến gã cảm thấy uất nhục vô cùng, vẻ ngoài cung kính cũng không giữ nổi, nghiến răng mà uy hiếp, "Điện hạ, ngài không sợ bệ hạ biết sẽ......"

Eno căn bản không cho gã có cơ hội nói tiếp, trực tiếp đánh gãy: "Hope tiên sinh, ngươi biết rõ chủ tinh có người tiết lộ hành tung của chúng ta, còn khăng khăng muốn rút về chủ tinh, ta hoài nghi ngươi cùng quân địch cấu kết, muốn ám sát thành viên hoàng thất."

"Ta......" Hope nháy mắt há hốc mồm, gã không biết, vì sao tiểu hoàng tử lại nói thế?

Nhưng Eno lại tiếp tục không cho gã cơ hội mở miệng lần hai, giết gà doạ khỉ, trực tiếp ra lệnh cho Luya bịt kín miệng gã, sau đó lôi đi. Khiến những đại biểu khác đang có mặt cũng kinh sợ không thôi.

Xử lý xong này đó, cậu vỗ vỗ vạt áo xoay người, hỏi: "Liên hệ ra tiền tuyến chưa?"

Phòng chỉ huy liên lạc một mảnh yên lặng, không ai dám lên tiếng.

Eno kỳ quái ngẩng đầu, liền thấy trên màn ảnh lớn đang kết nối với bộ chỉ huy tiền tuyến. Mà trước màn hình, chính là không ít tướng quân, thượng giáo đã đứng đó, không biết đã nhìn bao lâu.

Eno: "......"

Má nó... Mắc cỡ quá đi. Hình tượng ngoan hiền, e thẹn thường ngày của cậu bị hủy rồi.

Không khí lặng im hai giây, hai giây sau, Eno nghe thấy một vị mang quân hàm thiếu tướng lên tiếng: "Thỉnh chư vị kiên trì một chút, viện quân rất nhanh sẽ đến."

Thanh âm bình tĩnh, có phần đạm mạc xa cách, nhưng lại khá êm tai, giống như thạch anh va chạm vào nhau

Eno cũng nhanh chóng nhận ra, người vừa lên tiếng, đó chính là Việt Sạn.

Không giống với thanh âm trong giấc mộng, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng quen thuộc.

- ----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau