Chương 6: Là gay bị toàn trường phỉ nhổ (5)
Diễn đàn trường hôm nay thật náo nhiệt.
Trong lòng Hoàng Tinh bởi vì chuyện vừa rồi còn có chút khó chịu, theo bản năng dạo xung quanh diễn đàn khai giảng, muốn nhìn một chút bài đăng khác phân tán lực chú ý, nhưng vừa nhìn thấy, liền nhấp chuột vào bài đăng của Tô Tô, tâm trạng càng ngày càng sa sút, vô cùng không thoải mái.
Hắn rót ly nước, chỉ cảm thấy thật chua xót, rõ ràng là Tô Tô làm sai trước, vì cái gì bây giờ ngược lại là chính mình cảm thấy tâm thần không yên.
Lợi dụng việc đổ nước đứng dậy, làm bộ như không để ý chút nào nhìn lên trên, Tô Tô khom lưng viết gì đó, sợi tóc mềm mại rũ ở bên tai, quần áo to rộng bao phủ thân hình mảnh khảnh, vòng eo mềm mại hơi hơi cong lên tạo thành độ cung.
Cậu viết đến một nửa, có chút rối rắm dùng cán bút chọc chọc khuôn mặt của mình, giống như bị cái gì làm khó, không để ý nghiêng đầu, khi hai mắt trong trẻo đối diện với Hoàng Tinh khiến hắn như bị mắc nghẹn, ly cầm trong tay siết chặt. Chỉ là giây tiếp theo, chủ nhân của tầm mắt như không có việc gì dời đi, trong mắt không có bất kì cảm xúc nào, giống như hắn chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Hoàng Tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hít một hơi, cảm thấy có chút khó chịu, hắn cúi đầu đi đổ nước, có chút bực bội, Tô Tô đối với hắn như vậy, hắn không phải là người vui vẻ nhất sao? Vì cái gì còn cảm thấy trong lòng nghẹn khuất? Chết tiệt!
Lúc này bỗng truyền đến một trận tiếng đập cửa, Ngô Khải Tư đứng dậy mở cửa.
Trước cửa đứng một đám nam sinh, Bạch Sinh dẫn đầu nhìn thấy Hoàng Tinh trong phòng vẻ mặt không kiên nhẫn, cười hì hì mở miệng nói "Tô Tô có trong phòng không?"
Nghe được hai chữ Tô Tô, Ngô Khải Tư nhìn đám người, nhìn bọn họ trên mặt tràn đầy vẻ tò mò hóng hớt, "Làm sao vậy? Đột nhiên nhiều người như vậy đều tập trung lại đây?"
Bạch Sinh làm mặt quỷ, nói "Bài đăng trên diễn đàn hôm nay chẳng lẽ cậu không thấy sao? Tôi chỉ muốn nhìn xem người trên ảnh chụp một chút thôi, như thế nào đột nhiên lại trở nên xinh đẹp? Nói thật, tôi suýt chút nữa xem đến cứng. Này mẹ nó, cũng quá đẹp đi, so với hoa khôi của chúng ta còn đẹp hơn mấy phần."
Mấy nam sinh đứng tụ tập lâu lâu còn phát ra tiếng cười cợt, Bạch Sinh lộ ra ý tứ các cậu hiểu tôi đang nói gì mà, dùng bả vai đụng đụng Ngô Khải Tư, "Tô Tô đang ở trong phòng đúng không?"
Không biết như thế nào, khi nhìn thấy vẻ mặt của đám người, nội tâm rất không vui, hắn đi lên phía trước, khuôn mặt âm trầm, đem Ngô Khải Tư kéo vào phòng, lạnh lùng nói, " Cậu ta cũng không phải khỉ trong vườn bách thú, muốn tới xem là xem sao?" Nói xong, liền muốn đóng cửa lại, bị Bạch Sinh dùng chân chặn lại, "Đừng mà, chỉ là nhìn một chút, cậu tức giận cái gì?"
"Chính là khoảng thời gian trước, cậu không phải còn ghét cậu ta sao? Hôm nay sao lại muốn bảo vệ cậu ta?
"Đúng vậy, có khi nào vì cậu ta đẹp nên cậu nghĩ dù có là gay cũng không sao?"
Một đám nam sinh phía sau bắt đầu ồn ào, giống như không nhìn thấy người sẽ không từ bỏ ý định.
Lưu Dịch siết chặt nắm tay đi tới, lớn giọng nói "Bọn mày muốn gì? Tụ tập trước phòng tụi tao gây sự? Muốn đánh lộn hả?"
Bộ dáng hắn hung ác, làm đám người liên quan sợ tới mức lùi về sau, có người thanh âm khẽ run nói, "Chỉ coi mặt nó một tí, các cậu giữ kĩ như vậy làm gì? Không biết còn tưởng rằng các cậu kim ốc tàng kiều?"
"Mày nói gì?" Lưu Dịch nâng cao giọng, đôi mắt trừng to, bàn tay nắm chặt, cơ bắp trên cẳng tay nổi rõ, bộ dáng dữ tợn có chút đáng sợ, doạ cho tên vừa nói chuyện lập tức rụt lại.
Mắt thấy sắp phát sinh chuyện lớn, phía sau đám người truyền đến thanh âm ôn hoà, "Giải tán, mọi người tụ tập ở đây dòm ngó rất không tôn trọng đối phương, đi mau, bà dì quản lý kí túc xá sắp đi kiểm tra rồi."
Lưu Dịch vóc dáng cao lớn thật dễ dàng nhìn thấy phía sau đám người một thanh niên ôn nhuận nho nhã, thần sắc trên mặt hắn dịu lại, "Lục Tử Ngọc, cậu mau đem đám người này về, thật chướng mắt."
Lục Tử Ngọc mỉm cười gật gật đầu, đang định khuyên bọn họ, lại đột nhiên nhìn thấy phía sau cánh cửa nhô ra cái đầu, vô cùng vui sướng mà nhìn anh.
Người nọ dung nhan mỹ lệ, dùng cặp mắt mang theo sương mù mênh mông nhìn anh, khoé mắt ngấn nước giống như muốn khóc, tuy rằng hơi mông lung nhưng lại tròn tròn trong veo, giống như dải ngân hà đều tập trung lại một chỗ, lập tức liền đánh trúng tim anh.
Trong lòng Hoàng Tinh bởi vì chuyện vừa rồi còn có chút khó chịu, theo bản năng dạo xung quanh diễn đàn khai giảng, muốn nhìn một chút bài đăng khác phân tán lực chú ý, nhưng vừa nhìn thấy, liền nhấp chuột vào bài đăng của Tô Tô, tâm trạng càng ngày càng sa sút, vô cùng không thoải mái.
Hắn rót ly nước, chỉ cảm thấy thật chua xót, rõ ràng là Tô Tô làm sai trước, vì cái gì bây giờ ngược lại là chính mình cảm thấy tâm thần không yên.
Lợi dụng việc đổ nước đứng dậy, làm bộ như không để ý chút nào nhìn lên trên, Tô Tô khom lưng viết gì đó, sợi tóc mềm mại rũ ở bên tai, quần áo to rộng bao phủ thân hình mảnh khảnh, vòng eo mềm mại hơi hơi cong lên tạo thành độ cung.
Cậu viết đến một nửa, có chút rối rắm dùng cán bút chọc chọc khuôn mặt của mình, giống như bị cái gì làm khó, không để ý nghiêng đầu, khi hai mắt trong trẻo đối diện với Hoàng Tinh khiến hắn như bị mắc nghẹn, ly cầm trong tay siết chặt. Chỉ là giây tiếp theo, chủ nhân của tầm mắt như không có việc gì dời đi, trong mắt không có bất kì cảm xúc nào, giống như hắn chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Hoàng Tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hít một hơi, cảm thấy có chút khó chịu, hắn cúi đầu đi đổ nước, có chút bực bội, Tô Tô đối với hắn như vậy, hắn không phải là người vui vẻ nhất sao? Vì cái gì còn cảm thấy trong lòng nghẹn khuất? Chết tiệt!
Lúc này bỗng truyền đến một trận tiếng đập cửa, Ngô Khải Tư đứng dậy mở cửa.
Trước cửa đứng một đám nam sinh, Bạch Sinh dẫn đầu nhìn thấy Hoàng Tinh trong phòng vẻ mặt không kiên nhẫn, cười hì hì mở miệng nói "Tô Tô có trong phòng không?"
Nghe được hai chữ Tô Tô, Ngô Khải Tư nhìn đám người, nhìn bọn họ trên mặt tràn đầy vẻ tò mò hóng hớt, "Làm sao vậy? Đột nhiên nhiều người như vậy đều tập trung lại đây?"
Bạch Sinh làm mặt quỷ, nói "Bài đăng trên diễn đàn hôm nay chẳng lẽ cậu không thấy sao? Tôi chỉ muốn nhìn xem người trên ảnh chụp một chút thôi, như thế nào đột nhiên lại trở nên xinh đẹp? Nói thật, tôi suýt chút nữa xem đến cứng. Này mẹ nó, cũng quá đẹp đi, so với hoa khôi của chúng ta còn đẹp hơn mấy phần."
Mấy nam sinh đứng tụ tập lâu lâu còn phát ra tiếng cười cợt, Bạch Sinh lộ ra ý tứ các cậu hiểu tôi đang nói gì mà, dùng bả vai đụng đụng Ngô Khải Tư, "Tô Tô đang ở trong phòng đúng không?"
Không biết như thế nào, khi nhìn thấy vẻ mặt của đám người, nội tâm rất không vui, hắn đi lên phía trước, khuôn mặt âm trầm, đem Ngô Khải Tư kéo vào phòng, lạnh lùng nói, " Cậu ta cũng không phải khỉ trong vườn bách thú, muốn tới xem là xem sao?" Nói xong, liền muốn đóng cửa lại, bị Bạch Sinh dùng chân chặn lại, "Đừng mà, chỉ là nhìn một chút, cậu tức giận cái gì?"
"Chính là khoảng thời gian trước, cậu không phải còn ghét cậu ta sao? Hôm nay sao lại muốn bảo vệ cậu ta?
"Đúng vậy, có khi nào vì cậu ta đẹp nên cậu nghĩ dù có là gay cũng không sao?"
Một đám nam sinh phía sau bắt đầu ồn ào, giống như không nhìn thấy người sẽ không từ bỏ ý định.
Lưu Dịch siết chặt nắm tay đi tới, lớn giọng nói "Bọn mày muốn gì? Tụ tập trước phòng tụi tao gây sự? Muốn đánh lộn hả?"
Bộ dáng hắn hung ác, làm đám người liên quan sợ tới mức lùi về sau, có người thanh âm khẽ run nói, "Chỉ coi mặt nó một tí, các cậu giữ kĩ như vậy làm gì? Không biết còn tưởng rằng các cậu kim ốc tàng kiều?"
"Mày nói gì?" Lưu Dịch nâng cao giọng, đôi mắt trừng to, bàn tay nắm chặt, cơ bắp trên cẳng tay nổi rõ, bộ dáng dữ tợn có chút đáng sợ, doạ cho tên vừa nói chuyện lập tức rụt lại.
Mắt thấy sắp phát sinh chuyện lớn, phía sau đám người truyền đến thanh âm ôn hoà, "Giải tán, mọi người tụ tập ở đây dòm ngó rất không tôn trọng đối phương, đi mau, bà dì quản lý kí túc xá sắp đi kiểm tra rồi."
Lưu Dịch vóc dáng cao lớn thật dễ dàng nhìn thấy phía sau đám người một thanh niên ôn nhuận nho nhã, thần sắc trên mặt hắn dịu lại, "Lục Tử Ngọc, cậu mau đem đám người này về, thật chướng mắt."
Lục Tử Ngọc mỉm cười gật gật đầu, đang định khuyên bọn họ, lại đột nhiên nhìn thấy phía sau cánh cửa nhô ra cái đầu, vô cùng vui sướng mà nhìn anh.
Người nọ dung nhan mỹ lệ, dùng cặp mắt mang theo sương mù mênh mông nhìn anh, khoé mắt ngấn nước giống như muốn khóc, tuy rằng hơi mông lung nhưng lại tròn tròn trong veo, giống như dải ngân hà đều tập trung lại một chỗ, lập tức liền đánh trúng tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất