Chương 1: Thích đập vào tường, đúng không?
Click click.
Chiếc đồng hồ bấm giờ phát ra tiếng động cơ học, trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có thời gian lưu động cùng ngòi bút cọ xát trên mặt giấy.
Bên trong phòng phát sóng, chủ phòng chỉ để lộ ra nửa phần thân trên.
Đường vai mảnh khảnh gọn gàng, chiếc áo phông trắng có phần cổ tay rộng, tuy nhiên chỉ che được phần khuỷu tay và xương cánh tay. Hai đoạn cánh tay trắng nõn gần như phản chiếu ánh sáng, cho dù ở trạng thái thả lỏng cũng có thể nhìn ra mạch máu và tĩnh mạch nổi lên.
Trên mặt bàn đặt một bài kiểm tra, ngoài ra không còn vật gì khác. Vì có bộ lọc nên hình ảnh trông như được phủ thêm một lớp màu sáng dịu.
Ninh Hứa tay trái ấn tờ giấy, thỉnh thoảng lật lại trang trước đọc câu hỏi, trên cổ tay đeo một chiếc vòng màu nâu, tay phải cậu cầm bút, lướt trên bài thi lưu lại tiếng đưa bút sột soạt.
Giao diện không chụp được khuôn mặt của cậu, chỉ thấy một đôi bàn tay phóng đại -- nước da lạnh và tái nhợt, xương trụ trên mu bàn tay nhô lên, đầu ngón tay phiếm hồng, ngón út cong quăn đang ấn lên nốt ruồi màu đỏ sẫm.
Đôi bàn tay chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta thật con mẹ nó sôi máu!
Mưa đạn trong phòng phát sóng không ngoài ý muốn đã giải thích điều này:
【A a a vợ tui! Tại sao lại phát sóng đột ngột như zị? Không phải cậu nói muốn chuyển nhà hở?】
【Đầu ngón tay và khớp xương của vợ tui đều có màu hồng nè, shasha~】
Người dùng A đã gửi một phi cơ trực thăng
Người dùng B đã gửi một ống pháo hoa X2
【Nốt ruồi trên ngón tay út của em bé thật hấp dẫn, tui thực sự muốn cắn một miếng [lưỡi]】
Ninh Hứa cư nhiên không muốn nhìn thấy đống bình luận kì quái này.
Cậu bắt đầu phát sóng trực tiếp từ kì nghỉ hè, ban đầu chỉ muốn cùng em gái Ninh Nguyễn học tập, sau đó Ninh Nguyễn thúc giục cậu mở một phòng phát sóng trực tiếp, thậm chí nhỏ còn đòi tiếp nhận chức quản lí phòng cho cậu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, kênh phát sóng trực tiếp được nền tảng quảng bá, nháy mắt vọt tới mấy vạn fans, mỗi ngày cố định có một số đông người đến xem cậu phát sóng.
Nhưng tâm trí của cậu không đặt ở nơi này, từ đầu đến cuối chưa từng giao lưu với fan, cũng rất ít khi đọc bình luận, đều là nhờ Ninh Nguyễn phụ trách duy trì trật tự kênh chat.
Cậu rũ mi mắt, chuyên tâm làm một bộ đề thi toán của kỳ tuyển sinh chung tỉnh A năm ngoái.
Khi con số trên đồng hồ đếm ngược đến “28” cậu đậy nắp bút lại.
Kênh chat lập tức nổ tung.
【Mẹ kiếp! Nửa giờ làm một bộ bài kiểm tra đầu vào?】
【Lầu trên, kinh hãi đê, vợ tui vốn dĩ chính là học bá đó nha, lần trước cô ấy quét sạch một bộ đề tỉnh C trong 20 phút.】
【Tình yêu trí tuệ được điều khiển bằng tay* quá thỏa mãn! Rusheng là người vợ duy nhất của tui trên Internet!】
* Chỗ này giống như khen em Hứa vừa là học bá, lại có bàn tay đẹp ó ( '∀`)
【Ô ô ô, vợ ơi tui bị thiểu năng trí tuệ, xin hãy dạy tui môn toán, ô ô ô.】
Người dùng Nổ quả anh đào đã tặng Carnival X3
【Oa, anh lớn lại tới nữa này!】
【Nổ anh đào, hiệu ứng đặc biệt này thiệt con mẹ nó quá lộng lẫy!】
Ninh Hứa liếc thời gian, còn tới mười phút, cậu xoay bút, ngẩng đầu nhìn về phía kênh chat.
Người đứng đầu bảng vẫn đang không ngừng spam quà tặng, có lẽ bị tốc độ viết bài của cậu làm cho kinh ngạc, nhưng vì trước đó đã tắt nhắc nhở nhận quà nên hiện tại không nhìn thấy gì, lúc này lại có một bình luận tình cờ lướt qua.
【Vòng tay của vợ tui là lv hả, người vợ trắng trẻo giàu có của tui! Ngày mai có thể đổi thành ren đen luôn hông?】
Sắc mặt trong nháy mắt đen xuống tám độ, cậu thường ngày rất ít đọc bình luận, ngước mắt lên liền nhìn thấy một trận oanh tạc như vậy.
Khắp kênh chat bên dưới còn theo sát một trận: “Ren đen”.
Cậu ném bút, khoanh tay lạnh lùng đáp lại người nọ: “Cậu có bệnh à?”
Vừa dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.
【Đệt, con trai?!】
【A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!】
【Biết ngay vợ tui là nam tử mà! Lúc trước cá cược mà chị em tui đều không tin, giờ thì hay rồi!】
【Hahahaha tui cũng vậy, sớm đã đoán ra cậu ấy là con trai rồi, làm đếch gì có nữ sinh nào hôm nào cũng mặc đồ ngầu như vậy được chớ!】
【Bàn tay này, giọng nói này, ngay cả một thằng thẳng nam như tôi cũng không thể chịu đựng được...】
【Trai thẳng hả? À, tốt nhất là ông nên như zị nha.】
【Tui muốn héo luôn đó, mẹ kiếp, tại sao lại là con trai hả? Hôm qua xem phát sóng trực tiếp của cậu liền bị bạn gái đánh cho một trận, tui thật ủy khuất (TT).】
【Hahahahaha, khoảnh khắc fan nam tèo* ngay trong buổi phát sóng trực tiếp.】
* Đại loại mang nghĩa nói khi ta thất bại hoặc làm một việc gì đó không thành công.
Ninh Hứa xoa xoa cằm, nói tiếp câu thứ hai: "Tôi là nam hay nữ rất quan trọng sao?"
Người hâm mộ thấy cậu đột nhiên tương tác liền cảm động đến rơi nước mắt.
【Đương nhiên không! Quan trọng em là vợ của anh!】
【Này, sao đầu bảng không tặng quà nữa vậy? Hahaha, chẳng lẽ cũng là fan nam bị dọa tới sợ rồi hả?】
【Trời đất, kinh hỉ trước khai giảng một ngày, tui đã nghĩ cả kì nghỉ hè này không được nghe cậu nói chuyện luôn đó!】
【Bé con, em giải đề nhanh thật nha, có bí quyết gì hông?】
Ninh Hứa quyết định đưa từ “vợ” vào danh sách chặn, trả lời bình luận phía dưới: “Đề của tỉnh A quá đơn giản, làm một chút để giải trí.” Cậu nói thêm: “Biệt danh của tôi là 'Rusheng', đừng tự ý sửa.”
Nói xong, mặc kệ đống bình luận lướt trên màn hình, cậu trực tiếp đứng dậy đi lấy nước.
Vừa đến cửa phòng khách liền nghe thấy Ngải Khắc hô to: “Tiểu Hứa, chuẩn bị đi thôi.”
Tất cả đồ đạc trong phòng khách đều đã được sơ tán, Ngải Khắc dẫm lên đôi giày cao gót nhỏ, mặc một chiếc váy hàng hiệu xa xỉ mới tinh, trên tay xách thêm một chiếc túi phiên bản giới hạn.
“Thân thích trong nhà đều xuất phát cả rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Bà nói.
“Mẹ, Ăn đồ hộp đâu ạ?” Ninh Hứa nhìn một vòng, không tìm thấy chó cưng của mình đâu.
Ngải Khắc lộ vẻ ngượng ngùng, “Theo xe đi trước rồi, tạm thời trước mặt người thân con đừng lỡ miệng, vẫn nên gọi nó là Luna.”
“Ồ, con đi lấy di động đây.” Ninh Hứa không nói cho bà biết, cái tên “Ăn đồ hộp” đã vang vọng khắp phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Ăn đồ hộp là con chó chăn cừu đực năm tuổi nhà bọn họ, bởi vì Ngải Khắc mỗi ngày đều gọi nó là “Luna ăn đồ hộp”, lâu dần, nó cũng cho rằng chính mình là Ăn đồ hộp, vô luận thế nào kêu Luna đều không thèm để ý tới.
Tuy nhiên, nó có phải đang giả vờ hay không vẫn cần phải xác minh, dù sao thì Border Collie* cũng không phải giống loài ngu ngốc.
* Border Collie có nguồn gốc từ vùng Northumberland, thuộc khu vực biên giới giữa Scotland và Anh và được lai tạo từ một số giống chó tai cụp của Anh. Border Collie ban đầu được gọi là chó chăn cừu Tô Cách Lan ("Scotch Sheep Dog").
Trên đường đi, Ngải Khắc lẩm bẩm nói: “Tiểu khu này rất nổi tiếng, biệt thự đơn đều đã được bán hết, mẹ chỉ có thể mua một căn biệt thự đôi khác. Sau này chúng ta dọn đến đây ở, nơi này khá gần trường học, hơn nữa còn có xe buýt đưa đón, buổi sáng có thể ngủ lâu thêm một chút.”
Ninh Hứa ngồi ở ghế Lincoln phía sau, tay mân mê khối rubik mười hai mặt, cũng không quá để ý tới việc sẽ chuyển đến nơi nào.
Ngải Khắc hỏi cậu: “Chuyển đến trường mới cũng được một học kỳ rồi, đã thích ứng hơn chưa? Chủ nhiệm Hoàng quản lí thế nào? Ở chung với bạn học có hòa hợp không?”
Ninh Hứa xoay khối rubik, chần chờ trả lời: “Ổn rồi ạ.”
Sắc mặt Ngải Khắc giãn ra rõ rệt, “Vậy thì tốt, chờ em gái con lên cao trung sẽ đến Lan Giang học, ba mẹ cũng không cần đi tới đi lui nữa.”
Tài xế vừa lái xe vừa cười nói: “Ông chủ và bà Ninh vất vả rồi, hai quận ngược xuôi, Tiểu Hứa lại không phải học sinh cuối cấp ba sao? Chờ cậu ấy vào đại học, Nguyễn Nguyễn có chuyển đến trường khác hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
“Thật là, đầu óc của tôi.” Ngải Khắc vỗ vỗ trán, “Bác Tống, chuẩn bị mừng tiệc thi đại học của Tiểu Hứa nhà chúng ta, đến lúc đó bác nhất định phải tới nhé.”
Bác Tống vui vẻ nói: “Được được, mở tiệc là cần thiết, năm sau Tiểu Hứa nhất định lên đại học.”
Chiếc Lincoln lăng bánh vào Hà Thủy Nguyệt, một khu biệt thự nổi tiếng ở quận Bờ Đông, khu vực này được đặt biệt quảng bá bởi nó nằm cạnh hai trường trung học Lan Giang và trung học Nhất Minh.
Ngải Khắc bảo bác Tống đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài, than thở: “Nhà để xe quá nhỏ, sợ không có đủ chỗ cho chúng ta. Tiểu Hứa, mau qua bên kia thôi.”
Ninh Hứa nhìn đôi giày cao gót của bà, chỉ vào xe đẩy hàng bên cạnh, chân thành đề nghị: “Không bằng con đẩy mẹ qua đó cho nhanh nhé, được không ạ?”
Ngải Khắc trừng mắt nhìn cậu, “Con muốn mẹ xấu hổ trước mặt dì một năm, năm sau dì ta sẽ vì chuyện này mà nhắc đến sao? Đừng nói nhảm nữa, khẩn trương đi.”
Bà giẫm lên đá cuội bên đường, bĩu môi ủy khuất nói với cậu: “Cạnh nhà chúng ta cũng có người ở, bà chủ nhà đó cũng không phải người tốt lành gì. Bảo bối, sau này con cố gắng đừng tiếp xúc với cô ta. Mẹ chỉ muốn phá bỏ hàng rào để di chuyển một bức tranh, nhưng cô ta nhất quyết không đồng ý.”
Ninh Hứa biết chuyện này, thật muốn hảo tâm giúp mẹ cậu nhớ kỹ, bức tranh của bà cao đến bảy mét, không chỉ có hàng rào mà bức tường cũng phải phá đi.
Đi qua con đường lát đá cuội là đến trước căn biệt thự đôi.
Nhà của họ có chung một bức tường với nhà bên cạnh, kể cả phần mái của hai tòa nhà đều rất gần nhau.
Ngải Khắc bày ra vẻ mặt tươi cười, tiến vào nghênh đón những "thân thích" đến sưởi ấm ngôi nhà.
Ninh Hứa bước vào nhà, chó cưng đi tới xoa xoa cậu, lắc đầu vẫy đuôi.
Cậu sờ đầu nó, khóe mắt thoáng thấy ánh mắt sắc bén của dì, bất đắc dĩ gọi: “Luna.”
Không cam lòng, người dì dắt con gái đi vào. Chó cưng một bên ăn đồ hộp, một bên thè lưỡi liếm mu bàn tay cậu.
Một người một chó đứng cạnh bức tường, cách vách truyền đến âm thanh thùng thùng, như thể có thứ gì đó đang đập vào tường.
Thùng thùng --
Thùng thùng --
Mỗi lần hai phát, tiếng động rất đều đặn, cứ như đang trút giận.
Ngay khi Ninh Hứa bắt đầu nghi ngờ là do mẹ mình trang trí quá nhiều đồ, khiến nhà bên cạnh phải trả đũa.
Đột nhiên, một quả bóng rổ bay từ trên cao xuống.
Quả bóng rổ có hoa văn đen vàng gầm rú trên bầu trời chạng vạng, giống như một quả bom nguyên tử được ném về đích, làm đổ chiếc bát đựng thức ăn với một tiếng nổ chính xác.
Thức ăn cho cún đổ đầy sàn.
Ăn đồ hộp nhe hàm răng trắng, sủa về phía đối diện.
Bên kia bức tường cũng có tiếng sủa phát ra, hình như nhà hàng xóm cũng nuôi một con chó.
Hai con chó sủa nhau, một con nghe như tiếng chó chăn cừu, con còn lại nghe cứ như loa siêu trầm.
Ninh Hứa chỉ ngón trỏ vào nó, “Dừng lại, im lặng một chút.”
Cậu cúi xuống nhặt quả bóng, chó thì hẹp hòi, người thì không được như chó.
Logo Spalding được khắc trên quả bóng rổ, có thể đoán được rằng chủ sở hữu của nó là một người có sở thích bắn súng, và tiếng ồn* chắc chắn vẫn sẽ tiếp diễn trong tương lai.
* Chỗ này là tiếng đập bóng vào tường á =)))
Thích đập vào tường, đúng không?
Ánh mắt Ninh Hứa lơ đãng, ước lượng vị trí của rổ, hai tay giơ cao quả bóng, vươn tay ném về phía nhà đối diện.
Dưới ánh mặt trời lặn, cậu nheo mắt, đôi đồng tử màu nâu xám gần như bị hàng mi dài thẳng che lấp, trên sống mũi cao in ra cái bóng mờ mờ, làn da dưới ánh chiều tà của mặt trời trong suốt lạ thường.
Bùm--
Tiếng bóng vào rổ phát ra từ nhà bên cạnh.
“Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn của người hàng xóm tắc nghẹn trong cổ họng, giống như có cái que cắm vào trong cổ, có thể thấy được anh ta đang khá lúng túng.
Ninh Hứa nhếch khóe môi, không quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà.
Thân thích ngồi quanh đống lửa trò chuyện thân tình, cha mẹ bay lượn, dù nói là tổ ấm, nhưng thực ra chỉ là mỗi tháng một lần tổ chức tiệc trà để tán gẫu.
Ninh Hứa kiên quyết lựa chọn trở về phòng, để tránh bị dò hỏi ở trường có cô gái nào mà cậu thích hay không.
Căn phòng ở đây cậu đã từng nhìn qua, bài trí đều do chính cậu thiết kế nên cũng không có gì quá kỳ quái.
Bố cục đơn giản lấy tông màu xám làm chủ đạo, giường và sàn nhà cùng màu, bàn làm việc bằng gỗ anh đào, trên đó có một chiếc máy tính màu đen, tài liệu học tập được đặt trên giá sách cao trải dài từ trần nhà đến sàn bên cạnh.
Ninh Hứa vừa ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của Ninh Nguyễn.
【Nguyễn Nguyễn: Anh, bố và em bị kẹt trên đường rồi.】
【Nguyễn Nguyễn: Vừa rồi có người mắng anh trong phòng phát sóng, chính là cái người đứng đầu danh sách kia á [cau mày]】
【Sự đơn thuần cuối cùng:?】
【Nguyễn Nguyễn: Anh ta nói anh giả gái lừa người khác, yêu cầu anh hoàn lại tiền... Anh vừa tắt livestream, anh ta càng tức giận, em nhắn tin riêng cho anh ta để liên lạc nhưng đều bị phớt lờ cả rồi. Nhưng anh đừng lo lắng quá, người hâm mộ của anh đang ghét anh ấy lắm.】
Ninh Hứa cau mày, đáp lại nhỏ: “Chuyện này em đừng lo lắng”, sau đó bước ra khỏi nơi đang đứng.
Có thể là do wifi mới, đang phát sóng trực tiếp bị nghẽn, cậu bấm vào mấy thứ khác, nhân tiện bật chức năng “đẩy lân cận”.
Một lúc sau, một lượng lớn người hâm mộ tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
【Wow, nền đã thay đổi! Phòng của chồng tui trông tuyệt thật đó nha!】
【Cậu có thể tắt bộ lọc không, tui cảm thấy hình ảnh không đủ rõ ràng.】
【Bộ lọc được đặt bởi người quản lý phòng, cô ấy thích kiểu này hahaha.】
【Lão công, tui đến với cậu đây, đại ca đầu bảng không tới, tui sẽ là người đứng đầu danh sách!】
Người dùng B đã gửi Dream Castle X2
【Chậc chậc chậc chậc, mấy người phụ nữ hay thay đổi, nửa tiếng trước còn gọi cậu ta là vợ.】
【Chuyển đổi liền mạch là tất cả những gì cậu ấy cần! Tui có thể là một người hâm mộ vợ hoặc một người hâm mộ chồng! Cũng có thể là một người hâm mộ chị em!】
【Nhân tiện, chồng các cậu có phải là người lớn không? Bây giờ wcn không cho phép vị thành niên phát trực tiếp.】
Ninh Hứa không liên hệ được với người đứng đầu trong danh sách quà tặng, ảnh đại diện của người nọ xám xịt.
Cậu cầm điều khiển trò chơi lên, nhân tiện nói: “Tôi năm nay mới thành niên, không cần quà tặng, không thiếu tiền.”
Cậu mở《Ride4》, định chơi trò chơi này một lúc trong khi chờ danh sách trực tuyến để hoàn lại tiền cho người kia.
【Thật độc đoán, tui biết vợ tui là bạch phú mỹ*... Không, là cao phú soái**.】
* 白富美 (Bái fùměi): Bạch Phú Mỹ.
-Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). Là mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
** 富帅 (Gāofù shuài): Cao Phú Soái.
-Cao (cao to), Phú (giàu có), Soái (đẹp trai).
Là mẫu hình lý tưởng của các cô gái.
【Này, cậu vẫn phát sóng sau khi khai giảng chứ? Tui nhớ quản gia nói cậu là học sinh cuối cấp ba hở?】*
* Giải thích một chút nhó. Quản gia là tài xế (lúc trên xe có nói em Hứa năm nay cuối cấp 3, năm sau sẽ lên đại học), ẻm mở livestream từ lúc ở nhà đến khi qua nhà mới thì mạng mới bị nghẽn nên cả phòng phát sóng đều nghe được hết.
【Làm ơn, hãy phát sóng ngay cả sau khai giảng, cậu không cần tương tác với tụi tui đâu, chỉ cần yên lặng làm bài tập về nhà thôi cũng được!】
【Oa, bà xã, em chơi game giỏi thật đó, hóa ra học bá chơi game đều rất lợi hại nha!】
Ninh Hứa điều khiển xe đua chạy trên đường, thỉnh thoảng kiểm tra xem hạng 1 có online hay không.
Hơn mười phút sau, ảnh đại diện của “Anh đào nổ” sáng lên.
Có một vụ nổ xuất hiện trên bầu trời.
Xếp hạng một ra mắt.
【***, trả lại tiền!】
【Sao cậu còn dám phát sóng trực tiếp! Đồ lừa đảo!】
Ninh Hứa thờ ơ nhìn kênh chat, chậc chậc, thật sự không thích.
Đột nhiên cậu không muốn bỏ cuộc.
Ngón trỏ mảnh khảnh gõ lên mặt bàn, sẵn sàng cho việc thăm hỏi gia đình thân thích người nọ.
Anh đào nổ đột nhiên không thể tin được, ấn gửi bình luận: 【Mẹ kiếp, tại sao tôi lại đẩy* trúng cậu ở gần đây?】
* Chế độ đẩy lân cận
_
Chiếc đồng hồ bấm giờ phát ra tiếng động cơ học, trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có thời gian lưu động cùng ngòi bút cọ xát trên mặt giấy.
Bên trong phòng phát sóng, chủ phòng chỉ để lộ ra nửa phần thân trên.
Đường vai mảnh khảnh gọn gàng, chiếc áo phông trắng có phần cổ tay rộng, tuy nhiên chỉ che được phần khuỷu tay và xương cánh tay. Hai đoạn cánh tay trắng nõn gần như phản chiếu ánh sáng, cho dù ở trạng thái thả lỏng cũng có thể nhìn ra mạch máu và tĩnh mạch nổi lên.
Trên mặt bàn đặt một bài kiểm tra, ngoài ra không còn vật gì khác. Vì có bộ lọc nên hình ảnh trông như được phủ thêm một lớp màu sáng dịu.
Ninh Hứa tay trái ấn tờ giấy, thỉnh thoảng lật lại trang trước đọc câu hỏi, trên cổ tay đeo một chiếc vòng màu nâu, tay phải cậu cầm bút, lướt trên bài thi lưu lại tiếng đưa bút sột soạt.
Giao diện không chụp được khuôn mặt của cậu, chỉ thấy một đôi bàn tay phóng đại -- nước da lạnh và tái nhợt, xương trụ trên mu bàn tay nhô lên, đầu ngón tay phiếm hồng, ngón út cong quăn đang ấn lên nốt ruồi màu đỏ sẫm.
Đôi bàn tay chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta thật con mẹ nó sôi máu!
Mưa đạn trong phòng phát sóng không ngoài ý muốn đã giải thích điều này:
【A a a vợ tui! Tại sao lại phát sóng đột ngột như zị? Không phải cậu nói muốn chuyển nhà hở?】
【Đầu ngón tay và khớp xương của vợ tui đều có màu hồng nè, shasha~】
Người dùng A đã gửi một phi cơ trực thăng
Người dùng B đã gửi một ống pháo hoa X2
【Nốt ruồi trên ngón tay út của em bé thật hấp dẫn, tui thực sự muốn cắn một miếng [lưỡi]】
Ninh Hứa cư nhiên không muốn nhìn thấy đống bình luận kì quái này.
Cậu bắt đầu phát sóng trực tiếp từ kì nghỉ hè, ban đầu chỉ muốn cùng em gái Ninh Nguyễn học tập, sau đó Ninh Nguyễn thúc giục cậu mở một phòng phát sóng trực tiếp, thậm chí nhỏ còn đòi tiếp nhận chức quản lí phòng cho cậu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, kênh phát sóng trực tiếp được nền tảng quảng bá, nháy mắt vọt tới mấy vạn fans, mỗi ngày cố định có một số đông người đến xem cậu phát sóng.
Nhưng tâm trí của cậu không đặt ở nơi này, từ đầu đến cuối chưa từng giao lưu với fan, cũng rất ít khi đọc bình luận, đều là nhờ Ninh Nguyễn phụ trách duy trì trật tự kênh chat.
Cậu rũ mi mắt, chuyên tâm làm một bộ đề thi toán của kỳ tuyển sinh chung tỉnh A năm ngoái.
Khi con số trên đồng hồ đếm ngược đến “28” cậu đậy nắp bút lại.
Kênh chat lập tức nổ tung.
【Mẹ kiếp! Nửa giờ làm một bộ bài kiểm tra đầu vào?】
【Lầu trên, kinh hãi đê, vợ tui vốn dĩ chính là học bá đó nha, lần trước cô ấy quét sạch một bộ đề tỉnh C trong 20 phút.】
【Tình yêu trí tuệ được điều khiển bằng tay* quá thỏa mãn! Rusheng là người vợ duy nhất của tui trên Internet!】
* Chỗ này giống như khen em Hứa vừa là học bá, lại có bàn tay đẹp ó ( '∀`)
【Ô ô ô, vợ ơi tui bị thiểu năng trí tuệ, xin hãy dạy tui môn toán, ô ô ô.】
Người dùng Nổ quả anh đào đã tặng Carnival X3
【Oa, anh lớn lại tới nữa này!】
【Nổ anh đào, hiệu ứng đặc biệt này thiệt con mẹ nó quá lộng lẫy!】
Ninh Hứa liếc thời gian, còn tới mười phút, cậu xoay bút, ngẩng đầu nhìn về phía kênh chat.
Người đứng đầu bảng vẫn đang không ngừng spam quà tặng, có lẽ bị tốc độ viết bài của cậu làm cho kinh ngạc, nhưng vì trước đó đã tắt nhắc nhở nhận quà nên hiện tại không nhìn thấy gì, lúc này lại có một bình luận tình cờ lướt qua.
【Vòng tay của vợ tui là lv hả, người vợ trắng trẻo giàu có của tui! Ngày mai có thể đổi thành ren đen luôn hông?】
Sắc mặt trong nháy mắt đen xuống tám độ, cậu thường ngày rất ít đọc bình luận, ngước mắt lên liền nhìn thấy một trận oanh tạc như vậy.
Khắp kênh chat bên dưới còn theo sát một trận: “Ren đen”.
Cậu ném bút, khoanh tay lạnh lùng đáp lại người nọ: “Cậu có bệnh à?”
Vừa dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.
【Đệt, con trai?!】
【A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!】
【Biết ngay vợ tui là nam tử mà! Lúc trước cá cược mà chị em tui đều không tin, giờ thì hay rồi!】
【Hahahaha tui cũng vậy, sớm đã đoán ra cậu ấy là con trai rồi, làm đếch gì có nữ sinh nào hôm nào cũng mặc đồ ngầu như vậy được chớ!】
【Bàn tay này, giọng nói này, ngay cả một thằng thẳng nam như tôi cũng không thể chịu đựng được...】
【Trai thẳng hả? À, tốt nhất là ông nên như zị nha.】
【Tui muốn héo luôn đó, mẹ kiếp, tại sao lại là con trai hả? Hôm qua xem phát sóng trực tiếp của cậu liền bị bạn gái đánh cho một trận, tui thật ủy khuất (TT).】
【Hahahahaha, khoảnh khắc fan nam tèo* ngay trong buổi phát sóng trực tiếp.】
* Đại loại mang nghĩa nói khi ta thất bại hoặc làm một việc gì đó không thành công.
Ninh Hứa xoa xoa cằm, nói tiếp câu thứ hai: "Tôi là nam hay nữ rất quan trọng sao?"
Người hâm mộ thấy cậu đột nhiên tương tác liền cảm động đến rơi nước mắt.
【Đương nhiên không! Quan trọng em là vợ của anh!】
【Này, sao đầu bảng không tặng quà nữa vậy? Hahaha, chẳng lẽ cũng là fan nam bị dọa tới sợ rồi hả?】
【Trời đất, kinh hỉ trước khai giảng một ngày, tui đã nghĩ cả kì nghỉ hè này không được nghe cậu nói chuyện luôn đó!】
【Bé con, em giải đề nhanh thật nha, có bí quyết gì hông?】
Ninh Hứa quyết định đưa từ “vợ” vào danh sách chặn, trả lời bình luận phía dưới: “Đề của tỉnh A quá đơn giản, làm một chút để giải trí.” Cậu nói thêm: “Biệt danh của tôi là 'Rusheng', đừng tự ý sửa.”
Nói xong, mặc kệ đống bình luận lướt trên màn hình, cậu trực tiếp đứng dậy đi lấy nước.
Vừa đến cửa phòng khách liền nghe thấy Ngải Khắc hô to: “Tiểu Hứa, chuẩn bị đi thôi.”
Tất cả đồ đạc trong phòng khách đều đã được sơ tán, Ngải Khắc dẫm lên đôi giày cao gót nhỏ, mặc một chiếc váy hàng hiệu xa xỉ mới tinh, trên tay xách thêm một chiếc túi phiên bản giới hạn.
“Thân thích trong nhà đều xuất phát cả rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Bà nói.
“Mẹ, Ăn đồ hộp đâu ạ?” Ninh Hứa nhìn một vòng, không tìm thấy chó cưng của mình đâu.
Ngải Khắc lộ vẻ ngượng ngùng, “Theo xe đi trước rồi, tạm thời trước mặt người thân con đừng lỡ miệng, vẫn nên gọi nó là Luna.”
“Ồ, con đi lấy di động đây.” Ninh Hứa không nói cho bà biết, cái tên “Ăn đồ hộp” đã vang vọng khắp phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Ăn đồ hộp là con chó chăn cừu đực năm tuổi nhà bọn họ, bởi vì Ngải Khắc mỗi ngày đều gọi nó là “Luna ăn đồ hộp”, lâu dần, nó cũng cho rằng chính mình là Ăn đồ hộp, vô luận thế nào kêu Luna đều không thèm để ý tới.
Tuy nhiên, nó có phải đang giả vờ hay không vẫn cần phải xác minh, dù sao thì Border Collie* cũng không phải giống loài ngu ngốc.
* Border Collie có nguồn gốc từ vùng Northumberland, thuộc khu vực biên giới giữa Scotland và Anh và được lai tạo từ một số giống chó tai cụp của Anh. Border Collie ban đầu được gọi là chó chăn cừu Tô Cách Lan ("Scotch Sheep Dog").
Trên đường đi, Ngải Khắc lẩm bẩm nói: “Tiểu khu này rất nổi tiếng, biệt thự đơn đều đã được bán hết, mẹ chỉ có thể mua một căn biệt thự đôi khác. Sau này chúng ta dọn đến đây ở, nơi này khá gần trường học, hơn nữa còn có xe buýt đưa đón, buổi sáng có thể ngủ lâu thêm một chút.”
Ninh Hứa ngồi ở ghế Lincoln phía sau, tay mân mê khối rubik mười hai mặt, cũng không quá để ý tới việc sẽ chuyển đến nơi nào.
Ngải Khắc hỏi cậu: “Chuyển đến trường mới cũng được một học kỳ rồi, đã thích ứng hơn chưa? Chủ nhiệm Hoàng quản lí thế nào? Ở chung với bạn học có hòa hợp không?”
Ninh Hứa xoay khối rubik, chần chờ trả lời: “Ổn rồi ạ.”
Sắc mặt Ngải Khắc giãn ra rõ rệt, “Vậy thì tốt, chờ em gái con lên cao trung sẽ đến Lan Giang học, ba mẹ cũng không cần đi tới đi lui nữa.”
Tài xế vừa lái xe vừa cười nói: “Ông chủ và bà Ninh vất vả rồi, hai quận ngược xuôi, Tiểu Hứa lại không phải học sinh cuối cấp ba sao? Chờ cậu ấy vào đại học, Nguyễn Nguyễn có chuyển đến trường khác hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
“Thật là, đầu óc của tôi.” Ngải Khắc vỗ vỗ trán, “Bác Tống, chuẩn bị mừng tiệc thi đại học của Tiểu Hứa nhà chúng ta, đến lúc đó bác nhất định phải tới nhé.”
Bác Tống vui vẻ nói: “Được được, mở tiệc là cần thiết, năm sau Tiểu Hứa nhất định lên đại học.”
Chiếc Lincoln lăng bánh vào Hà Thủy Nguyệt, một khu biệt thự nổi tiếng ở quận Bờ Đông, khu vực này được đặt biệt quảng bá bởi nó nằm cạnh hai trường trung học Lan Giang và trung học Nhất Minh.
Ngải Khắc bảo bác Tống đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài, than thở: “Nhà để xe quá nhỏ, sợ không có đủ chỗ cho chúng ta. Tiểu Hứa, mau qua bên kia thôi.”
Ninh Hứa nhìn đôi giày cao gót của bà, chỉ vào xe đẩy hàng bên cạnh, chân thành đề nghị: “Không bằng con đẩy mẹ qua đó cho nhanh nhé, được không ạ?”
Ngải Khắc trừng mắt nhìn cậu, “Con muốn mẹ xấu hổ trước mặt dì một năm, năm sau dì ta sẽ vì chuyện này mà nhắc đến sao? Đừng nói nhảm nữa, khẩn trương đi.”
Bà giẫm lên đá cuội bên đường, bĩu môi ủy khuất nói với cậu: “Cạnh nhà chúng ta cũng có người ở, bà chủ nhà đó cũng không phải người tốt lành gì. Bảo bối, sau này con cố gắng đừng tiếp xúc với cô ta. Mẹ chỉ muốn phá bỏ hàng rào để di chuyển một bức tranh, nhưng cô ta nhất quyết không đồng ý.”
Ninh Hứa biết chuyện này, thật muốn hảo tâm giúp mẹ cậu nhớ kỹ, bức tranh của bà cao đến bảy mét, không chỉ có hàng rào mà bức tường cũng phải phá đi.
Đi qua con đường lát đá cuội là đến trước căn biệt thự đôi.
Nhà của họ có chung một bức tường với nhà bên cạnh, kể cả phần mái của hai tòa nhà đều rất gần nhau.
Ngải Khắc bày ra vẻ mặt tươi cười, tiến vào nghênh đón những "thân thích" đến sưởi ấm ngôi nhà.
Ninh Hứa bước vào nhà, chó cưng đi tới xoa xoa cậu, lắc đầu vẫy đuôi.
Cậu sờ đầu nó, khóe mắt thoáng thấy ánh mắt sắc bén của dì, bất đắc dĩ gọi: “Luna.”
Không cam lòng, người dì dắt con gái đi vào. Chó cưng một bên ăn đồ hộp, một bên thè lưỡi liếm mu bàn tay cậu.
Một người một chó đứng cạnh bức tường, cách vách truyền đến âm thanh thùng thùng, như thể có thứ gì đó đang đập vào tường.
Thùng thùng --
Thùng thùng --
Mỗi lần hai phát, tiếng động rất đều đặn, cứ như đang trút giận.
Ngay khi Ninh Hứa bắt đầu nghi ngờ là do mẹ mình trang trí quá nhiều đồ, khiến nhà bên cạnh phải trả đũa.
Đột nhiên, một quả bóng rổ bay từ trên cao xuống.
Quả bóng rổ có hoa văn đen vàng gầm rú trên bầu trời chạng vạng, giống như một quả bom nguyên tử được ném về đích, làm đổ chiếc bát đựng thức ăn với một tiếng nổ chính xác.
Thức ăn cho cún đổ đầy sàn.
Ăn đồ hộp nhe hàm răng trắng, sủa về phía đối diện.
Bên kia bức tường cũng có tiếng sủa phát ra, hình như nhà hàng xóm cũng nuôi một con chó.
Hai con chó sủa nhau, một con nghe như tiếng chó chăn cừu, con còn lại nghe cứ như loa siêu trầm.
Ninh Hứa chỉ ngón trỏ vào nó, “Dừng lại, im lặng một chút.”
Cậu cúi xuống nhặt quả bóng, chó thì hẹp hòi, người thì không được như chó.
Logo Spalding được khắc trên quả bóng rổ, có thể đoán được rằng chủ sở hữu của nó là một người có sở thích bắn súng, và tiếng ồn* chắc chắn vẫn sẽ tiếp diễn trong tương lai.
* Chỗ này là tiếng đập bóng vào tường á =)))
Thích đập vào tường, đúng không?
Ánh mắt Ninh Hứa lơ đãng, ước lượng vị trí của rổ, hai tay giơ cao quả bóng, vươn tay ném về phía nhà đối diện.
Dưới ánh mặt trời lặn, cậu nheo mắt, đôi đồng tử màu nâu xám gần như bị hàng mi dài thẳng che lấp, trên sống mũi cao in ra cái bóng mờ mờ, làn da dưới ánh chiều tà của mặt trời trong suốt lạ thường.
Bùm--
Tiếng bóng vào rổ phát ra từ nhà bên cạnh.
“Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn của người hàng xóm tắc nghẹn trong cổ họng, giống như có cái que cắm vào trong cổ, có thể thấy được anh ta đang khá lúng túng.
Ninh Hứa nhếch khóe môi, không quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà.
Thân thích ngồi quanh đống lửa trò chuyện thân tình, cha mẹ bay lượn, dù nói là tổ ấm, nhưng thực ra chỉ là mỗi tháng một lần tổ chức tiệc trà để tán gẫu.
Ninh Hứa kiên quyết lựa chọn trở về phòng, để tránh bị dò hỏi ở trường có cô gái nào mà cậu thích hay không.
Căn phòng ở đây cậu đã từng nhìn qua, bài trí đều do chính cậu thiết kế nên cũng không có gì quá kỳ quái.
Bố cục đơn giản lấy tông màu xám làm chủ đạo, giường và sàn nhà cùng màu, bàn làm việc bằng gỗ anh đào, trên đó có một chiếc máy tính màu đen, tài liệu học tập được đặt trên giá sách cao trải dài từ trần nhà đến sàn bên cạnh.
Ninh Hứa vừa ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của Ninh Nguyễn.
【Nguyễn Nguyễn: Anh, bố và em bị kẹt trên đường rồi.】
【Nguyễn Nguyễn: Vừa rồi có người mắng anh trong phòng phát sóng, chính là cái người đứng đầu danh sách kia á [cau mày]】
【Sự đơn thuần cuối cùng:?】
【Nguyễn Nguyễn: Anh ta nói anh giả gái lừa người khác, yêu cầu anh hoàn lại tiền... Anh vừa tắt livestream, anh ta càng tức giận, em nhắn tin riêng cho anh ta để liên lạc nhưng đều bị phớt lờ cả rồi. Nhưng anh đừng lo lắng quá, người hâm mộ của anh đang ghét anh ấy lắm.】
Ninh Hứa cau mày, đáp lại nhỏ: “Chuyện này em đừng lo lắng”, sau đó bước ra khỏi nơi đang đứng.
Có thể là do wifi mới, đang phát sóng trực tiếp bị nghẽn, cậu bấm vào mấy thứ khác, nhân tiện bật chức năng “đẩy lân cận”.
Một lúc sau, một lượng lớn người hâm mộ tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
【Wow, nền đã thay đổi! Phòng của chồng tui trông tuyệt thật đó nha!】
【Cậu có thể tắt bộ lọc không, tui cảm thấy hình ảnh không đủ rõ ràng.】
【Bộ lọc được đặt bởi người quản lý phòng, cô ấy thích kiểu này hahaha.】
【Lão công, tui đến với cậu đây, đại ca đầu bảng không tới, tui sẽ là người đứng đầu danh sách!】
Người dùng B đã gửi Dream Castle X2
【Chậc chậc chậc chậc, mấy người phụ nữ hay thay đổi, nửa tiếng trước còn gọi cậu ta là vợ.】
【Chuyển đổi liền mạch là tất cả những gì cậu ấy cần! Tui có thể là một người hâm mộ vợ hoặc một người hâm mộ chồng! Cũng có thể là một người hâm mộ chị em!】
【Nhân tiện, chồng các cậu có phải là người lớn không? Bây giờ wcn không cho phép vị thành niên phát trực tiếp.】
Ninh Hứa không liên hệ được với người đứng đầu trong danh sách quà tặng, ảnh đại diện của người nọ xám xịt.
Cậu cầm điều khiển trò chơi lên, nhân tiện nói: “Tôi năm nay mới thành niên, không cần quà tặng, không thiếu tiền.”
Cậu mở《Ride4》, định chơi trò chơi này một lúc trong khi chờ danh sách trực tuyến để hoàn lại tiền cho người kia.
【Thật độc đoán, tui biết vợ tui là bạch phú mỹ*... Không, là cao phú soái**.】
* 白富美 (Bái fùměi): Bạch Phú Mỹ.
-Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). Là mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
** 富帅 (Gāofù shuài): Cao Phú Soái.
-Cao (cao to), Phú (giàu có), Soái (đẹp trai).
Là mẫu hình lý tưởng của các cô gái.
【Này, cậu vẫn phát sóng sau khi khai giảng chứ? Tui nhớ quản gia nói cậu là học sinh cuối cấp ba hở?】*
* Giải thích một chút nhó. Quản gia là tài xế (lúc trên xe có nói em Hứa năm nay cuối cấp 3, năm sau sẽ lên đại học), ẻm mở livestream từ lúc ở nhà đến khi qua nhà mới thì mạng mới bị nghẽn nên cả phòng phát sóng đều nghe được hết.
【Làm ơn, hãy phát sóng ngay cả sau khai giảng, cậu không cần tương tác với tụi tui đâu, chỉ cần yên lặng làm bài tập về nhà thôi cũng được!】
【Oa, bà xã, em chơi game giỏi thật đó, hóa ra học bá chơi game đều rất lợi hại nha!】
Ninh Hứa điều khiển xe đua chạy trên đường, thỉnh thoảng kiểm tra xem hạng 1 có online hay không.
Hơn mười phút sau, ảnh đại diện của “Anh đào nổ” sáng lên.
Có một vụ nổ xuất hiện trên bầu trời.
Xếp hạng một ra mắt.
【***, trả lại tiền!】
【Sao cậu còn dám phát sóng trực tiếp! Đồ lừa đảo!】
Ninh Hứa thờ ơ nhìn kênh chat, chậc chậc, thật sự không thích.
Đột nhiên cậu không muốn bỏ cuộc.
Ngón trỏ mảnh khảnh gõ lên mặt bàn, sẵn sàng cho việc thăm hỏi gia đình thân thích người nọ.
Anh đào nổ đột nhiên không thể tin được, ấn gửi bình luận: 【Mẹ kiếp, tại sao tôi lại đẩy* trúng cậu ở gần đây?】
* Chế độ đẩy lân cận
_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất