Chương 10: Bùi Hoán, em đau quá
Đường lớn khuôn viên trường buổi tối mở đèn, bóng người được chiếu in sâu, nhàn nhạt giữa hai cái đèn đan xen.
Bởi vì gọi điện thoại, Bùi Hoán cố tình rơi phía sau vài bước, đi mãi đi mãi, khoảng cách càng kéo càng xa.
Kí túc xá Bùi Hoán gần, nhà trọ Nhan Tử Mịch xa, không tới một lát sau, Bùi Hoán đã tới kí túc xá, nhưng Nhan Tử Mịch bên này mới đi được nửa con đường.
Hai người câu được câu chăng nói rất nhiều.
Ví dụ như Bùi Hoán sẽ hỏi Nhan Tử Mịch một tuần mấy lần tới phòng vẽ.
Ví như Bùi Hoán cũng sẽ hỏi phòng vẽ ở đâu, hỏi có hoan nghênh anh tới không, lại nói thầy Nhan phải dạy anh vẽ.
Có lẽ là bởi vì Nhan Tử Mịch là phần Bùi Hoán rất ít dính dáng tới trong cuộc sống, cũng có lẽ vì cái khác, Bùi Hoán thể hiện phần tò mò ít ỏi của anh.
Anh hỏi cái gì, Nhan Tử Mịch sẽ trả lời cái đó, anh khen Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch cũng cười nói cảm ơn.
"Bùi Hoán đang gọi điện với ai thế?"
Trong kí túc xá, Triệu Địch quay đầu liếc người ngồi ngoài ban công.
Vu Nam cũng tò mò: "Gọi cả đường rồi, nó sợ là đang yêu đương sau lưng bọn mình."
Tiểu Đông không tham gia lần hoạt động này, nhưng biểu cảm lại giống như người thấu hiểu sự tình: "Đoán là Nhan Tử Mịch."
Triệu Địch, Vu Nam đồng thời: "Nhan Tử Mịch?"
Tiểu Đông cười: "Đúng vậy, nó vừa nói chuyện với Nhan Tử Mịch sẽ là giọng điệu này, bọn mày không phát hiện ra à?"
Triệu Địch và Vu Nam liếc nhìn nhau.
Quả thật.
Tiểu Đông lại nói: "Tẻ nhạt nhạt nhẽo đúng chứ."
Triệu Địch và Vu Nam đồng thời cười.
Bùi Hoán từ ban công quay lại kí túc xá đã là chuyện của 20 phút sau, anh liếc nhìn, thời gian cuộc gọi trên điện thoại là 31 phút 26 giây.
Tuy rằng không cảm thấy Nhan Tử Mịch về nhà trọ cần thời gian dài như thế, nhưng Bùi Hoán không có nhiều nghi ngờ.
Cửa ban công mới kéo ra, Triệu Địch liền hỏi Bùi Hoán: "Gọi điện với Nhan Tử Mịch à."
Bùi Hoán: "Ừ."
Triệu Địch nhướn mày: "Bọn mày vừa tách ra đã gọi điện?"
Bùi Hoán ném điện thoại lên bàn: "Một mình cậu ấy trở về buồn chán, nói chuyện với cậu ấy một chút."
Giọng điệu không chút rung động nào, dường như chuyện này rất bình thường.
Triệu Địch thực ra muốn lắm miệng một chút, nhưng cậu ta không dám.
Vì thế cậu ta chỉ đành hỏi: "Cậu ấy về rồi đi?"
Bùi Hoán: "Về rồi."
Triệu Địch: "Cậu ấy có nói tới tao không?"
Bùi Hoán hoài nghi: "Tại sao phải nói tới mày?"
Triệu Địch cười: "Không có gì." Cậu ta lại nói: "Cậu ta có lẽ là đi đường sau núi đi, tao nhớ chỗ đó có con đường gần với cửa sau tiểu khu cậu ấy, có điều chỗ đó không có đèn đường, buổi tối còn khá tối."
Bùi Hoán đang sờ máy tính, nâng mí mắt lên: "Mày rất quan tâm cậu ấy."
Triệu Địch: "Đương nhiên rồi, đàn em mà."
Bùi Hoán nói: "Tao không cho cậu ấy đi đường đó."
Triệu Địch gật đầu: "Cũng tốt."
Nhan Tử Mịch không đi con đường đó, cứ coi như Bùi Hoán không nói cậu cũng sẽ không đi.
Ban ngày còn tốt, vừa tới tối bên đó một khoảng tối đen, đường vẫn là dùng đá lót đơn giản, hai bên đều là cây và cỏ, ai biết sẽ có thứ gì kì quái vụt ra.
Lúc Nhan Tử Mịch cúp điện thoại thì đã ngồi trên ghế từ rất lâu rồi.
Kẹo mút sớm đã tan trong miệng, nhưng cậu vẫn ngậm.
Nhìn bức tranh mới trên giá vẽ miên man suy nghĩ.
Đánh vỡ bầu không khí này là một cuộc điện thoại, Nhan Tử Mịch giơ điện thoại lên nhìn, là một chuỗi số lạ.
"Alo."
Bên kia nói: "Tôi lúc nãy gửi bảng biểu trong nhóm, cậu điền một chút, tôi chốc nữa phải nộp rồi, cậu lập tức điền đi."
Nhan Tử Mịch ấn sáng Ipad, quả nhiên có một bảng biểu thi đấu.
Nhan Tử Mịch nhìn ngày tháng bên trên: "Sao không gửi sớm?"
Lâm Thịnh: "Cậu nhanh lên đi."
Nhan Tử Mịch muốn cúp điện thoại, Lâm Thịnh bên kia lại: "Cái đó......"
Nghe có chút ngập ngừng, Nhan Tử Mịch: "Nói."
Lâm Thịnh: "Buổi tối có phải gặp phải anh tôi?"
Nhan Tử Mịch: "Thì?"
Lâm Thịnh ho một tiếng, giọng điệu yếu xuống: "Cậu, cậu không làm gì anh ấy đi?"
Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng cười một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, cũng cắt luôn tiếng "Mẹ nó" bên kia.
Cái Lâm Thịnh đưa là trang web trường, Nhan Tử Mịch gửi tài liệu xong không thoát ra, mà vào trang chủ tới học viện toán học.
Dưới web này có liên kết tên là Phong thái học viện, tháng trước vừa kết thúc hội thao trường, Bùi Hoán tham gia vài hạng mục, không biết......
Còn thật sự có.
Chút không vui của Nhan Tử Mịch nhất thời được quét sạch.
Ảnh chụp là một thảm cỏ lớn, phía trên có rất nhiều người.
Bùi Hoán tham gia là chạy nước rút, máy ảnh ghi lại khoảnh khắc anh chạy được hạng nhất.
Hồi ức không quá xa, Nhan Tử Mịch còn nhớ sau khi anh xuống đường chạy, các bạn học của anh ùa tới, đưa nước, bóp vai, toàn bộ đều chúc mừng anh.
Nhan Tử Mịch lưu ảnh, lại lướt xuống dưới.
Không xuống bao lâu lại lướt thấy Bùi Hoán, có điều lần này anh không phải vai chính, anh mặc đồ thể thao màu xanh lam đậm, một tay đút túi xem người khác đá bóng.
Khoảng cách rất xa, Nhan Tử Mịch ấn vài lần mới phóng to được.
Tuy rằng mơ hồ, nhưng mà......
Người này thật sự quá đẹp trai.
Phong thái học viện thế mà chụp tất cả hạng mục Bùi Hoán tham gia, Nhan Tử Mịch lưu lại toàn bộ không sót.
Tắt máy tính, cậu lấy ra một bản vẽ mới.
Tìm một băng dính đẹp chút, trước dán giấy kẹo vị coca lên, lại lau que dán lên.
Kẹo mút còn lại chưa ăn cũng dán lên, lại từ trên trán xé xuống......
Cậu mới xé một góc của ong mật nhỏ thì lại ép trở lại, cầm điện thoại ra chụp mình một tấm mới lại xé ong mật xuống, cũng dán lên.
Buổi tối không có việc gì thì nhìn những bức tranh này đi.
*
Dưới sự giám sát tận tâm của Bùi Hoán, Tiếng Anh của Nhan Tử Mịch tiến bộ không phải một hai điểm.
Lại một tuần qua đi, Nhan Tử Mịch nhận được phần thưởng mới của Bùi Hoán, cậu muốn Bùi Hoán dạy cậu đánh bóng.
Nhan Tử Mịch cảm thấy bản thân có thể có bệnh, cậu lướt video của người khác, nhìn thấy tương tác của hai người con trai đánh bóng, cậu cũng muốn như thế.
Cậu lại cậy sủng mà kiêu Bùi Hoán cái gì cũng đồng ý với cậu, nếu không cậu đâu dám nhắc tới.
Đương nhiên cậu không cho Bùi Hoán biết.
Cũng không cho Bùi Hoán xem những video đó.
Môn Tư Tưởng Mao Trạch Đông buồn chán thứ sáu bởi vì chờ đợi mà trở lên thú vị hơn, bắt đầu tiết thứ hai, Nhan Tử Mịch đã nhận được tin nhắn của Bùi Hoán, nói anh vừa về, ở kí túc xá đợi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nói: [Ok]
Trong kí túc xá bên đó, Bùi Hoán vừa cất điện thoại thì nghe Triệu Địch đằng sau hỏi anh: "Tử Mịch chút nữa qua đây?"
Bùi Hoán: "Ừ."
Triệu Địch hề hề cười, bổ trái lựu vừa mua trên bàn ra: "Vậy tao tách một cốc cho cậu ấy."
Triệu Địch nói xong liền hừng hực đi rửa tay và cốc, lại hừng hực về tách lựu.
Cả quá trình, Bùi Hoán đều nhìn cậu ta.
Đại khái là cảm thấy ánh mắt không đúng, Triệu Địch mới tách được ¼, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hai người bất chợt đối diện tầm mắt nhau.
Triệu Địch: "Sao đấy?"
Bùi Hoán: "Không có gì."
Trên tay Bùi Hoán còn có việc, lần này cũng không trì hoãn bắt đầu bận rộn.
Lúc Nhan Tử Mịch tới, Bùi Hoán đang đúng lúc xử lí xong chuyện trong tay.
Anh trước tiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là sự hưng phấn khó tả của Triệu Địch sau lưng anh: "Vào đi vào đi."
Nhan Tử Mịch cười với Triệu Địch rồi đi tới bên cạnh Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch: "Anh xong chưa?"
Bùi Hoán: "Xong rồi."
Bùi Hoán gập máy tính, một cái cốc liền được đưa tới.
Triệu Địch: "Tới đây Tử Mịch, ăn lựu, cực kì ngọt."
Nhan Tử Mịch nói cảm ơn, từ trong cốc lấy ra một hạt, cũng hỏi Bùi Hoán: "Đi chưa?"
Tầm mắt Bùi Hoán từ trong cốc lựu đó thu về: "Đi."
Triệu Địch đặt lựu lên bàn Bùi Hoán: "Xem Bùi Hoán chơi bóng à? Tôi cũng đi."
Bùi Hoán đứng lên, hỏi Triệu Địch: "Bài ngày mai mày phải nộp làm xong chưa?"
"Mai rồi làm" Cậu ta cười: "Nếu không mày ở đó chơi bóng, một mình Tử Mịch ngồi chán biết bao."
Bùi Hoán thấy Nhan Tử Mịch lại ăn một hạt lựu.
Bùi Hoán: "Cậu ấy không phải một mình, hôm nay tao dạy cậu ấy chơi thế nào."
Triệu Địch càng hưng phấn: "Cậu ấy chơi à, thế tao càng muốn đi xem" Cậu ta nói xong hỏi Nhan Tử Mịch: "Ngọt đi?"
Nhan Tử Mịch lại lấy một hạt: "Ngọt."
Triệu Địch xoay đầu liền lấy một hạt mới trong túi qua: "Cho cậu."
Nhan Tử Mịch muốn nhận, nhưng Bùi Hoán phủi tay Triệu Địch: "Mang đi không tiện."
Triệu Địch ồ một tiếng: "Đúng thật."
Nhan Tử Mịch không ngờ được rằng sân bóng rổ hôm nay lại nhiều người như thế, không có một cái rổ nào trống.
Hiển nhiên kế hoạch sắp tan vỡ.
Bùi Hoán giống như nhìn ra ý nghĩ của cậu: "Không sao, đều là người quen, có thể cùng mang cậu."
Nhan Tử Mịch không biết giải thích sao với Bùi Hoán mình chỉ là muốn chơi bóng với anh, mà không phải muốn chơi bóng.
Đúng lúc nhóm người bên dưới nhìn thấy Bùi Hoán tới thì gọi anh xuống, Nhan Tử Mịch liền đẩy bảo Bùi Hoán đi qua: "Lần sau đi" Còn nói: "Anh nợ em."
Bùi Hoán: "Cậu thì sao?"
Nhan Tử Mịch: "Em xem anh chơi."
Bên dưới lại gọi Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch lại đẩy Bùi Hoán.
Hôm nay không chỉ chơi bóng, người xem bóng cũng nhiều hơn so với lần trước.
Cậu và Triệu Địch tìm vị trí gần cuối ngồi xuống, Bùi Hoán bên đó cũng khởi động, mới không bao lâu đã vào một quả.
Ngồi gần hầu như đều là con gái, tiếng hoan hô và cổ vũ cực kì vang dội.
"Anh Hoán chúng ta vẫn được hoan nghênh như thế." Triệu Địch chậc một tiếng.
Nhan Tử Mịch cười, hỏi Triệu Địch: "Anh sao không chơi?"
Triệu Địch: "Tôi không biết."
Cậu ta lại nói: "Bạn gái cũ tôi cực kì thích xem bóng rổ."
Lời này tới không kịp phòng bị, Nhan Tử Mịch không biết tiếp lời gì, chỉ đành ừ một tiếng.
Nhan Tử Mịch cho rằng chủ đề tới đây là kết thúc, nhưng Triệu Địch bên kia lại bắt đầu.
Không biết là cái gì kích thích Triệu Địch, 10 phút tiếp theo, Triệu Địch điên cuồng hồi ức cậu ta và bạn gái cũ của cậu ta.
Nói bạn gái cũ của cậu ta có rất nhiều sở thích thú vị, khiến một người con trai như cậu ta cũng thích rất nhiều thứ linh tinh.
Thích hóng hớt, thích chơi bóng rổ, thích nhìn trai đẹp......
Bây giờ cậu ta biến thành sẽ thế này, sẽ thế kia......
"Còn sẽ xem đam mỹ."
Lúc Triệu Địch nói câu này, Nhan Tử Mịch sững sờ.
Triệu Địch cười: "Cậu biết cái gì là đam mỹ không?"
Nhan Tử Mịch không biết nên trả lời biết hay là không biết.
May mà Triệu Địch nhanh chóng giải thích: "Chính là hai người con trai, haha bỏ đi, cậu không nhất định có thể tiếp nhận được" Cậu ta lại nói: "Đừng nói cho Bùi Hoán, nhỡ đâu nó ghét bỏ tôi thì hỏng."
Nhan Tử Mịch cười khan hai tiếng.
Triệu Địch lại kéo chủ đề lại: "Học kì trước cô ấy xuất ngoại nói chuyện với tôi rất nhiều, dù sao đại khái ý là chia tách một khoảng thời gian" Triệu Địch bỗng nhiên có chút tang thương: "Ài, bọn tôi bây giờ liên lạc cũng ít, cậu nói xem tôi duy trì những sở thích này của cô ấy, về sau có lẽ sẽ không nói chuyện nổi với cô ấy đi?"
Nhan Tử Mịch rất ít khi làm người lắng nghe chuyện xưa, nhất thời không biết nói gì.
May mà Triệu Địch chỉ là hỏi, không thật sự cần một đáp án, lại tự mình nói tiếp.
"Ngày hôm chia tay kí túc xá đều biết, Vu Nam và Tiểu Đông hai tên nhóc đó còn trêu nghẹo tôi, chỉ có Bùi Hoán đi uống rượu với tôi" Triệu Địch chậc một tiếng "Cái gì cũng không nói, chỉ uống rượu."
Triệu Địch lại nói: "Không đúng, có lẽ là cái gì cũng không nói chỉ nhìn tôi uống rượu" Cậu ta cười: "Mẹ nó, nó chỉ nhấp vài ngụm đã chỉnh tôi bất tỉnh nhân sự."
Nhan Tử Mịch cuối cùng cũng cười.
Triệu Địch nhìn người con trai trên sân bóng: "Tôi vô cùng thích Bùi Hoán."
Cậu ta nói xong lại nói: "Có điều anh Hoán chúng ta thật sự thẳng, lại thẳng rất thẳng."
Nhan Tử Mịch quay đầu nhìn Triệu Địch.
"Không có gì nói bừa" Triệu Địch chỉ sân bóng "Ố, tên kia lại vào một quả nữa."
Nhan Tử Mịch cũng nhìn bên đó.
Đại khái là cảm thấy ở chỗ này thương xuân bi thu thực sự không thích hợp, Triệu Địch thu lại tâm tình rất nhanh, bắt đầu nghiêm túc xem bóng.
"Hôm nay Bùi Hoán chơi sao nhẹ nhàng thế." Không qua bao lâu, Triệu Địch nói.
Bởi vì phải nghe chuyện xưa, Nhan Tử Mịch hôm nay không sao ngắm được Bùi Hoán, vì vậy chỉ đành ậm ừ một tiếng.
Không chỉ Triệu Địch nói thế, đồng đội Bùi Hoán trên sân cũng nói vậy.
"Hôm nay mất tập trung nhỉ." Đồng đội vỗ vai Bùi Hoán.
Bùi Hoán truyền bóng trên tay ra, cùng mọi người sang một bên nghỉ ngơi.
Cũng liếc nhìn khán đài một cái, tiếp đó vẫy tay với Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nhận được tín hiệu đi qua, Triệu Địch cũng theo sau.
"Sao vậy?" Tới trước mặt, Nhan Tử Mịch hỏi.
Bùi Hoán: "Bọn tôi sắp giải tán rồi, bóng đâu?"
Nhan Tử Mịch vui vẻ lên: "Em đi lấy."
Đợi Nhan Tử Mịch đi rồi, Bùi Hoán hỏi Triệu Địch: "Vẫn luôn nói gì với cậu ấy?"
Triệu Địch cười: "Không nói cho mày, là bí mật của tao và Tử Mịch."
Bùi Hoán trực tiếp: "Bạn gái cũ của mày?"
Triệu Địch: "......"
Bùi Hoán cười một cái: "Cậu ấy an ủi mày à?"
Triệu Địch: "Quả thật......gì cũng không nói."
Bùi Hoán vỗ vai Triệu Địch: "Cậu ấy sẽ không an ủi người khác."
Lời này giống như an ủi, nhưng cẩn thận nghĩ lại......
Làm gì vậy Bùi Hoán?
Lúc Nhan Tử Mịch cầm bóng tới đúng lúc Bùi Hoán nghe điện thoại ở bên cạnh.
Những đồng đội vừa nãy muốn giải tán còn chưa tản đi hết, có người thấy Nhan Tử Mịch ôm bóng qua thì nói: "Hoá ra Bùi Hoán không đi là bởi vì cậu à."
Nhan Tử Mịch vỗ bóng trong tay: "Cùng anh ấy học chơi bóng."
Người này trái lại khá nhiệt tình, hỏi hai câu thì biết Nhan Tử Mịch chưa từng chơi qua bèn cầm lấy bóng trên tay Nhan Tử Mịch, vừa nói rất đơn giản vừa làm mẫu cho Nhan Tử Mịch nhìn, làm sao chuyển động bóng, làm sao lên rổ.
"Cậu thử xem."
Nhan Tử Mịch đón lấy bóng vỗ hai cái xuống.
"Có thể, cậu đi lên, ném vào rổ thử xem."
Nhan Tử Mịch quay đầu liếc Bùi Hoán rồi thử chuyển động bóng.
"Đúng đúng" Người kia lại nói "Ném rổ."
Nhan Tử Mịch dựa cảm giác nhảy lên.
Ha.
Khung rổ còn không chạm tới.
"Không có gì, thiếu chút nữa thôi, lại." Người này cổ vũ, cũng nhận lấy bóng về đưa cho Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch vì thế lại thử lần nữa.
Nhưng quả bóng này mới ném ra, đằng sau đột nhiên có người xông tới, đụng phải lưng cậu.
"Ôi trời."
"Xin lỗi xin lỗi."
Tuy rằng là đụng lưng, nhưng bởi vì thể hình người này to, Nhan Tử Mịch gầy nhẹ trực tiếp bị đụng lảo đảo vài bước, ngã lên đất.
"Đậu má Tử Mịch" Triệu Địch từ bên kia chạy qua, cũng hét với bên kia: "Bùi Hoán!"
Nhan Tử Mịch quỳ rạp trên đất, cú ngã này khiến lòng bàn tay cọ xát mặt đất rạch một đường dài, trực tiếp mài rách một mảng da lớn, máu ào ạt chảy ra ngoài.
"Ai có băng gạc?"
"Nhiều máu quá, ai có giấy?"
"Đi phòng y tế đi."
........
Người xung quanh vây toàn bộ lại, rất nhiều giọng nói trộn lại với nhau, cũng rất nhiều người hỏi Nhan Tử Mịch có sao không? Có ổn không?
Nhan Tử Mịch từ trên đất đứng lên, lắc đầu nói: "Không có gì."
Triệu Địch hỏi cậu: "Đau không?"
Nhan Tử Mịch vẫn lắc đầu: "Không đau."
Mới nói xong, Bùi Hoán không biết tới từ lúc nào, lập tức nắm lấy cổ tay Nhan Tử Mịch: "Thế này còn không đau?"
Nhan Tử Mịch ngừa đầu nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán cũng cầm lấy một tay khác của Nhan Tử Mịch: "Còn đập ở đâu?"
Giọng nói xung quanh dần dần không còn, Bùi Hoán nhíu mày, bầu không khí nhất thời không đúng.
Nhan Tử Mịch cắn môi dưới, bước lên nửa bước về phía Bùi Hoán, dùng âm lượng chỉ Bùi Hoán có thể nghe thấy nói: "Bùi Hoán, em đau quá."
Bởi vì gọi điện thoại, Bùi Hoán cố tình rơi phía sau vài bước, đi mãi đi mãi, khoảng cách càng kéo càng xa.
Kí túc xá Bùi Hoán gần, nhà trọ Nhan Tử Mịch xa, không tới một lát sau, Bùi Hoán đã tới kí túc xá, nhưng Nhan Tử Mịch bên này mới đi được nửa con đường.
Hai người câu được câu chăng nói rất nhiều.
Ví dụ như Bùi Hoán sẽ hỏi Nhan Tử Mịch một tuần mấy lần tới phòng vẽ.
Ví như Bùi Hoán cũng sẽ hỏi phòng vẽ ở đâu, hỏi có hoan nghênh anh tới không, lại nói thầy Nhan phải dạy anh vẽ.
Có lẽ là bởi vì Nhan Tử Mịch là phần Bùi Hoán rất ít dính dáng tới trong cuộc sống, cũng có lẽ vì cái khác, Bùi Hoán thể hiện phần tò mò ít ỏi của anh.
Anh hỏi cái gì, Nhan Tử Mịch sẽ trả lời cái đó, anh khen Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch cũng cười nói cảm ơn.
"Bùi Hoán đang gọi điện với ai thế?"
Trong kí túc xá, Triệu Địch quay đầu liếc người ngồi ngoài ban công.
Vu Nam cũng tò mò: "Gọi cả đường rồi, nó sợ là đang yêu đương sau lưng bọn mình."
Tiểu Đông không tham gia lần hoạt động này, nhưng biểu cảm lại giống như người thấu hiểu sự tình: "Đoán là Nhan Tử Mịch."
Triệu Địch, Vu Nam đồng thời: "Nhan Tử Mịch?"
Tiểu Đông cười: "Đúng vậy, nó vừa nói chuyện với Nhan Tử Mịch sẽ là giọng điệu này, bọn mày không phát hiện ra à?"
Triệu Địch và Vu Nam liếc nhìn nhau.
Quả thật.
Tiểu Đông lại nói: "Tẻ nhạt nhạt nhẽo đúng chứ."
Triệu Địch và Vu Nam đồng thời cười.
Bùi Hoán từ ban công quay lại kí túc xá đã là chuyện của 20 phút sau, anh liếc nhìn, thời gian cuộc gọi trên điện thoại là 31 phút 26 giây.
Tuy rằng không cảm thấy Nhan Tử Mịch về nhà trọ cần thời gian dài như thế, nhưng Bùi Hoán không có nhiều nghi ngờ.
Cửa ban công mới kéo ra, Triệu Địch liền hỏi Bùi Hoán: "Gọi điện với Nhan Tử Mịch à."
Bùi Hoán: "Ừ."
Triệu Địch nhướn mày: "Bọn mày vừa tách ra đã gọi điện?"
Bùi Hoán ném điện thoại lên bàn: "Một mình cậu ấy trở về buồn chán, nói chuyện với cậu ấy một chút."
Giọng điệu không chút rung động nào, dường như chuyện này rất bình thường.
Triệu Địch thực ra muốn lắm miệng một chút, nhưng cậu ta không dám.
Vì thế cậu ta chỉ đành hỏi: "Cậu ấy về rồi đi?"
Bùi Hoán: "Về rồi."
Triệu Địch: "Cậu ấy có nói tới tao không?"
Bùi Hoán hoài nghi: "Tại sao phải nói tới mày?"
Triệu Địch cười: "Không có gì." Cậu ta lại nói: "Cậu ta có lẽ là đi đường sau núi đi, tao nhớ chỗ đó có con đường gần với cửa sau tiểu khu cậu ấy, có điều chỗ đó không có đèn đường, buổi tối còn khá tối."
Bùi Hoán đang sờ máy tính, nâng mí mắt lên: "Mày rất quan tâm cậu ấy."
Triệu Địch: "Đương nhiên rồi, đàn em mà."
Bùi Hoán nói: "Tao không cho cậu ấy đi đường đó."
Triệu Địch gật đầu: "Cũng tốt."
Nhan Tử Mịch không đi con đường đó, cứ coi như Bùi Hoán không nói cậu cũng sẽ không đi.
Ban ngày còn tốt, vừa tới tối bên đó một khoảng tối đen, đường vẫn là dùng đá lót đơn giản, hai bên đều là cây và cỏ, ai biết sẽ có thứ gì kì quái vụt ra.
Lúc Nhan Tử Mịch cúp điện thoại thì đã ngồi trên ghế từ rất lâu rồi.
Kẹo mút sớm đã tan trong miệng, nhưng cậu vẫn ngậm.
Nhìn bức tranh mới trên giá vẽ miên man suy nghĩ.
Đánh vỡ bầu không khí này là một cuộc điện thoại, Nhan Tử Mịch giơ điện thoại lên nhìn, là một chuỗi số lạ.
"Alo."
Bên kia nói: "Tôi lúc nãy gửi bảng biểu trong nhóm, cậu điền một chút, tôi chốc nữa phải nộp rồi, cậu lập tức điền đi."
Nhan Tử Mịch ấn sáng Ipad, quả nhiên có một bảng biểu thi đấu.
Nhan Tử Mịch nhìn ngày tháng bên trên: "Sao không gửi sớm?"
Lâm Thịnh: "Cậu nhanh lên đi."
Nhan Tử Mịch muốn cúp điện thoại, Lâm Thịnh bên kia lại: "Cái đó......"
Nghe có chút ngập ngừng, Nhan Tử Mịch: "Nói."
Lâm Thịnh: "Buổi tối có phải gặp phải anh tôi?"
Nhan Tử Mịch: "Thì?"
Lâm Thịnh ho một tiếng, giọng điệu yếu xuống: "Cậu, cậu không làm gì anh ấy đi?"
Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng cười một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, cũng cắt luôn tiếng "Mẹ nó" bên kia.
Cái Lâm Thịnh đưa là trang web trường, Nhan Tử Mịch gửi tài liệu xong không thoát ra, mà vào trang chủ tới học viện toán học.
Dưới web này có liên kết tên là Phong thái học viện, tháng trước vừa kết thúc hội thao trường, Bùi Hoán tham gia vài hạng mục, không biết......
Còn thật sự có.
Chút không vui của Nhan Tử Mịch nhất thời được quét sạch.
Ảnh chụp là một thảm cỏ lớn, phía trên có rất nhiều người.
Bùi Hoán tham gia là chạy nước rút, máy ảnh ghi lại khoảnh khắc anh chạy được hạng nhất.
Hồi ức không quá xa, Nhan Tử Mịch còn nhớ sau khi anh xuống đường chạy, các bạn học của anh ùa tới, đưa nước, bóp vai, toàn bộ đều chúc mừng anh.
Nhan Tử Mịch lưu ảnh, lại lướt xuống dưới.
Không xuống bao lâu lại lướt thấy Bùi Hoán, có điều lần này anh không phải vai chính, anh mặc đồ thể thao màu xanh lam đậm, một tay đút túi xem người khác đá bóng.
Khoảng cách rất xa, Nhan Tử Mịch ấn vài lần mới phóng to được.
Tuy rằng mơ hồ, nhưng mà......
Người này thật sự quá đẹp trai.
Phong thái học viện thế mà chụp tất cả hạng mục Bùi Hoán tham gia, Nhan Tử Mịch lưu lại toàn bộ không sót.
Tắt máy tính, cậu lấy ra một bản vẽ mới.
Tìm một băng dính đẹp chút, trước dán giấy kẹo vị coca lên, lại lau que dán lên.
Kẹo mút còn lại chưa ăn cũng dán lên, lại từ trên trán xé xuống......
Cậu mới xé một góc của ong mật nhỏ thì lại ép trở lại, cầm điện thoại ra chụp mình một tấm mới lại xé ong mật xuống, cũng dán lên.
Buổi tối không có việc gì thì nhìn những bức tranh này đi.
*
Dưới sự giám sát tận tâm của Bùi Hoán, Tiếng Anh của Nhan Tử Mịch tiến bộ không phải một hai điểm.
Lại một tuần qua đi, Nhan Tử Mịch nhận được phần thưởng mới của Bùi Hoán, cậu muốn Bùi Hoán dạy cậu đánh bóng.
Nhan Tử Mịch cảm thấy bản thân có thể có bệnh, cậu lướt video của người khác, nhìn thấy tương tác của hai người con trai đánh bóng, cậu cũng muốn như thế.
Cậu lại cậy sủng mà kiêu Bùi Hoán cái gì cũng đồng ý với cậu, nếu không cậu đâu dám nhắc tới.
Đương nhiên cậu không cho Bùi Hoán biết.
Cũng không cho Bùi Hoán xem những video đó.
Môn Tư Tưởng Mao Trạch Đông buồn chán thứ sáu bởi vì chờ đợi mà trở lên thú vị hơn, bắt đầu tiết thứ hai, Nhan Tử Mịch đã nhận được tin nhắn của Bùi Hoán, nói anh vừa về, ở kí túc xá đợi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nói: [Ok]
Trong kí túc xá bên đó, Bùi Hoán vừa cất điện thoại thì nghe Triệu Địch đằng sau hỏi anh: "Tử Mịch chút nữa qua đây?"
Bùi Hoán: "Ừ."
Triệu Địch hề hề cười, bổ trái lựu vừa mua trên bàn ra: "Vậy tao tách một cốc cho cậu ấy."
Triệu Địch nói xong liền hừng hực đi rửa tay và cốc, lại hừng hực về tách lựu.
Cả quá trình, Bùi Hoán đều nhìn cậu ta.
Đại khái là cảm thấy ánh mắt không đúng, Triệu Địch mới tách được ¼, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hai người bất chợt đối diện tầm mắt nhau.
Triệu Địch: "Sao đấy?"
Bùi Hoán: "Không có gì."
Trên tay Bùi Hoán còn có việc, lần này cũng không trì hoãn bắt đầu bận rộn.
Lúc Nhan Tử Mịch tới, Bùi Hoán đang đúng lúc xử lí xong chuyện trong tay.
Anh trước tiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là sự hưng phấn khó tả của Triệu Địch sau lưng anh: "Vào đi vào đi."
Nhan Tử Mịch cười với Triệu Địch rồi đi tới bên cạnh Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch: "Anh xong chưa?"
Bùi Hoán: "Xong rồi."
Bùi Hoán gập máy tính, một cái cốc liền được đưa tới.
Triệu Địch: "Tới đây Tử Mịch, ăn lựu, cực kì ngọt."
Nhan Tử Mịch nói cảm ơn, từ trong cốc lấy ra một hạt, cũng hỏi Bùi Hoán: "Đi chưa?"
Tầm mắt Bùi Hoán từ trong cốc lựu đó thu về: "Đi."
Triệu Địch đặt lựu lên bàn Bùi Hoán: "Xem Bùi Hoán chơi bóng à? Tôi cũng đi."
Bùi Hoán đứng lên, hỏi Triệu Địch: "Bài ngày mai mày phải nộp làm xong chưa?"
"Mai rồi làm" Cậu ta cười: "Nếu không mày ở đó chơi bóng, một mình Tử Mịch ngồi chán biết bao."
Bùi Hoán thấy Nhan Tử Mịch lại ăn một hạt lựu.
Bùi Hoán: "Cậu ấy không phải một mình, hôm nay tao dạy cậu ấy chơi thế nào."
Triệu Địch càng hưng phấn: "Cậu ấy chơi à, thế tao càng muốn đi xem" Cậu ta nói xong hỏi Nhan Tử Mịch: "Ngọt đi?"
Nhan Tử Mịch lại lấy một hạt: "Ngọt."
Triệu Địch xoay đầu liền lấy một hạt mới trong túi qua: "Cho cậu."
Nhan Tử Mịch muốn nhận, nhưng Bùi Hoán phủi tay Triệu Địch: "Mang đi không tiện."
Triệu Địch ồ một tiếng: "Đúng thật."
Nhan Tử Mịch không ngờ được rằng sân bóng rổ hôm nay lại nhiều người như thế, không có một cái rổ nào trống.
Hiển nhiên kế hoạch sắp tan vỡ.
Bùi Hoán giống như nhìn ra ý nghĩ của cậu: "Không sao, đều là người quen, có thể cùng mang cậu."
Nhan Tử Mịch không biết giải thích sao với Bùi Hoán mình chỉ là muốn chơi bóng với anh, mà không phải muốn chơi bóng.
Đúng lúc nhóm người bên dưới nhìn thấy Bùi Hoán tới thì gọi anh xuống, Nhan Tử Mịch liền đẩy bảo Bùi Hoán đi qua: "Lần sau đi" Còn nói: "Anh nợ em."
Bùi Hoán: "Cậu thì sao?"
Nhan Tử Mịch: "Em xem anh chơi."
Bên dưới lại gọi Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch lại đẩy Bùi Hoán.
Hôm nay không chỉ chơi bóng, người xem bóng cũng nhiều hơn so với lần trước.
Cậu và Triệu Địch tìm vị trí gần cuối ngồi xuống, Bùi Hoán bên đó cũng khởi động, mới không bao lâu đã vào một quả.
Ngồi gần hầu như đều là con gái, tiếng hoan hô và cổ vũ cực kì vang dội.
"Anh Hoán chúng ta vẫn được hoan nghênh như thế." Triệu Địch chậc một tiếng.
Nhan Tử Mịch cười, hỏi Triệu Địch: "Anh sao không chơi?"
Triệu Địch: "Tôi không biết."
Cậu ta lại nói: "Bạn gái cũ tôi cực kì thích xem bóng rổ."
Lời này tới không kịp phòng bị, Nhan Tử Mịch không biết tiếp lời gì, chỉ đành ừ một tiếng.
Nhan Tử Mịch cho rằng chủ đề tới đây là kết thúc, nhưng Triệu Địch bên kia lại bắt đầu.
Không biết là cái gì kích thích Triệu Địch, 10 phút tiếp theo, Triệu Địch điên cuồng hồi ức cậu ta và bạn gái cũ của cậu ta.
Nói bạn gái cũ của cậu ta có rất nhiều sở thích thú vị, khiến một người con trai như cậu ta cũng thích rất nhiều thứ linh tinh.
Thích hóng hớt, thích chơi bóng rổ, thích nhìn trai đẹp......
Bây giờ cậu ta biến thành sẽ thế này, sẽ thế kia......
"Còn sẽ xem đam mỹ."
Lúc Triệu Địch nói câu này, Nhan Tử Mịch sững sờ.
Triệu Địch cười: "Cậu biết cái gì là đam mỹ không?"
Nhan Tử Mịch không biết nên trả lời biết hay là không biết.
May mà Triệu Địch nhanh chóng giải thích: "Chính là hai người con trai, haha bỏ đi, cậu không nhất định có thể tiếp nhận được" Cậu ta lại nói: "Đừng nói cho Bùi Hoán, nhỡ đâu nó ghét bỏ tôi thì hỏng."
Nhan Tử Mịch cười khan hai tiếng.
Triệu Địch lại kéo chủ đề lại: "Học kì trước cô ấy xuất ngoại nói chuyện với tôi rất nhiều, dù sao đại khái ý là chia tách một khoảng thời gian" Triệu Địch bỗng nhiên có chút tang thương: "Ài, bọn tôi bây giờ liên lạc cũng ít, cậu nói xem tôi duy trì những sở thích này của cô ấy, về sau có lẽ sẽ không nói chuyện nổi với cô ấy đi?"
Nhan Tử Mịch rất ít khi làm người lắng nghe chuyện xưa, nhất thời không biết nói gì.
May mà Triệu Địch chỉ là hỏi, không thật sự cần một đáp án, lại tự mình nói tiếp.
"Ngày hôm chia tay kí túc xá đều biết, Vu Nam và Tiểu Đông hai tên nhóc đó còn trêu nghẹo tôi, chỉ có Bùi Hoán đi uống rượu với tôi" Triệu Địch chậc một tiếng "Cái gì cũng không nói, chỉ uống rượu."
Triệu Địch lại nói: "Không đúng, có lẽ là cái gì cũng không nói chỉ nhìn tôi uống rượu" Cậu ta cười: "Mẹ nó, nó chỉ nhấp vài ngụm đã chỉnh tôi bất tỉnh nhân sự."
Nhan Tử Mịch cuối cùng cũng cười.
Triệu Địch nhìn người con trai trên sân bóng: "Tôi vô cùng thích Bùi Hoán."
Cậu ta nói xong lại nói: "Có điều anh Hoán chúng ta thật sự thẳng, lại thẳng rất thẳng."
Nhan Tử Mịch quay đầu nhìn Triệu Địch.
"Không có gì nói bừa" Triệu Địch chỉ sân bóng "Ố, tên kia lại vào một quả nữa."
Nhan Tử Mịch cũng nhìn bên đó.
Đại khái là cảm thấy ở chỗ này thương xuân bi thu thực sự không thích hợp, Triệu Địch thu lại tâm tình rất nhanh, bắt đầu nghiêm túc xem bóng.
"Hôm nay Bùi Hoán chơi sao nhẹ nhàng thế." Không qua bao lâu, Triệu Địch nói.
Bởi vì phải nghe chuyện xưa, Nhan Tử Mịch hôm nay không sao ngắm được Bùi Hoán, vì vậy chỉ đành ậm ừ một tiếng.
Không chỉ Triệu Địch nói thế, đồng đội Bùi Hoán trên sân cũng nói vậy.
"Hôm nay mất tập trung nhỉ." Đồng đội vỗ vai Bùi Hoán.
Bùi Hoán truyền bóng trên tay ra, cùng mọi người sang một bên nghỉ ngơi.
Cũng liếc nhìn khán đài một cái, tiếp đó vẫy tay với Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nhận được tín hiệu đi qua, Triệu Địch cũng theo sau.
"Sao vậy?" Tới trước mặt, Nhan Tử Mịch hỏi.
Bùi Hoán: "Bọn tôi sắp giải tán rồi, bóng đâu?"
Nhan Tử Mịch vui vẻ lên: "Em đi lấy."
Đợi Nhan Tử Mịch đi rồi, Bùi Hoán hỏi Triệu Địch: "Vẫn luôn nói gì với cậu ấy?"
Triệu Địch cười: "Không nói cho mày, là bí mật của tao và Tử Mịch."
Bùi Hoán trực tiếp: "Bạn gái cũ của mày?"
Triệu Địch: "......"
Bùi Hoán cười một cái: "Cậu ấy an ủi mày à?"
Triệu Địch: "Quả thật......gì cũng không nói."
Bùi Hoán vỗ vai Triệu Địch: "Cậu ấy sẽ không an ủi người khác."
Lời này giống như an ủi, nhưng cẩn thận nghĩ lại......
Làm gì vậy Bùi Hoán?
Lúc Nhan Tử Mịch cầm bóng tới đúng lúc Bùi Hoán nghe điện thoại ở bên cạnh.
Những đồng đội vừa nãy muốn giải tán còn chưa tản đi hết, có người thấy Nhan Tử Mịch ôm bóng qua thì nói: "Hoá ra Bùi Hoán không đi là bởi vì cậu à."
Nhan Tử Mịch vỗ bóng trong tay: "Cùng anh ấy học chơi bóng."
Người này trái lại khá nhiệt tình, hỏi hai câu thì biết Nhan Tử Mịch chưa từng chơi qua bèn cầm lấy bóng trên tay Nhan Tử Mịch, vừa nói rất đơn giản vừa làm mẫu cho Nhan Tử Mịch nhìn, làm sao chuyển động bóng, làm sao lên rổ.
"Cậu thử xem."
Nhan Tử Mịch đón lấy bóng vỗ hai cái xuống.
"Có thể, cậu đi lên, ném vào rổ thử xem."
Nhan Tử Mịch quay đầu liếc Bùi Hoán rồi thử chuyển động bóng.
"Đúng đúng" Người kia lại nói "Ném rổ."
Nhan Tử Mịch dựa cảm giác nhảy lên.
Ha.
Khung rổ còn không chạm tới.
"Không có gì, thiếu chút nữa thôi, lại." Người này cổ vũ, cũng nhận lấy bóng về đưa cho Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch vì thế lại thử lần nữa.
Nhưng quả bóng này mới ném ra, đằng sau đột nhiên có người xông tới, đụng phải lưng cậu.
"Ôi trời."
"Xin lỗi xin lỗi."
Tuy rằng là đụng lưng, nhưng bởi vì thể hình người này to, Nhan Tử Mịch gầy nhẹ trực tiếp bị đụng lảo đảo vài bước, ngã lên đất.
"Đậu má Tử Mịch" Triệu Địch từ bên kia chạy qua, cũng hét với bên kia: "Bùi Hoán!"
Nhan Tử Mịch quỳ rạp trên đất, cú ngã này khiến lòng bàn tay cọ xát mặt đất rạch một đường dài, trực tiếp mài rách một mảng da lớn, máu ào ạt chảy ra ngoài.
"Ai có băng gạc?"
"Nhiều máu quá, ai có giấy?"
"Đi phòng y tế đi."
........
Người xung quanh vây toàn bộ lại, rất nhiều giọng nói trộn lại với nhau, cũng rất nhiều người hỏi Nhan Tử Mịch có sao không? Có ổn không?
Nhan Tử Mịch từ trên đất đứng lên, lắc đầu nói: "Không có gì."
Triệu Địch hỏi cậu: "Đau không?"
Nhan Tử Mịch vẫn lắc đầu: "Không đau."
Mới nói xong, Bùi Hoán không biết tới từ lúc nào, lập tức nắm lấy cổ tay Nhan Tử Mịch: "Thế này còn không đau?"
Nhan Tử Mịch ngừa đầu nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán cũng cầm lấy một tay khác của Nhan Tử Mịch: "Còn đập ở đâu?"
Giọng nói xung quanh dần dần không còn, Bùi Hoán nhíu mày, bầu không khí nhất thời không đúng.
Nhan Tử Mịch cắn môi dưới, bước lên nửa bước về phía Bùi Hoán, dùng âm lượng chỉ Bùi Hoán có thể nghe thấy nói: "Bùi Hoán, em đau quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất