Chương 14: Hoá ra cậu thích tôi tới thế
Nhan Tử Mịch cầm ô đi tới kho Bùi Hoán nói.
Cơn mưa này thật sự biết rơi, Nhan Tử Mịch vừa xuống dưới tầng, mưa đã nhỏ rồi.
Vì vậy trên đường đi tới, trong lòng Nhan Tử Mịch vẫn luôn cầu nguyện điện thoại không reo, cũng cầu nguyện Bùi Hoán đừng nói với cậu chút mưa này không cần tới, tôi có thể đi.
Vậy cậu nên làm thế nào lừa Bùi Hoán về nhà?
Cửa hàng của bạn Bùi Hoán rất gần, ở bên cạnh tiểu khu, 3 phút là tới.
Nhan Tử Mịch dựa theo cửa sau Bùi Hoán đi tới, còn chưa tới địa điểm, cậu đã nhìn thấy Bùi Hoán.
Anh ở chỗ sáng đèn duy nhất, mở cửa duy nhất trong một loạt kho hàng, ngồi nghiêng trên con xe vô cùng ngầu của anh, một chân đặt lên xe, một chân đặt trên đất, hai tay đút túi nhìn về phía Nhan Tử Mịch.
Cái gì cũng không nói, Nhan Tử Mịch cười trước.
Đi tới phía trước, câu đầu tiên của Bùi Hoán là: "Mưa nhỏ rồi."
Nhan Tử Mịch: "Ừm."
Bùi Hoán đứng dậy: "Sẽ không đuổi tôi đi chứ?"
Nhan Tử Mịch cười, đưa ô về Bùi Hoán, che khuất đỉnh đầu anh: "Đã nói hoan nghênh anh."
Bùi Hoán đứng dậy: "Bung ô trong nhà không cao được."
Nhan Tử Mịch: "Anh đã rất cao rồi."
Bùi Hoán: "Tôi nói cậu."
Nhan Tử Mịch không phục: "Em rất thấp sao?"
Bùi Hoán hỏi: "Bao nhiêu?"
Nhan Tử Mịch: "178."
Bùi Hoán: "Thu ô lại đi."
Nhan Tử Mịch: "......"
Nhan Tử Mịch: "Bạn học Bùi Hoán, anh lễ phép không?"
Bùi Hoán thấp giọng cười.
Nhan Tử Mịch không thể thua, cậu nhìn bóng lưng kéo cửa của Bùi Hoán à một tiếng: "Không biết ai ngốc chết, mưa to như thế ra ngoài không mang ô, bị nhốt......"
Bùi Hoán bỗng nhiên nhảy lên, vươn tay đã đủ với tới cửa cuốn bên trên, lập tức dùng sức kéo xuống.
Có chút đẹp trai, Nhan Tử Mịch suýt chút nữa không nói hết lời.
Nhưng vẫn muốn nói.
"Bị nhốt ở trong không ra được." Nhan Tử Mịch bổ sung.
Lực tay này của Bùi Hoán lập tức kéo cửa tới chỗ dưới eo, anh lại dẫm chân lên, rầm một tiếng, cửa và mặt đất khép kín lại.
Anh vỗ bụi trên tay: "Đàn em của tôi tới rồi" Nói xong quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch: "Tôi có đàn em đón."
Nhan Tử Mịch dừng nửa giây, dần dần cười lên: "Vậy thì mau tới dưới ô của đàn em đi."
Mưa đoán chừng không thấm lại to lên, tới dưới ô, điều đầu tiên Bùi Hoán làm chính là cầm lấy ô.
Cái ô này chính là cái ô khổ bình thường, che một mình Nhan Tử Mịch thì đủ, nhưng hai người đàn ông đều ở bên dưới thì có chút chật, hơi không chú ý thì rất có khả năng sẽ có một người phải hứng mưa bên ngoài.
Vì vậy đi mãi đi mãi, Nhan Tử Mịch bỗng nhiên cảm thấy eo căng căng, tiếp đó cả người cậu bị kéo qua.
"Cách xa tôi thế làm gì?" Bùi Hoán nghiêng ô về bên Nhan Tử Mịch một chút: "Vai đều ướt rồi."
Nhan Tử Mịch quay đầu nhìn vai mình, quả nhiên ướt một khoảng.
Tay Bùi Hoán đổi chỗ, khoác lên trên vai Nhan Tử Mịch lại ôm cậu tới một chút.
"Khung xương khá nhỏ." Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch: "Hả?"
Bùi Hoán: "Nói eo cậu nhỏ."
Nhan Tử Mịch: "Ồ."
Nói xong Bùi Hoán ý thức được điều gì, cúi đầu liếc nhìn.
Chỉ có đèn đường chiếu, nhìn không quá rõ, Nhan Tử Mịch cũng cúi đầu, nhưng anh cảm thấy Nhan Tử Mịch đỏ mặt.
Có điều Bùi Hoán không nói gì, chỉ nâng tay lên, nhẹ nhàng nhéo sau cổ Nhan Tử Mịch một cái.
Nhan Tử Mịch nhất định biết, tuy rằng trên miệng nói "Làm gì vậy" nhưng đầu lại không nâng lên.
Bùi Hoán nhẹ nhàng cười: "Không có gì."
Rất nhanh liền tới dưới tầng khu nhà trọ của Nhan Tử Mịch, hai người cùng nhau vào thang máy.
Mở khoá vân tay, vào cửa liền nhìn thấy từng hàng tranh.
Chỗ Nhan Tử Mịch thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, có điều bây giờ căn phòng này đã bị cậu làm cho không có phòng khách, tương đương với một phòng ngủ, một phòng vẽ, một phòng sách.
Vì vậy vào phòng thì phải xuyên qua tất cả tranh Nhan Tử Mịch đặt trong nhà.
"Nghệ thuật gia." Bùi Hoán đổi giày xong, nói câu này.
"Vẽ vời mà thôi" Nhan Tử Mịch bỗng nhiên gấp gáp đẩy Bùi Hoán: "Vào đi, em đi tắm trước, quần áo đều ướt rồi."
Bùi Hoán bị Nhan Tử Mịch đẩy đi, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, dừng lại.
Nhan Tử Mịch ngược lại hít một hơi, cậu muốn tiếp tục đẩy Bùi Hoán.
Đẩy không được.
"Đây là gì?" Bùi Hoán dừng ở trước mấy bức tranh.
Cả người Nhan Tử Mịch như bị thiêu.
Bên này bốn bức song song, một bức là tranh cảnh tượng Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán mua nước ở cửa hàng tiện lợi, một bức là Nhan Tử Mịch dính vỏ kẹo mút và ong mật nhỏ, một bức là Bùi Hoán nhảy lên ném rổ bản anime, một bức là Nhan Tử Mịch không sao hạ bút vẽ Nhan Tử Mịch Bùi Hoán muốn.
Nhan Tử Mịch hi vọng Bùi Hoán nhìn không ra đây là những cái gì.
Nhưng sao có thể.
Bùi Hoán đã bắt đầu đối diện những bức tranh này và thưởng thức.
Nhan Tử Mịch đứng sau lưng anh, cả người không biết làm sao, lại sợ Bùi Hoán mở miệng.
"Vẽ rất đẹp." Đây là câu đầu tiên Bùi Hoán nói.
"Tại sao duy nhất bức vẽ tặng tôi mới bắt đầu?" Đây là câu thứ hai Bùi Hoán nói.
Trong lòng Nhan Tử Mịch khẩn trương, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh: "Vẽ bản thân có chút khó."
Bùi Hoán quay đầu: "Làm khó cậu rồi?"
Nhan Tử Mịch không biết nên trả lời "Sẽ không" hay là trả lời "Là có chút khó".
Cuối cùng cậu tuỳ cơ chọn một cái: "Sẽ không."
Bùi Hoán ừm một tiếng, chỉ vào bức bản thân ném rổ, hỏi Nhan Tử Mịch: "Tôi có thể lại muốn một bức nữa không?"
Đầu óc Nhan Tử Mịch chưa phản ứng, trên miệng đã nói: "Không được, đây là của em."
Bùi Hoán đại khái không nghĩ rằng Nhan Tử Mịch sẽ từ chối, lại quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch đổi ý: "Cũng, cũng có thể, có thể tặng anh."
Bùi Hoán cười: "Cậu hình như rất khẩn trương?"
Nhan Tử Mịch lắc đầu: "Không có."
Bùi Hoán không nói tiếp gì, mà là dùng ánh mắt quét trên quét dưới tất cả tranh của Nhan Tử Mịch.
Anh phát hiện nhân vật Nhan Tử Mịch vẽ, trừ một vài thứ trên sách nhìn được ra là bài tập thì chỉ có Bùi Hoán.
"Trộm vẽ tôi." Bùi Hoán lại nhìn bức tranh đó.
Nhan Tử Mịch nuốt một ngụm nước bọt.
Bùi Hoán cười, bỗng nhiên vươn tay sờ tóc Nhan Tử Mịch một cái: "Hoá ra cậu thích tôi như thế."
Nhan Tử Mịch cả người choáng váng.
Bùi Hoán lại nói: "Tôi cho rằng tôi chỉ là một đàn anh bình thường của cậu."
Những lời này của Bùi Hoán nói không nghiêm túc không đứng đắn, mang nửa giọng điệu đùa vui, cũng là cái thích rất bình thường mà giữa con trai sẽ nói, giống như hôm đó Triệu Địch nói thích Bùi Hoán.
Nhưng mà Nhan Tử Mịch căng thẳng muốn chết.
Cậu hình như nói "đúng" cũng không phải, nói "không đúng" càng không phải.
May sao Bùi Hoán không quá chú ý những cái này, đi vào bên trong, cũng hỏi Nhan Tử Mịch: "Có quần áo tôi có thể mặc không?"
Nhan Tử Mịch lập tức: "Có."
Lúc Bùi Hoán đi tắm, Nhan Tử Mịch cảm thấy tim mình sắp bị doạ hỏng, thình thịch vang không ngừng.
Cậu đầu tiên là ra ngoài thu mấy bức tranh kia lại, nhưng thu xong cảm thấy không quá đúng, lại lần nữa bày ra.
"Hoá ra cậu thích tôi tới thế."
Câu này Bùi Hoán mang ý cười bỗng nhiên chui vào lỗ tai Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch cúi đầu nắm lấy không khí.
Nhưng lập tức Nhan Tử Mịch lại nghe thấy lời Triệu Địch nói: "Bùi Hoán thẳng rất thẳng."
Là thẳng, là thật sự thẳng.
Nhan Tử Mịch đặt bốn bức tranh thành dáng vẻ vừa nãy.
Không có chuyện gì phát sinh.
Mấy phút sau, Bùi Hoán trực tiếp nhận điện thoại từ phòng tắm ra.
Trên người anh mặc áo dài tay của Nhan Tử Mịch, bên dưới mặc quần dài của Nhan Tử Mịch, cả người toàn bộ là mùi sữa tắm của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nhìn mà có chút thất thần, quần hình như có chút ngắn nhưng hình như lại vừa vặn, Bùi Hoán mặc quần áo của cậu cho cậu một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Điện thoại đã bắt đầu nói chuyện, Bùi Hoán cầm khăn của Nhan Tử Mịch lau tóc, vừa hỏi người trong điện thoại: "Làm sao?"
Là Triệu Địch gọi tới, mà bên Triệu Địch ba người kí túc xá giờ phút này đều vây quanh bên điện thoại, mở loa ngoài.
"Hoán à" Triệu Địch hỏi "Làm sao còn chưa về, đã mấy giờ rồi."
Bùi Hoán nói: "Mưa."
Triệu Địch hỏi: "Vì vậy buổi tối còn về không?"
Bùi Hoán liếc Nhan Tử Mịch: "Để xem."
Triệu Địch a một tiếng, Tiểu Đông bên cạnh vẫn luôn đâm cậu ta, bảo cậu ta trực tiếp vào chủ đề chính.
Tên nhóc này buổi tối gọi điện thoại, vội vội vàng vàng cầm áo khoác đi, tới bây giờ còn chưa về.
Đây, đây? Đây!
Triệu Địch ho khan, hỏi: "Xem ý tứ là, tính ngủ ngoài?"
Bùi Hoán: "Làm sao? Có chuyện?"
Tiểu Đông lại chọc Triệu Địch, ghét bỏ cậu ta dong dài.
Triệu Địch vỗ tay Tiểu Đông, lúc này mới hỏi: "Mày có lẽ không phải một mình đi? Bên cạnh là ai vậy?"
Bùi Hoán: "Nhan Tử Mịch, tao ở nhà trọ của cậu ấy."
Lời vừa dứt, ba người bên kia kí túc xá đồng thời "hàiiii" một tiếng.
Triệu Địch: "Mày buổi tối ra ngoài là tìm Nhan Tử Mịch à."
Bùi Hoán: "Ừ."
Tiểu Đông cắt ngang: "Còn cho rằng mày đi yêu đương chứ."
Bùi Hoán nói: "Cậu ấy không mang ô, tao đi đón cậu ấy về."
Triệu Địch dài giọng à một tiếng.
Mà sau lưng lúc này.
Vu Nam cười to: "Tiểu Đông đưa tiền!"
Tiểu Đông: "Mỗi 5 tệ."
Triệu Địch: "Còn có tao."
Bùi Hoán: "Không có gì cúp nhé."
Triệu Địch ai một tiếng: "Cúp đi cúp đi" Cậu ta nói xong lại bổ sung: "Buổi tối đừng về, không để cửa cho mày đâu."
Bùi Hoán: "Tao không có chìa khoá à?"
Triệu Địch: "Khoá trái."
Bùi Hoán úi chà một tiếng: "Tao thèm trở về?"
Đúng lúc này Nhan Tử Mịch đưa nước nóng tới, Bùi Hoán nhìn mắt Nhan Tử Mịch nói với Triệu Địch: "Đàn em này không biết thoải mái biết bao nhiêu."
Triệu Địch cười giống như gì đó: "Ok ok ok, đừng về."
Điện thoại cúp, Bùi Hoán giơ điện thoại với Nhan Tử Mịch.
Thông qua cuộc nói chuyện của Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch có thể đoán được một chút.
Vì vậy đặt nước lên bàn, Nhan Tử Mịch liền giơ chiếc cằm kiêu ngạo lên: "Cầu em."
Bùi Hoán cười: "Cái gì?"
Nhan Tử Mịch vẫn là: "Cầu em, nếu không ai đó tối nay phải ngủ ngoài đường."
Bùi Hoán nghiêng đầu, Nhan Tử Mịch vẫn tiếp tục, thậm chí cằm càng giương lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Có điều Nhan Tử Mịch không thể ra oai được bao lâu, tay của cậu bị người nắm lấy.
Người đàn ông có thể tay không kéo cửa cuốn tới dưới eo, không phí chút sức lực kéo Nhan Tử Mịch tới trên giường, ấn vai cậu.
"Bạn học Nhan Tử Mịch" Bùi Hoán một chân đè lên chân Nhan Tử Mịch: "Gần đây không phải hơi bướng một chút nha."
Nhan Tử Mịch có thể cảm nhận được cả người đều nóng.
Nhưng trên miệng cậu vẫn muốn nói: "Đây là thái độ anh muốn ở lại nhà em à?"
Bùi Hoán còn thật sự là thái độ không đứng đắn, trói tay vị chủ nhân này lại: "Thật sự thiếu đòn" Anh tiếp theo dùng giọng điệu uy hiếp nhất nói: "Cho ngủ hay không?"
Nhan Tử Mịch sững sờ một chút, chớp mắt rất nhẹ.
Hai người tạm thời đối mắt nhau một giây, Nhan Tử Mịch dời mắt trước: "Anh bỏ em ra."
Bùi Hoán cười, dùng ngón tay đẩy tóc mái của Nhan Tử Mịch, dùng lời của Nhan Tử Mịch chặn Nhan Tử Mịch: "Cầu tôi."
Bụng ngón tay Bùi Hoán hình như cũng chạm tới trán Nhan Tử Mịch.
Chỉ một động tác này, cả người Nhan Tử Mịch nhất thời ngứa ngáy.
"Không cần." Nhan Tử Mịch lại giãy giụa một chút.
Bùi Hoán vẫn không buông cậu ra: "Sợ ngứa không?"
Nhan Tử Mịch mở to mắt: "Đừng!"
Bùi Hoán cười: "Xem ra sợ."
Nhan Tử Mịch xoay chân, rõ ràng cảm thấy bản thân không quá đúng: "Anh lại động em sẽ giận."
Bùi Hoán: "Giận tôi xem."
Bùi Hoán còn chưa làm gì, Nhan Tử Mịch không động nữa.
Vì vậy tiếp đó, trong mắt Bùi Hoán, dáng vẻ đỏ mặt của bạn học Nhan Tử Mịch dưới thân, mắt thường có thể thấy không cười nữa.
Cũng không nhìn Bùi Hoán, rũ mắt bĩu môi, xoay đầu đi không quan tâm nữa.
Bùi Hoán buông tay: "Giận rồi?"
Nói xong anh cũng buông chân ra.
Nhan Tử Mịch từ trên giường dậy, vẫn không nói chuyện.
Bùi Hoán cười: "Hỏng rồi."
Nhan Tử Mịch vẫn không nhìn Bùi Hoán: "Em đi tắm."
Bùi Hoán cũng đứng dậy: "Vậy tôi đi đây."
Nhan Tử Mịch lúc này mới quay đầu: "Đi đâu?"
Bùi Hoán: "Ra đường ngủ."
Nhan Tử Mịch không nhịn được cười, nhưng cậu thu hồi nụ cười lại rất nhanh, chỉ vào giường: "Anh muốn ngủ trong hay là ngủ ngoài?"
Bùi Hoán không chọn, tuỳ tiện chọn một cái: "Bên trong."
Nhan Tử Mịch dùng sức ồ một tiếng: "Anh ngủ đi, em đi tắm."
Nhan Tử Mịch cầm đồ vào phòng tắm, trước khi đóng cửa nhìn thấy Bùi Hoán đã lên giường.
Là thái độ rất tự nhiên giữa bạn bè, không có gì đáng để nói.
Không đáng nói là Nhan Tử Mịch.
Cậu vén áo lên, cúi đầu liếc nhìn quần, lại vội vàng thả áo xuống.
Cậu tự nói với mình, đây rất bình thường, đây rất bình thường.
Cơn mưa này thật sự biết rơi, Nhan Tử Mịch vừa xuống dưới tầng, mưa đã nhỏ rồi.
Vì vậy trên đường đi tới, trong lòng Nhan Tử Mịch vẫn luôn cầu nguyện điện thoại không reo, cũng cầu nguyện Bùi Hoán đừng nói với cậu chút mưa này không cần tới, tôi có thể đi.
Vậy cậu nên làm thế nào lừa Bùi Hoán về nhà?
Cửa hàng của bạn Bùi Hoán rất gần, ở bên cạnh tiểu khu, 3 phút là tới.
Nhan Tử Mịch dựa theo cửa sau Bùi Hoán đi tới, còn chưa tới địa điểm, cậu đã nhìn thấy Bùi Hoán.
Anh ở chỗ sáng đèn duy nhất, mở cửa duy nhất trong một loạt kho hàng, ngồi nghiêng trên con xe vô cùng ngầu của anh, một chân đặt lên xe, một chân đặt trên đất, hai tay đút túi nhìn về phía Nhan Tử Mịch.
Cái gì cũng không nói, Nhan Tử Mịch cười trước.
Đi tới phía trước, câu đầu tiên của Bùi Hoán là: "Mưa nhỏ rồi."
Nhan Tử Mịch: "Ừm."
Bùi Hoán đứng dậy: "Sẽ không đuổi tôi đi chứ?"
Nhan Tử Mịch cười, đưa ô về Bùi Hoán, che khuất đỉnh đầu anh: "Đã nói hoan nghênh anh."
Bùi Hoán đứng dậy: "Bung ô trong nhà không cao được."
Nhan Tử Mịch: "Anh đã rất cao rồi."
Bùi Hoán: "Tôi nói cậu."
Nhan Tử Mịch không phục: "Em rất thấp sao?"
Bùi Hoán hỏi: "Bao nhiêu?"
Nhan Tử Mịch: "178."
Bùi Hoán: "Thu ô lại đi."
Nhan Tử Mịch: "......"
Nhan Tử Mịch: "Bạn học Bùi Hoán, anh lễ phép không?"
Bùi Hoán thấp giọng cười.
Nhan Tử Mịch không thể thua, cậu nhìn bóng lưng kéo cửa của Bùi Hoán à một tiếng: "Không biết ai ngốc chết, mưa to như thế ra ngoài không mang ô, bị nhốt......"
Bùi Hoán bỗng nhiên nhảy lên, vươn tay đã đủ với tới cửa cuốn bên trên, lập tức dùng sức kéo xuống.
Có chút đẹp trai, Nhan Tử Mịch suýt chút nữa không nói hết lời.
Nhưng vẫn muốn nói.
"Bị nhốt ở trong không ra được." Nhan Tử Mịch bổ sung.
Lực tay này của Bùi Hoán lập tức kéo cửa tới chỗ dưới eo, anh lại dẫm chân lên, rầm một tiếng, cửa và mặt đất khép kín lại.
Anh vỗ bụi trên tay: "Đàn em của tôi tới rồi" Nói xong quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch: "Tôi có đàn em đón."
Nhan Tử Mịch dừng nửa giây, dần dần cười lên: "Vậy thì mau tới dưới ô của đàn em đi."
Mưa đoán chừng không thấm lại to lên, tới dưới ô, điều đầu tiên Bùi Hoán làm chính là cầm lấy ô.
Cái ô này chính là cái ô khổ bình thường, che một mình Nhan Tử Mịch thì đủ, nhưng hai người đàn ông đều ở bên dưới thì có chút chật, hơi không chú ý thì rất có khả năng sẽ có một người phải hứng mưa bên ngoài.
Vì vậy đi mãi đi mãi, Nhan Tử Mịch bỗng nhiên cảm thấy eo căng căng, tiếp đó cả người cậu bị kéo qua.
"Cách xa tôi thế làm gì?" Bùi Hoán nghiêng ô về bên Nhan Tử Mịch một chút: "Vai đều ướt rồi."
Nhan Tử Mịch quay đầu nhìn vai mình, quả nhiên ướt một khoảng.
Tay Bùi Hoán đổi chỗ, khoác lên trên vai Nhan Tử Mịch lại ôm cậu tới một chút.
"Khung xương khá nhỏ." Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch: "Hả?"
Bùi Hoán: "Nói eo cậu nhỏ."
Nhan Tử Mịch: "Ồ."
Nói xong Bùi Hoán ý thức được điều gì, cúi đầu liếc nhìn.
Chỉ có đèn đường chiếu, nhìn không quá rõ, Nhan Tử Mịch cũng cúi đầu, nhưng anh cảm thấy Nhan Tử Mịch đỏ mặt.
Có điều Bùi Hoán không nói gì, chỉ nâng tay lên, nhẹ nhàng nhéo sau cổ Nhan Tử Mịch một cái.
Nhan Tử Mịch nhất định biết, tuy rằng trên miệng nói "Làm gì vậy" nhưng đầu lại không nâng lên.
Bùi Hoán nhẹ nhàng cười: "Không có gì."
Rất nhanh liền tới dưới tầng khu nhà trọ của Nhan Tử Mịch, hai người cùng nhau vào thang máy.
Mở khoá vân tay, vào cửa liền nhìn thấy từng hàng tranh.
Chỗ Nhan Tử Mịch thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, có điều bây giờ căn phòng này đã bị cậu làm cho không có phòng khách, tương đương với một phòng ngủ, một phòng vẽ, một phòng sách.
Vì vậy vào phòng thì phải xuyên qua tất cả tranh Nhan Tử Mịch đặt trong nhà.
"Nghệ thuật gia." Bùi Hoán đổi giày xong, nói câu này.
"Vẽ vời mà thôi" Nhan Tử Mịch bỗng nhiên gấp gáp đẩy Bùi Hoán: "Vào đi, em đi tắm trước, quần áo đều ướt rồi."
Bùi Hoán bị Nhan Tử Mịch đẩy đi, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, dừng lại.
Nhan Tử Mịch ngược lại hít một hơi, cậu muốn tiếp tục đẩy Bùi Hoán.
Đẩy không được.
"Đây là gì?" Bùi Hoán dừng ở trước mấy bức tranh.
Cả người Nhan Tử Mịch như bị thiêu.
Bên này bốn bức song song, một bức là tranh cảnh tượng Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán mua nước ở cửa hàng tiện lợi, một bức là Nhan Tử Mịch dính vỏ kẹo mút và ong mật nhỏ, một bức là Bùi Hoán nhảy lên ném rổ bản anime, một bức là Nhan Tử Mịch không sao hạ bút vẽ Nhan Tử Mịch Bùi Hoán muốn.
Nhan Tử Mịch hi vọng Bùi Hoán nhìn không ra đây là những cái gì.
Nhưng sao có thể.
Bùi Hoán đã bắt đầu đối diện những bức tranh này và thưởng thức.
Nhan Tử Mịch đứng sau lưng anh, cả người không biết làm sao, lại sợ Bùi Hoán mở miệng.
"Vẽ rất đẹp." Đây là câu đầu tiên Bùi Hoán nói.
"Tại sao duy nhất bức vẽ tặng tôi mới bắt đầu?" Đây là câu thứ hai Bùi Hoán nói.
Trong lòng Nhan Tử Mịch khẩn trương, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh: "Vẽ bản thân có chút khó."
Bùi Hoán quay đầu: "Làm khó cậu rồi?"
Nhan Tử Mịch không biết nên trả lời "Sẽ không" hay là trả lời "Là có chút khó".
Cuối cùng cậu tuỳ cơ chọn một cái: "Sẽ không."
Bùi Hoán ừm một tiếng, chỉ vào bức bản thân ném rổ, hỏi Nhan Tử Mịch: "Tôi có thể lại muốn một bức nữa không?"
Đầu óc Nhan Tử Mịch chưa phản ứng, trên miệng đã nói: "Không được, đây là của em."
Bùi Hoán đại khái không nghĩ rằng Nhan Tử Mịch sẽ từ chối, lại quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch đổi ý: "Cũng, cũng có thể, có thể tặng anh."
Bùi Hoán cười: "Cậu hình như rất khẩn trương?"
Nhan Tử Mịch lắc đầu: "Không có."
Bùi Hoán không nói tiếp gì, mà là dùng ánh mắt quét trên quét dưới tất cả tranh của Nhan Tử Mịch.
Anh phát hiện nhân vật Nhan Tử Mịch vẽ, trừ một vài thứ trên sách nhìn được ra là bài tập thì chỉ có Bùi Hoán.
"Trộm vẽ tôi." Bùi Hoán lại nhìn bức tranh đó.
Nhan Tử Mịch nuốt một ngụm nước bọt.
Bùi Hoán cười, bỗng nhiên vươn tay sờ tóc Nhan Tử Mịch một cái: "Hoá ra cậu thích tôi như thế."
Nhan Tử Mịch cả người choáng váng.
Bùi Hoán lại nói: "Tôi cho rằng tôi chỉ là một đàn anh bình thường của cậu."
Những lời này của Bùi Hoán nói không nghiêm túc không đứng đắn, mang nửa giọng điệu đùa vui, cũng là cái thích rất bình thường mà giữa con trai sẽ nói, giống như hôm đó Triệu Địch nói thích Bùi Hoán.
Nhưng mà Nhan Tử Mịch căng thẳng muốn chết.
Cậu hình như nói "đúng" cũng không phải, nói "không đúng" càng không phải.
May sao Bùi Hoán không quá chú ý những cái này, đi vào bên trong, cũng hỏi Nhan Tử Mịch: "Có quần áo tôi có thể mặc không?"
Nhan Tử Mịch lập tức: "Có."
Lúc Bùi Hoán đi tắm, Nhan Tử Mịch cảm thấy tim mình sắp bị doạ hỏng, thình thịch vang không ngừng.
Cậu đầu tiên là ra ngoài thu mấy bức tranh kia lại, nhưng thu xong cảm thấy không quá đúng, lại lần nữa bày ra.
"Hoá ra cậu thích tôi tới thế."
Câu này Bùi Hoán mang ý cười bỗng nhiên chui vào lỗ tai Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch cúi đầu nắm lấy không khí.
Nhưng lập tức Nhan Tử Mịch lại nghe thấy lời Triệu Địch nói: "Bùi Hoán thẳng rất thẳng."
Là thẳng, là thật sự thẳng.
Nhan Tử Mịch đặt bốn bức tranh thành dáng vẻ vừa nãy.
Không có chuyện gì phát sinh.
Mấy phút sau, Bùi Hoán trực tiếp nhận điện thoại từ phòng tắm ra.
Trên người anh mặc áo dài tay của Nhan Tử Mịch, bên dưới mặc quần dài của Nhan Tử Mịch, cả người toàn bộ là mùi sữa tắm của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nhìn mà có chút thất thần, quần hình như có chút ngắn nhưng hình như lại vừa vặn, Bùi Hoán mặc quần áo của cậu cho cậu một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Điện thoại đã bắt đầu nói chuyện, Bùi Hoán cầm khăn của Nhan Tử Mịch lau tóc, vừa hỏi người trong điện thoại: "Làm sao?"
Là Triệu Địch gọi tới, mà bên Triệu Địch ba người kí túc xá giờ phút này đều vây quanh bên điện thoại, mở loa ngoài.
"Hoán à" Triệu Địch hỏi "Làm sao còn chưa về, đã mấy giờ rồi."
Bùi Hoán nói: "Mưa."
Triệu Địch hỏi: "Vì vậy buổi tối còn về không?"
Bùi Hoán liếc Nhan Tử Mịch: "Để xem."
Triệu Địch a một tiếng, Tiểu Đông bên cạnh vẫn luôn đâm cậu ta, bảo cậu ta trực tiếp vào chủ đề chính.
Tên nhóc này buổi tối gọi điện thoại, vội vội vàng vàng cầm áo khoác đi, tới bây giờ còn chưa về.
Đây, đây? Đây!
Triệu Địch ho khan, hỏi: "Xem ý tứ là, tính ngủ ngoài?"
Bùi Hoán: "Làm sao? Có chuyện?"
Tiểu Đông lại chọc Triệu Địch, ghét bỏ cậu ta dong dài.
Triệu Địch vỗ tay Tiểu Đông, lúc này mới hỏi: "Mày có lẽ không phải một mình đi? Bên cạnh là ai vậy?"
Bùi Hoán: "Nhan Tử Mịch, tao ở nhà trọ của cậu ấy."
Lời vừa dứt, ba người bên kia kí túc xá đồng thời "hàiiii" một tiếng.
Triệu Địch: "Mày buổi tối ra ngoài là tìm Nhan Tử Mịch à."
Bùi Hoán: "Ừ."
Tiểu Đông cắt ngang: "Còn cho rằng mày đi yêu đương chứ."
Bùi Hoán nói: "Cậu ấy không mang ô, tao đi đón cậu ấy về."
Triệu Địch dài giọng à một tiếng.
Mà sau lưng lúc này.
Vu Nam cười to: "Tiểu Đông đưa tiền!"
Tiểu Đông: "Mỗi 5 tệ."
Triệu Địch: "Còn có tao."
Bùi Hoán: "Không có gì cúp nhé."
Triệu Địch ai một tiếng: "Cúp đi cúp đi" Cậu ta nói xong lại bổ sung: "Buổi tối đừng về, không để cửa cho mày đâu."
Bùi Hoán: "Tao không có chìa khoá à?"
Triệu Địch: "Khoá trái."
Bùi Hoán úi chà một tiếng: "Tao thèm trở về?"
Đúng lúc này Nhan Tử Mịch đưa nước nóng tới, Bùi Hoán nhìn mắt Nhan Tử Mịch nói với Triệu Địch: "Đàn em này không biết thoải mái biết bao nhiêu."
Triệu Địch cười giống như gì đó: "Ok ok ok, đừng về."
Điện thoại cúp, Bùi Hoán giơ điện thoại với Nhan Tử Mịch.
Thông qua cuộc nói chuyện của Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch có thể đoán được một chút.
Vì vậy đặt nước lên bàn, Nhan Tử Mịch liền giơ chiếc cằm kiêu ngạo lên: "Cầu em."
Bùi Hoán cười: "Cái gì?"
Nhan Tử Mịch vẫn là: "Cầu em, nếu không ai đó tối nay phải ngủ ngoài đường."
Bùi Hoán nghiêng đầu, Nhan Tử Mịch vẫn tiếp tục, thậm chí cằm càng giương lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Có điều Nhan Tử Mịch không thể ra oai được bao lâu, tay của cậu bị người nắm lấy.
Người đàn ông có thể tay không kéo cửa cuốn tới dưới eo, không phí chút sức lực kéo Nhan Tử Mịch tới trên giường, ấn vai cậu.
"Bạn học Nhan Tử Mịch" Bùi Hoán một chân đè lên chân Nhan Tử Mịch: "Gần đây không phải hơi bướng một chút nha."
Nhan Tử Mịch có thể cảm nhận được cả người đều nóng.
Nhưng trên miệng cậu vẫn muốn nói: "Đây là thái độ anh muốn ở lại nhà em à?"
Bùi Hoán còn thật sự là thái độ không đứng đắn, trói tay vị chủ nhân này lại: "Thật sự thiếu đòn" Anh tiếp theo dùng giọng điệu uy hiếp nhất nói: "Cho ngủ hay không?"
Nhan Tử Mịch sững sờ một chút, chớp mắt rất nhẹ.
Hai người tạm thời đối mắt nhau một giây, Nhan Tử Mịch dời mắt trước: "Anh bỏ em ra."
Bùi Hoán cười, dùng ngón tay đẩy tóc mái của Nhan Tử Mịch, dùng lời của Nhan Tử Mịch chặn Nhan Tử Mịch: "Cầu tôi."
Bụng ngón tay Bùi Hoán hình như cũng chạm tới trán Nhan Tử Mịch.
Chỉ một động tác này, cả người Nhan Tử Mịch nhất thời ngứa ngáy.
"Không cần." Nhan Tử Mịch lại giãy giụa một chút.
Bùi Hoán vẫn không buông cậu ra: "Sợ ngứa không?"
Nhan Tử Mịch mở to mắt: "Đừng!"
Bùi Hoán cười: "Xem ra sợ."
Nhan Tử Mịch xoay chân, rõ ràng cảm thấy bản thân không quá đúng: "Anh lại động em sẽ giận."
Bùi Hoán: "Giận tôi xem."
Bùi Hoán còn chưa làm gì, Nhan Tử Mịch không động nữa.
Vì vậy tiếp đó, trong mắt Bùi Hoán, dáng vẻ đỏ mặt của bạn học Nhan Tử Mịch dưới thân, mắt thường có thể thấy không cười nữa.
Cũng không nhìn Bùi Hoán, rũ mắt bĩu môi, xoay đầu đi không quan tâm nữa.
Bùi Hoán buông tay: "Giận rồi?"
Nói xong anh cũng buông chân ra.
Nhan Tử Mịch từ trên giường dậy, vẫn không nói chuyện.
Bùi Hoán cười: "Hỏng rồi."
Nhan Tử Mịch vẫn không nhìn Bùi Hoán: "Em đi tắm."
Bùi Hoán cũng đứng dậy: "Vậy tôi đi đây."
Nhan Tử Mịch lúc này mới quay đầu: "Đi đâu?"
Bùi Hoán: "Ra đường ngủ."
Nhan Tử Mịch không nhịn được cười, nhưng cậu thu hồi nụ cười lại rất nhanh, chỉ vào giường: "Anh muốn ngủ trong hay là ngủ ngoài?"
Bùi Hoán không chọn, tuỳ tiện chọn một cái: "Bên trong."
Nhan Tử Mịch dùng sức ồ một tiếng: "Anh ngủ đi, em đi tắm."
Nhan Tử Mịch cầm đồ vào phòng tắm, trước khi đóng cửa nhìn thấy Bùi Hoán đã lên giường.
Là thái độ rất tự nhiên giữa bạn bè, không có gì đáng để nói.
Không đáng nói là Nhan Tử Mịch.
Cậu vén áo lên, cúi đầu liếc nhìn quần, lại vội vàng thả áo xuống.
Cậu tự nói với mình, đây rất bình thường, đây rất bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất