Cầu Vồng Loang

Chương 2: Thiên màu đỏ

Trước Sau
CHƯƠNG 2: THIÊN MÀU ĐỎ

“Thật là tức chết mà.” Trong phòng pha trà, thư ký chủ tịch – Lý Gia Duy, tay bưng tách trà mà mặt thì phừng phừng phẫn nộ, cái mông xinh đẹp của cậu ta đặt phịch lên mặt bàn, đôi chân thon dài một cái co lên, một cái duỗi thẳng.

.

“Cáu chuyện gì vậy?” Tôi khẽ nhấc cặp kính đen trên mũi, xoa xoa cái đầu đau như búa bổ mà kiên trì hỏi han.

.

Trời mới biết, hôm qua tôi cong đuôi với một cái đồ án thiết kế, vốn sau khi quăng ra bưu điện rồi, tôi ngỡ có thể được một lát ngơi nghỉ. Ai dè vừa tờ mờ sáng lại bị lão thủ trưởng béo ị gọi đến gào rú lại phải vác cái mắt quầng thâm đi làm.

.

“Ngày hôm qua đi ăn cơm với mấy cha khách người Nhật, hắn dám đòi tôi tiếp rượu mới sợ! Phùng Đức Long, anh nói xem, cái tên Nhị Thế Tổ đó liệu có đáng giá để Gia Duy tôi không được phát huy khả năng đúng nghĩa, phải làm thư ký cho hắn không chớ? Màu học, kiến trúc học, hắn tài giỏi nổi miếng nào? Mẹ kiếp giỏi cái chym*!”

.

Tôi xấu hổ lắng nghe, trời đất chứng giám, tôi và Gia Duy vào Giản thị, đồng tâm hợp lực suốt mười năm ròng, cậu ta vốn đâu phải kẻ thô tục. Nước da của Gia Duy là một màu mật, sống mũi cao thẳng, lông mi cong, cặp mông chắc, tròn, thoạt nhìn thì có vẻ chỗ nào cũng xuất sắc, nhưng không phải chỗ nào cũng người người kinh diễm. Cô nàng Anna bên Bộ kế toán còn bảo, thực ra vẻ gợi cảm của Gia Duy là một loại gợi cảm âm thầm.

.

Lúc Gia Duy uống nước, ánh mắt tôi không tự chủ được dừng ở phần dưới của cậu. Gia Duy không thích mặc quần relax, mà lại ưa quần bò bó hơn, thế là thành ra, mỗi khi cậu ngồi xuống, tôi gần như có thể thấy cả cái quần tam giác bên trong đũng quần cậu, cùng với cả ‘cái gì đó’ đang được lớp quần bao bọc. Tôi rõ ràng biết đầu không nên có những ý niệm xấu xa như vầy, nhưng lại không thoát khỏi ảo tưởng, tưởng tượng rằng tôi thay Gia Duy xoa nắn phân thân cậu, làm cho cậu chẳng thế khống chế được hơi thở của mình, rồi tôi mới đặt cậu trên mặt bàn bóng loáng đó, từ đằng sau mạnh bạo làm trên gò mông cong của cậu. Thường thường nghĩ đến đây, tôi đều phải liều mạng tu nước lạnh ừng ực, nếu không tôi thật sự sẽ khó kiềm chế nổi mà nhào đến Gia Duy.

.

“Gia Duy, người không tiền không quyền, ờ, ờ, huống chi tình hình kinh tế hiện tại thảm bét đến vậy rồi, giá đất xuống dốc không phanh. Chúng ta còn có thể trơ mặt ở Giản thị, hàng tháng đi lĩnh lương khá vậy. Đừng nói là tiếp rượu, mà tiếp giường cũng có khi là lãi đấy.”

.

“Tiếp giường thì may ra tôi còn ít nhiều tình nguyện, dù sao hắn ta cũng da mềm thịt mịn lắm, không kém là mấy so với đàn bà đâu.” Gia Duy tỏ ra lạnh nhạt.

.

Tôi há hốc mồm, Gia Duy hôm nay chắc chắn là điên rồi. Tôi ngó tới cửa thấy có bóng người đang đứng đó, kia không phải Nhị Thế Tổ Giản Duy mà Gia Duy nói thì là ai. Hắn mặc một bộ đồ Âu đắt tiền, đương nhiên, ông chủ thì nhìn qua phải có khí chất cao quý. Gương mặt Giản Duy trắng nõn diễm lệ, quả nhiên so với con gái còn hơn, mỗi tội biểu tình trên gương mặt đó đều khiến ai ai nhìn vào đều rét run lẩy bẩy. Hiển nhiên hắn đã nghe trọn mấy lời lung tung của Gia Duy rồi. Tôi không định bị chịu liên đới với cậu ta mà phải cuốn gói đâu, bèn phơi ra bộ mặt cầu xin.

.

“Á, tan rồi.” Gia Duy nhấc cái đồng hồ Corum[1] trên tay, kệ nó là hàng giả, nhưng nó là do Tú Lệ tặng, cho nên Gia Duy vẫn thoải mái mà đeo, chả sợ ai chê cười.

.

Giản Duy xoay người đi rồi, mà tôi thì hơi do dự, không đem chuyện ban nãy Giản Duy đi ngang qua kể cho Gia Duy nghe. Có lẽ Giản Duy không tới nỗi nhỏ mọn như vậy, thực tế ông chủ nào mà chả bị người ta nói xấu sau lưng, cần gì để ý mấy lời đó của Gia Duy cơ chứ.

.

“Tôi phải đi đón Tú Lệ!” Gia Duy nháy mắt phải với tôi, “Đừng có nhớ tôi quá đó!” Dứt câu liền hấp tấp chạy đi. Gia Duy mê người, cậu ta 100% là dị tính luyến, điều này khiến cho tôi một chút cơ hội thử nghiệm cũng không có được.

.

Sau đó tôi mới ý thức háng của mình đã sưng sắp bục cả quần rồi, hồi rồi tôi vẫn lụi cụi đứng che sau cái bàn mới không để Gia Duy phát hiện. Tôi cọ xát vào cửa tủ dưới bàn, tưởng tượng đó là cái mông Gia Duy, và tôi thì đang ra sức thao cậu.

.

Mà Gia Duy thì, cậu ta vừa bị tôi đâm cho lắc lư lắc lư, trong miệng phát ra không rõ, “Ah… Ah, trời ạ… Sướng quá… Ah ah ah…”

.

“Gia Duy, tôi cũng thích lắm, được làm cậu như vậy, thật là hạnh phúc.” Tôi mơ mơ màng màng cọ xát vào cửa tủ.

.

“Khụ!”

.

Lập tức tôi bị tiếng ho kia làm cho bừng tỉnh lại, chờ đến khi tôi ngoái mặt lại liền đối diện ngay với một khuôn mặt âm trầm, tôi sợ tới mức đầu óc *** dục bay biến hết mất tiêu.

.

“Chủ, chủ tịch Giản!” Ai mà ngờ Giản Duy trở lại cơ chớ, tôi gù lưng chân nam đá chân chiêu đi theo bên người hắn.

.

Lòng tôi nặng nề ôm theo cả mớ công việc rời khỏi tòa cao ốc Giản thị, rất khó nói trước được rằng những việc to nhỏ liên tiếp xảy ra ngày hôm nay liệu có khi nào làm tôi bị sút thẳng cẳng khỏi Giản thị hay không. Từ tận lương tâm tôi nói tôi là quý trọng công việc này lắm, không tính đến địa vị làm ở Giản thị thì, những hình thức vận hành của nó cũng biến tôi thành như một thằng otaku[2] ngu muội vậy. Chế độ làm việc của Giản thị cực kỳ linh hoạt, trên cơ bản chỉ cần anh đảm bảo được phần công việc của anh, nhất là những nhân ở Bộ thiết kế, nó cũng không bắt buộc anh cả ngày phải chết dí trong văn phòng. Không phải vạ vật trong văn phòng, tôi sẽ không phải bị nhìn thấy Gia Duy, rồi lại ảo tưởng sẽ cưỡng cậu ta lần thứ một nghìn, lần thứ một vạn. Lại nữa, tiền lương của Giản thị, tôi là tôi cần cái số tiền đó lắm cơ, tôi vừa mới thanh toán xong kỳ khoản một năm, vẫn còn một món nợ tám trăm nghìn, nếu không có cái xấp tiền lương hậu hĩnh đó của Giản thị, thật tôi chả biết lấy đâu ra tiền để giả nợ? Càng nghĩ, đầu tôi càng ướt đầm đìa.

.

Di động tự nhiên réo, là cha thủ trưởng béo phệ của tôi.

.

Không ngờ quyết định đã xuống nhanh nhường vậy, tôi run rẩy đưa tay bấm nghe, “Alô ạ?”

.

“Làm cái trò gì mà máy kêu gần ngày trời mới nghe hả, chú mày lại ngủ đấy à, Phùng Đức Long?” Lão béo như thường lệ, vừa mở miệng đã mắng rần rần.

.

Còn chưa đợi tiếng đáp máy ấp úng của tôi, lão ta đã ra vẻ chẳng hứng thú gì với cái đề tài vừa nãy, lão thao thao bất tuyệt, “Ngày kia có buổi trình diễn các mẫu thời trang mới, là buổi trình diễn mùa xuân năm nay của Yves Saint Laurent[3], coi như chú mày hên, mai chú nộp bản thiết kế màu lên đi, phong cách lần này của Yves Saint Laurent và số màu sử dụng ta đã đặt trên bàn làm việc của chú rồi ấy ~”

.

“Hên á, mai?” Tôi sắp xỉu tới nơi rồi ~

.

“Sợ giề chớ, nom chú chả có tiền đồ gì, sẽ có Lý Gia Duy giúp chú!”

.

Nghe được có Gia Duy giúp, lòng tôi ổn định lại không ít, trước mắt Gia Duy sẽ không bị điều sang văn phòng thư ký. Cậu ta là trụ cột của Bộ thiết kế, cũng tháo vát lắm, không đếm xuể đã mần ngon biết bao nhiêu hạng mục vừa cấp bách lại vừa tầm cỡ.

.

Tôi ngồi trước bàn trừng mắt nhòm đống tài liệu. Màu chủ đạo của trang phục năm nay chính là đỏ và trong suốt. YSL[4] xưa nay nổi tiếng với phong cách nhã nhặn, là thiên đường cho các thục nữ, Stefano Pilato[5] giờ cũng chuyển nghề theo con đường ***y quyến rũ hay sao?

.

Màu đỏ, một trong ba màu cơ bản, trong sắc phổ[6] thì là có bước sóng dài nhất, tượng trưng cho đam mê, dục vọng, tao nhã, xa xỉ.

.

Trang phục màu đỏ trong suốt, tôi nghĩ tới nó được mặc trên người Gia Duy.

.

Dưới ánh đèn chiếu lập lòe khi sáng khi tối của sàn T, Gia Duy mặc bộ YSL màu đỏ đi catwalk, nào đầu ngực ẩn ẩn hiện hiện, nào cái đó đó chỉ nhìn thấu một nửa, thật là ngập tràn dã tính và đói khát.

.

Tôi chà xát ngón tay vào mặt bàn, ừ, tôi đẩy Gia Duy nằm trên sàn T, ánh sáng chớp chớp tắt tắt phả trên gương mặt cậu, cậu ta liếm môi, mời gọi tôi hoan lạc cùng. Cách lớp trang phục trong suốt tôi liếm ngực cậu, cách lớp quần tôi vuốt ve cái đó của cậu, đến nỗi miệng cậu phát ra những tiếng ừ hử. Cái loại âm thanh này chứa ngợp đói khát lẫn hấp dẫn, đèn chiếu nóng như thường ngày, chúng nướng cho cả người tôi bốc sôi lên, Gia Duy cũng thế. Tôi ngắm nghía giọt mồ hôi chảy dọc cần cổ phơi ngửa của cậu, giọt mồ hôi trong suốt theo mỗi một động tác nuốt nhỏ bé của Gia Duy mà lóng lánh.Tôi cắn lấy cổ Gia Duy bằng miệng, ngậm hết cả cái hầu kết hơi nhô ra. Rồi sau đó kéo thẳng quần Gia Duy từ trên đùi xuống, không gì khác chính là chiếc CK[7] màu đen của cậu ta, đồng thời đè nghiêng Gia Duy mạnh mẽ đưa đẩy phía mặt sau cậu. Tôi điên mất thôi, người dưới thân cũng điên mất thôi, có hơn cả trăm người đang theo dõi tôi làm Gia Duy. Rồi bọn họ vuốt ve cho nhau, đưa đẩy, cả một tập thể cùng quan hệ, ba, bốn người thành một nhóm, cả mông lẫn miệng đều không nhàn rỗi.

.

“Thật sự là quá điên rồ, quá sướng… Ưh… Ưh… Ah ah…”

.

“Tik ling ling…” Tôi hoảng sợ, tỉnh táo lại giữa cơn cuồng tưởng, cố gắng đè đè cái dục niệm dậy sóng mãnh liệt trong lòng lại, run run bắt lấy cái điện thoại.

.

“À lố?

.

“Tôi nè ~ Gia Duy nè ~ Tôi quên xừ mất không mang cái thẻ chó má đó rồi, anh xuống mở cửa cho tôi được không?”

.

“Ớ… Là Gia Duy à, ờ ờ, tôi xuống ngay!”

.

Tôi cúp điện thoại, chạy lút cút đến chỗ thang máy mở cửa cho Gia Duy. Cửa Giản thị đều là hiện đại, chỉ có thẻ sọc điện từ của nhân viên làm việc mới có thể quét mở được cửa.

.

Mái tóc Gia Duy ướt sũng, ôm lên cái trán đầy đặn của cậu, trộn với nước da bóng loáng màu mật nước và con ngươi sâu đen… Thoạt nhìn cậu ta thật là giống một con nai con.

.

“Thiệt tình, không ngờ mưa to đến thế ~ Tôi còn quên không mang ô theo, đã thế còn quên thẻ, may là anh đến trước, bằng không tôi chỉ có thể đội mưa mà về thôi.” Gia Duy vùng vằng trong lúc cùng tôi đi vào thang máy.

.

Lúc ấy tôi mới chú ý đến chiếc áo trắng của Gia Duy sũng nước rồi, chỗ đầu ngực cậu nhô nhô như ẩn như hiện, ngay tức khắc mặt tôi liền đỏ tưng bừng. Tôi đánh móc một cú sau gáy Gia Duy, hung hăng đặt cậu ta trên vách thang máy, xuyên qua lớp áo liếm ngực cậu. Mới đầu cậu ta liều mạng phản kháng, nhưng, cơ thể rất nhanh mềm nhũn, miệng vô thức buột ra những tiếng rên rỉ. Tay tôi sấn sổ kéo khóa quần cậu, xoa xoa nắn nắn cậu kêu càng dữ dội hơn. Gia Duy tất nhiên chịu không nổi khiêu khích của tôi. Tú Lệ dẫu sao cũng là một cô nàng khôn khéo, nhà cửa xe cộ còn không thấy đâu, làm sao có thể cho Gia Duy hạnh phúc đích thực được.

.

Xoa nắn lên xuống hai, ba lần nữa, Gia Duy liền bắn, tôi dùng sức lật cậu, lột quần cậu tới tận mắt cá chân, nâng một chân cậu lên rồi mới lấy dịch thể trên tay bôi trơn cho lỗ sau cậu, tiếp theo gấp gấp rút rút moi ra phân thân lúc bấy giờ đã căng sưng lắm rồi, một hơi vọt vào đằng sau của Gia Duy mà đâm rút.

.

“Ah… Ah… Phê quá.”

.

Ding!

.

“Phùng Đức Long, anh ngây ra cái gì thế hở?”

.

Tôi mở choàng mắt, thấy Gia Duy đứng ở cửa thang máy ngoắc ngoắc tay về phía tôi. Tôi bèn đẩy gọng kính, cụt hứng bước về hướng Gia Duy.

.

“Xui vô cùng tận, cuối tuần rồi mà vẫn phải làm tầm này!” Gia Duy cáu kỉnh nãy giờ, chỉnh chỉnh lại thắt lưng quay qua bảo tôi, “Pha cho tôi tách café với!”

.

Tôi nhún vai đi pha café cho cậu chàng ướt thê thảm đến nỗi dọa chết người.

.

Hồi trước Gia Duy không ít lần làm ca đêm, liều lượng café bình thường đã chẳng còn tác dụng với cậu ta nữa, kỳ thật tôi cũng nghi ngờ café liệu có còn tác dụng gì với cậu ta hay không.

.

“Nếu không thích thì còn làm làm gì!”

.

“Vì anh á! Sao có thể thấy anh em toi mà không nỡ đưa tay ra kéo anh em chớ!”

.

“Nhẹ lòng đi!” Tôi buồn cười nói, “Tôi cũng thối rữa rồi, cậu không tất yếu phải biết anh em cậu toi rồi đâu. Thiếu tiền à, hửm?”

.

Gia Duy nhận lấy cốc café cỡ bự từ tay tôi, há mồm uống mà không trả lời.

.

Tôi rất đồng cảm Gia Duy, cậu ta thiếu tiền còn kinh khủng hơn cả tôi nữa, nếu không cậu ta cần gì phải kiêm hai chức mà chạy tới Bộ thiết kế để làm tăng ca.

.

“Đám cưới với Tú Lệ thế nào rồi?”

.

“Không có nhà thì đám cưới nỗi gì?!” Gia Duy uể oải đáp, “Chả lẽ bắt Tú Lệ theo tôi ra đường ngủ chắc?”

.

“Mấy năm nay cậu cũng kiếm được không ít cơ mà? Vẫn liều mạng thế sao?”

.

Gia Duy lúng búng chút ít, rồi lại lảng đi.

.

“Gia Duy, thật ra tôi cũng còn một ít…”

.

Nhưng lời tôi còn chưa nói xong, Gia Duy đã hét làm việc làm việc, nửa còn lại của câu nói tôi cũng không nói tiếp nữa, Gia Duy không thích nhất là phải nhận bố thí từ kẻ khác.

.

Gia Duy cũng đeo kính, thật ra cậu ta bị cận nhẹ, nhưng không thích bị vướng víu kính, thành ra chỉ khi làm việc cậu mới đeo, cảnh này khiến cho nét dã tính khiêu gợi của Gia Duy thoáng nhìn càng thêm đậm nét vài phần.

.

Nhưng cái đậm nét đó càng châm ngòi dục niệm của tôi với Gia Duy, tôi muối cưỡi trên cơ thể Gia Duy mà tùy ý giày vò, thao cho cậu ta muốn ngừng mà không được. Nghĩ đến đó, tôi hít thật sâu một hơi, phía đó nhất định là phía mặt Gia Duy thở ra.

.

“Ảnh nhóm người mẫu đây đấy à?”

.

“Ừa phải!”

.

“Vẫn là Samuel!”

.

“Chắc tại độ rày không có triển lãm nước hoa nữa!” Tôi phân vân tiếp lời, Samuel ở buổi trình diễn nước hoa M7[8] lần trước của YSL có thể nói đã thành kinh điển, diễn xuất dạn dĩ lỏa thể chính diện, nằm nghiêng thoải mái, đường cong cơ thể lơ đãng phơi bày, cái vẻ gợi cảm xuất thần ấy làm tôi phải khắc chế dữ lắm mới không thủ *** trong văn phòng với đống ảnh ọt cảnh diễn đó.

.

Gia Duy khẽ nở nụ cười, hỏi, “Anh định dùng gì làm chủ đạo?”

.

“Màu đỏ, yêu diễm gợi cảm, phối với màu vàng thì quá tầm thường, đẹp nhất là nên phối với đen.”

.

“Sai! Anh có biết Samuel[9] là nhân vật như nào trong Kinh Thánh hay không?”

.

“Là…”

.

“Là nhà tiên tri của người Hebrew[10]. Cho nên chủ đạo lần này tôi muốn dùng màu tím, có thế mới làm nổi bật được hàm nghĩa model Samuel mà YSL sử dụng, bởi vì đó là sự gợi cảm huyền bí!”

.

Đụng đến chuyên môn là bao giờ Gia Duy cũng nói đến hớn hở, chuyên quyền lại tài phiệt, cậu đã nói vậy lẽ dĩ nhiên là phải xài tím rồi. Sau khi bản thử màu vừa xuất ra, hiệu quả lại tuyệt đến thần kỳ, đỏ và tím, cái loại thị giác cường liệt thế này khiến con người ta hoàn toàn thoát ly với thực tại, lóa mắt, điển nhã, tùy tính, mê hoặc, lại mang theo cả sức bí ẩn khó có thể thốt bằng lời nói, làm cho người hoàn toàn bị tò mò và cuốn hút.

.

“Quá ư là… mệt mỏiiiiiiiii!” Gia Duy gục xuống bàn.

.

Tôi liếc mắt qua đồng hồ, thế mà đã hai giờ đêm rồi đấy.

.

“Về thôi!” Tôi gọi.

.

“Ôi, tôi không về đâu, ngủ chưa được ba tiếng đã lại phải dậy đi làm rồi! Anh không biết cái tên biến thái kia lúc nào cũng dòm lom lom tôi ý, không ngày nào là không phiền phức tìm tôi! Nếu không phải tiền lương Giản thị sộp, tôi đã xin thôi việc từ đời tám hoánh rồi.”

.

“Gia Duy này…” Tôi chần chừ lại gọi.

.

“Ơi?”

.

“Chủ tịch Giản lý do gì cứ gây khó dễ với cậu thế nhỉ, hình như bọn cậu rầy rà không nhỏ?”

.

Gia Duy nằm gục trên bàn không có hé răng.

.

“Cậu tính ngủ đây thật đấy à?”

.

Gia Duy cựa mình vật mình lên bàn làm việc, tháo kính xuống nói, “Tôi ngủ tạm một đêm ở đây, ít ra có thể được ngủ nhiều hơn một tí.”

.

“Ở trong này dễ cảm lạnh lắm!”

.

“Cũng chả phải ngủ lần đầu, cả tuần này cũng ngủ thế hơn hai lần rồi, yên chí, về đi! Nhớ tắt đèn hộ tôi nhé, để đèn hành lang là được rồi!”

.

Gia Duy ậm ừ nói xong, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

.



Tôi nhìn thân mình mảnh dẻ nằm dài trên bàn làm việc của Gia Duy, một chân co lên kê trên máy tách, chân kia lại tùy tiện duỗi thẳng. Như vậy, đùi cậu giống như đang mở ra, tôi thảng chút tham lam ngó nghía vào chỗ đó.

.

Gia Duy đặt một tay trên bụng, tay còn lại thì để bên đầu, cạnh đó là đôi kính mắt.

.

Tôi tràn trề ác niệm nghĩ bên tay cậu là dây máy vi tính, mà Gia Duy luôn luôn chỉ cần ngủ là y như kiểu bị đánh đến bất tỉnh nhân sự. Năm đó cậu ta đang ngủ ở ký túc xá, tôi với dăm đứa học sinh khác nâng cậu ta để dưới mưa, cậu ta vẫn ngon lành ngủ được đến năm phút sau mới tỉnh.

.

Tôi chỉ muốn nhẹ nhàng nhấc cái tay đang đặt trên bụng cậu lên, buộc chặt lại bằng dây máy vi tính. Thế rồi tôi có thể ung dung tụt quần cậu, đưa cả người cậu chuyển lên lưng chừng, như thế thì dẫu cậu có nỗ lực giãy giụa đến đâu cũng chỉ có thể để mặc tôi làm nhục.

.

Tôi nghĩ vậy còn có cả một loại rúng động, tôi ôm theo cái cơn rúng động này tiến vào thang máy, rồi mới trông thấy cửa thang máy mở ra.

.

Tôi nghe gian kế bên ‘Ding’ một tiếng, chừng như cửa thang máy mở.

.

Đêm hôm khuya khoắt như này, ai đến văn phòng cơ chứ, tôi bước vội vài bước, chỉ kịp thấy một bóng đồ Âu đen đen.

.

“Giản, Giản Duy!” Tôi chấn động, cớ sao hắn lại xuất hiện trong này.

.

Láng máng mơ hồ, tôi đi về phía cửa lớn, lại bất ngờ thấy bảo an cửa đang giám sát phòng, kệ thảy gió táp mưa sa.

.

Một khắc nọ tôi chợt có linh tính, tôi vọt đến chỗ thang máy nhìn con số đang biến đổi, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai ngừng… Giản Duy đang ở Bộ thiết kế của bọn tôi.

.

Tự dưng tôi không dám đi thang máy nữa, tôi bèn mở cửa cầu thang thoát hiểm một hơi phi lên tầng mười hai, có lẽ là vì chạy gấp quá, tôi cảm giác như phổi đều rơi rụng hết.

.

Tôi guồng chân mở cửa thoát hiểm, lén lút quay trở về Bộ thiết kế, chầm chậm đẩy cửa ban công, từ khe cửa nhòm sang bên đó.

.

Gia Duy vẫn vô tư nằm ngủ, cậu tựa thể hoàn toàn chẳng hay biết Giản Duy đang ở trên đỉnh đầu tỉ mỉ quan sát cậu. Văn phòng chỉ có ánh sáng hắt vào từ đèn hành lang, thế nên Giản Duy trong mập mờ thoạt nhìn như là một bóng ma đứng thẳng.

.

Giản Duy từ tốn gỡ chiếc cravat đắt tiền trên cổ hắn xuống, dùng một tốc độ đồng dạng vậy trói lấy hai tay Gia Duy. Tim tôi nảy lên thình thịch nhanh gấp đôi thường ngày, tôi thừa nhận cái kiểu này có vẻ lịch lãm hơn so với tôi, nhưng mà cũng nên nhớ không phải ai cũng bảnh bao gọn gàng như Giản Duy đâu mà.

.

Áo Gia Duy bị bành rộng, một tay của Giản Duy chậm rãi vuốt ve bộ ngực cậu ta, hoặc như là đang suy tư chuyện tình gì đó. Sau đó hắn mới cởi thắt lưng bên hông Gia Duy, thô lỗ gạt quần Gia Duy xuống ── đó chính là chuyện tôi vẫn muốn, nhưng mà lại không dám làm.

.

Bấy giờ dẫu Gia Duy có là người chết thì cũng phải tỉnh lại, ắt cậu ta bị giật mình lắm, tôi khỏi cần nhìn mặt cậu ta cũng rõ.

.

“Giản, Giản Duy, anh làm trò gì thế, anh điên rồi à?!”

.

Gia Duy tội nghiệp, đến giờ phút này mà cậu còn không biết người ta làm gì ư, đương nhiên là cưỡng bức cậu rồi.

.

“Cưỡng bức em!” Quả nhiên Giản Duy lạnh te nói thế.

.

Ba chữ ấy trong nháy mắt thiêu đốt máu trong cơ thể tôi cuồn cuộn tới điểm sôi, tôi băn khoăn liệu có nên gọi điện thoại báo cảnh sát, nếu không muốn hê chuyện lên nỗi thế thì gọi điện báo cháy cũng được.

.

Thế nhưng giữa cơn miên man tôi giác ngộ, thực chất xe gì cũng sẽ chả đến đâu.

.

Hai Duy trong phòng tựa hồ đã giằng co, chính xác là Gia Duy đang vùng vẫy, tay chân cậu không ngừng đập vào máy tách, mọi thứ có trên bàn đều bị cậu ta ẩy hết xuống đất cả.

.

Phải nói, Giản Duy bình thường trông nho nhã thư sinh, ai dè đâu hắn lại dũng mãnh đến thế, Gia Duy quả thực là trơ mắt nhìn hai chân mình bị hắn hời hợt tách ra.

.

Tôi dán rạt vào khe cửa nín thở tập trung mà nhìn, chỉ sợ vuột sót mất một chi tiết nào lúc đó.

.

Gia Duy bắt đầu lớn tiếng kêu, chuyện này vốn đâu dễ dàng, Gia Duy rất kiêu hãnh, đồng thời cũng rất sĩ diện.

.

“Kêu to nữa lên!” Giản Duy cười lạnh, giọng nói của hắn bật run nhè nhẹ, như là cũng đang đạt tới cảm xúc.

.

“Con chó điên!”

.

Có thi thoảng Gia Duy không biết nhìn nhận tình hình cho lắm.

.

“Chửi hay thật!” Tôi thấy Giản Duy đút ngón tay vào mặt sau của Gia Duy, Gia Duy liền hét to một riếng, tiếng hét ấy nói là đau đớn, chẳng thà nói ấy là tiếng kêu kinh hãi của Gia Duy.

.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Gia Duy run giọng hỏi, “Nếu anh muốn đuổi tôi khỏi Giản thị, ngày mai tôi sẽ lập tức xin thôi việc.”

.

“Đuổi?” Giản Duy hinh hích cười, “Không, sao tôi đuổi em được kia chứ, em vẫn ở Giản thị, không được phép đi đâu hết cả.”

.

Tia chớp rạch xé bầu trời bên ngoài, ánh chớp rọi sáng văn phòng bưng tối, tôi có thể thấy rõ mồn một nỗi sợ trong đáy mắt Gia Duy, cái sự hoảng loạn này lại gây cho người ta ham muốn xâm phạm cậu ta tức khắc.

.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, Giản Duy đã rất lịch sự lấy cái đó của hắn ra rồi, một đường cắm thẳng vào lỗ nhỏ của Gia Duy, tôi nghe thấy Gia Duy hét váng thảm thiết, một tiếng thét ấy lại khiến cho phân thân tôi lập tức cứng đờ.

.

Tôi thấy Giản Duy thuần thục thao Gia Duy, từ góc độ của tôi chỉ có thể chạm mắt được nửa thân trên của Gia Duy, cả người cậu chỉ còn sót lại duy nhất chiếc áo, toàn cơ thể bị Giản Duy liên tục va chạm.

.

Ngay cả quần Giản Duy cũng lười cởi, chỉ là hai tay đưa bắp đùi Gia Duy tách đến góc độ lớn nhất, tận tình hưởng thụ cậu.

.

Tôi vừa theo dõi, vừa lấy tay thò vào trong quần xốc xốc, cảm thụ cơn kích thích đồng dạng, cái gã đang xâm phạm Gia Duy không phải là Giản Duy, gã là chính tôi đây này. Tôi đang chôn trong thân thể co rúm của Gia Duy, vểnh tai nghe tiếng rên rỉ phun ra từ miệng cậu thật y như là đang thống khổ.

.

Kinh khủng, sỉ nhục, đau đớn đã tước đoạt ý thức Gia Duy, hai phiến môi cậu ngoại trừ tiếng rên bật ra vì những đợt va đập, còn lại dường như đã lâm vào trạng thái nửa ngất. Có điều vẫn không hề ảnh hưởng gì đến hưng trí tiếp tục làm nhục cậu của Giản Duy.

.

Hắn lật đùi Gia Duy lại, thay đổi một tư thế khác, từ đằng sau làm cậu ta.

.

Tôi nắm phân thân đang nóng lên của mình, cũng bắt chước tư thế hưởng thụ, đến tận khi Giản Duy phát ra những thanh âm thỏa mãn, dịch thể của tôi cũng văng vấy đầy lên tay. Tôi thỏa mãn tựa vào bức tường, đây là lần đầu tiên tôi được lên cao trào dưới sự kích thích của Gia Duy.

.

Giản Duy kéo quần, cởi gỡ đôi tay bị trói của Gia Duy, rồi mới thắt lại chỉn chu dải cravat kia lên cổ, cứ thế hắn lại trở về thành thiếu gia Giản thị bảnh bao gọn gàng.

.

Tôi ngó hướng Giản Duy đi ra, cuống quýt trốn trở về trong lối thoát hiểm.

.

Tiếng nện chân của Giản Duy hướng về phía thang máy, nhưng khi bước chân ấy đến trước lối cửa thoát hiểm thì dừng lại, ngay tại thời khắc tim tôi tưởng chừng như muốn vọt ra, hắn lại đi tiếp, tôi phát giác toàn thân mình túa đẫm mồ hôi lạnh.

.

Nghe được tiếng thang máy đóng cửa rồi, tôi mới lê lết đôi chân nhũn như con chi chi chạy khỏi, khẽ khàng đẩy cửa ban công, Gia Duy đang co quắp tại đó, đột nhiên lấy tay đánh vào máy tách, thế rồi khẽ nấc lên nức nở. Mãi hồi lâu sau, tôi mới thấy cậu ta khó nhọc ngồi dậy trên bàn, kéo quần lên, động tác đơn giản vậy thôi lại làm cho Gia Duy luôn sốt sắng phải cố gắng mãi. Tôi dán sát vào cánh cửa, cố mở trừng hai mắt ra, chỉ buồn nỗi Gia Duy không có quay người lại, đâm ra nửa thân dưới của cậu ta tôi vẫn không có được nhìn thấy rõ ràng.

.

Tôi ngẫm nghĩ, lại bò vào thang máy về, ‘Ding’ một tiếng xong, tôi thoải mái bước vào văn phòng.

.

“Gia Duy?! Cậu bị sao thế này?” Tôi bật đèn, sắc mặt tái nhợt của Gia Duy vẫn khiến tôi dù biết rõ mười mươi cũng muôn phần hoảng sợ.

.

“Phùng Đức Long… Tôi, tôi bị Giản Duy cưỡng hiếp!” Gia Duy nghẹn ngào kể.

.

Tôi kinh hoàng, có chút ngập ngừng, tôi còn tưởng với tính tình của Gia Duy, cậu ta sẽ cấp cho tôi một cái đáp án khác. Tôi không nghĩ cậu ta nói cái chuyện đáng thẹn này nói với tôi.

.

“Là… thật?” Tôi chấn động, nói như thể không tin đây là sự thực.

.

Gia Duy run lẩy bẩy.

.

“Cậu định thế nào đây?” Tôi đỡ Gia Duy dậy, giúp cậu ta ngồi xuống ghế, thế nhưng Gia Duy vừa nhác ngồi xuống ghế, đã đau đến nhảy dựng lên.

.

“Tôi phải kiện hắn! Tôi phải báo cảnh sát, đưa điện thoại đây cho tôi!” Gia Duy khản giọng quát lớn.

.

“Gia Duy… Cậu phải ngẫm kỹ lại, kể cả cậu có báo cảnh sát, cậu cũng không kiện được hắn đâu!”

.

“Lý do gì mà không, tôi có nguyên vẹn chứng cứ…” Trên mặt Gia Duy lộ ra biểu tình nhục nhã, dấu vết sự hưởng thụ của Giản Duy khẳng định một tí tẹo cũng không rơi sót trên người Gia Duy, tôi bỗng có một luồng điện chạy qua người, theo phản xạ liếc mắt sang một cái nửa người dưới của Gia Duy mà tôi vẫn chưa từng được một lần nhìn thấy.

.

“Gia Duy, kể cả cậu có kiện hắn, cậu cũng chưa chắc có thể gây khó dễ gì được cho hắn, cậu nên nhớ nước mình không có định tội cưỡng hiếp đàn ông, nhiều lắm cậu cũng chỉ có thể kiện hắn tội vũ nhục mà thôi! Phạt tiền ba mươi nghìn, Gia Duy cậu muốn dùng ba mươi nghìn này để loan báo cho cả thiên hạ cậu bị đàn ông cưỡng hiếp ư? Hơn thế bằng thế lực Giản thị, sau chuyện này họ có thể khiến cho cậu không xin nổi việc ở đâu nữa, cậu sẽ còn kinh khủng hơn so với chết!” Gia Duy vẫn đang cắn răng, tôi chầm chậm nói đến trọng điểm, “Cậu cũng muốn để Tú Lệ biết cậu bị Giản Duy cưỡng sao?”

.

Thân thể Gia Duy lập tức mềm oặt xuống, cậu ta bưng kín mặt, tôi thuận tay ôm cậu ta vào lòng, trong ngực tôi cậu ta sẽ sàng bật khóc.

.

Tôi dọn dẹp văn phòng xong rồi dìu Gia Duy từ từ đi ra ngoài, Gia Duy gần như lết từng bước một để mà đi. Giản Duy thật là hung hãn, gây thương cho Gia Duy đến nỗi vậy, tôi trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không phải như thế, Gia Duy thế mà lại đang vòng trên vai tôi, tựa vào đầu tôi, và tay tôi còn đang khoác trên vòng eo mềm mại của cậu nữa.

.

Tôi hợp tình hợp lý đưa Gia Duy về nhà mình, nhìn dáng vẻ Gia Duy sau khi tắm táp mỏi mệt nằm ngủ trên giường tôi, tôi có một sự lớn lao thỏa mãn, vừa định thò tay vào quần thư giãn một hồi, bất giác phát hiện quyển nhật ký của tôi đang sờ sờ trên mặt bàn làm việc, trên đó viết rành rọt *** ý tôi đối với Gia Duy.

.

Tôi hoảng sợ, chuyện quái quỷ gì thế này? Gia Duy đối với tôi mà nói chính là bí mật tổ chảng nhất, cho nên tôi vẫn rất dè chừng cất giấu quyển nhật ký. Tôi kích động toan giật quyển nhật ký lại, lại trông thấy có một hàng chữ viết vẹo vẹo xiên xiên:

.

Nếu anh sớm lừa *** hoặc là mê *** hoặc là ép *** Gia Duy, sẽ không bị hận anh ta như bây giờ.

.

“Thối hoắc, tôi yêu Gia Duy!” Mặt tôi bởi cơn giận phừng phừng mà sôi tới đỏ rực, cái thằng sửa ống chết tiệt kia, tự tiện mò vào phòng người khác, xem trộm nhật ký của người khác, không có tố chất vô cùng tận. Tôi luống cuống nhét ngay nhật ký vào ngăn kéo, cẩn thận khóa lại, lại lo lắng kiểm đi kiểm lại cái ngăn kéo chán chê, tới tận khi tôi tin chắc là nó đã được khóa kỹ lưỡng. Tiếp đến là cái chìa khóa, tôi liên tục mò mẫm mấy nơi liền, cuối cùng giấu nó vào giữa đống bút vẽ lổn nhổn tôi mới thoáng yên tâm.

.

Gia Duy bất thình lình mở mắt, tôi bị cậu ta dọa sợ, dè dặt hỏi, “Chuyện gì vậy?”

.

“Băng ghi hình! Băng ghi hình trong văn phòng!”

.

Tôi mới chớm nghe đã hiểu ý Gia Duy, tuy rằng tầm tối camera trong văn phòng thường là bị tắt đi, nhưng cũng khó nói lắm. Tôi nghĩ đến bên ngoài tòa nhà là một dãy phòng theo dõi thẳng tuồn tuột bảo toàn, trong lòng váng chút lạnh lẽo.

.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều, cậu thừa biết tối đến là văn phòng tắt camera! Chả nhẽ Giản Duy chịu để cho cả lố người xem quá trình hắn bạo lực cậu chắc?”

.

Gia Duy thở hắt ra, ngã lại về giường, tôi nhìn bàn tay cậu ta nắm gắt gao, ngủ thật lâu sau vẫn không hề lỏng bớt.

.

Mọi chuyện y chang tôi đã lường, đêm đó văn phòng chẳng những có camera, mà Giản Duy còn lấy cả băng thu hết toàn bộ quá trình đi rồi.

.

Hắn dùng cách này để uy hiếp Gia Duy, làm cho Gia Duy không thể không khuất phục hắn.

.

Loại chuyện này có một lần kiểu gì cũng sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ thứ ba, rồi sau là thành thông lệ.

.

Hiện tại ngày ngày tôi vẫn đi làm, cứ lúc nào rỗi là chạy đến văn phòng hành chính trên tầng mười tám.

.

Này là lợi ích nhận được từ Giản thị về chế độ làm việc cùng với diện tiếp xúc rất rộng rãi của nhân viên thiết kế.

.

Mỗi một ngày, tôi chỉ muốn được chứng kiến Giản Duy kêu Gia Duy đưa café vào phòng, thế rồi tấm rèm sẽ được buông xuống, chỉ biết thời gian đưa đồ ăn của Gia Duy lại tới rồi. Bấy giờ lỗ tai tôi trở nên thính lắm, gần như có thể nghe được từ bên trong tiếng Giản Duy va đập với Gia Duy, cùng tiếng Gia Duy đang dằn nén rên rỉ.

.

Tôi mường tượng Gia Duy ngả trên bàn làm việc, quần bị kéo tụt đến tận mắt cá chân, mà Giản Duy thì ở đằng sau thao cậu.

.

Hoặc nữa là cậu ta cởi quần, hai chân giạng ra, chầm chậm ngồi xuống đùi Giản Duy, cậu ta ngọ nguậy cái eo, để cho Giản Duy ngồi hưởng thụ cậu. Nhưng theo hiểu biết của tôi với Gia Duy thì, cái kiểu tư thế này chắc là xác suất không lớn lắm.

.

Chẳng qua bàn làm việc của Giản Duy lại cực kỳ lớn, hắn hoàn toàn có thể gạt hết đồ đạc xuống đất, đẩy ngã Gia Duy lên bàn rồi tận tình làm cậu. Rốt cuộc là kiểu gì nhỉ? Thành ra đã có lúc tôi mạo hiểm tới bến, tiếp cận văn phòng Giản Duy, chỉ là để nhìn xem mặt bàn hắn loạn bậy những gì. Nhưng mà lần nào cũng thấy nghiêm chỉnh, áng chừng hầu như hắn chỉ dùng cùng một loại tư thế làm Gia Duy, khó trách bây giờ Gia Duy bắt đầu cũng mặc quần đen rồi, một là dễ cởi, hai là có dính dịch thể cũng không dễ bị nhìn ra.

.

“Tôi muốn giết hắn!” Gia Duy run rẩy trong phòng pha trà, ngay cả cốc café cậu ta cũng còn cầm chẳng nổi, chất lỏng bên trong đều rớt ra ngoài.

.

“Gia Duy…” Tôi khuyên nhủ, “Cố nhịn nốt đi, biết đâu vài ngày nữa là hắn chán ngấy cậu!”

.

Tôi ngắm nghía gò mông tròn lẳn của Gia Duy, đôi chân dài thẳng tắp, trong lòng tự nhủ, “Không biết cho đến lúc này, Gia Duy có còn làm tình với Tú Lệ được nữa không?”

.

Gia Duy căm hận nhìn dây đồng hồ trên tay, giờ thì dây đồng hồ Corum này là hàng thật rồi, cậu ta thô bạo đập mạnh cẳng tay lên tường, vỏ ngoài mặt dây kia liền vỡ nát, tay của Gia Duy cũng rũ xuống.

.

Tôi đau lòng, hơn cả trăm nghìn chứ đâu có ít, Giản Duy cũng hào phóng quá đi thôi.

.

Sắc mặt Gia Duy càng ngày càng tệ hại, cậu tựa hồ khổ sở đến nông nỗi sắp sụp đổ rồi, mà điểm kỳ quái nữa chính là sắc mặt Giản Duy vẻ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

.

Có một hôm, di động của tôi réo, nhìn lướt qua lại là điện thoại của lão phì.

.

“Alô, chú mày đang ở đâu đấy?” Lão ta ngoại lệ không có mở mồm chửi tôi, mà là khách sáo hỏi tôi đang ở chỗ nào.

.

“Cháu… Ở tầng mười tám!” Tôi có chút không thích ứng được, đáp.

.

“May quá, chủ tịch Giản tìm chú mày!”

.

Một câu của lão, lại làm cho tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, Giản Duy tìm tôi, lẽ nào hắn đã biết tôi nắm được bí mật của hắn và Gia Duy ư?

.



Hắn muốn làm gì, rang tôi lên chăng? Hay là cảnh cáo tôi cấm được bép xép?

.

Đầu tôi nặng trình trịch, đẩy cánh cửa văn phòng siêu bự.

.

“Chủ, chủ tịch Giản!”

.

Giản Duy ngẩng lên khuôn mặt đẹp đẽ, lạnh lùng lia đường mắt qua tôi.

.

Cái cằm nhọn của hắn hơi hếch về phía trước, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, “Phùng Đức Long, có vẻ, dạo gần đây anh thường xuyên sống về đêm phết nhỉ!”

.

Tôi không rõ lời này hắn có ý gì, nhưng rồi đột ngột nhớ đến bước chân dừng tại trước cửa thoát hiểm ngày ấy, lòng bàn tay tức khắc rịn mồ hôi.

.

Tôi nuốt nước bọt, thật cẩn trọng hỏi, “Chủ tịch Giản, ngài gọi tôi đến có chuyện gì cần phân phó sao?”

.

Giản Duy không trả lời, mà là nhấc tay lên, một tờ giấy bay là là xuống dưới chân tôi.

.

“Tôi muốn anh giúp một chuyện, đây là tiền đặt cọc của anh! Sau khi sự thành, tôi sẽ cho anh một khoản thù lao cũng y như thế!”

.

Tôi nhặt lên thì thấy, hóa ra đó không phải là một tờ giấy mà là một tấm chi phiếu, trên đó có viết một con số 5 Arab[11], tôi cẩn thận đếm cả năm con số 0 đằng sau nữa, năm trăm nghìn, xuống dưới nữa là chữ ký phóng khoáng của Giản Duy.

.

Một lần nữa tôi nuốt nước bọt cái ực, run run hỏi, “Chủ, chủ tịch Giản, anh muốn tôi cống hiến cho anh chuyện gì?”

.

Giản Duy thong dong mỉm cười nói, “Tôi muốn anh thay tôi thuyết phục Gia Duy!”

.

“Thuyết, thuyết phục?! Thuyết phục cái gì?” Tôi lắp bắp hỏi.

.

Giản Duy ngả trên ghế của hắn, ngón tay thon dài trỏ vào đầu hắn, rất kiên nhẫn chờ tôi tự mình giác ngộ. Tôi sao có thể để sếp thấy tôi ngu dốt cho được, tự nhiên ngay tức khắc nịnh nọt nói, “Anh yên tâm, cứ giao cho tôi!”

.

“Nếu mà làm hỏng chuyện…” Vế sau Giản Duy không có nói rõ, chỉ mỉm cười.

.

Tất nhiên là không thế hỏng.

.

Tôi đã quá độ tuổi ba mươi, hoàn toàn không tài cán, nếu lại thất nghiệp, chỉ còn nước nhảy từ tầng hai mười tòa nhà Giản thị xuống mà thôi. Vả lại lực hấp dẫn của năm trăm nghìn quá ư mạnh mẽ, lực đe dọa của nụ cười Giản Duy cũng quá ư kinh khủng.

.

Mệnh lệnh của sếp, lẽ dĩ nhiên tôi không thể chống đối rồi.

.

Muốn thuyết phục Gia Duy cũng phải có kế hoạch tỉ mỉ, khổ nỗi Gia Duy chỉ cần nghe đến cái tên Giản Duy thôi, là người ngợm đã run bần bật, gồm đủ mọi phẫn uất, sợ hãi, khuất nhục. Đàn ông đều có một nửa là thú vật, nếu đem cảm nhận sinh lý đàn ông đặt lên người đàn bà, tôi tin trên đời này chả còn hai chữ cưỡng *** nữa. Tôi không rõ vì sao Giản Duy có nhiều cơ hội đến vậy, mà vẫn chưa thể biến một hồi cưỡng *** ấy thành hợp ***.

.

Đổi lại là tôi, chỉ cần Gia Duy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ làm cho cậu ta mất hết hứng thú với tất cả mọi người.

.

Tôi sai người vứt cái giường bé tí tẹo trong phòng mình đi, có năm trăm nghìn tất nhiên là phải hưởng thụ hưởng thụ, tôi nung nấu nghĩ biết bao lâu, bèn lấy hai trăm nghìn đặt một cái giường urban của nội thất Natuzzi[12] Ý cỡ King Size, rồi lại bỏ ra năm mươi nghìn mua đệm cho nó.

.

Lại bỏ tiếp năm mươi nghìn tệ mua một chai rượu Pétrus[13], tôi tự nhiên mua nó không phải bởi nghe nói nó được gọi là rượu Bordeaux[14] hảo hạng, mà thuần túy chỉ bởi logo của nó là Peter đang cầm chìa khóa thiên đường[15], thật là ẩn chứa nhiều hàm nghĩa.

.

Gia Duy dạo này hay ăn tối ở chỗ tôi, hiện thời cậu ta rất sợ gặp Tú Lệ. Tôi quen cậu ta suốt bao nhiêu năm như thế, cư nhiên không biết cậu ta lại có tư tưởng trinh tiết nghiêm trọng vậy, cậu ta thế mà vì bị Giản Duy thao mà cảm thấy có lỗi với Tú Lệ. Tuy là tôi không tình nguyện nghĩ, nhưng mà cũng phải nói Gia Duy đôi lúc thật sự là… khiếm thao (thiếu thốn, ít ỏi sự xxx quá đến mức tội nghiệp).

.

Cảm thụ của Gia Duy rất mãnh liệt, cậu rất có cảm giác với mọi món đồ xa xỉ, nếu không cậu ta đã chẳng thể làm việc xuất sắc ngần ấy ở tổ thiết kế màu. Chỉ là đáng tiếc, cậu ta cũng có một cô bạn gái quá yêu thích xa xỉ, đâm ra rất nhiều thời điểm Gia Duy chỉ có thể chảy nước miếng với những món đồ xa xỉ mà mình ưng, cuộc sống quá mức tiết kiệm. Phàm là Bộ thiết kế được gửi một món hàng mẫu xa xỉ nào đó tôi đều tận khả năng sưu tầm cho cậu ta.

.

Nhưng rượu thì đương nhiên là không thể có rồi.

.

“Anh điên rồi!” Gia Duy giật mình nói, “Anh mua Pétrus làm quái gì vậy, giá của nó xông xênh gần như là bằng ba tháng lương của anh lận đó.”

.

“Gia Duy, cậu hỏi nhiều vậy làm gì chớ, có uống không nào?” Tôi cười hỏi.

.

Gia Duy nhẹ nhàng đung đưa ly rượu, vì chai rượu này, tôi còn đặc biệt mua cả một bộ ly thủy tinh thích hợp để nhấm rượu đỏ.

.

Ngón tay thon dài của Gia Duy làm nổi bật lên sắc rượu đỏ trong ly, cậu ta và rượu Pétrus giống nhau lắm, với tôi mà nói đều là thứ xa xỉ. Gia Duy uống một hớp rượu, trở về chỗ ngồi mới nói, “Ưm, không hổ là cực phẩm, có vị của café.”

.

“Vậy uống nhiều thêm chút đi!” Tôi lại ân cần rót thêm một ly nữa.

.

“Một hơi luôn!” Gia Duy bật cười.

.

“Rượu đỏ đã mở rồi là khó giữ lắm, không uống lại thành ra lãng phí.”

.

Bữa tối của tôi với Gia Duy nhờ chai rượu kia mà so với bất luận bữa cơm nào trước kia cũng đều thanh lịch hơn hẳn, hơn nửa chai rượu nọ tôi đều rót cho Gia Duy. Gương mặt Gia Duy dần phiếm hồng, da thịt thuần màu mật ong, tròng mắt bởi cơn say mà trái lại có vẻ càng thêm thẫm.

.

“Rượu ngon! Nếu ngày mai không cần phải tỉnh lại thì thật tốt quá!” Gia Duy vật trên sofa trong phòng khách cười nói.

.

Lúc ấy, chuông cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa.

.

“Gia Duy, ngày mai cậu vẫn luôn luôn phải tỉnh lại!” Tôi mỉm cười bước vào trả lời Gia Duy.

.

Giản Duy đi đằng sau tôi, hiếm được dịp hắn ta mặc đồ thường, à đấy là nếu áo da nâu hiệu Dolge & Gabbana[16] cũng được tính là đồ thường, cổ hắn cũng không còn đeo cravat, mà là một khăn choàng lông cừu ô vuông Burberry[17]. Tôi phải nói thật là tên đàn ông này, đúng là rất xứng đôi với Gia Duy.

.

Gia Duy vừa thoáng thấy Giản Duy mặt đã tức khắc biến sắc, cậu ta lên tiếng thét lớn, “Phùng Đức Long, mau lay tôi tỉnh lại, tôi lại mơ thấy ác mộng rồi!”

.

Giản Duy nở nụ cười, quả thật chẳng khác nào quỷ dữ trong mộng. Hắn một phen ôm lấy Gia Duy trên mặt đất, bế cậu ta về hướng phòng ngủ, Gia Duy liều mạng giãy giụa, Giản Duy chuẩn xác đặt cậu ta xuống chiếc giường tôi mới mua.

.

Tôi thế mới biết hắn đã chiếm đoạt Gia Duy cơ man là lần, vẫn chưa thể làm Gia Duy sinh ra nửa điểm hảo cảm với loại chuyện vốn rất mê hồn mất phách này. Hắn chẳng hiểu gì về cảm xúc.

.

Tôi kiên trì đi vào, dùng tay đè lại Gia Duy.

.

“Mau đuổi hắn đi đi, Phùng Đức Long!” Gia Duy lại hét.

.

Đáng tiếc, tôi vẫn là người thuận theo cái mạnh, ngày xưa thuận theo Gia Duy, giờ thì đã có Giản Duy còn mạnh hơn so với cậu ta nữa. Tôi đè Gia Duy lại, ráng sức trấn an cậu ta.

.

“Đừng sợ, Gia Duy, cậu an tâm giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu hưởng thụ.” Mồm tôi dịu ngọt nói xong, tay lại không chần chừ kéo khóa quần Gia Duy xuống, thay Giản Duy đưa tay xuống chầm chậm xoa nắn.

.

Tôi tin một khắc ấy Gia Duy nhất định chấn kinh rồi, quên cả giãy giụa, ngơ ngác để mặc tôi chơi đùa thân dưới của cậu.

.

Tôi cầm cái đó của Gia Duy, tất nhiên phân thân Gia Duy cũng xinh đẹp y như người cậu ta vậy. Tôi coi nó như báu vật tìm được ôm tại trong lòng bàn tay cẩn thận liếm, linh khẩu của nó, rồi âm nang, sau cùng mới ngậm toàn bộ nó vào miệng.

.

Trong khoảnh khắc Gia Duy cựa quậy chút ít, nhưng bị Giản Duy chế trụ, sau đó rất nhanh liền chịu thua cơn tê dại sinh lý. Cơ thể cậu khẽ khàng run động, thân trên bị Giản Duy ôm vào trong lòng, ánh mắt thực rõ ràng nhìn thấy tôi đang khẩu giao cho cậu. Tôi tin không có thằng đàn ông nào ngăn được loại hấp dẫn này, lẽ dễ hiểu Gia Duy cũng không ngoại lệ, cậu không kìm lòng được, tiếng rên rỉ để vuột từ trong miệng ra.

.

Giản Duy nhận được gợi ý của tôi, hắn bắt đầu đùa bỡn hai núm ngực nhỏ, nhẹ hôn sau gáy cậu, tiếp đó mới cắm ngón tay vào động sau Gia Duy mà nhẹ nhàng chọc xuyên. Gia Duy làm sao mà đã từng trải sự kích thích cả trước cả sau như thế, dường như cậu vẫn còn rơi rớt lại vài phần ý thức, run rẩy, “Mau… Ưhm, ưh… Buông… Ah ah…” Nhưng hai bắp đùi cậu vẫn không tự chủ được mà giạng rộng.

.

Giản Duy nhấc một chân cậu lên, từ đằng sau thong thả đâm vào, ít ỏi khó chịu chóng vánh đã bị khoái cảm tôi cho Gia Duy từ đằng trước và cử động đâm chọc của Giản Duy từ đằng sau, Gia Duy rất nhanh liền đạt tới cao trào.

.

Khoái cảm điên cuồng phủ ngập làn nước trong đôi mắt Gia Duy, dịch thể cậu ta vấy đầy miệng tôi, nhưng đều bị tôi tham lam nuốt cả xuống, ngay cả tí tẹo tràn ra bên miệng tôi cũng không buông tha.

.

Đến giờ phút này, cả người Gia Duy đều mềm nhũn, mặc cho chúng tôi đùa giỡn. Bất quá đích xác, đùa bỡn cậu vẫn là Giản Duy, còn tôi cùng lắm chỉ là hầu hạ Gia Duy. Về sau, chỉ cần Giản Duy đâm rút cậu từ đằng sau thôi, cũng đã có thể đưa cậu ta lên cao trào.

.

Tôi không biết thuyết phục Gia Duy theo kiểu vậy, sếp liệu có hài lòng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là dùng miệng thôi mà.

.

Hiển nhiên sau ngày hôm đó, quan hệ giữa Gia Duy và Giản Duy như lật sang một trang mới.

.

Chỉ là Gia Duy không còn xuống phòng pha trà tầng mười hai tán chuyện cùng tôi nữa.

.

Thế mà có một hôm làm tăng ca, ma xui quỷ khiến làm sao tôi lại đi lên tầng mười tám, thấy Giản Duy đang ở trong phòng pha trà tầng mười tám làm Gia Duy.

.

“Gia Duy, em coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai, đúng không hả?”

.

“Tôi lại làm sai điều gì rồi?”

.

“Hừ!” Giản Duy cười lạnh. Nói thật thì, tôi vẫn thấy Giản Duy quả thực đẹp lắm, hiềm nỗi hắn ta cứ có cái tật xấu ưa cười lạnh, do đó mới thành ra hắn thoạt nhìn bao giờ cũng có chút nham hiểm.

.

“Rốt cuộc là anh có làm không?” Gia Duy không nhẫn nại, gắt.

.

Tiếp theo là tiếng kéo khóa, Giản Duy chậm rãi rủ rỉ, “Em nói xem!”

.

Rồi thì là tiếng va đập mạnh mẽ, tiếng Gia Duy rên rỉ.

.

Tôi trộm qua khe cửa xem được, quần Gia Duy rơi xuống mắt cá chân, sấp người trên bàn nước trà, Giản Duy từ mặt sau làm cậu, đến thời điểm lên đỉnh, Gia Duy ngửa cổ kêu lên, tôi trông thấy mặt cậu, thực là một bộ dáng hưởng thụ.

.

Lại một lần khác gặp Gia Duy, ấy là hôm tôi đang đi ra ngoài toà nhà Giản thị. Vừa vặn trông thấy Gia Duy mặc một bộ quần áo tím trong chiếc Porsche[18] của Giản Duy, cần cổ cậu phất phơ thắt một dải cravat đỏ, mái tóc đen bị gió lùa hỗn độn, ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi, giống như đang nhìn đang nhìn cây cột bên trái tòa nhà, lại giống như đang nhìn cây cột bên phải.

.

Lúc sau Giản Duy lên xe, một tay hắn vùi vào trong tóc Gia Duy, kéo đầu cậu ta quay qua, một tay vứt đi điếu thuốc của cậu, trước mắt bao người đang dòm trừng trừng cùng cậu ta hôn đảo lưỡi.

.

Tôi thật vui là hai Duy hòa thuận nhau như thế, chỉ có điều tôi hiểu tình bạn của tôi với Gia Duy lúc này, cũng chỉ có thể đến được thế này mà thôi.

/.

*Tranlate note: (thực ra là lảm nhảm thôi =)) cái đoạn “Mẹ kiếp giỏi cái chym!” của bạn Gia Duy ấy, không phải Hy chém đâu =)) nguyên văn nó là [Mẹ kiếp có mà giỏi cái][điếu], điếu đọc là diao, nghĩa là cái cock của đàn ông ấy =) và chữ điểu, tức chim (con chim thôi nhớ =))), đọc bình thường thì là niao, nhưng khi thành chửi thì đọc là diao, như kiểu là cố tình chệch sang chữ điếu ấy =) nên là chỗ đó dịch đúng nguyên văn nhớ =)

còn lại Hy đáng yêu rất là thắc mắc, bên Tàu cũng gọi cái đó đó là “chym” à? *ôm mặt* =))))))))))))))))))))

.

Chú thích:

1. Corum được thành lập năm 1955 tại La Chaux-de-Fonds, Thụy Sĩ bởi Gaston Ries và cháu trai của ông, Renee Bannwart, và chỉ một năm sau, đồng hồ Corum đầu tiên đã được sản xuất. Ngày nay Corum đã thành công trong việc chế tạo những mẫu đồng hồ khác thường mà sau khi được xem qua không thể nào quên được.

2. Từ otaku ở Trung Quốc có ý nghĩa khác otaku của Nhật. Nghĩa Nhật thì thôi khỏi giải thích. Còn ở Trung, nghĩa của nó là những người suốt ngày nhốt mình trong phòng, chơi game, lên BBS, không ra khỏi cửa, không kết giao nhiều với ai, mang tính chất mỉa mai chê cười.

3 + 4 + 5.

Yves Henri Donat Mathieu-Saint-Laurent, còn được biết đến với cái tên Yves Saint Laurent (1/8/1936 – 1/6/2008), là một nhà thiết kế thời trang người Pháp, một trong những tên tuổi vĩ đại của ngành thời trang Pháp thế kỉ 20.

YSL là nhãn hiệu quần áo thời trang cao cấp tên tuổi trên thế giới qua nhiều thập kỷ, đuợc thành lập bởi nhà thiết kế tài hoa Yves Saint Laurent và đồng nghiệp của ông Pierre Bergé vào năm 1962.

Những thiết kế của Yves Saint-Laurent luôn tạo cho người mặc vẻ đẹp gợi cảm và rất sang trọng.Từ cách chọn vải đến kiểu may, ông luôn luôn nghĩ phải vuốt ve các đường nét, kéo dài đôi chân, làm nổi bật tấm lưng ong trong các bộ trang phục dành cho người phụ nữ. Thương hiệu YSL, bao gồm thời trang may sẵn, quần áo cao cấp và mỹ phẩm, nước hoa trị giá hơn 600 triệu đôla được bán cho công ty dược phẩm Sanofi vào năm 1993, sau đó được tập đòan Gucci mua lại vào năm 1999.

YSL mà mình cứ đọc là yếu-sinh-lý…

Stefano Pilati (1965) là một nhà thiết kế thời trang người Ý, từ năm 2002 trở thành nhà thiết kế chủ đạo cùng Yves Saint Laurent của nhãn hiện YSL.

6. Sắc phổ là một thuật ngữ chung chỉ các kỹ thuật thí nghiệm trong việc tách các chất hỗn hợp.

xin lỗi là tớ chỉ biết có vậy, thuật ngữ chuyên ngành của cái này nó quá dã man, tớ đọc cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung mà chẳng hiểu nổi bản nào hết -______-

7. Calvin Richard Klein (19/11/1942) là một nhà thiết kế thời trang người Mỹ, người đã khởi đầu Calvin Klein Inc. năm 1968. Ngoài quần áo, ông còn gắn tên mình với nước hoa, đồng hồ và trang sức.

Calvin Klein là một thương hiệu thời trang được nhà thiết kế Calvin Klein thành lập năm 1968. Công ty Calvin Klein Inc. có trụ sở tại Midtown Manhattan, New York và hiện tại do Phillips-Van Heusen sở hữu. Giống như các thương hiệu thời trang khác, Calvin Klein nổi tiếng với biểu tượng viết tắt của tên công ty là CK.

8. M7 là một loại nước hoa dành cho phái mạnh do YSL sản xuất năm 2002, được chế tạo bởi Alberto Morillas và Jacques Cavalier, là mùi hương nam đầu tiên của YSL kể từ khi Tom Ford nắm quyền kiểm soát chế tạo.

1 lọ 50ml có giá VN khoảng 800k ;____; vầy cũng không đắt lắm nhỉ, vì tớ thấy bọn lớp tớ dùng nước hoa cứ 700k – 1tr là chuyện bt` á ;_____;

Ngoài lề: về 1 cuộc đời rất đáng để biết của Tom Ford, có thể xem bên Phi Thiên:”Đ

9. Samuel là nhà lãnh đạo của Israel cổ đại trong Books Of Samuel trong Kinh Thánh Hebrew, đồng thời cũng được biết đến như một nhà tiên tri và được đề cập đến trong Kinh Qu’ran.

Theo các văn bản của Bools Of Samuel, ông được xức dầu Thánh cùng hai vị vua đầu tiên của vương quốc Israel là Saul và David.

10. Hebrew là từ chỉ người Do Thái cổ, khác với người Do Thái sau này.

11. Chữ số Arab thì nó cũng là số mình viết thôi (1, 2, 3, 4, 5,… ấy) -_____- ngày nay chúng ta sử dụng chính là số Arab bên cạnh số La Mã (là I, II, III, IV, V,…)

bà Hương lắm chiện -____- số thì số cha đi cho nó rồi còn bày đặt số Ả mới chả Rập -____-

Cụm từ “chữ số Arab” thật sự là tên sai, vì hệ chữ số này không được người Arab sáng chế hay dùng rộng rãi. Thay vào đó, chúng được phát triển tại Ấn Độ bởi những người Hindu vào khoảng 400 TCN. Tuy thế, vì người Arab đã truyền hệ chữ số này vào các nước Tây phương sau khi chúng được lan tràn đến Ba Tư, hệ chữ số này được có tên “Arab”. Người Arab gọi hệ chữ số này “chữ số Ấn Độ”.

Lý do tại sao số một là 1, số hai là 2, số ba là 3,… lý do là như này:

Chính là dựa vào số góc trong mỗi cách viết. Số một có một góc, số hai có hai góc, số ba có ba góc,… và số không không có góc nào.

có thấy hay không =) lâu lâu nghịch bữa cho vui =)

12. Natuzzi là nhãn hiệu của Natuzzi Group – công ty nội thất lớn nhất nước Ý – được thành lập năm 1959 bởi Pasquale Natuzzi, chuyên thiết kế, sản xuất và tiêu thụ sofa, ghế và các vật dụng phòng khách.

13 + 14 + 15.

Bordeaux là loại rượu vang được làm từ nho trồng ở khắp mọi nơi trong vùng Bordeaux, nằm rải rác không thuộc bất kỳ một vùng nào cụ thể trong vùng Bordeaux. Nó gồm dăm bảy loại nho pha trộn với nhau, nhưng chỉ có 2 loại vượt trội nhất, được thay nhau đóng vai trò chính và vai phụ, là Cabernet Sauvignon và Merlot.

Nói chung rượu vang Bordeaux không phải tên loại rượu cụ thể mà nó là các loại rượu vang thuộc vùng Bordeaux.

(có ai nhận ra đoạn này không ;;) copy nguyên xi từ bên Biển Dục qua đấy=))

Pétrus là một loại vang Bordeaux của Pomerol, được mệnh danh “ông hoàng rượu vang”, được làm ra chủ yếu từ nho Merlot, là một trong những loại rượu vang đắt tiền nhất thế giới.

Thánh Peter là người giữ chìa khóa cổng thiên đường thì ai cũng biết rồi nhé. Đây là hình rượu Pétrus và logo của nó:

16. Dolce & Gabbana là một nhãn hiệu thời trang cao cấp, được thành lập bởi hai nhà thiết kế thời trang người Ý là Domenico Dolce (sinh gần Palermo, Sicilia) và Stefano Gabbana (sinh tại Milano). Dolce & Gabbana là nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng trong giới Hollywood.

Trụ sở của công ty đặt tại Milano (Legnano). Cuộc sống riêng của hai nhà tạo mẫu Stefano Gabbana và Domenico Dolce trở nên nổi tiếng với công chúng năm 2005 khi họ chính thức tuyên bố sự cách ly trong đời sống riêng. Tuy nhiên, việc kinh doanh vẫn không thay đổi và cả hai vẫn tiếp tục thiết kế cùng nhau.

17. Burberry là nhãn hiệu thời trang cao cấp của Anh, chuyên sản xuất nước hoa và các phụ kiện thời trang, nổi tiếng với phong cách sọc kẻ, ô vuông và những mẫu thời trang dành riêng cho giới công sở.

18. Porsche là một dòng ôtô hạng sang của Đức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau