Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 13: Mở phiên tòa.

Trước Sau
Mục Từ Túc trở về vào buổi sáng ngày mở phiên tòa. Vì anh có thêm bằng chứng và lời khai mới, hơn nữa còn được hai nhà Duẫn Ngôn và Lục Tiêu ủy thác vụ kiện của họ, do đó anh phải ở lại một đêm ở Yến Kinh để sửa soạn tài liệu cần thiết cho phiên tòa, còn chuẩn bị sẵn thêm một phần để nộp sau phiên điều trần.

(Phiên điều trần là 1 thủ tục hành chính đảm bảo cho người vi phạm có hành vi hạn chế cạnh tranh có cơ hội trao đổi các vấn đề có liên quan đến vụ việc để tránh áp đặt vị trí đơn phương của NN và quyết định của hội đồng xử lý trong phiên điều trần là 1 quyết định xử lý hành chính.)

Mặc dù thời gian hơi gấp gáp nhưng Mục Từ Túc cũng không lo lắng hay hồi hộp, anh còn sắp xếp mọi chuyện chu đáo gọn gàng. Vụ án này là tiếc nuối lớn nhất ở đời trước của anh, đến khi lấy được hệ thống vả mặt, Mục Từ Túc không biết bao nhiêu lần dùng năng lực của hệ thống để mô phỏng lại tình huống mở phiên tòa của vụ án này. Cho dù vậy, coi như nhà họ Vu có khả năng mời luật sư giỏi nhất Trung Hoa đến, Mục Từ Túc vẫn có thể nọc cổ bọn chúng ra treo đánh trong phiên tòa!

Buổi sáng tám giờ, khi Mục Từ Túc đến trước cổng tòa án, gia đình Kiều Tây đã chuẩn bị sẵn sàng, còn gia đình của Lục Tiêu thì đứng cách đó không xa, Duẫn Ngôn vẫn chưa khỏe lại để ra tòa, vì thế Mục Từ Túc không để cậu bé đến đây.

"Sợ không? Nếu lo lắng thì em có thể đứng đợi ở ngoài." Mục Từ Túc đi đến bên cạnh Kiều Tây, cúi đầu nhìn cô bé đã gầy đi không ít.

Tuy nhiên lần này, Kiều Tây chủ động ngẩng đầu lên mỉm cười với Mục Từ Túc "Không sợ, có anh Mục ở đây, em không sợ gì hết."

"Em giỏi lắm." Mục Từ Túc xoa đầu cô bé rồi giải thích cho cô bé những điều cần lưu ý trong phiên tòa.

"Trong quá trình diễn ra phiên tòa cần phải giữ đầu óc tỉnh táo, em không cần phải nói gì cả, kể cả những câu hỏi của luật sư bên phía đối phương, em có quyền giữ im lặng nếu không muốn trả lời. Cứ thư giãn, mọi chuyện để anh lo."

"Dạ." Kiều Tây gật đầu và chủ động đi theo sau lưng Mục Từ Túc.

Cô bé đã không còn sợ hãi nữa.

Chín giờ, thư ký tòa án đúng giờ đến và bắt đầu chuẩn bị cho phiên tòa. Chủ yếu là vì bị Mục Từ Túc gửi thông báo dẫn đến việc mất tư cách du học, nên đợt mở phiên tòa lần này, cả nhà Vu Mỹ Thiến đều có mặt đầy đủ.

"Giữ vững tỉnh táo." Lo Kiều Tây mất bình tĩnh, Mục Từ Túc vỗ vai cô bé.

"..." Kiều Tây miễn cưỡng gật đầu, nhưng trước mặt là kẻ cầm đầu bắt nạt mình, sắc mặt cô bé vẫn là tái nhợt.

Ngay sau đó, thẩm phán và bồi thẩm đoàn đi vào vị trí, Mục Từ Túc ngẩng đầu nhìn thì nhất thời hơi kinh ngạc.

Không biết là do bất ngờ hay trùng hợp ngẫu nhiên, hai trong số ba thành viên trong bồi thẩm đoàn là nữ, mà thẩm phán cũng là nữ.

Nói chung, trong các trường hợp liên quan đến phụ nữ và trẻ em, phái nữ sẽ dễ có sự đồng cảm hơn, tất nhiên, với tư cách là thẩm phán và bồi thẩm đoàn, họ vẫn phải dựa vào các nguyên tắc pháp luật để đưa ra quyết định, nhưng về mặt tình cảm, sẽ có một chút xíu thiên vị.

Vì vậy đó là một lợi thế không nhỏ đối với phụ nữ hoặc trẻ em. Ở nước M, nếu nguyên cáo cảm thấy quyền và lợi ích của mình bị xâm phạm thì có thể yêu cầu mở lại phiên tòa. Nhưng ở Trung Hoa thì không.

Mặc dù vậy, tổ hợp này đối với phe Mục Từ Túc vừa có lợi lẫn có hại. Bởi vì bị cáo Vu Mỹ Thiến cũng là một đứa trẻ, phần còn lại sẽ phụ thuộc vào anh và luật sư của đối phương, xem ai có thể tranh thủ được sự đồng tình và tình cảm nhiều nhất trong phiên tòa này.

Chính thức bắt đầu phiên tòa.

Bởi vì liên quan đến các chứng cứ đã được trao đổi trước đó, nên các yêu cầu, lý do và nội dung trình bày chứng cứ đều đã được xét duyệt thông qua. Đồng thời, trọng tâm của phiên tòa đã đến – Luật sư của bị cáo sẽ bác bỏ những bằng chứng và lời khai của nguyên cáo, hơn nữa sẽ trình lên bằng chứng của mình.

Điểm phản bác đầu tiên của luật sư bị cáo, liệu Kiều Tây có thật sự bị bạo lực học đường hay không.

Nhân chứng thứ nhất của hắn là giáo viên chủ nhiệm của lớp Kiều Tây.

"Cô dạy lớp này được bao lâu rồi?" Tất nhiên là luật sư của nhà họ Vu có chuẩn bị trước khi đến, giọng điệu hỏi thăm cũng có dự tính sẵn trong đó, cho nên giáo viên chủ nhiệm của lớp Kiều Tây cũng không rụt rè mà trái lại rất tự tin và bình thản.

"Được một năm, từ lúc bọn nhỏ lên cấp hai, tôi vẫn luôn chủ nhiệm bọn nhỏ."

"Cô là mỗi ngày đều gặp mặt những học sinh này của mình?"

"Đúng vậy."

"Vậy những học sinh này có tin tưởng cô không?"

"Đương nhiên là tin tưởng tôi."

Thoạt nhìn là ba câu hỏi vô ích, nhưng đây là một phiên tòa, luật sư của bị cáo chắc chắn sẽ không làm chuyện thừa thãi. Đúng như dự đoán, một giây sau chính là trọng điểm.

"Vậy trong quá trình giảng dạy của mình, cô có thấy Kiều Tây bị Vu Mỹ Thiến và bạn bè trong lớp bắt nạt không?"

"Không có, tôi chưa từng thấy."

"Vì vậy cô có chắc chắn đến thời điểm hiện tại, Kiều Tây chưa từng bị bạo lực học đường không?"

"Tôi chắc chắn!"

Chủ nhiệm lớp nói rành mạch lưu loát, nhưng Kiều Tây lại không dám tin trợn to hai mắt. Đây rõ ràng là nói bậy! Đám người Vu Mỹ Thiến đúng là không làm gì trước mặt chủ nhiệm lớp, nhưng thương tích trên người cô bé là thật, thường xuyên bị ép phải xin nghỉ học là có, tại sao cô giáo lại có thể coi như chưa từng xảy ra?

Nhưng chưa tới lượt bọn họ trình bày nên Kiều Tây phải bấm bụng chịu đựng.

Về phần luật sư của nhà họ Vu, hắn không quan tâm đến phản ứng của Kiều Tây, tiếp tục hỏi chủ nhiệm lớp "Tôi đã xem qua lời khai của cô đã cung cấp, trong đó có ghi rằng vào ngày nguyên cáo tự sát, luật sư của nguyên cáo đã gọi điện cho cô, có đúng không?"

"Đúng. Thời gian vào tầm khoảng hơn ba giờ đến bốn giờ chiều, anh ta đột nhiên gọi điện bảo tôi là Kiều Tây muốn tự sát, nhưng lúc đó Kiều Tây không có trong lớp nên tôi đã gọi cho bên quản lý ký túc xá."

"Nhưng trong lời khai của cô có ghi là, vào buổi sáng cùng ngày, chính miệng nguyên cáo nói muốn xin nghỉ, đúng không?"

"Dạ đúng."

"Chắc chắn lúc đó nguyên cáo không có bị uy hiếp?"

"Không có."



"Tôi đã hỏi xong." Luật sư của nhà họ Vu bày tỏ mình đã hỏi xong.

Đoạn hỏi đáp này trông có vẻ bình thường nhưng lại khiến thẩm phán và bồi thẩm đoàn nảy sinh nghi ngờ. Chủ nhiệm lớp sớm chiều gặp mặt mà không biết Kiều Tây muốn tự sát, tại sao Mục Từ Túc cách xa ngàn cây số như thế lại biết rõ chẳng khác gì nhà tiên tri?

Nhưng Mục Từ Túc vô cùng bình tĩnh, dù sao mánh khóe của các câu hỏi đó cũng không phải là rắc rối lớn gì.

Sau khi chào hỏi quan tòa xong, anh đứng dậy hỏi chủ nhiệm lớp câu hỏi đầu tiên "Tôi muốn hỏi cô, thân chủ của tôi có xin cô giúp đỡ trong thời gian ở trường không?"

Chủ nhiệm lớp gật đầu "Có, nhưng đó chỉ là..." Đùa giỡn? Cô ta muốn giải thích nhưng bị Mục Từ Túc cắt ngang.

"Chính là xin giúp đỡ, hơn nữa còn là xin giúp đỡ vì bị bạo lực, có đúng không!"

"Đúng..." Chủ nhiệm lớp lúng túng gật đầu, cảm thấy câu hỏi của Mục Từ Túc có chút vi diệu.

"Nhưng cô cũng không có xem trọng, phải không?"

"Không phải là không xem trọng, bởi vì là..."

"Là đùa giỡn?" Mục Từ Túc tiếp lời chính xác "Cô cảm thấy thân chủ của tôi bị bạn bè kỳ thị là vì hoàn cảnh gia đình chứ không phải là vì bị bắt nạt?"

Chủ nhiệm lớp nói "Đúng. Chính là như vậy."

"Tôi còn một câu hỏi khác." Mục Từ Túc không quan tâm đối phương trả lời đúng hay sai, tiếp tục hỏi "Tôi có điều tra qua, cô đã từng chủ nhiệm một lớp 12 ôn thi đại học. Tất nhiên là mức lương của giáo viên dạy lớp ôn thi cao hơn giáo viên của các lớp bình thường khác. Hơn nữa, cô cũng có ý định nhắm đến vị trí tổ trưởng chuyên môn. Nhưng vì nguyên nhân gì mà cô lại chuyển xuống dạy lớp 10?"

"Vì lí do cá nhân..."

"Chẳng lẽ không phải vì sai lầm của cô sao? Một năm trước, một học sinh nam của lớp 12/2 đã tự sát, dẫn đến việc làm cô mất tư cách thăng tiến, không thể không chịu kỷ luật và chuyển xuống lớp mười."

Tự sát? Mục Từ Túc nói đến đây làm thẩm phán và các thành viên trong bồi thẩm đoàn choáng váng. Ngay cả Kiều Tây cũng vô cùng kinh ngạc, cô bé học với chủ nhiệm lớp được một năm nhưng tới giờ chưa từng nghe nói qua chuyện này.

"Đây là chứng cứ mà tôi tìm được gần đây." Mục Từ Túc đưa túi hồ sơ cho thư ký tòa án rồi nói tiếp "Tôi tìm được hai học sinh của lớp 12/2 này, hai học sinh kia nói lời trăn trối cuối cùng của học sinh nam đó là 'Tôi đáng ra không nên đi học'."

"Dĩ nhiên, đứa trẻ đó không chết ở trường nên nhà trường không cần phải chịu trách nhiệm, nhưng hãy nhìn vào lời trăn trối này xem, là một giáo viên chủ nhiệm nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, đây chẳng phải là trá hình cho lỗi lầm không làm tròn trách nhiệm hay sao?"

Luật sư nhà họ Vu thầm giật mình trong lòng, lập tức giơ tay định cắt đứt lời của Mục Từ Túc "Kính thưa quan tòa, tôi phản đối, tôi cho rằng những vấn đề kia không liên quan đến vụ án lần này."

Mục Từ Túc nói "Có liên quan! Hai trường hợp này thoạt nhìn không liên quan đến nhau nhưng lại có liên hệ mật thiết với nhau, bởi vì thân là giáo viên chủ nhiệm mà lại vô trách nhiệm trước cái chết của học sinh, lời khai của một giáo viên tắc trách như thế liệu có thể hoàn toàn đáng tin tưởng không?"

Thẩm phán "Phản đối không hiệu lực."

Rất tốt! Mục Từ Túc nhìn thẳng vào mắt chủ nhiệm lớp, nói tiếp "Nếu đổi lại là một người bình thường, trải qua sự kiện đẫm máu như thế, sự nghiệp sau này chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Nhưng cô lại không hề lo sợ, bởi vì cô có quan hệ với hiệu trưởng. Xin lỗi, tôi có thể hỏi tại sao cô được tuyển chọn vào trường này không?"

"Tất nhiên là nộp đơn xin việc rồi." Chủ nhiệm lớp bắt đầu đổ mồ hôi hột.

"Nhưng tôi không tìm thấy thông tin giáo viên của cô trên các trang web giáo dục. Kính thưa quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn, xin mời mọi người xem cái này."

(Tham khảo web tra cứu thông tin giáo viên của Việt Nam:

Đó là một tờ đơn tuyển dụng của trường học quốc tế. Trên đó ghi rõ điều kiện tiên quyết khi nộp đơn tuyển dụng là phải có bằng cấp giáo viên.

"Xin hỏi một giáo viên không có bằng cấp như cô đây, sao lại được nhận vào trường quốc tế, đã vậy còn được phân làm chủ nhiệm lớp chọn, và còn là một lớp sắp thi đại học?"

"Tôi..."

"Tôi xin nói giúp cô, là dựa vào quan hệ phải không?"

"Ân huệ tiến cử, vì ỷ đi vào cửa sau nên cô mới không hề kiêng kỵ, vì ghen tị đồng nghiệp của mình có xuất thân bình thường nhưng có thể trở thành giáo viên chính thức, nên cô cũng giận cá chém thớt với những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt, đúng không?"

"Nói năng bậy bạ!" Chủ nhiệm lớp bị lột trần trước mọi người, nhất thời đỏ rần cả mặt.

"Trẻ con thời nay không dễ quản lý, đặc biệt là những học sinh được đặc cách tuyển thẳng như Kiều Tây. Trong một lớp học toàn con em nhà giàu, những đứa trẻ đó không thể hòa đồng với tập thể, lại không có tiếng nói chung, không phải người của thế giới đó mà lại bị bắt thả vào thế giới đó, giáo viên như tôi có thể làm được gì đây? Là lỗi của tôi hết sao?"

"Cô có lỗi hay không, tòa án tự có quyết định. Tôi hỏi cô, từ khi bắt đầu bạo lực học đường, cô còn nhớ Kiều Tây đã đến tìm mình mấy lần không?"

"Tôi, tôi..."

"Để tôi nói giúp cô, ngày x tháng năm xx, lần đầu tiên cô bé tới tìm cô là vì bị chửi rủa."

"Ngày x tháng x năm xx, lần thứ hai cô bé tìm cô là vì bị đánh, Vu Mỹ Thiến và đám bạn cùng phòng cưỡng ép Kiều Tây quỳ gối lạy bọn họ, hơn nữa cũng thực sự đã ép cô bé quỳ xuống."

"Ngày x tháng x năm xx, lần thứ ba cô bé đến tìm cô là vì có học sinh nam nhìn trộm cô bé thay đồ, hơn nữa còn giở trò đồi bại với cô bé trong giờ học bơi."

"Ngày x tháng x năm xx, lần thứ tư cô bé tới tìm cô là vì đồ đạc ba mẹ cô bé gửi lên bị ném ra ngoài, hơn nữa cô bé cũng bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, Vu Mỹ Thiến còn nói với cô bé một là đeo vòng cổ làm chó cho bọn họ, hai là bị đuổi ra khỏi phòng."

"Ngày x tháng x năm xx, lần thứ năm cô bé đến tìm cô... Còn có lần thứ sáu, là trước khi cô bé lên trên sân thượng muốn tự sát, cô bé bị cởi sạch quần áo ép chụp ảnh khỏa thân, còn bị uy hiếp nếu như không quan hệ với nhiều học sinh nam, Vu Mỹ Thiến và đám bạn của cô ta sẽ phát tán những bức ảnh đó đi."

"Thân chủ của tôi lần nào cũng kể sự thật cho cô, nhưng cô đều không quan tâm, có đúng không!"

"Tôi đúng là không có để ý, vì em ấy chỉ kể lại bằng miệng, chuyện xảy ra như thế nào đều không có người chứng minh, em ấy cũng không có chứng cứ. Tôi làm sao có thể tay không đi buộc tội những học sinh khác chứ?" Chủ nhiệm lớp bắt đầu cuống cuồng "Huống chi, đều là trẻ con cả mà, trẻ con sao thể độc ác đến như vậy?"

"Đúng, trẻ con làm sao có thể độc ác, nhưng tại sao cô lại có thể vô trách nhiệm như vậy? Sáu lần, là sáu lần! Mời cô nói cho tôi biết, những chuyện này đều là đùa giỡn sao!"

Mục Từ Túc nói những lời này ra, hiện trường đều xôn xao. Thẩm phán cũng khẽ nhíu mày.



Thế cục bỗng thay đổi trong chớp mắt. Luật sư ngồi phía đối diện không khỏi siết chặt cây bút trong tay mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.

Đúng là bất ngờ. Mục Từ Túc nhìn còn trẻ, dáng vẻ trông giống các tiểu minh tinh thời nay, nhưng phong cách lại vô cùng quyết đoán, tựa như lưỡi đao sắc bén chém trúng điểm chết của đối thủ.

Nhưng cũng may là hắn có hậu chiêu. Sau khi chủ nhiệm lớp rời khỏi, nhân chứng thứ hai cũng nhanh chóng có mặt, là bác sĩ phục trách ca cấp cứu của Kiều Tây.

"Tôi hỏi anh, Kiều Tây có còn là xử nữ không?"

"Đúng."

"Nói cách khác là cô bé không có bị người khác cưỡng ép xảy ra quan hệ, đúng không?"

"Đúng!" Bác sĩ khẳng định.

Sau đó luật sư của nhà họ Vu yêu cầu trình chiếu một đoạn video, là bạn cùng lớp của Kiều Tây.

"Chúng em không chơi với Kiều Tây nhưng không có bắt nạt bạn ấy, kiểu con gái bữa khóc bữa nháo thế này, đặc biệt ảnh hưởng đến hòa bình trong lớp."

"Đúng vậy, bạn ấy luôn nói người khác chửi mắng đánh đập mình, nhưng bình thường tụi em đều chơi đùa với nhau như vậy, còn bạn ấy là lá ngọc cành vàng, đụng chút cũng không cho."

Nói bậy nói bạ! Sắc mặt của Kiều Tây trở nên ảm đạm. Nhưng lời kế tiếp của luật sư kia càng khó nghe hơn.

"Ở đây có ba mươi lời khai đến từ học sinh cùng lớp với nguyên cáo. Chúng tôi đã được sự đồng ý của người giám hộ, mỗi một lời khai của các học sinh đều được kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối. Để chứng minh lời khai của các em là thật."

"Đồng thời, tôi cũng lấy được giám định tinh thần từ bệnh viện của nguyên cáo."

Kiều Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, Mục Từ Túc đặt tay lên vai cô bé, ý bảo cô bé bình tĩnh.

Nhân chứng thứ ba có mặt, là bác sĩ tâm lý của Kiều Tây.

"Xin hỏi anh là bác sĩ tâm lý chính của nguyên cáo phải không?"

"Đúng."

"Có phải nguyên cáo bị bệnh trầm cảm và chứng hoang tưởng nhẹ?"

"Đúng."

"Vậy tôi đưa ra một giả thuyết, nếu cô bé trong giai đoạn phát bệnh, có khả năng tự làm hại bản thân không, ngoài ra sau khi tỉnh táo lại liền hoang tưởng vết thương trên người là do bị bạo lực học đường gây ra không?"

"Nhìn từ góc độ y học mà nói thì có thể, nhưng..." Bác sĩ muốn vết thương do tự ngược và vết thương do bị bạo lực học đường là hoàn toàn khác nhau, nhưng luật sư kia không cho anh ta cơ hội giải thích.

"Bởi vì cô bé mắc bệnh tâm thần, đúng không?"

"...Đúng."

"Cảm ơn, tôi đã hỏi xong." Luật sư của nhà họ Vu hỏi xong liền quay trở về chỗ ngồi.

Mà sau khi hắn hỏi xong, Vu Mỹ Thiến ngồi ở chỗ bị cáo trông vô cùng đắc ý, cô ả cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Lời của kẻ điên không thể xem là thật, chỉ cần bác bỏ Kiều Tây từng bị bạo lực học đường là cô ả sẽ thắng kiện.

"Luật sư bào chữa có muốn nói gì không?" Thẩm phán theo quy định hỏi.

Mục Từ Túc đứng lên, anh thở dài lấy túi hồ sơ thứ hai ra "Liên quan đến những suy đoán của luật sư bị cáo, tôi phải lấy thêm chứng cứ ra."

"Tôi có thể chứng minh thân chủ của tôi không phải là suy nghĩ chủ quan. Kính thưa quan tòa, tôi xin đưa thêm chứng cứ mới."

"Đồng ý."

Mục Từ Túc đệ trình chứng cứ thứ hai của ngày hôm nay lên, mà nội dung trong đó khiến tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Kiều Tây thấy bức ảnh mà Mục Từ Túc chụp vết thương bị trói trên cổ tay của mình. Đồng thời còn kèm theo hai bảng kết quả kiểm tra thương tật khác, đó là của Duẫn Ngôn và Lục Tiêu, cũng đều có vết thương trên tay giống như Kiều Tây."

"Hai năm trước, thân chủ của tôi vẫn còn học ở trường huyện, chưa bao giờ lên thành phố. Xin hỏi, nếu cô bé hoang tưởng bị bạo lực học đường, vậy tại sao trên tay bọn họ đều có thương tích giống nhau?"

"Ngoài ra, sẵn có bác sĩ ở đây tôi cũng muốn hỏi một câu, nguyên lý hoạt động của máy phát hiện nói dối là dò hỏi người nói tự nhận định bản thân không nói dối, đúng không?"

"Đúng."

"Như vậy theo góc nhìn của bác sĩ, những đứa trẻ này nói đúng sự thật, phải không?"

"Đúng!"

Câu hỏi này của Mục Từ Túc làm không ít người ở đây hoang mang nhẹ. Luật sư của đối phương vô thức nhíu mày lại, cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Mục Từ Túc sao có thể thay bọn họ nói chuyện?

Đúng như dự đoán.

"Nếu bọn họ không cảm thấy bản thân mình bắt nạt bạn học thì sao?"

Giọng nói của Mục Từ Túc không lớn, nhưng mỗi một chữ một câu như có sức nặng ngàn cân, khiến người nghe không thể thở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau