Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 48: Vật về nguyên chủ.

Trước Sau
“Các người muốn làm gì!” Phản ứng đầu tiên của cậu mợ Bán Hạ là phản kháng. Nhưng cảnh sát đưa ra tội danh khiến họ rét cả người.

“Chiếm giữ bất hợp pháp nhà của người khác, chứng cứ xác thật, mời anh đi theo chúng tôi.” Cảnh sát còn nói thêm một câu “Người báo cảnh sát là luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh, được ủy thác bởi cháu ngoại, người đang đứng tên căn nhà mà các người đang xâm chiếm bất hợp pháp.”

“Không phải vậy, các anh nghe tôi giải thích!” Cậu Bán Hạ nghe thế lập tức luống cuống, hơn nữa cũng chú ý đến ánh mắt của các đồng nghiệp, hắn ta vội vàng giải thích “Các anh đừng hiểu lầm, thằng cháu tôi nó nói bậy đấy ạ, chúng tôi đã được cho phép ở rồi, là em gái tôi cho phép.”

“Nhưng chủ nhà là cháu ngoại của anh, không phải em gái của anh! Hơn nữa cậu bé đã nói rõ ràng, các người là uy hiếp cậu bé nếu không giao nhà, không giả làm chứng cứ cứu cha dượng ra thì các người sẽ không trả tiền thuốc men cho mẹ cậu bé đang nằm viện. Không chỉ có vậy, luật sư cũng đã có bằng chứng về vụ bạo hành, đồng thời việc các người náo loạn tại bệnh viện cũng được camera giám sát ghi lại.”

“Đó là chuyện nhà chúng tôi, các anh trực tiếp bắt người như thế là không đúng!”

“Nói dài dòng với hắn làm gì!” Một cảnh sát khác sốt ruột chen vào “Để tôi nói rõ ràng với anh! Theo điều 40 của , nếu xâm phạp bất hợp pháp nơi cư trú của người khác thì sẽ bị giam giữ không dưới mười ngày và không quá mười lăm ngày, đồng thời phạt tiền không dưới năm trăm và không quá mười ngàn nhân dân tệ. Điều 45 của quy định, xâm phạm bất hợp pháp nơi cư trú của người khác sẽ bị phạt tù không quá ba năm hoặc là tạm giam.”

“Đặc biệt là anh có hành vi ép buộc người khác.”

“Tôi không có ép buộc, là bọn họ tự nguyện!”

“Còn chưa hiểu? Vậy tôi sẽ nói chi tiết cho anh. Nếu anh vào ở sau khi nhận được sự đồng ý của các thành viên gia đình hoặc người giám hộ, đúng là không thể cấu thành tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Tuy nhiên, nếu sử dụng phương pháp cưỡng chế buộc người khác đồng ý, trái với nguyện vọng thật sự của các thành viên gia đình hoặc người giám hộ, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc cấu thành tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

“Trong trường hợp này, anh lại đe dọa cháu trai của mình, với lại cháu ngoại của anh cũng bày tỏ không đồng ý, cho nên bây giờ việc làm của anh chính là phạm pháp.”

“Được rồi, đừng đôi co nữa, mau đi theo chúng tôi!”

Bọn họ nói xong liền cưỡng chế mang cậu mợ Bán Hạ đi.

Lúc này ở bên phía căn hộ, bà ngoại Bán Hạ cũng bị cảnh sát nữ mang đi. Một lát sau, Mục Từ Túc và Bán Hạ đi lên lầu, nhưng vừa bước vào nhà, Bán Hạ không khỏi đỏ hoe mắt.

“Sao vậy?” Mục Từ Túc cúi đầu hỏi.

“Không có.” Cậu bé mím môi không nói.

Mục Từ Túc nhìn xung quanh ngôi nhà, bỗng chốc hiểu ý của cậu bé.

Bán Hạ nói không có là chỉ những món đồ mà mẹ cậu bé để lại trong căn nhà này, trong thời gian dài cậu mợ và bà ngoại ở đây, toàn bộ đều đã không còn.

Đi vào căn phòng quen thuộc, Bán Hạ cầm tay Mục Từ Túc và kể cho anh nghe những thay đổi trong đây.

“Lúc trước ở ban công nhỏ này trồng rất nhiều hoa, mẹ em rất thích hoa, nhưng sau đó thì không còn trồng nữa. Sau khi dọn qua nhà cha dượng cũng không trồng, bởi vì cha dượng không cho, nói là lãng phí tiền.”

“Còn ở đây, vốn không có đống trang sức bừa bộn này, mẹ em cũng giống mẹ Kinh Mặc, biết làm nhiều món đồ thủ công nhỏ xinh, đem trang trí khắp nhà trông rất ấm áp, rèm cửa sổ cũng không có dùng màu sắc xấu xí như vậy.”

Bán Hạ nhìn xung quanh, cậu bé càng nói đôi mắt càng đỏ, và điều khiến cảm xúc của Bán Hạ vỡ òa là khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ.

Bàn trang điểm lạ lẫm, trong tủ quần áo treo đầy quần áo xa hoa lộng lẫy, và cả miếng giẻ lau nhỏ bị vứt trên sàn.

Đây là… Bán Hạ nhặt lên xem. Miếng vải dày và mềm, không giống như chất liệu mà những giẻ lau bình thường nên có. Sau khi mở miếng giẻ ra xem, có thể thấp thoáng thấy được mũi kim thêu long phượng ẩn dưới những vết dơ.

Đây rõ ràng là chiếc váy cưới mà mẹ đã mặc cho cậu bé xem khi còn nhỏ.

Đây là bảo bối duy nhất của mẹ cậu bé, và cũng là kỷ vật để mẹ tưởng nhớ cha. Nhưng những người này sao lại dám! Bọn họ sao lại nỡ làm như vậy?

“A!” Cảm xúc của Bán Hạ bùng nổ trong thoáng chốc.

“Đây không phải là đồ của mẹ tôi!” Cậu bé hung hăng vung tay gạt đổ tất cả đồ trang điểm đắt tiền xuống đất.

“Đây cũng không phải là nhà của tôi!” Chăn trên giường cũng bị ném xuống.

“Còn những thứ này nữa, đều không phải, vứt, vứt hết!” Cậu vé vừa khóc vừa đi tới trước tủ quần áo lôi hết đồ trong tủ vứt ra ngoài, nhưng vì sức lực có hạn nên kéo vài lần đều không rớt, cuối cùng cậu bé chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, bụm mặt khóc nức nở.

Thật quá đáng, bọn họ thật quá đáng, Bán Hạ khóc vô cùng đau lòng.

Mục Từ Túc muốn ôm cậu bé nhưng lại bị ôm ngược trở về.

“Anh Mục, em muốn bọn họ ngồi tù!” Đứa trẻ trong lòng anh nói bằng giọng điệu tuyệt vọng và hận ý ngút trời “Cho dù là cha dượng hay bà ngoại và cậu, em đều muốn bọn họ phải ngồi tù!”



“Bọn họ lúc nào cũng ức hiếp mẹ em, nếu không phải vì họ, mẹ em sẽ không nằm viện như bây giờ.”

“Mẹ con em nhất định sẽ sống hạnh phúc đầm ấm bên nhau, ăn không ngon cũng không sao, không có quần áo đẹp cũng không sao, không thể đi vườn thú cũng không hề gì, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần mẹ em khỏe mạnh là được.”

“Không sao không sao. Sau này em và mẹ sẽ sống bình yên hạnh phúc.” Mục Từ Túc vỗ lưng an ủi cậu bé.

Nhưng Bán Hạ lại lắc đầu nói “Sẽ không đâu, đã ba ngày rồi, bác sĩ nói nếu ngày mai vẫn không tỉnh lại…” Bán Hạ nghẹn ngào không nói nên lời. Mãi đến một lúc lâu sau cậu bé mới bình tĩnh lại “Xin lỗi, tại em đưa ra yêu cầu quá vô lý.”

Bán Hạ biết Nhà nước có luật pháp cố định, không phải cậu bé hy vọng những người đó vào tù là họ nhất định sẽ vào tù. Mặc dù Mục Từ Túc nguyện ý giúp đỡ cậu bé nhưng anh cũng là một luật sư tuân thủ luật pháp.

“Em xin lỗi.” Cậu bé thều thào nói lại lần nữa.

Nhưng Mục Từ Túc lại trịnh trọng cam kết với cậu bé “Anh nhất định sẽ khiến họ phải chịu trách nhiệm cho những việc mà họ đã làm. Bao gồm cả bà ngoại và cậu của em.”

“Anh Mục, chúng ta thật sự có thể để bọn họ ngồi tù sao?” Bán Hạ nhìn chằm chằm Mục Từ Túc với ánh mắt tràn ngập khát vọng.

Mục Từ Túc nghiêm túc gật đầu “Có thể.”

“Cám ơn.” Bán Hạ nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày tối tăm.

Một lát sau, tâm tình của Bán Hạ cũng dần bình ổn lại. Mục Từ Túc và cậu bé đi kiểm tra xung quanh nhà. Trước khi rời đi, Bán Hạ chỉ mang theo một chậu hoa nhỏ, bên trong là một cây bạc hà bị héo hơn phân nửa.

Đây là món đồ duy nhất thuộc về mẹ con cậu bé trong căn nhà này, nếu không phải chậu hoa quá nhỏ ít bị chú ý thì đã bị vứt đi rồi, mà cây bạc hà này cũng thật kiên cường.

Bán Hạ cẩn thận ôm chậu hoa vào lòng, sau đó quay đầu nhìn căn hộ xa lạ này. Cậu bé tin tưởng lúc quay về, nơi này sẽ hoàn toàn trở thành mái ấm chỉ thuộc về mẹ con cậu bé.

Giống như Mục Từ Túc đã nói, cuộc sống luôn sẽ trở nên tốt hơn. Nhà vẫn còn đó, mẹ cậu bé chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Sau khi rời khỏi căn hộ, Mục Từ Túc đi tìm bộ phận chuyển giao tài sản của chung cư hỏi thăm một vài chi tiết về bà ngoại và cậu Bán Hạ khi còn sống ở đây. Lúc này anh mới dẫn Bán Hạ về bệnh viện.

Sau đó anh phải đi gặp Trác Tử Dung, nhưng vừa mới lấy điện thoại ra thì nhận được một số điện thoại lạ gọi đến.

“Xin chào, tôi là Mục Từ Túc.”

“Xin chào luật sư Mục, tôi là trợ lý mới của anh.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nam rất êm tai, nhưng giọng điệu mềm mại đặc biệt này khiến Mục Từ Túc cảm thấy giống như đã từng nghe qua.

Anh suy nghĩ một lát nhưng không nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu, cuối cùng quyết định giao công việc cho vị trợ lý mới kia trước “Cậu sắp xếp lại những tài liệu tôi để trên bàn theo thứ tự thời gian. Sau đó tìm hậu cần yêu cầu đổi một kệ sách lớn hơn, tiện thể kêu bọn họ đặt tài liệu gọn gàng lên kệ sách hộ tôi.”

“Vâng, còn gì nữa không?” Bất ngờ là vị trợ lý mới ở đầu dây bên kia ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì phòng làm việc của Mục Từ Túc đã bừa bộn đến mức không còn chỗ để đặt chân, ngay cả những người làm chung cơ quan bước vào cũng sẽ hoài nghi nhân sinh, nhưng vị trợ lý mới này lại không tỏ vẻ gì cả.

Mục Từ Túc thấy vậy thì chần chừ hỏi “Một mình cậu làm nổi không?”

“Tôi có thể, luật sư Mục cứ yên tâm!” Có vẻ như cậu trợ lý mới này sợ bị nghi ngờ nên hơi hoảng, giọng nói cũng trở nên dồn dập.

“Đừng hoảng, tôi là sợ cậu vất vả. Nếu cậu có thể làm được thì xin nhờ cậu.”

“Không sao, không vất vả.” Trợ lý khéo léo trả lời, lại hỏi Mục Từ Túc vài chi tiết về việc sắp xếp tài liệu theo thứ tự, sau đó nhắc nhở Mục Từ Túc một câu ‘nhớ ăn cơm’ rồi cúp điện thoại.

“Nhớ ăn cơm…” Mục Từ Túc suy ngẫm câu nói đầy vẻ quan tâm này, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Chắc chắn anh đã nghe qua giọng nói của cậu trợ lý này ở đâu đó rồi, đặc biệt là sự quan tâm đột ngột nhưng không làm người ta khó chịu này, chắc chắn anh đã từng nghe qua.

Có điều bây giờ chuyện này không phải là chuyện quan trọng, anh phải tới viện điều dưỡng tìm Trác Tử Dung.

Chỉ có thể nói bây giờ nhà họ Thời đã đến bước đường cùng, nhưng bản chất vẫn là một con rết trăm chân sống dai.

Khi Mục Từ Túc đến viện điều dưỡng thì gặp phải một bóng người mặc áo vest giày da quen thuộc, càng chứng minh suy đoán của anh là đúng.

Thời Vọng Tuyền, cha của Thời Cẩm, anh cả của Thời Cảnh Xuân, cũng là người đang nắm quyền nhà họ Thời. Hơn nữa người này còn xuất hiện trước mặt chị em Trác Tử Dung trong thời gian này, bất kể từ góc độ nào cũng đều khiến người ta phải cảnh giác đề phòng.

“Luật sư Mục, lại gặp mặt.” Không hổ là người nắm quyền nhà họ Thời, chuyện đã đến nước này mà lão ta vẫn có thể làm ra vẻ trưởng bối hiền hậu cười nói với Mục Từ Túc, dù trong lòng đã hận anh thấu xương.

Nhưng đây cũng là điều khiến Mục Từ Túc khinh bỉ nhất, tâm địa thối nát nhưng lại khoác vẻ ngoài đoan chính.

Ở đời trước, trong vụ án bạo lực học đường của Vu Mỹ Thiến, Mục Từ Túc cũng đã từng thử đi gặp lão ta, nhưng thái độ của vị Thời tổng này vô cùng kiên quyết.



“Người họ Thời chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện ác nhơn thất đức.”

Nhưng sự thật thì sao?

Em gái lão cho phép con gái mình tự tung tự tác bắt nạt bạn bè trong trường, gián tiếp làm hại mười mấy học sinh. Đã thế em gái lão còn nối giáo cho giặc, ngại những gia đình có con em bị bạo lực học đường còn chưa đủ tuyệt vọng, cho nên lợi dụng tiền tài quyền thế ép bọn họ câm miệng, khiến họ phải chịu đựng bất công không dám đứng lên kiện cáo, thậm chí buộc lòng đi xa tha hương.

Còn em trai Thời Cảnh Xuân của lão, thành lập một trang web vô nhân đạo phản chủ nghĩa, tụ tập một đám biến thái hại đời vô số cô gái trẻ tuổi, trong đó phải có ít nhất một mạng người trong tay lão! Chứ đừng nói đến những người vô tội như Trác Tử Dung.

Về phần con trai Thời Cẩm của lão cũng chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam. Lấy việc đùa giỡn tình cảm của người khác làm thú vui, muốn cái gì thì nhất định phải chiếm lấy cho bằng được, còn nếu ăn không được thì phá cho hôi, vì thế số nam thanh nữ tú bị hủy hoại trong tay gã nhiều không đếm xuể.

Một đại gia đình thối rữa từ gốc đến ngọn như thế mà Thời Vọng Tuyền vẫn còn có thể bày ra dáng vẻ người chủ xí nghiệp gia đình hiền lành đôn hậu để lòe bịp thiên hạ. Thật đúng là ngại người ta còn chưa đủ ghê tởm!

Mục Từ Túc không muốn nói chuyện với lão, định trực tiếp đi vòng qua.

Thời Cảnh Tuyền cũng không cản anh lại, chỉ nhìn bóng lưng rời đi của anh hời hợt hỏi một câu “Luật sư Mục có thể nương tay được không?”

“Cái gì?” Mục Từ Túc quay đầu, cảm thấy thính giác của mình bị ảo giác.

“Chuyện của Thời Cảnh Xuân không liên quan gì đến nhà họ Thời, cậu có thể nương tay thả cho nhà họ Thời một con đường sống?”

Cho nên bây giờ là muốn học cách sinh tồn của thằn lằn tự chặt đứt đuôi, vứt bỏ Thời Cảnh Xuân để bảo vệ nhà họ Thời?

Mục Từ Túc chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng không đợi anh lên tiếng đáp lại, một bóng người phụ nữ từ trong viện điều dưỡng lao thẳng ra ngoài, ném hết những thứ trong tay xuống dưới chân Thời Vọng Tuyền.

“Mang hết đống đồ này của ông cút đi! Chúng tôi có chết cũng không tha thứ!” Đó là Trác Tử Dung, cô nhác thấy Mục Từ Túc ở đây cũng hơi sửng sốt, nhưng lập tức tỏ ý bảo Mục Từ Túc vào trong trước để tự cô xử lý Thời Vọng Tuyền.

Nhưng không ngờ Thời Vọng Tuyền không hề tỏ vẻ tức giận hay có ý gây phiền phức, hơn nữa thái độ hèn mọn của lão cũng phải khiến người ta khiếp sợ.

“Thành thật xin lỗi vì đã gây thêm phiền hà cho cô. Chúng tôi sẽ đi ngay.” Thời Vọng Tuyền nói năng rất chân thành, thậm chí còn nghiêm túc gập người chín mươi độ cúi chào Trác Tử Dung.

“Ông…” Trác Tử Dung nói không nên lời.

Sau đó Thời Vọng Tuyền thành thật ngồi xổm xuống nhặt đống đồ trên mặt đất rồi chán nản rời đi.

Không biết có phải vì những biến cố xảy ra gần đây với nhà họ Thời hay không, vị Thời tổng này luôn ưỡn ngực đứng thẳng đầy vẻ kiêu ngạo giờ đây trông lọm khọm già ra mấy chục tuổi. Nếu không phải những chuyện xấu xa táng tận lương tâm kia đều là do một tay lão ngấm ngầm cho phép, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta phải thổn thức.

Đáng tiếc lão già này cực kỳ quỷ quyệt, sợ rằng trong lòng lão đang âm thầm mưu tính chuyện xấu nào đó.

Đúng như dự đoán, tối hôm đó, thời sự kinh tế đưa tin chủ xí nghiệp nhà họ Thời chuyên làm từ thiện thường xuyên ra vào bệnh viện, có vẻ như tình trạng sức khỏe không được tốt.

Biên tập viên thời sự nói rằng vì bù đắp sai lầm của em trai, Thời Vọng Tuyền muốn tranh thủ còn chút sức khỏe, lập di chúc sau khi chết sẽ chuyển nhượng toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của mình cho tổ chức từ thiện, coi như góp chút công sức cũng như chuộc lỗi.

Trong bệnh viện, Trác Tử Dung cũng đang xem bản tin này, phản ứng đầu tiên của cô là giận dữ ném ly nước trong xuống đất.

“Thời Vọng Tuyền khốn kiếp, muốn dùng công ích từ thiện để tẩy trắng bản thân sao?” Cô vô cùng tức giận, nhưng ngay sau đó chuông điện thoại reo lên, là sư huynh gọi tới cho Mục Từ Túc.

“Lão già Thời Vọng Tuyền kia cũng thật liều mạng.” Sư huynh cũng tức giận không kém.

“Nói thế nào?” Mục Từ Túc thì lại khá bình tĩnh.

“Ông ta ký thỏa thuận với chính phủ, nhưng đổi lại phải quyên góp toàn bộ tài sản của nhà họ Thời.”

“Là sao?”

“Chú có biết bây giờ có bao nhiêu công nhân và cựu chiến binh bị sa thải mỗi năm ở nước mình không? Trong tay nhà họ Thời có rất nhiều nhà máy, nếu bàn giao cho Nhà nước dùng để xóa đói giảm nghèo, thì chắc chắn sẽ là một thành tựu tuyệt vời.”

“Nhưng tại sao chính phủ lại đáp ứng loại chuyện này? Thoạt nhìn như là hợp đồng chuyển nhượng, nhưng chỉ cần nhà họ Thời vẫn chưa sụp đổ, cho dù là Thời Vọng Tuyền hay người đứng ra quản lý thì cuối cùng cũng phải trả lại cho nhà họ Thời, nhà họ Thời vẫn còn cơ hội trở về thời hoàng kim!”

“Tại sao lại đồng ý ông ta? Điên rồi sao!”

“Nhưng Mục Mục à, chú đừng quên cho dù là vụ án của Vu Mỹ Thiến hay là vụ án của Thời Cảnh Xuân, cả hai đều không có bất cứ quan hệ gì với Thời Vọng Tuyền! Nói trắng ra bây giờ ông ta là một đóa sen trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần. Chú nghĩ chính phủ người ta là đồ ngu chắc? Với lại nhà họ Thời hưng thịnh đâu chỉ mới một hai năm, trong đây có rất nhiều lợi ích và các mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau.”

“Chú muốn kéo Thời Vọng Tuyền xuống nước để cả nhà họ Thời sụp đổ? Không thành vấn đề, vụ án của Thời Cảnh Xuân còn ít nhất hai tháng nữa mới có thể chính thức mở phiên tòa, bây giờ chú chỉ cần tìm ra tội danh của Thời Vọng Tuyền trước khi mở phiên tòa là được, cho dù ông ta có quyên góp cho Nhà nước một trăm lần thì cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau