Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống
Chương 58: Chăm sóc dạy bảo.
"Hình như vấn đề về sức khỏe." Nói đến đây, thầy cũng nói những điểm chính mà mình đã điều tra.
Mặc dù không rõ là bệnh gì nhưng Phó Chiêu Hoa thật sự đã nằm viện suốt một năm. Trong thời gian bị bệnh, cậu phải trải qua ba ca cấp cứu nguy kịch.
"Nghiêm trọng đến thế sao? Bây giờ thế nào rồi ạ?"
"Thầy đã hỏi qua, cậu ấy nói không có chuyện gì, hơn nữa cậu ấy cũng đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe của đơn vị. Vì thế thầy mới tuyển cậu ấy vào đây làm." Thầy suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm "Thầy có nhờ người nghe ngóng bên nhà họ Phó, trừ hai người anh trai lo lắng cho cậu ấy ra thì ba mẹ và những người khác đều rất tích cực ủng hộ."
Thầy nói đến đây thì không khỏi vỗ vai Mục Từ Túc "Từ Túc, thầy giao người cho em, lần này sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước đâu."
Đây là đang ám chỉ Thời Cẩm. Lúc đầu Thời Cẩm lấy cái chết ra đe dọa, thầy luôn cảm thấy là lỗi của mình vì đã để anh vào ở kí túc xá của trường. Dù sau đó Mục Từ Túc có giải thích mấy lần là vì anh mềm lòng, nhưng thầy vẫn luôn nghi ngờ.
Bây giờ đụng phải Phó Chiêu Hoa, thầy sợ chuyện xưa tái diễn nên cũng đã cẩn thận điều tra. Khi biết tính cách lẫn nhân phẩm của cậu ấy không tệ mới yên tâm đưa người đến bên cạnh Mục Từ Túc. Dù sao Phó Chiêu Hoa cũng là họ Phó, sau này Mục Từ Túc ra ngoài làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Mục Từ Túc biết thầy mình có thiện chí, trong lòng anh cũng ê ẩm theo, Mục Từ Túc đến gần thầy vươn tay ôm lấy ông lão trước mặt "Cảm ơn thầy, đều tại con không bớt lo."
"Con đó! Cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là không làm người khác bớt lo. Hai ngày trước sư huynh của con đã gọi điện cho thầy, đi công tác cũng không yên với con."
"Xin lỗi thầy nhiều lắm." Mục Từ Túc mỉm cười nghe thầy quở trách, trong lòng chỉ cảm thấy như vậy thật là tốt.
Đời trước, bởi vì chuyện của anh mà làm cho thầy và mấy vị sư huynh của mình bị liên lụy không ít thì nhiều. Thật may là đời này tất cả tai ương đều đã đi qua.
Mục Từ Túc vốn là học trò út nên ông lo lắng cho anh có phần nhỉnh hơn những người khác, nhưng nhìn anh như vậy thì bao nhiêu lời khiển trách đều không thốt ra được, chỉ có thể đẩy anh tỏ ý đuổi ra ngoài "Lớn to đầu rồi mà cứ bu thầy mãi, mau cút đi làm việc đi!"
"Dạ!" Mục Từ Túc đáp lại rồi rời khỏi phòng làm việc của thầy.
Khi về phòng làm việc của mình, Mục Từ Túc gọi Phó Chiêu Hoa tới để kiểm tra kiến thức pháp lý căn bản của cậu. Sau đó sẽ lập ra một loạt kế hoạch học tập dựa theo tình huống của cậu.
Khác với vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của Phó Chiêu Hoa cần cù bền bỉ ngoài ý muốn. Nhiệm vụ mà Mục Từ Túc giao cho cậu cực kỳ nặng, nhưng cậu không những không nghi ngờ mà còn tiếp nhận toàn bộ.
"Không cảm thấy tôi đang làm khó cho cậu sao?" Mục Từ Túc chỉ màn hình máy tính chi chít đầy chữ, toàn bộ đều là mục tiêu mà Phó Chiêu Hoa phải hoàn thành, ngay cả Mục Từ Túc nhìn thôi cũng cảm thấy nhức đầu, nhưng Phó Chiêu Hoa lại lắc đầu.
"Không biết. Luật sư Mục cũng giống vậy mà!" Cậu chỉ vào rất nhiều thư mục được lưu phía trên "Những quyển sách này nhất định luật sư Mục đã xem qua hết, với lại còn thuộc lòng trôi chảy."
"Đúng vậy, nhưng ở đây cũng bao gồm cả nội dung không cần thiết cho ngành nghề."
"Nhưng dù sao cũng phải biết, như vậy khi đi làm gặp chuyện sẽ không bị hoảng sợ. Cậu đã nói, điều quan trọng nhất của luật pháp là sự chính xác. Khi ai đó yêu cầu giúp đỡ, chúng ta không thể có một chút sơ suất nào. Nhất định phải chuẩn bị chu tất thì mới có thể cho thân chủ của mình sự giúp đỡ tốt nhất." Mục Từ Túc khẽ dừng lại rồi nói tiếp "Chốt lại, cầm tiền thuế trong tay thì phải vì nhân dân phục vụ."
Nếu đổi lại là người khác nói như thế thì có vẻ giả dối. Nhưng bộ dáng nghiêm túc của Phó Chiêu Hoa lại khiến người ta cảm thấy đó là lời nói thật lòng.
Lúc trước Mục Từ Túc có nghe nói nhà họ Phó luôn luôn yêu nước, chỉ nhìn Phó Chiêu Hoa thôi là biết đó là sự thật. Trong thoáng chốc, đánh giá của Mục Từ Túc đối với Phó Chiêu Hoa lại cao thêm một bậc.
Đến giờ tan làm, Mục Từ Túc thấy cậu cầm thẻ đi xe buýt thì không khỏi kinh ngạc.
"Cái xe đón cậu lúc trước đâu?" Mục Từ Túc nhớ hồi ở Quảng Châu, Phó Chiêu Hoa có xe riêng đến đón.
"Không thích hợp. Dù sao em đang đi làm mà!" Phó Chiêu Hoa vô cùng thản nhiên nói "Hơn nữa sau khi xin được việc em liền dọn ra khỏi nhà. Cha em có yêu cầu đối với anh em bọn em là không được dựa lưng nhà họ Phó để đi xin việc bằng cửa sau, tương lai của mình phải tự mình nắm lấy."
"Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Gần núi Thạch Sơn." Phó Chiêu Hoa nói ra một địa danh.
"Quá xa." Phải đi hơn nửa Yến Kinh mới đến nơi, Mục Từ Túc nghe mà mệt dùm cậu.
Phó Chiêu Hoa mím môi nói "Tiền thuê phòng rất đắt."
Nói thẳng ra như thế làm Mục Từ Túc không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến tiền lương trợ lý 4000 tệ mỗi tháng, cuối cùng chỉ có thể an ủi cậu thiếu gia mới đi làm này "Chịu khó hai tháng trước đi, chờ ông anh trai này dẫn cậu chạy vụ án là sẽ có thêm tiền trợ cấp."
"Dạ, đều nghe anh trai hết."
"?" Mục Từ Túc chỉ thuận miệng nói một tiếng anh trai nhưng không ngờ Phó Chiêu cũng nghe theo sửa lại.
Lẽ ra nếu làm như vậy thì sẽ có vẻ đột ngột, dù sao hai người là quan hệ sếp và nhân viên, nhưng Mục Từ Túc luôn cảm thấy tiếng anh trai của Phó Chiêu Hoa nghe thân mật và ngọt ngào hơn những người đã gọi anh, quả thật làm anh rất hưởng thụ.
Dù gì bản thân đứa trẻ này đã rất ngọt rồi. Mục Từ Túc nhanh chóng tìm ra lý do biện hộ cho mình, sau đó anh đưa Phó Chiêu Hoa đến tàu điện ngầm rồi mới đi về nhà.
Công bằng mà nói, đối với Mục Từ Túc, anh rất thích cậu trợ lý Phó Chiêu Hoa này.
Đặc biệt là lần đầu làm việc chung với nhau hôm nay, càng làm Mục Từ Túc khẳng định Phó Chiêu Hoa là một người trợ lý tốt. Bao gồm cả lối suy nghĩ của hai người đều rất hòa hợp.
Khuyết điểm duy nhất chính là cậu ấy còn quá non, không đủ kinh nghiệm. Nhưng không to tát gì, chạy vài vụ án là sẽ lên tay thôi.
Chỉ là bây giờ không có vụ án gì mới, không đúng, là chỗ anh không có nhưng chỗ khác sẽ có! Mục Từ Túc đột nhiên nhớ tới chuyện mình kiếm tiền tạm thời hồi còn ở Quảng Châu.
Diễn đàn Luật sư.
Nơi này không thiếu nhất chính là các luật sư hỏi ý kiến tư vấn. Trọng điểm là mỗi một câu hỏi đều có rất nhiều luật sư tham gia trả lời, rất thích hợp cho sự rèn luyện của Phó Chiêu Hoa. Hơn nữa có anh bên cạnh, sẽ không để cậu nói bừa gạt người khác.
Thầm tính thời gian, đứa trẻ đó chắc một lát nữa mới về đến nhà. Mục Từ Túc gửi cho cậu một tin nhắc trước, kêu cậu về nhà ăn cơm rồi gọi cho anh.
Bên kia nhanh chóng hồi âm "Dạ."
Cầm điện thoại không rời tay là đặc tính điển hình của một thanh niên hiện đại. Mục Từ Túc cười và dặn dò đôi câu "Lúc đi bộ thì đừng bấm điện thoại, cẩn thận xe cộ, chú ý an toàn."
"Vâng anh trai *nháy mắt*, em biết rồi!" Lần này Phó Chiêu Hoa vẫn hồi âm nhanh như chớp, Mục Từ Túc nhìn biểu tượng nháy mắt kia một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.
.
.
.
Chờ Phó Chiêu Hoa gọi điện tới thì đã hơn một tiếng sau.
"Sao trễ thế?" Mục Từ Túc về nhà tắm rửa ăn cơm xong xuôi từ lâu.
"Vừa kịp chứ anh?" Phó Chiêu Hoa nói chuyện hơi ngắt quãng, có vẻ như là mới chạy về đến nhà.
"Đúng là ở quá xa." Mục Từ Túc than thở, nhớ lại hồi trước ở một mình, anh còn phải tăng ca đến tám chín giờ, mặc dù có tàu điện ngầm nhưng về đến nhà cũng phải hơn mười một giờ.
Yến Kinh mà, chỗ nào cũng tốt, chỉ là giao thông không được thông thuận cho lắm.
Mục Từ Túc thầm nghĩ trong lòng, nếu không được thì sau này mà có tăng ca thì anh sẽ để cậu ở lại qua đêm. Đợi qua khoảng hai tháng nữa, đến lúc cần hỗ trợ thì anh sẽ tìm một chỗ gần đơn vị cho cậu.
Có điều buổi tối còn có việc phải làm, Mục Từ Túc giục cậu mau đi ăn cơm trước.
"Không sao, anh nói đi, em có sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể ăn."
Cậu vừa nói vừa mở tủ lạnh. Mục Từ Túc nghe thế thì nói ra kế hoạch của mình cho cậu.
"Em có biết diễn đàn này, hình như bên đó đa phần đều là những vụ án dân sự liên quan đến hôn nhân và thừa kế gia sản? Anh hy vọng sau này em đi theo con đường đó?" Phó Chiêu Hoa nghe chưa hiểu.
Có nhiều loại vụ án, dân sự, hình sự, hành chính, và các loại lớn này được chia ra thành nhiều loại nhỏ khác nhau. Ví dụ như bào chữa hình sự, hôn nhân, tranh chấp lao động, tranh chấp hợp đồng, vân vân.
Năng lực mỗi người đều có hạn nên rất khó bao quát tất cả. Vì vậy nói chung, các luật sư thường đặt thế mạnh của mình vào một lĩnh vực nhất định.
Giống như Mục Từ Túc, vụ án kiểu gì loại nào anh cũng đều có thể xử lý được, điều này rất hiếm gặp trong giới. Và đây cũng là nguyên nhân tại sao Trung tâm viện trợ pháp luật đặc biệt coi trọng anh.
Cho nên Phó Chiêu Hoa mới hỏi Mục Từ Túc có phải anh muốn để cậu phát triển theo hướng vụ án dân sự về hôn nhân.
Nhưng Mục Từ Túc lại cười "Suy nghĩ bậy bạ gì đó? Đây là muốn để cậu rèn luyện mạch tư duy và hiểu sâu hơn về pháp luật."
"Cùng một vụ án nhưng có nhiều góc độ truy tố khác nhau, phải làm sao để lựa chọn góc độ truy tố thích hợp nhất, đó cũng chính là những gì mà chúng ta phải làm cho thân chủ của mình."
Mục Từ Túc đưa ra ví dụ về một vụ án hình sự liên quan đến trộm cắp.
"Còn nhớ vụ án trộm cắp ba năm trước ở Yến Kinh không? Hai giờ rạng sáng rời khỏi nhà nạn nhân, sáu giờ về nhà phát hiện cửa sổ chống trộm bị bẻ khóa, bị mất mười bảy ngàn tệ tiền mặt, đồ đạc trong nhà có dấu hiệu cạy mở."
"Điều tra tại hiện trường cho thấy, có một dấu vân tay trên bề mặt hộp đựng rượu đặt cạnh TV trong phòng khách, đó là ngón tay út của bị cáo. Viện công tố đã nộp đơn truy tố công khai, tố cáo bị cáo tội trộm cắp. Nhưng bị cáo luôn miệng kêu oan."
"Em đã xem qua vụ án này ở trung tâm của mình." Lúc trước Phó Chiêu Hoa sắp xếp toàn bộ hồ sơ cho Mục Từ Túc nên có ấn tượng.
"Chính nó." Mục Từ Túc rất hài lòng với sự tỉ mỉ của cậu "Vậy nếu là cậu, cậu sẽ lên kế hoạch bào chữa cho bị cáo dưới góc độ nào?"
"Suy đoán vô tội." Phó Chiêu Hoa bật thốt lên.
"Cụ thể!" Mục Từ Túc kêu cậu mở phần tài liệu mà anh đã đưa cho cậu hồi sáng ra "Bắt đầu từ trang thứ tư, có bằng chứng được cung cấp bởi cơ quan giám sát ngay tại hiện trường, cậu cẩn thận đọc lại và cho tôi biết kế hoạch của cậu."
"Dạ." Phó Chiêu Hoa đọc lại một lần, rồi kiểm tra lại ý tưởng của mình, sau đó nói với Mục Từ Túc "Em muốn bào chữa vô tội theo hai góc độ."
"Đầu tiên là phân tích từ quá trình phạm tội."
"Nói cụ thể hơn."
"Có bốn điểm khả nghi, thứ nhất, bằng chứng được cung cấp bởi công tố có thiếu phần mô tả công cụ gây án, cũng không có suy đoán cụ thể về công cụ gây án là vật gì."
"Thứ hai, không đủ bằng chứng về số tiền bị trộm, sáu giờ báo án và bị bắt trong cùng một ngày, hơn nữa vật bị đánh cắp là rượu, thuốc lá và tiền mặt không phải là vật có thể lập tức phi tang ngay được. Cũng không có nội dung liên quan đến việc lục soát nhà của bị cáo."
"Thứ ba, không có video nào chứng minh bị cáo đã đến nhà của nguyên cáo."
"Thứ tư, động cơ phạm tội của bị cáo vẫn chưa đủ. Mặc dù cuộc sống của bị cáo không tốt như nguyên cáo, nhưng không đến mức bí quá hóa liều phải đi ăn trộm. Đồng thời, bị cáo và nguyên cáo không có ân oán cá nhân gì, thậm chí cũng không quen thân, càng không có lý do mạo hiểm đi trộm cắp."
Mục Từ Túc chưa đánh giá đúng sai, chỉ tiếp tục hỏi cậu "Vậy từ góc độ bằng chứng thì sao?"
Mặc dù không rõ là bệnh gì nhưng Phó Chiêu Hoa thật sự đã nằm viện suốt một năm. Trong thời gian bị bệnh, cậu phải trải qua ba ca cấp cứu nguy kịch.
"Nghiêm trọng đến thế sao? Bây giờ thế nào rồi ạ?"
"Thầy đã hỏi qua, cậu ấy nói không có chuyện gì, hơn nữa cậu ấy cũng đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe của đơn vị. Vì thế thầy mới tuyển cậu ấy vào đây làm." Thầy suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm "Thầy có nhờ người nghe ngóng bên nhà họ Phó, trừ hai người anh trai lo lắng cho cậu ấy ra thì ba mẹ và những người khác đều rất tích cực ủng hộ."
Thầy nói đến đây thì không khỏi vỗ vai Mục Từ Túc "Từ Túc, thầy giao người cho em, lần này sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước đâu."
Đây là đang ám chỉ Thời Cẩm. Lúc đầu Thời Cẩm lấy cái chết ra đe dọa, thầy luôn cảm thấy là lỗi của mình vì đã để anh vào ở kí túc xá của trường. Dù sau đó Mục Từ Túc có giải thích mấy lần là vì anh mềm lòng, nhưng thầy vẫn luôn nghi ngờ.
Bây giờ đụng phải Phó Chiêu Hoa, thầy sợ chuyện xưa tái diễn nên cũng đã cẩn thận điều tra. Khi biết tính cách lẫn nhân phẩm của cậu ấy không tệ mới yên tâm đưa người đến bên cạnh Mục Từ Túc. Dù sao Phó Chiêu Hoa cũng là họ Phó, sau này Mục Từ Túc ra ngoài làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Mục Từ Túc biết thầy mình có thiện chí, trong lòng anh cũng ê ẩm theo, Mục Từ Túc đến gần thầy vươn tay ôm lấy ông lão trước mặt "Cảm ơn thầy, đều tại con không bớt lo."
"Con đó! Cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là không làm người khác bớt lo. Hai ngày trước sư huynh của con đã gọi điện cho thầy, đi công tác cũng không yên với con."
"Xin lỗi thầy nhiều lắm." Mục Từ Túc mỉm cười nghe thầy quở trách, trong lòng chỉ cảm thấy như vậy thật là tốt.
Đời trước, bởi vì chuyện của anh mà làm cho thầy và mấy vị sư huynh của mình bị liên lụy không ít thì nhiều. Thật may là đời này tất cả tai ương đều đã đi qua.
Mục Từ Túc vốn là học trò út nên ông lo lắng cho anh có phần nhỉnh hơn những người khác, nhưng nhìn anh như vậy thì bao nhiêu lời khiển trách đều không thốt ra được, chỉ có thể đẩy anh tỏ ý đuổi ra ngoài "Lớn to đầu rồi mà cứ bu thầy mãi, mau cút đi làm việc đi!"
"Dạ!" Mục Từ Túc đáp lại rồi rời khỏi phòng làm việc của thầy.
Khi về phòng làm việc của mình, Mục Từ Túc gọi Phó Chiêu Hoa tới để kiểm tra kiến thức pháp lý căn bản của cậu. Sau đó sẽ lập ra một loạt kế hoạch học tập dựa theo tình huống của cậu.
Khác với vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của Phó Chiêu Hoa cần cù bền bỉ ngoài ý muốn. Nhiệm vụ mà Mục Từ Túc giao cho cậu cực kỳ nặng, nhưng cậu không những không nghi ngờ mà còn tiếp nhận toàn bộ.
"Không cảm thấy tôi đang làm khó cho cậu sao?" Mục Từ Túc chỉ màn hình máy tính chi chít đầy chữ, toàn bộ đều là mục tiêu mà Phó Chiêu Hoa phải hoàn thành, ngay cả Mục Từ Túc nhìn thôi cũng cảm thấy nhức đầu, nhưng Phó Chiêu Hoa lại lắc đầu.
"Không biết. Luật sư Mục cũng giống vậy mà!" Cậu chỉ vào rất nhiều thư mục được lưu phía trên "Những quyển sách này nhất định luật sư Mục đã xem qua hết, với lại còn thuộc lòng trôi chảy."
"Đúng vậy, nhưng ở đây cũng bao gồm cả nội dung không cần thiết cho ngành nghề."
"Nhưng dù sao cũng phải biết, như vậy khi đi làm gặp chuyện sẽ không bị hoảng sợ. Cậu đã nói, điều quan trọng nhất của luật pháp là sự chính xác. Khi ai đó yêu cầu giúp đỡ, chúng ta không thể có một chút sơ suất nào. Nhất định phải chuẩn bị chu tất thì mới có thể cho thân chủ của mình sự giúp đỡ tốt nhất." Mục Từ Túc khẽ dừng lại rồi nói tiếp "Chốt lại, cầm tiền thuế trong tay thì phải vì nhân dân phục vụ."
Nếu đổi lại là người khác nói như thế thì có vẻ giả dối. Nhưng bộ dáng nghiêm túc của Phó Chiêu Hoa lại khiến người ta cảm thấy đó là lời nói thật lòng.
Lúc trước Mục Từ Túc có nghe nói nhà họ Phó luôn luôn yêu nước, chỉ nhìn Phó Chiêu Hoa thôi là biết đó là sự thật. Trong thoáng chốc, đánh giá của Mục Từ Túc đối với Phó Chiêu Hoa lại cao thêm một bậc.
Đến giờ tan làm, Mục Từ Túc thấy cậu cầm thẻ đi xe buýt thì không khỏi kinh ngạc.
"Cái xe đón cậu lúc trước đâu?" Mục Từ Túc nhớ hồi ở Quảng Châu, Phó Chiêu Hoa có xe riêng đến đón.
"Không thích hợp. Dù sao em đang đi làm mà!" Phó Chiêu Hoa vô cùng thản nhiên nói "Hơn nữa sau khi xin được việc em liền dọn ra khỏi nhà. Cha em có yêu cầu đối với anh em bọn em là không được dựa lưng nhà họ Phó để đi xin việc bằng cửa sau, tương lai của mình phải tự mình nắm lấy."
"Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Gần núi Thạch Sơn." Phó Chiêu Hoa nói ra một địa danh.
"Quá xa." Phải đi hơn nửa Yến Kinh mới đến nơi, Mục Từ Túc nghe mà mệt dùm cậu.
Phó Chiêu Hoa mím môi nói "Tiền thuê phòng rất đắt."
Nói thẳng ra như thế làm Mục Từ Túc không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến tiền lương trợ lý 4000 tệ mỗi tháng, cuối cùng chỉ có thể an ủi cậu thiếu gia mới đi làm này "Chịu khó hai tháng trước đi, chờ ông anh trai này dẫn cậu chạy vụ án là sẽ có thêm tiền trợ cấp."
"Dạ, đều nghe anh trai hết."
"?" Mục Từ Túc chỉ thuận miệng nói một tiếng anh trai nhưng không ngờ Phó Chiêu cũng nghe theo sửa lại.
Lẽ ra nếu làm như vậy thì sẽ có vẻ đột ngột, dù sao hai người là quan hệ sếp và nhân viên, nhưng Mục Từ Túc luôn cảm thấy tiếng anh trai của Phó Chiêu Hoa nghe thân mật và ngọt ngào hơn những người đã gọi anh, quả thật làm anh rất hưởng thụ.
Dù gì bản thân đứa trẻ này đã rất ngọt rồi. Mục Từ Túc nhanh chóng tìm ra lý do biện hộ cho mình, sau đó anh đưa Phó Chiêu Hoa đến tàu điện ngầm rồi mới đi về nhà.
Công bằng mà nói, đối với Mục Từ Túc, anh rất thích cậu trợ lý Phó Chiêu Hoa này.
Đặc biệt là lần đầu làm việc chung với nhau hôm nay, càng làm Mục Từ Túc khẳng định Phó Chiêu Hoa là một người trợ lý tốt. Bao gồm cả lối suy nghĩ của hai người đều rất hòa hợp.
Khuyết điểm duy nhất chính là cậu ấy còn quá non, không đủ kinh nghiệm. Nhưng không to tát gì, chạy vài vụ án là sẽ lên tay thôi.
Chỉ là bây giờ không có vụ án gì mới, không đúng, là chỗ anh không có nhưng chỗ khác sẽ có! Mục Từ Túc đột nhiên nhớ tới chuyện mình kiếm tiền tạm thời hồi còn ở Quảng Châu.
Diễn đàn Luật sư.
Nơi này không thiếu nhất chính là các luật sư hỏi ý kiến tư vấn. Trọng điểm là mỗi một câu hỏi đều có rất nhiều luật sư tham gia trả lời, rất thích hợp cho sự rèn luyện của Phó Chiêu Hoa. Hơn nữa có anh bên cạnh, sẽ không để cậu nói bừa gạt người khác.
Thầm tính thời gian, đứa trẻ đó chắc một lát nữa mới về đến nhà. Mục Từ Túc gửi cho cậu một tin nhắc trước, kêu cậu về nhà ăn cơm rồi gọi cho anh.
Bên kia nhanh chóng hồi âm "Dạ."
Cầm điện thoại không rời tay là đặc tính điển hình của một thanh niên hiện đại. Mục Từ Túc cười và dặn dò đôi câu "Lúc đi bộ thì đừng bấm điện thoại, cẩn thận xe cộ, chú ý an toàn."
"Vâng anh trai *nháy mắt*, em biết rồi!" Lần này Phó Chiêu Hoa vẫn hồi âm nhanh như chớp, Mục Từ Túc nhìn biểu tượng nháy mắt kia một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.
.
.
.
Chờ Phó Chiêu Hoa gọi điện tới thì đã hơn một tiếng sau.
"Sao trễ thế?" Mục Từ Túc về nhà tắm rửa ăn cơm xong xuôi từ lâu.
"Vừa kịp chứ anh?" Phó Chiêu Hoa nói chuyện hơi ngắt quãng, có vẻ như là mới chạy về đến nhà.
"Đúng là ở quá xa." Mục Từ Túc than thở, nhớ lại hồi trước ở một mình, anh còn phải tăng ca đến tám chín giờ, mặc dù có tàu điện ngầm nhưng về đến nhà cũng phải hơn mười một giờ.
Yến Kinh mà, chỗ nào cũng tốt, chỉ là giao thông không được thông thuận cho lắm.
Mục Từ Túc thầm nghĩ trong lòng, nếu không được thì sau này mà có tăng ca thì anh sẽ để cậu ở lại qua đêm. Đợi qua khoảng hai tháng nữa, đến lúc cần hỗ trợ thì anh sẽ tìm một chỗ gần đơn vị cho cậu.
Có điều buổi tối còn có việc phải làm, Mục Từ Túc giục cậu mau đi ăn cơm trước.
"Không sao, anh nói đi, em có sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể ăn."
Cậu vừa nói vừa mở tủ lạnh. Mục Từ Túc nghe thế thì nói ra kế hoạch của mình cho cậu.
"Em có biết diễn đàn này, hình như bên đó đa phần đều là những vụ án dân sự liên quan đến hôn nhân và thừa kế gia sản? Anh hy vọng sau này em đi theo con đường đó?" Phó Chiêu Hoa nghe chưa hiểu.
Có nhiều loại vụ án, dân sự, hình sự, hành chính, và các loại lớn này được chia ra thành nhiều loại nhỏ khác nhau. Ví dụ như bào chữa hình sự, hôn nhân, tranh chấp lao động, tranh chấp hợp đồng, vân vân.
Năng lực mỗi người đều có hạn nên rất khó bao quát tất cả. Vì vậy nói chung, các luật sư thường đặt thế mạnh của mình vào một lĩnh vực nhất định.
Giống như Mục Từ Túc, vụ án kiểu gì loại nào anh cũng đều có thể xử lý được, điều này rất hiếm gặp trong giới. Và đây cũng là nguyên nhân tại sao Trung tâm viện trợ pháp luật đặc biệt coi trọng anh.
Cho nên Phó Chiêu Hoa mới hỏi Mục Từ Túc có phải anh muốn để cậu phát triển theo hướng vụ án dân sự về hôn nhân.
Nhưng Mục Từ Túc lại cười "Suy nghĩ bậy bạ gì đó? Đây là muốn để cậu rèn luyện mạch tư duy và hiểu sâu hơn về pháp luật."
"Cùng một vụ án nhưng có nhiều góc độ truy tố khác nhau, phải làm sao để lựa chọn góc độ truy tố thích hợp nhất, đó cũng chính là những gì mà chúng ta phải làm cho thân chủ của mình."
Mục Từ Túc đưa ra ví dụ về một vụ án hình sự liên quan đến trộm cắp.
"Còn nhớ vụ án trộm cắp ba năm trước ở Yến Kinh không? Hai giờ rạng sáng rời khỏi nhà nạn nhân, sáu giờ về nhà phát hiện cửa sổ chống trộm bị bẻ khóa, bị mất mười bảy ngàn tệ tiền mặt, đồ đạc trong nhà có dấu hiệu cạy mở."
"Điều tra tại hiện trường cho thấy, có một dấu vân tay trên bề mặt hộp đựng rượu đặt cạnh TV trong phòng khách, đó là ngón tay út của bị cáo. Viện công tố đã nộp đơn truy tố công khai, tố cáo bị cáo tội trộm cắp. Nhưng bị cáo luôn miệng kêu oan."
"Em đã xem qua vụ án này ở trung tâm của mình." Lúc trước Phó Chiêu Hoa sắp xếp toàn bộ hồ sơ cho Mục Từ Túc nên có ấn tượng.
"Chính nó." Mục Từ Túc rất hài lòng với sự tỉ mỉ của cậu "Vậy nếu là cậu, cậu sẽ lên kế hoạch bào chữa cho bị cáo dưới góc độ nào?"
"Suy đoán vô tội." Phó Chiêu Hoa bật thốt lên.
"Cụ thể!" Mục Từ Túc kêu cậu mở phần tài liệu mà anh đã đưa cho cậu hồi sáng ra "Bắt đầu từ trang thứ tư, có bằng chứng được cung cấp bởi cơ quan giám sát ngay tại hiện trường, cậu cẩn thận đọc lại và cho tôi biết kế hoạch của cậu."
"Dạ." Phó Chiêu Hoa đọc lại một lần, rồi kiểm tra lại ý tưởng của mình, sau đó nói với Mục Từ Túc "Em muốn bào chữa vô tội theo hai góc độ."
"Đầu tiên là phân tích từ quá trình phạm tội."
"Nói cụ thể hơn."
"Có bốn điểm khả nghi, thứ nhất, bằng chứng được cung cấp bởi công tố có thiếu phần mô tả công cụ gây án, cũng không có suy đoán cụ thể về công cụ gây án là vật gì."
"Thứ hai, không đủ bằng chứng về số tiền bị trộm, sáu giờ báo án và bị bắt trong cùng một ngày, hơn nữa vật bị đánh cắp là rượu, thuốc lá và tiền mặt không phải là vật có thể lập tức phi tang ngay được. Cũng không có nội dung liên quan đến việc lục soát nhà của bị cáo."
"Thứ ba, không có video nào chứng minh bị cáo đã đến nhà của nguyên cáo."
"Thứ tư, động cơ phạm tội của bị cáo vẫn chưa đủ. Mặc dù cuộc sống của bị cáo không tốt như nguyên cáo, nhưng không đến mức bí quá hóa liều phải đi ăn trộm. Đồng thời, bị cáo và nguyên cáo không có ân oán cá nhân gì, thậm chí cũng không quen thân, càng không có lý do mạo hiểm đi trộm cắp."
Mục Từ Túc chưa đánh giá đúng sai, chỉ tiếp tục hỏi cậu "Vậy từ góc độ bằng chứng thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất