Chương 54: “Cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.”
An Chiết đã thức trắng suốt hai mươi tiếng đồng hồ rồi, áng chừng đã năm sáu tiếng trôi qua kể từ khi phu nhân gặp chuyện, hiện giờ đương độ nửa đêm.
Cậu chẳng chịu tiết lộ bất cứ điều gì với tiến sĩ, hết thời gian, đại tá mất sạch mọi sự kiên nhẫn, gã ra lệnh lấy lời khai bằng hình thức tra tấn. Trang thiết bị trong phòng thẩm vấn hết sức đầy đủ, cách tra tấn tàn bạo của loài người cũng rất văn minh chứ không hề máu me tung xối – là một kiểu tra tấn bằng điện.
Cảm giác dòng điện chạy khắp cơ thể, tựa như trăm ngàn con kiến cực độc đang gặm nhấm thần kinh toàn thân cùng lúc vậy.
Đau quá.
Cơn đau mà cậu chưa phải hứng chịu bao giờ.
An Chiết nhắm mắt lại, thở hi hóp liên tục, tấm thân run lập cập, vầng trán túa mồ hôi lạnh, từng tấc da thịt đều rúm ró cả vào.
Liệu bào tử có bị đối xử thế này khi ở trong phòng thí nghiệm không? Hẳn là cũng có.
Cậu cơ hồ mất hết mọi sự minh mẫn trong cơn đau vô bờ, đầu óc rối rắm khôn kể, tuồng như suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chẳng rõ cuối cùng mình đang nghĩ về chuyện gì, chỉ thoáng nhận thấy rằng đấy là chuyện hết sức quan trọng. Cậu không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, nỗi giày vò thống khổ này kéo dài từng giây – dài như cả một đời.
Trong cơn lú lẫn mụ mị, có thanh âm ngoài hành lang chợt lọt vào tai cậu.
– Thưa tiến sĩ… Tần số từ trường đã tăng lại rồi ạ!
Tiếng la nọ tựa sấm sét khiến cậu giật thót và tỉnh táo ngay lập tức, bầu không khí tại phòng thẩm vấn cũng thoắt thay đổi. Trái tim An Chiết đập rộn ràng, tần số từ trường đã tăng trở lại, tần số từ trường đã tăng trở lại…
Nó mang ý nghĩa căn cứ thành phố ngầm thoát nạn rồi. Cũng mang ý nghĩa Lục Phong sắp trở về – giả sử như anh còn sống.
Cậu nghe thấy tiến sĩ vội cất giọng hỏi:
– Tăng lại ư? Biên độ lớn chứ? Có khôi phục lại tần số bình thường được không?
– Chưa rõ ạ, – Có ai đó thưa – tuy nhiên cực quang đang dần ló dạng, tần số dao động chứng tỏ căn cứ thành phố ngầm đang điều chế tần số thủ công, họ vẫn an toàn ạ.
– Lạy Chúa tôi… – Tiến sĩ run giọng – Vậy mà… vậy mà có thể cứu vớt thật ư, đường truyền thì sao? Đường truyền khôi phục chưa? Hãy liên lạc với quân đội và khởi động kênh khẩn cấp ngay đi, chuyện ở đây rùm beng lắm rồi, chúng ta phải báo cho Lục-
– Thưa tiến sĩ – Serran bất ngờ ngắt lời, hắn khẽ bảo – Tôi mới nhận được tin khẩn từ quân đội, họ không cho phép chúng ta liên lạc với thượng tá dưới bất kì hình thức nào.
Bẵng đi một hồi lặng như tờ, tiến sĩ hỏi:
– Vì sao?
– Tôi… không biết, – Serran trả lời – có lẽ là do phu nhân Lục và An Chiết.
Trong chớp nhoáng, An Chiết sực nhớ chuyện mình mải nghĩ nãy giờ.
Cậu là hung thủ đánh cắp tiêu bản quan trọng.
Phu nhân Lục là dị chủng lây nhiễm toàn bộ Vườn Địa Đàng.
Mà cậu và phu nhân Lục, đều là đối tượng có quan hệ trực tiếp với Lục Phong.
Cậu vẫn chưa bứt khỏi cơn mê hẳn, nhưng chẳng rõ sức lực ở đâu ập tới mà ngay khoảnh khắc này cậu bỗng tỉnh táo đến lạ, ho khan dăm bận, đoạn thều thào rằng:
– …Tôi khai.
Dòng điện biến mất, cậu minh mẫn hơn đôi chút. Hiện tại cậu rất hối hận vì đã nói về Vườn Địa Đàng, phu nhân Lục, ong chúa với tiến sĩ ban nãy, song cậu tin rằng tiến sĩ nhất định sẽ hiểu thấu dụng ý của cậu. Hiềm nỗi, di chứng do tra tấn bằng điện mang tới quá lớn, cậu hoàn toàn chả thốt nên lời, trí óc mụ mị, cậu oằn mình co giật nôn khan liên tục. Sau cùng tiến sĩ bèn mở cửa phòng thẩm vấn ra, rót cho cậu một cốc nước đường glu-cô.
Giờ thì cậu thấy ổn hơn tí rồi.
– Vừa nãy tôi khoác lác cả đấy. Tôi là dị chủng – Cậu bảo – Có một luồng dao động đang lan truyền gen mà chẳng cần tiếp xúc, dị chủng có thể cảm nhận được luồng dao động đó. Năm hôm trước, tôi tiếp xúc cùng Tư Nam ở Hải đăng, thế là bị nhiễm gen. Tôi phá hủy cái tiêu bản tính trơ kia rồi, bởi vì các anh nói… nó rất quan trọng đối với loài người. Kế đấy tôi lẻn vào Vườn Địa Đàng nhằm tránh sự truy sục, phu nhân Lục đối xử với tôi tốt lắm, tôi bị tác động bởi mùa sinh sản, vậy nên tôi chọn bà ta làm trung tâm lây nhiễm cho phái nữ ở Vườn Địa Đàng.
Tiến sĩ trông sang chỗ cậu, chau mày quở:
– Nói bậy gì thế hả?
– Tôi đang nói, tôi là một con dị chủng có khả năng tư duy của loài người, tôi bị nhiễm gen vào năm hôm trước – Giọng An Chiết nhỏ nhẹ, nhưng cũng chắc nịch. Cậu biết mình nói dối vụng lắm, tuy nhiên dựa vào sự thông minh nhạy bén của tiến sĩ, ắt sẽ hiểu được.
Tiến sĩ bất thình lình giật thót, chàng ta run giọng:
– Cậu…
Bỗng, sợi nấm trắng xóa vụt lên không trung, tiến sĩ trợn to mắt, song giây tiếp theo sợi nấm đã cưỡng chế bụm kín mũi miệng chàng ta lại, dưới tình huống bị ngộp, con người ta thường ngoác mồm thở thật hăng theo phản xạ, vì vậy sợi nấm nhân cơ hội ấy chui tọt vào miệng tiến sĩ.
Bẵng qua một hồi ho sặc sụa dữ dội, ánh mắt tiến sĩ nhanh chóng rời rạc, kế đấy ngã uỵch tới đằng trước, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Serran lập tức rút súng ra!
– Nếu Lục Phong trở về, hoặc người trong quân đội tra hỏi, thì hãy… hãy thuật lại lời em vừa nói cho họ – An Chiết ngó sang chỗ Serran, ngữ khí chứa đựng sự van nài – Kế đó, cứ xem như em phát rồ muốn tấn công tiến sĩ, rồi anh bắn chết em, xác bị bốc hơi sạch sành sanh, từ đấy sẽ chẳng còn em tồn tại trên cõi đời này nữa.
Serran chĩa thẳng nòng súng vào cậu:
– …Sao phải làm như vậy? Rốt cuộc mày là thứ gì?
– Em… – Tay An Chiết siết chặt chiếc phù hiệu Tòa Xử án nọ.
Cậu chỉ là một cây nấm, nhưng cậu không thể tiết lộ, cậu không thể là một cây nấm.
Tuy nhiên, cậu sắp đi rồi, đây là chuyện cậu đã quyết định từ thuở ban đầu. Sau khi cậu đi, ấn tượng về cậu trong mắt kẻ khác tròn méo thế nào cũng được. Cậu hiểu căn cứ loài người cực kì quan trọng với Lục Phong, mà bản thân cậu dẫu được phép tiến vào căn cứ, đều là nhờ thẩm phán giả lựa chọn tin tưởng cậu – dưới tiền đề trực giác gặp trục trặc mà thôi, song cậu vẫn hiểu sự tin tưởng này là điều đáng quý trọng xiết bao.
Nếu như Lục Phong quay về và biết toàn bộ chân tướng, biết mẹ mình căm hận cùng thất vọng về bộ máy căn cứ tới nhường nào, bà nửa chủ động biến thành dị chủng, cuối cùng quyết hủy diệt toàn bộ Vườn Địa Đàng ra sao. Rồi tiếp đó, thậm chí cả cậu – người luôn lẽo đẽo theo anh, được anh trao lòng tin, cũng là một dị chủng mưu mô xảo trá, bụng toàn ý đồ xấu.
Lục Phong sẽ thế nào đây? Liệu anh có chấp nhận nổi hay chăng?
An Chiết chẳng rõ, nhưng cậu không muốn để Lục Phong đối mặt với điều này. Cũng không hẳn là do sợ căn cứ sẽ đối đãi Lục Phong ra sao, tình nghĩa giữa cậu và Lục Phong há có bao nhiêu sâu đậm, thậm chí cậu còn bị cái tên này bắt nạt thê thảm suốt.
Cậu chỉ…
Cậu chỉ cảm thấy Lục Phong là một người rất tốt thôi.
Phu nhân nói Lục Phong sẽ không được chết tử tế, chẳng thể tận mắt chứng kiến ngày mà Lục Phong phát điên là niềm tiếc nuối lớn nhất của bà. Vậy… nguyện vọng đáng giá duy nhất của cậu ở căn cứ loài người này, chính là Lục Phong sẽ không bao giờ bị lung lay.
Phu nhân bay mất rồi, chẳng có bằng chứng, nên hãy xem chuyện xảy ra đêm nay là một sự kiện truyền nhiễm ngoài ý muốn bình thường đi.
– Ý em là, – Cậu thều thào – em không còn là người nữa.
Phằng! Viên đạn của Serran lao vụt đến chỗ bả vai An Chiết, sau một hồi nổ súng, viên đạn đột ngột khảm sâu vào bức tường phía đối diện, còn người An Chiết thì oặt vào – rỗng tuếch, quần áo nhoáng cái rơi phịch xuống đất, cơ thể bên trong chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ có một bóng trắng thoắt xuất hiện trước mặt Serran rồi lại thoắt biến mất, như thể chỉ là cơn ảo giác.
An Chiết vội lẩn vào lỗ thông gió nằm ngay góc phòng sau lưng hắn, cậu chả quan tâm nổi về cảm nhận của Serran nữa rồi. Cậu luồn vào đường ống vằn vèo phức tạp bằng tốc độ nhanh nhất, cơ hồ là chạy lung tung mò tới hết căn phòng này sang căn phòng khác, sau cùng cậu chịu chui ra, đi đến một phòng làm việc vắng vẻ có cửa sổ. Cậu biến thành người – đoạn đẩy tung cửa sổ, cực quang thốc mạnh vào mặt. Cậu chống bệ cửa sổ nhảy phắt xuống, tức thì biến lại thành sợi nấm trượt tuồn tuột nhờ xuôi theo bức tường bên ngoài, rơi phịch xuống mặt đất.
Cực quang vừa ló dạng, việc cung cấp điện lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bên ngoài chẳng có bóng ai, cũng chẳng có máy quay giám sát, cậu hóa hình người khoác chiếc áo đan bằng sợi nấm, vội chạy thục mạng ra ngoài.
Bất cứ lúc nào cũng dễ dàng có kẻ rượt theo, đây là chặng đường An Chiết căng thẳng nhất trong cuộc đời mình, cậu băng qua toàn bộ chủ thành, trở về ngoại thành, cậu vét tạm một ba-lô có chứa bản đồ, lương khô và quần áo đơn giản ở Trạm Cung cấp bỏ hoang tại ngoại thành – bản đồ là thứ quan trọng nhất. An Chiết ôm ba-lô, đi men theo tuyến của đường sắt nội đô ra ngoài, chặng đường dài dằng dặc, cậu rảo bước trong màn đêm lâu lắm rồi, tuy nhiên không sao cả.
Đương lúc cực quang dần tản bớt, chân trời phía đông rực ánh đỏ ối, An Chiết đi tới cổng ngoại thành.
Bộ phận Nghiên cứu, Tòa Xử án… Cổng thành vẫn giống hệt thời điểm cậu vừa đặt chân đến đây, chỉ là đâu đâu cũng khóa do ngoại thành đã bị bỏ hoang. An Chiết xoay người rảo bước đến chỗ tường thành, cậu trèo lên nóc một chiếc xe bọc thép, tiếp theo vươn tay, ngón tay chuyển sang sợi nấm víu vào tường thành. Hẳn là do gió Mặt Trời mấy hôm nay gây nên, có hiện tượng lạ xuất hiện trên tường thành: nó được phủ kín bởi một lớp cát đều đặn, hạt cát nhỏ vụn dường như hòa làm một thể với tường sắt vậy, chúng ghép vào nhau, giây phút sợi nấm vắt lên đó thì cát trắng lắt nhắt cứ rơi lộp độp, nhưng trong cái lớp cát kia thì vẫn toàn là cát thôi.
Sau khi từ từ trèo lên, An Chiết đứng tại đỉnh tường thành. Bấy giờ có thứ gì đấy giần giật cạnh cậu, An Chiết thử ngó sang, phát hiện có hai con ong đen lớn tày hai người bình thường đang nằm cạnh súng máy hạng nặng lắp trên đỉnh tường thành, gần đấy vẫn còn dăm con, dễ dàng nhận ra chúng vừa mới bay khỏi Vườn Địa Đàng thôi, tạm thời nghỉ chân ở đây ấy mà.
Con ong đen nọ bừng tỉnh trước động tác của cậu, nó vỗ cánh – là tư thế chực bay đi. An Chiết mím chặt môi, cậu đưa ra quyết định trong chớp nhoáng. Giây kế tiếp, một phần cơ thể cậu biến thành sợi nấm linh hoạt hơn, mềm mại hơn, cũng nhẹ bẫng, cậu nhào tới đằng trước quấn chặt cả người lên con ong đen nọ, cơ thể dúi vào lớp lông trên lưng nó.
Ong đen kinh hãi, cánh bắt đầu vỗ rần rật vụt hối hả lên không trung, bay về phương xa.
An Chiết ngồi vững trên lưng nó, gió ban mai mát lành áp vào mặt, cậu nheo mắt lại, đoạn ngoảnh nhìn cả căn cứ loài người… Mặt trời dâng cao rồi, bình minh huy hoàng trút ánh vàng xuống mà chẳng tiếc rẻ chi, nó rọi khắp thành phố tối tăm mờ mịt này. Bất thình lình, cậu nghe thấy tiếng ồn inh tai đang dần đến gần, nó vọng tới từ chốn xa xăm.
Cậu thoáng mở to đôi mắt, thấy nốt đen tuốt luốt nơi xa từ từ phóng to – là hình dạng của máy bay chiến đấu quen thuộc: PL1109. Hình thể đen nhánh của nó được dát một quầng sáng vàng nhạt khi bay trong biển mây oải nắng, hai phía đều có đội bay yểm trợ canh chừng, tốc độ bay chậm dần dần, toàn bộ đội bay từ tốn lao xuống – hẳn là chuẩn bị hạ cánh xuống đất liền đây.
…Lục Phong đã trở về an toàn, mặc dù đến căn cứ thành phố ngầm cứu viện cơ hồ là nhiệm vụ không hoàn thành nổi, thế nhưng dường như chẳng có việc gì là làm khó được thượng tá cả.
Ong đen bị kích động bởi âm thanh kia, nó bèn bay vụt với tốc độ chóng mặt, gió mạnh thổi ống tay áo An Chiết phần phật.
Trông sang chốn đó, chẳng hiểu vì sao, dẫu ngọn gió sớm mai khiến mắt An Chiết rát khôn tả, An Chiết vẫn cười tươi.
Cậu nhớ lại cái ngày khi mình gặp gỡ Lục Phong lần đầu, tại cánh cổng thành này. Ngày hôm ấy, chàng thượng tá thẩm phán giả loài người ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dưới vành nón màu đen, một đôi mắt xanh thẫm lạnh lùng hiện ra.
Đóa hồng của phu nhân nay đã úa tàn, nhưng cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.
Tạm biệt nhé.
Hết chương 54. Tranh minh họa.Artist: nayan7 @lofter.
Cậu chẳng chịu tiết lộ bất cứ điều gì với tiến sĩ, hết thời gian, đại tá mất sạch mọi sự kiên nhẫn, gã ra lệnh lấy lời khai bằng hình thức tra tấn. Trang thiết bị trong phòng thẩm vấn hết sức đầy đủ, cách tra tấn tàn bạo của loài người cũng rất văn minh chứ không hề máu me tung xối – là một kiểu tra tấn bằng điện.
Cảm giác dòng điện chạy khắp cơ thể, tựa như trăm ngàn con kiến cực độc đang gặm nhấm thần kinh toàn thân cùng lúc vậy.
Đau quá.
Cơn đau mà cậu chưa phải hứng chịu bao giờ.
An Chiết nhắm mắt lại, thở hi hóp liên tục, tấm thân run lập cập, vầng trán túa mồ hôi lạnh, từng tấc da thịt đều rúm ró cả vào.
Liệu bào tử có bị đối xử thế này khi ở trong phòng thí nghiệm không? Hẳn là cũng có.
Cậu cơ hồ mất hết mọi sự minh mẫn trong cơn đau vô bờ, đầu óc rối rắm khôn kể, tuồng như suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chẳng rõ cuối cùng mình đang nghĩ về chuyện gì, chỉ thoáng nhận thấy rằng đấy là chuyện hết sức quan trọng. Cậu không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, nỗi giày vò thống khổ này kéo dài từng giây – dài như cả một đời.
Trong cơn lú lẫn mụ mị, có thanh âm ngoài hành lang chợt lọt vào tai cậu.
– Thưa tiến sĩ… Tần số từ trường đã tăng lại rồi ạ!
Tiếng la nọ tựa sấm sét khiến cậu giật thót và tỉnh táo ngay lập tức, bầu không khí tại phòng thẩm vấn cũng thoắt thay đổi. Trái tim An Chiết đập rộn ràng, tần số từ trường đã tăng trở lại, tần số từ trường đã tăng trở lại…
Nó mang ý nghĩa căn cứ thành phố ngầm thoát nạn rồi. Cũng mang ý nghĩa Lục Phong sắp trở về – giả sử như anh còn sống.
Cậu nghe thấy tiến sĩ vội cất giọng hỏi:
– Tăng lại ư? Biên độ lớn chứ? Có khôi phục lại tần số bình thường được không?
– Chưa rõ ạ, – Có ai đó thưa – tuy nhiên cực quang đang dần ló dạng, tần số dao động chứng tỏ căn cứ thành phố ngầm đang điều chế tần số thủ công, họ vẫn an toàn ạ.
– Lạy Chúa tôi… – Tiến sĩ run giọng – Vậy mà… vậy mà có thể cứu vớt thật ư, đường truyền thì sao? Đường truyền khôi phục chưa? Hãy liên lạc với quân đội và khởi động kênh khẩn cấp ngay đi, chuyện ở đây rùm beng lắm rồi, chúng ta phải báo cho Lục-
– Thưa tiến sĩ – Serran bất ngờ ngắt lời, hắn khẽ bảo – Tôi mới nhận được tin khẩn từ quân đội, họ không cho phép chúng ta liên lạc với thượng tá dưới bất kì hình thức nào.
Bẵng đi một hồi lặng như tờ, tiến sĩ hỏi:
– Vì sao?
– Tôi… không biết, – Serran trả lời – có lẽ là do phu nhân Lục và An Chiết.
Trong chớp nhoáng, An Chiết sực nhớ chuyện mình mải nghĩ nãy giờ.
Cậu là hung thủ đánh cắp tiêu bản quan trọng.
Phu nhân Lục là dị chủng lây nhiễm toàn bộ Vườn Địa Đàng.
Mà cậu và phu nhân Lục, đều là đối tượng có quan hệ trực tiếp với Lục Phong.
Cậu vẫn chưa bứt khỏi cơn mê hẳn, nhưng chẳng rõ sức lực ở đâu ập tới mà ngay khoảnh khắc này cậu bỗng tỉnh táo đến lạ, ho khan dăm bận, đoạn thều thào rằng:
– …Tôi khai.
Dòng điện biến mất, cậu minh mẫn hơn đôi chút. Hiện tại cậu rất hối hận vì đã nói về Vườn Địa Đàng, phu nhân Lục, ong chúa với tiến sĩ ban nãy, song cậu tin rằng tiến sĩ nhất định sẽ hiểu thấu dụng ý của cậu. Hiềm nỗi, di chứng do tra tấn bằng điện mang tới quá lớn, cậu hoàn toàn chả thốt nên lời, trí óc mụ mị, cậu oằn mình co giật nôn khan liên tục. Sau cùng tiến sĩ bèn mở cửa phòng thẩm vấn ra, rót cho cậu một cốc nước đường glu-cô.
Giờ thì cậu thấy ổn hơn tí rồi.
– Vừa nãy tôi khoác lác cả đấy. Tôi là dị chủng – Cậu bảo – Có một luồng dao động đang lan truyền gen mà chẳng cần tiếp xúc, dị chủng có thể cảm nhận được luồng dao động đó. Năm hôm trước, tôi tiếp xúc cùng Tư Nam ở Hải đăng, thế là bị nhiễm gen. Tôi phá hủy cái tiêu bản tính trơ kia rồi, bởi vì các anh nói… nó rất quan trọng đối với loài người. Kế đấy tôi lẻn vào Vườn Địa Đàng nhằm tránh sự truy sục, phu nhân Lục đối xử với tôi tốt lắm, tôi bị tác động bởi mùa sinh sản, vậy nên tôi chọn bà ta làm trung tâm lây nhiễm cho phái nữ ở Vườn Địa Đàng.
Tiến sĩ trông sang chỗ cậu, chau mày quở:
– Nói bậy gì thế hả?
– Tôi đang nói, tôi là một con dị chủng có khả năng tư duy của loài người, tôi bị nhiễm gen vào năm hôm trước – Giọng An Chiết nhỏ nhẹ, nhưng cũng chắc nịch. Cậu biết mình nói dối vụng lắm, tuy nhiên dựa vào sự thông minh nhạy bén của tiến sĩ, ắt sẽ hiểu được.
Tiến sĩ bất thình lình giật thót, chàng ta run giọng:
– Cậu…
Bỗng, sợi nấm trắng xóa vụt lên không trung, tiến sĩ trợn to mắt, song giây tiếp theo sợi nấm đã cưỡng chế bụm kín mũi miệng chàng ta lại, dưới tình huống bị ngộp, con người ta thường ngoác mồm thở thật hăng theo phản xạ, vì vậy sợi nấm nhân cơ hội ấy chui tọt vào miệng tiến sĩ.
Bẵng qua một hồi ho sặc sụa dữ dội, ánh mắt tiến sĩ nhanh chóng rời rạc, kế đấy ngã uỵch tới đằng trước, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Serran lập tức rút súng ra!
– Nếu Lục Phong trở về, hoặc người trong quân đội tra hỏi, thì hãy… hãy thuật lại lời em vừa nói cho họ – An Chiết ngó sang chỗ Serran, ngữ khí chứa đựng sự van nài – Kế đó, cứ xem như em phát rồ muốn tấn công tiến sĩ, rồi anh bắn chết em, xác bị bốc hơi sạch sành sanh, từ đấy sẽ chẳng còn em tồn tại trên cõi đời này nữa.
Serran chĩa thẳng nòng súng vào cậu:
– …Sao phải làm như vậy? Rốt cuộc mày là thứ gì?
– Em… – Tay An Chiết siết chặt chiếc phù hiệu Tòa Xử án nọ.
Cậu chỉ là một cây nấm, nhưng cậu không thể tiết lộ, cậu không thể là một cây nấm.
Tuy nhiên, cậu sắp đi rồi, đây là chuyện cậu đã quyết định từ thuở ban đầu. Sau khi cậu đi, ấn tượng về cậu trong mắt kẻ khác tròn méo thế nào cũng được. Cậu hiểu căn cứ loài người cực kì quan trọng với Lục Phong, mà bản thân cậu dẫu được phép tiến vào căn cứ, đều là nhờ thẩm phán giả lựa chọn tin tưởng cậu – dưới tiền đề trực giác gặp trục trặc mà thôi, song cậu vẫn hiểu sự tin tưởng này là điều đáng quý trọng xiết bao.
Nếu như Lục Phong quay về và biết toàn bộ chân tướng, biết mẹ mình căm hận cùng thất vọng về bộ máy căn cứ tới nhường nào, bà nửa chủ động biến thành dị chủng, cuối cùng quyết hủy diệt toàn bộ Vườn Địa Đàng ra sao. Rồi tiếp đó, thậm chí cả cậu – người luôn lẽo đẽo theo anh, được anh trao lòng tin, cũng là một dị chủng mưu mô xảo trá, bụng toàn ý đồ xấu.
Lục Phong sẽ thế nào đây? Liệu anh có chấp nhận nổi hay chăng?
An Chiết chẳng rõ, nhưng cậu không muốn để Lục Phong đối mặt với điều này. Cũng không hẳn là do sợ căn cứ sẽ đối đãi Lục Phong ra sao, tình nghĩa giữa cậu và Lục Phong há có bao nhiêu sâu đậm, thậm chí cậu còn bị cái tên này bắt nạt thê thảm suốt.
Cậu chỉ…
Cậu chỉ cảm thấy Lục Phong là một người rất tốt thôi.
Phu nhân nói Lục Phong sẽ không được chết tử tế, chẳng thể tận mắt chứng kiến ngày mà Lục Phong phát điên là niềm tiếc nuối lớn nhất của bà. Vậy… nguyện vọng đáng giá duy nhất của cậu ở căn cứ loài người này, chính là Lục Phong sẽ không bao giờ bị lung lay.
Phu nhân bay mất rồi, chẳng có bằng chứng, nên hãy xem chuyện xảy ra đêm nay là một sự kiện truyền nhiễm ngoài ý muốn bình thường đi.
– Ý em là, – Cậu thều thào – em không còn là người nữa.
Phằng! Viên đạn của Serran lao vụt đến chỗ bả vai An Chiết, sau một hồi nổ súng, viên đạn đột ngột khảm sâu vào bức tường phía đối diện, còn người An Chiết thì oặt vào – rỗng tuếch, quần áo nhoáng cái rơi phịch xuống đất, cơ thể bên trong chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ có một bóng trắng thoắt xuất hiện trước mặt Serran rồi lại thoắt biến mất, như thể chỉ là cơn ảo giác.
An Chiết vội lẩn vào lỗ thông gió nằm ngay góc phòng sau lưng hắn, cậu chả quan tâm nổi về cảm nhận của Serran nữa rồi. Cậu luồn vào đường ống vằn vèo phức tạp bằng tốc độ nhanh nhất, cơ hồ là chạy lung tung mò tới hết căn phòng này sang căn phòng khác, sau cùng cậu chịu chui ra, đi đến một phòng làm việc vắng vẻ có cửa sổ. Cậu biến thành người – đoạn đẩy tung cửa sổ, cực quang thốc mạnh vào mặt. Cậu chống bệ cửa sổ nhảy phắt xuống, tức thì biến lại thành sợi nấm trượt tuồn tuột nhờ xuôi theo bức tường bên ngoài, rơi phịch xuống mặt đất.
Cực quang vừa ló dạng, việc cung cấp điện lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bên ngoài chẳng có bóng ai, cũng chẳng có máy quay giám sát, cậu hóa hình người khoác chiếc áo đan bằng sợi nấm, vội chạy thục mạng ra ngoài.
Bất cứ lúc nào cũng dễ dàng có kẻ rượt theo, đây là chặng đường An Chiết căng thẳng nhất trong cuộc đời mình, cậu băng qua toàn bộ chủ thành, trở về ngoại thành, cậu vét tạm một ba-lô có chứa bản đồ, lương khô và quần áo đơn giản ở Trạm Cung cấp bỏ hoang tại ngoại thành – bản đồ là thứ quan trọng nhất. An Chiết ôm ba-lô, đi men theo tuyến của đường sắt nội đô ra ngoài, chặng đường dài dằng dặc, cậu rảo bước trong màn đêm lâu lắm rồi, tuy nhiên không sao cả.
Đương lúc cực quang dần tản bớt, chân trời phía đông rực ánh đỏ ối, An Chiết đi tới cổng ngoại thành.
Bộ phận Nghiên cứu, Tòa Xử án… Cổng thành vẫn giống hệt thời điểm cậu vừa đặt chân đến đây, chỉ là đâu đâu cũng khóa do ngoại thành đã bị bỏ hoang. An Chiết xoay người rảo bước đến chỗ tường thành, cậu trèo lên nóc một chiếc xe bọc thép, tiếp theo vươn tay, ngón tay chuyển sang sợi nấm víu vào tường thành. Hẳn là do gió Mặt Trời mấy hôm nay gây nên, có hiện tượng lạ xuất hiện trên tường thành: nó được phủ kín bởi một lớp cát đều đặn, hạt cát nhỏ vụn dường như hòa làm một thể với tường sắt vậy, chúng ghép vào nhau, giây phút sợi nấm vắt lên đó thì cát trắng lắt nhắt cứ rơi lộp độp, nhưng trong cái lớp cát kia thì vẫn toàn là cát thôi.
Sau khi từ từ trèo lên, An Chiết đứng tại đỉnh tường thành. Bấy giờ có thứ gì đấy giần giật cạnh cậu, An Chiết thử ngó sang, phát hiện có hai con ong đen lớn tày hai người bình thường đang nằm cạnh súng máy hạng nặng lắp trên đỉnh tường thành, gần đấy vẫn còn dăm con, dễ dàng nhận ra chúng vừa mới bay khỏi Vườn Địa Đàng thôi, tạm thời nghỉ chân ở đây ấy mà.
Con ong đen nọ bừng tỉnh trước động tác của cậu, nó vỗ cánh – là tư thế chực bay đi. An Chiết mím chặt môi, cậu đưa ra quyết định trong chớp nhoáng. Giây kế tiếp, một phần cơ thể cậu biến thành sợi nấm linh hoạt hơn, mềm mại hơn, cũng nhẹ bẫng, cậu nhào tới đằng trước quấn chặt cả người lên con ong đen nọ, cơ thể dúi vào lớp lông trên lưng nó.
Ong đen kinh hãi, cánh bắt đầu vỗ rần rật vụt hối hả lên không trung, bay về phương xa.
An Chiết ngồi vững trên lưng nó, gió ban mai mát lành áp vào mặt, cậu nheo mắt lại, đoạn ngoảnh nhìn cả căn cứ loài người… Mặt trời dâng cao rồi, bình minh huy hoàng trút ánh vàng xuống mà chẳng tiếc rẻ chi, nó rọi khắp thành phố tối tăm mờ mịt này. Bất thình lình, cậu nghe thấy tiếng ồn inh tai đang dần đến gần, nó vọng tới từ chốn xa xăm.
Cậu thoáng mở to đôi mắt, thấy nốt đen tuốt luốt nơi xa từ từ phóng to – là hình dạng của máy bay chiến đấu quen thuộc: PL1109. Hình thể đen nhánh của nó được dát một quầng sáng vàng nhạt khi bay trong biển mây oải nắng, hai phía đều có đội bay yểm trợ canh chừng, tốc độ bay chậm dần dần, toàn bộ đội bay từ tốn lao xuống – hẳn là chuẩn bị hạ cánh xuống đất liền đây.
…Lục Phong đã trở về an toàn, mặc dù đến căn cứ thành phố ngầm cứu viện cơ hồ là nhiệm vụ không hoàn thành nổi, thế nhưng dường như chẳng có việc gì là làm khó được thượng tá cả.
Ong đen bị kích động bởi âm thanh kia, nó bèn bay vụt với tốc độ chóng mặt, gió mạnh thổi ống tay áo An Chiết phần phật.
Trông sang chốn đó, chẳng hiểu vì sao, dẫu ngọn gió sớm mai khiến mắt An Chiết rát khôn tả, An Chiết vẫn cười tươi.
Cậu nhớ lại cái ngày khi mình gặp gỡ Lục Phong lần đầu, tại cánh cổng thành này. Ngày hôm ấy, chàng thượng tá thẩm phán giả loài người ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dưới vành nón màu đen, một đôi mắt xanh thẫm lạnh lùng hiện ra.
Đóa hồng của phu nhân nay đã úa tàn, nhưng cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.
Tạm biệt nhé.
Hết chương 54. Tranh minh họa.Artist: nayan7 @lofter.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất