Cây Nấm Nhỏ

Chương 63: “Nó mỗi lúc một gần.”

Trước Sau
Dọc đường, họ bắt gặp một cái xác máy bay, nó có hình dáng giống hệt chiếc máy bay của Lục Phong lúc trước. An Chiết ước chừng hướng đi – hẳn nó đã rơi trước cả chiếc mà Lục Phong ngồi, bởi cậu tận mắt trông thấy nó vục xuống mà.

Sau khi ba bốn chiếc máy bay lần lượt rơi tan tác, cậu không thấy máy bay căn cứ xuất hiện trên bầu trời nữa, có lẽ căn cứ cũng nhận ra sự thay đổi lạ lùng ấy nên bèn ngừng cho máy bay tiêm kích xông ra ngoài rồi. Song trạng huống của chiếc máy bay này nom ổn hơn của Lục Phong chút đỉnh, chưa bộc phá, trừ việc hư hao ở ngoài thì những bộ phận khác đều nguyên vẹn.

Lục Phong sải bước sang đằng đó, đoạn dỡ hộp đen của chiếc máy bay này xuống, do dự phút chốc, anh bèn chui vào cửa buồng lái – mép cửa có vết gặm nhấm.

Quái vật đã xơi sạch xác phi công, quần áo dính máu sớm khô quánh lại, xương cốt bị róc sạch thịt vương vãi khắp buồng lái, hộp sọ lăn kềnh dưới bàn điều khiển – nó chỉ còn quá nửa thôi, mép đứt có dấu răng sắc lẹm. An Chiết cũng chui vào cùng anh, Lục Phong vốn định xua cậu ra để cậu khỏi hãi trước cảnh man rợ này, nhưng kế đó anh nom thấy ánh mắt phẳng lặng của An Chiết, và anh sực vỡ lẽ cậu sẽ chẳng chợn lòng bởi thây người.

Có cuốn sổ tay hướng dẫn bay nằm úp sấp dưới bàn điều khiển, sổ tay hướng dẫn bay là sách tham khảo của phi công, ở trong tổng hợp các bước thao tác cơ bản, cách dùng lẫn công dụng của thiết bị cùng tất tần tật phương pháp xử lí những sự cố ngoài ý muốn.

Lục Phong vươn tay nhặt sổ tay hướng dẫn bay lên xem, một sự thay đổi khó lường đang diễn ra trên bề mặt nó, nét chữ đen ngấm sâu vào trang giấy, màu sắc ấy dần loang lổ, xúc tu nhỏ thó đen sì trải rộng ra khiến toàn bộ dòng chữ in trên mặt giấy đều méo mó ngoằn ngoèo theo một lối rõ lạ, thật giống loại bùa chú hung hiểm nào đó.

An Chiết quan sát trang giấy, cậu gắng phân biệt hình dạng con chữ, nội dung trang nọ là các sự cố về động cơ thường gặp.

Vậy là cậu biết, vụ rơi là do động cơ xuất hiện sự cố, mà tới tận lúc máy bay tan xác, phi công hãy còn đọc sổ tay nhằm tìm kiếm hướng giải quyết khả thi.

Kế đó… trong gang tấc ấy, máy bay rơi vỡ, sổ tay trượt xuống đất, tất thảy bỏ mình.

Sau khi được Lục Phong bế xuống từ cầu thang máy bay, An Chiết nghe thấy Lục Phong cất giọng:

– Chiếc máy bay tôi ngồi cũng gặp tai nạn bởi sự cố động cơ.

An Chiết chau mày.

Lục Phong nói tiếp:

– Tuy nhiên những phụ tùng khác cũng có vấn đề, là do trục trặc bên khâu sản xuất ư? Nhưng đội bay tiêm kích PJ đã thực hiện nhiệm vụ bay nhiều lần rồi, trước lúc cất cánh cũng tu sửa đàng hoàng.

Họ rảo bước đi thẳng, Siebe và ông nội chờ đằng trước. An Chiết chẳng tỏ rõ nguyên nhân máy bay gặp sự cố, cậu hỏi:

– Thế thì vì sao?

– Tôi không biết – Chẳng mấy khi thượng tá lại thốt ba từ này.

Như sực nhớ điều gì, anh bình tĩnh trả lời:

– Lúc PL1109 hạ cánh cũng bị trục trặc động cơ, tuy nhiên nó vẫn hạ cánh an toàn.

PL1109 là máy bay chiến đấu cao cấp nhất của căn cứ, nghe Lục Phong nói thế, thì tức là hiện tại tất cả máy bay đều dễ gặp tai nạn. Mới đây thôi, khi cậu rời khỏi căn cứ loài người rồi ngoảnh nhìn chủ thành, cậu vẫn trông thấy bóng hình PL1109 ung dung hạ cánh, hóa ra vào giây phút ấy, Lục Phong đã lướt qua bờ vực sinh tử một chuyến.



– Vậy… – An Chiết thì thầm – vậy sau này anh đừng đi máy bay nữa nhé?

Lục Phong chẳng trả lời, chỉ xoa đầu cậu.

Đuổi kịp Siebe, họ kể sơ lược về tình trạng chỗ ấy, rồi đi tiếp.

Sa mạc ngập ngụa trong tầm mắt họ.

Siebe quan sát xung quanh:

– Quái vật ít đi thật, trước kia còn nhiều lắm.

An Chiết hiểu câu đấy nói lên điều gì. Dẫu lớn, dẫu bé, vô vàn sinh vật đã chết đi và trở thành một phần của quái vật kiểu lai. Do tổng số quái vật giảm thiểu, nên nơi đây có vẻ an toàn tột cùng, dù thực chất mỗi con quái vật đều nguy hiểm hơn xưa.

Song mọi sự thay đổi này hoàn tất chỉ trong mười mấy ngày, quái vật nhỏ yếu bị càn quét sạch loáng, quá trình nọ xảy đến nhanh choáng váng. An Chiết nhớ về con quái vật ăn lấy ăn để gen bất chấp nọ, động tác của nó nom hơi hấp tấp quá đà.

Thực chất cũng có một cảnh tương tự tồn tại trong kí ức cậu… Là cuối thu nơi Vực Thẳm.

Vực thẳm sang đông thường trở nên rét mướt, lúc trận tuyết ghé qua, khắp mặt đất và cỏ cây đều chìm trong buốt giá. Lũ quái vật chẳng ra ngoài hoạt động nữa, chúng thường tìm sơn động ấm áp để nương náu. Nhằm sống sót qua cả mùa đông, chúng sẽ xồ vào thịt lẫn nhau một cách rất hăng – chúng liều mạng ngốn thật nhiều thịt hòng tích trữ chất dinh dưỡng xuyên suốt mùa đông hoặc tha xác kẻ thù vào hang núi, làm lương thực dự trữ. Thời khắc máu chảy thành sông nguy hiểm nhất ở Vực Thẳm, là một tháng trước khi mùa đông ghé tới.

Hiện nay cảnh giết chóc tương tự cũng diễn ra ở chốn khác.

Chặng đường này không dài, họ luôn chú ý chọn những lối phủ khuất mà đi, hoặc có thể là nhờ vào sự may mắn, họ chưa đụng độ bất cứ quái vật kiểu lai khủng bố nào. Xuất phát lúc tám giờ, đến chín giờ rưỡi sáng, non nửa thành phố bị gió bụi vùi lấp xuất hiện trước mặt họ.

Nó rộng ngút ngàn, dẫu đến gần vẫn phóng mắt trông không đặng điểm dừng. Ta có thể thấy láng máng con đường cũ kĩ nằm giữa muôn tòa nhà liên miên kéo dài bất tận. Các công trình cao tầng khác hẳn với kiểu nhà đều chằn chặn ở căn cứ phương Bắc, nó xây lộn xộn, chẳng có quy luật nào cả. Nhà cao tầng cao vút và thấp bé nằm cạnh nhau, nhà hình cầu và hình chữ nhật đứng xen kẽ, nẻo đường khuất khúc, có một tòa tháp đỏ sậm cao chọc trời sừng sững giữa thành phố, cầu vượt sập hơn phân nửa, cây mây lằng nhằng vắt ngang ở con đường phía trước. Muốn nhà màu nào có nhà màu nấy, song chính bởi vì chúng muôn hồng nghìn tía, nên lại dần gộp thành một trong mắt An Chiết, mông lung một màn bụi mờ ảo.

An Chiết đứng ngắm cõi xa khoảng khoát vô bờ ấy, nếu chẳng nhờ tận mắt chứng kiến – hẳn cậu sẽ không mường tượng nổi rằng trên đời vẫn còn kiểu thành phố vằn vèo phức tạp này, giả sử cậu là người dân ở đây, thì lạc đường âu cũng là lẽ thường tình.

Những rặng mây đen che khuất vầng thái dương khiến khoảng trời tối sầm xuống, và làn sương mờ ảo bắt đầu phủ vây.

– Hai anh đi theo em – Siebe nói – Người lớn trong quặng mỏ hay ghé nơi này tìm đồ dùng lắm, trong thành phố có một đồn bốt. Thực ra sống ở nội thành cũng được thôi, ngặt nỗi tụi em sợ gặp quái vật. Chả hiểu sao mà nội cứ bảo chỉ có hang động mới an toàn nhất. Trước kia có ba ông chú thấy cuộc sống nơi hang động khốn quẫn quá nên bèn cuốn gói vào nội thành, rồi bặt tin từ bấy đến giờ luôn.

Họ theo chân Siebe lướt qua dãy nhà san sát rồi đi đến khu cư trú đông đúc, ken dày những cư xá lớn ám màu xám xịt, quảng trường nằm tuốt đằng xa, một vật hình cầu trắng toát thấp thoáng giữa quảng trường. Trong thành phố im phăng phắc, trừ tiếng gió lùa qua nhà cao tầng thì chỉ còn mỗi tiếng bước chân của họ.

Lục Phong phụ trách quan sát xung quanh, Siebe phải cúi gằm suốt do cõng ông nội, nó bảo:

– Qua khỏi quảng trường kia là tới, sắp rồi.

Bấy giờ, cụ ông chợt hé môi.



Dây thanh đới của cụ rung lên và bật liên tục một âm tiết cố định, cổ họng cụ nghẹn ứ đờm khiến giọng cứ the thé, cố lắm chỉ nghe được rằng:

– Ch…

– Ch… ch…

Lục Phong bỗng chốc ngừng bước.

An Chiết trông sang, cậu thấy anh đanh người nhìn về phía quảng trường đằng trước.

Giây tiếp theo, anh hô một tiếng:

– Chạy!

Chẳng có thời gian để suy nghĩ nữa, cánh tay An Chiết thình lình bị kéo đi, cậu xoay người nối gót Lục Phong lao xồng xộc vào một khu cư xá theo phản xạ. Siebe chưa hiểu mô tê gì sất, song vẫn cõng ông nội cố bắt kịp họ.

An Chiết khá quen với kiểu cấu trúc ở khu cư xá, vừa bước vào hành lang thôi, một bộ xương khô trắng hếu bận quần áo đã đập ngay vào mắt, nó tựa nghiêng lên góc tường, như thể hòa làm một với bức tường xám ngoét vậy. Nhưng cậu không săm soi kĩ nổi, bởi cơ thể cậu vốn đã rệu rã rồi, cậu bị tụt lại lúc lên cầu thang, Lục Phong bèn dứt khoát bế thốc cậu rồi chạy lên cầu thang thật nhanh. Cầu thang rất rộng, tầng một có ba căn hộ, giây phút chạy đến tầng tám có cảnh cửa đang rộng mở, Lục Phong ôm An Chiết xông thẳng vào đó, Siebe bám theo sau, nó vừa đi vào Lục Phong bèn đóng rầm cửa lại. Mọi đồ dùng trong phòng bám đầy bụi, có một bộ xương khô nằm chỏng gọng trên ghế xô-pha nơi phòng khách.

Đây là căn hộ có ba phòng ngủ hai phòng khách, nam bắc thông nhau, thứ gồ ra từ phòng khách và kéo dài men theo diện tích căn hộ – là một ô cửa kính sát sàn to tướng.

Lục Phong thả An Chiết xuống, anh thở hực lên nặng nề do ban nãy phải chạy thục mạng, An Chiết chưa từng thấy dáng vẻ này của anh.

Tuy nhiên giây kế tiếp…

Cậu phát hiện Siebe vọng ra ngoài cửa sổ sát sàn, mặt mày tái sạm, ánh mắt dại đi.

Cậu bèn trông theo.

Trắng ớn.

Một con quái vật trắng ớn, tròn lẳn, cao chừng nửa cư xá đang di chuyển với cái lối thực lạ – nó gần như bay lơ lửng, tựa âm hồn chầm chậm xáp tới đây. Chính là thứ mà An Chiết lẫn với vật trang trí màu trắng trên quảng trường xa xa, song, nó thực chất là một con quái vật khổng lồ.

Nó đi thẳng sang bên này, An Chiết thấy rõ hình dạng của nó khi chỉ còn cách hai con đường – một nắm vật thể chẳng hình dung nổi, hàng tá cái chi lúc nhúc như ốc sên hay bạch tuộc gì đó mọc dưới thân nó, nửa phần trước thì phụ trách việc di chuyển, nửa phần sau thì bùng nhùng kéo lê phía sau. Mình mẩy nó – mình mẩy gần như tròn lẳn phủ trùm một lớp màng hơi trong pha giữa sắc xám nhạt và trắng bợt. Sau lớp màng, trong thân nó chứa ti tỉ vật thể đen sì hoặc da cam – có hình dáng khó tả tột cùng, đấy có lẽ là cơ quan, xúc tu hoặc tứ chi lít nha lít nhít, hay là một thứ gì đương ngọ nguậy không ngớt.

Nó càng đến gần khu cư xá này, họ càng dễ chứng kiến những chi tiết trên người nó, đó là hình thái lai vượt khỏi tầm hiểu biết của loài người, ta chẳng tài nào lần ra nổi mắt nó ở nơi đâu. Mà Siebe cứ nhìn đăm đăm vào nó, như thể giây tiếp theo sẽ bỏ mạng bởi cơn điếng người vậy.

Nó mỗi lúc một gần.

Tất thảy đứng trong phòng ngừng thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau