Chương 67: “Thôi em đi.”
Nụ hôn anh trao tàn nhẫn tột cùng, thấm đượm mùi máu tanh và chẳng dung bất kì sự chống cự nào. An Chiết hoàn toàn không thở nổi, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác rồi lại bị kéo về.
Mới đây thôi cậu hãy còn chạnh lòng thay Lục Phong, hiện nay lại bị chọc tức run lập cập, hàng tá sợi nấm tuôn ra ồ ạt, sự phản kháng từ bản năng thôi thúc cậu ghìm chặt mình mẩy Lục Phong. Song những gì cậu đang thấy lại thoắt mông lung – một cảnh tượng vụt lên trước mắt cậu.
Cậu thấy có bóng người ngã xuống, trái tim cậu bất thình lình thót lại và tức thì đỡ lấy đối phương, cậu ôm chặt đối phương vào lòng:
– Này An Chiết?
Ngẩn ngơ, An Chiết nhận ra đây là mảnh vỡ kí ức của Lục Phong, cậu uống máu Lục Phong nên hấp thụ được đôi ba thứ – mà thứ tái hiện bấy giờ chính là cảnh cậu bất tỉnh ban nãy.
– An Chiết à? – Lục Phong gọi tên cậu không ngớt, song người trong lòng anh chẳng mảy may đáp lại mà chỉ khẽ chau mày, thân thể cứ run bần bật – tựa hồ đang chịu đựng nỗi đau kinh hoàng.
Tại sao cậu bỗng thành ra như vậy, Lục Phong chẳng rõ, anh chỉ biết ôm cậu thật chặt.
Cậu chừng như sắp từ giã cõi đời một cách đột ngột, giống hệt cái thế giới biến hóa khó lường này vậy.
An Chiết ngơ ngác lĩnh hội cảm giác trong phút giây ấy, khoảnh khắc này đây cảm giác của cậu và Lục Phong trùng khớp.
Lục Phong đang sợ hãi.
Anh ấy vậy mà sợ hãi.
Anh ấy đang sợ điều gì thế?
Sợ đánh mất người trong lòng, cứ y như rằng… cứ y như rằng nếu đánh mất cậu, thì sẽ mất tất cả mọi thứ.
Mình mẩy An Chiết bắt đầu run lập cập.
Cái tên này…
Cớ sao anh có thể vừa đối xử tốt với cậu, lại vừa bắt nạt cậu như vậy.
Sức mạnh trĩu nặng trên vai khiến cậu nhãng khỏi cảnh tượng ấy, ý thức cậu bị chia thành hai nửa, một nửa bị Lục Phong hôn ngấu nghiến tựa hình phạt, một nửa chìm trong miền kí ức cũ, cậu thấy anh ôm mình vào ngực, gọi tên cậu hết lượt này tới lượt khác.
Nhưng cậu chẳng chịu tỉnh, trông cậu đau quá, ngoan xiết bao, mong manh xiết bao, thế mà phải gánh chịu nỗi đau kinh hoàng tột cùng. Lục Phong lau mồ hôi lạnh túa trên vầng thái dương cậu, cậu bất giác nắm chặt cổ tay anh như nắm lấy phao cứu sinh. Khoảnh khắc đó Lục Phong đang nghĩ suy điều gì?
Anh đang nghĩ, tôi sẵn sàng đau thay em ấy, tôi sẵn sàng làm tất cả mọi việc, chỉ cần em ấy có thể tỉnh lại.
An Chiết nhắm chặt mắt, cậu hãy còn phản kháng, song không còn giãy mạnh nữa. Cậu như bỗng chốc thoái chí, sau cùng chỉ đành cam chịu từ bỏ mọi sự phản kháng và mặc Lục Phong cướp đoạt môi lưỡi mình, đồng thời cũng cướp đoạt linh hồn cậu, tất thảy nơi cậu.
Tựa một cuộc chiến đằng đẵng.
Nỗi niềm thống thiết dần dà lịm tắt trong cơn giằng xé dài dặc này. Thời khắc cuối cùng được buông ra, cậu tựa trước ngực Lục Phong, chẳng muốn thốt thêm bất cứ lời nào nữa.
Mà Lục Phong cũng trầm ngâm ôm cậu.
Khoảng thời gian hoang hoải kéo dài vô tận, thẩm phán giả và dị chủng vốn dĩ cũng chẳng có điều gì đáng nói với nhau.
Lục Phong chợt cất tiếng sau khi lặng phắc hồi lâu.
Anh hỏi:
– Em biến thành người bằng cách nào?
– Nhờ An Trạch – An Chiết đáp.
Cậu ngả vào lòng Lục Phong, họ đã thú nhận với nhau cả rồi, cõi lòng họ rộng mở trong môi hôn được thôi thúc bởi sự kích động giữa hai bên. Vậy nên cậu cũng chẳng cần giấu giếm nữa.
Thật ra cậu không phải là một dị chủng.
Cậu thật vô dụng, cậu chả truyền nhiễm cho ai nổi, cậu thực chất là một cây nấm bị con người truyền nhiễm.
Lục Phong hiện đang quan sát sợi nấm của cậu. Máu hãy còn vương trên sợi nấm trắng phau – là do An Chiết cắn anh ban nãy. Hóa ra khi cáu lên cây nấm nhỏ này cũng cộc đáo để.
Vết máu đang phôi pha dần, nó bị sợi nấm hấp thụ.
An Chiết cũng nhìn nơi đó, cậu bỗng nói rằng:
– Anh sắp chết rồi.
Lục Phong nắm chặt ngón tay cậu, hỏi:
– Vì sao?
– Em mọc trên người anh, – An Chiết trưng bản mặt vô cảm – hút sạch máu, nội tạng và thịt của anh, kế đến bén rễ trong xương cốt anh.
Một bàn tay khác của Lục Phong siết cổ tay cậu, đầu ngón tay sượt qua làn da trắng nõn rồi hằn in lằn ranh đỏ nhạt, như nghiền nát một cây nấm trắng vừa mọc sau cơn mưa, và chất lỏng của nó đang ứa ra. Anh chùng giọng hỏi:
– Em biết mình đang nói gì không?
An Chiết lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào khôn cùng, mắt cậu ầng ậc nước, An Chiết ngẩng đầu trông sang vách tường lấm tấm vết mốc xanh sẫm, trông sang đèn chùm rủ xuống với vẻ méo mó. Cửa sổ bị gió quật nứt một lỗ to tướng, khiến nước mưa kéo theo tiếng thì thào vi vu của gió xối vào trong.
Cậu nghĩ, mình cũng chẳng biết phải định nghĩa nỗi lòng bản thân kiểu gì nữa, nhưng sẽ thực là mộng hão nếu cậu muốn chung sống bình yên cùng Lục Phong.
Cứ thế cậu bèn trông ra bầu trời xa vời vợi.
Lục Phong cất lời:
– Em lại khóc.
An Chiết ngoảnh đầu nhìn Lục Phong, cậu buộc phải ngẩng đầu lên ở cái góc độ này. Do đó họ chạm mắt nhau.
Chẳng hiểu vì sao, An Chiết chợt nở nụ cười khi nhìn Lục Phong.
Khóe môi cậu hơi ửng đỏ, khóe mắt xinh xắn còn rướm lệ.
Ngay sau đó Lục Phong cũng phì cười, anh nâng mặt An Chiết lên:
– …Đần.
An Chiết chỉ ngắm nghía anh thật lâu, mãi sau cậu hỏi:
– Căn cứ hiện đang đến đón anh à?
Lục Phong trả lời:
– Ừm.
An Chiết trầm ngâm, Lục Phong hỏi:
– Em thích căn cứ không?
Giây phút hai từ “căn cứ” vừa dứt, cơn buốt bởi tra tấn bằng điện tức thì bủa vây mình mẩy An Chiết lần nữa, cậu bất giác run lẩy bẩy và cố rúc vào lòng Lục Phong. Lục Phong ôm chặt cậu, đoạn vuốt ve tấm lưng cậu thật khẽ, anh nói rằng:
– Xin lỗi em.
An Chiết lắc đầu, mãi tới ba phút sau An Chiết mới bình tĩnh trở lại. Cậu ngẩng đầu nghía Lục Phong, nắm chặt bàn tay anh.
Cậu chừng như đang chờ đợi điều gì, Lục Phong băn khoăn.
Anh nghĩ thế nào thì làm thế ấy, ma rủi quỷ xui, anh cúi đầu xuống và tiếp tục hôn An Chiết.
Không có chuyển động tợn tạo, không có sự phản kháng, chỉ là một nụ hôn sâu đầy lặng lẽ.
Môi lưỡi mềm mại của An Chiết chả cự lại anh nữa. Lục Phong quan sát vẻ mặt cậu đương lúc trao nhau hơi thở – cậu khẽ thở dốc dồn dập, rèm mi rủ xuống, sợi mi long lanh ánh nước, hai tay nhẹ nhàng bấu víu bả vai anh, ấy là một kiểu chiều ý e ấp và ngây ngô theo cái lối rõ dịu dàng, sự thuần khiết nơi cậu sánh ngang lòng thương xót, trong lòng thương xót gợi lên nét thần thánh – hệt một sự cứu rỗi về mặt tâm hồn, giờ phút này anh có thể đòi lấy thỏa thích.
Nhưng An Chiết vẫn khóc rấm rứt.
Lục Phong hôn vơi giọt lệ của cậu, tựa như làm vậy sẽ xóa nhòa được mọi nỗi bi ai thống thiết giữa họ.
Thời khắc kết thúc, mưa bên ngoài đang dần ngớt, thứ ánh sáng vẩn đục tẻ ngắt lấp ló nơi chân trời vào buổi chạng vạng. An Chiết quỳ trên giường, ngón tay cậu run rẩy ôm Lục Phong, kế đến chầm chậm, chầm chậm đặt anh nằm thẳng xuống giường.
Đôi mắt Lục Phong nhắm nghiền – anh đã say giấc và thở thật đều, hiện tại không một điều gì có thể đánh thức anh. Rất dễ để thực hiện hành vi này, chỉ cần biến một phần đầu lưỡi thành sợi nấm mềm mại khi hôn thôi, ngay cả thượng tá cũng chẳng phát hiện ra.
Lục Phong thiếp đi chẳng tài nào bắt cậu nổi, anh chẳng hãm cậu lại được nữa. An Chiết nhoẻn môi cười, thật ra thì, bấy lâu nay Lục Phong chưa từng bắt được cậu, cậu bỗng vỡ lẽ điều này.
Rời khỏi, hay ở lại, đều do cậu quyết định.
Đột nhiên.
Bóng tối ập xuống trước mắt An Chiết, cơn đau khủng khiếp bỗng sập tới. Sợi nấm cuối cùng cũng đứt lìa rồi. Có cái gì đấy đang xa rời cậu – giống con người bị mất một cánh tay hay một con mắt vậy… Nhưng không phải vậy, không phải những thứ tầm thường đó, sự tồn tại của bào tử vượt xa tứ chi, vượt xa bộ phận cơ thể.
Tấm thân cậu bất chợt trở nên rỗng tuếch – ấy là một khoảng trống còn sâu hoắm và hư vô hơn cả lúc đánh mất bào tử chưa chín muồi, như một nốt lặng, mối liên kết giữa cậu với thế giới này thình lình bị chặt đứt. Thứ quan trọng nhất nay đã tróc ra, cậu chỉ còn sót lại cái xác tàn tạ suy yếu.
Một cái xác.
An Chiết thốt nhiên ngẩn người.
Khoảnh khắc đó, cậu dám cá rằng mình đã nghe thấy vận mệnh ghé tai cậu thầm thì, hệt con ác quỷ. Cậu mê mẩn trông về đằng trước, run rẩy giơ tay lên.
Trước khi khoảnh khắc đó sập đến, cậu những tưởng mình vẫn còn sự lựa chọn.
Cậu thực sự những tưởng mình được phép lựa chọn.
Nhưng lúc nó diễn ra, cậu phát hiện mình chưa bao giờ có sự lựa chọn.
Cậu hoàn toàn dại đi.
Bào tử tách ra khỏi cơ thể cậu, cậu nâng niu nó trên tay. An Chiết ngơ ngác nhìn cục bông trắng bé bỏng nọ, cuối cùng nở nụ cười gượng gạo với nó.
– …Xin lỗi nhé – Cậu thốt.
– Tao… – Cậu nói – Tao nên làm sao đây? Mày muốn đi theo tao chứ? Có lẽ tao không thể… nuôi mày tử tế được.
Bào tử chỉ vươn sợi nấm dụi dụi ngón tay cậu, An Chiết biết nó nghe không hiểu. Ngặt nỗi ngay khắc kế tiếp, sợi nấm của bào tử bỗng rề rà nhích sang hướng khác, chúng rời khỏi ngón tay An Chiết rồi sã mình rơi xuống quân phục đen của Lục Phong, đoạn trườn tiếp lên trên.
An Chiết chứng kiến cảnh này, đây chẳng phải là lần đầu bào tử có hành động kiểu này, cậu cười hỏi:
– Sao mày thích anh ấy dữ vậy?
Bào tử nán lại bên An Chiết, tiếp tục dụi ngón tay cậu, nó chả biết nói chuyện.
An Chiết buông một tiếng thở dài thật khẽ, đặt nó lên người Lục Phong.
Sau khi đặt xuống, nó cứ thế mà vươn sợi nấm nho nhỏ mới mọc của mình leo đến trước ngực Lục Phong và tự giác chui tọt vào túi áo anh, trông nó phởn chí lắm – nom như đã muốn làm vậy từ lâu rồi. An Chiết quan sát toàn bộ, tương tự như việc cậu không rõ cớ sao bào tử lại thân thiết với Lục Phong, cậu cũng chẳng rõ cớ sao sự việc đột nhiên đi đến bước đường này.
Cậu lôi giấy ra khỏi ba-lô, kế đấy nằm nhoài trước bàn trà viết nguệch ngoạc vài dòng lên trang giấy.
Nó chín muồi nên khác với hồi xưa lắm. Anh thả nó ở mấy chỗ âm ẩm là tự lớn được nhé.
Nó cần nhiều nước, sợ quái vật bộ gặm nhấm, sợ côn trùng ạ.
Nếu muốn làm thí nghiệm thì xin đừng để nó đau quá, đừng để nó chết.
Cảm ơn anh luôn quan tâm em bấy lâu.
Thôi em đi.
An Chiết đặt giấy kề anh, đoạn mò tay vào túi áo Lục Phong lấy ống thuốc theo dõi ra, mở nắp.
Róc rách.
Chất lỏng màu xanh nhạt bị đổ sạch ráo, nó chảy men theo khe nứt trên sàn nhà, cuối cùng cậu buông tay – Choang! Ngay cả cái ống cũng vỡ tan tành.
Như vừa đưa ra một quyết định cực kì quan trọng trong đời mình, cậu chìa tay gỡ phù hiệu trước ngực xuống, đoạn cất vào túi áo mình. Sau cùng cậu đặt ba-lô sang một bên, đứng ngắm Lục Phong giây lát rồi rời khỏi căn phòng này. Siebe thấy cậu bèn hỏi:
– Anh tính đi đâu làm gì thế?
An Chiết trả lời:
– Ra ngoài xem tình hình thôi.
– Vâng, – Siebe nom đã bình tĩnh lại đôi chút, nó nói – anh nhớ cẩn thận đó.
An Chiết gật đầu:
– Ừa.
Cậu đẩy cánh cửa chống trộm bị gỉ sắt rồi bước ra ngoài, chính giây phút ấy cậu chợt ngoảnh đầu nhìn vào trong, lướt mắt qua bộ xương nằm trên ghế xô-pha và dừng trước cửa căn phòng nơi Lục Phong đang ngủ, cánh cửa trắng xám nọ giống hệt có sức hút không lời. Giá mà có thể, giá mà chẳng tồn tại bất cứ nỗi vướng bận nào, cậu cũng muốn ở bên Lục Phong như bào tử, song đấy là điều không tưởng.
Cậu đóng cửa lại và đi lên cầu thang. Cầu thang cao lênh khênh, cơ thể cậu cơ hồ mất hết sức lực nên phải đi thật lâu mới lết đến được tầng cao nhất. An Chiết lần theo cửa sổ trên cùng đi lên sân thượng.
Vào cái lúc còn ở Hải đăng – những hôm mà từ trường nhân tạo biến mất và bầu khí quyển loãng dần, cậu đã nghe các nhà khoa học loài người dự đoán rằng khí hậu năm nay bất thường tột cùng, mùa đông sẽ tới sớm hơn mọi năm ít nhất ba tháng.
Mùa đông trong kiếp sống của cậu cũng sắp đến rồi.
Thời khắc bào tử chín muồi, lời chỉ thị của bản năng sinh mạng thoáng vụt lên trong tích tắc, cậu hoàn toàn nhận được mệnh lệnh đến từ thăm thẳm vận mệnh. Giống như bản thân cậu chưa từng gặp lại cây nấm nuôi dưỡng mình kể từ giây phút đáp xuống mặt đất, cậu cũng đã được định sẵn sẽ chẳng tài nào bảo vệ bào tử lớn lên an toàn nổi.
Ngoài kia muôn nơi ráo hoảnh, luôn có bão tố càn quét và quái vật vây hãm, dẫu bào tử có ở Vực Thẳm – chốn không tồn tại quái vật bộ gặm nhấm lẫn quái vật chân đốt đi chăng nữa, thì nó cũng dễ bị quái vật to kềnh sơ ý giẫm đạp hoặc bị cuốn vào những trận xâu xé thôi, vào phút chót, cậu chỉ còn cách lựa chọn tin tưởng Lục Phong.
Bởi cậu sắp chết rồi.
Tuổi thọ của nấm vốn dĩ cũng chẳng dài dặc gì cho cam, cậu đã được xem như là phần trội trong số đó. Ai nấy đều có sứ mệnh của riêng mình, cậu đã hoàn thành ý nghĩa sống rồi. Với nấm mà nói, thì dưỡng dục bào tử lớn khôn chính là sứ mệnh duy nhất.
Cơn gió rét mơn man khiến An Chiết run lập cập, cậu ôm ghì cánh tay mình. Cậu không cảm giác đặng điều gì nữa, cơ thể cậu loạng choạng chao đảo. Cậu từng gặp một cây nấm chết đi… giây phút bào tử bay xuống, mũ nấm của nó liền dần dà bong tróc và xoăn lên, kế đến khô quắt héo rụng, sau cùng tất thảy bộ phận: cuống nấm, sợi nấm, rễ ăn sâu dưới đất, chúng tan chảy hết thành một vũng chất lỏng đen ngòm rồi bị những sinh vật ẩn sau dưới mặt đất chia nhau xơi sạch bong.
Hiện nay, cậu cũng sắp bắt đầu trải nghiệm cái quá trình mà mình từng thấy vô số lần ấy. Cậu chẳng rõ quá trình này kéo dài bao lâu, nhưng hẳn là nhanh thôi – nó sẽ chấm dứt trước khi loài người triệt để diệt vong. Giây phút rời đi, cậu thật sự ước rằng được quay về căn cứ cùng Lục Phong, mặc kệ sau đấy có phải đương đầu với điều gì.
Tuy nhiên, hãy để Lục Phong nghĩ rằng cậu mãi sống ở vùng ngoài đi, thẩm phán giả đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cái chết rồi.
Trên sân thượng là một vườn hoa xập xệ, cậu ôm đầu gối ngồi thụp sau bồn hoa, ngoảnh về đằng đông, ngắm màn đêm buông xuống, lại ngắm mặt trời ló dạng. Nơi đây khá gần căn cứ, vẻn vẹn lộ trình bay một ngày của ong mật mà thôi.
Sự thật quả đúng như cậu dự đoán, vào thời khắc tia nắng len lỏi qua màn sương sớm và rọi tỏ thành phố, những chiếc xe bọc thép dừng ở quảng trường nằm trước khu cư xá, chắc hẳn Lục Phong đã báo cho họ hay về cảnh huống nơi đây, bởi họ mang theo đầy đủ vũ khí hạng nặng, ở một mức độ nhất định – họ sẽ chẳng sợ sự tấn công bất ngờ từ quái vật, đảm bảo an toàn. Ví như con đại bàng to tướng nọ đang vờn quanh nền trời mắt lom lom tia họ, song lại không dám tiến xa hơn.
Rặng mây xám, đại bàng, phế tích bạt ngàn, đoàn xe bọc thép như quang cảnh chỉ hiện diện trong cõi mơ. Tiếng gió vi vút lại ngân dài.
An Chiết dõi theo bóng dáng Lục Phong và Siebe, họ bước ra khỏi cư xá, đàm phán sơ lược với quân đội giây lát, kế đấy lên xe, An Chiết thoáng thấy cả tiến sĩ nữa. Sau khi cửa xe đóng sầm lại, đoàn xe tức thì khởi động và rời khỏi phế tích tan hoang. Liệu Lục Phong có ngoảnh đầu nhìn thành phố này qua ô cửa vào giây phút đi xa không? Cậu chẳng bao giờ biết, bởi nơi cậu thuộc về là Vực Thẳm. Cậu phải quay lại sơn động xưa kia, lần tìm xương cốt của An Trạch, mọi sự bắt đầu ở đấy, thì cũng nên chấm dứt ở đấy.
Đứng trước việc tất thảy nhất định sẽ tiêu vong, Lục Phong có số phận của Lục Phong, mà cậu cũng có số phận của riêng mình.
Kết thúc cả rồi.
Hết chương 67. Tranh minh họa.
Artist: jinshang230 @lofter
Mới đây thôi cậu hãy còn chạnh lòng thay Lục Phong, hiện nay lại bị chọc tức run lập cập, hàng tá sợi nấm tuôn ra ồ ạt, sự phản kháng từ bản năng thôi thúc cậu ghìm chặt mình mẩy Lục Phong. Song những gì cậu đang thấy lại thoắt mông lung – một cảnh tượng vụt lên trước mắt cậu.
Cậu thấy có bóng người ngã xuống, trái tim cậu bất thình lình thót lại và tức thì đỡ lấy đối phương, cậu ôm chặt đối phương vào lòng:
– Này An Chiết?
Ngẩn ngơ, An Chiết nhận ra đây là mảnh vỡ kí ức của Lục Phong, cậu uống máu Lục Phong nên hấp thụ được đôi ba thứ – mà thứ tái hiện bấy giờ chính là cảnh cậu bất tỉnh ban nãy.
– An Chiết à? – Lục Phong gọi tên cậu không ngớt, song người trong lòng anh chẳng mảy may đáp lại mà chỉ khẽ chau mày, thân thể cứ run bần bật – tựa hồ đang chịu đựng nỗi đau kinh hoàng.
Tại sao cậu bỗng thành ra như vậy, Lục Phong chẳng rõ, anh chỉ biết ôm cậu thật chặt.
Cậu chừng như sắp từ giã cõi đời một cách đột ngột, giống hệt cái thế giới biến hóa khó lường này vậy.
An Chiết ngơ ngác lĩnh hội cảm giác trong phút giây ấy, khoảnh khắc này đây cảm giác của cậu và Lục Phong trùng khớp.
Lục Phong đang sợ hãi.
Anh ấy vậy mà sợ hãi.
Anh ấy đang sợ điều gì thế?
Sợ đánh mất người trong lòng, cứ y như rằng… cứ y như rằng nếu đánh mất cậu, thì sẽ mất tất cả mọi thứ.
Mình mẩy An Chiết bắt đầu run lập cập.
Cái tên này…
Cớ sao anh có thể vừa đối xử tốt với cậu, lại vừa bắt nạt cậu như vậy.
Sức mạnh trĩu nặng trên vai khiến cậu nhãng khỏi cảnh tượng ấy, ý thức cậu bị chia thành hai nửa, một nửa bị Lục Phong hôn ngấu nghiến tựa hình phạt, một nửa chìm trong miền kí ức cũ, cậu thấy anh ôm mình vào ngực, gọi tên cậu hết lượt này tới lượt khác.
Nhưng cậu chẳng chịu tỉnh, trông cậu đau quá, ngoan xiết bao, mong manh xiết bao, thế mà phải gánh chịu nỗi đau kinh hoàng tột cùng. Lục Phong lau mồ hôi lạnh túa trên vầng thái dương cậu, cậu bất giác nắm chặt cổ tay anh như nắm lấy phao cứu sinh. Khoảnh khắc đó Lục Phong đang nghĩ suy điều gì?
Anh đang nghĩ, tôi sẵn sàng đau thay em ấy, tôi sẵn sàng làm tất cả mọi việc, chỉ cần em ấy có thể tỉnh lại.
An Chiết nhắm chặt mắt, cậu hãy còn phản kháng, song không còn giãy mạnh nữa. Cậu như bỗng chốc thoái chí, sau cùng chỉ đành cam chịu từ bỏ mọi sự phản kháng và mặc Lục Phong cướp đoạt môi lưỡi mình, đồng thời cũng cướp đoạt linh hồn cậu, tất thảy nơi cậu.
Tựa một cuộc chiến đằng đẵng.
Nỗi niềm thống thiết dần dà lịm tắt trong cơn giằng xé dài dặc này. Thời khắc cuối cùng được buông ra, cậu tựa trước ngực Lục Phong, chẳng muốn thốt thêm bất cứ lời nào nữa.
Mà Lục Phong cũng trầm ngâm ôm cậu.
Khoảng thời gian hoang hoải kéo dài vô tận, thẩm phán giả và dị chủng vốn dĩ cũng chẳng có điều gì đáng nói với nhau.
Lục Phong chợt cất tiếng sau khi lặng phắc hồi lâu.
Anh hỏi:
– Em biến thành người bằng cách nào?
– Nhờ An Trạch – An Chiết đáp.
Cậu ngả vào lòng Lục Phong, họ đã thú nhận với nhau cả rồi, cõi lòng họ rộng mở trong môi hôn được thôi thúc bởi sự kích động giữa hai bên. Vậy nên cậu cũng chẳng cần giấu giếm nữa.
Thật ra cậu không phải là một dị chủng.
Cậu thật vô dụng, cậu chả truyền nhiễm cho ai nổi, cậu thực chất là một cây nấm bị con người truyền nhiễm.
Lục Phong hiện đang quan sát sợi nấm của cậu. Máu hãy còn vương trên sợi nấm trắng phau – là do An Chiết cắn anh ban nãy. Hóa ra khi cáu lên cây nấm nhỏ này cũng cộc đáo để.
Vết máu đang phôi pha dần, nó bị sợi nấm hấp thụ.
An Chiết cũng nhìn nơi đó, cậu bỗng nói rằng:
– Anh sắp chết rồi.
Lục Phong nắm chặt ngón tay cậu, hỏi:
– Vì sao?
– Em mọc trên người anh, – An Chiết trưng bản mặt vô cảm – hút sạch máu, nội tạng và thịt của anh, kế đến bén rễ trong xương cốt anh.
Một bàn tay khác của Lục Phong siết cổ tay cậu, đầu ngón tay sượt qua làn da trắng nõn rồi hằn in lằn ranh đỏ nhạt, như nghiền nát một cây nấm trắng vừa mọc sau cơn mưa, và chất lỏng của nó đang ứa ra. Anh chùng giọng hỏi:
– Em biết mình đang nói gì không?
An Chiết lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào khôn cùng, mắt cậu ầng ậc nước, An Chiết ngẩng đầu trông sang vách tường lấm tấm vết mốc xanh sẫm, trông sang đèn chùm rủ xuống với vẻ méo mó. Cửa sổ bị gió quật nứt một lỗ to tướng, khiến nước mưa kéo theo tiếng thì thào vi vu của gió xối vào trong.
Cậu nghĩ, mình cũng chẳng biết phải định nghĩa nỗi lòng bản thân kiểu gì nữa, nhưng sẽ thực là mộng hão nếu cậu muốn chung sống bình yên cùng Lục Phong.
Cứ thế cậu bèn trông ra bầu trời xa vời vợi.
Lục Phong cất lời:
– Em lại khóc.
An Chiết ngoảnh đầu nhìn Lục Phong, cậu buộc phải ngẩng đầu lên ở cái góc độ này. Do đó họ chạm mắt nhau.
Chẳng hiểu vì sao, An Chiết chợt nở nụ cười khi nhìn Lục Phong.
Khóe môi cậu hơi ửng đỏ, khóe mắt xinh xắn còn rướm lệ.
Ngay sau đó Lục Phong cũng phì cười, anh nâng mặt An Chiết lên:
– …Đần.
An Chiết chỉ ngắm nghía anh thật lâu, mãi sau cậu hỏi:
– Căn cứ hiện đang đến đón anh à?
Lục Phong trả lời:
– Ừm.
An Chiết trầm ngâm, Lục Phong hỏi:
– Em thích căn cứ không?
Giây phút hai từ “căn cứ” vừa dứt, cơn buốt bởi tra tấn bằng điện tức thì bủa vây mình mẩy An Chiết lần nữa, cậu bất giác run lẩy bẩy và cố rúc vào lòng Lục Phong. Lục Phong ôm chặt cậu, đoạn vuốt ve tấm lưng cậu thật khẽ, anh nói rằng:
– Xin lỗi em.
An Chiết lắc đầu, mãi tới ba phút sau An Chiết mới bình tĩnh trở lại. Cậu ngẩng đầu nghía Lục Phong, nắm chặt bàn tay anh.
Cậu chừng như đang chờ đợi điều gì, Lục Phong băn khoăn.
Anh nghĩ thế nào thì làm thế ấy, ma rủi quỷ xui, anh cúi đầu xuống và tiếp tục hôn An Chiết.
Không có chuyển động tợn tạo, không có sự phản kháng, chỉ là một nụ hôn sâu đầy lặng lẽ.
Môi lưỡi mềm mại của An Chiết chả cự lại anh nữa. Lục Phong quan sát vẻ mặt cậu đương lúc trao nhau hơi thở – cậu khẽ thở dốc dồn dập, rèm mi rủ xuống, sợi mi long lanh ánh nước, hai tay nhẹ nhàng bấu víu bả vai anh, ấy là một kiểu chiều ý e ấp và ngây ngô theo cái lối rõ dịu dàng, sự thuần khiết nơi cậu sánh ngang lòng thương xót, trong lòng thương xót gợi lên nét thần thánh – hệt một sự cứu rỗi về mặt tâm hồn, giờ phút này anh có thể đòi lấy thỏa thích.
Nhưng An Chiết vẫn khóc rấm rứt.
Lục Phong hôn vơi giọt lệ của cậu, tựa như làm vậy sẽ xóa nhòa được mọi nỗi bi ai thống thiết giữa họ.
Thời khắc kết thúc, mưa bên ngoài đang dần ngớt, thứ ánh sáng vẩn đục tẻ ngắt lấp ló nơi chân trời vào buổi chạng vạng. An Chiết quỳ trên giường, ngón tay cậu run rẩy ôm Lục Phong, kế đến chầm chậm, chầm chậm đặt anh nằm thẳng xuống giường.
Đôi mắt Lục Phong nhắm nghiền – anh đã say giấc và thở thật đều, hiện tại không một điều gì có thể đánh thức anh. Rất dễ để thực hiện hành vi này, chỉ cần biến một phần đầu lưỡi thành sợi nấm mềm mại khi hôn thôi, ngay cả thượng tá cũng chẳng phát hiện ra.
Lục Phong thiếp đi chẳng tài nào bắt cậu nổi, anh chẳng hãm cậu lại được nữa. An Chiết nhoẻn môi cười, thật ra thì, bấy lâu nay Lục Phong chưa từng bắt được cậu, cậu bỗng vỡ lẽ điều này.
Rời khỏi, hay ở lại, đều do cậu quyết định.
Đột nhiên.
Bóng tối ập xuống trước mắt An Chiết, cơn đau khủng khiếp bỗng sập tới. Sợi nấm cuối cùng cũng đứt lìa rồi. Có cái gì đấy đang xa rời cậu – giống con người bị mất một cánh tay hay một con mắt vậy… Nhưng không phải vậy, không phải những thứ tầm thường đó, sự tồn tại của bào tử vượt xa tứ chi, vượt xa bộ phận cơ thể.
Tấm thân cậu bất chợt trở nên rỗng tuếch – ấy là một khoảng trống còn sâu hoắm và hư vô hơn cả lúc đánh mất bào tử chưa chín muồi, như một nốt lặng, mối liên kết giữa cậu với thế giới này thình lình bị chặt đứt. Thứ quan trọng nhất nay đã tróc ra, cậu chỉ còn sót lại cái xác tàn tạ suy yếu.
Một cái xác.
An Chiết thốt nhiên ngẩn người.
Khoảnh khắc đó, cậu dám cá rằng mình đã nghe thấy vận mệnh ghé tai cậu thầm thì, hệt con ác quỷ. Cậu mê mẩn trông về đằng trước, run rẩy giơ tay lên.
Trước khi khoảnh khắc đó sập đến, cậu những tưởng mình vẫn còn sự lựa chọn.
Cậu thực sự những tưởng mình được phép lựa chọn.
Nhưng lúc nó diễn ra, cậu phát hiện mình chưa bao giờ có sự lựa chọn.
Cậu hoàn toàn dại đi.
Bào tử tách ra khỏi cơ thể cậu, cậu nâng niu nó trên tay. An Chiết ngơ ngác nhìn cục bông trắng bé bỏng nọ, cuối cùng nở nụ cười gượng gạo với nó.
– …Xin lỗi nhé – Cậu thốt.
– Tao… – Cậu nói – Tao nên làm sao đây? Mày muốn đi theo tao chứ? Có lẽ tao không thể… nuôi mày tử tế được.
Bào tử chỉ vươn sợi nấm dụi dụi ngón tay cậu, An Chiết biết nó nghe không hiểu. Ngặt nỗi ngay khắc kế tiếp, sợi nấm của bào tử bỗng rề rà nhích sang hướng khác, chúng rời khỏi ngón tay An Chiết rồi sã mình rơi xuống quân phục đen của Lục Phong, đoạn trườn tiếp lên trên.
An Chiết chứng kiến cảnh này, đây chẳng phải là lần đầu bào tử có hành động kiểu này, cậu cười hỏi:
– Sao mày thích anh ấy dữ vậy?
Bào tử nán lại bên An Chiết, tiếp tục dụi ngón tay cậu, nó chả biết nói chuyện.
An Chiết buông một tiếng thở dài thật khẽ, đặt nó lên người Lục Phong.
Sau khi đặt xuống, nó cứ thế mà vươn sợi nấm nho nhỏ mới mọc của mình leo đến trước ngực Lục Phong và tự giác chui tọt vào túi áo anh, trông nó phởn chí lắm – nom như đã muốn làm vậy từ lâu rồi. An Chiết quan sát toàn bộ, tương tự như việc cậu không rõ cớ sao bào tử lại thân thiết với Lục Phong, cậu cũng chẳng rõ cớ sao sự việc đột nhiên đi đến bước đường này.
Cậu lôi giấy ra khỏi ba-lô, kế đấy nằm nhoài trước bàn trà viết nguệch ngoạc vài dòng lên trang giấy.
Nó chín muồi nên khác với hồi xưa lắm. Anh thả nó ở mấy chỗ âm ẩm là tự lớn được nhé.
Nó cần nhiều nước, sợ quái vật bộ gặm nhấm, sợ côn trùng ạ.
Nếu muốn làm thí nghiệm thì xin đừng để nó đau quá, đừng để nó chết.
Cảm ơn anh luôn quan tâm em bấy lâu.
Thôi em đi.
An Chiết đặt giấy kề anh, đoạn mò tay vào túi áo Lục Phong lấy ống thuốc theo dõi ra, mở nắp.
Róc rách.
Chất lỏng màu xanh nhạt bị đổ sạch ráo, nó chảy men theo khe nứt trên sàn nhà, cuối cùng cậu buông tay – Choang! Ngay cả cái ống cũng vỡ tan tành.
Như vừa đưa ra một quyết định cực kì quan trọng trong đời mình, cậu chìa tay gỡ phù hiệu trước ngực xuống, đoạn cất vào túi áo mình. Sau cùng cậu đặt ba-lô sang một bên, đứng ngắm Lục Phong giây lát rồi rời khỏi căn phòng này. Siebe thấy cậu bèn hỏi:
– Anh tính đi đâu làm gì thế?
An Chiết trả lời:
– Ra ngoài xem tình hình thôi.
– Vâng, – Siebe nom đã bình tĩnh lại đôi chút, nó nói – anh nhớ cẩn thận đó.
An Chiết gật đầu:
– Ừa.
Cậu đẩy cánh cửa chống trộm bị gỉ sắt rồi bước ra ngoài, chính giây phút ấy cậu chợt ngoảnh đầu nhìn vào trong, lướt mắt qua bộ xương nằm trên ghế xô-pha và dừng trước cửa căn phòng nơi Lục Phong đang ngủ, cánh cửa trắng xám nọ giống hệt có sức hút không lời. Giá mà có thể, giá mà chẳng tồn tại bất cứ nỗi vướng bận nào, cậu cũng muốn ở bên Lục Phong như bào tử, song đấy là điều không tưởng.
Cậu đóng cửa lại và đi lên cầu thang. Cầu thang cao lênh khênh, cơ thể cậu cơ hồ mất hết sức lực nên phải đi thật lâu mới lết đến được tầng cao nhất. An Chiết lần theo cửa sổ trên cùng đi lên sân thượng.
Vào cái lúc còn ở Hải đăng – những hôm mà từ trường nhân tạo biến mất và bầu khí quyển loãng dần, cậu đã nghe các nhà khoa học loài người dự đoán rằng khí hậu năm nay bất thường tột cùng, mùa đông sẽ tới sớm hơn mọi năm ít nhất ba tháng.
Mùa đông trong kiếp sống của cậu cũng sắp đến rồi.
Thời khắc bào tử chín muồi, lời chỉ thị của bản năng sinh mạng thoáng vụt lên trong tích tắc, cậu hoàn toàn nhận được mệnh lệnh đến từ thăm thẳm vận mệnh. Giống như bản thân cậu chưa từng gặp lại cây nấm nuôi dưỡng mình kể từ giây phút đáp xuống mặt đất, cậu cũng đã được định sẵn sẽ chẳng tài nào bảo vệ bào tử lớn lên an toàn nổi.
Ngoài kia muôn nơi ráo hoảnh, luôn có bão tố càn quét và quái vật vây hãm, dẫu bào tử có ở Vực Thẳm – chốn không tồn tại quái vật bộ gặm nhấm lẫn quái vật chân đốt đi chăng nữa, thì nó cũng dễ bị quái vật to kềnh sơ ý giẫm đạp hoặc bị cuốn vào những trận xâu xé thôi, vào phút chót, cậu chỉ còn cách lựa chọn tin tưởng Lục Phong.
Bởi cậu sắp chết rồi.
Tuổi thọ của nấm vốn dĩ cũng chẳng dài dặc gì cho cam, cậu đã được xem như là phần trội trong số đó. Ai nấy đều có sứ mệnh của riêng mình, cậu đã hoàn thành ý nghĩa sống rồi. Với nấm mà nói, thì dưỡng dục bào tử lớn khôn chính là sứ mệnh duy nhất.
Cơn gió rét mơn man khiến An Chiết run lập cập, cậu ôm ghì cánh tay mình. Cậu không cảm giác đặng điều gì nữa, cơ thể cậu loạng choạng chao đảo. Cậu từng gặp một cây nấm chết đi… giây phút bào tử bay xuống, mũ nấm của nó liền dần dà bong tróc và xoăn lên, kế đến khô quắt héo rụng, sau cùng tất thảy bộ phận: cuống nấm, sợi nấm, rễ ăn sâu dưới đất, chúng tan chảy hết thành một vũng chất lỏng đen ngòm rồi bị những sinh vật ẩn sau dưới mặt đất chia nhau xơi sạch bong.
Hiện nay, cậu cũng sắp bắt đầu trải nghiệm cái quá trình mà mình từng thấy vô số lần ấy. Cậu chẳng rõ quá trình này kéo dài bao lâu, nhưng hẳn là nhanh thôi – nó sẽ chấm dứt trước khi loài người triệt để diệt vong. Giây phút rời đi, cậu thật sự ước rằng được quay về căn cứ cùng Lục Phong, mặc kệ sau đấy có phải đương đầu với điều gì.
Tuy nhiên, hãy để Lục Phong nghĩ rằng cậu mãi sống ở vùng ngoài đi, thẩm phán giả đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cái chết rồi.
Trên sân thượng là một vườn hoa xập xệ, cậu ôm đầu gối ngồi thụp sau bồn hoa, ngoảnh về đằng đông, ngắm màn đêm buông xuống, lại ngắm mặt trời ló dạng. Nơi đây khá gần căn cứ, vẻn vẹn lộ trình bay một ngày của ong mật mà thôi.
Sự thật quả đúng như cậu dự đoán, vào thời khắc tia nắng len lỏi qua màn sương sớm và rọi tỏ thành phố, những chiếc xe bọc thép dừng ở quảng trường nằm trước khu cư xá, chắc hẳn Lục Phong đã báo cho họ hay về cảnh huống nơi đây, bởi họ mang theo đầy đủ vũ khí hạng nặng, ở một mức độ nhất định – họ sẽ chẳng sợ sự tấn công bất ngờ từ quái vật, đảm bảo an toàn. Ví như con đại bàng to tướng nọ đang vờn quanh nền trời mắt lom lom tia họ, song lại không dám tiến xa hơn.
Rặng mây xám, đại bàng, phế tích bạt ngàn, đoàn xe bọc thép như quang cảnh chỉ hiện diện trong cõi mơ. Tiếng gió vi vút lại ngân dài.
An Chiết dõi theo bóng dáng Lục Phong và Siebe, họ bước ra khỏi cư xá, đàm phán sơ lược với quân đội giây lát, kế đấy lên xe, An Chiết thoáng thấy cả tiến sĩ nữa. Sau khi cửa xe đóng sầm lại, đoàn xe tức thì khởi động và rời khỏi phế tích tan hoang. Liệu Lục Phong có ngoảnh đầu nhìn thành phố này qua ô cửa vào giây phút đi xa không? Cậu chẳng bao giờ biết, bởi nơi cậu thuộc về là Vực Thẳm. Cậu phải quay lại sơn động xưa kia, lần tìm xương cốt của An Trạch, mọi sự bắt đầu ở đấy, thì cũng nên chấm dứt ở đấy.
Đứng trước việc tất thảy nhất định sẽ tiêu vong, Lục Phong có số phận của Lục Phong, mà cậu cũng có số phận của riêng mình.
Kết thúc cả rồi.
Hết chương 67. Tranh minh họa.
Artist: jinshang230 @lofter
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất