Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 19

Trước Sau
“Chẳng lẽ em muốn đi tìm cái người kia? Hắn ta đang ở Mỹ?” – Diệp Tự Minh tự suy đoán, lần đầu tiên hắn nảy sinh ác ý lớn như vậy với một người chưa từng gặp mặt: “Nhưng mà em nói, hắn ta rất không thích em, Tiểu Xán, nó không đáng để em…”

Lúc đầu Diệp Xán còn không biết “cái người kia” là ai, nghe đến đoạn sau mới phản ứng lại được Diệp Tự Minh đang tự nói mình, cậu nhanh chóng ngắt lời: “Anh đoán mò gì đấy… Người ta đang ở trong nước.”

Diệp Tự Minh ngẩn ra, trong nước? Nhưng bốn năm trời Diệp Xán không về nước, hắn hiểu Diệp Xán, cậu không phải người sẽ rung động chỉ vì một người tiếp xúc qua một lớp màn hình, chẳng lẽ cậu đã thích tên kia từ khi chưa ra nước ngoài? Diệp Tự Minh lại nghĩ đến ngày hôm nay Diệp Xán khăng khăng đòi đi hát hò chơi bời với đám người chẳng ra sao, chẳng lẽ hắn ta có mặt trong đó…

Diệp Xán không muốn tiếp tục đề tài nguy hiểm này nữa, cậu nói: “Anh đừng có trốn tránh trách nhiệm, chẳng liên quan gì đến người khác cả, tôi về hay đi đều do anh hại hết.”

“Anh hai làm chưa đủ à?” – Diệp Tự Minh hỏi: “Em muốn anh ngày nào cũng tan làm đúng giờ về nhà, cả tháng này anh hai từ chối tất cả cuộc hẹn xã giao. Em không nghe lời anh, muốn ra ngoài chơi với cái đám vớ va vớ vẩn, anh hai tự đưa đón em. Cả lần trước em gọi thằng rác rưởi Diệp Tự Vinh là anh hai, anh cũng phải nhịn…”

Diệp Tự Minh tự kinh sợ mình không khống chế được tâm trạng, hắn đã nói quá nhiều, cau mày dừng lại một chút, cố gắng chữa lời: “Ý của anh là, Diệp Tự Vinh, nó…”

Ánh mắt Diệp Xán sáng lên, cậu không thèm nghe lời phía sau của Diệp Tự Minh. Cậu như loài động vật nhỏ có trực giác vô cùng nhạy bén về cảm xúc của Diệp Tự Minh, cậu có thể cảm nhận được rằng Diệp Tự Minh thực sự tức giận khi nói câu kia, cậu hưng phấn xác nhận lại: “Cho nên anh rất để ý đến chuyện này đúng không? Lúc tôi gọi người khác là anh hai, anh rất tức giận, có đúng không?”

“Anh…” – Diệp Tự Minh rất ít khi bị hỏi vặn, từ nhỏ hắn đã là người đứng đầu, tiền tài phú quý đều nằm trong túi cậu cả nhà họ Diệp là hắn, vậy mà hắn phải xấu hổ thừa nhận rằng mình hận thấu xương thằng em họ thua xa mình trăm đường chỉ vì một câu xưng hô nơi đầu lưỡi mà hắn không có được.

Diệp Xán đang ngồi trên ghế sofa, cậu nhảy phắt lên, hai chân trần dẫm trên mặt ghế. Không ngờ Diệp Tự Minh lại để ý chuyện xưng hô đến thế, phát hiện mới mẻ này khiến cậu không kìm nổi tâm trạng đang rục rịch trong mình – dù sao cậu cũng uống say mà, cứ say triệt để một lần đi, đợi đến ngày mai, cậu sẽ đổ hết lỗi cho rượu.

“Muốn bế!” – Diệp Xán giơ hai ta về phía Diệp Tự Minh.

Diệp Tự Minh không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn đáp lại yêu cầu của em trai theo thói quen, hắn đỡ lấy mông Diệp Xán bế lên. Diệp Xán quặp hai chân vào eo Diệp Tự Minh, hai tay ôm cổ hắn, cả người như con bạch tuộc dính chặt lấy hắn.

Tư thế thân mật này vô tình làm bùng lên suy nghĩ u ám sâu trong lòng Diệp Tự Minh, hắn ôm em trai đã trưởng thành của mình, đột nhiên cảm giác em trai uống say… Cũng không hẳn là xấu.

“Tôi muốn đi ngủ.” – Diệp Xán nói.

“Đi tắm qua đã…”

“Không, tôi muốn ngủ.” – Diệp Xán không chịu, cậu vừa nói vừa dính sát vào người Diệp Tự Minh, trên mặt đã đỏ bừng nhưng đâm lao thì phải theo lao, đã diễn là phải diễn cho đến cùng. Cậu cúi đầu, dứt khoát kề hai má nóng bỏng lên cổ Diệp Tự Minh: “Rượu này… Nặng quá, tôi chóng mặt.”

“Chóng mặt à? Thế không tắm, không tắm nữa.” – Diệp Tự Minh bế Diệp Xán vào phòng ngủ, đặt cậu cẩn thận lên giường: “Anh hai đi lấy khăn lau người cho em.”

“Đừng đi.” – Diệp Xán kéo quần áo Diệp Tự Minh: “Ở lại, với tôi, lúc nào anh cũng bận thế này…”

Cậu nói như thế, Diệp Tự Minh không đi nổi nữa, hắn nhìn Diệp Xán say rượu đỏ bừng mặt, hai mắt ươn ướt sáng ngời, dụ dỗ cậu: “Gọi anh là anh hai, anh sẽ không đi.”

Diệp Xán không lên tiếng mà nhìn hắn, trong tay vẫn kéo quần áo không chịu thả.

Cho dù say cũng không chịu gọi à. Diệp Tự Minh thầm thở dài, ngồi bên giường vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Ngủ đi, anh không đi…”

Người say rượu ngủ nhanh lắm hả? Diệp Xán không có kinh nghiệm gì hết, cậu nhớ lại vài cảnh trong phim truyền hình, cảm giác hình như thế thật, cậu thấy thời gian tỉnh đủ rồi, nhắm hai mắt lại.



Đúng lúc cậu cũng muốn biết sau khi ngủ Diệp Tự Minh sẽ làm gì mình.

Cậu nghe thấy Diệp Tự Minh nhẹ giọng dỗ cậu một hồi, sau đó rón rén dùng khăn ướt lau tay chân cho cậu, mãi sau mới lên giường tắt đèn.

Thực ra Diệp Tự Minh đối xử với cậu khá tốt, chắc không phải tốt giả vờ đâu. Diệp Xám hơi phức tạp nghe tiếng hít thở gần trong gang tấc, e là người anh trai này cũng thật lòng tốt với em trai, từ khi cậu về nước, Diệp Tự Minh tốt với cậu thế nào, không cần nghĩ cũng biết, có lẽ không hẳn vì cậu nắm được điểm yếu của hắn nên hắn mới làm như vậy. Liệu có phải Diệp Tự Minh áy náy chuyện di chúc nên mới bồi thường tâm lý cho cậu?

Trong lúc đang nghĩ bậy nghĩ bạ, bỗng một thứ khô ráo mềm mại chạm vào trán cậu, vừa chạm vào đã vội tách ra.

Trong bóng tối, Diệp Xán cứng đờ người.

Đó là thứ mà cậu ao ước vô số lần, môi của Diệp Tự Minh.

Diệp Tự Minh luôn biết giữ mình lại hôn một cái nhẹ tựa lông hồng lên trán em trai trong khi em trai đang ngủ say.

Cái này… Có ý gì?

Lúc Diệp Xán rời giường đã gần giữa trưa.

Đêm hôm qua, trong lòng cậu cuồn cuộn sóng gió vì nụ hôn của Diệp Tự Minh, nghĩ ngợi mãi đến nửa đêm mới ngủ. Chưa ngủ được mấy tiếng, đồng hồ báo thức của Diệp Tự Minh đã vang lên, Diệp Xán mắc bệnh ngái ngủ nghiêm trọng cũng bị đánh thức, sáng hôm nay nháo nhào ăn vạ cực kỳ kinh khủng, Diệp Tự Minh phải dỗ rất lâu cậu mới tiếp tục ngủ ngoan.

Ngủ một giấc đã hết gần nửa ngày.

Diệp Xán bò dậy, nhanh chóng kiểm tra tiến độ công việc bên Mỹ, gọi hai phần thức ăn, ra khỏi cửa đến Hồng Diệp.

Từ lần Diệp Xán bắt gặp Diệp Tự Minh và Lâm Cẩn nói chuyện, hai người cãi nhau rồi tan rã không vui, Diệp Tự Minh đã đặc biệt nhắc nhở lễ tân phải thông báo cho hắn ngay khi thấy Diệp Xán.

Thế nên, Diệp Xán vừa đến đã thấy Diệp Tự Minh đích thân xuống lầu đón cậu.

“Em đến ăn trưa với anh hai à?”

“Đến tìm anh có việc, nhân tiện ăn cùng bữa cơm.” – Diệp Xán thấy Diệp Tự Minh vẫn như bình thường cũng cố nhắc nhở mình đừng tỏ ra có gì thái quá, chỉ là một cái hôn thôi mà, lúc bé Diệp Tự Minh cũng hôn nhiều rồi, nếu bây giờ hỏi thì sẽ bị lộ chuyện giả say mất, chờ sau này có cơ hội rồi hỏi.

Hôm nay cậu đến đây có việc quan trọng.

Diệp Tự Minh đưa cậu vào phòng làm việc, Diệp Xán như suy nghĩ gì đó mà nhìn vào máy tính của hắn, Diệp Tự Minh hỏi: “Sao thế, có việc gấp à?”

“Không gấp lắm, ăn cơm trước đi.” – Diệp Xán khoát tay: “Tôi sợ anh nghe xong ăn không ngon.”

Diệp Tự Minh bật cười, trong lòng thầm nghĩ gì đó, đồng ý: “Được rồi, qua đây nào.”

Phòng làm việc thông với phòng nghỉ có đầy đủ bàn ghế giường tủ, Diệp Tự Minh gọi cho trợ lý Chu không cần chuẩn bị bữa trưa cho hắn rồi dắt Diệp Xán vào phòng nghỉ cùng ăn trưa.



Diệp Xán được Diệp Tự Mình hầu bữa trưa, cảm giác thỏa mãn rồi mới ung dung thong thả nói: “Ngày hôm qua tôi uống say, anh… Ờm, nếu anh đã mất công chăm sóc tôi cả đêm thì tôi cũng không muốn nợ anh gì cả, hôm nay trả lại ân tình cho anh.”

Diệp Tự Minh ngồi sau bàn làm việc, hứng thú dạt dào hỏi lại: “Em định trả thế nào? Hình như anh hai không thiếu gì.”

Khi hắn ăn mặc lịch sự ngồi sau bàn làm việc, mặc dù giọng điệu rất ôn hòa cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế bức người, Diệp Xán lên giọng, cố gắng để giọng mình có thể đứng ngang hàng với Diệp Tự Minh: “Anh đừng tự tin quá, cẩn thận lát nữa lại phải nhờ tôi giúp anh.”

Cậu đưa điện thoại của mình cho Diệp Tự Minh, nói: “Mở ra nghe đi.”

Diệp Tự Minh nghe lời mở phần ghi âm, ban đầu chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt của quần áo như là ai đang đi lại, xung quanh có tiếng hát hò ầm ĩ, tiếng Diệp Xán không kiên nhẫn vang lên: “Rốt cuộc bàn chuyện ở đâu?”

Một giọng đàn ông trả lời cậu: “Sắp đến rồi sắp đến rồi, đằng kia có chỗ khuất camera. Được rồi, ở đây đi. Hôm nay em không quẹt thẻ của anh trai em đúng không?”

“Làm sao?” – Diệp Xán coi như chuyện đương nhiên: “Lúc nào tôi chẳng quẹt thẻ của anh ta, không thì tôi dùng cái gì?”





Diệp Tự Minh nghe thấy giọng nói kia là của Diệp Tự Vinh. Hắn đã đoán được Diệp Tự Vinh sẽ tìm Diệp Xán nói linh tinh gì đó, ban đầu hắn cảm thấy Diệp Xán sẽ không có hứng thú với việc chiếm giữ nhà họ Diệp nhưng chắc chắn vẫn muốn giữ một phần tiền, có thể cậu sẽ nghe đề nghị của cha con Diệp Tự Vinh nhưng không làm theo bọn họ, bởi Diệp Tự Minh biết hai người đó chẳng tìm được cách nào thông minh hữu ích cả. Diệp Xán là người biết suy nghĩ, mặc dù bốn năm trước chưa chín chắn nhưng cũng không bị dụ dỗ mà đến hỏi thẳng Diệp Tự Minh.

Cũng có thể Diệp Xán quá hận hắn, mặc dù biết hai cha con kia không bao giờ thắng được nhưng vẫn nghe theo bọn họ để gây phiền phức cho hắn, Diệp Tự Minh tự nhận mình đủ năng lực để giải quyết đống rắc rối cậu gây ra.

Nhưng Diệp Tự Minh nghĩ đông nghĩ tây lại không nghĩ đến việc Diệp Xán sẽ ghi âm cuộc nói chuyện với Diệp Tự Vinh rồi cho hắn nghe… Chuyện này vượt khỏi suy đoán tốt nhất Diệp Tự Minh từng nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Xán, Diệp Xán bị ánh mắt sáng quắc của hắn dọa sững sờ, mất tự nhiên nói: “Nhìn tôi làm gì? Mấy lời cảm ơn gì đấy để lát nữa rồi nói, anh nghe cẩn thận một tí được không! Đằng sau tôi còn dụ được cho anh một bí mật động trời liên quan đến sống chết của công ty anh đấy! Công ty anh có nội gián!”

Diệp Tự Minh cười nói: “Sao em còn diễn kịch nữa?”

Diệp Xán không muốn mở miệng làm ngắt quãng ghi âm, nghe hắn nói thế tức giận nhìn hắn chằm chằm, dường như đang dùng ánh mắt trách hắn không nghiêm túc.

Diệp Tự Minh càng muốn cười, nhưng hắn nghĩ lại, dù thế nào cũng phải tôn trọng thành quả lao động của em trai, cố gắng nghiêm túc lắng nghe.

Hai người ngồi hai bên bàn cùng nghe đoạn mưu đồ bí mật này, Diệp Tự Vinh nói chuyện rất nghiêm túc, Diệp Xán lại thờ ơ lơ đãng nói bóng nói gió, cuối cùng thu hẹp được phạm vi nội gián.

Diệp Tự Minh gọi trợ lý Chu điều tra một người.

Chỉ mất năm phút đồng hồ, trợ lý Chu gọi lại cho hắn.

“Thế nào?” – Diệp Xán đầy mong đợi hỏi: “Tra được chưa? Có phải là chức vụ rất quan trọng không?”

Là nhân viên thực tập mới, không được nhận lương, không có cơ hội tiếp xúc với bất cứ thông tin mật nào, hơn nữa, người này làm việc không tốt, phòng nhân sự định cho thôi việc vào tháng sau. 

Diệp Tự Minh do dự một chút, biểu tình nghiêm nghị gật đầu, nói: “Đúng là một người giữ chức vụ cực kỳ quan trọng, em làm tốt lắm, giúp được anh hai chuyện lớn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau