Cha Của Nhóc Là Đại Gian Thần

Chương 3: Ngày thứ ba nhận nhầm cha

Trước Sau
Biên tập: Rai

Hôm qua.

Liên đại nhân đánh cờ với bằng hữu trong viện, sau khi uống một hai vò rượu nhạt, trong cơn say, hắn kể rằng mình thường xuyên mơ về một giấc mơ giống nhau, một giấc mộng liên quan đến bầu trời.

"Ồ? Bầu trời trông như thế nào? Bầu trời vừa có thể ngụ ý cho sự nghiệp thành công, vừa có thể đại biểu cho gia đình mỹ mãn nữa đấy. Mà thôi, không quan trọng, để bần đạo bói một quẻ cho ngươi trước." Bằng hữu của Liên Đình là một cư sĩ tu đạo, đạo hiệu Bất Khổ. Hắn ta vốn định đặt cho mình cái tên "Ăn Không Hết Khổ", ngặt nỗi cái tên này quá dài, lại quá mất lịch sự, vị sư phụ bị ép truyền độ cho hắn ta có chết cũng không chịu nhượng bộ, lúc này mới lọc ra hai chữ "Bất Khổ" trong đấy.

Chẳng đợi Liên Đình đáp lại, thanh niên mặc đạo bào có tính cách và tên chả đáng tin cậy ấy đã nhanh chóng móc một chiếc mai rùa trong áo bào ra, nom có vẻ là đồ cổ lâu năm, mặt trên bị mài mòn đến bóng loáng trơn nhẵn.

Đại sư tóc tai bờm xờm vừa đổ đồng tiền vào mai rùa, vừa đắc ý khoe khoang: "Ta nói ngươi nghe, cái mai rùa gieo quẻ này phải chú trọng đến chủng loại rùa hay tuổi của rùa nhiều lắm. Nhưng tiểu đệ bất tài, nên mới vừa lấy nó bên lão tiên sư Tọa Vong Cung, từng được lão nuôi bằng linh khí nữa đấy. Xem như ngươi là người ngoài đầu tiên ta dùng nó, có đủ thành ý không nào?"

"Không cần đâu." Liên Đình nghiêng mặt, hiển nhiên viết hoa hai chữ từ chối, hắn vốn không tin vào những thứ thần thánh tâm linh này, không hề muốn đoán thử.

"Không! Ngươi cần mà!" Bất Khổ đại sư từ chối nhận lời khước từ của Liên đại nhân.

Bất Khổ đại sư cao to bảy thước, gương mặt không mấy góc cạnh, bẩm sinh đã mang trong mình tính cách ngang ngạnh, có chết cũng không chịu nhượng bộ. Gần đây hắn ta vừa tiếp xúc với lục hào [1], đang trong trạng thái thích thú, gặp ai cũng đều muốn bói cho người đó một quẻ, không chuẩn không lấy tiền, mà chuẩn cũng không lấy tiền luôn. Hắn ta nhắm chặt hai mắt lại, dùng lòng thành kính lắc lắc thay bằng hữu mình, lên ba lần xuống ba lần, trái ba lần phải ba lần, trông khá là nghiêm túc.

[1] Lục hào: là hình tướng của Kinh dịch, sử dụng quẻ gồm Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, ghép với nhau tổng cộng có 64 quẻ. Mỗi quẻ đều có sáu hào tổng cộng là 384 hào cái. Lại thêm ngũ hành, địa chi, lục thân, lục thần, kết hợp nhiều quẻ tượng mà đến đây liền có thể mô phỏng ngàn vạn nhân gian.

Nhưng nếu có sư phụ mệnh khổ của hắn ta ở đây, ắt hẳn sẽ đưa ra một lời bình luận rằng: Chẳng bước nào đúng cả.

Đồng tiền của triều đại trước được lắc ra ba lần, nét mặt Bất Khổ cũng quái lạ theo ba lần. Hồi lâu sau hắn ta mới chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng chuyên nghiệp: "Ngũ hành của ngươi thuộc hệ Mộc, nạp chi Ngọ trong Hỏa, đây là hào con cháu, phong thuỷ tiêu tán đấy."

"Nói tiếng người."

"Ngươi mang thai rồi huynh đệ à."

Liên đại nhân phất vạt áo đứng dậy bỏ đi.

Bất Khổ đại sư vội vàng đuổi theo, nhưng không phải để xin lỗi mà là kiên quyết giữ lấy đạo hành nghề của mình: "Ta nghiêm túc mà, Khê Đình, cho dù ngươi không phải mang thai thì cũng là có con. Ta có thể lấy người mẹ công chúa của mình ra thề, rằng trong tượng quẻ vừa rồi chứa quẻ chấn nhiều hơn quẻ khôn, cho thấy xác suất con trai sẽ cao hơn. Không đến dăm ba bữa nữa chắc chắn ngươi phải gặp con trai mình."

Liên đại nhân nổi gió dưới chân, càng bước nhanh hơn, như thể nhìn đối phương thêm cái nào thì hắn sẽ thua vậy. Hắn là một người mất căn, lòi đâu ra con trai cơ chứ? Hơn nữa hắn cũng chẳng thích làm cha nuôi cho kẻ khác.

Liên đô đốc, họ Liên tên Đình, tự Khê Đình, nhũ danh... Cẩu Thặng Tử.

Xuất thân từ một tòa thành nhỏ vùng biên thùy phía tây nam Đại Khải, một vùng đất cằn cõi đầy mưa bụi và khói độc, "đặc sản" nổi tiếng nhất tại quê hương Trấn Nam của hắn là hoạn quan, nơi đây đã liên tục cung cấp nhiều thế hệ thái giám vào cho triều đình.

Nhị thúc của Liên Đình đã vào cung từ thuở nhỏ, đáng tiếc ngay lúc ông có quyền có thế rồi, còn chưa kịp chăm sóc người nhà đã đột phát bệnh hiểm nghèo qua đời. Tương tự vậy, người đứng thứ hai trong số các huynh đệ – Liên Đình lại lần nữa chịu chung số phận an bài. Sau khi vào cung, nhờ vào người quen cũ do nhị thúc để lại nên hắn có cơ hội học tập trong Nội Thư Đường, về sau cũng vì biết chữ nên may mắn được hầu hạ bên cạnh Dương hoàng hậu, chẳng bao lâu đã thăng lên chức tổng quản thái giám Trường Xuân cung.

Giờ đây hoàng hậu trở thành thái hậu rồi, thậm chí có cơ hội gà chó lên trời lần hai bên cạnh "lão nhân". Liên Đình nắm chắc thời cơ, lần đầu lên tiếng hiến mưu kế cho Thái hậu trẻ tuổi của triều đình, ngay khi Đông tập sự xưởng khôi phục đã lập tức ngồi lên vị trí đốc chủ.

Mới chỉ gần hai mươi tuổi, địa vị của hắn đã đứng trên vạn người, con đường làm quan thổi đầy gió xuân.



Nhưng có lẽ ông trời thấy hắn sống quá sung sướng, nên cứ muốn làm ra một vài chuyện.

"Tuy mệnh cách trước năm hai mươi tuổi của ngươi được ấn định là bất hòa với người thân, chịu nhiều khổ sở vì thân tình, nhưng chiếu theo mười năm một đại vận, năm năm một tiểu vận, hiện giờ đúng là thời hạn chuyển sang đại vận Mậu Thân của ngươi, một vật khi đến điểm cực độ ắt sẽ phản ngược lại, chắc chắn ngươi sắp có một gia đình chân chính rồi!" Đạo trưởng mang nước da màu lúa mạch cầm phất trần trong tay, đuổi theo bằng hữu cả chặng đường ra tận đại môn, để khiến đối phương xem trọng việc này nên hắn ta còn buột miệng hô lên: "Ta không nói đùa với ngươi đâu, Liên Cẩu Thặng!"

Cái tên này quả nhiên có hiệu quả, Liên đại nhân ngay lập tức dừng chân xoay người lại, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia hung ác, hắn mỉm cười hỏi: "Ngươi gọi ai đấy?"

Bất Khổ: "!!!" Bão nổi lên rồi, chuồn lẹ thôi!

Cánh cổng sơn son của đạo quán đóng sầm lại với tốc độ hiếm thấy trong đời, sau khi tiếng khóa cổng lạch cạch vang lên, chỉ còn sót lại vài chiếc lá rụng yên ắng lướt qua cánh cổng.

Bất Khổ đại sư không làm được gì chứ tuyệt chiêu tìm đường rút lui thì giỏi lắm.

"Chậc." Liên Đình khẽ cười nhạo.

***

Hôm sau, Liên đô đốc được người người vây quanh ấy trơ mắt nhìn một chùm sáng trắng thình lình từ sạp hàng nhỏ bên đường lao tới trước ngựa, suýt nữa đã làm ngựa hắn phải giật mình.

Kéo theo một trận xôn xao.

Cũng may Liên Đình vững tay nắm chặt dây cương, lúc này mới kịp thời khống chế được Lược Ảnh bên dưới.

Không cần Liên đại nhân mở miệng, cũng đã có người xu nịnh tới thay hắn lớn tiếng quở mắng: "Là kẻ nào đui mù đấy? Dám gan lao vào ngựa của đốc chủ hử? Còn không mau bắt cái thằng ất ơ này lại!"

Nhứ Quả cũng bị dọa sợ, bé hoàn toàn không nghe người khác nói gì, trong mắt bé bây giờ chỉ có con liệt mã bờm đỏ trở nên to đùng trước mặt. Bé cứng đờ cơ thể, suýt nữa quên phải hít thở, nhưng bản năng nhận cha vẫn còn ở đấy, trong khoảnh khắc ấy đã trả lời thay bé: "Cha ơi, con là Nhứ Quả này." Nhứ Quả vô cùng tự tin, vì mẹ bé đã từng nói cha bé nhất định sẽ nhận ra bé.

Trong mắt người ngoài, cảnh tượng lúc này chính là: Nhứ Quả cực kì bình tĩnh, thấy chết không sờn, lảnh lót gọi một tiếng cha trước mặt biết bao người.

Trước quần chúng vây xem, tiếng gọi này của Nhứ Quả tuy không cao không thấp, nhưng lại hiệu quả bất ngờ, khiến trong lòng các đại nhân có mặt ngay đây dậy sóng dữ dội. Bọn họ cố gắng khống chế nét mặt của mình, không muốn tỏ vẻ bản thân đang khiếp sợ quá đỗi, song quả thực chẳng thể tìm thấy từ nào thích hợp để diễn tả tiếng lòng của mình bây giờ, chỉ đành nín thở mặc cho sự yên tĩnh chết chóc bao trùm khắp nơi.

Bất kể đứa trẻ này có nhận nhầm người hay lừa thân, hoặc vốn dĩ do người khác cố ý sắp xếp đến để chế giễu Liên hoạn quan đi nữa, hết thảy đều không khác gì một lão già muốn thắt cổ tự vẫn vì sống quá lâu, nói không chừng một khắc sau đã phải đổ máu ngay tại chỗ.

Liên Đình ngồi trên lưng ngựa lại có phần buồn cười, kể từ khi Đông Xưởng mở lại, hắn nắm quyền hành trong tay đến nay, thì mọi người trong triều đều cảm thấy bất an. Khi thấy hắn, hoặc là run lẩy bẩy, còn không thì tương đối lạnh nhạt, hôm nay hiếm thấy gặp phải một kẻ dám đến lừa gạt hắn. Đúng, là lừa gạt, Liên đại nhân rất chắc chắn, do thời cơ xuất hiện của Nhứ Quả quá vừa vặn, mới hôm qua Bất Khổ còn nói trong mệnh hắn phải có một đứa con trai, hôm nay lập tức có một đứa con chủ động dâng đến cửa, chuyện này nếu không phải do Bất Khổ đần độn kia sắp xếp thì Liên Đình sẽ đổi tên lại thành nguyên danh là Liên! Cẩu! Thặng!

Tuy rất bận nhưng Liên đại nhân vẫn cứ thong dong, hắn hơi nghiêng người về phía trước, híp mắt như cười như không nhìn cậu nhóc ngăn cản trước ngựa: "Thú vị đấy, ngươi nói ngươi là con của tạp gia à?" [2]

[2] Cách tự xưng của các thái giám thời nhà Minh.

Thật ra người nào khá quen thuộc với Liên Đình đều hiểu hắn đang cố ý nhấn mạnh chuyện tự xưng "tạp gia" của thái giám, đồng thời cũng đã cho Nhứ Quả một bậc thang để bước xuống.

Chỉ cần Nhứ Quả thuận theo nói rằng mình nhận nhầm, thì hắn sẽ bỏ qua không tính toán chuyện này.

Không có lý do cụ thể, có lẽ đơn giản là do hôm nay tâm trạng Liên Đình tốt, cũng có lẽ dáng vẻ nhóc con trước mặt trông rất có duyên. Tóm lại, hắn thật sự không muốn quấy phá theo cái tên Bất Khổ vô lại đó.



Chẳng qua Nhứ Quả còn quá nhỏ, không có khái niệm gì với thái giám, cũng không hiểu tạp gia là gì, bé chỉ một lòng một dạ muốn nhận cha thôi. Kỳ thật bé vẫn hơi sợ hãi, Liên đại nhân trước mắt tuy đẹp thật đấy, nhưng nom hắn không giận mà vẫn tỏa ra khí thế át người, ngoài ra lại có thêm những người đứng đây thêm mắm dặm muối, làm Nhứ Quả không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Ngay trước khi bé chùn bước, bé lại lần nữa nhớ đến lời mẹ dặn dò bên tai mình, dai dẳng hết lần này đến lần khác, chỉ hận không thể nghiền nát chúng hòa vào trong máu xương của bé.

Nàng nói:

"Cha con tốt lắm, chẳng qua chúng ta không hợp nhau nên mới tách ra."

"Nhưng hẳn là chàng ấy rất yêu con, hằng năm đều gửi tiền và viết thư đến. Có điều không yêu cũng không sao hết, Nhứ ca của chúng ta giỏi giang vậy mà, con có thể tự yêu bản thân mà đúng không?"

"Thân phận của cha mẹ đều khá đặc thù, lần này con vào kinh ắt hẳn gặp trắc trở, nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhất định con phải nhận người thân ở nhiều nơi vào biết chưa..." Nếu Nhứ Quả một mình đến cửa, có lẽ chẳng thể nào gặp được cha của bé.

Mẹ bé nói nhiều lắm, thật ra Nhứ Quả cũng nghe không hiểu cái chi hết, nhưng bé là đứa trẻ ngoan, mẹ dạy cái gì thì bé đều làm theo cái đó.

Vì thế, Nhứ Quả ngây thơ tiếp tục gật đầu với Liên Đình, liều lĩnh nhận thân ngay bên đường luôn. Mặc dầu động tác chậm chạp nhưng trông vô cùng kiên quyết.

Không ít quần chúng vây xem hít vào không hơi khí lạnh, nhìn Nhứ Quả như đang nhìn một cái xác chết.

Nhứ Quả lại tiếp tục nhận thân theo trình tự, bé móc tín vật trong hầu bao ra: "Đây là tín vật ạ."

Hầu bao bên trong hầu bao, tín vật cũng là một cái hầu bao, chỉ khác hầu bao này có màu lục nhạt, còn thêu một chú chó con. Nhứ Quả chưa từng xem đồ vật bên trong đó, bé chỉ nhớ rõ lời mẹ nói: "Đưa cái này cho cha con chàng ấy sẽ hiểu tất cả ngay."

Sau đó, không có sau đó nữa.

Trí nhớ của Nhứ Quả dừng tại đây, bé cũng không nhớ cụ thể sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ hình như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người gào to câu "Cẩu tặc, để mạng lại đây!", kế đó là tiếng va chạm leng keng của kim loại. Hiện trường tức khắc hỗn loạn cả lên, tiếng thét chói tai, tiếng dẫm đạp, bé bỗng hốt hoảng, không biết tránh né cũng chả biết phản ứng ra sao. Chỉ biết chen ra phía trước đám người như thủy triều kia, ngờ nghệch nhìn về phía cha bé, cứ như thể đang nhìn vị thần duy nhất có thể cứu bé.

Liên Đình thầm nghĩ, tại sao ta phải cứu một tên lừa gạt chứ?

Nhưng tay hắn lại nhanh hơn não, đợi đến lúc choàng tỉnh thì Nhứ Quả đã được hắn thẳng tay ôm lấy, cứu bé từ dưới đất bay lên lưng ngựa rồi. Nhứ Quả cũng rất phối hợp ôm lấy cánh tay hắn hệt như con bạch tuộc nhỏ, muốn vứt cũng vứt không được. Sau đấy còn rất thạo miệng nói với chú ngựa Lược Ảnh của cha mình: "Giá!"

Hoàn cảnh lúc đó loạn lạc cực kỳ. Vậy mà Liên đại nhân chỉ có một ý nghĩ, đứa nhỏ này được nuôi ra sao thế? Ngó qua gầy nhom thế kia mà lại nặng trình trịch, da thịt cũng múp míp, y như một cái lò sưởi nhỏ vậy.

Vở kịch nhỏ xàm xí:

Hai mắt Liên đại nhân chấn động: Ta trúng cổ rồi sao?

Nhứ Quả tự tin chống nạnh: Ta biết ngay mà, cha ta không thể nào mặc kệ ta được!

Bất Khổ đại sư: Sao ngươi dám nghi ngờ ta sắp xếp người đến diễn kịch để quẻ tượng thành sự thật chứ? Đây là xúc phạm lớn nhất đối với nghề nghiệp của ta đấy!

____

=))))) gòi gòi anh Cẩu Thặng vớt về cục nợ nhé, nhưng được cái đáng iu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau