Chương 20
Một buổi chiều, từ trạm xe buýt xốc cặp bên nách lững thững đi vào cổng hoa giấy, tôi đứng ở ngoài cửa suốt nửa tiếng nghe lỏm mẹ và anh gây nhau. Cuộc gây gổ đến hồi cao trào, anh xông ra ngoài và bắt gặp tôi đứng như trời trồng nhìn mình.
Từ vẻ mặt khó chịu, anh thoắt biến về dáng bộ điềm đạm của "con bọ Hercules nhã nhặn" nói với tôi:
- Hôm nay sao về trễ vậy? Vào tắm rửa ăn cơm rồi học bài, chú ra ngoài một chút!
Mẹ tôi từ phía sau sừng sỗ đi tới, không còn dáng vẻ thông minh và chuyên nghiệp của một vị bác sĩ giỏi đầy tiếng tăm, bà quát tháo không khác gì một người đàn bà chua ngoa đanh đá sắp phát điên vì nghi chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ.
- Chú Tiệp con ra ngoài tìm tình nhân nhỏ, đừng có cản chú! Để cho chú đi đi, để cho chú đi tìm gia đình mới của mình đi!
Anh không để ý tới lời của mẹ, chỉ khẽ nắm lấy cổ tay và nhìn tôi bằng ánh mắt thành thật, ánh mắt của anh như thể nói: "Con hiểu chú phải không? Hiểu rõ chú không có làm vậy!". Mà than tôi, anh đề cao tôi quá! Tôi chưa bao giờ có khả năng hiểu anh như anh vẫn hay tự hào. Tôi chỉ luôn chọn cách để tin anh vì ngoài tin anh tôi không còn lựa chọn nào. Tôi gật đầu với anh rồi ra hiệu anh không cần phải giải thích gì, thế nhưng rốt cuộc trước khi đi anh vẫn gãy gọn nói một tiếng:
- Chú thề!
Anh thề mình không có tình nhân hay là thề mình có hẳn một tình nhân ốm yếu đang mắc bệnh thận? Tôi không rõ mà cũng không muốn hỏi thẳng. Anh đi rồi, trong nhà chỉ còn tôi với mẹ. Tôi thấy mẹ uất lắm, mẹ cũng giận lắm nhưng bà không khóc được. Từ xưa tới nay con người bà là thế, nhiều lúc quật cường đến đáng thương, người ta nghĩ bà mạnh mẽ, nghĩ bà chịu đựng được nhưng thực tế bà sắp phủ phục đến nơi. Tôi thì thừa hưởng cái tính bướng bỉnh của mẹ nên tôi thấy đồng cảm, tôi đi tới trấn an bà bằng một cái chạm nhẹ vai.
- Chắc mẹ đa nghi thôi. Chú Tiệp đâu phải loại người đó?
Mẹ lắc đầu. Bà chỉ lắc đầu thôi mà không nói gì với tôi nữa, tiếng thở dài của bà nghe não nề gấp đôi một lời than vãn. Rồi sau đó bà lặng lẽ rời khỏi cái chạm của tôi, lặng lẽ bước thẳng về phòng mình. Tôi đứng một mình giữa cái phòng khách lặng ngắt, tự thấy đáy lòng mình đột nhiên dấy lên cơn cồn cào khó chịu.
...Tôi nghĩ mình đói...nên tôi vào bếp kiếm đồ ăn...
Hôm đó, sau khi anh rời khỏi nhà, mẹ cũng sửa soạn rồi đi ra ngoài. Tôi ở phòng khách lấy thức ăn cho Mỹ Hầu Vương, cầm một tô cơm nguội lạnh ăn cùng với nó. Mà lạ thay nó không ăn thức ăn mà tôi thả xuống, lại chạy vòng quanh cái chậu, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ. Khi tôi đưa ngón tay vào, nó lập tức chạy tới cạ cái mình trơn nhẵn vào, vẫy mang, vẫy vây, hân hoan không ngừng. Tôi nói con vật này đúng thiệt có nhân tính, thậm chí nó còn biết tôi đang cô đơn nên mới tới an ủi. Tôi không nhịn được mà bật cười, không coi tivi nhàm chán nữa mà thay vào đó ngồi bên chậu cá nhìn nó suốt buổi tối.
Tới khuya anh mới về, bước vào cửa nhà mang theo mùi men lẩn quẩn. Ngay cả đôi giày Derby màu bò cũng không được đặt tử tế như mọi lần, anh vứt nó qua một bên, nhìn lên thấy tôi đứng trước mặt, anh đột nhiên cười rộ lên nên tôi biết anh say quắc cần câu. Thật hiếm khi thấy tượng đài trong lòng tôi đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, áo sơ mi anh thì xộc xệch nửa trong nửa ngoài quần và mặt mày anh xanh mét. Tôi vươn tay đỡ lấy anh, nghe mùi rượu và mùi thuốc lá thật nồng, anh khum xuống cụng tráng mình lên trán tôi rồi dùng chút lý trí còn sót lại mà lèm bèm nói:
- Hôm nay...chú gặp vài bạn cũ...nên...uống quá chén...
Tôi không vạch trần vì tính cách anh không phải loại người dễ dàng phá đi nguyên tắc tới mức chân trái đá chân phải chỉ vì gặp lại vài bạn cũ. Tôi không nói, loạng choạng dìu anh về phòng, anh như một cục đất chỉ còn vài tia lí trí le lói để lúc ngã trên giường thì lè nhè kêu tôi về phòng ngủ sớm sáng mai còn đi học. Anh chỉ có thế thôi, lúc nào cũng tự lập trình cho mình bản năng của một người cha, tự xem mình là người lớn rồi coi tôi là đứa con nít miệng còn hôi sữa lúc nào cũng cần được nâng niu trên lòng bàn tay.
Tôi chứng minh cho anh thấy rằng tôi cũng lớn rồi, và nếu như anh muốn, tôi sẽ dùng cách anh từng chăm sóc mình để đời còn lại "phụng dưỡng" ngược lại cho anh. Tôi cởi vớ, thay áo rồi lau người cho anh bằng khăn ấm. Tôi thề cả cuộc đời này mình chưa từng tỏ ra quan tâm hay chăm sóc ai, nhưng tôi lại có thể vì anh mà làm nhiều hơn mình tưởng. Nhớ tới cái kỳ mình bị bệnh đậu mùa, anh cũng từng làm y hệt thế này, anh nhìn cả cơ thể tôi chằng chịt những vết ban đỏ, nhìn tôi quằn quại trên giường vì ngứa mà chân mày cứ nhíu chặt suốt thôi. Nhìn anh lúc đó, trong đầu tôi chợt nhảy ra câu hỏi: "A...hông biết sau này bạn đời của mình...cô ấy có được như anh không? Thương mình, xót mình, lo cho mình cỡ đó?"
Từ trước giờ chỉ có mình anh lo cho tôi, bây giờ tôi đã có cơ hội để bồi đáp cho anh, tôi lau mặt cho anh xong, đột nhiên thấy anh mở mắt nhìn mình. Trong đôi mắt u mịch tôi nhìn ra một đóm lửa đỏ rạo rực rồi vào giây khắc không thể ngờ tới, anh kéo tôi xuống và hôn môi lên. Nếu không phải vì trong phòng rất yên tĩnh, nghe rất rõ một tiếng "chụt" đó, tôi còn nghi ngờ có phải mình vừa tưởng tượng. Trên môi tôi còn dư vị rõ ràng từ môi anh, anh xoa lên mái tóc ngắn củn, nhìn tôi bằng đôi mắt thâm tình đến khó tin nên khiến tôi đột nhiên nghĩ anh có thể đã lầm tôi với mẹ.
Anh thủ thỉ nói:
- Thương em...chỉ thương em thôi, không có thương ai khác.
Một nửa, cảm xúc của tôi hân hoan suиɠ sướиɠ khi thấy anh say đắm nhìn mình và tay anh thì nắm trọn tay tôi như cách một người đàn ông muốn chiếm hữu người yêu của mình, nửa còn lại lý trí đáng thương của tôi như đang rơi xuống vực sâu không đáy, đau đớn và đắng chát tràn lên cổ họng không nói thành lời vì tôi biết...anh bấy giờ lầm tôi với mẹ.
Nhưng tôi không giải thích được tại sao anh nói là "thương" chứ không phải là "yêu". Nếu một tiếng "yêu" lứa đôi là bùng cháy, là lửa đỏ rạo rực thì "thương" lại là ngọn lửa hồng vừa nồng nàng lại vừa dịu dàng nhưng cũng là khắc khoải. Anh hôn vào lòng bàn tay tôi sau đó thϊếp đi, gương mặt an nhiên của anh trong bóng tối lại bào sâu thêm một lớp vào trái tim tôi đầm đìa chảy máu, tôi cũng biết giờ khắc này thâm tâm mình sắp nát mục hết. Tôi mặc kệ anh lầm tôi với ai mà nói ra những lời thâm tình đó, một nụ hôn nhẹ nhàng kia cũng đủ đốt cháy cả lý trí. Tôi không ngừng khao khát anh, không ít mà ngược lại còn nhiều, muốn ghé xuống hôn anh như cách anh vừa hôn tôi và để lại trên làn môi là xúc cảm rạo rực.
Tôi cúi xuống gần hơn, gần hơn...
...Nhưng cùng lúc...tôi nhìn thấy ảnh cưới.
Ảnh cưới của anh và mẹ treo ngay đầu giường, cả hai cùng nhìn tôi cười rạng rỡ. Tôi đột nhiên thấy phổi mình căng ra đau đớn, chạy như bay ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó để trở về bốn bức tường tù túng dành cho chính mình, bới tung hộc tủ tìm lấy ống xịt cứu gấp cơn hen mãn tính sắp giày vò tôi tắt thở.
Trời ạ, ông nên giáng một búa thiên lôi đánh chết kẻ vừa định làm trái luân thường này đi! Tôi không biết ông tạo ra tôi, sắp đặt để người mà tôi yêu nhất là cha dượng của tôi là có mục đích gì? Phải chăng kiếp trước tôi đã làm ra thứ tội ác kinh thiện động địa? Có phải tôi đã là một con hồ ly ăn tim người, nên kiếp này ông muốn khiến trái tim non bé của tôi không được phút nào lành lặn?
Tôi buông ống Ventolin để cho nó rơi lăn lóc dưới sàn, ngồi cong người, thở khò khè trong bóng tối như con thú nhỏ bị thương rồi tôi cứ như vậy nức nở suốt đêm.
Từ vẻ mặt khó chịu, anh thoắt biến về dáng bộ điềm đạm của "con bọ Hercules nhã nhặn" nói với tôi:
- Hôm nay sao về trễ vậy? Vào tắm rửa ăn cơm rồi học bài, chú ra ngoài một chút!
Mẹ tôi từ phía sau sừng sỗ đi tới, không còn dáng vẻ thông minh và chuyên nghiệp của một vị bác sĩ giỏi đầy tiếng tăm, bà quát tháo không khác gì một người đàn bà chua ngoa đanh đá sắp phát điên vì nghi chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ.
- Chú Tiệp con ra ngoài tìm tình nhân nhỏ, đừng có cản chú! Để cho chú đi đi, để cho chú đi tìm gia đình mới của mình đi!
Anh không để ý tới lời của mẹ, chỉ khẽ nắm lấy cổ tay và nhìn tôi bằng ánh mắt thành thật, ánh mắt của anh như thể nói: "Con hiểu chú phải không? Hiểu rõ chú không có làm vậy!". Mà than tôi, anh đề cao tôi quá! Tôi chưa bao giờ có khả năng hiểu anh như anh vẫn hay tự hào. Tôi chỉ luôn chọn cách để tin anh vì ngoài tin anh tôi không còn lựa chọn nào. Tôi gật đầu với anh rồi ra hiệu anh không cần phải giải thích gì, thế nhưng rốt cuộc trước khi đi anh vẫn gãy gọn nói một tiếng:
- Chú thề!
Anh thề mình không có tình nhân hay là thề mình có hẳn một tình nhân ốm yếu đang mắc bệnh thận? Tôi không rõ mà cũng không muốn hỏi thẳng. Anh đi rồi, trong nhà chỉ còn tôi với mẹ. Tôi thấy mẹ uất lắm, mẹ cũng giận lắm nhưng bà không khóc được. Từ xưa tới nay con người bà là thế, nhiều lúc quật cường đến đáng thương, người ta nghĩ bà mạnh mẽ, nghĩ bà chịu đựng được nhưng thực tế bà sắp phủ phục đến nơi. Tôi thì thừa hưởng cái tính bướng bỉnh của mẹ nên tôi thấy đồng cảm, tôi đi tới trấn an bà bằng một cái chạm nhẹ vai.
- Chắc mẹ đa nghi thôi. Chú Tiệp đâu phải loại người đó?
Mẹ lắc đầu. Bà chỉ lắc đầu thôi mà không nói gì với tôi nữa, tiếng thở dài của bà nghe não nề gấp đôi một lời than vãn. Rồi sau đó bà lặng lẽ rời khỏi cái chạm của tôi, lặng lẽ bước thẳng về phòng mình. Tôi đứng một mình giữa cái phòng khách lặng ngắt, tự thấy đáy lòng mình đột nhiên dấy lên cơn cồn cào khó chịu.
...Tôi nghĩ mình đói...nên tôi vào bếp kiếm đồ ăn...
Hôm đó, sau khi anh rời khỏi nhà, mẹ cũng sửa soạn rồi đi ra ngoài. Tôi ở phòng khách lấy thức ăn cho Mỹ Hầu Vương, cầm một tô cơm nguội lạnh ăn cùng với nó. Mà lạ thay nó không ăn thức ăn mà tôi thả xuống, lại chạy vòng quanh cái chậu, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ. Khi tôi đưa ngón tay vào, nó lập tức chạy tới cạ cái mình trơn nhẵn vào, vẫy mang, vẫy vây, hân hoan không ngừng. Tôi nói con vật này đúng thiệt có nhân tính, thậm chí nó còn biết tôi đang cô đơn nên mới tới an ủi. Tôi không nhịn được mà bật cười, không coi tivi nhàm chán nữa mà thay vào đó ngồi bên chậu cá nhìn nó suốt buổi tối.
Tới khuya anh mới về, bước vào cửa nhà mang theo mùi men lẩn quẩn. Ngay cả đôi giày Derby màu bò cũng không được đặt tử tế như mọi lần, anh vứt nó qua một bên, nhìn lên thấy tôi đứng trước mặt, anh đột nhiên cười rộ lên nên tôi biết anh say quắc cần câu. Thật hiếm khi thấy tượng đài trong lòng tôi đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, áo sơ mi anh thì xộc xệch nửa trong nửa ngoài quần và mặt mày anh xanh mét. Tôi vươn tay đỡ lấy anh, nghe mùi rượu và mùi thuốc lá thật nồng, anh khum xuống cụng tráng mình lên trán tôi rồi dùng chút lý trí còn sót lại mà lèm bèm nói:
- Hôm nay...chú gặp vài bạn cũ...nên...uống quá chén...
Tôi không vạch trần vì tính cách anh không phải loại người dễ dàng phá đi nguyên tắc tới mức chân trái đá chân phải chỉ vì gặp lại vài bạn cũ. Tôi không nói, loạng choạng dìu anh về phòng, anh như một cục đất chỉ còn vài tia lí trí le lói để lúc ngã trên giường thì lè nhè kêu tôi về phòng ngủ sớm sáng mai còn đi học. Anh chỉ có thế thôi, lúc nào cũng tự lập trình cho mình bản năng của một người cha, tự xem mình là người lớn rồi coi tôi là đứa con nít miệng còn hôi sữa lúc nào cũng cần được nâng niu trên lòng bàn tay.
Tôi chứng minh cho anh thấy rằng tôi cũng lớn rồi, và nếu như anh muốn, tôi sẽ dùng cách anh từng chăm sóc mình để đời còn lại "phụng dưỡng" ngược lại cho anh. Tôi cởi vớ, thay áo rồi lau người cho anh bằng khăn ấm. Tôi thề cả cuộc đời này mình chưa từng tỏ ra quan tâm hay chăm sóc ai, nhưng tôi lại có thể vì anh mà làm nhiều hơn mình tưởng. Nhớ tới cái kỳ mình bị bệnh đậu mùa, anh cũng từng làm y hệt thế này, anh nhìn cả cơ thể tôi chằng chịt những vết ban đỏ, nhìn tôi quằn quại trên giường vì ngứa mà chân mày cứ nhíu chặt suốt thôi. Nhìn anh lúc đó, trong đầu tôi chợt nhảy ra câu hỏi: "A...hông biết sau này bạn đời của mình...cô ấy có được như anh không? Thương mình, xót mình, lo cho mình cỡ đó?"
Từ trước giờ chỉ có mình anh lo cho tôi, bây giờ tôi đã có cơ hội để bồi đáp cho anh, tôi lau mặt cho anh xong, đột nhiên thấy anh mở mắt nhìn mình. Trong đôi mắt u mịch tôi nhìn ra một đóm lửa đỏ rạo rực rồi vào giây khắc không thể ngờ tới, anh kéo tôi xuống và hôn môi lên. Nếu không phải vì trong phòng rất yên tĩnh, nghe rất rõ một tiếng "chụt" đó, tôi còn nghi ngờ có phải mình vừa tưởng tượng. Trên môi tôi còn dư vị rõ ràng từ môi anh, anh xoa lên mái tóc ngắn củn, nhìn tôi bằng đôi mắt thâm tình đến khó tin nên khiến tôi đột nhiên nghĩ anh có thể đã lầm tôi với mẹ.
Anh thủ thỉ nói:
- Thương em...chỉ thương em thôi, không có thương ai khác.
Một nửa, cảm xúc của tôi hân hoan suиɠ sướиɠ khi thấy anh say đắm nhìn mình và tay anh thì nắm trọn tay tôi như cách một người đàn ông muốn chiếm hữu người yêu của mình, nửa còn lại lý trí đáng thương của tôi như đang rơi xuống vực sâu không đáy, đau đớn và đắng chát tràn lên cổ họng không nói thành lời vì tôi biết...anh bấy giờ lầm tôi với mẹ.
Nhưng tôi không giải thích được tại sao anh nói là "thương" chứ không phải là "yêu". Nếu một tiếng "yêu" lứa đôi là bùng cháy, là lửa đỏ rạo rực thì "thương" lại là ngọn lửa hồng vừa nồng nàng lại vừa dịu dàng nhưng cũng là khắc khoải. Anh hôn vào lòng bàn tay tôi sau đó thϊếp đi, gương mặt an nhiên của anh trong bóng tối lại bào sâu thêm một lớp vào trái tim tôi đầm đìa chảy máu, tôi cũng biết giờ khắc này thâm tâm mình sắp nát mục hết. Tôi mặc kệ anh lầm tôi với ai mà nói ra những lời thâm tình đó, một nụ hôn nhẹ nhàng kia cũng đủ đốt cháy cả lý trí. Tôi không ngừng khao khát anh, không ít mà ngược lại còn nhiều, muốn ghé xuống hôn anh như cách anh vừa hôn tôi và để lại trên làn môi là xúc cảm rạo rực.
Tôi cúi xuống gần hơn, gần hơn...
...Nhưng cùng lúc...tôi nhìn thấy ảnh cưới.
Ảnh cưới của anh và mẹ treo ngay đầu giường, cả hai cùng nhìn tôi cười rạng rỡ. Tôi đột nhiên thấy phổi mình căng ra đau đớn, chạy như bay ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó để trở về bốn bức tường tù túng dành cho chính mình, bới tung hộc tủ tìm lấy ống xịt cứu gấp cơn hen mãn tính sắp giày vò tôi tắt thở.
Trời ạ, ông nên giáng một búa thiên lôi đánh chết kẻ vừa định làm trái luân thường này đi! Tôi không biết ông tạo ra tôi, sắp đặt để người mà tôi yêu nhất là cha dượng của tôi là có mục đích gì? Phải chăng kiếp trước tôi đã làm ra thứ tội ác kinh thiện động địa? Có phải tôi đã là một con hồ ly ăn tim người, nên kiếp này ông muốn khiến trái tim non bé của tôi không được phút nào lành lặn?
Tôi buông ống Ventolin để cho nó rơi lăn lóc dưới sàn, ngồi cong người, thở khò khè trong bóng tối như con thú nhỏ bị thương rồi tôi cứ như vậy nức nở suốt đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất