Chương 23
Từng đọc quyển sách về cuộc sống, một tác giả nói: "Chỉ cần có kiên trì và nỗ lực hết sức mình, bạn có thể biến mọi điều không thể thành có thể!"
...
..
.
Vớ vẩn! Tàm xàm bá láp!
Ngay bây giờ tôi muốn gặp ngay ông tác giả đó, lôi ổng ra từ căn phòng mười mấy mét vuông ngột ngạt của ổng, dẫn ổng đi ăn gà rán KFC, dẫn ổng đi thảo cầm viên rồi ghé qua tòa Bitexco, ở tầng 49 ngắm toàn cảnh thành phố xong mới đưa ổng về nhà trẻ để cô giáo ru ngủ. Phát biểu gì mà non nớt và sáo rỗng đến phát sợ.
Có những chuyện không phải chỉ có nỗ lực và kiên trì thôi là đủ để có được thứ mình muốn, không phải chỉ cần cắm đầu yêu một người, thì người đó nhất định sẽ đáp trả lại tình yêu cho bạn. Kiên trì của những kẻ ngu gọi là cố chấp, thế nên tôi cũng không biết nên tự mắng mình ngu hay mình cố chấp quá.
Tôi lấy học hành làm cái cớ để thôi mãi nhìn theo bóng lưng của anh, ai dè rốt cuộc lại đắm chìm trong một hố bi kịch khác. Mỗi lần ngồi phía sau lưng Ngọc Phong, trong đầu tôi toàn quẩn quanh hình dáng của anh, lạ lùng thay trên đời này lại có người trông từ phía sau trông giống hệt như anh vậy. Có điều nói về bản chất thì hai người hoàn toàn đối nghịch, nếu như anh là bạch mã oai vệ thì Phong, hắn chỉ là một con sói hoang bị bầy đàn xa lánh vì quá xấu xí và xấu xa.
Nhưng cả bạch mã và con sói xấu xa, tôi không có năng lực hiểu được trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì. Tôi cũng không rõ mối dây dưa ràng buộc giữa tôi và Angry bird là loại gì, càng không biết giữa tôi và hắn gọi là địch hay gọi là bạn thì được? Ngay từ ban đầu, lí do tôi để ý Angry bird là vì hắn xấu xa, hắn cá biệt, tính cách của hắn khiến người ta thương thì khó mà thấy ghét thì dễ, mà kì lạ thay mỗi lần nhìn hắn tôi lại có một cảm giác "đồng loại" và hơn nữa điều chính yếu khiến tôi muốn dây dưa với hắn...là vì nhìn từ đằng sau, bóng lưng của hắn trông giống hệt như "anh" và tôi luôn không cản được cảm giác quyến luyến với bất kì thứ gì có liên quan tới "anh".
Có những buổi sáng Ngọc Phong đậu xe ở trạm xe buýt đợi tôi, có lúc hắn nhai kẹo đần người, cũng có lúc hắn cặp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Dưới cái nắng vàng tươi buổi hừng đông trên con đường còn nhuốm mù sương mờ ảo, hắn đứng kế bên chiếc Sirius, chậm chạp nhả khói thuốc, đôi mắt đen lạnh lùng thờ ơ nhìn đi vô định như không hề đặt thứ gì vào mắt mình.
Giờ nghĩ lại, cái tên Ngọc Phong của hắn cũng không phải vô nghĩa, dở dở ương ương như tôi từng đánh giá, có lẽ mẹ hắn là tín đồ truyện của Kim Dung nên muốn con trai mình sau này giống như mấy vị đại hiệp trong truyện cổ trang "ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái". Nhưng nói thật, nhìn kiểu gì, Phong hắn cũng không có cái dáng vẻ của một chính nhân quân tử, hắn chỉ là con sói hoang bỉ ổi thỉnh thoảng dưới trạm xe buýt lộ ra dáng vẻ trống rỗng và cô đơn đến lạ, cái dáng vẻ khiến tôi nhìn vào không kìm được đồng cảm mà bùi ngùi, muốn đi tới đứng bên cạnh hắn, không nói gì cả, chỉ là muốn đứng ở cạnh để khi nhìn vào khung cảnh khiến hắn trông bớt đáng thương đi. Nhưng hắn lúc nào cũng làm nát tan tấm lòng nhân ái hiếm có của tôi đi bằng cách hút xong điếu thuốc lại thô tục khạc một bãi nước bọt ra đường.
Tôi đứng từ xa tởm lợm nhìn, chùng chình bước chân, cau mày nghiến răng mắng một tiếng: "Đậu má nó dơơơơ...!"
Chúng tôi chưa bao giờ nói nhiều với nhau, hắn gặp tôi thì liền quăng cho tôi cái nón bảo hiểm, tôi đội vào, leo lên xe để hắn chở đi mà không cần hỏi hôm nay hắn lại bỏ tôi ở cái xó nào. Nếu đi xe buýt, chặng đường từ trạm tới trường chỉ mất khoảng mười hai phút là cùng nhưng nếu để Angry bird chở, hắn sẽ chở tôi đi lòng vòng tầm nửa tiếng rồi mới ném tôi ở một cái xó nào đó lạ hoắc như cái thú vui tiêu khiển của hắn từ trước giờ vẫn vậy.
Hôm nay không ngoại lệ, xe chạy chưa được mười phút nhưng tôi đã gục gà gục gật, xe dừng tại đèn đỏ, Angry bird mới quay qua gắt gỏng hỏi tôi:
- Mày làm cái mẹ gì?
Tôi ngáp:
- Làm gì?
- Đừng có nói với tao là mày ngủ gật, rớt xuống đường rồi cũng đừng hòng tao nhặt về!
- Vậy mày để tao dựa vô lưng đi, tao buồn ngủ lắm!
- Đù! Nói như thiệt vậy?!
Xe chuyển bánh, tôi gục lên cái bờ vai giống hệt như bờ vai của Bách Tiệp và quả nhiên, tôi có cảm giác người đang ngồi đằng trước là anh chứ chẳng phải Angry bird nữa. Cả đoạn đường sau đó tôi thoải mái tựa vào vai của hắn, lớp áo sơ mi trắng nhăn nhúm thoảng ra mùi thơm của bạc hà thay vì mùi trà quế nhưng tôi không buồn để ý tới sai biệt, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng:
- Bách Tiệp...
- ...Mày gọi ai? Bách Tiệp là thằng nào?
- ...
- Ê công tử bột, tao đang hỏi mày đó, tin tao đá mày xuống đường bây giờ luôn hông?
-...
Gió Sài Gòn sáng sớm tấp từng cơn lạnh ngắt vào người, nhưng may mắn thay kẻ ngồi đằng trước đã che chắn cho tôi hết.
Người ta nói, những kẻ lười thường sợ lạnh. Tôi không phản bác điều đó, tôi như con gà bệnh dành cả cuộc đời đi tìm nơi ấm áp để rúc vào, thế nên, chỗ nào ấm áp thì tôi tìm đến. Lưng của Angry bird ấm, thì tôi tìm đến. Mặc kệ hắn là hạng người gì, mặc kệ hắn đáng sợ như thế nào, vì lưng hắn ấm nên tôi tự nguyện tựa vào, không có tự hỏi cũng không có do dự.
Chúng tôi ngồi trên xe chia sẻ hơi ấm, nửa tiếng cũng thật mau qua. Lúc chiếc xe dừng lại, thình lình bị Angry bird thục cù chỏ vào bẹ sườn vừa đau vừa nhột tôi mới giật mình nhấc mặt khỏi lưng hắn.
Hắn vẫn dùng chất giọng phũ như tát vào mặt, gắt gỏng nói với tôi:
- Xuống!
Tôi ngoan ngoãn như con cún bước xuống, trả mũ bảo hiểm cho hắn rồi đánh ngáp một cái, không màng hỏi hắn chở tôi tới nơi nào mà xung quanh toàn là những tòa cao ốc đang thi công dở, một bóng ma còn không có huống chi là người.
Dạo rày không biết lí do gì mà về đêm tôi cứ bị gặp ác mộng, ác mộng nối tiếp ác mộng, ngày nào cũng lũ lượt kéo về nên riết rồi đâm ra tôi sợ ngủ. Thao láo cả đêm để lướt fb rồi tới hồi mệt quá ngủ quên là cũng tới tờ mờ sáng rồi. Đêm qua mất ngủ tôi nghe anh với mẹ lại lần nữa gây gổ chuyện về cô bệnh nhân kia, sáng sớm anh làm đồ ăn sáng xong nhưng không có ngồi vào bàn ăn, vắt cái áo khoác len dạ trên vai rồi cầm theo chìa khóa xe của mình đi luôn mà chẳng nói chẳng rằng. Mẹ ngồi vào bàn ăn với tôi, không nói chuyện, bà đờ đẫn, bà xanh xao vì áp lực công việc, vì lo chồng mình có bồ nhí nên nhìn bà như cái xác không hồn, tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, hai cái xác khô vì anh mà rạc rài, nhìn nhau không ai nói gì rồi cuối cùng cũng kết thúc màn ăn sáng như cứt. ( duma đọc đoạn này xong hết mood :< )
Bấy giờ tôi buồn ngủ, một chút sức sống để nói chuyện cũng không có nữa đừng nói là phản kháng hay mắng nhiếc gì với cái tên dở hơi như Angry bird đang ngồi trên xe bỉ bỉ nhìn mình cười. Hắn kiểu như đang chờ tôi cáu, chờ tôi nổi điên, chờ tôi như thường lệ lôi tên cúng cơm của cả dòng họ hắn ra mà chửi rủa nhưng hắn thất vọng, vì bây giờ cả người tôi rệu như cục bông gòn tẩm nước.
Giữa một công trường vắng vẻ toàn đất đá và xi măng khối, tôi tìm tới một bệ đá phẳng dưới đất ngồi xuống, kê cặp lên đầu rồi muốn ngủ.
Angry bird hình như vẫn chưa đi, tôi nghe tiếng xe máy xoạch xoạch của hắn vẫn ở đó rồi tôi còn nghe hắn chửi thề.
Hắn mắng:
- Đậu má, mày điên à?
Tôi vỗ cái đầu của mình, vì thiếu ngủ nên lôi theo hậu chứng nhức đầu bưng bưng. Tôi không để ý tới tiếc mắng nhiếc cùng với tiếng nghiến răng, bây giờ dù đón xe buýt về trường cũng như thường trễ hết tiết đầu rồi, bất quá ở đây có gió mát, tôi nổi hứng muốn ngủ. Nghĩ nằm đây đánh một giấc xong về trường học tiếp bốn tiết còn lại coi như cũng không lỗ.
Angry bird vẫn chưa đi. Một lát sau hắn đi tới đá vào giò tôi, nghiến răng nói:
- Tao nghi lắm, có phải mày mắc bệnh tâm thần thật không? Bạ đâu ngủ đó, trong khu này toàn bọn Mỹ da đen, bộ mày không sợ nó hϊếp rồi gϊếŧ mày luôn hả?
Tôi nói:
- Đừng diễn tốt quá, tao tưởng mày quan tâm tao thật!
- Mày...
- Lượn dùm cái đê, tao đang buồn ngủ lắm!
- Thằng điên!
Angry bird mắng xong thì phớt chân đá một cục đá bay lăn lóc, hắn hầm hừ quay về xe rồi phóng chiếc Sirius của hắn vụt thẳng sau đống đổ nát của một chung cư hoang tàn hư cũ. Tôi nằm trên đá tảng, gỡ cặp mắt kính móc lên túi áo trên rồi an nhàn nhắm mắt, thiêm thϊếp ngủ đi. Nhưng nằm chưa bao lâu thì nghe gần đó sột soạt có tiếng động. Trong lòng khẩn cầu hàng trăm lần chỉ xin đừng để tôi lại gặp phải "những thứ không nên thấy" mà mình từng gặp ở bãi tha ma.
Gia đình tôi đa phần là theo ngành y, ba mẹ tôi là bác sĩ, cậu tư tôi là cán bộ y tế trường rồi "cha dượng" cũng là bác sĩ nốt nên từ nhỏ tôi chỉ tin vào những thứ khoa học có thể chứng minh. Chỉ có điều sau cái lần "duyên nợ" gặp gỡ đó với nàng mặc áo bà ba tóc củ tỏi đó, niềm tin mãnh liệt vào chủ nghĩa duy vật của tôi đã hỏng bét. Lúc này, giữa một công trường bỏ hoang vào sáng sớm mù sương giăng mờ ảo tôi nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần mình, tôi đánh liều vùng dậy vơ vội một viên gạch ống, thủ sẵn tư thế nếu gặp cướp thì ném vỡ đầu nó, nếu gặp nàng áo bà ba thì tự đập vỡ đầu mình.
Không biết là may hay rủi, viên gạch trên tay tôi không tìm được động cơ vì đứng trước mặt tôi không có nàng thơm áo bà ba nào mà chỉ có ba thằng nhóc tuổi chừng mười hai tới mười lăm, áo quần lôi thôi xấu xí, mặt mài đen thui đang lăm lăm nhìn tôi, trên tay chúng là mấy bao rác đựng đồ phế liệu, trông chắc là bọn ve chai tới đây để nhặt sắt thép vụn về bán. Chúng nhìn tôi dò xét một hồi rồi quay qua nhìn nhau, tôi dự thấy điều chẳng lành vì trong đôi mắt của bọn trẻ vốn không còn nét thơ ngây đúng với lứa tuổi mà chúng đáng có, chỉ còn lại nhân tính xác xơ vì long đong đói khổ, bản năng sinh tồn khơi dậy trong nỗi tuyệt vọng vì bị đời hất hủi, bị người vùi dập.
Khỏi hỏi cũng biết, bây giờ bộ ba tụi nó đang toan tính cướp của tôi đây mà.
...
..
.
Vớ vẩn! Tàm xàm bá láp!
Ngay bây giờ tôi muốn gặp ngay ông tác giả đó, lôi ổng ra từ căn phòng mười mấy mét vuông ngột ngạt của ổng, dẫn ổng đi ăn gà rán KFC, dẫn ổng đi thảo cầm viên rồi ghé qua tòa Bitexco, ở tầng 49 ngắm toàn cảnh thành phố xong mới đưa ổng về nhà trẻ để cô giáo ru ngủ. Phát biểu gì mà non nớt và sáo rỗng đến phát sợ.
Có những chuyện không phải chỉ có nỗ lực và kiên trì thôi là đủ để có được thứ mình muốn, không phải chỉ cần cắm đầu yêu một người, thì người đó nhất định sẽ đáp trả lại tình yêu cho bạn. Kiên trì của những kẻ ngu gọi là cố chấp, thế nên tôi cũng không biết nên tự mắng mình ngu hay mình cố chấp quá.
Tôi lấy học hành làm cái cớ để thôi mãi nhìn theo bóng lưng của anh, ai dè rốt cuộc lại đắm chìm trong một hố bi kịch khác. Mỗi lần ngồi phía sau lưng Ngọc Phong, trong đầu tôi toàn quẩn quanh hình dáng của anh, lạ lùng thay trên đời này lại có người trông từ phía sau trông giống hệt như anh vậy. Có điều nói về bản chất thì hai người hoàn toàn đối nghịch, nếu như anh là bạch mã oai vệ thì Phong, hắn chỉ là một con sói hoang bị bầy đàn xa lánh vì quá xấu xí và xấu xa.
Nhưng cả bạch mã và con sói xấu xa, tôi không có năng lực hiểu được trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì. Tôi cũng không rõ mối dây dưa ràng buộc giữa tôi và Angry bird là loại gì, càng không biết giữa tôi và hắn gọi là địch hay gọi là bạn thì được? Ngay từ ban đầu, lí do tôi để ý Angry bird là vì hắn xấu xa, hắn cá biệt, tính cách của hắn khiến người ta thương thì khó mà thấy ghét thì dễ, mà kì lạ thay mỗi lần nhìn hắn tôi lại có một cảm giác "đồng loại" và hơn nữa điều chính yếu khiến tôi muốn dây dưa với hắn...là vì nhìn từ đằng sau, bóng lưng của hắn trông giống hệt như "anh" và tôi luôn không cản được cảm giác quyến luyến với bất kì thứ gì có liên quan tới "anh".
Có những buổi sáng Ngọc Phong đậu xe ở trạm xe buýt đợi tôi, có lúc hắn nhai kẹo đần người, cũng có lúc hắn cặp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Dưới cái nắng vàng tươi buổi hừng đông trên con đường còn nhuốm mù sương mờ ảo, hắn đứng kế bên chiếc Sirius, chậm chạp nhả khói thuốc, đôi mắt đen lạnh lùng thờ ơ nhìn đi vô định như không hề đặt thứ gì vào mắt mình.
Giờ nghĩ lại, cái tên Ngọc Phong của hắn cũng không phải vô nghĩa, dở dở ương ương như tôi từng đánh giá, có lẽ mẹ hắn là tín đồ truyện của Kim Dung nên muốn con trai mình sau này giống như mấy vị đại hiệp trong truyện cổ trang "ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái". Nhưng nói thật, nhìn kiểu gì, Phong hắn cũng không có cái dáng vẻ của một chính nhân quân tử, hắn chỉ là con sói hoang bỉ ổi thỉnh thoảng dưới trạm xe buýt lộ ra dáng vẻ trống rỗng và cô đơn đến lạ, cái dáng vẻ khiến tôi nhìn vào không kìm được đồng cảm mà bùi ngùi, muốn đi tới đứng bên cạnh hắn, không nói gì cả, chỉ là muốn đứng ở cạnh để khi nhìn vào khung cảnh khiến hắn trông bớt đáng thương đi. Nhưng hắn lúc nào cũng làm nát tan tấm lòng nhân ái hiếm có của tôi đi bằng cách hút xong điếu thuốc lại thô tục khạc một bãi nước bọt ra đường.
Tôi đứng từ xa tởm lợm nhìn, chùng chình bước chân, cau mày nghiến răng mắng một tiếng: "Đậu má nó dơơơơ...!"
Chúng tôi chưa bao giờ nói nhiều với nhau, hắn gặp tôi thì liền quăng cho tôi cái nón bảo hiểm, tôi đội vào, leo lên xe để hắn chở đi mà không cần hỏi hôm nay hắn lại bỏ tôi ở cái xó nào. Nếu đi xe buýt, chặng đường từ trạm tới trường chỉ mất khoảng mười hai phút là cùng nhưng nếu để Angry bird chở, hắn sẽ chở tôi đi lòng vòng tầm nửa tiếng rồi mới ném tôi ở một cái xó nào đó lạ hoắc như cái thú vui tiêu khiển của hắn từ trước giờ vẫn vậy.
Hôm nay không ngoại lệ, xe chạy chưa được mười phút nhưng tôi đã gục gà gục gật, xe dừng tại đèn đỏ, Angry bird mới quay qua gắt gỏng hỏi tôi:
- Mày làm cái mẹ gì?
Tôi ngáp:
- Làm gì?
- Đừng có nói với tao là mày ngủ gật, rớt xuống đường rồi cũng đừng hòng tao nhặt về!
- Vậy mày để tao dựa vô lưng đi, tao buồn ngủ lắm!
- Đù! Nói như thiệt vậy?!
Xe chuyển bánh, tôi gục lên cái bờ vai giống hệt như bờ vai của Bách Tiệp và quả nhiên, tôi có cảm giác người đang ngồi đằng trước là anh chứ chẳng phải Angry bird nữa. Cả đoạn đường sau đó tôi thoải mái tựa vào vai của hắn, lớp áo sơ mi trắng nhăn nhúm thoảng ra mùi thơm của bạc hà thay vì mùi trà quế nhưng tôi không buồn để ý tới sai biệt, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng:
- Bách Tiệp...
- ...Mày gọi ai? Bách Tiệp là thằng nào?
- ...
- Ê công tử bột, tao đang hỏi mày đó, tin tao đá mày xuống đường bây giờ luôn hông?
-...
Gió Sài Gòn sáng sớm tấp từng cơn lạnh ngắt vào người, nhưng may mắn thay kẻ ngồi đằng trước đã che chắn cho tôi hết.
Người ta nói, những kẻ lười thường sợ lạnh. Tôi không phản bác điều đó, tôi như con gà bệnh dành cả cuộc đời đi tìm nơi ấm áp để rúc vào, thế nên, chỗ nào ấm áp thì tôi tìm đến. Lưng của Angry bird ấm, thì tôi tìm đến. Mặc kệ hắn là hạng người gì, mặc kệ hắn đáng sợ như thế nào, vì lưng hắn ấm nên tôi tự nguyện tựa vào, không có tự hỏi cũng không có do dự.
Chúng tôi ngồi trên xe chia sẻ hơi ấm, nửa tiếng cũng thật mau qua. Lúc chiếc xe dừng lại, thình lình bị Angry bird thục cù chỏ vào bẹ sườn vừa đau vừa nhột tôi mới giật mình nhấc mặt khỏi lưng hắn.
Hắn vẫn dùng chất giọng phũ như tát vào mặt, gắt gỏng nói với tôi:
- Xuống!
Tôi ngoan ngoãn như con cún bước xuống, trả mũ bảo hiểm cho hắn rồi đánh ngáp một cái, không màng hỏi hắn chở tôi tới nơi nào mà xung quanh toàn là những tòa cao ốc đang thi công dở, một bóng ma còn không có huống chi là người.
Dạo rày không biết lí do gì mà về đêm tôi cứ bị gặp ác mộng, ác mộng nối tiếp ác mộng, ngày nào cũng lũ lượt kéo về nên riết rồi đâm ra tôi sợ ngủ. Thao láo cả đêm để lướt fb rồi tới hồi mệt quá ngủ quên là cũng tới tờ mờ sáng rồi. Đêm qua mất ngủ tôi nghe anh với mẹ lại lần nữa gây gổ chuyện về cô bệnh nhân kia, sáng sớm anh làm đồ ăn sáng xong nhưng không có ngồi vào bàn ăn, vắt cái áo khoác len dạ trên vai rồi cầm theo chìa khóa xe của mình đi luôn mà chẳng nói chẳng rằng. Mẹ ngồi vào bàn ăn với tôi, không nói chuyện, bà đờ đẫn, bà xanh xao vì áp lực công việc, vì lo chồng mình có bồ nhí nên nhìn bà như cái xác không hồn, tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, hai cái xác khô vì anh mà rạc rài, nhìn nhau không ai nói gì rồi cuối cùng cũng kết thúc màn ăn sáng như cứt. ( duma đọc đoạn này xong hết mood :< )
Bấy giờ tôi buồn ngủ, một chút sức sống để nói chuyện cũng không có nữa đừng nói là phản kháng hay mắng nhiếc gì với cái tên dở hơi như Angry bird đang ngồi trên xe bỉ bỉ nhìn mình cười. Hắn kiểu như đang chờ tôi cáu, chờ tôi nổi điên, chờ tôi như thường lệ lôi tên cúng cơm của cả dòng họ hắn ra mà chửi rủa nhưng hắn thất vọng, vì bây giờ cả người tôi rệu như cục bông gòn tẩm nước.
Giữa một công trường vắng vẻ toàn đất đá và xi măng khối, tôi tìm tới một bệ đá phẳng dưới đất ngồi xuống, kê cặp lên đầu rồi muốn ngủ.
Angry bird hình như vẫn chưa đi, tôi nghe tiếng xe máy xoạch xoạch của hắn vẫn ở đó rồi tôi còn nghe hắn chửi thề.
Hắn mắng:
- Đậu má, mày điên à?
Tôi vỗ cái đầu của mình, vì thiếu ngủ nên lôi theo hậu chứng nhức đầu bưng bưng. Tôi không để ý tới tiếc mắng nhiếc cùng với tiếng nghiến răng, bây giờ dù đón xe buýt về trường cũng như thường trễ hết tiết đầu rồi, bất quá ở đây có gió mát, tôi nổi hứng muốn ngủ. Nghĩ nằm đây đánh một giấc xong về trường học tiếp bốn tiết còn lại coi như cũng không lỗ.
Angry bird vẫn chưa đi. Một lát sau hắn đi tới đá vào giò tôi, nghiến răng nói:
- Tao nghi lắm, có phải mày mắc bệnh tâm thần thật không? Bạ đâu ngủ đó, trong khu này toàn bọn Mỹ da đen, bộ mày không sợ nó hϊếp rồi gϊếŧ mày luôn hả?
Tôi nói:
- Đừng diễn tốt quá, tao tưởng mày quan tâm tao thật!
- Mày...
- Lượn dùm cái đê, tao đang buồn ngủ lắm!
- Thằng điên!
Angry bird mắng xong thì phớt chân đá một cục đá bay lăn lóc, hắn hầm hừ quay về xe rồi phóng chiếc Sirius của hắn vụt thẳng sau đống đổ nát của một chung cư hoang tàn hư cũ. Tôi nằm trên đá tảng, gỡ cặp mắt kính móc lên túi áo trên rồi an nhàn nhắm mắt, thiêm thϊếp ngủ đi. Nhưng nằm chưa bao lâu thì nghe gần đó sột soạt có tiếng động. Trong lòng khẩn cầu hàng trăm lần chỉ xin đừng để tôi lại gặp phải "những thứ không nên thấy" mà mình từng gặp ở bãi tha ma.
Gia đình tôi đa phần là theo ngành y, ba mẹ tôi là bác sĩ, cậu tư tôi là cán bộ y tế trường rồi "cha dượng" cũng là bác sĩ nốt nên từ nhỏ tôi chỉ tin vào những thứ khoa học có thể chứng minh. Chỉ có điều sau cái lần "duyên nợ" gặp gỡ đó với nàng mặc áo bà ba tóc củ tỏi đó, niềm tin mãnh liệt vào chủ nghĩa duy vật của tôi đã hỏng bét. Lúc này, giữa một công trường bỏ hoang vào sáng sớm mù sương giăng mờ ảo tôi nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần mình, tôi đánh liều vùng dậy vơ vội một viên gạch ống, thủ sẵn tư thế nếu gặp cướp thì ném vỡ đầu nó, nếu gặp nàng áo bà ba thì tự đập vỡ đầu mình.
Không biết là may hay rủi, viên gạch trên tay tôi không tìm được động cơ vì đứng trước mặt tôi không có nàng thơm áo bà ba nào mà chỉ có ba thằng nhóc tuổi chừng mười hai tới mười lăm, áo quần lôi thôi xấu xí, mặt mài đen thui đang lăm lăm nhìn tôi, trên tay chúng là mấy bao rác đựng đồ phế liệu, trông chắc là bọn ve chai tới đây để nhặt sắt thép vụn về bán. Chúng nhìn tôi dò xét một hồi rồi quay qua nhìn nhau, tôi dự thấy điều chẳng lành vì trong đôi mắt của bọn trẻ vốn không còn nét thơ ngây đúng với lứa tuổi mà chúng đáng có, chỉ còn lại nhân tính xác xơ vì long đong đói khổ, bản năng sinh tồn khơi dậy trong nỗi tuyệt vọng vì bị đời hất hủi, bị người vùi dập.
Khỏi hỏi cũng biết, bây giờ bộ ba tụi nó đang toan tính cướp của tôi đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất