Chương 36
Hôm đó anh ở lại với tôi. Anh gọi điện thoại báo cho mẹ rằng hôm nay mình không về, mẹ không phản đối, bà còn có vẻ vui và nhiệt tình cười cười: "Ừ, dù gì hai chú cháu cũng lâu rồi không có trò chuyện mà!". Tôi nhớ mấy lần trước lúc anh trực đêm ở bệnh viện, mẹ cứ ở nhà càm ràm mãi, tầm nửa tiếng bà lại gọi đến kiểm tra, sợ anh với "hồ ly bệnh thận" trai đơn gái chiết ở bệnh viện thì làm chuyện gì gì. Nhưng hôm nay điện thoại thật yên tĩnh, cũng vì lẽ vậy nên tôi hơi thấy áy náy với mẹ vì trong lúc tôi và anh ngồi cạnh nhau trên sofa xem tivi, tôi ôm lấy cánh tay anh mà nghĩ vớ vẩn rằng mình thật giống..."tiểu tam".
Anh vẫn ngồi đó chăm chú theo dõi bộ phim lẻ mặc dù khoa học viễn tưởng không phải là đề tài phim yêu thích của mình. Chốc lát anh lại quay sang nhìn tôi hỏi:
- Tay còn đau không?
Tôi qua loa lắc đầu, thấy bộ phim cũng chán ngắt nên đánh ngáp một cái rồi tựa lên vai của anh luôn. Hai chúng tôi ngồi cùng nhau, dù phim có chán tới mức nào cũng không có một lời đánh giá phê bình gì, xem cho có, xem để còn được ngồi cạnh anh thế này. Hú họa có một cảnh phim coi được, tôi thề, đó không phải là phim gay, nhưng tới một phân đoạn mà thoại của diễn diên đã bắt đầu nhuốm mùi "mờ ám". Đó là lúc hai con robot trong bộ dáng của hai người đàn ông giống như khuôn đúc đứng trước mặt nhau. Một gã robot bụng đầy dã tâm không ngại tàn sát con người đứng trước mặt gã robot trung thành phục tùng lệnh chủ nhân loài người của mình, David thì thào hỏi: "Khi nhắm mắt lại...anh có mơ về tôi không?"
Walter máy móc đáp: "Tôi không mơ mộng gì cả!"
David: "Không ai hiểu được sự tuyệt mỹ cô độc trong giấc mơ của tôi."
...
Đến một đoạn, con robot dã tâm chậm ghé đến hôn lên môi con robot trung thành, tôi rùng mình.
David nói: "Sẽ không có ai yêu anh hơn tôi."
Nụ hôn nhẹ nhàng kết thúc, con robot dã tâm rút một con dao cắm phập vào cổ con robot trung thành. (Covenant)
Màn hình tắt ngóm, anh đứng dậy, quay đi nói:
- Chả có gì đặc sắc!
Hôm đó chúng tôi nằm cùng giường, nhưng không giống trước kia, du͙© vọиɠ theo tuổi mới lớn là con quái vật thèm thuồng lý trí. Cũng giống như đa phần những thằng con trai cùng độ tuổi, đương nhiên tôi khao khát người mình yêu. Du͙© vọиɠ không sai, nó là bản năng của mọi loài, nhưng du͙© vọиɠ của con người nó phức tạp hơn nhiều vì bên cạnh còn có yếu tố tạo hóa và luân lý chi phối, du͙© vọиɠ đặt nhầm giới tính thì là trái quy luật, đặt nhầm người thì là tội lỗi. Tôi nằm trong bóng tối đấu tranh với những suy nghĩ nham tạp phản tạo hóa và luân lý đó, nhìn qua tấm lưng rộng của anh, trong lòng không thôi tự dày vò. Tôi trằn trọc suốt một lúc vì khó ngủ, cuối cùng chịu không nổi nên bay vèo về nhà vệ sinh rồi khóa chặt cửa lại. Tôi không dám nhìn mình trong gương, không dám đối mặt với phần bản năng cháy bỏng của bản thân, bàn tay tội lỗi...lần tìm về khóa quần.
Tắm...chỉ là hình thức gột rửa vết dơ bên ngoài, còn tận trong thâm tâm thì có vẻ vô phương, tôi tắm xong quay về phòng, nằm trên giường rồi quàng tay ôm lấy anh. Đột nhiên tôi phát hiện cách mà mình ôm anh cũng thay đổi rồi, không còn vụng về như hồi còn nhỏ, tôi ôm gọn ngang eo anh, vùi đầu bên xương bả vai của anh mà nhẹ nhàng thỏa mãn, hít lấy hương trà quế đã quá quen thuộc với mình nhưng lúc nào cũng tỏa ra loại hấp dẫn khiến tôi không ngừng say mê. Tôi ôm anh như cách một người vợ khao khát chồng mình, thủ thỉ sau lưng anh nói:
- Chú Tiệp, con yêu chú nhất!
Lời tỏ bày có thể anh nghe đã chán nhưng tôi nói thì không chán, có cho tôi nói cả ngàn lần nữa tôi cũng không chán nói thế vì đấy là sự thật, thật hơn cả chuyện tôi là đồng tính và tôi chỉ yêu đàn ông. Tôi nghe tiếng thở dần nặng nề của anh mà giật mình, thì ra anh vẫn chưa ngủ. Nhưng điều khiến tôi giật mình hơn cả là giây phút anh quay lại nhìn tôi, lúc này tôi mới tự trách bản thân vì sao không có thói quen bật đèn ngủ. Nếu có đèn ngủ, chắc hẳn lúc này đã được thấy vẻ mặt của anh, có cái chứng cớ để điểm mặt rằng anh không có say và anh cũng không có thói quen mộng du để sau đó làm ra chuyện khiến tôi sửng sốt. Cái bóng đen hốt nhiên áp lên người tôi, tiếng thở dốc của anh phả bên tai làm tôi rùng mình rồi đầu gối của anh dần chen đến khoảng trống giữa hai chân tôi nhích lên.
Gọi ông trời ông tiếng...
Trời ạ!
Tôi không mơ!
Bấy giờ đã không còn lý lẽ nào để biện minh cho hành động của anh cả. Một nửa trong tôi suиɠ sướиɠ kêu gào vì nghĩ...thì ra...thì ra anh cũng có ý đó với tôi chỉ tại anh che giấu kĩ quá thôi, còn một nửa tôi lại thấp thỏm sợ hãi, sợ rằng ngộ nhỡ anh lại nói rằng anh nhầm tôi với mẹ.
Đáp lại giây phút lơ đãng, cảm giác ươn ướt ở vành tai làm tôi hoảng hốt, anh dùng đầu lưỡi linh hoạt như con rắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm trên vành tai và đồng thời đem đầu gối của mình chắn giữa hai chân. Tôi nhích lên không được, nhích xuống cũng không xong, dù gì đối với loại chuyện này cũng là lần đầu tiên nên tôi thấy bản thân mình so với anh vẫn là con nai vàng ngơ ngác. Cảm giác vừa lo sợ vừa tò mò chờ đợi khiến cả người tôi nóng ran, từng cái động nhẹ của anh cũng khiến tôi rùng mình không chịu nổi rồi bất tri bất giác thốt lên một âm thanh vô nghĩa xấu hổ. Anh phản ứng lại tiếng kêu của tôi, nhịp thở ngày càng mất khống chế nên khiến tôi nghĩ, lý trí của anh cũng không hơn gì tôi bấy giờ, bị đốt cho sạch sành sanh.
Bóng tối phủ quánh lên hai con người, ru lý trí ngủ yên dưới đáy mồ tội lỗi.
Nghĩ vẩn vơ, ước gì cuộc sống này được bao trùm chỉ bởi màn đêm mịt mùng đâm ra lại tốt, không còn thị phi, không còn dè bỉu và thành kiến, xung quanh tối om, không ai nhìn ra ai và tôi có một gã người yêu nằm trên người mình say đắm. Tôi mặc kệ, nếu anh đã chịu chấp nhận tôi thì tôi cũng có đủ dũng cảm để đứng lên chống lại cả thế giới này khi trời tỏ sáng, không sợ trời đất, không sợ ai nữa, chỉ có anh và tôi là đủ. Tôi đưa tay lọ mọ gở từng cái cút áo trên chiếc áo sơ mi, nghe bên tai mình là tiếng thở dốc ồ ồ như vũ bão rồi anh thình lình cắn lên vành tai tôi, thúc đầu gối ma sát đến đũng quần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh thình lình khiến tâm trí vỡ vụn, tôi há mồm thở dốc, rên lên, móng tay tôi bấu chặt lên lưng anh, đau đớn từ vết bỏng trên lòng bàn tay cũng thừa dịp nhói lên nhưng cảm giác đau kèm theo tê liệt. Đầu lưỡi anh lại di chuyển từ vành tai xuống cổ tôi mơn trớn, gặm nhấm mà thảng thốt hoặc phát ra thứ âm thanh khiến người ta thẹn thùng. Rồi sau đó tôi thấy anh không làm gì cả, có vẻ như anh đang nhìn tôi trong thứ ánh sáng le lói hắt đến từ khe cửa sổ, anh áp xuống, bờ môi nếm thấy mùi thuốc lá nhạt mà ngọt ngào, anh hôn nhấm nháp, từ tốn như nếm một que kẹo mà khiến người ta cực lạc muốn phát điên. Sự dịu dàng của anh đang ăn mòn dần tâm trí tôi, cái cách mà anh đưa đẩy đầu lưỡi khiến tôi tham khát, khiến tôi mê muội trong xúc cảm thỏa mãn lạ kì. Tiếng mút "chóc" lại vang giữa căn phòng tĩnh lặng và tối mịch khiến tim tôi rộn lên, tôi "hừ" một tiếng phản kháng nhẹ vì ngợp khí nhưng anh vẫn không dừng lại thậm chí có cảm giác anh muốn gặm nát rồi nuốt môi tôi luôn mới chịu thỏa, phía sau vẻ nho nhã ổn trọng của anh, phía sau những nhịp thở gấp gáp ồ ồ, tôi chợt nhận ra anh đang tài tình nuôi giấu cái bản năng như con quái vật điên cuồng, khát máu không tưởng của mình. Bàn tay lạnh ngắt anh dần thò vào phía trong, vạch áo tôi qua nửa ngực...
Thế nhưng cuối cùng, mọi chuyện cũng chưa đi tới đâu thì tiếng chuông điện thoại cổ điển chán ngắt lại vang. Ánh sáng nhàn nhạt đánh vào lý trí của cả hai, tôi nhìn thấy trên gương mặt anh là biểu cảm đông cứng, ánh mắt anh chuyển động không ngừng rồi cuối cùng rơi vào hố bi thương và tuyệt vọng. Tôi muốn nói với anh, muốn an ủi anh rằng...không sao, không sao...chú coi như là mơ cũng được, con không bắt chú nhớ, đừng đau khổ như vậy. Nhưng anh không cho tôi cơ hội nào để nói, anh trèo khỏi người tôi, lảo đảo vịn vào tủ gỗ đầu giường, cứ như một kẻ say vừa tỉnh rượu, chật vật tìm đến chiếc điện thoại đang phát ra luồng sáng mờ nhạt chiếu thẳng vào lý trí mình.
Là mẹ gọi đến.
Tôi cảm thán khen bà biết chọn đúng thời điểm vì chỉ cần trễ một chút nữa thôi thì chồng bà xong rồi, đứa con trai đạo đức chó tha của bà cũng xong rồi. Anh run rẩy cầm điện thoại lên, trong điện thoại mẹ kêu anh phải về bệnh viện ngay vì có chuyện gấp, nghe đâu có lẽ lại vì cô "hồ ly bệnh thận" kia tái bệnh nguy khẩn gì đó, anh ấp úng nói chuyện với mẹ, giọng nói rõ ràng rất có vấn đề nên khiến mẹ ghen bóng ghen gió hỏi: "Bộ anh quan tâm cổ tới vậy hả? Nghe cổ có chuyện là nói năng không rành rọt!".
Anh cúp điện thoại xong thì đứng đó cài lại cúc áo, ba lần bảy lượt cài trượt nút đều phải tháo ra rồi cài lại nhưng anh không dám nhìn tôi lần nào. Anh cài xong áo, với tay lấy chiếc áo khoác của mình vắt qua cánh tay rồi vội vã rời khỏi phòng, trước khi đi qua loa nói với tôi được câu gọn lỏn:
- Ngủ đi!
Tôi lại khen hành động chúc ngủ ngon của anh trước đó thật đáng làm người ta khắc cốt ghi tâm. Tôi cứ nằm đó, giữa bóng tối nhưng không tài nào chợp mắt được, môi tôi sắp sưng đau và cả người tôi như bị tạt một gáo nước lạnh đến run. Suốt vài tiếng kể từ lúc anh rời khỏi, mắt tôi vẫn thao láo. Nằm suy nghĩ vẩn vơ chợt rút ra một kết luận khá lạc đề, trên đời này có ba thứ "không được" khiến người ta sống dở chết dở, hắt xì nhưng hắt "không được", i*ả nhưng i*ả "không được" và khóc nhưng khóc "không được". Không có nước mắt thì sao gọi là khóc? Mà thay đó, tôi cười, cười như một thằng khùng hết thuốc. Tôi với tay lấy hộp thuốc ngủ trong ngăn tủ, hôm đó, tôi lấy ra nhiều hơn liều bình thường mình hay dùng, hai viên.
Anh vẫn ngồi đó chăm chú theo dõi bộ phim lẻ mặc dù khoa học viễn tưởng không phải là đề tài phim yêu thích của mình. Chốc lát anh lại quay sang nhìn tôi hỏi:
- Tay còn đau không?
Tôi qua loa lắc đầu, thấy bộ phim cũng chán ngắt nên đánh ngáp một cái rồi tựa lên vai của anh luôn. Hai chúng tôi ngồi cùng nhau, dù phim có chán tới mức nào cũng không có một lời đánh giá phê bình gì, xem cho có, xem để còn được ngồi cạnh anh thế này. Hú họa có một cảnh phim coi được, tôi thề, đó không phải là phim gay, nhưng tới một phân đoạn mà thoại của diễn diên đã bắt đầu nhuốm mùi "mờ ám". Đó là lúc hai con robot trong bộ dáng của hai người đàn ông giống như khuôn đúc đứng trước mặt nhau. Một gã robot bụng đầy dã tâm không ngại tàn sát con người đứng trước mặt gã robot trung thành phục tùng lệnh chủ nhân loài người của mình, David thì thào hỏi: "Khi nhắm mắt lại...anh có mơ về tôi không?"
Walter máy móc đáp: "Tôi không mơ mộng gì cả!"
David: "Không ai hiểu được sự tuyệt mỹ cô độc trong giấc mơ của tôi."
...
Đến một đoạn, con robot dã tâm chậm ghé đến hôn lên môi con robot trung thành, tôi rùng mình.
David nói: "Sẽ không có ai yêu anh hơn tôi."
Nụ hôn nhẹ nhàng kết thúc, con robot dã tâm rút một con dao cắm phập vào cổ con robot trung thành. (Covenant)
Màn hình tắt ngóm, anh đứng dậy, quay đi nói:
- Chả có gì đặc sắc!
Hôm đó chúng tôi nằm cùng giường, nhưng không giống trước kia, du͙© vọиɠ theo tuổi mới lớn là con quái vật thèm thuồng lý trí. Cũng giống như đa phần những thằng con trai cùng độ tuổi, đương nhiên tôi khao khát người mình yêu. Du͙© vọиɠ không sai, nó là bản năng của mọi loài, nhưng du͙© vọиɠ của con người nó phức tạp hơn nhiều vì bên cạnh còn có yếu tố tạo hóa và luân lý chi phối, du͙© vọиɠ đặt nhầm giới tính thì là trái quy luật, đặt nhầm người thì là tội lỗi. Tôi nằm trong bóng tối đấu tranh với những suy nghĩ nham tạp phản tạo hóa và luân lý đó, nhìn qua tấm lưng rộng của anh, trong lòng không thôi tự dày vò. Tôi trằn trọc suốt một lúc vì khó ngủ, cuối cùng chịu không nổi nên bay vèo về nhà vệ sinh rồi khóa chặt cửa lại. Tôi không dám nhìn mình trong gương, không dám đối mặt với phần bản năng cháy bỏng của bản thân, bàn tay tội lỗi...lần tìm về khóa quần.
Tắm...chỉ là hình thức gột rửa vết dơ bên ngoài, còn tận trong thâm tâm thì có vẻ vô phương, tôi tắm xong quay về phòng, nằm trên giường rồi quàng tay ôm lấy anh. Đột nhiên tôi phát hiện cách mà mình ôm anh cũng thay đổi rồi, không còn vụng về như hồi còn nhỏ, tôi ôm gọn ngang eo anh, vùi đầu bên xương bả vai của anh mà nhẹ nhàng thỏa mãn, hít lấy hương trà quế đã quá quen thuộc với mình nhưng lúc nào cũng tỏa ra loại hấp dẫn khiến tôi không ngừng say mê. Tôi ôm anh như cách một người vợ khao khát chồng mình, thủ thỉ sau lưng anh nói:
- Chú Tiệp, con yêu chú nhất!
Lời tỏ bày có thể anh nghe đã chán nhưng tôi nói thì không chán, có cho tôi nói cả ngàn lần nữa tôi cũng không chán nói thế vì đấy là sự thật, thật hơn cả chuyện tôi là đồng tính và tôi chỉ yêu đàn ông. Tôi nghe tiếng thở dần nặng nề của anh mà giật mình, thì ra anh vẫn chưa ngủ. Nhưng điều khiến tôi giật mình hơn cả là giây phút anh quay lại nhìn tôi, lúc này tôi mới tự trách bản thân vì sao không có thói quen bật đèn ngủ. Nếu có đèn ngủ, chắc hẳn lúc này đã được thấy vẻ mặt của anh, có cái chứng cớ để điểm mặt rằng anh không có say và anh cũng không có thói quen mộng du để sau đó làm ra chuyện khiến tôi sửng sốt. Cái bóng đen hốt nhiên áp lên người tôi, tiếng thở dốc của anh phả bên tai làm tôi rùng mình rồi đầu gối của anh dần chen đến khoảng trống giữa hai chân tôi nhích lên.
Gọi ông trời ông tiếng...
Trời ạ!
Tôi không mơ!
Bấy giờ đã không còn lý lẽ nào để biện minh cho hành động của anh cả. Một nửa trong tôi suиɠ sướиɠ kêu gào vì nghĩ...thì ra...thì ra anh cũng có ý đó với tôi chỉ tại anh che giấu kĩ quá thôi, còn một nửa tôi lại thấp thỏm sợ hãi, sợ rằng ngộ nhỡ anh lại nói rằng anh nhầm tôi với mẹ.
Đáp lại giây phút lơ đãng, cảm giác ươn ướt ở vành tai làm tôi hoảng hốt, anh dùng đầu lưỡi linh hoạt như con rắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm trên vành tai và đồng thời đem đầu gối của mình chắn giữa hai chân. Tôi nhích lên không được, nhích xuống cũng không xong, dù gì đối với loại chuyện này cũng là lần đầu tiên nên tôi thấy bản thân mình so với anh vẫn là con nai vàng ngơ ngác. Cảm giác vừa lo sợ vừa tò mò chờ đợi khiến cả người tôi nóng ran, từng cái động nhẹ của anh cũng khiến tôi rùng mình không chịu nổi rồi bất tri bất giác thốt lên một âm thanh vô nghĩa xấu hổ. Anh phản ứng lại tiếng kêu của tôi, nhịp thở ngày càng mất khống chế nên khiến tôi nghĩ, lý trí của anh cũng không hơn gì tôi bấy giờ, bị đốt cho sạch sành sanh.
Bóng tối phủ quánh lên hai con người, ru lý trí ngủ yên dưới đáy mồ tội lỗi.
Nghĩ vẩn vơ, ước gì cuộc sống này được bao trùm chỉ bởi màn đêm mịt mùng đâm ra lại tốt, không còn thị phi, không còn dè bỉu và thành kiến, xung quanh tối om, không ai nhìn ra ai và tôi có một gã người yêu nằm trên người mình say đắm. Tôi mặc kệ, nếu anh đã chịu chấp nhận tôi thì tôi cũng có đủ dũng cảm để đứng lên chống lại cả thế giới này khi trời tỏ sáng, không sợ trời đất, không sợ ai nữa, chỉ có anh và tôi là đủ. Tôi đưa tay lọ mọ gở từng cái cút áo trên chiếc áo sơ mi, nghe bên tai mình là tiếng thở dốc ồ ồ như vũ bão rồi anh thình lình cắn lên vành tai tôi, thúc đầu gối ma sát đến đũng quần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh thình lình khiến tâm trí vỡ vụn, tôi há mồm thở dốc, rên lên, móng tay tôi bấu chặt lên lưng anh, đau đớn từ vết bỏng trên lòng bàn tay cũng thừa dịp nhói lên nhưng cảm giác đau kèm theo tê liệt. Đầu lưỡi anh lại di chuyển từ vành tai xuống cổ tôi mơn trớn, gặm nhấm mà thảng thốt hoặc phát ra thứ âm thanh khiến người ta thẹn thùng. Rồi sau đó tôi thấy anh không làm gì cả, có vẻ như anh đang nhìn tôi trong thứ ánh sáng le lói hắt đến từ khe cửa sổ, anh áp xuống, bờ môi nếm thấy mùi thuốc lá nhạt mà ngọt ngào, anh hôn nhấm nháp, từ tốn như nếm một que kẹo mà khiến người ta cực lạc muốn phát điên. Sự dịu dàng của anh đang ăn mòn dần tâm trí tôi, cái cách mà anh đưa đẩy đầu lưỡi khiến tôi tham khát, khiến tôi mê muội trong xúc cảm thỏa mãn lạ kì. Tiếng mút "chóc" lại vang giữa căn phòng tĩnh lặng và tối mịch khiến tim tôi rộn lên, tôi "hừ" một tiếng phản kháng nhẹ vì ngợp khí nhưng anh vẫn không dừng lại thậm chí có cảm giác anh muốn gặm nát rồi nuốt môi tôi luôn mới chịu thỏa, phía sau vẻ nho nhã ổn trọng của anh, phía sau những nhịp thở gấp gáp ồ ồ, tôi chợt nhận ra anh đang tài tình nuôi giấu cái bản năng như con quái vật điên cuồng, khát máu không tưởng của mình. Bàn tay lạnh ngắt anh dần thò vào phía trong, vạch áo tôi qua nửa ngực...
Thế nhưng cuối cùng, mọi chuyện cũng chưa đi tới đâu thì tiếng chuông điện thoại cổ điển chán ngắt lại vang. Ánh sáng nhàn nhạt đánh vào lý trí của cả hai, tôi nhìn thấy trên gương mặt anh là biểu cảm đông cứng, ánh mắt anh chuyển động không ngừng rồi cuối cùng rơi vào hố bi thương và tuyệt vọng. Tôi muốn nói với anh, muốn an ủi anh rằng...không sao, không sao...chú coi như là mơ cũng được, con không bắt chú nhớ, đừng đau khổ như vậy. Nhưng anh không cho tôi cơ hội nào để nói, anh trèo khỏi người tôi, lảo đảo vịn vào tủ gỗ đầu giường, cứ như một kẻ say vừa tỉnh rượu, chật vật tìm đến chiếc điện thoại đang phát ra luồng sáng mờ nhạt chiếu thẳng vào lý trí mình.
Là mẹ gọi đến.
Tôi cảm thán khen bà biết chọn đúng thời điểm vì chỉ cần trễ một chút nữa thôi thì chồng bà xong rồi, đứa con trai đạo đức chó tha của bà cũng xong rồi. Anh run rẩy cầm điện thoại lên, trong điện thoại mẹ kêu anh phải về bệnh viện ngay vì có chuyện gấp, nghe đâu có lẽ lại vì cô "hồ ly bệnh thận" kia tái bệnh nguy khẩn gì đó, anh ấp úng nói chuyện với mẹ, giọng nói rõ ràng rất có vấn đề nên khiến mẹ ghen bóng ghen gió hỏi: "Bộ anh quan tâm cổ tới vậy hả? Nghe cổ có chuyện là nói năng không rành rọt!".
Anh cúp điện thoại xong thì đứng đó cài lại cúc áo, ba lần bảy lượt cài trượt nút đều phải tháo ra rồi cài lại nhưng anh không dám nhìn tôi lần nào. Anh cài xong áo, với tay lấy chiếc áo khoác của mình vắt qua cánh tay rồi vội vã rời khỏi phòng, trước khi đi qua loa nói với tôi được câu gọn lỏn:
- Ngủ đi!
Tôi lại khen hành động chúc ngủ ngon của anh trước đó thật đáng làm người ta khắc cốt ghi tâm. Tôi cứ nằm đó, giữa bóng tối nhưng không tài nào chợp mắt được, môi tôi sắp sưng đau và cả người tôi như bị tạt một gáo nước lạnh đến run. Suốt vài tiếng kể từ lúc anh rời khỏi, mắt tôi vẫn thao láo. Nằm suy nghĩ vẩn vơ chợt rút ra một kết luận khá lạc đề, trên đời này có ba thứ "không được" khiến người ta sống dở chết dở, hắt xì nhưng hắt "không được", i*ả nhưng i*ả "không được" và khóc nhưng khóc "không được". Không có nước mắt thì sao gọi là khóc? Mà thay đó, tôi cười, cười như một thằng khùng hết thuốc. Tôi với tay lấy hộp thuốc ngủ trong ngăn tủ, hôm đó, tôi lấy ra nhiều hơn liều bình thường mình hay dùng, hai viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất