Cha Dượng

Chương 53

Trước Sau
(Cảnh báo: 18+)

" Mặt trời nào soi sáng tim tôi

Để tình yêu xay mòn thành đá cuội

Xin úp mặt bùi ngùi

Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui

Cụm rừng nào lá xác xơ cây

Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy

Ôi cát bụi phận này

Vết mực nào xóa bỏ không hay..."

Bài hát vang lên da diết từ chiếc radio cũ rỉ sét.

Ánh nến vụt cháy trong màn đêm mịt mùng, thắp lên những khát khao rạo rực từ tận bên trong đôi trái tim.

Dưới ánh sáng mờ ảo ấy tôi thấy đôi mắt anh ma mị đến lạ, ánh mắt ấy như vây hãm, muốn nuốt chửng tôi trong sắc đen huyền bí mà mị hoặc. Nhưng tôi tình nguyện để được nuốt chửng, chỉ một đêm, một đêm duy nhất để hiến dâng trọn vẹn cho tình yêu.

- Có còn lạnh không?

Giọng của anh trầm ấm thủ thỉ bên tai tôi hỏi.

Tôi khẽ khàng lắc đầu.

- Không lạnh.

Màn đêm sau cơn bão dữ dội đi qua để lại hơi ớn lạnh trong gian nhà cổ kính nhưng tôi thì không thấy lạnh, ngọn lửa trong đáy tim đang âm ỉ cháy và hứa hẹn sẽ bùng phát. Chúng tôi trần trụi ôm nhau trên giường, chiếc radio cũ mở lên bài nhạc xưa da diết nhằm xua đi những âm thanh hư không thoát ra từ cổ họng. Tôi, trong vòng tay anh đêm nay với tư cách là người yêu, trao cho anh trọn vẹn cảm giác tìиɧ ɖu͙© đầu tiên của đời người đầy bỡ ngỡ.

Dưới ánh nến đỏ rực, trong mắt tôi thấy, thời gian đã mài giũa kẻ đang cùng tôi quấn quýt thành một người đàn ông...đậm hương vị đàn ông mê hoặc chết người, khiến tôi đỏ mặt, khiến tôi dường như không rượu mà đã say. Anh hôn lên trán, hôn lên chóp mũi, hầu như mọi điểm trên gương mặt tôi đều là thứ anh đang tận lực muốn khắc ghi vào lòng mình vì anh biết, tôi biết...đây là cơ hội đầu tiên và sẽ là cuối cùng, chỉ một đêm nay để sống cho chính tình yêu và bản thân mình mà không nghĩ ngợi tới hậu quả.

Sau ngày hôm nay...tất cả sẽ chấm dứt!

Tôi đặt tay, vuốt ve lên vòm ngực rắn khỏe, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ đang cháy trong lòng, lấy một tia lí trí còn sót lại hỏi anh:

- Chú yêu con từ khi nào?

Anh dịu dàng vuốt đuôi mắt tôi, thì thào nói:

- Chú không biết...

Tôi lại hỏi:

- Nếu con ra đời sớm hơn một chút, chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, chú không cưới mẹ, có thể nào có kết quả tốt hơn không?



Anh đáp:

- Chắc không thể!

- Vì sao?

- Vì như vậy con đã không phải Vân Đình của chú, bao năm qua là quãng thời gian hạnh phúc nhất của chú vì được ở cạnh mẹ con và con.

Trong lòng tôi hơi lạnh lại khi anh nhắc tới mẹ, tôi không phủ nhận rằng mình ghen. Không ai lấy làm bình thường khi người mình yêu "đang ở trên người mình" mà nhắc tới người phụ nữ khác..."ngang hàng" với mình cả, mặc dù người phụ nữ đó không ai khác là người sinh ra mình, nghe thật chế giễu!

Tôi còn muốn hỏi thêm vài điều, miệng đã bị lấp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Anh hôn, hầu như không muốn để tôi thở, đến tận lúc tôi bấu vào lưng anh ra hiệu muốn dừng lại vì ngợp anh mới chậm chạp dừng lại nhưng đồng thời đầu gối chân anh chen vào giữa hai chân tôi nhích lên, da thịt ma sát làm kɧoáı ©ảʍ dâng trào, tôi cong người thở gấp.

Trong lúc đó, giọt nước thình lình rơi trên má.

Tôi mở mắt nhìn anh, dưới ánh nến mờ ảo chỉ thấy nét mặt anh không hề có biến đổi nhưng nước mắt vẫn nhiệt tình rơi xuống, tôi biết anh cảm thấy tội lỗi, dằn vặt ghê gớm lắm và cả đau khổ nữa, anh đau khổ vì mình không thể chống lại cái khao khát muốn chiếm lấy tôi. Anh vốn là người lí tính nhưng đêm nay anh sa đọa, anh bỏ qua tất cả đạo lí luân thường để trầm mê cùng tôi.

Anh nói:

- Đình, chú xin lỗi...chú xin lỗi vì không giữ được lập trường vì bây giờ chú thật..."muốn" con, muốn đến phát điên.

Tôi vuốt nước mắt trên mặt anh.

- Sao chú phải xin lỗi? Hôm nay ai cũng là người tình nguyện, chỉ đêm nay để sống thật với mình, chú không cần thấy tội lỗi gì.

Nước mắt nối tiếp nước mắt, khung cảnh này khiến chúng tôi trông thật ngớ ngẩn, nhưng đó là cách mà cả tôi và anh sống thật với chính tình yêu này trong chỉ đêm nay. Ngoài dằn vặt, ngoài tội lỗi, nước mắt còn cho hạnh phúc nữa, hạnh phúc khi hiến dâng cho nhau, hạnh phúc khi linh hồn cả hai hòa thành một, hạnh phúc khi tôi có được anh và anh có được tôi theo cách trọn vẹn nhất. Chúng tôi rong ruổi, quấn quýt như thực thể không thể tách rời. Tôi khóa tay trên lưng anh, khóa chân qua hông anh, bám víu, ủy thác toàn bộ thân thể và linh hồn mình cho cái khoảnh khắc đáng trông đợi nhất đời người. Lúc anh đi vào bên trong, cảm giác đau đớn như khắc tạc vào linh hồn đan xen xúc cảm hưng phấn không diễn tả thành lời.

Nếu có thể diễn tả thành lời, vào thời điểm chúng tôi đã hòa thành một, tôi chỉ muốn nói...

Tôi yêu anh!

Sâu đậm!

Yêu anh bằng cả tâm tư và sinh mệnh.

Tôi thở dốc, từ cổ họng thoát ra nhiều âm thanh trong vô thức không thể kìm nén được mà trong khi đó anh thì vẫn dịu dàng, vẫn với cái giọng nói như muốn khoét tìm người, thủ thỉ mơn trớn bên vành tai của tôi, lập đi lập lại câu nói như một lời nguyền rủa:

- Đình...Đình...con là của chú...con là của chú...

- A...

Tôi không nén được tiếng thở mạnh vì cảm giác cả thân thể đột nhiên căng đầy, ôm cổ anh, nén nước mắt nhìn anh trong cơn say tình, gấp gáp nói:

- C..con là của chú...cho...cho con...nhiều hơn...

Lời khích lệ của tôi cho anh thật nhiều nhiệt tình, anh nhiệt tình đến mức làm tôi tưởng anh muốn nuốt chửng tôi không bằng, như cách một con mãnh thú muốn nuốt chửng con mồi để hòa tan máu thịt. Đêm dài đằng đẳng đến tận mình minh hôm sau anh vẫn còn giữ nhiều nhiệt tình trên người tôi. Rong ruổi, trầm mê và rồi ở đỉnh cao khoái lạc khi hai chúng tôi gắn kết sít sao đến không thể tách rời, anh gieo vào người tôi từng dòng hạt giống đậm tình. Đáng tiếc, hạt giống đó không thể nảy mầm, qua ngày mai sẽ chết. Mọi thứ như ban đầu đã định, tình yêu nở rực, đẹp như đóa phù dù rồi nhanh chóng tàn thôi.

.

.



.

Lúc tôi tỉnh dậy thấy mình vẫn nằm trong vòng tay ấy, vòng ngực của anh phập phồng, tiếng thở của anh vững vàng mà dễ nghe. Tôi ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình, anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có những giây khắc nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp không muốn để ai đoán được tâm tư.

Tôi nhướn người cắn lên cằm anh, tinh nghịch hỏi:

- Bộ chú cứ nằm nhìn con cả đêm hay sao?

Mặt anh không có biểu cảm gì, anh không cười, cũng không nói gì mà chỉ đưa ngón tay khẽ vuốt đuôi mắt của tôi thế nên làm tôi càng nghi ngờ cái giả thuyết trước đó của mình là đúng. Đùa chứ? Anh không mệt hay sao? Anh không cần ngủ chút nào hay sao? Tôi mở miệng định hỏi nhưng lời nghẹn lại vì tự nhiên thấy ánh mắt của anh buồn quá.

Anh đột nhiên nói:

- Điện thoại của con reo suốt, chú thử bắt máy, là "nó".

Nụ cười của tôi sớm tắt, không cần hỏi nhưng tôi biết rõ "nó" trong lời nói của anh là ai.

Tôi qua loa nói:

- Chia tay rồi thì gọi làm gì? "Nó" nói gì?

- Đòi gặp con, chú có cảnh cáo nó đừng làm phiền con nữa nhưng nghe giọng say khướt, chắc tỉnh rồi cũng không nhớ được gì. Chú không biết trước kia giữa hai người có chuyện gì nhưng Đình, con phải tin chú, "nó" không phải người tốt lành gì để dây dưa.

- Con cũng không định dây dưa gì, là "nó" nói chấm dứt trước.

Anh nhìn tôi một hồi rồi kéo tôi ôm vào lòng, nhưng tôi đã không cảm nhận được chút ấm áp nào từ vòng ngực trần rộng ấm của anh sau khi nghe anh nói:

- Chấm dứt với nó. Sau này có muốn quen nghiêm túc thì quen một người tốt tính, đàng hoàng một chút. Nếu con muốn, cứ đem đến cho chú xem, khả năng nhìn người của chú tốt.

- Oh! Nói vậy là chú chấp nhận cho con làm gay thật rồi á? Cho phép con ở với đàn ông rồi á?

Tôi bật dậy khỏi anh, không biết vui hay buồn khi mở miệng hỏi như vậy chỉ thấy anh thâm trầm nhìn tôi, anh không ừ hử gì mà chỉ nhìn tôi suốt, nhìn bằng cái ánh mắt có thể hóa đông cả mùa hè. Chắc anh không nghĩ rằng mới sáng sớm, mới sau một trận yêu thương quấn quýt nóng bỏng đêm qua mà tôi đã mở miệng thẳng thắng hỏi chuyện ở cùng đàn ông khác. Nhưng cũng đâu phải tôi khởi xướng? Rõ ràng ý tứ của anh là vậy mà! Đêm qua chắc anh suy nghĩ kĩ rồi, là "cha dượng" cũng không nên ép buộc con cái quá, anh mở lòng rồi, thật may! Anh mở lòng chấp nhận từ nay cho con trai anh là đồng tính rồi, anh còn kêu nó nếu quen được ai thì đem về nhà cho anh coi mắt, anh nhận xét giùm, đúng là chuyện vui đáng ăn mừng mà!

Tôi nhìn anh, cười một cách khùng bất chợt.

Anh là người bình thường nên đương nhiên chẳng vì lí do gì mà cười hùa với tôi, anh, với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi nhìn anh một lúc, hai chúng tôi nhìn chằm nhau một cách quái đản, cuối cùng tôi qua loa gật đầu cho xong, trèo xuống giường tìm quần áo mặc vào rồi điều chỉnh cách đi sao cho tự nhiên nhất trong mắt anh mà đi thẳng ra cửa. Giọng anh từ đằng sau chậm rãi vang lên:

- Con đi đâu?

Tôi phất tay đáp:

- Con ra bờ sông hóng gió chút, trưa nay muốn về thành phố, con nhớ nhà rồi!

Mới sáng tinh mơ nên mù sương còn dày, tôi đi ra ngoài bờ sông mà đêm qua mình gặp người phụ nữ lạ mặt nhưng cô đã không còn ở đó nữa. Gần bờ sông có gốc cây già, dưới gốc cây già bấy giờ tôi mới để ý thấy một ngôi miếu nhỏ mà theo lời kể của một người đi đánh cá sớm, miếu đó người ta thờ cô Tư Hương, chuyện kể hơn hai mươi năm trước cô yêu một anh chàng cùng làng, hai người thường coi bờ sông là chỗ hò hẹn thường ngày. Cô Tư Hương yêu người con trai đó thật nhiều nhưng đáng tiếc hắn chọn tiền tài danh vọng thay vì tình yêu, hắn chọn kết hôn với con gái của một ông chủ ghe giàu có trong vùng. Khi nghe người ta báo tin đó cô Tư Hương đang đứng ở bờ sông đợi người yêu tới nhưng hắn thất hẹn, trong lúc đau buồn, cô vô tình trượt chân bị ngã xuống sông. Cô Tư Hương mất, chàng trai mà cô yêu sau đó dù có kết hôn với người con gái kia, chẳng được bao lâu hắn hóa khùng hóa dại, đốt cả xưởng ghe tàu của cha vợ mình, rồi hắn cũng chết cháy trong vụ hỏa hoạn.

Người trong vùng nói có mấy đêm họ nghe tiếng hát da diết của cô Tư Hương bên bờ sông, cô vẫn đứng đó kiên trì đợi người yêu tới. Cứ ngỡ cô sẽ là một oan hồn nuôi đầy oán niệm với tất cả đàn ông như các truyện kinh dị thường viết nhưng không ngờ...cô lại là một linh hồn "tốt", cô giúp cho trai gái, người trong làng yêu nhau đến bờ sông hò hẹn đều đến được với nhau, người ta nói đây là tấm lòng thiện lương của cô Tư Hương, họ kính trọng rồi xây cho cô cái miếu thờ này.

Đêm qua, tôi không biết có phải cô Tư Hương đó giúp tôi và anh tìm được nhau hay không nhưng nếu thực sự là vậy tôi cũng phải biết ơn cô, cũng nhờ cô mà tôi và anh có cái đêm thuộc về nhau trọn vẹn, có cái kỷ niệm để khắc ghi cả đời người. Tôi cũng thông suốt rồi, để tốt cho tất cả mọi người, từ nay tôi sẽ chặt bỏ tất cả những si mê cố chấp đó, sẽ chỉ coi anh là "cha dượng" của mình không hơn không kém, miễn là tôi được ở cạnh anh, được nhìn thấy anh và mẹ hạnh phúc là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau