Chương 33:
Quảng Lăng Tiên Quân nghe tiểu hồ ly này nói ra từ tận đáy lòng, ngoài hắn ra nàng còn quang minh chính đại thích người khác, khóe miệng khẽ co giật.
Ngay lúc này, bên ngoài chính điện một mảnh hà quang bay tới, hà quang tản đi, Chưởng giáo chân nhân mắt tam giác vẻ mặt tiều tụy vội vàng xuất hiện.
Có lẽ là bởi vì Quảng Lăng Tiên Quân khó có được ở lại tông môn mấy ngày, hơn nữa cũng không dùng lý do "bế quan tu luyện" để từ chối người muốn cầu kiến hắn, Chưởng giáo chân nhân đến rất thường xuyên.
Sắc mặt ông mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thanh Nhai đang thân thiết với tiểu hồ ly trong chính điện, khựng lại, giống như là rất bất ngờ.
Nhưng Lâm Thanh Nhai cũng không phải là đồ đệ của ông, cho dù khó có được nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn, Chưởng giáo chân nhân cũng không phân tâm, mà là đi vào chính điện, nói với Quảng Lăng Tiên Quân: "Sư đệ, hôm đó ta quên thương lượng chuyện đại khai sơn môn với đệ. Đệ tử... đệ suy nghĩ thế nào rồi?"
Ông đuổi nhiều tinh anh nội môn, tương lai của tông môn sau này đi Ma Vực như vậy, trong tông môn cũng có rất nhiều lời dị nghị.
Huống chi, nhiều tinh anh tông môn đến Ma Vực như vậy, nội môn trống rỗng, cũng thật sự cần lực lượng mới bổ sung.
Vậy thì đại khai sơn môn lần này, chiêu mộ đệ tử mới càng thêm quan trọng.
"Danh tiếng của Thái Nhất Tông hiện tại quá tốt rồi, mầm non tốt đều chạy đến cái gọi là đệ nhất đại phái chính đạo kia." Bọn họ tranh giành với Thái Nhất Tông chính là căn cơ đệ tử, cho nên lần này, Chưởng giáo chân nhân hy vọng dựa vào việc Quảng Lăng Tiên Quân nguyện ý thu nhận đồ đệ, dùng uy danh của Tiên Giai để chiêu mộ một ít đệ tử ưu tú gia nhập.
Ông liền thở dài với Quảng Lăng Tiên Quân nói: "Đệ giúp tông môn làm một lần bảng hiệu sống đi."
Bảng hiệu.
Tai Chi Chi dựng lên.
Chẳng phải là nói cha nàng uy danh hiển hách trong tu chân giới sao?
Lâm Thanh Nhai không biết uy danh có hiển hách hay không.
Nhưng Quảng Lăng Tiên Quân muốn chiêu mộ đồ đệ... không giống bảng hiệu, mà giống như là dọa chết người ta.
Hắn cúi đầu nhìn Chi Chi vui vẻ, tán thành gật đầu, vui vẻ nói: "Cha, bảng hiệu sống!" Nàng rất thích biết cha được người ta công nhận, người khác coi trọng.
Tuy rằng gần đây có rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng Chưởng giáo chân nhân nghe thấy lời nói thú vị như vậy cũng không nhịn được cười quay đầu lại.
Ông là một lão giả gầy gò, mắt tam giác lại âm trầm, cười lên rất giống là đang có ý đồ xấu, nhưng Chi Chi lại cảm thấy, tuy rằng thoạt nhìn âm hiểm vô cùng, nhưng về phương diện thích cha, nàng và Chưởng giáo chân nhân là cùng một phe.
Nàng vuốt ve búi tóc đơn giản trên đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ với Chưởng giáo chân nhân.
Rõ ràng không lâu trước đây nàng còn tức giận vì đệ tử của ông.
Nhưng hình như cũng không bởi vì như vậy, mà có gì thay đổi về thái độ đối với ông.
Chưởng giáo chân nhân vạn vạn không ngờ, Quảng Lăng Tiên Quân lòng dạ hẹp hòi, vậy mà lại có một cô con gái không thù dai, cũng không giận chó đánh mèo như vậy.
Ông nhìn Chi Chi, lại quay đầu nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang cười tủm tỉm chống cằm trêu chọc mình.
Cho dù có cảm giác bị Quảng Lăng Tiên Quân nhìn thấu nội tâm, nhưng lúc này, Chưởng giáo chân nhân cũng không nhịn được muốn hỏi một câu từ tận đáy lòng.
Nữ tử có thể cùng Quảng Lăng sư đệ kiêu ngạo hẹp hòi sinh ra tiểu yêu đáng yêu như vậy.
Chắc là tiên nữ?
Ngay lúc này, bên ngoài chính điện một mảnh hà quang bay tới, hà quang tản đi, Chưởng giáo chân nhân mắt tam giác vẻ mặt tiều tụy vội vàng xuất hiện.
Có lẽ là bởi vì Quảng Lăng Tiên Quân khó có được ở lại tông môn mấy ngày, hơn nữa cũng không dùng lý do "bế quan tu luyện" để từ chối người muốn cầu kiến hắn, Chưởng giáo chân nhân đến rất thường xuyên.
Sắc mặt ông mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thanh Nhai đang thân thiết với tiểu hồ ly trong chính điện, khựng lại, giống như là rất bất ngờ.
Nhưng Lâm Thanh Nhai cũng không phải là đồ đệ của ông, cho dù khó có được nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn, Chưởng giáo chân nhân cũng không phân tâm, mà là đi vào chính điện, nói với Quảng Lăng Tiên Quân: "Sư đệ, hôm đó ta quên thương lượng chuyện đại khai sơn môn với đệ. Đệ tử... đệ suy nghĩ thế nào rồi?"
Ông đuổi nhiều tinh anh nội môn, tương lai của tông môn sau này đi Ma Vực như vậy, trong tông môn cũng có rất nhiều lời dị nghị.
Huống chi, nhiều tinh anh tông môn đến Ma Vực như vậy, nội môn trống rỗng, cũng thật sự cần lực lượng mới bổ sung.
Vậy thì đại khai sơn môn lần này, chiêu mộ đệ tử mới càng thêm quan trọng.
"Danh tiếng của Thái Nhất Tông hiện tại quá tốt rồi, mầm non tốt đều chạy đến cái gọi là đệ nhất đại phái chính đạo kia." Bọn họ tranh giành với Thái Nhất Tông chính là căn cơ đệ tử, cho nên lần này, Chưởng giáo chân nhân hy vọng dựa vào việc Quảng Lăng Tiên Quân nguyện ý thu nhận đồ đệ, dùng uy danh của Tiên Giai để chiêu mộ một ít đệ tử ưu tú gia nhập.
Ông liền thở dài với Quảng Lăng Tiên Quân nói: "Đệ giúp tông môn làm một lần bảng hiệu sống đi."
Bảng hiệu.
Tai Chi Chi dựng lên.
Chẳng phải là nói cha nàng uy danh hiển hách trong tu chân giới sao?
Lâm Thanh Nhai không biết uy danh có hiển hách hay không.
Nhưng Quảng Lăng Tiên Quân muốn chiêu mộ đồ đệ... không giống bảng hiệu, mà giống như là dọa chết người ta.
Hắn cúi đầu nhìn Chi Chi vui vẻ, tán thành gật đầu, vui vẻ nói: "Cha, bảng hiệu sống!" Nàng rất thích biết cha được người ta công nhận, người khác coi trọng.
Tuy rằng gần đây có rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng Chưởng giáo chân nhân nghe thấy lời nói thú vị như vậy cũng không nhịn được cười quay đầu lại.
Ông là một lão giả gầy gò, mắt tam giác lại âm trầm, cười lên rất giống là đang có ý đồ xấu, nhưng Chi Chi lại cảm thấy, tuy rằng thoạt nhìn âm hiểm vô cùng, nhưng về phương diện thích cha, nàng và Chưởng giáo chân nhân là cùng một phe.
Nàng vuốt ve búi tóc đơn giản trên đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ với Chưởng giáo chân nhân.
Rõ ràng không lâu trước đây nàng còn tức giận vì đệ tử của ông.
Nhưng hình như cũng không bởi vì như vậy, mà có gì thay đổi về thái độ đối với ông.
Chưởng giáo chân nhân vạn vạn không ngờ, Quảng Lăng Tiên Quân lòng dạ hẹp hòi, vậy mà lại có một cô con gái không thù dai, cũng không giận chó đánh mèo như vậy.
Ông nhìn Chi Chi, lại quay đầu nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang cười tủm tỉm chống cằm trêu chọc mình.
Cho dù có cảm giác bị Quảng Lăng Tiên Quân nhìn thấu nội tâm, nhưng lúc này, Chưởng giáo chân nhân cũng không nhịn được muốn hỏi một câu từ tận đáy lòng.
Nữ tử có thể cùng Quảng Lăng sư đệ kiêu ngạo hẹp hòi sinh ra tiểu yêu đáng yêu như vậy.
Chắc là tiên nữ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất