Cha Là Tiên Quân Vai Ác

Chương 4:

Trước Sau
Nhóc con kia giống như là đang tuyên thệ vậy, bẹp, hôn ở trên mặt phụ thân nhà mình.

Trong nháy mắt, cương phong trong động phủ đột nhiên tứ tán.

Kiếm ý lạnh thấu xương nổ vang trên trường kiếm.

Người đàn ông xinh đẹp vẫn bất động thanh sắc nhìn cô bé, nheo mắt lại, một lát, lại đột nhiên nở nụ cười.

"Phụ thân?"

"Phụ thân!” Trong ánh mắt của hắn, Chi Chi phát hiện, lần đầu tiên hiện ra thân ảnh của mình.

Đó là một tiểu cô nương ba bốn tuổi mặc dù có hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nuôi dưỡng không tệ.

Một cục nho nhỏ, trên đỉnh đầu có một đôi tai hô ly, bởi vì phụ thân tới đón nàng mà vui vẻ dựng thẳng lên, rung rung.

Ngay cả chiếc đuôi vì đói gần đây không còn xinh đẹp nữa cũng vui vẻ lắc lư giữa không trung.

Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn gầy gò, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, khi không phải chịu đói, mẫu thân còn ở đây, nàng là một ẩu tể rất xinh đẹp.

Trong mắt phụ thân, nàng xinh đẹp như vậy.

Chi Chi hơi ngượng ngùng.

Lại có hơi vui vẻ.

Hồ ly ấy mà, đều thích chưng diện.

Cô bé rầm rì giữa không trung, cố gắng vươn cánh tay nhỏ ôm lấy cổ phụ thân xinh đẹp trước mặt tựa như được mình hôn một cái mà rất vui vẻ, lại gần, khẩn trương vòng đuôi quanh cổ phụ thân.



Xác nhận phụ thân vẫn đang cười cười không tức giận, lúc này nàng mới cẩn thận dựa sát vào người mình, cọ cọ mặt hắn, lấy bàn tay nho nhỏ che cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, nho nhỏ nói ra tủi thân đầu tiên của mình với phụ thân.

"Phụ thân, con đói."

Nhóc con từ trước đến nay hay làm nũng, đại khái vì huyết thống mà thoáng cái đã trở nên thân thiết dựa sát vào gáy hắn, không chút khách khí muốn ăn muốn uống.

Sờ sờ cổ...... Một tay đầy lông hồ ly.

Quảng Lăng tiên quân đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Hắn thật sự cảm thấy tiểu cô nương bán yêu có ánh mắt không quá tốt, ngu ngốc này rất thú vị.

Không nhận ra phụ thân mình.

Hay là...... Nhìn ai cũng là phụ thân?

"Làm sao nhận ra ta?"

Cảm nhận được nhóc con này thật lòng ỷ lại và tín nhiệm mình, Quảng Lăng tiên quân hiếm khi không ném đứa nhỏ bán yêu này xuống đất trước, vẫn treo nụ cười hỏi.

Hắn là nam tử rất tuấn mỹ, tuấn mỹ như tuyết trên trời, lại lạnh thấu xương sinh huy.

Bị một tiểu cô nương bẩn thỉu ôm rất chặt, giống như là trong kiếm khí lạnh như băng xuất hiện tồn tại chậm rãi.

Hắn tựa như rất thích cười, tuy rằng nụ cười kia nhìn như sung sướng lại cũng rất lạnh lẽo, nhưng Chi Chi cũng không thèm để ý, cọ cọ mặt phụ thân mình nhu thuận nói, "Tới đón Chi Chi đương nhiên là phụ thân rồi."

Mẫu thân trước khi lâm chung chỉ truyền âm cho phụ thân cách xa vạn dặm.

Hơn nữa, động phủ bị phong bế, có thể có năng lực tiến vào cấm chế do mẫu thân cường đại tự tay bày ra đương nhiên chỉ có phụ thân cô bé.



Cô bé mềm mại gối cái đầu nhỏ lên cái cổ lạnh lẽo của phụ thân.

Lạ thật.

Rõ ràng phụ thân thích cười, cười cũng rất đẹp mắt.

Nhưng kiếm khí của hắn, khí tức trên người hắn lại lạnh như băng, hờ hững lợi hại.

Cô bé ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, mặc dù là như vậy, cô bé cũng không ghét.

Bởi vì phụ thân không đẩy cô bé ra.

"Không sợ ta sao?” Thanh âm tràn trề ý cười đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Tâm tư của nhóc con kia rất dễ hiểu, tất cả đều ở trên mặt, Quảng Lăng tiên quân tươi cười hỏi.

"Sợ phụ thân......” Trên mặt Quảng Lăng tiên quân trở nên lạnh lùng, nhóc con kia lại hàm hàm hồ hồ tiếp tục nói, "Sợ phụ thân không cần Chi Chi."

Mặc kệ phụ thân là phụ thân như thế nào, nhưng mẫu thân bảo nàng đi theo phụ thân sinh hoạt, cô bé đều sẽ yêu phụ thân của mình. Cho dù hắn là người như thế nào, chỉ cần là phụ thân của cô bé là đủ rồi.

Tiểu cô nương đói bụng vô cùng cố gắng cọ cọ phụ thân xinh đẹp một lần nữa làm nũng, "Đói."

Linh kiếm về vỏ.

Một viên linh quả linh khí mười phần đưa đến trước mặt cô bé.

"Ăn đi.” Hắn mỉm cười nói.

Ánh mắt nhóc con kia trong suốt nhìn phụ thân không gì không thể lấy linh quả ra, bẹp, lại tiến tới hôn lên má hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau