Chương 49:
Lâm Thanh Nhai nhẹ nhõm thở phào.
Có kiếm ý của Quảng Lăng Tiên Quân bảo vệ, Chi Chi sẽ cực kỳ an toàn.
Cho dù bên cạnh nàng có xảy ra chuyện gì kỳ quái, khó hiểu, nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Hắn đặt thanh tiểu kiếm trở lại ổ nhỏ của Chi Chi.
Lúc này, Chi Chi mặc y phục mới, vui vẻ ve vẩy cái đuôi béo bước ra.
"Nhị sư huynh, muội có đẹp không?" Mang một nửa dòng máu Hồ tộc, Chi Chi thừa hưởng tính cách yêu thích cái đẹp của Hồ tộc, đặc biệt coi trọng ngoại hình của mình.
Phải biết rằng, lúc trước phát hiện mình bị bỏ đói đến mức rụng lông, đối với Chi Chi mà nói quả thực là một đả kích rất lớn.
Hiện tại nàng đã được nuôi đến béo tròn, bộ lông cũng mượt mà bóng loáng trở lại.
Có một khoảng thời gian, vì muốn bù đắp cho lịch sử đen tối từng rụng lông trước mặt nhị sư huynh, nhóc hồ ly này ngày nào cũng lắc lư cái đuôi to lông xù trước mặt Lâm Thanh Nhai, nhất định phải cho sư huynh biết, mình là một nhóc hồ ly xinh đẹp.
Rụng lông... Hãy để ký ức đó trôi qua đi.
Giờ phút này, mặc bộ y phục nhỏ màu đỏ rực, nàng giơ cao cái đuôi béo lắc lư đi ra, mong chờ nhìn Lâm Thanh Nhai bằng đôi mắt to tròn.
Nhị sư huynh tâm linh tương thông với nàng, lập tức hiểu ra.
"Đẹp." Hắn mỉm cười nói.
Đôi mắt to tròn vẫn nhìn hắn đầy mong đợi.
"Hôm nay nên búi tóc cho Chi Chi, đúng không?" Lâm Thanh Nhai mỉm cười hỏi.
Nói cũng kỳ lạ.
Khi nói chuyện trẻ con với cô nhóc, giống như nửa đời nặng nề đều trở nên vui vẻ dễ chịu.
Hắn mỉm cười đưa tay ra.
Nhóc hồ ly vội vàng đặt móng vuốt nhỏ mũm mĩm vào tay hắn, mượn lực của hắn trèo lên giường nhỏ, ngồi trước mặt hắn, run run tai hồ ly.
"Búi tóc!" Nàng vui vẻ kêu lên, chủ động đưa đầu nhỏ lại gần.
Lâm Thanh Nhai không nhịn được cong môi, lấy một chiếc lược nhỏ bằng ngọc bích bên giường ra chải tóc cho nàng.
Mái tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, hắn dịu dàng hơn so với tính cách hời hợt của Quảng Lăng Tiên Quân, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Chỉ là, với tư cách là một tu sĩ chuyên tâm tu đạo, ngoài việc báo thù và tu luyện ra không còn hứng thú gì khác, Lâm Thanh Nhai khựng ngón tay, nhìn tiểu sư muội đang quay lưng về phía mình trầm ngâm hồi lâu... Hôm qua còn chê bai sư tôn nhà mình chỉ biết búi tóc kiểu trẻ con tròn vo cho tiểu sư muội.
Nhưng hiện tại Lâm Thanh Nhai phát hiện, hình như hắn cũng chỉ biết mỗi kiểu đó.
Kiểu tóc đạo sĩ đơn giản.
Hắn cố gắng nhớ lại những kiểu tóc xinh đẹp linh động của các sư muội trong tông môn, thở dài một hơi.
Chẳng lẽ sau này còn phải học búi tóc từ các sư muội?
Linh Nguyệt kế, triều thiên kế, linh xà kế... Quả thật rất đẹp.
Nhưng mà khó quá!
Lâm Thanh Nhai cái gì cũng biết, duy chỉ có búi tóc là không biết.
Trong lòng lóe lên nhiều cảm xúc, ngón tay Lâm Thanh Nhai khẽ run rẩy, cuối cùng chỉ có thể xõa tóc cho tiểu sư muội, lấy dây buộc tóc màu đỏ, bện cho cô nhóc một bím tóc đuôi sam.
Trong mắt hắn, kiểu tóc này đẹp hơn kiểu tóc đạo sĩ, hợp với nữ hài tử hơn, nhưng rơi vào mắt Chưởng giáo chân nhân vội vàng chạy tới... Hắn cảm thấy Chi Chi thật đáng thương.
Gặp phải sư đồ Quảng Lăng Tiên Quân, Chi Chi thật đáng thương.
Nhìn Chi Chi vui vẻ chạy tới khoe với mình bím tóc đuôi sam hôm nay, Chưởng giáo chân nhân nhịn rồi lại nhịn, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Ông vốn dĩ sinh ra đã có tướng mạo âm hiểm xảo trá, lạnh lùng.
Cười gượng gạo như vậy, khiến người ta sợ hãi.
"Chi Chi quả thật rất đẹp." May mà Chi Chi sinh ra đã có đôi mắt to tròn xinh đẹp đáng yêu, bím tóc đuôi sam này thế mà cũng có thể tôn lên dung mạo xinh đẹp của nàng, Chưởng giáo chân nhân cố gắng nặn ra nụ cười hiền từ khen ngợi Chi Chi là đẹp từ trong trứng nước.
Có kiếm ý của Quảng Lăng Tiên Quân bảo vệ, Chi Chi sẽ cực kỳ an toàn.
Cho dù bên cạnh nàng có xảy ra chuyện gì kỳ quái, khó hiểu, nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Hắn đặt thanh tiểu kiếm trở lại ổ nhỏ của Chi Chi.
Lúc này, Chi Chi mặc y phục mới, vui vẻ ve vẩy cái đuôi béo bước ra.
"Nhị sư huynh, muội có đẹp không?" Mang một nửa dòng máu Hồ tộc, Chi Chi thừa hưởng tính cách yêu thích cái đẹp của Hồ tộc, đặc biệt coi trọng ngoại hình của mình.
Phải biết rằng, lúc trước phát hiện mình bị bỏ đói đến mức rụng lông, đối với Chi Chi mà nói quả thực là một đả kích rất lớn.
Hiện tại nàng đã được nuôi đến béo tròn, bộ lông cũng mượt mà bóng loáng trở lại.
Có một khoảng thời gian, vì muốn bù đắp cho lịch sử đen tối từng rụng lông trước mặt nhị sư huynh, nhóc hồ ly này ngày nào cũng lắc lư cái đuôi to lông xù trước mặt Lâm Thanh Nhai, nhất định phải cho sư huynh biết, mình là một nhóc hồ ly xinh đẹp.
Rụng lông... Hãy để ký ức đó trôi qua đi.
Giờ phút này, mặc bộ y phục nhỏ màu đỏ rực, nàng giơ cao cái đuôi béo lắc lư đi ra, mong chờ nhìn Lâm Thanh Nhai bằng đôi mắt to tròn.
Nhị sư huynh tâm linh tương thông với nàng, lập tức hiểu ra.
"Đẹp." Hắn mỉm cười nói.
Đôi mắt to tròn vẫn nhìn hắn đầy mong đợi.
"Hôm nay nên búi tóc cho Chi Chi, đúng không?" Lâm Thanh Nhai mỉm cười hỏi.
Nói cũng kỳ lạ.
Khi nói chuyện trẻ con với cô nhóc, giống như nửa đời nặng nề đều trở nên vui vẻ dễ chịu.
Hắn mỉm cười đưa tay ra.
Nhóc hồ ly vội vàng đặt móng vuốt nhỏ mũm mĩm vào tay hắn, mượn lực của hắn trèo lên giường nhỏ, ngồi trước mặt hắn, run run tai hồ ly.
"Búi tóc!" Nàng vui vẻ kêu lên, chủ động đưa đầu nhỏ lại gần.
Lâm Thanh Nhai không nhịn được cong môi, lấy một chiếc lược nhỏ bằng ngọc bích bên giường ra chải tóc cho nàng.
Mái tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, hắn dịu dàng hơn so với tính cách hời hợt của Quảng Lăng Tiên Quân, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Chỉ là, với tư cách là một tu sĩ chuyên tâm tu đạo, ngoài việc báo thù và tu luyện ra không còn hứng thú gì khác, Lâm Thanh Nhai khựng ngón tay, nhìn tiểu sư muội đang quay lưng về phía mình trầm ngâm hồi lâu... Hôm qua còn chê bai sư tôn nhà mình chỉ biết búi tóc kiểu trẻ con tròn vo cho tiểu sư muội.
Nhưng hiện tại Lâm Thanh Nhai phát hiện, hình như hắn cũng chỉ biết mỗi kiểu đó.
Kiểu tóc đạo sĩ đơn giản.
Hắn cố gắng nhớ lại những kiểu tóc xinh đẹp linh động của các sư muội trong tông môn, thở dài một hơi.
Chẳng lẽ sau này còn phải học búi tóc từ các sư muội?
Linh Nguyệt kế, triều thiên kế, linh xà kế... Quả thật rất đẹp.
Nhưng mà khó quá!
Lâm Thanh Nhai cái gì cũng biết, duy chỉ có búi tóc là không biết.
Trong lòng lóe lên nhiều cảm xúc, ngón tay Lâm Thanh Nhai khẽ run rẩy, cuối cùng chỉ có thể xõa tóc cho tiểu sư muội, lấy dây buộc tóc màu đỏ, bện cho cô nhóc một bím tóc đuôi sam.
Trong mắt hắn, kiểu tóc này đẹp hơn kiểu tóc đạo sĩ, hợp với nữ hài tử hơn, nhưng rơi vào mắt Chưởng giáo chân nhân vội vàng chạy tới... Hắn cảm thấy Chi Chi thật đáng thương.
Gặp phải sư đồ Quảng Lăng Tiên Quân, Chi Chi thật đáng thương.
Nhìn Chi Chi vui vẻ chạy tới khoe với mình bím tóc đuôi sam hôm nay, Chưởng giáo chân nhân nhịn rồi lại nhịn, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Ông vốn dĩ sinh ra đã có tướng mạo âm hiểm xảo trá, lạnh lùng.
Cười gượng gạo như vậy, khiến người ta sợ hãi.
"Chi Chi quả thật rất đẹp." May mà Chi Chi sinh ra đã có đôi mắt to tròn xinh đẹp đáng yêu, bím tóc đuôi sam này thế mà cũng có thể tôn lên dung mạo xinh đẹp của nàng, Chưởng giáo chân nhân cố gắng nặn ra nụ cười hiền từ khen ngợi Chi Chi là đẹp từ trong trứng nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất