Chương 122: Chương 122
CHƯƠNG 122
Thiện Minh vừa đi vừa nghiên cứu tần số của bộ đàm, hắn lục soát khắp các trang bị trên người cũng không tìm được cái gì có thể che nó lại trong khoảng thời gian ngắn mà không làm Thẩm Diệu phát hiện. Món đồ này là một phiền toái lớn, đến lúc đó làm thế nào để liên lạc với những người khác đây, kể cả có nhìn thấy Thẩm Trường Trạch cũng chỉ có thể lấy tay viết để câu thông.
Trên người Thiện Minh mang theo thiết bị định vị không ngừng tiếp nhận tín hiệu vệ tinh từ máy bộ đàm ở bộ lạc nguyên thuỷ. Hắn căn cứ vào tin tức trên đó để điều chỉnh tuyến đường, hắn biết Thẩm Diệu cũng biết rành mạch vị trí của mình cho nên không dám cởi ra, dựa theo hướng chỉ trên thiết bị định vị mà đi tới.
Đi đại khái hai giờ, hắn phát hiện mấy thi thể dân bản xứ, đều là bị súng máy bắn chết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi miệng vết thương đã đầy dòi bọ. Hắn ngồi xổm xuống sờ lên da một người, bị khí hậu nóng ẩm của rừng rậm ảnh hưởng, độ ấm trên da vẫn như cũ không thấp. Thân nhiệt người này còn chưa tản đi hết, thời gian tử vong rất ngắn.
Tiếp tục đi tới phía trước, hắn lại phát hiện một thi thể bộ đội đặc chủng Trung Quốc.
Người này bị đặt trên mặt đất, hai tay ***g nhau trên ngực, ngực và khoang bụng có hơn mười vết thương do bị xỏ xuyên qua, là vũ khí lạnh tạo thành. Thiện Minh ngẩng đầu nhìn, ở cái cây trên đỉnh đầu hắn có một đoạn dây leo dính máu, đã bị vật sắc chặt đứt. Có lẽ người này trúng cạm bẫy, bị treo giữa không trung, sau khi hi sinh thì được chiến hữu hạ thi thể xuống dưới.
Cho dù thi thể có được đặt cẩn thận thì cũng không thay đổi được kết cục sẽ bị sinh vật nơi này cắn nuốt đến xương cốt không còn, chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội trở lại Tổ quốc của mình.
Thiện Minh lấy trong áo ra nước đuổi trùng, tát thật nhiều lên người hắn. Tuy rằng làm như vậy có chút phí công, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cho hắn được vài giờ nguyên vẹn, nhưng nếu bọn họ một trận có thể đánh thắng thì còn có cơ hội trở về tìm di thể của hắn, đưa hắn về nhà. Cho dù mục đích và nguyện ước ban đầu khi hắn và những bộ đội đặc chủng bước lên mảnh đất xa lạ này chiến đấu là bất đồng, nhưng bọn họ đều giống nhau, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, bằng không nhất định phải đem thi hài chiến hữu chết trận về chôn cất ở quê hương, đây là điều cuối cùng mà họ có thể làm cho đối phương.
Tương lai bọn họ chết cũng hi vọng thân thể của mình không bị để lại chiến trường tội ác này mà mưng mủ hư thối.
Thiện Minh tiếp tục đi tới, nhìn thấy càng nhiều dấu vết chiến đấu hơn, trên đường gặp mấy chỗ dân bản xứ đặt cạm bẫy, hắn trở nên càng thêm cẩn thận.
Nhìn những dấu vết lung tung trên mặt đất, bọn Thẩm Trường Trạch hẳn là đã phân tán, những dân bản xứ này am hiểu nhất là du kích chiến, bọn họ rất dễ dàng che giấu chính mình, đánh xong bỏ chạy, phân tán ra thì dễ bị vây khốn, tụ tập lại dễ bị diệt cả đội, đánh thế nào cũng không thể chiếm ưu thế.
Tiếp theo, dấu vết chiến đấu càng ngày càng nhiều, tình huống cũng càng thêm thảm thiết, tuy rằng chết phần lớn đều là dân bản xứ nhưng trong đó cũng không thiếu bộ đội đặc chủng hi sinh. Điều duy nhất làm Thiện Minh thấy an ủi là hắn còn chưa nhìn thấy bất cứ gương mặt quen thuộc nào.
Cách đó không xa xuất hiện một con suối nhỏ, Thiện Minh đi tới định lấy thêm một ít nước.
Trong tai nghe truyền đến tiếng Thẩm Diệu, “Tình huống thế nào, đến bây giờ còn không tìm được nó à?”
Thiện Minh thấp giọng nói: “Phát hiện rất nhiều thi thể, đã cách bọn họ rất gần.” Nói xong hắn ngồi xổm xuống, đặt mã tấu ở bên chân, sau đó xoay người uống nước, thêm nước vào trong túi.
Trên sống đao của mã tấu trắng bạc đột nhiên dần hiện ra một bóng đen, Thiện Minh không quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua sống đao, sau đó chậm rãi đưa tay giữ lấy cò súng mp5k. Hắn đặt súng máy lên trên đùi, đợi lát nữa chỉ cần hắn quay người lại là có thể làm đai an toàn tam giác trượt xuống dưới, súng máy vừa lúc trượt vào tay hắn, chỉ cần 0,4 giây là hắn có thể nổ súng.
Đáng tiếc người phía sau cũng không đến gần, khi đứng cách một khoảng an toàn đã mở miệng, “Quay lại đây.”
Thiện Minh sửng sốt, buông tha quyết định lấy súng, đưa hai tay lên đầu, chậm rãi đứng lên, bởi vì hắn nhận ra giọng nói này.
Thiện Minh xoay người, mặc dù đội mũ rơm nguỵ trang, trên mặt vẽ hoa văn che giấu, Thẩm Trường Trạch vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Ba!” Thẩm Trường Trạch kinh hỉ vạn phần, cất bước vọt đi lên, ôm cổ hắn, hung hăng hôn hắn một cái, “Ba, ba, quá tốt, ba không có việc gì !”
Thiện Minh vừa nói: “Mi cũng không có việc gì, tốt lắm”, vừa dùng một ngón tay làm động tác khẽ thôi, dùng một ngón tay khác chỉ vào lỗ tai mình.
Thẩm Trường Trạch đẩy mũ rơm ra thì thấy trong lỗ tai hắn nhét một cái tai nghe có chức năng nghe trộm, y dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Thiện Minh một cái, Thiện Minh gật đầu.
Thẩm Trường Trạch nhíu mày, lập tức hiểu được sao lại thế này, y hỏi: “Những người khác đâu? Không phải mọi người bị nhốt sao, sao ba lại ở đây một mình?”
“Chúng ta bị dân bản xứ tấn công, đội ngũ bị tách ra .”
Thẩm Trường Trạch thấp giọng mắng: “Bọn con cũng gặp đám dân bản xứ này rồi, vừa dã man vừa không muốn sống, mẹ nó.” Y vừa nói vừa lấy di động ra đánh vài chữ, cho Thiện Minh xem.
Trên di động viết, “Al ở cùng với Đường.”
Thiện Minh gật đầu, “Cho nên bọn mi tách ra hành động ?”
“Đúng, tách ra hành động ngược lại có thể chia nhỏ tấn công của đối phương, dễ đối phó hơn một ít.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng Thẩm Diệu, “Đừng có nhiều lời vô nghĩa, dẫn nó tới chỗ ta đi.”
Thiện Minh nói: “Bọn mi có chuẩn bị thuyền không? Chúng ta đi như thế nào?”
“Đến bờ biển sẽ có cách rời đi, bây giờ phải nhanh chóng tìm được những khác, có bao nhiêu người bị thương rồi?”
Thiện Minh trầm giọng nói: “Rất nhiều.” Hắn vừa nói vừa dùng điện thoại gõ vài chữ, cho Thẩm Trường Trạch xem.
Trên di động viết, “Hắn uy hiếp ta mang mi đi, cẩn thận.”
Thẩm Trường Trạch gật đầu, “Vậy chúng ta đi tìm người bị thương, con sẽ báo cho Đường Đinh Chi bọn họ đến nơi hội hợp đã định.”
Thiện Minh nói: “Đi thôi.”
Thiện Minh đi tuốt đằng trước, Thẩm Trường Trạch dừng ở phía sau. Sau khi hai người tách ra một khoảng an toàn để chống nghe trộm, Thẩm Trường Trạch dùng vô tuyến điện thông báo cho đồng đội của y. Sau đó y chạy lên trước, dùng điện thoại nói cho Thiện Minh, Al đã phát hiện vị trí của Thẩm Diệu, hiện đang đuổi tới nghĩ cách cứu Du Chuẩn.
Thiện Minh biến sắc, giật điện thoại lại, đánh ba chữ “ngăn hắn lại”.
Các lính đánh thuê Du Chuẩn bây giờ đã hoàn toàn bị Thẩm Diệu khống chế, Thẩm Diệu nói đúng, giết bọn họ không cần một giây, chỉ cần một súng máy xả liên tục là có thể nháy mắt bắn mọi người thành cái sàng. Huống chi trong ngôi làng của dân bản xứ kia có rất nhiều long huyết nhân, dưới tình huống không có Thẩm Trường Trạch, sao họ có thể mạo muội hành động, rất có thể sẽ làm chết con tin.
Thẩm Trường Trạch đành phải đứng cách khỏi Thiện Minh, một lần nữa liên hệ, sau một lúc thì chạy tới lắc đầu, tỏ vẻ đã chậm, Al đã mang theo vài người xâm nhập phạm vi ngôi làng, nơi đó có thiết bị quấy nhiễu thông tin, căn bản không thể liên hệ với Al.
Lòng Thiện Minh nóng như lửa đốt, chạy thật nhanh về phía ngôi làng.
Al không nên lỗ mãng như vậy, chỉ sợ lần này hắn thật sự đã bị chọc giận. Cho đến tận vừa rồi, Al căn bản không biết ngoài mình ra có ai còn sống không. Rốt cuộc là hắn ôm tâm tư cứu người hay là ý muốn báo thù xông vào địch doanh, giờ đã rất khó nói, nếu không thể báo cho Al biết những người khác còn sống, chỉ sợ Al sẽ làm ra những chuyện cực đoan.
Bọn họ phải mau chóng chạy về ngôi làng đó, hiệp trợ cứu viện. Hắn không muốn giao Thẩm Trường Trạch cho thằng điên kia, nhưng lại càng không muốn Du Chuẩn bị huỷ diệt như vậy.
Bọn họ chạy thật lâu, Thẩm Diệu vẫn luôn im lặng đột nhiên lại lên tiếng, thanh âm có chút cấp bách, “Mày còn cách chúng ta mười bảy km, ta cho mày bốn mươi phút, nếu mày không trở lại kịp, cứ quá một phút ta lại giết một người.”
“Mẹ mày!” Thiện Minh phẫn hận mắng một tiếng.
Lúc đến Thiện Minh còn cố ý kéo dài thời gian, bây giờ chạy về thì chạy như bay, ước chừng nửa giờ sau, nhìn xuyên qua tán cây dày đậm đã có thể nhìn thấy ở ngôi làng phía xa dâng lên khói đặc, kia tuyệt đối không phải khói do nấu cơm, là khói do ngôi làng đã bốc cháy.
Al hành động rồi ! Bây giờ Thiện Minh lo lắng nhất là Thẩm Diệu sẽ bắt đầu giết người. Thẩm Diệu tự tin như thế, biết rõ Thẩm Trường Trạch sẽ không đến một mình mà vẫn như cũ dám bộc lộ vị trí của mình, thậm chí nói muốn diệt trừ Đường Đinh Chi, rõ ràng là muốn thu hút họ lại đây rồi xử lý, thái độ như vậy chỉ có thể chứng minh lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, Al hành động rốt cuộc có thể có kết quả gì đây?
Thiện Minh không ngừng nói với mình, bình tĩnh, bình tĩnh, phải tin tưởng Al, không nắm chắc hắn sẽ không xằng bậy, phải tin tưởng Al, tin tưởng Du Chuẩn.
Hắn xoa mồ hôi trên trán, quay đầu thoáng nhìn Thẩm Trường Trạch.
Tuy rằng hai người không thể nói chuyện nhưng ăn ý từ nhiều năm kề vai chiến đấu làm cho họ hiểu được suy nghĩ của nhau, Thẩm Trường Trạch cho hắn một ánh mắt thật kiên định.
Thiện Minh cắn chặt răng, chạy vào trong làng bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi chạy đến bên ngoài ngôi làng, bọn họ phát hiện rất nhiều nhà gỗ bên trong đều đã bốc cháy, tuy rằng không khí xung quanh ẩm ướt nhưng vật liệu làm nhà đều là gỗ tự nhiên đã hong gió lâu năm, chỉ một lúc là ngọn lửa đã nương theo gió cắn nuốt hết tất cả. Hiện tại nhà gỗ đã bốc cháy từng mảng, âm thanh lửa đạn không ngừng đập vào màng tai họ, đây là chiến trường mà họ quen thuộc, cũng chính là một chiến trường làm người ta lo lắng.
Khi Thiện Minh phục hồi tinh thần, đột nhiên phát hiện thông tin giữa hắn và Thẩm Diệu đã bị gián đoạn, chỉ sợ thiết bị liên lạc và quấy nhiễu thông tin đều đã bị phá hủy. Hắn không kịp giải thích với Thẩm Trường Trạch những chuyện đã xảy ra trong ba ngày nay, chỉ có thể hô: “Mau đi cứu người!”
Thẩm Trường Trạch ở phía trước, Thiện Minh ở phía sau, mang súng cúi thấp người, cẩn thận tới gần ngôi làng. Không ngừng có dân bản xứ gào thét điên cuồng chạy, vì bọn họ mất đi nhà cửa mà khóc rống rơi nước mắt, nhưng những viên đạn không có mắt rất nhanh đem những người bại lộ dưới họng súng xé thành mảnh nhỏ.
Thiện Minh nhìn thấy bóng dáng long huyết nhân bên địch, hắn trốn phía sau một nhà gỗ, tìm kiếm cơ hội nổ súng. Hiện tại trên người hắn không có súng trường bắn tỉa cỡ lớn, càng không có đạn chuyên dùng để đối phó long huyết nhân, có cũng chỉ là một khẩu mp5k không thể lột nổi một cái vảy. Cái này trừ phi đánh trúng mặt long huyết nhân, nếu không căn bản vô dụng, còn có thể bị đối phương phát hiện vị trí.
Từ phía bên kia xuất hiện một long huyết nhân vóc dáng thấp nhưng cường tráng chắc nịch, nện một cú đánh gục tên da đen vừa biến thành long huyết nhân kia. Thiện Minh tập trung nhìn, là Ô Nha !
Vóc dáng hai người kém nhau gần một cái đầu, nhưng lúc này Ô Nha hoàn toàn biểu hiện ra ưu thế của hắn – sức mạnh cực lớn và điểm tựa vững chắc. Long huyết nhân kia bị đánh đến đứng không vững, hắn bị cái đuôi của Ô Nha quật cho mặt chảy đầy máu, tru lên một tiếng, liều lĩnh bổ nhào vào người Ô Nha, há miệng cắn cổ Ô Nha.
Nắm đấm của Ô Nha giống như cái chuỳ sắt, liên tục nện lên đầu lên sừng long huyết nhân kia, thẳng tay bẻ gãy cái sừng rồng cứng rắn, máu tươi chảy theo đầu long huyết nhân dọc xuống, nhìn qua cực kì thảm thiết.
Long huyết nhân này rõ ràng đã bị đau đớn kích thích đến phát cuồng, cho dù Ô Nha đánh hắn như thế nào hắn cũng không lỏng miệng ra.
Thiện Minh nâng súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của long huyết nhân, kiên định kéo cò.
Một tiếng súng vang, viên đạn xuyên qua huyệt thái dương không hề có phòng bị của long huyết nhân. Thân mình hắn nghiêng một cái, ngã xuống người Ô Nha, Ô Nha đẩy hắn ra, bịt chặt cái cổ đang chảy máu ròng ròng ngồi dậy, nhìn về phía Thiện Minh.
Toàn thân Thiện Minh đều là trang phục dã chiến, cơ bản nhìn không ra dáng vẻ thật, cho nên Ô Nha nghi hoặc nhìn hắn hai giây mới phản ứng được người kia là ai.
Thiện Minh chạy tới kéo hắn ra phía sau nhà gỗ, lấy trong ba lô ra thuốc cầm máu phun sương phun lên cổ hắn. Loại thuốc cầm máu phun sương này phần lớn sẽ bị long huyết tẩy sạch, nhưng vẫn có phần nào có thể tạo được một chút tác dụng.
Ô Nha nói: “Cám ơn…… ui…… đau quá.”
Thiện Minh nhét lọ thuốc vào trong tay hắn, “Al đâu? Những người khác đâu?”
“Tôi không biết. Khi chúng tôi ở bên ngoài mai phục, Al bắt đầu đốt phòng ở gây hỗn loạn, sau đó người của Du Chuẩn liền tự mình phá vây đi ra, bọn họ nội ứng ngoại hợp, chạy ra bên ngoài ngôi làng. Chúng tôi thì tiến vào dọn dẹp long huyết nhân, nhưng tôi nhìn thấy có rất nhiều long huyết nhân cũng ra khỏi làng đuổi theo bọn họ, kể cả Thẩm Diệu cũng không biết ở nơi nào rồi, tôi nghĩ tình huống của họ cũng không tốt đâu.”
Lúc này Thẩm Trường Trạch cũng thanh lí xong vài long huyết nhân, chạy từ bên kia tới.
Ô Nha kinh ngạc nói: “Thiếu tá, chúng tôi vẫn luôn tìm cậu, tình thế có phần không khống chế được, cậu phải đi thu phục Thẩm Diệu, bằng không chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lại chạy trốn.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi biết rồi, giờ anh ở đây nghỉ ngơi đi, chỉ hướng cho chúng tôi.”
“Hướng 4 giờ, Al và đại tá mang người của Du Chuẩn chạy tới bên kia, Thẩm Diệu nhất định sẽ đi truy bọn họ, cậu nhanh đi bảo vệ đại tá đi.”
Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh, chạy ra phía ngoài ngôi làng.
Thiện Minh vừa đi vừa nghiên cứu tần số của bộ đàm, hắn lục soát khắp các trang bị trên người cũng không tìm được cái gì có thể che nó lại trong khoảng thời gian ngắn mà không làm Thẩm Diệu phát hiện. Món đồ này là một phiền toái lớn, đến lúc đó làm thế nào để liên lạc với những người khác đây, kể cả có nhìn thấy Thẩm Trường Trạch cũng chỉ có thể lấy tay viết để câu thông.
Trên người Thiện Minh mang theo thiết bị định vị không ngừng tiếp nhận tín hiệu vệ tinh từ máy bộ đàm ở bộ lạc nguyên thuỷ. Hắn căn cứ vào tin tức trên đó để điều chỉnh tuyến đường, hắn biết Thẩm Diệu cũng biết rành mạch vị trí của mình cho nên không dám cởi ra, dựa theo hướng chỉ trên thiết bị định vị mà đi tới.
Đi đại khái hai giờ, hắn phát hiện mấy thi thể dân bản xứ, đều là bị súng máy bắn chết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi miệng vết thương đã đầy dòi bọ. Hắn ngồi xổm xuống sờ lên da một người, bị khí hậu nóng ẩm của rừng rậm ảnh hưởng, độ ấm trên da vẫn như cũ không thấp. Thân nhiệt người này còn chưa tản đi hết, thời gian tử vong rất ngắn.
Tiếp tục đi tới phía trước, hắn lại phát hiện một thi thể bộ đội đặc chủng Trung Quốc.
Người này bị đặt trên mặt đất, hai tay ***g nhau trên ngực, ngực và khoang bụng có hơn mười vết thương do bị xỏ xuyên qua, là vũ khí lạnh tạo thành. Thiện Minh ngẩng đầu nhìn, ở cái cây trên đỉnh đầu hắn có một đoạn dây leo dính máu, đã bị vật sắc chặt đứt. Có lẽ người này trúng cạm bẫy, bị treo giữa không trung, sau khi hi sinh thì được chiến hữu hạ thi thể xuống dưới.
Cho dù thi thể có được đặt cẩn thận thì cũng không thay đổi được kết cục sẽ bị sinh vật nơi này cắn nuốt đến xương cốt không còn, chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội trở lại Tổ quốc của mình.
Thiện Minh lấy trong áo ra nước đuổi trùng, tát thật nhiều lên người hắn. Tuy rằng làm như vậy có chút phí công, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cho hắn được vài giờ nguyên vẹn, nhưng nếu bọn họ một trận có thể đánh thắng thì còn có cơ hội trở về tìm di thể của hắn, đưa hắn về nhà. Cho dù mục đích và nguyện ước ban đầu khi hắn và những bộ đội đặc chủng bước lên mảnh đất xa lạ này chiến đấu là bất đồng, nhưng bọn họ đều giống nhau, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, bằng không nhất định phải đem thi hài chiến hữu chết trận về chôn cất ở quê hương, đây là điều cuối cùng mà họ có thể làm cho đối phương.
Tương lai bọn họ chết cũng hi vọng thân thể của mình không bị để lại chiến trường tội ác này mà mưng mủ hư thối.
Thiện Minh tiếp tục đi tới, nhìn thấy càng nhiều dấu vết chiến đấu hơn, trên đường gặp mấy chỗ dân bản xứ đặt cạm bẫy, hắn trở nên càng thêm cẩn thận.
Nhìn những dấu vết lung tung trên mặt đất, bọn Thẩm Trường Trạch hẳn là đã phân tán, những dân bản xứ này am hiểu nhất là du kích chiến, bọn họ rất dễ dàng che giấu chính mình, đánh xong bỏ chạy, phân tán ra thì dễ bị vây khốn, tụ tập lại dễ bị diệt cả đội, đánh thế nào cũng không thể chiếm ưu thế.
Tiếp theo, dấu vết chiến đấu càng ngày càng nhiều, tình huống cũng càng thêm thảm thiết, tuy rằng chết phần lớn đều là dân bản xứ nhưng trong đó cũng không thiếu bộ đội đặc chủng hi sinh. Điều duy nhất làm Thiện Minh thấy an ủi là hắn còn chưa nhìn thấy bất cứ gương mặt quen thuộc nào.
Cách đó không xa xuất hiện một con suối nhỏ, Thiện Minh đi tới định lấy thêm một ít nước.
Trong tai nghe truyền đến tiếng Thẩm Diệu, “Tình huống thế nào, đến bây giờ còn không tìm được nó à?”
Thiện Minh thấp giọng nói: “Phát hiện rất nhiều thi thể, đã cách bọn họ rất gần.” Nói xong hắn ngồi xổm xuống, đặt mã tấu ở bên chân, sau đó xoay người uống nước, thêm nước vào trong túi.
Trên sống đao của mã tấu trắng bạc đột nhiên dần hiện ra một bóng đen, Thiện Minh không quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua sống đao, sau đó chậm rãi đưa tay giữ lấy cò súng mp5k. Hắn đặt súng máy lên trên đùi, đợi lát nữa chỉ cần hắn quay người lại là có thể làm đai an toàn tam giác trượt xuống dưới, súng máy vừa lúc trượt vào tay hắn, chỉ cần 0,4 giây là hắn có thể nổ súng.
Đáng tiếc người phía sau cũng không đến gần, khi đứng cách một khoảng an toàn đã mở miệng, “Quay lại đây.”
Thiện Minh sửng sốt, buông tha quyết định lấy súng, đưa hai tay lên đầu, chậm rãi đứng lên, bởi vì hắn nhận ra giọng nói này.
Thiện Minh xoay người, mặc dù đội mũ rơm nguỵ trang, trên mặt vẽ hoa văn che giấu, Thẩm Trường Trạch vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Ba!” Thẩm Trường Trạch kinh hỉ vạn phần, cất bước vọt đi lên, ôm cổ hắn, hung hăng hôn hắn một cái, “Ba, ba, quá tốt, ba không có việc gì !”
Thiện Minh vừa nói: “Mi cũng không có việc gì, tốt lắm”, vừa dùng một ngón tay làm động tác khẽ thôi, dùng một ngón tay khác chỉ vào lỗ tai mình.
Thẩm Trường Trạch đẩy mũ rơm ra thì thấy trong lỗ tai hắn nhét một cái tai nghe có chức năng nghe trộm, y dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Thiện Minh một cái, Thiện Minh gật đầu.
Thẩm Trường Trạch nhíu mày, lập tức hiểu được sao lại thế này, y hỏi: “Những người khác đâu? Không phải mọi người bị nhốt sao, sao ba lại ở đây một mình?”
“Chúng ta bị dân bản xứ tấn công, đội ngũ bị tách ra .”
Thẩm Trường Trạch thấp giọng mắng: “Bọn con cũng gặp đám dân bản xứ này rồi, vừa dã man vừa không muốn sống, mẹ nó.” Y vừa nói vừa lấy di động ra đánh vài chữ, cho Thiện Minh xem.
Trên di động viết, “Al ở cùng với Đường.”
Thiện Minh gật đầu, “Cho nên bọn mi tách ra hành động ?”
“Đúng, tách ra hành động ngược lại có thể chia nhỏ tấn công của đối phương, dễ đối phó hơn một ít.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng Thẩm Diệu, “Đừng có nhiều lời vô nghĩa, dẫn nó tới chỗ ta đi.”
Thiện Minh nói: “Bọn mi có chuẩn bị thuyền không? Chúng ta đi như thế nào?”
“Đến bờ biển sẽ có cách rời đi, bây giờ phải nhanh chóng tìm được những khác, có bao nhiêu người bị thương rồi?”
Thiện Minh trầm giọng nói: “Rất nhiều.” Hắn vừa nói vừa dùng điện thoại gõ vài chữ, cho Thẩm Trường Trạch xem.
Trên di động viết, “Hắn uy hiếp ta mang mi đi, cẩn thận.”
Thẩm Trường Trạch gật đầu, “Vậy chúng ta đi tìm người bị thương, con sẽ báo cho Đường Đinh Chi bọn họ đến nơi hội hợp đã định.”
Thiện Minh nói: “Đi thôi.”
Thiện Minh đi tuốt đằng trước, Thẩm Trường Trạch dừng ở phía sau. Sau khi hai người tách ra một khoảng an toàn để chống nghe trộm, Thẩm Trường Trạch dùng vô tuyến điện thông báo cho đồng đội của y. Sau đó y chạy lên trước, dùng điện thoại nói cho Thiện Minh, Al đã phát hiện vị trí của Thẩm Diệu, hiện đang đuổi tới nghĩ cách cứu Du Chuẩn.
Thiện Minh biến sắc, giật điện thoại lại, đánh ba chữ “ngăn hắn lại”.
Các lính đánh thuê Du Chuẩn bây giờ đã hoàn toàn bị Thẩm Diệu khống chế, Thẩm Diệu nói đúng, giết bọn họ không cần một giây, chỉ cần một súng máy xả liên tục là có thể nháy mắt bắn mọi người thành cái sàng. Huống chi trong ngôi làng của dân bản xứ kia có rất nhiều long huyết nhân, dưới tình huống không có Thẩm Trường Trạch, sao họ có thể mạo muội hành động, rất có thể sẽ làm chết con tin.
Thẩm Trường Trạch đành phải đứng cách khỏi Thiện Minh, một lần nữa liên hệ, sau một lúc thì chạy tới lắc đầu, tỏ vẻ đã chậm, Al đã mang theo vài người xâm nhập phạm vi ngôi làng, nơi đó có thiết bị quấy nhiễu thông tin, căn bản không thể liên hệ với Al.
Lòng Thiện Minh nóng như lửa đốt, chạy thật nhanh về phía ngôi làng.
Al không nên lỗ mãng như vậy, chỉ sợ lần này hắn thật sự đã bị chọc giận. Cho đến tận vừa rồi, Al căn bản không biết ngoài mình ra có ai còn sống không. Rốt cuộc là hắn ôm tâm tư cứu người hay là ý muốn báo thù xông vào địch doanh, giờ đã rất khó nói, nếu không thể báo cho Al biết những người khác còn sống, chỉ sợ Al sẽ làm ra những chuyện cực đoan.
Bọn họ phải mau chóng chạy về ngôi làng đó, hiệp trợ cứu viện. Hắn không muốn giao Thẩm Trường Trạch cho thằng điên kia, nhưng lại càng không muốn Du Chuẩn bị huỷ diệt như vậy.
Bọn họ chạy thật lâu, Thẩm Diệu vẫn luôn im lặng đột nhiên lại lên tiếng, thanh âm có chút cấp bách, “Mày còn cách chúng ta mười bảy km, ta cho mày bốn mươi phút, nếu mày không trở lại kịp, cứ quá một phút ta lại giết một người.”
“Mẹ mày!” Thiện Minh phẫn hận mắng một tiếng.
Lúc đến Thiện Minh còn cố ý kéo dài thời gian, bây giờ chạy về thì chạy như bay, ước chừng nửa giờ sau, nhìn xuyên qua tán cây dày đậm đã có thể nhìn thấy ở ngôi làng phía xa dâng lên khói đặc, kia tuyệt đối không phải khói do nấu cơm, là khói do ngôi làng đã bốc cháy.
Al hành động rồi ! Bây giờ Thiện Minh lo lắng nhất là Thẩm Diệu sẽ bắt đầu giết người. Thẩm Diệu tự tin như thế, biết rõ Thẩm Trường Trạch sẽ không đến một mình mà vẫn như cũ dám bộc lộ vị trí của mình, thậm chí nói muốn diệt trừ Đường Đinh Chi, rõ ràng là muốn thu hút họ lại đây rồi xử lý, thái độ như vậy chỉ có thể chứng minh lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, Al hành động rốt cuộc có thể có kết quả gì đây?
Thiện Minh không ngừng nói với mình, bình tĩnh, bình tĩnh, phải tin tưởng Al, không nắm chắc hắn sẽ không xằng bậy, phải tin tưởng Al, tin tưởng Du Chuẩn.
Hắn xoa mồ hôi trên trán, quay đầu thoáng nhìn Thẩm Trường Trạch.
Tuy rằng hai người không thể nói chuyện nhưng ăn ý từ nhiều năm kề vai chiến đấu làm cho họ hiểu được suy nghĩ của nhau, Thẩm Trường Trạch cho hắn một ánh mắt thật kiên định.
Thiện Minh cắn chặt răng, chạy vào trong làng bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi chạy đến bên ngoài ngôi làng, bọn họ phát hiện rất nhiều nhà gỗ bên trong đều đã bốc cháy, tuy rằng không khí xung quanh ẩm ướt nhưng vật liệu làm nhà đều là gỗ tự nhiên đã hong gió lâu năm, chỉ một lúc là ngọn lửa đã nương theo gió cắn nuốt hết tất cả. Hiện tại nhà gỗ đã bốc cháy từng mảng, âm thanh lửa đạn không ngừng đập vào màng tai họ, đây là chiến trường mà họ quen thuộc, cũng chính là một chiến trường làm người ta lo lắng.
Khi Thiện Minh phục hồi tinh thần, đột nhiên phát hiện thông tin giữa hắn và Thẩm Diệu đã bị gián đoạn, chỉ sợ thiết bị liên lạc và quấy nhiễu thông tin đều đã bị phá hủy. Hắn không kịp giải thích với Thẩm Trường Trạch những chuyện đã xảy ra trong ba ngày nay, chỉ có thể hô: “Mau đi cứu người!”
Thẩm Trường Trạch ở phía trước, Thiện Minh ở phía sau, mang súng cúi thấp người, cẩn thận tới gần ngôi làng. Không ngừng có dân bản xứ gào thét điên cuồng chạy, vì bọn họ mất đi nhà cửa mà khóc rống rơi nước mắt, nhưng những viên đạn không có mắt rất nhanh đem những người bại lộ dưới họng súng xé thành mảnh nhỏ.
Thiện Minh nhìn thấy bóng dáng long huyết nhân bên địch, hắn trốn phía sau một nhà gỗ, tìm kiếm cơ hội nổ súng. Hiện tại trên người hắn không có súng trường bắn tỉa cỡ lớn, càng không có đạn chuyên dùng để đối phó long huyết nhân, có cũng chỉ là một khẩu mp5k không thể lột nổi một cái vảy. Cái này trừ phi đánh trúng mặt long huyết nhân, nếu không căn bản vô dụng, còn có thể bị đối phương phát hiện vị trí.
Từ phía bên kia xuất hiện một long huyết nhân vóc dáng thấp nhưng cường tráng chắc nịch, nện một cú đánh gục tên da đen vừa biến thành long huyết nhân kia. Thiện Minh tập trung nhìn, là Ô Nha !
Vóc dáng hai người kém nhau gần một cái đầu, nhưng lúc này Ô Nha hoàn toàn biểu hiện ra ưu thế của hắn – sức mạnh cực lớn và điểm tựa vững chắc. Long huyết nhân kia bị đánh đến đứng không vững, hắn bị cái đuôi của Ô Nha quật cho mặt chảy đầy máu, tru lên một tiếng, liều lĩnh bổ nhào vào người Ô Nha, há miệng cắn cổ Ô Nha.
Nắm đấm của Ô Nha giống như cái chuỳ sắt, liên tục nện lên đầu lên sừng long huyết nhân kia, thẳng tay bẻ gãy cái sừng rồng cứng rắn, máu tươi chảy theo đầu long huyết nhân dọc xuống, nhìn qua cực kì thảm thiết.
Long huyết nhân này rõ ràng đã bị đau đớn kích thích đến phát cuồng, cho dù Ô Nha đánh hắn như thế nào hắn cũng không lỏng miệng ra.
Thiện Minh nâng súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của long huyết nhân, kiên định kéo cò.
Một tiếng súng vang, viên đạn xuyên qua huyệt thái dương không hề có phòng bị của long huyết nhân. Thân mình hắn nghiêng một cái, ngã xuống người Ô Nha, Ô Nha đẩy hắn ra, bịt chặt cái cổ đang chảy máu ròng ròng ngồi dậy, nhìn về phía Thiện Minh.
Toàn thân Thiện Minh đều là trang phục dã chiến, cơ bản nhìn không ra dáng vẻ thật, cho nên Ô Nha nghi hoặc nhìn hắn hai giây mới phản ứng được người kia là ai.
Thiện Minh chạy tới kéo hắn ra phía sau nhà gỗ, lấy trong ba lô ra thuốc cầm máu phun sương phun lên cổ hắn. Loại thuốc cầm máu phun sương này phần lớn sẽ bị long huyết tẩy sạch, nhưng vẫn có phần nào có thể tạo được một chút tác dụng.
Ô Nha nói: “Cám ơn…… ui…… đau quá.”
Thiện Minh nhét lọ thuốc vào trong tay hắn, “Al đâu? Những người khác đâu?”
“Tôi không biết. Khi chúng tôi ở bên ngoài mai phục, Al bắt đầu đốt phòng ở gây hỗn loạn, sau đó người của Du Chuẩn liền tự mình phá vây đi ra, bọn họ nội ứng ngoại hợp, chạy ra bên ngoài ngôi làng. Chúng tôi thì tiến vào dọn dẹp long huyết nhân, nhưng tôi nhìn thấy có rất nhiều long huyết nhân cũng ra khỏi làng đuổi theo bọn họ, kể cả Thẩm Diệu cũng không biết ở nơi nào rồi, tôi nghĩ tình huống của họ cũng không tốt đâu.”
Lúc này Thẩm Trường Trạch cũng thanh lí xong vài long huyết nhân, chạy từ bên kia tới.
Ô Nha kinh ngạc nói: “Thiếu tá, chúng tôi vẫn luôn tìm cậu, tình thế có phần không khống chế được, cậu phải đi thu phục Thẩm Diệu, bằng không chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lại chạy trốn.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi biết rồi, giờ anh ở đây nghỉ ngơi đi, chỉ hướng cho chúng tôi.”
“Hướng 4 giờ, Al và đại tá mang người của Du Chuẩn chạy tới bên kia, Thẩm Diệu nhất định sẽ đi truy bọn họ, cậu nhanh đi bảo vệ đại tá đi.”
Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh, chạy ra phía ngoài ngôi làng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất