Chương 133: Chương 133
CHƯƠNG 133
Hai người đeo kính bảo vệ mắt đã được chuẩn bị tốt, nhảy từ ghế lô ra ngoài.
Thính phòng vang lên tiếng súng nhưng không chính xác, hai người trốn sau lưng ghế dựa, chạy lướt qua từng hàng ghế.
Khói súng tản ra, chỉ thấy Thẩm Diệu đã xông lên đài triển lãm, muốn ôm cái hòm thuỷ tinh kia đi, hòm thuỷ tinh cũng không lớn, chỉ cỡ một quả bóng rổ, nhưng nó lại gắn liền với cái bàn đỡ phủ vải nhung đỏ ở phía dưới. Cái bàn đó lúc trước đã bị Thiện Minh đổ chì vào, cực kì nặng, Thẩm Diệu miễn cưỡng nâng lên được thì cũng không có khả năng khiêng nó đi.
Ngay khi Thẩm Diệu móc súng lục ra muốn bắn vỡ khoá kim loại của hòm thuỷ tinh, hắn cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió, có người nhanh chóng đánh tới chỗ hắn, Thẩm Diệu tránh sang một bên, Triệu Thanh Linh lấy mã tấu ra bổ tới hắn.
Thẩm Diệu và Thẩm Trường Trạch quả thật không mang vũ khí, họ vừa đến Tunisia hôm nay, không có thời gian chuẩn bị, hơn nữa, bọn họ cũng không dự đoán được sẽ lọt vào mai phục.
Thiện Minh lấy lưng ghế dựa làm giá đỡ, giơ súng ngắm lên, xuyên qua đám khói nhắm ngay vào Thẩm Diệu đang đấu với Triệu Thanh Linh.
Hắn đang ngắm chuẩn kính thì rõ ràng nhìn thấy Thẩm Trường Trạch đang đứng trên đài muốn phá cái hòm thuỷ tinh kia. Hắn cắn chặt răng, không muốn suy nghĩ vì sao Thẩm Trường Trạch lại ở trong này, cùng với vì sao giữa y và Thẩm Diệu nhìn qua đã không hề còn mâu thuẫn, bây giờ hắn chỉ nghĩ mau chóng xử lý Thẩm Diệu.
Thiện Minh nhắm ngay thân thể không ngừng chớp nhoáng của Thẩm Diệu, muốn không làm bị thương Triệu Thanh Linh mà vẫn bắn trúng Thẩm Diệu, thật sự là một nhiệm vụ bắn tỉa khó khăn.
Hắn tìm kiếm quy luật di động của Thẩm Diệu, dấu thập của kính ngắm chậm rãi đuổi kịp thân thể Thẩm Diệu. Trong nháy mắt khi hắn nổ súng, hắn cũng nhìn trong kính ngắm thấy được Thẩm Trường Trạch đứng cách Thẩm Diệu không xa. Thẩm Trường Trạch vừa vặn quay đầu, nhìn về phía hắn bên này, hiện lên trong kính ngắm là gương mặt hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, được phóng đại rất nhiều lần, bao gồm cả nét kinh ngạc đọng lại trên đó. Vì thế trong khoảnh khắc toé lửa đó, trái tim Thiện Minh run lên, tay cũng run lên theo, một phát súng này trực tiếp bắn thủng bả vai Thẩm Diệu.
Bởi vì hắn sử dụng đạn xuyên thép loại nhỏ, mà bây giờ Thẩm Diệu còn không biến thân, chắc chắn lần này viên đạn gây cho Thẩm Diệu hậu quả là gần như cả cánh tay của hắn tạm thời bị phế đi.
Thiện Minh đối với việc mình có thể bắn trúng hay không cũng không yên tâm, cho đến khi hắn chú ý tới sự mê mang và do dự trong mắt Thẩm Diệu khi đối mặt với Triệu Thanh Linh, thậm chí còn không biến thân, hắn đã biết kẻ này phân tâm, hắn nhất định có cơ hội, không nghĩ tới, chính hắn lại cũng không hề bình tĩnh.
Thẩm Diệu nhanh chóng biến thân, miệng vết thương trên bả vai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Sau lưng Triệu Thanh Linh cũng đột nhiên mọc ra cặp cánh, chị ném mũ và kính xuống, lần đầu tiên mặt đối mặt với Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu khiếp sợ nhìn chị, miệng mở to, lại nói không nên lời.
Mà lúc này, Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch chỉ đứng cách nhau khoảng mười mét, nhìn thẳng vào nhau.
Trong mắt Thiện Minh có sự tha thiết, cũng đầy lo lắng, mà Thẩm Trường Trạch thì chỉ kinh ngạc vài giây ngắn ngủi, rồi vẻ mặt nhanh chóng lạnh lùng, trong mắt là băng giá không thể hoà tan.
Thiện Minh mím môi, cầm súng chạy tới đài triển lãm.
“Thanh Linh !” Hắn nghe được Thẩm Diệu gọi to một tiếng.
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng liếc nhìn Thiện Minh, nhắc cái hòm thuỷ tinh đã rời khỏi bàn ra, chạy tới cửa thoát hiểm.
“Trường Trạch !” Thiện Minh hô một tiếng, chạy đuổi theo.
Phía sau cửa thoát hiểm là một cái hành lang thật dài, ánh sáng mờ tối, hắn chỉ nhìn thấy Thẩm Trường Trạch mang cái hòm chạy đi, tốc độ rất nhanh, hắn chỉ có thể kiên trì theo phía sau.
Chẳng lẽ y cũng muốn có sừng hải long? Dùng để làm gì? Y đã hoàn toàn thuận theo cha đẻ của mình rồi sao?
Dấu chấm hỏi liên tiếp dâng lên trong lòng Thiện Minh, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Trường Trạch lại càng làm đáy lòng hắn run lên sợ hãi.
Sau khi hắn lao ra khỏi cửa, Thẩm Trường Trạch đã không thấy đâu nữa, hắn đi khắp nơi trong quảng trường tìm kiếm, sao y lại chạy trốn nhanh như vậy được.
Đột nhiên, hắn có cảm giác mình bị người theo dõi, hắn vừa ngẩng đầu, người trên đỉnh đầu đã nhảy từ lầu hai xuống dưới, Thiện Minh không chút suy nghĩ rút mã tấu ra chém tới, kết quả tay hắn lại bị bắt được giữa không trung, cổ tay truyền đến một trận đau nhức, mã tấu trong tay hắn cạch một tiếng rơi xuống đất.
Thẩm Trường Trạch ném hòm thuỷ tinh xuống đất, vung một bàn tay lên, siết cổ Thiện Minh, y lạnh lùng nói: “Ông tới đây làm gì?”
Thiện Minh nhìn chằm chằm y, “Ta đến mang mi trở về.”
“Mang tôi trở về?” Biểu cảm của Thẩm Trường Trạch vô cùng châm chọc, y híp mắt, dựa sát vào mặt Thiện Minh, lạnh giọng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, là ông ở sau lưng tôi cho tôi một phát súng, tự tay ném tôi đi, bây giờ ông lại muốn dẫn tôi trở về?”
Bàn tay Thẩm Trường Trạch bóp cổ hắn không tự giác siết chặt, mặt Thiện Minh lập tức tái đi, không khí trong cổ họng nhanh chóng bị đẩy ra hết, hắn không thể phát ra âm thanh nào.
Hắn bắt được tay Thẩm Trường Trạch, cố gắng gỡ một ngón tay của y ra, “Trường Trạch……”
Hai mắt Thẩm Trường Trạch đỏ bừng, trong đôi ngươi là vẻ phẫn hận cùng điên cuồng, “Ông có tư cách gì mang tôi trở về? Tôi như con chó cố gắng lấy lòng ông, tôi giao cả phía sau lưng mình cho ông, ông thì sao? Ông làm cái gì? Tôi chỉ hận không thể bóp chết ông!”
Thiện Minh buông lỏng tay ra, hắn muốn nhìn xem liệu Thẩm Trường Trạch có thật sự bóp chết hắn không.
Ngay sau đó, Thẩm Trường Trạch ném hắn xuống đất. Thiện Minh vừa ho khan vừa đứng lên khỏi mặt đất, “Trường Trạch, chúng ta có thể trở về rồi nói tiếp không…… Thời gian có hạn, mi hãy theo ta đi đã.”
Thẩm Trường Trạch trả lời bằng việc nâng mũi chân lên, đá vào sau gáy hắn, trước mắt Thiện Minh tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi Thiện Minh tỉnh lại, cảm giác mình đang ở trên một chiếc xe lắc lư dập dềnh, tay chân hắn đều bị trói lại, không thể động đậy.
Mình tới cứu người không thành công, ngược lại còn bị bắt cóc? Thiện Minh mắng thầm một câu, muốn mở miệng nói chuyện, mới phát hiện miệng cũng bị bịt rồi. Sau xe rất hẹp, hắn căn bản không có không gian hoạt động, nếu không cẩn thận ngã khỏi chỗ ngồi, bị kẹp giữa đống ghế dựa chắc chắn sẽ càng khó chịu. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, Thẩm Trường Trạch đang lái xe, trong xe chỉ có hai người họ, Thiện Minh quyết định tiếp tục giả hôn mê, xem y muốn mang mình đi đâu.
Cùng lúc, hắn thấy đau đầu vì mối quan hệ rối rắm của mình và Thẩm Trường Trạch, về phương diện khác, hắn cũng lo lắng Triệu Thanh Linh vẫn đang ở lại sở đấu giá sẽ đối mặt với Thẩm Diệu như thế nào. Thẩm Diệu có cầm thú mấy thì ít nhất hẳn cũng sẽ không giết vợ của mình, còn bọn Đường Đinh Chi đã đến chưa? Bây giờ thế cục như thế nào, hắn vẫn không nắm được chút thông tin nào cả.
Hắn nhắm mắt lại, muốn lấy thanh đao mỏng trong tay áo ra, kết quả phát hiện lưỡi đao đã sớm không còn, Thẩm Trường Trạch quá hiểu hắn rồi.
Hơn một giờ sau, xe dừng lại, Thẩm Trường Trạch một tay ôm hòm thủy tinh, một tay vác theo Thiện Minh, đi vào thang máy ở khu đỗ xe ngầm.
Thiện Minh lặng lẽ mở to mắt, nhìn xung quanh, phụ cận có chút hoang vắng, người cũng rất ít, đây là nơi nào?
Rất nhanh, thang máy đi tới tầng tám, cửa thang máy mở ra, Thiện Minh nhìn hành lang thật dài và hàng loạt cánh cửa, đã biết nơi này là khách sạn.
Thẩm Trường Trạch mở cửa phòng ra, ném Thiện Minh lên trên giường, sau đó ôm cái hòm thủy tinh kia đặt lên trên bàn, nghiên cứu xem phải mở ra như thế nào.
Cái hòm thuỷ tinh dùng để triển lãm là một khối lập phương bằng thuỷ tinh chống đạn dày 5cm lớn cỡ quả bóng rổ, khi đúc, ngoài mặt đỉnh ra thì là một khối đồng nhất, không có khe hở, dùng vân tay để mở ra, bởi vì quá dầy nên muốn dùng lực mạnh phá hỏng phải có công cụ, chỉ dựa vào súng là không được.
Khi Thẩm Trường Trạch phát hiện tạm thời không thể mở hòm thuỷ tinh ra thì liền buông tha, y đưa mắt nhìn về phía Thiện Minh. Y đứng lên, đi từng bước một tới chỗ Thiện Minh.
Thiện Minh có thể cảm giác được một bên nệm lún xuống, ngay sau đó Thẩm Trường Trạch túm lấy áo hắn, “Ông còn định giả vờ tới khi nào nữa?”
Thiện Minh mở mắt, nhíu mày nói: “Mi dẫn ta tới nơi này làm cái gì? Rốt cuộc mi đang nghĩ gì hả?”
Ngón tay thon dài của Thẩm Trường Trạch vuốt ve cằm hắn, con ngươi đảo qua mỗi tấc làn da trên mặt hắn, sau đó, tay y xé mạnh áo Thiện Minh một cái, vạch tìm quần áo hắn. Y cúi người xuống, liếm cằm Thiện Minh, nói giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm tình với ông.”
Hai người đeo kính bảo vệ mắt đã được chuẩn bị tốt, nhảy từ ghế lô ra ngoài.
Thính phòng vang lên tiếng súng nhưng không chính xác, hai người trốn sau lưng ghế dựa, chạy lướt qua từng hàng ghế.
Khói súng tản ra, chỉ thấy Thẩm Diệu đã xông lên đài triển lãm, muốn ôm cái hòm thuỷ tinh kia đi, hòm thuỷ tinh cũng không lớn, chỉ cỡ một quả bóng rổ, nhưng nó lại gắn liền với cái bàn đỡ phủ vải nhung đỏ ở phía dưới. Cái bàn đó lúc trước đã bị Thiện Minh đổ chì vào, cực kì nặng, Thẩm Diệu miễn cưỡng nâng lên được thì cũng không có khả năng khiêng nó đi.
Ngay khi Thẩm Diệu móc súng lục ra muốn bắn vỡ khoá kim loại của hòm thuỷ tinh, hắn cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió, có người nhanh chóng đánh tới chỗ hắn, Thẩm Diệu tránh sang một bên, Triệu Thanh Linh lấy mã tấu ra bổ tới hắn.
Thẩm Diệu và Thẩm Trường Trạch quả thật không mang vũ khí, họ vừa đến Tunisia hôm nay, không có thời gian chuẩn bị, hơn nữa, bọn họ cũng không dự đoán được sẽ lọt vào mai phục.
Thiện Minh lấy lưng ghế dựa làm giá đỡ, giơ súng ngắm lên, xuyên qua đám khói nhắm ngay vào Thẩm Diệu đang đấu với Triệu Thanh Linh.
Hắn đang ngắm chuẩn kính thì rõ ràng nhìn thấy Thẩm Trường Trạch đang đứng trên đài muốn phá cái hòm thuỷ tinh kia. Hắn cắn chặt răng, không muốn suy nghĩ vì sao Thẩm Trường Trạch lại ở trong này, cùng với vì sao giữa y và Thẩm Diệu nhìn qua đã không hề còn mâu thuẫn, bây giờ hắn chỉ nghĩ mau chóng xử lý Thẩm Diệu.
Thiện Minh nhắm ngay thân thể không ngừng chớp nhoáng của Thẩm Diệu, muốn không làm bị thương Triệu Thanh Linh mà vẫn bắn trúng Thẩm Diệu, thật sự là một nhiệm vụ bắn tỉa khó khăn.
Hắn tìm kiếm quy luật di động của Thẩm Diệu, dấu thập của kính ngắm chậm rãi đuổi kịp thân thể Thẩm Diệu. Trong nháy mắt khi hắn nổ súng, hắn cũng nhìn trong kính ngắm thấy được Thẩm Trường Trạch đứng cách Thẩm Diệu không xa. Thẩm Trường Trạch vừa vặn quay đầu, nhìn về phía hắn bên này, hiện lên trong kính ngắm là gương mặt hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, được phóng đại rất nhiều lần, bao gồm cả nét kinh ngạc đọng lại trên đó. Vì thế trong khoảnh khắc toé lửa đó, trái tim Thiện Minh run lên, tay cũng run lên theo, một phát súng này trực tiếp bắn thủng bả vai Thẩm Diệu.
Bởi vì hắn sử dụng đạn xuyên thép loại nhỏ, mà bây giờ Thẩm Diệu còn không biến thân, chắc chắn lần này viên đạn gây cho Thẩm Diệu hậu quả là gần như cả cánh tay của hắn tạm thời bị phế đi.
Thiện Minh đối với việc mình có thể bắn trúng hay không cũng không yên tâm, cho đến khi hắn chú ý tới sự mê mang và do dự trong mắt Thẩm Diệu khi đối mặt với Triệu Thanh Linh, thậm chí còn không biến thân, hắn đã biết kẻ này phân tâm, hắn nhất định có cơ hội, không nghĩ tới, chính hắn lại cũng không hề bình tĩnh.
Thẩm Diệu nhanh chóng biến thân, miệng vết thương trên bả vai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Sau lưng Triệu Thanh Linh cũng đột nhiên mọc ra cặp cánh, chị ném mũ và kính xuống, lần đầu tiên mặt đối mặt với Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu khiếp sợ nhìn chị, miệng mở to, lại nói không nên lời.
Mà lúc này, Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch chỉ đứng cách nhau khoảng mười mét, nhìn thẳng vào nhau.
Trong mắt Thiện Minh có sự tha thiết, cũng đầy lo lắng, mà Thẩm Trường Trạch thì chỉ kinh ngạc vài giây ngắn ngủi, rồi vẻ mặt nhanh chóng lạnh lùng, trong mắt là băng giá không thể hoà tan.
Thiện Minh mím môi, cầm súng chạy tới đài triển lãm.
“Thanh Linh !” Hắn nghe được Thẩm Diệu gọi to một tiếng.
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng liếc nhìn Thiện Minh, nhắc cái hòm thuỷ tinh đã rời khỏi bàn ra, chạy tới cửa thoát hiểm.
“Trường Trạch !” Thiện Minh hô một tiếng, chạy đuổi theo.
Phía sau cửa thoát hiểm là một cái hành lang thật dài, ánh sáng mờ tối, hắn chỉ nhìn thấy Thẩm Trường Trạch mang cái hòm chạy đi, tốc độ rất nhanh, hắn chỉ có thể kiên trì theo phía sau.
Chẳng lẽ y cũng muốn có sừng hải long? Dùng để làm gì? Y đã hoàn toàn thuận theo cha đẻ của mình rồi sao?
Dấu chấm hỏi liên tiếp dâng lên trong lòng Thiện Minh, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Trường Trạch lại càng làm đáy lòng hắn run lên sợ hãi.
Sau khi hắn lao ra khỏi cửa, Thẩm Trường Trạch đã không thấy đâu nữa, hắn đi khắp nơi trong quảng trường tìm kiếm, sao y lại chạy trốn nhanh như vậy được.
Đột nhiên, hắn có cảm giác mình bị người theo dõi, hắn vừa ngẩng đầu, người trên đỉnh đầu đã nhảy từ lầu hai xuống dưới, Thiện Minh không chút suy nghĩ rút mã tấu ra chém tới, kết quả tay hắn lại bị bắt được giữa không trung, cổ tay truyền đến một trận đau nhức, mã tấu trong tay hắn cạch một tiếng rơi xuống đất.
Thẩm Trường Trạch ném hòm thuỷ tinh xuống đất, vung một bàn tay lên, siết cổ Thiện Minh, y lạnh lùng nói: “Ông tới đây làm gì?”
Thiện Minh nhìn chằm chằm y, “Ta đến mang mi trở về.”
“Mang tôi trở về?” Biểu cảm của Thẩm Trường Trạch vô cùng châm chọc, y híp mắt, dựa sát vào mặt Thiện Minh, lạnh giọng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, là ông ở sau lưng tôi cho tôi một phát súng, tự tay ném tôi đi, bây giờ ông lại muốn dẫn tôi trở về?”
Bàn tay Thẩm Trường Trạch bóp cổ hắn không tự giác siết chặt, mặt Thiện Minh lập tức tái đi, không khí trong cổ họng nhanh chóng bị đẩy ra hết, hắn không thể phát ra âm thanh nào.
Hắn bắt được tay Thẩm Trường Trạch, cố gắng gỡ một ngón tay của y ra, “Trường Trạch……”
Hai mắt Thẩm Trường Trạch đỏ bừng, trong đôi ngươi là vẻ phẫn hận cùng điên cuồng, “Ông có tư cách gì mang tôi trở về? Tôi như con chó cố gắng lấy lòng ông, tôi giao cả phía sau lưng mình cho ông, ông thì sao? Ông làm cái gì? Tôi chỉ hận không thể bóp chết ông!”
Thiện Minh buông lỏng tay ra, hắn muốn nhìn xem liệu Thẩm Trường Trạch có thật sự bóp chết hắn không.
Ngay sau đó, Thẩm Trường Trạch ném hắn xuống đất. Thiện Minh vừa ho khan vừa đứng lên khỏi mặt đất, “Trường Trạch, chúng ta có thể trở về rồi nói tiếp không…… Thời gian có hạn, mi hãy theo ta đi đã.”
Thẩm Trường Trạch trả lời bằng việc nâng mũi chân lên, đá vào sau gáy hắn, trước mắt Thiện Minh tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi Thiện Minh tỉnh lại, cảm giác mình đang ở trên một chiếc xe lắc lư dập dềnh, tay chân hắn đều bị trói lại, không thể động đậy.
Mình tới cứu người không thành công, ngược lại còn bị bắt cóc? Thiện Minh mắng thầm một câu, muốn mở miệng nói chuyện, mới phát hiện miệng cũng bị bịt rồi. Sau xe rất hẹp, hắn căn bản không có không gian hoạt động, nếu không cẩn thận ngã khỏi chỗ ngồi, bị kẹp giữa đống ghế dựa chắc chắn sẽ càng khó chịu. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, Thẩm Trường Trạch đang lái xe, trong xe chỉ có hai người họ, Thiện Minh quyết định tiếp tục giả hôn mê, xem y muốn mang mình đi đâu.
Cùng lúc, hắn thấy đau đầu vì mối quan hệ rối rắm của mình và Thẩm Trường Trạch, về phương diện khác, hắn cũng lo lắng Triệu Thanh Linh vẫn đang ở lại sở đấu giá sẽ đối mặt với Thẩm Diệu như thế nào. Thẩm Diệu có cầm thú mấy thì ít nhất hẳn cũng sẽ không giết vợ của mình, còn bọn Đường Đinh Chi đã đến chưa? Bây giờ thế cục như thế nào, hắn vẫn không nắm được chút thông tin nào cả.
Hắn nhắm mắt lại, muốn lấy thanh đao mỏng trong tay áo ra, kết quả phát hiện lưỡi đao đã sớm không còn, Thẩm Trường Trạch quá hiểu hắn rồi.
Hơn một giờ sau, xe dừng lại, Thẩm Trường Trạch một tay ôm hòm thủy tinh, một tay vác theo Thiện Minh, đi vào thang máy ở khu đỗ xe ngầm.
Thiện Minh lặng lẽ mở to mắt, nhìn xung quanh, phụ cận có chút hoang vắng, người cũng rất ít, đây là nơi nào?
Rất nhanh, thang máy đi tới tầng tám, cửa thang máy mở ra, Thiện Minh nhìn hành lang thật dài và hàng loạt cánh cửa, đã biết nơi này là khách sạn.
Thẩm Trường Trạch mở cửa phòng ra, ném Thiện Minh lên trên giường, sau đó ôm cái hòm thủy tinh kia đặt lên trên bàn, nghiên cứu xem phải mở ra như thế nào.
Cái hòm thuỷ tinh dùng để triển lãm là một khối lập phương bằng thuỷ tinh chống đạn dày 5cm lớn cỡ quả bóng rổ, khi đúc, ngoài mặt đỉnh ra thì là một khối đồng nhất, không có khe hở, dùng vân tay để mở ra, bởi vì quá dầy nên muốn dùng lực mạnh phá hỏng phải có công cụ, chỉ dựa vào súng là không được.
Khi Thẩm Trường Trạch phát hiện tạm thời không thể mở hòm thuỷ tinh ra thì liền buông tha, y đưa mắt nhìn về phía Thiện Minh. Y đứng lên, đi từng bước một tới chỗ Thiện Minh.
Thiện Minh có thể cảm giác được một bên nệm lún xuống, ngay sau đó Thẩm Trường Trạch túm lấy áo hắn, “Ông còn định giả vờ tới khi nào nữa?”
Thiện Minh mở mắt, nhíu mày nói: “Mi dẫn ta tới nơi này làm cái gì? Rốt cuộc mi đang nghĩ gì hả?”
Ngón tay thon dài của Thẩm Trường Trạch vuốt ve cằm hắn, con ngươi đảo qua mỗi tấc làn da trên mặt hắn, sau đó, tay y xé mạnh áo Thiện Minh một cái, vạch tìm quần áo hắn. Y cúi người xuống, liếm cằm Thiện Minh, nói giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm tình với ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất