Cha Nuôi

Chương 58: Chương 58

Trước Sau
CHƯƠNG 58

“Cloud Top” của ngày hôm này và của mười bốn năm trước khi hắn đến đã trở nên hoàn toàn khác biệt. Trò chơi đẫm máu của những kẻ có tiền đã mang trên mình đầy đủ đồng bộ các loại màu sắc giống như xung đột võ trang không ngừng ở biên giới Tây Sahara (ta chém chỗ này, chả hiểu ý nó là gì!) Tại nơi cuộc sống của nhân dân đầy quẫn bách lại sừng sững hai khách sạn xa hoa, những thứ có thể hưởng thụ ở trong này so với châu Âu cũng không hề kém.

Người chủ trì của “Cloud Top” đã đồng thời hối lộ cho chính phủ Morocco và phái độc lập của Tây Sahara, cũng giúp họ giật dây công ti vũ khí nổi tiếng thế giới, lấy việc đó để đổi lấy vị trí trung lập vĩnh viễn ở đây, không bị bất cứ bên nào gây hỗn loạn.

Sân bay trên tầng cao nhất của khách sạn gần như hai bốn giờ đều không nhàn rỗi, máy bay trực thăng lên xuống liên tục, đưa những kẻ giàu có lại có ham mê biến thái tới. Thân phận của các vị khách có chính khách của các quốc gia, thương gia giàu có, các ngôi sao giới văn thể vân vân. Bối cảnh thật sự của những người này thường đều rất kinh người, có vài người không muốn lộ diện thì sẽ đeo mặt nạ hoặc được người chủ trì cung cấp ghế khách quý. Tại nơi rung chuyển hỗn loạn này, việc thiếu đi sự giám thị làm cho rất nhiều thứ không thể tồn tại trong xã hội bình thường phát sinh điên cuồng. Nơi này nghiễm nhiên đã phát triển thành một sản nghiệp hưng thịnh, hơn nữa lượng khách còn không ngừng gia tăng.

Quán rượu có hai nóc nhà cao ngất đứng hai bên khách sạn, mang theo một chút buồn cười. Quán rượu này Thiện Minh ngược lại có ấn tượng khắc sâu, nó là khu dân cư của “Cloud Top”.

Thật không biết là ai mà lại đặt cho cái sàn đấu thú chôn sâu trong bóng tối và máu tanh, không thể nhìn thấy ánh sáng này cái tên lãng mạn không hợp lý chút nào như vậy.

Người chủ trì vì muốn giữ nguyên sự đặc sắc ban đầu của “Cloud Top”, sau khi sửa chữa thì vẫn bảo tồn đầy đủ quán rượu có diện tích không lớn này.

Thiện Minh đầu tiên bị trói gô, an trí trong khách sạn, xem ra khách sạn này cũng là sản nghiệp của Narciss.

Tuy rằng không hiểu sâu về người này, nhưng thông qua đối thoại Thiện Minh cũng đại khái có thể đoán được, hắn chính là một vị “chủ tịch” của Cloud Top, thông qua các loại con đường mà thu nạp đấu sĩ lợi hại, để bọn họ đi chiến đấu, đứng giữa giành món lãi kếch sù. Nói trắng ra thì chẳng khác gì đấu gà, đấu chó, tuy rằng mặt ngoài chúng gọi tổ chức hoạt động này là “Câu lạc bộ”.

Thiện Minh không biết Cloud Top có bao nhiêu chủ tịch như vậy, nhưng Narciss có thể ở đây mà xây dựng một khách sạn, rõ ràng là một vị chủ tịch có sức nặng, mà mình thì chính là thú đấu được coi trọng.

Thiện Minh cảm thấy ánh mắt của Narciss cũng không tệ, hắn quyết định khi hắn rời khỏi nơi này thì phải cầm súng bắn vào mắt Narciss.

Thiện Minh bị trói trên giường, bên giường có hai vệ sĩ đứng, ánh mắt cơ bản là đang theo dõi hắn, cách vài giờ còn phải đổi ca, có vẻ vô cùng phòng bị hắn. Trong phòng còn trang bị camera, Thiện Minh vừa thấy như vậy thì nghĩ thừa dịp hiện tại chạy trốn đúng là chuyện đùa, đơn giản mà ngả đầu ngủ say.

Giữa trưa ngày hôm sau, Narciss xuất hiện .

Narciss cười nói ,“Tối hôm qua ngủ ngon không?”



Thiện Minh miễn cưỡng nhìn hắn, “Ngủ mà bị trói thì có thể ngủ ngon sao?”

Narciss kéo một cái ghế tới ngồi bên giường, “Tôi đã điều tra được một ghi chép thú vị, thì ra mười bốn năm trước anh từng đã tới nơi này, hơn nữa còn thắng được một phần tiền thưởng.”

“Đúng vậy, ta đã tới.”

“Như vậy tôi cũng đỡ phải giải thích cho anh về nơi này, anh cũng có thể biết tôi hi vọng anh hợp tác với tôi như thế nào rồi chứ.”

Thiện Minh bĩu môi, “Nếu ta không lên sàn, ông sẽ dùng súng buộc ta đi lên sao?”

Narciss cười mà không nói.

“Để ta đi đấu, không thành vấn đề, nhưng ta không cần thuốc của ông.”

Narciss nhíu mày, “Đến chuyện thuốc anh cũng biết?”

Thiện Minh lạnh lùng nhìn hắn, “Thì sao, các người sợ có người biết sao?”

Narciss lộ ra nụ cười lịch thiệp, “Đương nhiên không, trên thực tế, chúng tôi đã nâng cấp loại thuốc kia, hiệu quả so với trước lợi hại hơn rất nhiều, có lẽ mười bốn năm trước anh có thể sống mà ra khỏi đây, nhưng hiện tại thì không nhất định, cho nên anh thật sự đã nghĩ kĩ chứ?”

Thiện Minh lạnh giọng nói: “Ta không cần thuốc.”

Narciss nhún vai, “Không thành vấn đề, chỉ là tôi không hi vọng anh chết, anh là chiến sĩ vĩ đại hiếm có, hơn nữa tôi tin anh không liên tục kiên trì được bao lâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ chủ động muốn dùng. Đó là thứ tốt, giúp cho tâm tình của anh khi chiến đấu vô cùng khoái trá.”

Thiện Minh hung ác trừng hắn, “Đừng nhiều lời, nếu ông muốn sắp xếp ta ra sân, lúc nào cũng có thể.”



Narciss cao hứng nói, “Tôi rất tán thưởng dũng khí của anh. Trên thực tế là gần đây các chiến sĩ tôi có luôn bại bởi các đối thủ cạnh tranh của tôi, điều này làm cho tôi thực buồn rầu, hi vọng anh có thể mang đến cho tôi cơ hội xoay chuyển.” Narciss nghĩ một lúc, bổ sung: “Anh Thiện, anh là người thông minh, xin đừng nghĩ rằng sau khi tay chân mình được tự do thì sẽ có thể làm vài chuyện khác người. Khi anh ở trên lôi đài sẽ có một tay bắn tỉa và ba tay súng máy nhìn chằm chằm anh, trừ phi anh mình đồng da sắt, nếu không chắc chắn anh không thể rời khỏi nơi này.”

Ánh mắt như chim ưng của Thiện Minh gắt gao nhìn chằm chằm Narciss, “Đưa ta đi.”

Dưới sự áp giải của vệ sĩ, Thiện Minh đi thang máy trong khách sạn lên mặt đất, sau đó đi vào quán rượu kia.

Vừa vào cửa, một mùi rượu Rum xông vào mũi, trang trí cổ xưa, sắc thái nguyên gốc, trên vách tường treo ảnh chụp của ngôi sao người Mĩ thập niên bảy mươi tám mươi, hết thảy hết thảy đều quen thuộc như vậy làm Thiện Minh lập tức nhớ lại mười bốn năm trước.

Năm ấy, hắn và Al, Houshar vì kiếm tiền và tìm người, vô tri không sợ bước vào sàn đấu tăm tối này.

Bọn họ vẫn đang chìm trong đau xót vì mất đi Lâm Cường và nhiều chiến hữu từng kề vai chiến đấu như vậy, muốn dùng bạo lực để phát tiết những bi phẫn trong lòng, cho nên không chút do dự báo danh, lỗ mãng lên đài.

Ngay từ đầu gặp hai ba kẻ dễ dàng đối phó, sau hôm đó nhà cái đã coi trọng bọn họ, sắp xếp tiêm cho họ thuốc kích thích thú đấu.

Thời điểm đó Houshar đúng lúc có sức mạnh cường thịnh nhất, sức chiến đấu kinh người, không bị thương quá nhiều đã xuống khỏi lôi đài, nhưng tình trạng của hắn và Al thì thật không xong.

Đối thủ của hắn khinh thường tuổi hắn, khi hắn bị đánh cho máu me đầy mặt, đơn giản quỳ rạp xuống đất giả chết, cuối cùng hắn tìm đúng cơ hội, chặt gãy xương sống đối phương. Nhưng Al thì không may mắn như vậy, hắn đụng phải một cầm thú thật sự. Người kia nhìn qua đã hoàn toàn không có tình cảm và ý thức của con người nữa, chỉ là một cỗ máy chiến đấu, lên lôi đài liền giống như một chiếc xe tăng, xông bừa đánh bậy, sức mạnh vô cùng, khát máu, thậm chí có thể nói là thèm máu. Tất cả mọi người biết, cầm thú này muốn giết Al, đầu hàng là vô dụng.

Thiện Minh vừa mới mất đi dưỡng phụ của mình, cho dù như thế nào cũng không thể chấp nhận việc lại mất Al. Hắn nhìn Al bị đánh đến không đứng vững, xúc động muốn nhảy lên lôi đài, nhưng Houshar ngăn cản hắn, kỳ thật bọn họ cũng đều biết, nếu phá hỏng quy củ nơi này thì cả ba người bọn họ đều không đi được .

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy Al như vậy. Al có tiếng cười sang sảng, đôi mắt xanh tươi đẹp, người nào không biết mà nhìn thấy hắn còn cho rằng hắn là quý công tử tao nhã. Nhưng Thiện Minh biết hắn là nô lệ bé nhỏ của đồng tiền, còn luôn lấy việc trêu đùa em trai duy nhất này của hắn làm thú vui. Một Al như vậy, cuối cùng cũng giống như con thú nhỏ bị buộc đến tuyệt cảnh, vết thương chồng chất, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ, liều lĩnh muốn đồng quy vu tận với đối phương, cuối cùng phát cuồng từng ngụm từng ngụm cắn chết người kia.

Chiến đấu thảm thiết như vậy, đến nay khi Thiện Minh nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi. Khi hắn bước vào quán rượu quen thuộc này, cảm giác sợ hãi và bất lực năm đó khi đứng dưới cách xa lôi đài hai mét, trơ mắt nhìn Al cả người đầy máu lập tức nảy lên trong lòng. Thời điểm đó, sau lưng hắn là đầy những người xem đang cảm xúc cao vút, không ai đồng tình với một sinh mệnh chỉ có mười tám tuổi đang dùng phương thức dị thường tàn khốc mà trải qua khiêu chiến. Trái lại, bọn họ hoan hô, bọn họ phấn khởi, bọn họ muốn nhìn thấy Al bị cầm thú kia xé thành mảnh nhỏ!

Cho nên Thiện Minh ghê tởm nơi này, hắn hận nơi này, nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn còn bị bắt đặt chân tới nơi này!

Cửa tầng hầm được mở ra, âm thanh hò hét rung trời và hơi nóng tràn ngập máu tanh đập vào người hắn, hắn thề trong lòng, hắn muốn bắt Narciss và Roddy phải trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau