Chầm Chậm Yêu

Chương 11: Chiều chủ nhật với khun kittipong

Trước
Phốp! Bốp! Bộp!!

"Ây Khao!! Mày!!"

"Mười hai với tám!"

Tiếng hét điểm của P Aoi vang vọng trong khu vực sân cầu lông. Sân cầu lông của tòa án này là một khu vực riêng biệt tách biệt với Tòa án cấp cao.

Pat ngồi trên chiếc ghế dài cạnh tường. Cong đầu gối để buộc dây giày trước khi giơ mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Anh ra khỏi nhà mặc một chiếc áo thun thể thao, quần đùi và vừa đến nơi cách đây khoảng năm phút, trễ so với giờ hẹn hai giờ chiều một chút. Tuy nhiên, trước khi anh có thể vào sân Pat bắt đầu cảm thấy nóng bởi vì thời tiết hôm nay khá oi bức.

Mọi người bắt đầu đánh một lúc trước. Bây giờ, cặp chơi một bên là P'Ying và P' Khaopod,một bên là P'Prem và P' Ping của team Marcom cũng đến tham gia cùng. Những người ngồi xung quanh lúc này là P' Pum, P' Man, P Arm, P Pang, P Aoi, P' Manao và tất nhiên là có cả khun Jeng đang ngồi đầu bên kia của băng ghế đang cầm chai nước uống.

Hôm nay, người sếp trẻ đến trong một bộ dạng rất lạ với bộ đồ thể thao, áo sơ mi pôlô màu đen với viền cổ áo và viền tay áo bằng một đường sọc màu be kết hợp với quần màu kem và giày thể thao. Pat vẫn chưa đi qua và chào hỏi. Nhưng xin phép được bối rối từ mười ba mét tại đây. Để xem tại sao khun Jeng lại bắt Pat chơi cầu lông.

"Ao, nong Pat tới rồi hả?"

"Xin chào, P'Arm" Pat giơ tay bày tỏ sự kính trọng với tiền bối. Sau khi lúng túng hòa giải về những chuyện đã xảy ra chúng tôi đã bắt đầu chào hỏi như trước đây, ngay cả khi chưa nói về bất cứ điều gì xa hơn việc chào hỏi.

P'Pum đang khởi động, lắc vai qua lại khi bước vào chào Pat và mời Pat đánh vòng tiếp theo bằng cách mời Pat ở cùng đội với mình. Phi Arm, phi Man thì đang hét vào mặt nhau trên sân cầu lông những người khác có vẻ quá quen với điều đó. Phi Pum chỉ quay qua nhìn một chút trước khi quay lại nói chuyện với Pat. Pat gật đầu cùng với nụ cười nhẹ, đây cũng là một bầu không khí kỳ lạ đối với anh ấy bởi vì anh ấy chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động nào ngoài giờ làm việc với nhóm người này.

Nó có vẻ là ok. Chỉ là.... sẽ tốt hơn nếu Pat có những người bạn Pat đi cùng.

Anh ấy lo lắng nghĩ khi bắt đầu màn khởi động, nghiêng cổ sang trái và phải, trước khi duỗi thẳng tay và tìm kiếm một thành viên khác đã hứa sẽ đến, và lẽ ra thật sự đã đến rồi. Nếu không Pat sẽ rất cô đơn bởi vì hôm nay phi Nan bận công việc gia đình nên không thể đến chơi cùng được.

Nhưng bỗng nhiên thấy nghi ngờ Pat mỉm cười khi ánh mắt đang nhìn ngó xung quanh bỗng vấp phải một người đàn ông cao mảnh khảnh trong chiếc áo polo màu xanh đậm đang loạng choạng tiến về phía trước. Vừa qua khung cửa trên lầu. Cho đến lúc đối phương bước xuống cầu thang để tiến vào sân anh vẫy tay và cất tiếng gọi.

"Nong To! Đường này!"

"Phi Pat!"

Phi Pat đúng vậy, bởi vì Pat lần đầu tiên trở thành phi của một người khác trong bộ phận kể từ khi ở đây được ba tháng, Pat rất hào hứng. Và đây là nong To. Một thành viên mới của team vừa gia nhập vào thứ Tư tuần trước.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Kanaphot Kritsathorn, vị trí Trợ lý cá nhân báo cáo cho Quản lý ạ."

Một nụ cười rộng xuất hiện trên khuôn mặt của nong To. Đi kèm với tóc mái dài màu nâu được cột gọn đung đưa khi đối phương trực tiếp chạy xuống cầu thang chạy đến đặt đồ lên băng ghế bên cạnh Pat. Thấy nong ăn mặc thế này nhìn khác hẳn người vừa gặp trong ba ngày qua mặc áo sơ mi và quần tây, tóc bị bết đi khá nhiều.

Đây là vẻ ngoài dành cho những người đến chơi thể thao bình thường. Bởi vì giống như bản thân Pat anh ấy không tạo dáng cho bất cứ thứ gì. Nhưng với một phần tóc mái dài gây khó chịu cho mắt hôm nay Pat có mang theo dây chun buộc tóc. Pat quay người lấy từ trong túi vải ra, Pat có hai sợi một sợi dành cho nong To dành khi cần. Pat dùng miệng giữ một sơi dây thun trong khi đưa tay lên và gom tóc mái lại thành một túm nhỏ.

"Cảm ơn ạ, phi Pat đã vào sân đánh chưa." To vừa buộc dây giày vừa hỏi trên băng ghế Pat lắc đầu trước khi một tay tóm lấy tóc, tay kia nhặt sợi dây thun cầm lên và buộc lại.

"Vẫn chưa vừa tới trước To không lâu. Rồi Pang có tới được không?"

"Không tới được ạ, Pang có lịch đi ăn với nhà ạ"

Pang cũng là một thành viên mới của team với chức danh Junior Officer, một phụ nữ trẻ bằng tuổi Pat. Có sáu tháng kinh nghiệm làm việc từ một cơ quan. Bề ngoài tươi cười, nhưng cũng im lặng. Khoác trên mình bộ trang phục tông màu pastel với không ít item màu tím nhạt từ cặp đựng hồ sơ, hộp đựng bút chì, hộp đựng điện thoại cho đến hộp đựng thẻ nhân viên. Gây ấn tượng mạnh đến nỗi Pat thầm thắc mắc nếu hôm nay Pang đến đánh cầu lông. Trang phục thể thao sẽ có tông màu như thế nào?

"15 với 11, team chế Ying và Khaopod chiến thắng." Giọng nói công bố điểm số từ P'Aoi, theo sau là tiếng reo hò sung sướng của đội chiến thắng. Và tất nhiên khi đám đông cổ vũ và các cầu thủ tan rã, tất cả đều tiến đến chào những người mới đến. Được dẫn dắt bởi giọng nói the thé của P'Manao.

"Oh, Nong Pat, Nong To, đến rồi đó hả? Thế nào rồi có nóng không, đến bằng cách nào thế?"

Bí mật tiêu chuẩn kép không nhẹ chút nào.

Pat đã gửi một nụ cười và giơ tay để bày tỏ sự tôn trọng. Trước khi chào những người khác bao gồm cả P'Ying, người đang cười khẩy giơ tay chào lại Pat nhưng vẫn đủ để nhận ra trong lòng phi Ying vẫn đang khó chịu với Pat. Trước khi Pat đi qua bên kia và quay sang nói chuyện với P' Man. Trong khi có một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu... Mặc dù biết mình không nên giữ nó trong đầu để khiến bản thân cảm thấy tồi tệ vì nó sai sự thật.

Một câu nói đến từ đánh giá của Pat. Được viết bởi một người mà bạn biết là ai.

Person C: Phải biết cư xử với người lớn. Và biết quan tâm đến các thành viên trong nhóm nhiều hơn.

Pat nắm chặt cây vợt cầu lông.

Khi cố gắng bình tĩnh lại thuyết phục bản thân về sự thật rằng khi khun Jeng nói review Pat. Bên kia thậm chí không nêu vấn đề này để nói hay chỉ trích bất cứ điều gì, vì vậy Pat sẽ coi đó là ý tưởng riêng của người bình luận. Mà Pat sẽ không để nó làm tổn thương Pat. Nếu viết chuyện thật thì sẽ chấp nhận, nhưng Pat biết rất rõ là bình thường Pat đã biết cư xử và chu đáo rồi đấy... Uầy, nhưng nghĩ lại vẫn thấy nóng ruột, Pat là con người, Pat cũng có cảm xúc,Pat cũng có thể tức giận.

"Xin chào khun Jeng."

"Vâng" tức giận đến mức vô tình nhíu mày khi bước tới chào hỏi ông chủ trẻ. Người đàn ông chào Pat trước khi quay sang nong To người đang đi theo Pat.

"Nào tới đây, cặp tiếp theo là ai vậy?" Giọng P'Aoi hét lên và vỗ tay ầm ĩ, Pat quay lại tìm phi Pum, như hai người đã hứa với nhau. Trước khi nhìn thấy phi ấy đã có một nhóm với ai đó và hét lên bảo Pat đánh trước đi.

"Pat và nong To.," Pat sau đó quay lại và nói với P'Aoi. Giơ cánh tay bên cầm vợt cầu lông, bên còn lại bám vào cánh tay của nong To. Nhưng thay vì bên kia trả lời nhiệt tình như Pat. To quay lại đối mặt, Pat suýt chút bật cười với vẻ mặt sợ hãi của To.

"Hới phi Pat, To đánh không giỏi."

"Không sao đâu chung một team đi là đánh đôi." Nói xong Pat bật cười trước vẻ mặt bất ngờ thay đổi trở nên nhẹ nhõm. Đi kèm với một nụ cười rộng đến nỗi híp cả mắt lại.

"Ôi vậy thì đi"

"Còn cặp kia là ai? Arm mày chung đội với ai?" phi Aoi cất tiếng hỏi phi Arm người vừa bước vào giữa sân. Nhưng chưa kịp để Arm đi tìm một thành viên cho đội, chủ nhân của sự khó chịu người đang đứng trong phạm vi câu hỏi và vẫn chưa thể kết nhóm với bất kỳ ai, nói với giọng điệu như khi anh ấy nói: "Hãy gửi cho tôi trước năm giờ hôm nay."

"Khun Arm chung đội với tôi nhé?"

Kể từ khi Khun Jeng ra mắt với một hình ảnh mới vào đầu tuần, đã năm ngày trôi qua và không ai có thể thích nghi tốt. Pat chỉ thấy có nhiều người trong bộ phận bắt đầu xu nịnh khun Jeng một cách bạo dạn và đáng sợ. Vài ngày trước khi phi Aoi đến phục vụ trà khi Khun Jeng đang nói chuyện với Pat và suýt chút nữa làm đổ khay khi ông chủ trẻ mỉm cười cảm ơn cho đến khi bước ra ngoài khuôn mặt của chế vẫn như vừa thức dậy.

Trong khi điều mà Pat dám làm hăng hái nhất với The New khun Jeng (thậm chí là phi Nan khi nghe kể mắt của phi Nan mở to một cách đầy ngạc nhiên) là gõ một tin nhắn để nói rằng 'Đánh cầu lông được không ạ?' Vì Pat sợ khun Jeng mất mặt khi không có ai chơi golf cùng, chỉ thế thôi, chỉ thật sự như vậy.

Và vì lý do đó khi Khun Jeng mời phi Arm đánh cầu lông như thế này, Pat chỉ biết quay đi không muốn biết thêm bất cứ sự khó xử nào. Anh ôm cánh tay của nong To và ngay lập tức kéo em trai đứng ở phía bên kia.

"Uh, oke. Cặp tiếp theo, Nong Pat, Nong To với khun Jeng và Arm nhé."

Prikkkkkkkkkkkkkk!

Tiếng còi báo hiệu bắt đầu ván đấu mười lăm điểm được thiết lập với những luật rất bất quy tắc.

Vì nong To chơi kéo búa bao thắng phi Arm nên họ phát cầu trước, Pat đang ở tư thế giao bóng trái tay, phi Arm đứng song song với Pat trông cứng đơ một cách kỳ lạ. Đội của phi Arm chỉ cần nhìn vào thư thế đứng có thể biết rằng có thể đánh hay không chắc luôn. Chừng này thì Pat không cần phải sợ rồi.

Bởi vì Pat đánh cầu lông rất giỏi. Giỏi thật sự. Cược cả khuôn mặt là bản thân đánh giỏi.

Pốp!!

Và thời gian chơi thể thao Pat luôn thích chiến thắng. Cho dù trong khi chơi bóng rổ ở câu lạc bộ của trường đại học. Khi còn là tiền đạo chơi Chaturamit. Hoặc thậm chí đã từng chạy đua với một con thỏ cụt một chân ở trường tiểu học bị ngã sấp mặt đến nứt miệng.

Pốp! Pốp! Bốp! Trong pha phản công đầu tiên Pat vô tình đánh một mình, anh nhanh chóng chạy sang trái và phải. Vươn tay ra để đỡ ngay cả khi ở gần lưới nhưng nhận được một đường bóng dài. Pat cũng không bỏ lỡ một pha chạy lùi để bật ngược trở lại họ đánh một lúc cho đến khi mồ hôi bắt đầu vã ra.

Pốp!

"Một không!" Điểm đầu tiên được tính khi phi Arm bỏ lỡ. Sau khi phát bóng hai bên có khoảng cách nhưng khi đánh trả, Pat cố tình phát nhẹ. Thế là quả cầu rơi xuống trước khi cả P ​​Arm và khun Jeng chạy đến đón.

Pat cười thật tươi khi nhận bóng khun Jeng đã dùng đầu vợt hất quả cầu từ dưới đất đánh và đưa anh giao bóng. Một bàn tay giơ lên để bắt bóng. Trước khi nhìn trái, nhìn phải và cau mày khi không thể tìm thấy đồng đội của mình trên sân.

"To tới đây đi, tới đánh cùng nhau." Anh vẫy tay gọi nong To không biết từ lúc nào đã ngồi xổm ở trong góc sân hai chân duỗi thẳng. Đi tới tìm rồi ngồi xuống cùng, nhìn vẻ mặt lo lắng của đứa em mà lắc đầu.

"Ôi To đánh không giỏi đâu phi Pat."

"Hổ, không thấy cần phải giỏi gì cả. Đây chỉ là đánh chơi với nhau mà thôi." Vẻ mặt của To càng trở nên sợ hãi khi nghe điều đó.

Chơi cho vui...Nhưng vừa rồi P'Pat không phải chơi cho vui đâu.....

Cuối cùng Pat chỉ có thể kéo To và quay lại sân. Anh kéo đứa trẻ vào sân kèm theo nụ cười động viên. To nở nụ cười đáp lại. Và Pat chỉ có thể tự nhủ rằng đây chỉ là đánh chơi không có gì nghiêm túc.

Phù...

"Nong!!...nong To"

Nhưng đó là về khát khao chiến thắng. Khi đã vào trận thì thật sự không thể thoát ra.

Anh vừa kịp điều chỉnh sau khi nói chuyện cùng nong To, thì người vừa quay trở lại sân đã tiến lên phát cầu và đánh về phía bên kia. Nhưng thay vì bay sang phần sân bên kia thì quả cầu vướng vào lưới và rơi xuống phần sân của họ.

Pat cảm thấy hơi tội lỗi. Nhận ra rằng bản thân lại đang làm một thói quen xấu nữa rồi, trong khi vẫn cau có và cười khan. Theo tiếng phi Aoi cười nắc nẻ với nong To trước khi Pat kịp chuyền cầu cho phi Arm phát cầu. Và trận đấu tiếp tục bắt đầu.

Là vòng thứ ba Pat đã phải tự nhủ rằng đây chỉ là là đánh chơi mà thôi, không cần phải quan trọng.

Bốp! Bốp! Bốp!

Nhưng nếu khun Jeng sẽ nghiêm túc cỡ này. Bắt đầu Olympic cùng nhau luôn cũng đươc Pat sẵn sàng!

"Tám so với tám! Khun Jeng phát cầu."

Pat túm lấy cổ áo cậu phẩy tới phẩy lui để xua đi hơi nóng, toàn thân đã bắt đầu đổ mồ hôi. đi bộ trở lại chỗ đứng. Đưa mu bàn tay lên khẽ lau mồ hôi trên thái dương, anh bắt đầu thở dốc, ánh mắt nhìn về phía khác và thắc mắc.

Phi Arm đánh không nhiều vì anh ấy không hoạt động nhiều. Nhưng khun Jeng ở tuổi hơn phi Arm sáu bảy tuổi, anh ấy có cảm thấy mệt mỏi sau khi chạy như thế này sao? Có xương nào kêu răng rắc khi anh ấy di chuyển nhanh rồi đến lấy cầu từ Pat sau mỗi vòng như thế này.

Bốp!

Cú giao cầu tiếp theo của khun Jeng bay lên cao. Pat trở lại đường cũ khi nó bật trở lại, lần này Pat đánh một đường cầu dài đến P Arm đang đứng phía sau. Trước khi P Arm đánh nó trở lại phía sân bên kia. Ngay lập tức P' Manao chạy tới đón, họ chạy đến thở hổn hển một hồi đến khoảnh khắc Pat đánh cầu mà cả hai người đội bên kia không thể đỡ kịp.

"Chín tám. Điểm thuộc về Manao và Pat!"



"Wow, wow!" tiếng cổ vũ và vỗ tay vang lên từ nong To người xin ra sân đang ngồi ở rìa sau ba điểm đầu tiên. Vì vậy Pat đã gia nhập đội với P'Manao thay thế và khám phá những kỹ năng phi thường của nhau khiến trò chơi trở nên khốc liệt hơn.

Vào thời điểm đối phương vừa trả cầu lại cho Phi Manao phát cầu, Pat vừa nhắm một mắt vừa giơ tay áo lên lau mồ hôi suýt chảy cả vào mắt. Trước khi quay lại đánh quả cầu tiếp theo, khi trấn đấu điễn ra một cách kịch liệt, mọi người trở nên thích thú hơn với nó. Những người khác trước đó chạy trốn để chụp ảnh bắt đầu quay lại rìa sân cổ vũ theo.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Một lúc sau, với những pha bóng phản công làm cho cả bốn người họ chạy trái, phải, trước, sau đến kiệt sức. Trước khi nó biến thành một quả bóng thả trong khoảnh khắc Pat vô tình đánh bóng ngắn, Khun Jeng đã đánh trả lại. Pat chạy tới đỡ kịp và đánh trở về với cùng trọng lượng. Họ đứng ở cách lưới không xa, quả bóng này được đánh theo hướng thẳng. Ba giây trước khi Pat trở lại theo đường chéo và khun Jeng đã bỏ lỡ.

"Không nhẹ đâu nhé nong Pat, không nhẹ đâu. Mười so với tám rồi nhé."

Ban đầu nghĩ rằng game mười lăm điểm chơi cho vui sẽ không thỏa mãn, hóa ra bây giờ Pat nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại và mệt mỏi thực sự.

Khi về cuối trận đấu càng ngày càng hấp dẫn, Pat bắt đầu trở nên căng thẳng vì anh ấy không muốn thua cuộc, đặc biệt là khi Pat vừa mất điểm một cách đau đớn. Không thể chạy kịp để đỡ cầu từ P'Arm dẫn đến bị mất điểm, cộng với P'Aoi càng làm cho nó trở nên căng thẳng hơn. Kêu gọi cổ vũ từ các thành viên khác.

"Nào, Arm ghi điểm mười bốn với mười bốn. Hãy quyết định số phận cùng với cầu lần cuối cùng nào."

Pat giơ tay ra hiệu cho P'Aoi dừng lại uống nước. Chạy đi lấy chai nước từ băng ghế nong To đang ngồi và rót đầy miệng. Trong khi em trai vẫn vỗ tay bảo Pat hãy cố lên, anh ấy cười một chút trước khi chạy trở lại chờ đón cú phát cầu từ khun Jeng với sự nghiêm túc nhất trong cuộc sống.

Trước đây, Pat chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó. Rằng khi khun Jeng đánh cầu lông, nó sẽ khiến Pat bị căng thẳng, tương đương với việc bị đánh vì công việc. Và càng đến lúc sẽ quyết định chiến thắng, Pat không ngần ngại tập trung và đánh trả mọi cú đánh.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Không có thất bại.

Có lẽ bởi vì khi đánh cầu lông cùng P'Manao tốt hơn khi là một nhóm làm việc cùng nhau, Họ có thể hỗ trợ lẫn nhau. Sau một lúc Pat bắt đầu cảm thấy hơi bủn rủn chân tay vì mệt. Anh chậm rãi lùi lại một bước, nhìn lên quả bóng trên không trước khi giơ vợt đánh trả về phía Khun Jeng, một quả bóng mà Pat cho là rất bình thường. Không có vấn đề gì, nó không bao giờ có thể là kết thúc của trò chơi.

Prikkkkk!

"Kết thúccccc. Manao và Pat là đội chiến thắngggggg với tỉ số 15-1444444."

"Hét lên" P'Manao chạy đến chỗ Pat và nắm tay Pat lắc qua lắc lại. Anh cũng vui, dù vẫn còn hoang mang.

Đây là... thắng rồi ư...?

Pat mỉm cười hạnh phúc. Trước khi quay sang phía bên kia đang tương tác cực kỳ xa lạ với nhau. Vì sau khi P'Arm bắt tay với khun Jeng. P'Arm đang tạo dáng. Anh ta dường như định bỏ đi, nhưng anh ta vẫn ngập ngừng và cúi đầu liên tục trước khi giơ tay wai khun Jeng một lần. Cho đến khi khun Jeng người sắp bước đi đến đang ngồi, quay lại giơ tay wai lại gần như kịp thời.

Hơn một giờ đã trôi qua. Với một trận đánh cầu lông dường như giúp củng cố mối quan hệ tốt hơn một chút. Tất cả họ đều chơi ở nội dung đôi và đơn. Pat đã thi đấu với Phi Aoi trong một vòng khác và giành chiến thắng như dự đoán với khuôn mặt tràn đầy tự tin.

Trong thời gian những người khác đang chơi một cách nghiêm túc. Pat bước ra và đứng sẵn ở bên cạnh dạy nong To cách đánh cầu. Bởi vì nong vẫn từ chối sẽ tham gia game với sự sợ hãi. Pat đánh cầu cùng To một cách nhẹ nhàng, nhưng cùng với đó, Nong To quá phấn khích khiến Pat không thể dừng lại. Trước khi họ đi mua nước tại Minimart phía trên phòng tập thể dục. Trong khi trận đấu của phi Ping và phi Pum đầy tiếng cười nói ầm ĩ vì cả hai người hiếm khi đánh trúng.

Hơi lạnh từ ngăn đá phả vào khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của Pat, Pat quét mắt qua danh mục nước trái cây, đột nhiên cảm thấy thèm nước ép cà chua, nhưng lại do dự về nước ép dâu tây.

"Một, hai, ba..." trong khi nong To đi kèm với danh sách mua sắm trong điện thoại di động trên tay, thì thầm nhẹ nhàng trong khi lấy một chai nước lọc nhỏ.

Pat lấy ra một hộp nước ép cà chua, đóng tủ lại, khi quay lại nhìn To một lần nữa. Pat có cảm giác như nhìn thấy chính mình trong quá khứ... khoảng vài tháng trước anh cũng trông như thế này. Nong To trông như sắp gặp khó khăn vì nong có khuôn mặt tươi vui và tốt bụng hơn Pat rất nhiều. Cho dù được tuyển vào làm trợ lý của khun Jeng, nhưng cũng không thoát khỏi tay của các tiền bối được.

Pat hiểu trong trường hợp này, đó là một cử chỉ tử tế. Nhưng khi trở lại văn phòng nong có xu hướng trở thành nhân viên mới của chi nhánh Delivery thực sự cao. Vấn đề mà đến hôm nay Pat mới giải quyết xong. Chọn giúp chỉ khi cũng đi xuống lấy hàng order luôn chứ không phải bị xoay vòng vòng như trước.

"Nong To, mang cái này đây." Pat đưa tay đỡ lấy bốn chai nước mà To đang cầm, còn lại trên tay nong là một hộp sữa sô cô la khác. Và cố gắng dùng khuỷu tay đóng cánh cửa tủ một cách khó khăn để tiếp tục mở bên nước ngọt.

Không mất nhiều thời gian để họ thu thập tất cả đồ uống của mình, tất cả chai, lon và hộp vào những chiếc túi nhỏ mà cửa hàng cho họ tạm thời mượn, rồi đi bộ trở lại sân.

- --/---

"Nao bà đi đi"

"Hới... Không chế Aoi, Nao, Nao cổ tay mỏi rồi, chế đi đi, đừng để anh ấy đợi lâu."

"Này, tôi mệt lắm. Bà đi nói với Arm đi đi. Nó đã đánh đôi với anh ấy rồi. Chơi thêm một vòng nữa thế nào? Ui cảm ơn nhé nong To."

Phi Aoi gửi một nụ cười ngọt ngào trước khi lấy nước từ nong To cùng với P'Manao. Pat hút ngụm nước ép cà chua cuối cùng đến khi chiếc hộp trống rỗng khi anh quay trở lại băng ghế. Bây giờ ở giữa sân không có cặp nào đang đánh cả nhưng thời gian thuê sân còn khoảng nửa giờ, nhiều người đứng giữa sân nói chuyện với nhau, phi Aoi tiến đến dẫn đầu cuộc trò chuyện.

"Nong Pat đánh nữa không?" Cô gái quay sang Pat. Anh nhướn mày trước khi gật đầu đáp bởi vì cũng muốn chơi rồi. Môi rời khỏi ống hút và hỏi lại.

"Vâng phi Aoi, chơi cùng với ai vậy ạ?"

Khreng!!

"Không kịp thời. Prem và Khaopod có thêm một điểm. Dẫn đầu điểm bảy và sáu"

"Xin lỗi."

Pat cố làm dịu đi cái cau mày khi nhận được lời xin lỗi từ đối tác. Chính anh ta....người đã cố gắng can thiệp và đánh quả bóng mà Pat đã nhắm tới cho đến khi cuối cùng hai cây vợt đánh nhau cho đến khi mất điểm lần thứ hai.

"Không sao đâu khun Jeng."

"Vâng phi Aoi, chơi cùng với ai vậy ạ?"

"Đánh theo cặp, Prem Khaopod, với khun Jeng và Nong Pat nhé. Tới đi. Hãy bắt đầu luôn nhé thời gian không còn nhiều nữa."

Đây là người ngày trước nắm tay Pat làm việc với sự ngờ vực, hôm nay đánh cầu lông vẫn cố gắng kiểm soát từng nhịp. Này, khun Jeng không tin tưởng Pat có thể tự làm bất cứ điều gì phải không?

Plak!

Pat giơ vợt lên. Nhảy để đánh quả cầu từ cuối sân với tất cả lực cho đến khi quả cầu đi qua phần sân của đối phương với tâm trạng u ám trong lòng. Phi Prem giảm tốc độ về phía sau. Trước khi trả quả cầu về phía khun Jeng, khun Jeng đánh về phía phi Khaopod. Pat nhận quả cầu tiếp khi phi Khaopod đánh trả. Quả cầu dường như rơi ra giữa sân và Pat định lao vào nhận nhưng quên nhìn xung quanh.

Khreng!!

"Nong Khaopod và Prem ghi thêm một điểm. Tám với sáu"

"Xin lỗi khun Jeng."

"Không sao đâu"

Và sau một thời gian không dài để phàn nàn trong lòng về khun Jeng.... tiếp theo đến lượt Pat rằng kĩ năng đã xuống cấp một cách bất ngờ.

Đau lòng không ít xấu hổ hơn nữa vì trước đó Pat vô tình lắc lắc cái mặt thật ngầu khi bị khun Jeng tranh giành. Nhưng vừa nãy, Pat không thực sự chú ý rằng khun Jeng lúc đó cũng lui lại định đánh. Thôi thì Pat tha cho, đừng giận nữa, Pat thật sự xin lỗi.

Khreng!!

Nhưng cuối cùng, Khun Jeng vẫn sẽ làm điều này với Pat lần nữa. Đây là lần thứ ba rồi.

"Hahaha, uh, chín với sáu, tiếp tục" Aoi hét lên và nói nhẹ nhàng về số điểm cùng với một nụ cười khô khốc. Khuôn mặt không khác gì Prem và Manao, còn ở phía bên kia... khuôn mặt của khun Jeng thậm chí còn căng thẳng hơn. Trong khi Pat sử dụng đầu vợt vớt quả cầu lên và đánh trả lại Prem với vẻ mặt không vui vẻ là bao.

Tại sao việc đánh cầu lông một cách vui vẻ. Làm thế nào trở thành như thế này...

Trò chơi tiếp tục điểm số của bên khun Jeng và Pat bắt đầu tăng trở lại, xen kẽ với bên kia trước khi trở lại dẫn đầu trong giai đoạn mười ba điểm bằng nhau. Với một quả cầu suýt trượt, nhưng Pat đã có thể cúi xuống để nâng vợt lên và bật trở lại kịp thời. Và nếu Pat và những người khác sẽ vui vẻ đập tay, nhưng bởi vì đây là khun Jeng. Vì vậy, họ chỉ quay lại và nhìn nhau một lần. trước khi quay về phía đối diện.

"Ôi, mọi người đều rất phấn khích. Hãy chơi như thể có giải thưởng đang chờ bạn. Hãy tiếp tục nào. Nong Pat tiến lên nào."

- --/---

Jeng nghe thấy âm thanh của quả cầu đánh từ Pat đứng ở cuối sân. Anh để bên kia phản công. Trong khi đó, sau hai lần phát cầu vẫn chưa đến theo hướng của anh ấy. Trước khi anh ấy có cơ hội đánh trả, nhưng thay phiên nhau nhận và đánh trả trong một thời gian dài, đội của anh ấy đã mất một điểm một cách đáng tiếc bởi cú đánh bất ngờ. Do đó, điểm số tăng đều ở điểm số cuối cùng.

Trên thực tế, anh chỉ muốn đánh một cách thoải mái. Nhưng nhìn phía bên kia có vẻ quyết tâm chơi mỗi trận đấu không thể không nghiêm túc. Đặc biệt là trong thời gian đầu vẫn chưa điều chỉnh cùng nhau. Vô tình va vào nhau vài lần, Pat nhìn anh rất tức giận. Nhưng vì biểu cảm trên khuôn mặt với mái tóc buộc lên như vậy. Người nhìn không cảm thấy bị xúc phạm chút nào, mà thay vào đó phải nhịn cười.

Bốp! Bốp! Bốp!

Cả Prem và Khaopod đều đánh rất hay. Trận cầu này được chơi nghiêm túc bất chấp adrenaline giảm xuống ở cả hai bên trong nhiều hiệp đấu, Prem đưa quả cầu trở lại phía ở giữa sân. Jeng lùi lại ba bước, đang định đánh trả thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Trên bờ vực đánh nhau thay vì đánh quả cầu. Tuy nhiên, anh đã lùi lại trước.

Đột nhiên, người thanh niên quay lại nhìn về phía sau nhướn mày một chút khi gặp phải hành vi kỳ lạ của Pat giúp khẳng định rằng lúc nãy đối phương suýt chút nữa đã xông vào đánh bóng vì Pat đang nhìn anh vẻ mặt khá kinh ngạc, hai nắm đấm giơ lên ​​bên hông và lùi về phía sau một bước. Trước khi biểu cảm của Pat chuyển thành ngạc nhiên ngay khi thấy quả cầu xấu số từ phía đối diện sà xuống nằm ngửa ở giữa khoảng trống giữa nơi họ đang đứng... Anh và Pat thua.

Jeng quay lại phía bên Prem và Khaopod. Khuôn mặt của Pat thay đổi như một nhân vật hoạt hình. Cả hai trông rất lạ và hài hước đến mức không thể kiềm chế nụ cười. Đưa mu bàn tay lên che miệng. Cố gắng kìm lại một tràng cười sảng khoái.

"À.. À đúng rồi! Kết thúc thật khó hiểu, Prem và Khaopod đã thắng nhé."

- --/---

Khi trò chơi kết thúc lặng lẽ. Như tôi đã nói tương tác kỳ lạ khi Pat nhìn thấy điều đó xảy ra giữa khun Jeng và P'Arm.....bây giờ nó còn xấu hổ hơn nữa trước khi tự mình trải qua.

Bàn tay kia đưa về phía anh như muốn bắt tay, nhưng Pat chắp hai tay lại với nhau một cách tôn trọng. Giống như một hệ thống tự động mà Pat không thể nói tại sao anh ấy lại làm vậy, rồi anh ấy quay lại và chuẩn bị bước đi. Nhưng rồi lại quay lại một lần nữa.

"Khun Pat"

"Vâng?"

"Sẽ gặp nhau tại sự kiện phải không?"

"Vâng ạ"

"Đi bên phải, phải không? Nó gần đây, bên cạnh ICONSIAM."

"Vâng." Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Pat giơ tay chào một lần nữa vì anh không biết làm gì khác. Trước khi dừng lại chào tạm biệt những người lớn tuổi. Mọi người cùng với nong To vội vã bước ra ngoài, Pat không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo... vẫn phải tiếp tục xoay quanh Khun Jeng không ngừng.

Gala đấu giá từ thiện "Rising Night" do Forge tàitrợ | 7 giờ tối Chủ Nhật trở đi @Peninsula Bangkok

(Những) Người tham gia: [email protected], [email protected], [email protected]



Nhưng đó vẫn là một công đức.....cuối cùng, Pat không cần phải đi cùng khun Jeng chỉ hai người.

Ding!

INT_Forge F49 (3)

Thanachot (g): Hẹn gặp lại các bạn lúc 6,45 krub

:)

Vì công việc này và công việc của Forge's F49 sẽ tiếp tục trong tương lai, Pat sẽ có một Senior Executive mới, Phi Chot, tham gia cùng nhóm để làm việc cùng.

Pat: Hẹn gặp lại ạ P'Chot.

Kittipong A.: Krub.

Pat trở lại từ ô tô và bước vào phòng tập thể dục với chiếc ba lô và bộ đồ trong móc treo bằng nhựa, đi qua quầy lễ tân để vào phòng tắm bên trong trước khi ba giây sau lại bước ra ngoài.

"Anh ơi xin lỗi ạ." Người phụ nữ đang ngồi ở quầy nhìn lên từ điện thoại gửi một nụ cười và nhướng mày "Cửa phòng tắm bị khóa ạ."

"Phòng tắm nam đã đóng cửa. Vừa rồi bóng đèn bên trong phát nổ, đang kêu thợ tới xem xét."

"Là nó chưa sẵn sàng để sử dụng có phải không?"

"Đúng ạ thợ vẫn chưa đến để xem xét."

"Ồ, vâng, cảm ơn," Dễ dàng chấp nhận trước khi bước ra ngoài và đúng yên ở đó. Thông tin nhận được bất ngờ khiến não tê liệt. Nhất là khi nghĩ đến những tai họa sẽ theo sau.

Oke, Pat không thể tắm ở đây.

Vậy có nghĩa là Pat chỉ còn khoảng một giờ nữa cho nhu cầu chạy từ phía Thonburi trở về nhà tại Ari. Đi tắm, ăn mặc bảnh bao. Rồi lại quay lại khu vực này, dù bây giờ Pat chỉ cách khách sạn tổ chức sự kiện chừng năm phút và ý định đầu tiên là đến tắm rửa thay đồ tại phòng tập này. Bởi vì khun Jeng ở gần đây nên anh ấy đã đặt sân tại đây. Lúc đầu Pat định từ chối đánh cầu lông vì sợ không kịp chuẩn bị cho gala mà khi Pat đi tìm đánh giá về phòng tắm ở đây nó được tìm thấy là mới và sạch sẽ. Có không gian để đặt mọi thứ theo tỷ lệ.

Nhưng bây giờ, khi bóng đèn vỡ, phòng tắm đóng cửa, khốn khổ thật sự. Suy nghĩ đi Pat, suy nghĩ. Nhưng trước hết Pat có nên gọi Khun KittiPong để báo trước rằng Pat có thể sẽ đi trễ hay không. Làm sao đây. Nói thì có bị la hay không, hoặc Pat nên bí mật nhanh chóng quay trở lại để tắm và đánh liều vận may của mình trên chiếc moto để chạy đua với thời gian. Hoặc nếu Pat không nói sẽ còn bị la mắng nặng nề hơn. Nhưng nếu phải nói sự thật bởi chỉ nghĩ về câu trả lời mà sẽ nhận được Pat cũng cảm thấy sợ hãi và chóng mặt thêm vào đó vừa rồi khi đánh cầu bản thân Pat cũng cư xử không tốt với khun Jeng.

Và cho đến vài ngày trước dù khun Jeng vẫn đang cư xử như một thiên thần trên trời. Nhưng nếu lời nói của Pat có thể khơi dậy hồn ma ban đầu, Pat có thể sẽ bị sốc cho đến khi ngất xỉu và có cơ hội mở OPD từ bảo hiểm y tế công ty lần đầu tiên. Điều mà thực sự không nên xảy ra ngay bây giờ.

Nhưng nếu hoàn toàn không nói ra.....có lẽ cũng không được.

Tình huống này khiến Pat nhớ đến một bình luận trong phiếu đánh giá mà đã gần như thuộc lòng. Bình luận được viết bởi Person A.. một người khác mà bạn biết đó là ai.

Start (những việc cần bắt đầu làm):

Người A: Quản lý Kỳ vọng. Đó là ngăn chặn sự thất vọng bằng cách thiết lập trước những gì có thể được chuyển giao hoặc thực hiện một cách thực tế bởi một dự án, một quá trình hành động, v.v.

Quản lý kỳ vọng cũng phù hợp với thời hạn họp, coi đó là một sự thỏa hiệp. Vì chúng ta thường có thể phải đối mặt với những vấn đề khẩn cấp hoặc tai nạn làm ảnh hưởng đến thời gian đã cam kết của chúng ta. Vì vậy, việc điều chỉnh hoặc trì hoãn đối với hầu hết các nhiệm vụ hoặc tình huống có thể được thực hiện một cách có điều kiện và có thể chấp nhận được.

Trong một nhóm trong một tổ chức, một người không nên cảm thấy như thể lúc nào họ cũng phải gánh trên vai gánh nặng của cả thế giới. Có thể tìm kiếm sự giúp đỡ và hỗ trợ khi cần thiết, chấp nhận được với hai điều kiện "minh bạch và thực tế, và đưa tin xấu càng sớm càng tốt" để có thời gian cho những giải pháp thiết thực nhất.

Được rồi, đối với trường hợp phòng tắm đột nhiên bị hỏng nhưng bây giờ phải đi làm đúng giờ khun Jeng hẳn đã mong đợi được gặp Pat trong "Trang phục dạ hội trang trọng krub' lúc 6:45 chiều trước phòng khiêu vũ của khách sạn PeninsulaBangkok và Pat sẽ phải giải quyết kỳ vọng đó với hai điều kiện.

Anh nhét bộ vest dưới cánh tay khi nhấc điện thoại lên và bấm số điện thoại của khun Jeng. Đưa lên tai, tim đập thình thịch chờ đợi câu trả lời. Trong khi phải mỉm cười và cúi đầu trước một nhóm những người lạ vừa bước lên sân cầu lông.

Tưng tưng tưng tưng tưng tưng tưng tưng tưng – (tiếng đổ chuông điện thoại)

["Có chuyện gì không vậy?"]

"K..Khun Jeng là Pat." Dừng lại một chút. Cổ họng khô, vì khát nước và việc có thể được tiếp tục cuộc sống "Pat... Pat có thể đến nơi muộn một chút ạ. Chuyện là..."

[Muộn khoảng mấy giờ vậy? Vui lòng xác định thời gian."]

Vậy đó, vậy đó, giọng nói hung dữ, có chuyện gì vậy anh trai sao anh lại tức giận như vậy? Điều đó Pat vẫn chưa giải thích được.

Sao chỉ một chữ Muộn này lại có thể biến thành một chương triệu hồi ma? Pat bần thần một lúc rồi lấy lại sức trước khi nhắm mắt nói tiếp theo điều kiện đầu tiên "Hãy nói một cách minh bạch và trung thực."

"Không muộn hơn một giờ rưỡi. Pat yêu cầu ít nhất nửa giờ. Nhiều nhất là bốn mươi lăm phút. Pat chuẩn bị đi tắm ở đây như Khun Jeng nói. Nhưng phòng tắm của sân cầu lông đột ngột đóng cửa. Vì vậy Pat phải về nhà trước rồi quay trở lại, Pat sẽ đến sớm nhất có thể. Pat xin lỗi ạ."

Đầu dây bên kia im lặng trước khi tiếng xi nhan vang lên. Pat cảm thấy như mình đã quên thở trong giây lát và bất chấp lời tuyên bố (trong tâm trí của riêng bản thân sau khi học xã hội học cuối năm thứ hai) rằng Pat sẽ tôn trọng tôn giáo một cách có ý thức và có lý trí, không chìm đắm trong những mê tín dị đoan hay cầu xin phước lành để làm phước với những điều tương tự như vậy. Nhưng lúc này Pat khẩn thiết cầu Phật, Pat cần nơi nương tựa tâm linh trước khi Pat sẽ-

["Khun Pat đến tắm ở condo của tôi được không?"]

"..."

["Nó không xa đâu. Ngay cạnh khách sạn một chút, nhưng nếu bạn không thoải mái, bạn có thể sử dụng phòng tắm ở khu fitness hoặc là--]

Oke, điều này còn đáng sợ hơn cả việc bị một con ma lừa gạt mà không có một vị Phật nào có thể giúp được.

Giọng nói của khun Jeng dường như đã biến mất khỏi ý thức trong giây lát, và Pat đã nghĩ về điều đó trong ba giây trước khi anh phải nói đồng ý vô điều kiện. Hình như anh ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận tham gia sự kiện muộn nên đưa ra lời đề nghị như vậy.

["Khun đến bằng cách nào?"]

"Pat lái xe đến ạ."

["OK, tôi vừa tới đầu ngõ. Tôi sẽ quay lại và đợi trước phòng sân cầu lông. Khun đi theo sau nhé."]

Sau khi gác máy Pat bước xuống thì gặp chiếc Porsche Cayenne màu xanh lam quen thuộc dừng nhấn đèn khẩn cấp phía trước. Anh định bước về phía sau nơi đỗ xe, nhưng khi thấy khun Jeng mở cửa kính xe như muốn nói chuyện với mình, Pat dừng lại và đứng cạnh chiếc xe trước.

"Vâng?"

"Xe của bạn đậu ở đâu?"

Ở phía sau bãi đõ xe, chờ Pat--"

Krok

Tiếng mở khóa cửa vang lên và Pat ngừng lại những điều định nói.

"Vậy thì lên xe đi. Tôi đưa Pat ra chỗ để xe."

Cuối cùng, Pat ngồi trên chiếc xe này với mái tóc buộc cao và bộ đồng phục thể thao đã xộc xệch.

"Xe này ạ, màu trắng," Pat nói trong khi dùng tay chỉ chỗ cho khun Jeng, trước khi xoay người giơ tay chào đối phương, vội vàng đem mình cùng đống hành lý xốc xếch đi xuống.

Pat treo bộ vest lên, ném chiếc ba lô ra băng ghế sau rồi vội vàng ngồi vào chỗ nổ máy, sẵn sàng đi theo khun Jeng. Trên một con đường với khoảng cách ngắn lái thẳng đi qua khách sạn sự kiện rất gần. Và sau đó rẽ vào một con hẻm và đi thẳng đến một tòa nhà cao tầng, từ tên gọi, ký hiệu và hình dáng của tòa nhà, nó giống như một condo cũ. Khun Jeng lái xe dẫn Pat đến trước chung cư đậu xe lại cạnh nhau trước thang máy.

Pat không hiểu có tại sao lúc nào cũng có một chút khó xử nảy sinh giữa Pat và khun Jeng. Nó giống như cảm giác bị gò bó với tư cách là sếp và cấp dưới không thích sếp. Mặc dù khun Jeng dường như đang trở nên tốt hơn. Nhưng Pat vẫn không thể giải quyết được những ký ức và định kiến ​​cứ đeo bám trong tâm trí anh.

"Không sao đâu ạ, cám ơn." Mọi hành động đều gây ra sự khó chịu, ngay cả khi đó là một việc đơn giản như từ chối khi bên kia hỏi có muốn giúp cầm dùm thứ gì hay không. Có lẽ khun Jeng thấy khó chịu khi thấy Pat dùng chân để đóng cửa xe. Nhưng không sao Pat có thể tự lo cho mình.

Khun Jeng chỉ gật đầu nhè nhẹ như một phản ứng. Chàng thanh niên bước đến trước thang máy trước khi đưa Pat lên tầng tám. Và khi họ gặp bầu không khí của sự hỗn loạn của phòng tắm fitness được sử dụng bởi một người cha và đứa con trai nhỏ của mình trong bộ đồ bơi... la hét trong niềm vui sướng khi xoa bong bóng trên tay, điều đáng sợ nhất đã xảy ra.

"Chúng ta hãy sử dụng phòng tắm trong phòng của tôi."

Sau đó Pat đi thang máy lên phòng 2216 trên tầng hai mươi hai. Pat đi theo chủ nhân của căn phòng vào bên trong. Không thể không lén liếc nhìn xung quanh. Đây là kiểu condo Pat chưa từng gặp. Nó có một cảm giác giản dị với một số đồ trang trí cả sàn lát gỗ và đồ nội thất bằng gỗ. Bao gồm cả việc có không gian rất rộng rãi, rộng đến mức khó hiểu, đi qua ba cánh cửa và tìm thấy cánh cửa thứ năm và thứ sáu, ngoài ra còn có một phần sâu hơn của nhà bếp. Không giống như các chung cư hiện đại tập trung vào không gian sống nhỏ gọn.

"Phòng tắm ở đây nhé." Khun Jeng mở cánh cửa đối diện nhà bếp. Nhấn công tắc đèn trước khi bước vào để xem thứ gì đó trong phòng tắm và đi ra. "Tôi sẽ đi lấy một ít xà phòng, dầu gội đầu và máy sấy tóc. Chỉ là bình thường căn phòng này không được sử dụng."

"Xà bông gội đầu, không cần đâu khun Jeng. Pat đã chuẩn bị sẵn rồi. Vui lòng cho Pat mượn máy sấy tóc ạ."

"Vậy có khăn tắm không?"

"Có ạ"

Pat đứng đợi một lúc, khun Jeng cũng quay lại với chiếc máy sấy tóc, anh giơ tay cảm ơn trước khi bước vào phòng tắm và đóng cửa lại. Và cũng mới nhận ra khi vén tóc và cởi áo sơ mi.... rằng nếu máy sấy tóc đã ở đây khun Jeng sẽ sử dụng bằng cách nào?

Hay là.... mái tóc được cài từ khi đánh cầu lông nhằm mục đích nào đó ư!?

Không phải đâu, đừng hoảng sợ nữa. Pat nên nhanh đi tắm và sấy khô tóc để trả lại máy sấy cho chủ nhân của căn phòng. Nghĩ như vậy nên Pat bắt đầu tắm rửa bản thân cũng phải mất một lúc lâu vì Pat cảm thấy lúc này mình rất bẩn.

Pat mặc quần vào và quàng chiếc khăn tắm lên vai. Sau khi sấy khô tóc, cẩn thận mặc chiếc áo sơ mi là ủi hoàn hảo. Tức giận với chính mình một chút bởi vì quên mang theo nước hoa. Trước khi vội vàng rút phích cắm và bước ra ngoài...đứng đó bối rối vì thấy khun Jeng vừa bước ra cùng lúc trong tình trạng...

"Đi cùng--." Người thanh niên giơ tay sắp xếp bên kia ống tay áo trước khi dừng lại quay sang nhìn Pat... Pat biết có thể khun Jeng đang bị sốc với tình trạng lúc này của Pat. Áo còn chưa nhét vào trong quần. Cà vạt vẫn chưa được thắt.

Trong khi khun Jeng đang trong bộ tuxedo thắt nơ đầy đủ chỉnh tề, chỉ là anh ấy chưa mặc vest bên ngoài. Tóc cũng không còn phong cách như cũ bởi vì đã được vuốt ngược lên. Nói một cách đơn giản hơn, người ta có thể nghĩ như trong The Great Gatsby như một Leonardo DiCaprio của Đông Nam Á. Tất cả những điều đó có thể gói gọn trong một câu: Khun Jeng có vẻ đã sẵn sàng để rời khỏi nhà rồi.

"P..Pat, cho Pat xin thêm năm phút nữa ạ." Pat vội vã trở lại phòng tắm, khóa cửa lại, bấm điện thoại xem giờ thì thấy đã 6:15. Nhanh chóng lấy các công cụ tạo kiểu tóc và sử dụng chúng với một chút kỹ năng. Vừa đủ để nó trở nên gọn gàng, không khác nhiều so với khi làm việc.

Cả hai tay và răng giúp nhau khó nhọc kéo ống tay áo cài khuy trước khi nhét áo vào trong quần. Thắt chiếc cà vạt mang từ nhà quanh cổ, mở hộp đồng hồ Montblanc dây da màu đen, đeo chỉ vì nếu có nó sẽ không cần bấm điện thoại xem thời gian. Bây giờ là sáu giờ hai mươi lăm. Pat vội mở cửa thì thấy chủ nhân của căn phòng đang...

... Đứng quét nhà?

Khun Jeng quay sang nhìn anh với ánh mắt trống rỗng trong khi Pat đang bối rối thì chàng trai trẻ nhướng mày một chút và lên tiếng.

"Chờ một chút." Người bên kia quay lại chỗ Pat đang đứng để bước vào trong nhà bếp cất cây chổi. Sau đó quay trở lại phòng của mình một lúc trước khi bước ra với áo vest đen khoác bên ngoài bộ suit và chiếc chìa khóa xe trên tay.

"Let's go"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước