Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 62: Gãy xương

Trước Sau
Cây gậy sắt đó rắn chắc rơi trên bắp tay hắn, cảm giác đau đớn lập tức khiến Trì Minh Nghiêu hít vào một hơi lạnh, trên trán nổi lên một sợi gân xanh.

Cú đá kia của Trì Minh Nghiêu cũng không dồn bao nhiêu sức nhưng tên vệ sĩ kia vốn đang chạy rất vội, tất cả sức lực đều dồn hết lên tay nên nhất thời bị đá người ngã ngựa đổ, cây gậy sắt trong tay cũng nện xuống đất, phát ra tiếng "cốp"giòn tan.

Trùng hợp lúc đó, vị cảnh sát đi đầu kia sợ trong phòng nghỉ sẽ xảy ra án mạng gì, nghĩ tới nghĩ lui lại quay lại xem thử tình hình, không ngờ vừa vào đã chứng kiến cảnh tượng này. Anh ta lập tức bị dọa chảy mồ hôi hột, sợ phải gánh phần trách nhiệm này, mạnh mẽ đạp cho tên kia một phát, mắng: "Đệch, người này chui ở đâu ra vậy, sao vừa rồi không thấy?"

"Chắc là trốn trong phòng nghỉ, anh đem đi đi." Trì Minh Nghiêu cố nhịn đau, đưa một tay đỡ lấy cánh tay bị thương, nhíu mày nói.

Vị cảnh sát kia lập tức vâng dạ, nhấc cấy gậy sắt dưới đất lên, túm cổ áo tên vệ sĩ kia, nói với Trì Minh Nghiêu: "Cánh tay của sếp Trì bị thương rồi à? Thế này đi, tên ngốc này tôi sẽ bảo đồng nghiệp đưa đi. Để tôi đưa anh đến bệnh viện."

"Không cần phiền anh đâu, cậu ấy biết lái xe." Trì Minh Nghiêu nói đoạn nhìn sang Lý Dương Kiêu.



Lý Dương Kiêu còn chưa hết sợ hãi, lần này lại trân trân chứng kiến Trì Minh Nghiêu chắn cho y đòn chí mạng này. Nhất thời bị dọa không biết phải nói gì, nhìn cánh tay bị nện vào kia của Trì Minh Nghiêu mà trơ ra như phỗng.

"Em lái xe nhé, có được không?" Trì Minh Nghiêu thấy y không phản ứng, dịu giọng gọi y: "Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu."

Lúc này Lý Dương Kiêu mới thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, nheo mắt nói: "À? Được, để tôi lái xe."

Trì Minh Nghiêu thấy bộ dạng sợ hãi đến độ hồn bay phách lạc của y, bất đắc dĩ mỉm cười, nói với viên cảnh sát kia: "Sợ ngây ra rồi, đành làm phiền anh lái vậy."

Lý Dương Kiêu vội vàng nói: "Không cần, không cần, cứ để tôi lái cho."

Trì Minh Nghiêu nói: "Bị dọa thành cái dạng này rồi, đừng cậy khỏe nữa

"Tôi lái được, thật đấy." Lý Dương Kiêu nói: "Chìa khóa xe đâu?"

Trì Minh Nghêu hơi nghiêng người, ý bảo nó ở túi quần bên phải. Lý Dương Kiêu thò tay lấy chìa khóa rồi giúp cảnh sát sơ cứu cố định tạm thời cho Trì Minh Nghiêu, sau đó cùng Trì Minh Nghiêu đi khỏi trường quay.



Ngồi vào ghế lái, cứ chốc chốc Lý Dương Kiêu lại nhìn sang Trì Minh Nghiêu, hỏi hắn thế nào rồi.

Trì Minh Nghiêu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được chăm bẵm trong lòng bàn tay mà lớn. Ngay cả trong thời thanh xuân nổi loạn nhất cũng là hắn và Tào Diệp đi tẩn người khác, rất ít khi rơi vào cảnh bị thương. Bị gãy xương càng là chuyện chưa từng xảy ra. Hiện giờ hắn đau đến độ tim đập liên hồi, không biết rốt cuộc là có chuyện gì, đặc biệt chỗ bị thương còn là tay phải, ăn uống vẽ vời đều cần dùng đến, trong lòng càng trầm xuống.

Nhưng Lý Dương Kiêu trông còn có vẻ lo lắng và hổ thẹn hơn. Hắn đành nhẫn nại nói: "Không sao, không sao" mãi, cố nén cảm giác đau đớn xuống pha trò: "Bây giờ đang không việc gì, em mà phân tâm một cái là hai đứa cùng có chuyện đó."

Lý Dương Kiêu liền im bặt. Y mím chặt môi, mắt nhìn thẳng về phía trước, đạp chân ga, lái xe gần trăm km/h.



Đến bệnh viện, phải chứng kiến Trì Minh Nghiêu đi vào phòng phẫu thuật rồi, Lý Dương Kiêu mới chùi hai bàn tay lên quần. Lòng bàn tay y đổ rất nhiều mồ hôi, lạnh toát.

Y đứng ngồi không yên, định móc một điếu thuốc ra hút thì lại nhìn thấy biển cảnh cáo "cấm hút thuốc", đành đút lại bao thuốc vào. Muốn ra ngoài hít thở, nhưng lại sợ bác sĩ trong phòng phẫu thuật đột ngột bước ra. Dẫu biết rõ là phẫu thuật gãy xương không có gì nguy hiểm và cũng không nhanh được như vậy, nhưng vẫn không thể thôi lo lắng.

Lý Dương Kiêu chỉ có thể đi tới đi lui trên hành lang, giải trừ bớt cảm giác lo nghĩ trong tim mình.

Y rất sợ, xưa nay y chưa tùng sợ hãi đến vậy. Khi bị Trần Thụy chặn trong phòng đúng là rất sợ, quỳ trước mặt Trần Thụy cũng rất sợ, nhưng loại sợ hãi đó y có thể nghĩ cách để khuyên mình bình tĩnh lại, còn loại sợ hãi bây giờ lại không thể tránh khỏi.

Trì Minh Nghiêu có còn vẽ được nữa không? Nếu như không thể... vậy, vậy phải làm sao đây.

Nếu như vì bị thương mà không thể đóng phim nữa, chắc là y sẽ rất suy sụp. Vậy nếu như Trì Minh Nghiêu không thể vẽ tranh nữa, hắn sẽ... hận mình sao? Giả sử bây giờ không hận, chắc sau này hắn cũng sẽ cảm thấy vì một người mà mình thành ra như vậy là không xứng.



Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng mãi, sáng như vậy khiến cho lòng dạ Lý Dương Kiêu bất an, sáng vậy khiến y suy nghĩ vẩn vơ.

Y không dám nghĩ nếu lúc đó Trì Minh Nghiêu không đưa cánh tay ra chắn đòn đó, thì y bây giờ không chết cũng rơi vào tình trạng hôn mê sâu rồi nhỉ. Đòn đó đánh thẳng sau ót y, chí mạng đến đâu không nói rõ được.

Y căm hận Trần Thụy, muốn tìm gã trả thù, muốn đồng quy vu tận với gã. Trời mới biết khi Trì Minh Nghiêu hỏi câu "đã động hay chưa", y đã làm thế nào để không giữ cho mình không gật đầu. Y không gật không phải là vì bản thân y, mà là vì Trì Minh Nghiêu -- Y không muốn hắn vì mình mà gây ra một vụ án mạng.

Khoảnh khắc ấy Trì Minh Nghiêu trong mắt y giống như một vị anh hùng, lấp lánh ánh sáng, dịu giọng gọi y là "Kiêu Kiêu", còn thay y dạy dỗ Trần Thụy.



Lý Dương Kiêu chợt căm hận chính mình của một năm trước, hận tất cả không phải là do mình huyễn hoặc ra, y không nghĩ thông được tại sao lúc đó mình lại chịu tổn thương mình, ngồi đến cạnh giường Trần Thụy thật.

Những sai lầm này đều là do y phạm phải, không liên quan gì đến Trì Minh Nghiêu cả, nhưng bây giờ hắn lại bị gãy tay vì mình, phải làm thế nào mới có thể trả hết cho hắn đây?

Chỉ là, kể cả là mối quan hệ này cùng Trì Minh Nghiêu, từ ban đầu cũng không trong sạch, chẳng qua chỉ là một giao dịch khác mà thôi. Làm sao y có thể đem cơ thể mình ra giao dịch đến hai lần cơ chứ? Hai năm nay, thật sự là quá hoang đường rồi...

Y lại nhớ đến Giang Lãng -- Cậu ấy không chơi ma túy, thật sự tốt quá rồi... Tại sao lúc đó y lại đi tin vào tin tức trên báo chí, y hẳn nên tin tưởng Giang Lãng mới đúng chứ. Cậu ấy đam mê điện ảnh như vậy, tại sao lại vì chuyện chơi ma túy mà lỡ dở tiền đồ của mình? Nhưng tại sao sau đó cậu ấy không giải thích với y. Chỉ vì sợ y hổ thẹn trong lòng ư?



Lý Dương Kiêu suy nghĩ vẩn vơ mãi đến tận khi đèn điện của phòng phẫu thuật vụt tắt, bác sĩ phụ trách bước ra. Y vội vàng chạy đến, khẩn trương hỏi: "Bác sĩ, cánh tay của anh ấy vẫn ổn chứ?"

Bác sĩ trẻ tuổi là bạn của Trì Minh Nghiêu, tạm thời bị hắn gọi đến phẫu thuật ngoài giờ. Vừa rồi lúc ở trong phòng phẫu thuật còn đùa giỡn với hắn đôi ba câu, lúc này nhìn thấy người Trì Minh Nghiêu "đang theo đuổi", liền không kìm được đánh giá Lý Dương Kiêu một lượt. Nhủ thầm thôi thì cứ giúp anh em tốt một tay, bèn tháo khẩu trang xuống nói: "Gãy xương phải dựa vào điều dưỡng sau phẫu thuật, nếu không phục hồi tốt, phẫu thuật có thành công đến đâu cũng sẽ để lại di chứng."

Lý Dương Kiêu nghe xong còn căng thẳng hơn: "Hả? Vậy, vậy còn có thể vẽ không?"

"Vẽ?" Bác sĩ kia tỏ ra ngạc nhiên, nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: "À, chỉ cần khôi phục tốt, ăn uống hay vẽ vời sẽ không có gì khác với trước khi gãy xương cả."

Lúc này Lý Dương Kiêu mới an tâm phần nào, lại hỏi: "Vậy phải làm sao mới có thể khôi phục tốt? Tôi có thể làm gì được không?"

Bác sĩ thầm nghĩ đây nào có gọi là đang theo đuổi, rõ ràng là đã cắn câu rồi mà, nhưng mở mồm ra vẫn là: "Những ngày này cậu hầm nhiều canh xương cho nó uống vào. Những lúc cần dùng đến tay, cậu giúp là được."

Lý Dương Kiêu gật đầu vâng dạ.

Lúc đi bác sĩ kia còn cười híp mắt hỏi Lý Dương Kiêu: "Trì Minh Nghiêu nói tối nay bộ phim truyền hình có cậu sẽ phát sóng hả?"

"Dạ?" Lý Dương Kiêu hơi ngây ra, nói: "Vâng."

"Được, để tôi về xem thử." Bác sĩ chỉ vào Trì Minh Nghiêu sau cánh cửa, thầm thì bảo: "Nó cứ bắt tôi phải xem bộ phim đó, còn bắt chụp ảnh làm bằng chứng, có ấu trĩ không cơ chứ, cẩn thận sau này nó cũng tra hỏi cậu vậy đấy."

Bác sĩ cáo trạng xong cũng thỏa mãn thong dong bước đi.

Trái lại là Lý Dương Kiêu mới lần đầu nghe người khác nói như vậy. Sau khi phản ứng lại mặt được mặt y mới hơi ửng hồng, lập tức có phần ngượng ngùng.



Trì Minh Nghiêu bị đẩy vào phòng bệnh, Lý Dương Kiêu cũng đi vào theo hắn.

Trì Minh Nghiêu một tiếng trước hệt như anh hùng, giờ đây đang ngồi trên giường bệnh nhìn y, treo tay phải bó bột trên cổ, cởi đồ vest ra, trái lại giống với một thằng nhóc to xác bị thương sau khi đánh nhau trên phố.

Đuôi mắt Lý Dương Kiêu nóng lên. Y đi đến cạnh giường, hỏi hắn: "Còn đau không?"

Trì Minh Nghiêu vô cùng thành thực, gật đầu nói: "Đau."

Lý Dương Nghiêu quan tâm hỏi hắn: "Không gây mê à? Sao vẫn còn đau?"

Trì Minh Nghiêu nói: "Gây mê rồi cũng đau."

Lý Dương Kiêu nhất thời cảm thấy áy náy không biết phải làm sao, nào ngờ Trì Minh Nghiêu lại nói: "Em hôn tôi một cái là hết đau rồi."

Lúc này y mới phản ứng lại được là hắn đang trêu mình, vừa bực vừa buồn cười: "Chiêu quê thế này, học sinh cấp 3 cũng không dùng nữa rồi."

Trì Minh Nghiêu đạt được mục đích bèn cười cười, lấy tay trái vỗ vỗ lên giường, nói: "Em ngồi bên này đi."

Lý Dương Kiêu cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi vòng qua giường, ngồi xuống, Trì Minh Nghiêu đưa tay trái ra nắm lấy tay y: "Sao lại lạnh thế này? Gọi người tăng nhiệt độ điều hoà lên đi."

Lòng bàn tay của hắn lại rất ấm. Lý Dương Kiêu để mặc cho hắn nắm, lắc đầu nói: "Đừng chỉnh nữa."

Thật ra trong lòng y vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, muốn nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy như vậy trái lại còn rất gượng gạo.

Lặng im một lúc, Trì Minh Nghiêu cười cười nói: "Vừa rồi đối phó với Trần Thụy lanh lợi vậy cơ mà, sao bây giờ lại ngốc rồi?"

Lý Dương Kiêu nghiêng đầu nhìn không khí: "Vì đấy là đối phó."

Trì Minh Nghiêu nói: "Vậy đối phó thành công rồi, đáng chúc mừng một phen đấy."



Lý Dương Kiêu chỉ cúi đầu, một lúc sau mới nói một câu: "Xin lỗi."

Trì Minh Nghiêu: "Tại sao lại nói xin lỗi?"

Lý Dương Kiêu im lặng hồi lâu, nuốt khan: "Vận khí của tôi không tốt mới hại anh dính phải vận rủi của tôi. "

Nói xong liền sụt sịt, ngước mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, đuôi mắt hơi phiếm hồng.

Vốn tưởng rằng lần này có thể thuận lợi đợi đến khi phim phát sóng, không ngờ đúng đêm đóng máy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bản thân y không sao, có thể tự an ủi mình rằng việc tốt thường hay gặp trắc trở, nhưng bây giờ Trì Minh Nghiêu lại bị thương thay y, khiến y cảm thấy rất áy náy.

Trì Minh Nghiêu đưa tay chạm lên khuôn mặt Lý Dương Kiêu: "Vậy sau này em ở cùng tôi, vận may của tôi tốt, tôi lây nó cho em."

Lý Dương Kiêu nghe được lời này, vùng mũi lập tức chua xót.

Hai năm nay y từng gặp không ít ác ý và lạnh nhạt. Trước đây vì không biết chuyện mình bị Trần Thụy phong sát, y còn đau buồn vì chuyện này. Sau đó rồi cũng dần quen, nghĩ thoáng ra, không quan tâm đến nữa, luyện thành thể chất tốt, bách độc bất xâm.

Giờ đây tiếp nhận tình cảm chân thành và ý tốt trĩu nặng thế này, dường như y có phần chưa thích nghi, trong lòng nhất thời mềm mại rối tinh rối mù, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống.

Y dứt khoát tránh mặt đi không để Trì Minh Nghiêu nhìn thấy, muốn hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc.

Trì Minh Nghiêu nhẹ nhàng lật mặt Lý Dương Kiêu lại, nhìn đôi mắt đỏ hồng của y, vươn tay vuốt nhẹ phần da dưới mắt y rồi bảo: "Kiêu Kiêu nhà chúng ta sắp trở thành đại minh tinh rồi, sau này cũng không thể chỉ khóc thút thít cho mình anh xem được nữa rồi."

︶꒦꒷????????????????????????????????????????????????꒷꒦︶

Chương55: Nhà tắm

Đêm đó Trì Minh Nghiêu trở về nhà -- vốn dĩ với tình trạng gãy xương, bệnh viện sẽ đề nghị nằm viện một tuần, nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu ở lại. Người bạn bác sĩ của hắn biết hắn có bác sĩ riêng, nên cũng lười khuyên can, để y tá trực ban làm đúng quy trình rồi thả hắn về nhà.

Lý Dương Kiêu lại không yên tâm lắm, suốt dọc đường lái xe, chốc chốc lại quay đầu hỏi Trì Minh Nghiêu cảm giác thế nào.

Sau khi lái xe vào gara nhà Trì Minh Nghiêu, vì nhớ đến phương pháp quan sát mà bác sĩ nói, y rất tự giác đi lên cùng theo Trì Minh Nghiêu. Sau khi đến nhà, Lý Dương Kiêu liền kéo Trì Minh Nghiêu xuống nơi sáng đèn, nhìn chỗ băng bó nửa ngày, muốn xác định xem có tình huống bất thường nào như lời bác sĩ nói hay không.

Trì Minh Nghiêu hiếm khi nghe lời, tương đối phối hợp mặc cho y quan sát cánh tay mình, còn tò mò hỏi: "Thế nào? Có bình thường không?"

Mảng y tế này Lý Dương Kiêu dốt đặc, nửa chữ cũng không biết. Phương pháp quan sát vừa học được cũng là học đi đôi với hành, cuối cùng chần chừ nói: "Hình như... Không có vấn đề gì, hay là anh bảo bác sĩ riêng đến xem đi?"

Đúng, nhìn nửa ngày, vẫn không đi được đến kết luận.

Trì Minh Nghiêu vung tay lên, không thèm để ý: "Có thể có chuyện gì được chứ, để sáng mai rồi gọi. Giúp tôi thay quần áo trước đã." Nói xong liền đi về phía phòng ngủ.



Đúng lúc này, đạo diễn gọi điện thoại tới, hỏi tại sao Lý Dương Kiêu còn chưa tới tiệc đóng máy.

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn chín giờ. Vừa rồi một loạt chuyện mạo hiểm đột ngột phát sinh, khiến y nhất thời quên xem thời gian.

Y nói vào điện thoại: "Thật ngại quá đạo diễn, chỗ tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vừa mới giải quyết xong, bây giờ đến còn kịp không?"

"Các cậu không ở gần đây à?" Đạo diễn nói: "Vốn đang định gọi các diễn viên chính lên hát hò gì đó, bây giờ cậu có tới cũng không kịp rồi, thôi bỏ đi."

Lý Dương Kiêu nghe ra giọng của anh ta không được vui, áy náy nói thêm mấy câu: "Thật sự xin lỗi đạo diễn, chuyện xảy ra hơi đột ngột..."

"Tôi thì không sao nhưng bên truyền thông... Ầy," đạo diễn thở dài nói: "Dương Kiêu à, cậu diễn rất tốt, nhưng dù gì cũng là người mới, nếu đắc tội với truyền thông... Thôi vậy, tôi không nhiều lời nữa, nếu cậu có việc gì, thì mau chóng xử lý đi nhé."

Liên đới đến quá nhiều chuyện nên Lý Dương Kiêu cũng không tiện giải thích, chỉ có thể nói "Vâng, cảm ơn đạo diễn đã nhắc nhở."

"Đúng rồi." Đạo diễn nhớ ra chuyện gì đó, lại bảo: "Mấy ngày nay có thể phải chạy tuyên truyền cho bộ phim của chúng ta, cậu..."

Lý Dương Kiêu vội vàng nói: "Cái đó tôi nhất định sẽ đi."



Định cúp điện thoại thì Trì Minh Nghiêu cũng đi ra từ phòng ngủ bên cạnh. Hắn chờ đời hồi lâu, đã tự cởi hết khuy áo sơ mi bằng tay trái, Lý Dương Kiêu vẫn không vào.

"Đạo diễn à?" - Trì Minh Nghiêu nghe ra nội dung cuộc điện thoại, bèn lên tiếng hỏi Lý Dương Kiêu.

Lý Dương gật đầu với hắn.

Trì Minh Nghiêu đưa tay cầm điện thoại di động của y: "Để tôi nói cho."

Lúc nhận điện thoại, hắn cũng không vòng vo: "Xin lỗi đạo diễn Từ, tôi lái xe đến giữa đường thì xảy ra tai nạn, chỉ có thể nhờ Lý Dương Kiêu ở lại xử lý giúp, mới chậm trễ đến bây giờ."

Đầu bên kia nói gì đó, Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói: "Truyền thông? Còn cách nào khác không? Ồ... Được rồi, Tào Diệp còn chưa đi chứ? Được rồi, tôi sẽ gọi điện nói chuyện với cậu ta."



Sau khi thấy Trì Minh Nghiêu cúp máy, Lý Dương Kiêu bèn hỏi: "Đạo diễn còn nói gì thế?"

Trì Minh Nghiêu đưa điện thoại cho Lý Dương Kiêu: "Không có gì, em có tắm không?"

"Hả?" - Lý Dương Kiêu hơi giật mình, "Tắm chứ, có điều bây giờ chưa vội..."

"Bây giờ em đi tắm đi." Trì Minh Nghiêu nhướng cằm chỉ về phía phòng tắm: "Tôi gọi một cuộc điện thoại."

"..." Ý tứ của lời này rất rõ ràng, hắn muốn Lý Dương Kiêu tránh đi một chút. Lý Dương Kiêu cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói "Được", rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Trước kia y đã từng vào phòng tắm này, còn bị Trì Minh Nghiêu đè ra làm một lần. Lý Dương Kiêu vừa bước vào liền nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, mặt hơi nóng lên.

Y cởi quần áo của mình, trần truồng bước vào bồn tắm, sau đó mở vòi phun để xả nước.

Hiệu quả cách âm ở đây quá tốt nên bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào, không nghe được âm thanh bên ngoài.

Mặc dù không mở miệng hỏi, nhưng Lý Dương Kiêu không thể không thừa nhận, y có hơi tò mò rốt cuộc Trì Minh Nghiêu muốn gọi điện thoại nói gì với Tào Diệp. Nội dung cần y tránh đi, tám phần là có liên quan đến y nhỉ, hoặc là... bí mật thương nghiệp không thể cho người ngoài biết?

Người ngoài, Lý Dương Kiêu nghĩ, đúng vậy, với Trì Minh Nghiêu mà nói y cũng chỉ xem như người ngoài mà thôi. Nghĩ đến đây, y lại không nhịn được mà để ý -- y không muốn làm người ngoài, cũng không muốn xem Trì Minh Nghiêu là người ngoài. Y có thể nói mọi thứ về mình cho Trì Minh Nghiêu nghe, tuy rằng những chuyện đó chẳng có gì hay ho, nhưng y có thể bộc bạch hết tất cả, bao gồm chuyện Trần Thụy, chuyện Tống Sưởng, kể cả Giang Lãng, còn có bộ phim "Khúc Cuồng Tưởng Cùng Đường", chỉ cần Trì Minh Nghiêu muốn biết, y có thể kể hết cho hắn nghe.

Còn Trì Minh Nghiêu thì sao? Hắn có thể vì mình mà gãy một cánh tay, nhưng hắn có thể kể cho mình nghe những chuyện về Diệp Thiêm không? Hắn có thể cũng chán ghét Diệp Thiêm như mình không?

Dòng nước ào ào từ đỉnh đầu đổ xuống. Lý Dương Kiêu hất phần tóc trước trán lên, thầm đưa ra quyết định trong lòng -- y quyết định sẽ tìm lúc nói chuyện thẳng thắn với Trì Minh Nghiêu một chút, y muốn nói cho Trì Minh Nghiêu biết rằng y rất thích hắn.

Y còn muốn nói cho Trì Minh Nghiêu biết, Lý Dương Kiêu kỳ thật là một người rất tục, y không thích lảng tránh chút nào. Còn nữa, y cũng không thích Trần Thụy và Diệp Thiêm, hy vọng Trì Minh Nghiêu có thể cùng chung kẻ thù với mình, nếu hắn không đồng ý cũng được, nhưng cần phải nói cho y biết lý do. Y có thể bị thuyết phục, nhưng y không thích bị che giấu.



Trì Minh Nghiêu cũng không hay biết trong đầu Lý Dương Kiêu giờ phút này đang gió đục mây vần.

Hắn để Lý Dương Kiêu tránh đi, chỉ là bởi vì không muốn để cho y liên lụy bởi chuyện liên quan đến Trần Thụy mà thôi. Hắn gọi điện thoại cho Tào Diệp, bên kia cũng nhanh bắt máy: "Tiệc đóng máy sắp kết thúc rồi mày mới nhớ ra à? Đừng bảo tao là chúng mày vừa làm xong đấy nhé."

"Làm cái quéo gì, Trì Minh Nghiêu nói: "Gãy cả tay rồi."

"Hả? Sao lại gãy tay?"

"Thằng cháu Trần Thụy kia gọi người đến chặn Lý Dương Kiêu, tao chắn hộ một tí."

"Đù, mày bị gãy tay à? Nghiêm trọng không?"

"Cũng tạm... Đúng rồi, mấy tài liệu liên quan đến Trần Thụy, bên tao cũng chuẩn bị tương đối rồi. Trong vòng hai ngày tao sẽ nộp lên, sau đó đăng Weibo."

"Hai ngày này? Mày chờ chút đã." Đại khái là Tào Diệp đã đổi sang chỗ khác, âm thanh xung quanh rõ ràng không ồn ào như vừa rồi nữa. "Tao cảm thấy vẫn nên để thêm mấy ngày nữa đi, chờ độ hot của Lý Dương Kiêu lên rồi hẵng tìm thời gian đăng lên, bây giờ mày đăng lên chả được tí nước bọt nào đâu."

Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói: "Tao không muốn chờ nữa, tao muốn giết chết Trần Thụy ngay bây giờ."

"Mày..." Tào Diệp dừng một chút, nó: "Được rồi Minh Nghiêu, tự mày cũng hiểu, bây giờ đăng lên chẳng được chỗ tốt nào cả. Tao nói này, rốt cuộc là tối nay thằng chó Trần Thụy kia đã làm cái gì?"

Trì Minh Nghiêu cắn răng nói: "Lúc tao đến chỉ thấy nó kéo khóa quần lên."

"Đệch, nó với Lý Dương Kiêu..."

Trì Minh Nghiêu ngắt lời hắn: "Cái đấy thì không có, Lý Dương Kiêu đâu có yếu như vậy, cậu ấy thông minh lắm, biết tự chạy ra ngoài, còn hất nước nóng khiến Trần Thụy bỏng suýt chút nữa đoạn tử tuyệt tôn nữa."

Tào Diệp nghe đến đây, không kìm được nở nụ cười:"Hất nước nóng? Được của ló... Không việc gì là tốt rồi, chỗ tài liệu kia tao vẫn nghĩ là nên để đến lúc độ hot đẩy lên rồi hẵng đăng, hiệu quả sẽ tương đối tốt. Bây giờ đăng, bà mẹ nó ai mà biết được Trần Thụy là thằng củ tỏi nào."



Trì Minh Nghiêu đáp: "Ừ, vậy chờ thêm chút nữa, tao bảo bên PR quan sát tình hình trước. Đúng rồi, vừa rồi đạo diễn gọi điện thoại tới, nói Lý Dương Kiêu không đi tiệc đóng máy, ảnh hưởng với bên truyền thông chắc là không được tốt lắm?"

Tào Diệp khá hiểu ý, nói:"À... Chuyện này không sao đâu, nếu mày để ý, thì để tao kêu người chuẩn bị quà tặng cho truyền thông."

Trì Minh Nghiêu nói:"Được, mày cứ làm theo quy cách đi, đừng khó coi quá."

Tào Diệp vui vẻ, cợt nhả: "Phải rồi, Cậu Trì mà đã ra tay, mỗi người kiểu gì cũng phải được một con Ferarri chứ."

Trì Minh Nghiêu cũng cười bảo cậu ta cút.



Hắn vừa cúp máy thì thấy Lý Dương Kiêu mặc áo choàng tắm đi ra, nói: "Gọi điện thoại xong rồi à? "

Khuy áo trước ngực Trì Minh Nghiêu hoàn toàn không cài, phanh ngực tựa vào sofa châm thuốc, cả người treo chữ bất cần đời rõ to, giương mắt nhìn Lý Dương Kiêu: "Gọi xong rồi"

Trong lòng Lý Dương Kiêu hơi lung lay, đi về phía hắn nói: "Không phải anh muốn tôi giúp cởi quần áo sao? Nào."

Y vừa mới tắm rửa, mái tóc ẩm ướt còn nhỏ nước, hơi nước ướt sũng trên người trộn lẫn mùi sữa tắm tươi mát, cứ như vậy phả vào. Đối với Trì Minh Nghiêu mà nói là một liều thuốc kích dục mạnh mẽ.

Dược hiệu gây mê đã phần nào thoái lui, cảm giác đau đớn nhắc nhở Trì Minh Nghiêu đêm nay nhất định là không làm được rồi. Hắn quả thực hận không thể bắt Trần Thụy tới cho chó ăn mà.

Lý Dương Kiêu giúp Trì Minh Nghiêu cởi một nửa áo sơ mi, khi cởi sang nửa kia, tay áo bị băng trên cánh tay ngăn lại. Thật ra nếu muốn cởi xuống, cũng không phải là không thể, nhưng Lý Dương Kiêu không dám dùng sức, y sợ đụng phải nẹp và băng gạc.

Trì Minh Nghiêu hơi cau mày, nhìn băng bó ở cánh tay nói: "Đừng loay hoay nữa, cắt đi."

Thật ra hắn cũng hơi sợ đau, nhưng lại ngại nói ra miệng với Lý Dương Kiêu, bởi vì hắn muốn làm anh hùng không sợ đau trước mặt người mình thích.

Lý Dương Kiêu đứng lên đi lấy kéo, giương mắt hỏi Trì Minh Nghiêu: "Cắt thật à?"

Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Cắt đi."

Kéo cắt qua chất vải đắt tiền, phát ra tiếng loẹt xoẹt. Lý Dương Kiêu tập trung tinh thần nhìn vào mũi kéo, sợ rạch phải băng trên cánh tay Trì Minh Nghiêu. Vì quá căng thẳng nên lông mi của y nhẹ nhàng rung động, lông mày nhíu lại, biểu cảm nhìn qua giống như đang làm chuyện tương đối lớn lao gì đó vậy.

Trì Minh Nghiêu thấy thú vị, nhất thời quên mất Lý Dương Kiêu lúc này đang cầm kéo chấp chưởng sinh sát đại quyền, bất thình lình thổi lông mi y một cái.

Tay Lý Dương Kiêu hơi run, chớp mắt theo bản năng, có phần tức giận nhíu mày nói: "Đừng lộn xộn, còn động đậy nữa là tôi đánh anh đó."

Trì Minh Nghiêu: "..."



Sau khi cắt tay áo, Lý Dương Kiêu giúp hắn cởi áo sơ mi ra, ném vào thùng rác, sau đó cũng tự tìm áo thun cùng quần đùi mặc vào, ngồi xuống bên cạnh Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu cởi trần ngồi trên sô pha, bật TV lên, vừa ấn điều khiển từ xa vừa nói: "Sao mười giờ mới phát sóng vậy, muộn quá rồi."

Mười giờ xem như là khung giờ hoàng kim của phim truyền hình rồi, chỉ là Trì Minh Nghiêu quá nóng vội, ấn qua tất cả các đài một lượt, cũng mới qua vài phút. Hắn lại ấn điều khiển từ xa vài cái, sau khi bật đến đài mà "Nếu Mây Có Biết" sắp phát sóng, liền ném điều khiển từ xa sang một bên, nhìn Lý Dương Kiêu: "Tôi cũng muốn tắm rửa."

Lý Dương Kiêu nói: "... Đi đi."

Trì Minh Nghiêu đùa bỡn nói: "Tôi bị thương rồi, cần giúp đỡ."

Lý Dương Kiêu biết hắn lại có suy nghĩ không đúng đắn gì, chợt cảm thấy hơi buồn cười, đứng lên nói: "Được, tôi giúp anh, đi nào."

Vì sợ cánh tay Trì Minh Nghiêu dính nước nên Lý Dương Kiêu đã lấy màng bọc thực phẩm trong bếp ra quấn tay phải của Trì Minh Nghiêu thành một cái chày. Trì Minh Nghiêu vẫn không nhúc nhích mặc cho y loay hoay.

Lý Dương Kiêu bọc lại giúp hắn, rồi cất màng bọc về bếp. Sau khi quay lại, Trì Minh Nghiêu đã tự cởi quần áo ra, lúc này đang trần như nhộng đứng trong bồn tắm, cầm vòi hoa sen bằng tay trái. Cũng không biết là hắn vô tình hay cố ý, xịt cho Lý Dương Kiêu ướt đẫm.

Lý Dương Kiêu giơ tay lau nước trên mặt rồi nhìn Trì Minh Nghiêu. Hắn có thân hình rất đẹp, cơ bắp săn chắc đem lại cảm giác mạnh mẽ và trẻ trung.

Trì Minh Nghiêu không hề xấu hổ, cầm vòi hoa sen nhìn Lý Dương Kiêu rồi bảo: "Dùng tay trái không quen lắm."

Lý Dương Kiêu đi tới, nhận lấy vòi hoa sen: "Tôi cầm cho, anh tắm đi."

Y cầm vòi hoa sen, rất cẩn thận không để nước bắn vào cánh tay phải của Trì Minh Nghiêu. Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, ái muội vô cùng. Phía dưới đang rất có tinh thần của Trì Minh Nghiêu cũng đối diện với y.

Nước từ vòi hoa sen bắn tung tóe lên người Lý Dương Kiêu, thấm ướt cả áo thun trắng trên người y. Áo bị ướt gần như trong suốt, dính lên người.

Trì Minh Nghiêu chậm rãi thoa sữa tắm bằng tay trái. Lúc thoa đến nửa người dưới, hắn mới cầm dục vọng của mình lên, tuốt nhẹ hai cái từ trên xuống dưới rồi nhìn Lý Dương Kiêu nói: "Ngại không?"

Lý Dương Kiêu cũng nhìn hắn, im lặng một lát rồi bảo: "Ngại thì đã chẳng vào."

Trì Minh Nghiêu cười cười, dựa lưng lên tường lát gạch men trắng. Ánh mắt chăm chú đặt vào Lý Dương Kiêu, tay bên dưới cũng bắt đầu chuyển động.

Lý Dương yên lặng nhìn một lúc lâu mới đến gần, khàn giọng nói: "Tay trái anh không tiện, tôi giúp anh."

Vật nóng bỏng kia vừa chạm vào tay Lý Dương Kiêu, đã lập tức nảy lên một chút. Lý Dương Kiêu cầm nó, bắt đầu di chuyển lên xuống.

Trì Minh Nghiêu ngửa cổ, để đầu tựa vào tường men trắng, híp mắt nhìn Lý Dương Kiêu.

Khi gần đến đỉnh điểm, hắn vươn tay trái ra, dùng sức kéo Lý Dương Kiêu về phía mình. Lý Dương Kiêu thầm kinh hãi, chống bàn tay cầm vòi hoa sen lên tường, miễn cưỡng không đụng phải cánh tay phải bị thương của Trì Minh Nghiêu.

Hơi thở của Trì Minh Nghiêu dần trở nên dồn dập. Hắn nhẹ nhàng gặm nhấm bả vai của Lý Dương Kiêu qua lớp quần áo.

Chất lỏng trắng bắn văng lên tay Lý Dương Kiêu, trên áo thun trắng ướt đẫm, trên xương quai xanh trần trụi, nóng rẫy như muốn làm bỏng y.

Trì Minh Nghiêu gắt gao ôm lấy Lý Dương Kiêu, dồn dập thở dốc, hô hấp ẩm ướt phả lên cổ y.

Toàn thân Lý Dương Kiêu ướt đẫm, vòi hoa sen bị y cầm loạn trong tay, không biết đang phun nước về hướng nào.

Không biết qua bao lâu, hơi thở của Trì Minh Nghiêu mới dần bình ổn lại, hắn khàn giọng nói: "Lý Dương Kiêu.."

Lý Dương Kiêu đáp: "Ừ."

"Kiêu Kiêu."

"Ừ."

"Em có thích tôi không?"

"Ừ."

Trì Minh Nghiêu nói: "Chỉ có 'thích' và '"không thích', không có 'ừ'."

Lý Dương Khiêu ngừng lại một chút mới nói: "Thích."

Trì Minh Nghiêu nói: "Có thích hơn cả Tống Sưởng không?"

Lý Dương Kiêu không nghĩ Trì Minh Nghiêu sẽ hỏi thẳng như vậy, y cứ cho rằng hắn sẽ không để tâm đến chuyện này. Trì Minh Nghiêu trông tự tin muốn chết, thoạt nhìn về cơ bản khinh thường tranh giành ghen tuông, nhưng lúc này hắn lại hỏi, có thích hơn cả Tống Sưởng không.

Ngay tại giờ phút này, trong lòng Lý Dương Kiêu chợt sinh ra một loại cảm giác rất kỳ dị: Thì ra trong khi y giả vờ bình tĩnh và kiềm chế, Trì Minh Nghiêu cũng vờ như không thèm để ý. Và bây giờ họ đều không giả vờ tiếp được nữa rồi.

Lý Dương Kiêu nói: "Em cũng sắp quên mất cảm giác thích Tống Sưởng là như thế nào rồi."

Trì Minh Nghiêu sau khi giải tỏa dục vọng và Trì Minh Nghiêu giúp y trả thù Trần Thụy như biến thành hai người khác nhau. Hắn không giống anh hùng nữa, mà lại giống với một đưa trẻ cố tình gây rồi không ngừng truy vấn: "Vậy sau này em sẽ quên mất cảm giác thích tôi là như thế nào ư?"

Lý Dương Kiêu nói: "Nếu như anh không quên, vậy em cũng sẽ không quên."

Trì Minh Nghiêu ngả đầu lên vai Lý Dương Kiêu, nghẹn giọng nói: "Tôi sẽ không quên, nhưng em sẽ quên."

Hai má Lý Dương Kiêu cọ lên tóc trên đỉnh đầu hắn, cứng rắn, hơi chọc vào mặt, y hỏi: "Tại sao em lại quên?"

"Chữ cuối cùng trong tên em có nhiều hơn tôi một chữ 'Mã', em thành ngôi sao rồi... sẽ chạy đi mất."

(*) 尧(Nghiêu) - 骁 (Kiêu): Trong tên của Lý Dương Kiêu có nhiều hơn tên của Trì Minh Nghiêu một chữ "马" - Mã (Ngựa)

Lý Dương Kiêu cũng dở khóc dở cười. Lý do này vừa ấu trĩ vừa mê tín, hoàn toàn không giống lời mà Trì Minh Nghiêu có thể nói ra được. Nhưng bây giờ nó lại bật ra từ chính miệng Trì Minh Nghiêu, hắn lại còn rất hùng hồn nữa chứ.

Lý Dương Kiêu nói: "Chạy một mình cô độc lắm nên anh chạy cùng em nhé."

Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau