Chương 39
CHƯƠNG 39
Cố Thanh Bùi chơi một trận thắng hai mươi vạn, Vương Tấn thắng ba mươi vạn, vì thế Vương Tấn làm chủ, cả nhóm người đặt một gian nhà hàng hải sản dùng bữa.
Nguyên Dương rất muốn lôi Cố Thanh Bùi về nhà, song đã thấy hắn hăng hái dâng trào, lại bắt đầu cùng Vương Tấn nói chuyện hợp tác dự án.
Hai người nói chuyện ăn ý vô cùng, ánh mắt căn bản không buồn nhìn đến Nguyên Dương.
Nguyên Dương cả buổi chiều sinh hờn dỗi, y càng nhìn Vương Tấn, càng cảm thấy cái loại người mặt luôn mang nụ cười này quá mức giả dối, ánh mắt nhìn Cố Thanh Bùi cũng rất không bình thường.
Thời điểm dùng cơm, Vương Tấn cơ hồ một mực giữ lấy Cố Thanh Bùi mời rượu, Cố Thanh Bùi cũng không kiêng cữ, hai ba chén rượu trắng xuống bụng mặt không đổi sắc, sau hiển nhiên lại là chính Vương Tấn trước tiên chống đỡ không nổi, mới dần ngừng lại.
Trong lúc dùng bữa, Cố Thanh Bùi đề cập đến vài dự án nhiều triển vọng. Cố Thanh Bùi là diễn thuyết gia ưu tú trời sinh, thao thao bất tuyệt, miêu tả tiền đồ mấy dự án đến mức khiến cho người ta tâm động không thôi. Nguyên Dương đã xem qua tư liệu mấy cái trong đó, vẫn còn mấy phần tranh chấp tài sản chưa được giải quyết, qua miệng Cố Thanh Bùi liền đều thành chuyện không tính là gì.
Luận về ba hoa chém gió, Cố Thanh Bùi tuyệt đối không thua ai.
Ăn xong, Nguyên Dương đi lấy xe, Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi đứng đợi tại cửa nhà hàng.
Vương Tấn có chút say rượu, không biết là cố ý hay vô tình, ngả lên người Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vội vàng đỡ lấy anh, cười nói: “Vương tổng, tửu lượng không tốt, còn muốn chuốc say tôi a.”
Vương Tấn cười khoát tay, “Thất sách thất sách , không khảo sát tốt tình hình địch.”
“Vương tổng, xe ngài đến rồi kìa, lên xe trước đi.”
“Không không, tôi chờ cho cậu lên xe trước.” Vương Tấn lặng thinh đỡ hông hắn, khẽ cười nói: “Cố tổng, hôm nay với cậu vừa gặp mà như đã quen thân, vô luận là chơi golf hay dùng cơm, đều phi thường vui vẻ. Dự án cậu đề cập tới, buổi tối đem tư liệu gửi đến email của tôi, tôi nhất định sẽ cân nhắc cẩn thận, lần sau tôi sẽ mời riêng Cố tổng ăn cơm.”
“Có thể kết bạn với Vương tổng là vinh hạnh của tôi mới đúng, nhận được sự coi trọng của Vương tổng, sau này chẳng e bận bịu đến đâu, cũng phải đáp ứng lời mời của Vương tổng, ha ha. Vương tổng sau khi xem tư liệu xong, gọi điện thoại cho tôi, có chỗ nào không rõ ràng, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ giải đáp cho ngài.”
“Được, ai, Cố tổng, xe đến rồi kìa.”
Nguyên Dương ở trong xe vừa nhìn thấy bàn tay Vương Tấn đặt trên lưng Cố Thanh Bùi, trong mắt y liền bốc hỏa, một cước dẫm chân ga, ô tô nổ ầm một tiếng, lấy tốc độ tương đối dọa người vọt đến, dừng khựng lại bên cạnh hai người, khiến hai người sợ đến hết hồn.
Nguyên Dương xuống xe, Cố Thanh Bùi cả giận nói: “Có ai lái xe như cậu không chứ!”
Sắc mặt Vương Tấn cũng không tốt lắm, sau khi uống rượu bất cứ kích thích gì cũng đều bị phóng đại, vừa rồi quả thực có chút kinh hãi.
Nguyên Dương chẳng hề thành ý nói: “Tưởng chân phanh là chân ga, không cẩn thận đạp nhầm thôi.”
Vương Tấn lắc lắc đầu, anh đi lên trước, dù rằng uống rượu bước chân có chút bấp bênh, vẫn phong độ như cũ nhanh nhẹn mở cửa xe cho Cố Thanh Bùi, cũng nho nhã cười với Cố Thanh Bùi, “Cố tổng, lên xe đi.”
Cố Thanh Bùi cùng anh khách sáo vài câu, chào từ biệt, lúc này mới lên xe.
Nguyên Dương gấp rút lái xe đi khỏi.
Từ kính chiếu hậu nhìn Cố Thanh Bùi ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu Nguyên Dương không tốt nói: “Ông cùng với chủ tịch gì gì đạt đó nói chuyện thật tâm đầu ý hợp a, ”
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng nói: “Người đó rất có năng lực, nên chúng tôi mới có thể tán gẫu được cùng với nhau.”
Nguyên Dương không muốn bản thân lộ vẻ hẹp hòi thiển cận, song y lại không thể giả bộ không quan tâm, nhịn không được giống như chỉ trích, “Thế sao ông không tán gẫu với tôi?”
“Tôi với cậu ư? Tôi với cậu tán gẫu cái gì? Là tán gẫu gây dựng sự nghiệp gian khổ, hay là tán gẫu giá cả thị trường cổ phiếu chứng khoán ? Hay tán gẫu quản lý, tán gẫu nguồn vốn, tán gẫu chính trị? Đại thiếu gia cậu không học vấn không nghề nghiệp, cậu nói tôi phải tán gẫu gì với cậu đây.”
Nguyên Dương dồn sức một cước dẫm thẳng lên chân phanh.
Thân thể Cố Thanh Bùi đột ngột đổ về phía trước, kém chút nữa nôn ra.
Nguyên Dương tựa hồ bị chọc giận, tay nắm bánh lái chực phát run. Lời Cố Thanh Bùi nói tuy chói tai, song y lại phản bác không được. Nghiêm túc ngẫm lại, y cùng Cố Thanh Bùi trừ ngoại trừ đối đầu bạo lực, nhục nhã lẫn nhau, thì dường như chưa từng thật sự tán gẫu với nhau điều gì, cũng không có bình tâm tĩnh khí trò chuyện đơn thuần, nói được đến cuối, thường thường đều sẽ biến thành công kích cùng châm chọc lẫn nhau.
Nghĩ đến Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi vừa nói vừa cười, bộ dáng chuyện trò vui vẻ, Nguyên Dương tức giận đến muốn đánh người. Y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, chuyện không có đề tài chung cùng Cố Thanh Bùi, cũng có thể làm cho y sầu não.
Cố Thanh Bùi chống thân dựa lưng lại vào ghế, “Mẹ nó, cậu lái xe có thể vững vàng chút đỉnh được hay không, tôi thiếu chút nữa ói ra rồi.”
Nguyên Dương ác thanh ác khí nói: “Đáng đời, uống cho say chết luôn đi.” Y một lần nữa khởi động xe, chính là ánh mắt vẫn bốc hỏa như cũ .
Y phẫn hận suy nghĩ, giữa y cùng Cố Thanh Bùi, bất quá chỉ là bạn tình, chỉ cần ngủ với nhau là đủ rồi, cần đề tài chung cái rắm gì chứ. Chính là nghĩ như vậy, cũng không thể làm cho tâm tình y bình tĩnh, ngược lại càng thêm bết bát.
Sau khi đưa Cố Thanh Bùi đến nhà, Nguyên Dương cũng cùng lên lầu.
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, “Cậu không quay về à?”
“Muộn rồi, lười lái xe.” Y cởi giày, tựa như về đến nhà mình, nghênh ngang vào phòng.
Cố Thanh Bùi cũng lười ngăn cản, vào theo y. Hắn đi phòng tắm tắm rửa một cái, thời điểm đi ra, nhìn đến Nguyên Dương còn đang ngồi tại sofa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ điều gì.
Tắm rửa xong xuôi Cố Thanh Bùi thanh tỉnh không ít, “Cậu tính toán ngồi cả đêm ở đây hả?”
Nguyên Dương quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng ướt át mềm mượt của Cố Thanh Bùi, nghĩ hiện tại là bản thân mình có được hắn, trong lòng nhiều ít dễ chịu một chút.
Y đứng dậy, áp sát lại ngửi tóc Cố Thanh Bùi, “Ừm, tẩy sạch mùi rượu rồi.”
Cố Thanh Bùi ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, cậu cứ tùy nghi đi.” Hắn xoay người trở về phòng ngủ.
Nguyên Dương tắm rửa xong đi ra, Cố Thanh Bùi đã muốn vùi sâu vào trong chăn, hô hấp đều đặn vững vàng.
Nguyên Dương leo lên giường, xốc chăn chui vào. Y nhìn gáy Cố Thanh Bùi, đột nhiên đối với việc Cố Thanh Bùi luôn đưa lưng về phía y tương đối bất mãn.
Y vươn tay xoay người Cố Thanh Bùi lại.
Cố Thanh Bùi nheo mắt, “Cậu muốn làm gì? Tôi mệt lắm rồi.”
“Cũng không phải không cho ông ngủ, nhưng không được phép quay lưng về phía tôi.”
Cố Thanh Bùi lười phản ứng y, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nguyên Dương vươn tay tắt đèn, đón ánh trăng quan sát khuôn mặt Cố Thanh Bùi.
Dù cho tia sáng rất mờ mịt, nhưng đường nét ngũ quan vẫn có thể thấy được rõ ràng như cũ.
Nguyên Dương nhịn không được hôn lên chóp mũi hắn.
Cố Thanh Bùi chun mũi, không hề mở mắt.
Nguyên Dương mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, thấp giọng nói: “Tôi chán ghét cái gã họ Vương kia, ông về sau ít tiếp xúc cùng hắn thôi.” Nói xong vòng tay khoác lên lưng Cố Thanh Bùi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cố Thanh Bùi lại mở mắt, nhìn khuôn mặt Nguyên Dương gần trong gang tấc, trong mắt lấp lánh tinh quang.
Cố Thanh Bùi vừa tỉnh giấc, Nguyên Dương đã muốn chạy bộ trở về, chuẩn bị xong xuôi bữa sáng.
“Ăn cơm đi.” Giọng điệu của Nguyên Dương có chút lãnh đạm, rõ ràng còn chưa có nguôi giận chuyện ngày hôm qua.
“Cậu ở phương diện này lại rất chịu khó nha.”
Nguyên Dương thờ ơ như không nói: “Vốn chính là việc vừa đơn giản lại dễ dàng, có cái gì khó khăn chứ.”
Cố Thanh Bùi vừa ăn cơm, vừa nói: “Triệu luật sư muốn tôi đi một chuyến đến thành phố XX, ông ấy đã liên hệ được một vị lãnh đạo, để chúng ta đến đó tác nghiệp, thúc đẩy việc hạ phán quyết. Cậu cùng đi với tôi, giới thiệu phó viện trưởng kia cho tôi, tôi muốn nói chuyện cùng ông ta, đặc biệt là mấy chuyện tốt thế này, giao cho người khác tôi không yên tâm.”
“Ừm.”
“Lần này đi công tác giữ bí mật, đừng nói cho người khác.”
“Ừ.” Nguyên Dương tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cố Thanh Bùi nhíu mày, “Hôm nay sao thế, quên sạc điện rồi à?”
Nguyên Dương trừng mắt liếc hắn một cái, “Ông không phải chẳng có chuyện gì để tán gẫu với tôi hay sao? Tôi ít nói cũng làm cho Cố tổng không vừa lòng à?”
“Nhóc con cậu so với phụ nữ còn thù dai hơn, Viện Viện trước kia. . . . . .” Cố Thanh Bùi ý thức được lời không nên nói, lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên, Nguyên Dương ngẩng đầu, nheo mắt nhìn, “Viện Viện? Vợ trước của ông ấy hả? Cô ta làm sao? Gọi thân thiết quá a.”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn y, “Cậu sao biết Viện Viện là vợ trước của tôi? Cậu điều tra tôi ư?”
“Cái này sao có thể tính là điều tra? Trên hộ tịch viết rõ ràng mà.” Nguyên Dương buông đũa, “Nếu là vợ cũ, cứ dây dưa dông dài mãi để làm gì? Ông không phải GAY sao?”
“Chúng tôi hiện tại cũng vẫn là bạn bè.” Đối với vấn đề này Cố Thanh Bùi hoàn toàn không muốn nói nhiều, hắn lạnh mặt, “Về sau ít dò la chuyện của tôi thôi.”
Nguyên Dương hừ lạnh, “Ai thèm dò la chuyện của ông chứ.” Ngẫm lại bản thân đã từng thăm dò chuyện Triệu Viện, liền thanh minh nói: “Tôi có người anh em trong hệ thống cảnh sát, bất quá là thuận miệng hỏi nó mà thôi.”
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: “Về sau ngay cả thuận miệng cũng bớt đi.”
Trên mặt Nguyên Dương có chút không nén được giận, hờn giận nói: “Ai mẹ nó thèm dò la chuyện của ông chứ, ít tự cho mình là đúng đi. Mau ăn cơm đi, mới sáng sớm mà đã nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Cố Thanh Bùi vùi đầu ăn cơm, không để ý đến y nữa.
Nguyên Dương nghẹn một bụng ức chế, bực dọc mà dọn sạch sẽ bữa sáng Cố Thanh Bùi ăn không hết trên bàn.
Thời điểm lái xe đi làm, Nguyên Dương cũng không cùng Cố Thanh Bùi nói chuyện. Cố Thanh Bùi lại càng mừng rỡ nhàn hạ, ở trên xe còn chợp mắt trong chốc lát.
Suốt thời gian một ngày, Nguyên Dương cũng không hề xuất hiện trong văn phòng Cố Thanh Bùi.
Chuyện này thật quá mới mẻ, bình thường Nguyên Dương có việc hay không đều thích chạy vào văn phòng hắn, bởi vì “Sofa văn phòng thoải mái”, nhất là giữa trưa, luôn muốn chiếm giưởng ngủ của hắn. Chính là hôm nay cả ngày cũng chưa thấy bóng người, buổi trưa cũng không gọi cơm cho hắn.
Sự yên bình thế này, Cố Thanh Bùi ngược lại cảm thấy có chút không quen.
Hắn ở trong lòng cười nhạo bản thân mấy câu, xem ra mình đã muốn bị làm phiền thành quen rồi. Nguyên Dương một ngày không đến phiền hắn, hắn ngược lại cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, cái con người này, sao lại có thể không biết tự trọng thế chứ.
Không quen thì là không quen, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn là cảm thấy thoải mái không gì sánh được. Hắn xong việc mà tan tầm Nguyên Dương không đến đón, hắn sẽ liền đi bộ đến một nhà hàng Thái phụ cận công ty dùng cơm, tránh giờ cao điểm rồi mới bắt taxi về nhà.
Hôm nay có lẽ nên mang mấy cô bé trong công ty ra ngoài ăn cơm xem film, mấy cô bé ấy bình thường cũng quá vất vả rồi. . . . . .
Cố Thanh Bùi liền gọi điện cho Trương Hà, bảo cô tiến vào.
Một lát sau, Trương Hà gõ cửa vào phòng.
Cố Thanh Bùi tựa vào ghế dựa, cười tủm tỉm nhìn cô, “Tiểu Trương, gần đây rạp chiếu phim có chiếu film gì hay không?”
“Ách, hình như là có một bộ film thảm họa, về bão táp trên biển, nhưng tôi quên mất tên mất rồi.”
“Cô hỏi thử xem trong công ty có ai muốn đi xem hay không, nếu muốn thì đi đặt vé, tối nay sẽ đưa các cô đi xem film.”
“Oa, thật sự a Cố tổng.”
Cố Thanh Bùi cười nói: “Lời tôi nói còn có thể giả được sao. Sau giờ tan tầm mọi người cũng đừng vội trở về, phụ cận công ty có một nhà hàng không tồi, người bạn của tôi từ Pháp có mang về chai rượu ngon, chúng ta sẽ mang đi uống cùng. Đến đây đã được lâu như vậy, mà chưa có đi ăn với các cô lần nào, hôm nay tôi thay mặt Nguyên đổng, hảo hảo khao các cô.”
Trương Hà cao hứng nói: “Cám ơn Cố tổng, để tôi đi nói với mọi người.”
Thời điểm tan tầm, những ai không xem film đều đã đi về, công ty còn tầm hai ba mươi người lưu lại.
Cố Thanh Bùi xử lý xong công việc chuẩn bị đi ra ngoài, Nguyên Dương đã quay lại rồi.
Cố Thanh Bùi ngạc nhiên nhìn Nguyên Dương, “Cậu sao lại quay lại vậy.”
Nguyên Dương nhíu mày, “Tôi làm việc tại đây mà, sao lại không thể quay lại chứ.”
“Tôi hôm nay muốn dẫn bọn họ đi ăn xem film, cậu có đi không?”
“Tôi có nghe nói.” Nguyên Dương ôm ngực nhìn hắn, “Tôi là lái xe của ông, ông đi tôi đương nhiên cũng đi.”
“Không muốn thì có thể về trước, không cần đưa tôi đi đâu.”
“Tôi muốn đi.” Nguyên Dương trừng hai mắt, “Để ông đi một mình, ai biết ông sẽ lại quyến rũ một cô Viên Viên Biển Biển gì đó về nữa hay không.”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: “Nói nhảm cái gì thế.”
Nguyên Dương tiến lên xách bao máy tính hắn luôn mang theo bên người, hừ lạnh nói: “Đi thôi, Cố tổng.”
Thời điểm dùng cơm tối, nhóm thanh niên trong công ty đều ít nhiều uống chút rượu, Cố Thanh Bùi lại càng bị luân phiên kính rượu một vòng. Bất quá hắn tửu lượng tốt, không bị làm sao, ngược lại có mấy người uống hai chén đã đỡ không nổi, được đưa về nhà trước.
Buổi tối xem chính là một bộ film Mỹ màn ảnh rộng, nói về bão lốc trên biển, hiệu quả thị giác 3D phi thường tốt. Mở màn mới hơn mười phút, cuồng phong bão táp đã bắt đầu trình diễn, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi.
Nguyên Dương an vị bên cạnh Cố Thanh Bùi, tâm tư của y không nằm trên bộ film, mà là trên người Cố Thanh Bùi .
Y cố nhẫn nhịn, rốt cục tiến đến bên tai Cố Thanh Bùi, hạ giọng nói: “Ông cùng Triệu Viện vì sao lại ly hôn.”
Cố Thanh Bùi ban đầu không để ý đến y, thời điểm Nguyên Dương hỏi lần thứ hai, ánh mắt Cố Thanh Bùi vẫn như cũ khóa vào khung hình, cũng thấp giọng nói: “Cậu hiện tại hỏi điều này có thích hợp không?”
“Ông trả lời là được.”
Cố Thanh Bùi thở dài, “Bởi vì tôi là GAY, đáp án này vừa lòng cậu chứ?”
Nguyên Dương bĩu môi, “Cũng tạm.”
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyên Dương lại ghé sát hỏi: “Vậy ông sau này có kết hôn nữa không? Cha mẹ ông mặc kệ ông à?”
Cố Thanh Bùi vẫn như cũ không chớp mắt nhìn màn ảnh, chính là khẩu khí đã muốn rất không kiên nhẫn, “Cậu quản quá nhiều rồi đấy.”
“Trả lời vấn đề đi.”
“Không liên quan đến cậu.”
Nguyên Dương sầm mặt xuống.
Ngay tại thời điểm Cố Thanh Bùi tưởng rằng y rốt cục sẽ để mình yên tĩnh xem film, một bàn tay đột ngột luồn tới háng hắn, khiến hắn giật nảy mình.
Trong rạp chiếu phim có phần nóng, Cố Thanh Bùi để áo khoác lên trên đùi hắn, bàn tay gian xảo kia của Nguyên Dương liền lặng yên không một tiếng động luồn xuống dưới áo khoác vươn đến hạ thân, cách quần cầm lấy bảo bối của hắn.
Cố Thanh Bùi tái mét mặt trừng mắt liếc y một cái, Nguyên Dương đắc ý nhìn hắn, thậm chí khiêu khích lấy ngón tay chọc chọc phần thịt kia.
Cố Thanh Bùi cắn răng nói: “Cậu điên rồi hả.” Trái phải bọn họ đều có người ngồi, cho dù trong rạp chiếu phim rất tối, song chỉ cần có người hơi quay đầu, vẫn là có thể nhìn ra dị thường.
May mắn lúc này bộ film đang chiếu đến thời khắc đặc sắc nhất, không ai quay đầu lại, nhưng Cố Thanh Bùi vừa khẩn trương vừa bị kích thích, toát hết một thân mồ hôi lạnh.
Nguyên Dương lấy âm lượng cực thấp ghé vào lỗ tai hắn châm chọc nói, “Cố tổng, trả lời vấn đề đi, ông liệu có kết hôn nữa hay không?”
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: “Không, buông tay ra đi.”
Nguyên Dương thỏa mãn cười cười, thu người lại, ngồi dựa ngay ngắn trên ghế, song bàn tay nghiệp chướng kia lại kéo mở khóa quần Cố Thanh Bùi, trắng trợn chui vào trong.
Toàn thân Cố Thanh Bùi run lên, không thể không dùng áo khoác gắt gao che phủ hạ thân mình, lại ngăn cản không được bàn tay đang lúc lắc trêu đùa hắn kia. Cố Thanh Bùi chỉ có thể hơi cong thắt lưng, kinh hãi cố gắng duy trì, nhưng bàn tay kia càng lúc càng suồng sã, thế nhưng còn muốn chui vào hẳn bên trong. . . . . .
Cố Thanh Bùi hung tợn trừng y một cái, thấp giọng nói: “Đủ rồi.”
Nguyên Dương xấu xa nhìn, biểu tình có chút chật vật của Cố Thanh Bùi đã quét sạch sự buồn bực từ tối qua cho đến hiện tại của y. Y cảm thấy cũng tương đối đủ rồi, lúc này mới thu tay lại.
Cố Thanh Bùi thở hắt ra, không còn lòng dạ nào mà xem film tiếp nữa.
Sau khi tan cuộc, đã muốn hơn mười một giờ, đám người như ong vỡ tổ ào vào đi WC. Mấy nữ đồng nghệp trong công ty cùng đi với nhau, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương an vị ở trong xe chờ các cô vào WC, rồi thuận đường đưa các cô trở về luôn.
Nguyên Dương mới vừa ngồi trên xe, đã liền mở cửa kính xe, muốn châm điếu thuốc.
Cố Thanh Bùi vươn tay đoạt lấy thuốc của y, bẻ cong ném vào trong thùng rác.
Nguyên Dương liếc xéo hắn, “làm gì đấy?”
Cố Thanh Bùi cười cười, nghiêng thân áp sát đến, “Vừa nãy ở trong rạp chiếu film thật kích thích a, có thích không?” Trong khi Cố Thanh Bùi nói chuyện, tay đã liền đè lên đũng quần Nguyên Dương.
Nguyên Dương ngây người, Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ chưa từng chủ động như thế, y nói chuyện cũng có chút không lưu loát, “Cũng. . . . . . Rất thích.”
“Tôi thực nhìn không ra cậu trước kia chưa từng có quan hệ với đàn ông đấy, kỹ năng của cậu cũng khá thuần thục đó. Hay là, cậu cả ngày tự mình luyện tập hử.” Cố Thanh Bùi cởi khóa kéo của y, cũng cố ý dùng sức kéo mạnh xuống.
Nguyên Dương đương trong lúc phấn khích khi lần đầu tiên được Cố Thanh Bùi chủ động tiếp cận, hoàn toàn không có phát hiện, y hừ cười nói: “Những người muốn ngủ với tôi xếp dài thành hàng, tôi cũng chẳng bao giờ phải tự sướng. Bất quá đàn ông ấy mà, chung quy cũng sẽ biết phải làm như thế nào.” Nguyên Dương nâng cửa kính xe lên, một tay cố định gáy Cố Thanh Bùi, bắt đầu tỉ mẩn hôn, cũng ấn lấy tay hắn, dùng động tác thúc giục hắn.
Cố Thanh Bùi cũng không làm cho y thất vọng, ngón tay thon dài linh hoạt chui vào trong quần Nguyên Dương, kỹ xảo xoa nắn.
Hô hấp Nguyên Dương có chút dồn dập, quả thực bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê mẩn.
Ngay tại thời điểm y giữ lấy đầu lưỡi Cố Thanh Bùi trêu đùa, Cố Thanh Bùi đột nhiên đẩy y ra, “Các cô ấy trở lại rồi, cậu mau xuống xe, giúp các cô ấy xách đống đồ mới mua đi.”
“A?” Nguyên Dương hoàn toàn chưa phản ứng lại kịp chuyện gì đang xảy ra, Cố Thanh Bùi đã muốn giúp y mở cửa xe ra, hơn nữa còn một phen đem y đẩy ra ngoài.
Bọn họ dừng xe ngay tại quảng trường, xung quanh đều là những người xem film xong chuẩn bị về nhà. Thời điểm Nguyên Dương bị đẩy từ trong xe ra, người xung quanh cũng không khỏi quay đầu lại nhìn y, đồng thời cũng thấy được khóa kéo trên quần y bị mở toang.
Theo ánh mắt của người xung quanh cùng nữ đồng nghiệp công ty, Nguyên Dương cũng cúi đầu, liếc mắt một cái liền thấy được quần lót màu đen của mình.
Nhóm đồng nghiệp nữ liền cười phá lên.
Mặt Nguyên Dương nóng bừng, vội vàng nghĩ muốn kéo khóa lên, song như thế nào cũng không kéo lên được, nhìn kỹ lại, khóa quần đã muốn bị kéo hỏng.
Y sải một bước quay lại xe, nheo mắt nhìn Cố Thanh Bùi, nghiến răng nói: “Muốn khai chiến hả?”
Cố Thanh Bùi tươi cười ôn hòa nho nhã, quả thực khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân, “Có qua có lại thôi mà.”
Không có cơ hội giáo huấn Cố Thanh Bùi triệt để một hồi, mấy nữ đồng nghiệp đã muốn lên xe, Nguyên Dương không ngoài ý muốn bị trêu đùa chòng ghẹo hết một đường, đến cuối cùng mặt đã tái mét.
Y trước đem Cố Thanh Bùi đưa về nhà, sau đó đưa từng cô nàng về nhà một.
Cố Thanh Bùi tắm rửa sấy khô tóc xong, thời điểm tính toán lên giường ngủ, đã muốn mười hai giờ.
Hắn chằm chằm nhìn đồng hồ, quyết định chờ thêm một lúc. Thằng ranh Nguyên Dương kia, đêm nay không đến tìm hắn tính sổ, quả thực là nên đổi họ.
Thay vì đang ngủ bị đánh thức, chi bằng chờ y đến đây rồi nói sau.
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Cố Thanh Bùi chơi một trận thắng hai mươi vạn, Vương Tấn thắng ba mươi vạn, vì thế Vương Tấn làm chủ, cả nhóm người đặt một gian nhà hàng hải sản dùng bữa.
Nguyên Dương rất muốn lôi Cố Thanh Bùi về nhà, song đã thấy hắn hăng hái dâng trào, lại bắt đầu cùng Vương Tấn nói chuyện hợp tác dự án.
Hai người nói chuyện ăn ý vô cùng, ánh mắt căn bản không buồn nhìn đến Nguyên Dương.
Nguyên Dương cả buổi chiều sinh hờn dỗi, y càng nhìn Vương Tấn, càng cảm thấy cái loại người mặt luôn mang nụ cười này quá mức giả dối, ánh mắt nhìn Cố Thanh Bùi cũng rất không bình thường.
Thời điểm dùng cơm, Vương Tấn cơ hồ một mực giữ lấy Cố Thanh Bùi mời rượu, Cố Thanh Bùi cũng không kiêng cữ, hai ba chén rượu trắng xuống bụng mặt không đổi sắc, sau hiển nhiên lại là chính Vương Tấn trước tiên chống đỡ không nổi, mới dần ngừng lại.
Trong lúc dùng bữa, Cố Thanh Bùi đề cập đến vài dự án nhiều triển vọng. Cố Thanh Bùi là diễn thuyết gia ưu tú trời sinh, thao thao bất tuyệt, miêu tả tiền đồ mấy dự án đến mức khiến cho người ta tâm động không thôi. Nguyên Dương đã xem qua tư liệu mấy cái trong đó, vẫn còn mấy phần tranh chấp tài sản chưa được giải quyết, qua miệng Cố Thanh Bùi liền đều thành chuyện không tính là gì.
Luận về ba hoa chém gió, Cố Thanh Bùi tuyệt đối không thua ai.
Ăn xong, Nguyên Dương đi lấy xe, Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi đứng đợi tại cửa nhà hàng.
Vương Tấn có chút say rượu, không biết là cố ý hay vô tình, ngả lên người Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vội vàng đỡ lấy anh, cười nói: “Vương tổng, tửu lượng không tốt, còn muốn chuốc say tôi a.”
Vương Tấn cười khoát tay, “Thất sách thất sách , không khảo sát tốt tình hình địch.”
“Vương tổng, xe ngài đến rồi kìa, lên xe trước đi.”
“Không không, tôi chờ cho cậu lên xe trước.” Vương Tấn lặng thinh đỡ hông hắn, khẽ cười nói: “Cố tổng, hôm nay với cậu vừa gặp mà như đã quen thân, vô luận là chơi golf hay dùng cơm, đều phi thường vui vẻ. Dự án cậu đề cập tới, buổi tối đem tư liệu gửi đến email của tôi, tôi nhất định sẽ cân nhắc cẩn thận, lần sau tôi sẽ mời riêng Cố tổng ăn cơm.”
“Có thể kết bạn với Vương tổng là vinh hạnh của tôi mới đúng, nhận được sự coi trọng của Vương tổng, sau này chẳng e bận bịu đến đâu, cũng phải đáp ứng lời mời của Vương tổng, ha ha. Vương tổng sau khi xem tư liệu xong, gọi điện thoại cho tôi, có chỗ nào không rõ ràng, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ giải đáp cho ngài.”
“Được, ai, Cố tổng, xe đến rồi kìa.”
Nguyên Dương ở trong xe vừa nhìn thấy bàn tay Vương Tấn đặt trên lưng Cố Thanh Bùi, trong mắt y liền bốc hỏa, một cước dẫm chân ga, ô tô nổ ầm một tiếng, lấy tốc độ tương đối dọa người vọt đến, dừng khựng lại bên cạnh hai người, khiến hai người sợ đến hết hồn.
Nguyên Dương xuống xe, Cố Thanh Bùi cả giận nói: “Có ai lái xe như cậu không chứ!”
Sắc mặt Vương Tấn cũng không tốt lắm, sau khi uống rượu bất cứ kích thích gì cũng đều bị phóng đại, vừa rồi quả thực có chút kinh hãi.
Nguyên Dương chẳng hề thành ý nói: “Tưởng chân phanh là chân ga, không cẩn thận đạp nhầm thôi.”
Vương Tấn lắc lắc đầu, anh đi lên trước, dù rằng uống rượu bước chân có chút bấp bênh, vẫn phong độ như cũ nhanh nhẹn mở cửa xe cho Cố Thanh Bùi, cũng nho nhã cười với Cố Thanh Bùi, “Cố tổng, lên xe đi.”
Cố Thanh Bùi cùng anh khách sáo vài câu, chào từ biệt, lúc này mới lên xe.
Nguyên Dương gấp rút lái xe đi khỏi.
Từ kính chiếu hậu nhìn Cố Thanh Bùi ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu Nguyên Dương không tốt nói: “Ông cùng với chủ tịch gì gì đạt đó nói chuyện thật tâm đầu ý hợp a, ”
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng nói: “Người đó rất có năng lực, nên chúng tôi mới có thể tán gẫu được cùng với nhau.”
Nguyên Dương không muốn bản thân lộ vẻ hẹp hòi thiển cận, song y lại không thể giả bộ không quan tâm, nhịn không được giống như chỉ trích, “Thế sao ông không tán gẫu với tôi?”
“Tôi với cậu ư? Tôi với cậu tán gẫu cái gì? Là tán gẫu gây dựng sự nghiệp gian khổ, hay là tán gẫu giá cả thị trường cổ phiếu chứng khoán ? Hay tán gẫu quản lý, tán gẫu nguồn vốn, tán gẫu chính trị? Đại thiếu gia cậu không học vấn không nghề nghiệp, cậu nói tôi phải tán gẫu gì với cậu đây.”
Nguyên Dương dồn sức một cước dẫm thẳng lên chân phanh.
Thân thể Cố Thanh Bùi đột ngột đổ về phía trước, kém chút nữa nôn ra.
Nguyên Dương tựa hồ bị chọc giận, tay nắm bánh lái chực phát run. Lời Cố Thanh Bùi nói tuy chói tai, song y lại phản bác không được. Nghiêm túc ngẫm lại, y cùng Cố Thanh Bùi trừ ngoại trừ đối đầu bạo lực, nhục nhã lẫn nhau, thì dường như chưa từng thật sự tán gẫu với nhau điều gì, cũng không có bình tâm tĩnh khí trò chuyện đơn thuần, nói được đến cuối, thường thường đều sẽ biến thành công kích cùng châm chọc lẫn nhau.
Nghĩ đến Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi vừa nói vừa cười, bộ dáng chuyện trò vui vẻ, Nguyên Dương tức giận đến muốn đánh người. Y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, chuyện không có đề tài chung cùng Cố Thanh Bùi, cũng có thể làm cho y sầu não.
Cố Thanh Bùi chống thân dựa lưng lại vào ghế, “Mẹ nó, cậu lái xe có thể vững vàng chút đỉnh được hay không, tôi thiếu chút nữa ói ra rồi.”
Nguyên Dương ác thanh ác khí nói: “Đáng đời, uống cho say chết luôn đi.” Y một lần nữa khởi động xe, chính là ánh mắt vẫn bốc hỏa như cũ .
Y phẫn hận suy nghĩ, giữa y cùng Cố Thanh Bùi, bất quá chỉ là bạn tình, chỉ cần ngủ với nhau là đủ rồi, cần đề tài chung cái rắm gì chứ. Chính là nghĩ như vậy, cũng không thể làm cho tâm tình y bình tĩnh, ngược lại càng thêm bết bát.
Sau khi đưa Cố Thanh Bùi đến nhà, Nguyên Dương cũng cùng lên lầu.
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, “Cậu không quay về à?”
“Muộn rồi, lười lái xe.” Y cởi giày, tựa như về đến nhà mình, nghênh ngang vào phòng.
Cố Thanh Bùi cũng lười ngăn cản, vào theo y. Hắn đi phòng tắm tắm rửa một cái, thời điểm đi ra, nhìn đến Nguyên Dương còn đang ngồi tại sofa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ điều gì.
Tắm rửa xong xuôi Cố Thanh Bùi thanh tỉnh không ít, “Cậu tính toán ngồi cả đêm ở đây hả?”
Nguyên Dương quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng ướt át mềm mượt của Cố Thanh Bùi, nghĩ hiện tại là bản thân mình có được hắn, trong lòng nhiều ít dễ chịu một chút.
Y đứng dậy, áp sát lại ngửi tóc Cố Thanh Bùi, “Ừm, tẩy sạch mùi rượu rồi.”
Cố Thanh Bùi ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, cậu cứ tùy nghi đi.” Hắn xoay người trở về phòng ngủ.
Nguyên Dương tắm rửa xong đi ra, Cố Thanh Bùi đã muốn vùi sâu vào trong chăn, hô hấp đều đặn vững vàng.
Nguyên Dương leo lên giường, xốc chăn chui vào. Y nhìn gáy Cố Thanh Bùi, đột nhiên đối với việc Cố Thanh Bùi luôn đưa lưng về phía y tương đối bất mãn.
Y vươn tay xoay người Cố Thanh Bùi lại.
Cố Thanh Bùi nheo mắt, “Cậu muốn làm gì? Tôi mệt lắm rồi.”
“Cũng không phải không cho ông ngủ, nhưng không được phép quay lưng về phía tôi.”
Cố Thanh Bùi lười phản ứng y, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nguyên Dương vươn tay tắt đèn, đón ánh trăng quan sát khuôn mặt Cố Thanh Bùi.
Dù cho tia sáng rất mờ mịt, nhưng đường nét ngũ quan vẫn có thể thấy được rõ ràng như cũ.
Nguyên Dương nhịn không được hôn lên chóp mũi hắn.
Cố Thanh Bùi chun mũi, không hề mở mắt.
Nguyên Dương mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, thấp giọng nói: “Tôi chán ghét cái gã họ Vương kia, ông về sau ít tiếp xúc cùng hắn thôi.” Nói xong vòng tay khoác lên lưng Cố Thanh Bùi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cố Thanh Bùi lại mở mắt, nhìn khuôn mặt Nguyên Dương gần trong gang tấc, trong mắt lấp lánh tinh quang.
Cố Thanh Bùi vừa tỉnh giấc, Nguyên Dương đã muốn chạy bộ trở về, chuẩn bị xong xuôi bữa sáng.
“Ăn cơm đi.” Giọng điệu của Nguyên Dương có chút lãnh đạm, rõ ràng còn chưa có nguôi giận chuyện ngày hôm qua.
“Cậu ở phương diện này lại rất chịu khó nha.”
Nguyên Dương thờ ơ như không nói: “Vốn chính là việc vừa đơn giản lại dễ dàng, có cái gì khó khăn chứ.”
Cố Thanh Bùi vừa ăn cơm, vừa nói: “Triệu luật sư muốn tôi đi một chuyến đến thành phố XX, ông ấy đã liên hệ được một vị lãnh đạo, để chúng ta đến đó tác nghiệp, thúc đẩy việc hạ phán quyết. Cậu cùng đi với tôi, giới thiệu phó viện trưởng kia cho tôi, tôi muốn nói chuyện cùng ông ta, đặc biệt là mấy chuyện tốt thế này, giao cho người khác tôi không yên tâm.”
“Ừm.”
“Lần này đi công tác giữ bí mật, đừng nói cho người khác.”
“Ừ.” Nguyên Dương tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cố Thanh Bùi nhíu mày, “Hôm nay sao thế, quên sạc điện rồi à?”
Nguyên Dương trừng mắt liếc hắn một cái, “Ông không phải chẳng có chuyện gì để tán gẫu với tôi hay sao? Tôi ít nói cũng làm cho Cố tổng không vừa lòng à?”
“Nhóc con cậu so với phụ nữ còn thù dai hơn, Viện Viện trước kia. . . . . .” Cố Thanh Bùi ý thức được lời không nên nói, lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên, Nguyên Dương ngẩng đầu, nheo mắt nhìn, “Viện Viện? Vợ trước của ông ấy hả? Cô ta làm sao? Gọi thân thiết quá a.”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn y, “Cậu sao biết Viện Viện là vợ trước của tôi? Cậu điều tra tôi ư?”
“Cái này sao có thể tính là điều tra? Trên hộ tịch viết rõ ràng mà.” Nguyên Dương buông đũa, “Nếu là vợ cũ, cứ dây dưa dông dài mãi để làm gì? Ông không phải GAY sao?”
“Chúng tôi hiện tại cũng vẫn là bạn bè.” Đối với vấn đề này Cố Thanh Bùi hoàn toàn không muốn nói nhiều, hắn lạnh mặt, “Về sau ít dò la chuyện của tôi thôi.”
Nguyên Dương hừ lạnh, “Ai thèm dò la chuyện của ông chứ.” Ngẫm lại bản thân đã từng thăm dò chuyện Triệu Viện, liền thanh minh nói: “Tôi có người anh em trong hệ thống cảnh sát, bất quá là thuận miệng hỏi nó mà thôi.”
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: “Về sau ngay cả thuận miệng cũng bớt đi.”
Trên mặt Nguyên Dương có chút không nén được giận, hờn giận nói: “Ai mẹ nó thèm dò la chuyện của ông chứ, ít tự cho mình là đúng đi. Mau ăn cơm đi, mới sáng sớm mà đã nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Cố Thanh Bùi vùi đầu ăn cơm, không để ý đến y nữa.
Nguyên Dương nghẹn một bụng ức chế, bực dọc mà dọn sạch sẽ bữa sáng Cố Thanh Bùi ăn không hết trên bàn.
Thời điểm lái xe đi làm, Nguyên Dương cũng không cùng Cố Thanh Bùi nói chuyện. Cố Thanh Bùi lại càng mừng rỡ nhàn hạ, ở trên xe còn chợp mắt trong chốc lát.
Suốt thời gian một ngày, Nguyên Dương cũng không hề xuất hiện trong văn phòng Cố Thanh Bùi.
Chuyện này thật quá mới mẻ, bình thường Nguyên Dương có việc hay không đều thích chạy vào văn phòng hắn, bởi vì “Sofa văn phòng thoải mái”, nhất là giữa trưa, luôn muốn chiếm giưởng ngủ của hắn. Chính là hôm nay cả ngày cũng chưa thấy bóng người, buổi trưa cũng không gọi cơm cho hắn.
Sự yên bình thế này, Cố Thanh Bùi ngược lại cảm thấy có chút không quen.
Hắn ở trong lòng cười nhạo bản thân mấy câu, xem ra mình đã muốn bị làm phiền thành quen rồi. Nguyên Dương một ngày không đến phiền hắn, hắn ngược lại cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, cái con người này, sao lại có thể không biết tự trọng thế chứ.
Không quen thì là không quen, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn là cảm thấy thoải mái không gì sánh được. Hắn xong việc mà tan tầm Nguyên Dương không đến đón, hắn sẽ liền đi bộ đến một nhà hàng Thái phụ cận công ty dùng cơm, tránh giờ cao điểm rồi mới bắt taxi về nhà.
Hôm nay có lẽ nên mang mấy cô bé trong công ty ra ngoài ăn cơm xem film, mấy cô bé ấy bình thường cũng quá vất vả rồi. . . . . .
Cố Thanh Bùi liền gọi điện cho Trương Hà, bảo cô tiến vào.
Một lát sau, Trương Hà gõ cửa vào phòng.
Cố Thanh Bùi tựa vào ghế dựa, cười tủm tỉm nhìn cô, “Tiểu Trương, gần đây rạp chiếu phim có chiếu film gì hay không?”
“Ách, hình như là có một bộ film thảm họa, về bão táp trên biển, nhưng tôi quên mất tên mất rồi.”
“Cô hỏi thử xem trong công ty có ai muốn đi xem hay không, nếu muốn thì đi đặt vé, tối nay sẽ đưa các cô đi xem film.”
“Oa, thật sự a Cố tổng.”
Cố Thanh Bùi cười nói: “Lời tôi nói còn có thể giả được sao. Sau giờ tan tầm mọi người cũng đừng vội trở về, phụ cận công ty có một nhà hàng không tồi, người bạn của tôi từ Pháp có mang về chai rượu ngon, chúng ta sẽ mang đi uống cùng. Đến đây đã được lâu như vậy, mà chưa có đi ăn với các cô lần nào, hôm nay tôi thay mặt Nguyên đổng, hảo hảo khao các cô.”
Trương Hà cao hứng nói: “Cám ơn Cố tổng, để tôi đi nói với mọi người.”
Thời điểm tan tầm, những ai không xem film đều đã đi về, công ty còn tầm hai ba mươi người lưu lại.
Cố Thanh Bùi xử lý xong công việc chuẩn bị đi ra ngoài, Nguyên Dương đã quay lại rồi.
Cố Thanh Bùi ngạc nhiên nhìn Nguyên Dương, “Cậu sao lại quay lại vậy.”
Nguyên Dương nhíu mày, “Tôi làm việc tại đây mà, sao lại không thể quay lại chứ.”
“Tôi hôm nay muốn dẫn bọn họ đi ăn xem film, cậu có đi không?”
“Tôi có nghe nói.” Nguyên Dương ôm ngực nhìn hắn, “Tôi là lái xe của ông, ông đi tôi đương nhiên cũng đi.”
“Không muốn thì có thể về trước, không cần đưa tôi đi đâu.”
“Tôi muốn đi.” Nguyên Dương trừng hai mắt, “Để ông đi một mình, ai biết ông sẽ lại quyến rũ một cô Viên Viên Biển Biển gì đó về nữa hay không.”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: “Nói nhảm cái gì thế.”
Nguyên Dương tiến lên xách bao máy tính hắn luôn mang theo bên người, hừ lạnh nói: “Đi thôi, Cố tổng.”
Thời điểm dùng cơm tối, nhóm thanh niên trong công ty đều ít nhiều uống chút rượu, Cố Thanh Bùi lại càng bị luân phiên kính rượu một vòng. Bất quá hắn tửu lượng tốt, không bị làm sao, ngược lại có mấy người uống hai chén đã đỡ không nổi, được đưa về nhà trước.
Buổi tối xem chính là một bộ film Mỹ màn ảnh rộng, nói về bão lốc trên biển, hiệu quả thị giác 3D phi thường tốt. Mở màn mới hơn mười phút, cuồng phong bão táp đã bắt đầu trình diễn, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi.
Nguyên Dương an vị bên cạnh Cố Thanh Bùi, tâm tư của y không nằm trên bộ film, mà là trên người Cố Thanh Bùi .
Y cố nhẫn nhịn, rốt cục tiến đến bên tai Cố Thanh Bùi, hạ giọng nói: “Ông cùng Triệu Viện vì sao lại ly hôn.”
Cố Thanh Bùi ban đầu không để ý đến y, thời điểm Nguyên Dương hỏi lần thứ hai, ánh mắt Cố Thanh Bùi vẫn như cũ khóa vào khung hình, cũng thấp giọng nói: “Cậu hiện tại hỏi điều này có thích hợp không?”
“Ông trả lời là được.”
Cố Thanh Bùi thở dài, “Bởi vì tôi là GAY, đáp án này vừa lòng cậu chứ?”
Nguyên Dương bĩu môi, “Cũng tạm.”
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyên Dương lại ghé sát hỏi: “Vậy ông sau này có kết hôn nữa không? Cha mẹ ông mặc kệ ông à?”
Cố Thanh Bùi vẫn như cũ không chớp mắt nhìn màn ảnh, chính là khẩu khí đã muốn rất không kiên nhẫn, “Cậu quản quá nhiều rồi đấy.”
“Trả lời vấn đề đi.”
“Không liên quan đến cậu.”
Nguyên Dương sầm mặt xuống.
Ngay tại thời điểm Cố Thanh Bùi tưởng rằng y rốt cục sẽ để mình yên tĩnh xem film, một bàn tay đột ngột luồn tới háng hắn, khiến hắn giật nảy mình.
Trong rạp chiếu phim có phần nóng, Cố Thanh Bùi để áo khoác lên trên đùi hắn, bàn tay gian xảo kia của Nguyên Dương liền lặng yên không một tiếng động luồn xuống dưới áo khoác vươn đến hạ thân, cách quần cầm lấy bảo bối của hắn.
Cố Thanh Bùi tái mét mặt trừng mắt liếc y một cái, Nguyên Dương đắc ý nhìn hắn, thậm chí khiêu khích lấy ngón tay chọc chọc phần thịt kia.
Cố Thanh Bùi cắn răng nói: “Cậu điên rồi hả.” Trái phải bọn họ đều có người ngồi, cho dù trong rạp chiếu phim rất tối, song chỉ cần có người hơi quay đầu, vẫn là có thể nhìn ra dị thường.
May mắn lúc này bộ film đang chiếu đến thời khắc đặc sắc nhất, không ai quay đầu lại, nhưng Cố Thanh Bùi vừa khẩn trương vừa bị kích thích, toát hết một thân mồ hôi lạnh.
Nguyên Dương lấy âm lượng cực thấp ghé vào lỗ tai hắn châm chọc nói, “Cố tổng, trả lời vấn đề đi, ông liệu có kết hôn nữa hay không?”
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: “Không, buông tay ra đi.”
Nguyên Dương thỏa mãn cười cười, thu người lại, ngồi dựa ngay ngắn trên ghế, song bàn tay nghiệp chướng kia lại kéo mở khóa quần Cố Thanh Bùi, trắng trợn chui vào trong.
Toàn thân Cố Thanh Bùi run lên, không thể không dùng áo khoác gắt gao che phủ hạ thân mình, lại ngăn cản không được bàn tay đang lúc lắc trêu đùa hắn kia. Cố Thanh Bùi chỉ có thể hơi cong thắt lưng, kinh hãi cố gắng duy trì, nhưng bàn tay kia càng lúc càng suồng sã, thế nhưng còn muốn chui vào hẳn bên trong. . . . . .
Cố Thanh Bùi hung tợn trừng y một cái, thấp giọng nói: “Đủ rồi.”
Nguyên Dương xấu xa nhìn, biểu tình có chút chật vật của Cố Thanh Bùi đã quét sạch sự buồn bực từ tối qua cho đến hiện tại của y. Y cảm thấy cũng tương đối đủ rồi, lúc này mới thu tay lại.
Cố Thanh Bùi thở hắt ra, không còn lòng dạ nào mà xem film tiếp nữa.
Sau khi tan cuộc, đã muốn hơn mười một giờ, đám người như ong vỡ tổ ào vào đi WC. Mấy nữ đồng nghệp trong công ty cùng đi với nhau, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương an vị ở trong xe chờ các cô vào WC, rồi thuận đường đưa các cô trở về luôn.
Nguyên Dương mới vừa ngồi trên xe, đã liền mở cửa kính xe, muốn châm điếu thuốc.
Cố Thanh Bùi vươn tay đoạt lấy thuốc của y, bẻ cong ném vào trong thùng rác.
Nguyên Dương liếc xéo hắn, “làm gì đấy?”
Cố Thanh Bùi cười cười, nghiêng thân áp sát đến, “Vừa nãy ở trong rạp chiếu film thật kích thích a, có thích không?” Trong khi Cố Thanh Bùi nói chuyện, tay đã liền đè lên đũng quần Nguyên Dương.
Nguyên Dương ngây người, Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ chưa từng chủ động như thế, y nói chuyện cũng có chút không lưu loát, “Cũng. . . . . . Rất thích.”
“Tôi thực nhìn không ra cậu trước kia chưa từng có quan hệ với đàn ông đấy, kỹ năng của cậu cũng khá thuần thục đó. Hay là, cậu cả ngày tự mình luyện tập hử.” Cố Thanh Bùi cởi khóa kéo của y, cũng cố ý dùng sức kéo mạnh xuống.
Nguyên Dương đương trong lúc phấn khích khi lần đầu tiên được Cố Thanh Bùi chủ động tiếp cận, hoàn toàn không có phát hiện, y hừ cười nói: “Những người muốn ngủ với tôi xếp dài thành hàng, tôi cũng chẳng bao giờ phải tự sướng. Bất quá đàn ông ấy mà, chung quy cũng sẽ biết phải làm như thế nào.” Nguyên Dương nâng cửa kính xe lên, một tay cố định gáy Cố Thanh Bùi, bắt đầu tỉ mẩn hôn, cũng ấn lấy tay hắn, dùng động tác thúc giục hắn.
Cố Thanh Bùi cũng không làm cho y thất vọng, ngón tay thon dài linh hoạt chui vào trong quần Nguyên Dương, kỹ xảo xoa nắn.
Hô hấp Nguyên Dương có chút dồn dập, quả thực bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê mẩn.
Ngay tại thời điểm y giữ lấy đầu lưỡi Cố Thanh Bùi trêu đùa, Cố Thanh Bùi đột nhiên đẩy y ra, “Các cô ấy trở lại rồi, cậu mau xuống xe, giúp các cô ấy xách đống đồ mới mua đi.”
“A?” Nguyên Dương hoàn toàn chưa phản ứng lại kịp chuyện gì đang xảy ra, Cố Thanh Bùi đã muốn giúp y mở cửa xe ra, hơn nữa còn một phen đem y đẩy ra ngoài.
Bọn họ dừng xe ngay tại quảng trường, xung quanh đều là những người xem film xong chuẩn bị về nhà. Thời điểm Nguyên Dương bị đẩy từ trong xe ra, người xung quanh cũng không khỏi quay đầu lại nhìn y, đồng thời cũng thấy được khóa kéo trên quần y bị mở toang.
Theo ánh mắt của người xung quanh cùng nữ đồng nghiệp công ty, Nguyên Dương cũng cúi đầu, liếc mắt một cái liền thấy được quần lót màu đen của mình.
Nhóm đồng nghiệp nữ liền cười phá lên.
Mặt Nguyên Dương nóng bừng, vội vàng nghĩ muốn kéo khóa lên, song như thế nào cũng không kéo lên được, nhìn kỹ lại, khóa quần đã muốn bị kéo hỏng.
Y sải một bước quay lại xe, nheo mắt nhìn Cố Thanh Bùi, nghiến răng nói: “Muốn khai chiến hả?”
Cố Thanh Bùi tươi cười ôn hòa nho nhã, quả thực khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân, “Có qua có lại thôi mà.”
Không có cơ hội giáo huấn Cố Thanh Bùi triệt để một hồi, mấy nữ đồng nghiệp đã muốn lên xe, Nguyên Dương không ngoài ý muốn bị trêu đùa chòng ghẹo hết một đường, đến cuối cùng mặt đã tái mét.
Y trước đem Cố Thanh Bùi đưa về nhà, sau đó đưa từng cô nàng về nhà một.
Cố Thanh Bùi tắm rửa sấy khô tóc xong, thời điểm tính toán lên giường ngủ, đã muốn mười hai giờ.
Hắn chằm chằm nhìn đồng hồ, quyết định chờ thêm một lúc. Thằng ranh Nguyên Dương kia, đêm nay không đến tìm hắn tính sổ, quả thực là nên đổi họ.
Thay vì đang ngủ bị đánh thức, chi bằng chờ y đến đây rồi nói sau.
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất