Chương 49
CHƯƠNG 49
Đồ ăn căng tin có phần đơn giản, Trương Hà đặc biệt bố trí người làm thêm mấy món đồ ăn, song thời điểm bưng lên, Cố Thanh Bùi vẫn áy náy nói: “Hôm nay không kịp chuẩn bị, hy vọng Vương tổng Dương tổng đừng để ý.”
Dương tổng nói: “Nào có đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà, Cố tổng nếu không có thời gian, chúng ta hôm nào lại hẹn gặp là được rồi.”
“Nhất định nhất định.”
Vương Tấn cười nói: “Cố tổng, chúng ta hẹn thời gian đi, cậu dẫn tôi đi xem khu đất.”
“Được, để tôi xem nhật trình, cuối tuần này có thể không có thời gian, cuối tuần sau. . . . . .”
“Để tôi đưa Vương tổng đi.” Nguyên Dương ngắt lời nói: “Cố tổng hôm trước mới từ vùng khác công tác trở về, công ty còn tồn động rất nhiều việc, tuần tới có khả năng còn phải đi công tác. Để không chậm trễ, tôi sẽ đi cùng Vương tổng, mảnh đất đó tôi đã tới hai lần, nắm rất rõ tình hình.” Nguyên Dương nửa cười nửa không nhìn Vương Tấn.
Vương Tấn hơi hơi nheo mắt lại, cười nói: “Được đấy, nếu Cố tổng không có thời gian, vậy để Nguyên công tử đưa chúng tôi đi, tôi cũng sớm muốn đi xem một chút.”
Cố Thanh Bùi cũng chẳng hề muốn đi, phải lái xe hơn hai giờ, còn phải qua một đoạn đường núi không dễ đi, hắn liền nói ngay: “Vậy là tốt nhất, chờ Vương tổng xem xong trở về, nếu có ý định hợp tác, cuối tuần sau tôi sẽ hẹn Nguyên đổng ra, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng.”
“Không thành vấn đề.”
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bả vai Nguyên Dương, nửa đùa giỡn nửa cảnh cáo nói: “Nguyên Dương, thân thể cậu không tốt, sẽ không để cậu lái xe đâu, nhưng cậu cần phải chiếu cố Vương tổng thật tốt. Vương tổng là thượng khách của chúng ta, cậu không thể có chút sơ suất nào đâu đấy.”
Nguyên Dương quay mặt đi, trừng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái.
Vì góc độ, những người khác đều nhìn không thấy, chỉ nghe thấy Nguyên Dương đáp ứng một tiếng.
Cố Thanh Bùi tuy rằng mơ hồ có chút lo lắng, song hắn cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Nguyên Dương, hắn nghĩ Nguyên Dương hẳn sẽ không không biết nặng biết nhẹ, cố ý đắc tội Vương Tấn.
Sau khi tiễn bước Vương Tấn, Nguyên Dương đi theo Cố Thanh Bùi về văn phòng.
Cố Thanh Bùi nói: “Buổi chiều khi đi làm, cậu đi tìm Trương quản lý, bảo ông ấy đem tư liệu dự án đưa cho cậu một phần, cậu xem cho kỹ lưỡng, đừng đến lúc đó người ta hỏi cái gì cậu cũng không trả lời được. Mà bỏ đi, cậu cứ mang theo Trương quản lý đi.”
Cố Thanh Bùi vừa mới ngồi xuống ghế dựa, hai tay Nguyên Dương liền nắm lấy tay vịn ghế, y khom người, mũi cơ hồ chọc vào mặt Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nhìn y, “Lại làm sao vậy?”
Nguyên Dương hôn bờ môi hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy, “Cố Thanh Bùi, ông nhớ cho kỹ ông là của tôi.”
Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: “Chờ một ngày hai ta đăng ký kết hôn, cậu hãy nói những lời này với tôi đi.”
“Tôi rất nghiêm túc, ông tốt nhất nên tự giác đi.” Nguyên Dương ghé sát hắn, làm nụ hôn thêm sâu, “Tôi mặc kệ ông trước kia có bao nhiêu mối quan hệ không rõ ràng, ông theo tôi rồi, thì chỉ có thể có tôi, ai cũng không có thể chạm vào đồ của tôi.”
Cố Thanh Bùi cong chân bắt chéo, vỗ vỗ hai má Nguyên Dương, cười nhạt nói: “Chính là ở cùng một chỗ với cậu thường xuyên cảm thấy rất mệt, nếu cậu không thể làm cho tôi bớt lo, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vứt bỏ cậu.”
Nguyên Dương nghiến chặt răng, “Cho ông bớt lo? Cho ông bớt lo là thế nào?”
“San sẻ giúp đỡ tôi trong công việc, chín chắn rộng lượng trong sinh hoạt, mấy cái đó cậu hiện tại có thể làm đến mức nào rồi? Nguyên Dương a, trên giường quả thật là chuyện rất sảng khoái, song xuống giường tôi còn phải sống. Tôi không muốn làm bảo mẫu, cũng không phải tự nguyện trông con cho Nguyên đổng, cậu nếu cứ luôn khiến tôi lao tâm khổ trí. . . . . .” Cố Thanh Bùi nắm cằm y, chạm lên bờ môi y, “Đàn ông đầy đường đầy chợ, tôi cũng không quá thiếu thốn, cậu tự mà thu xếp đi nhé.”
Nguyên Dương liền cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười kia của Cố Thanh Bùi, khiến y dữ tợn nghiến răng ken két, tất cả phẫn nộ cùng nhục nhã đều giống như thác lũ tập trung xuống bụng dưới, đối diện với sự khiêu khích cùng chế nhạo của Cố Thanh Bùi, điều duy nhất y muốn làm chính là hung hăng thượng hắn.
Hai người ở chung lâu như vậy, Nguyên Dương trẻ tuổi khí thịnh, thường xuyên động dục, Cố Thanh Bùi vừa thấy ánh mắt y bất thường, liền biết trong lòng y nghĩ muốn cái gì. Y nhanh chóng đẩy Nguyên Dương ra, “Được rồi, đi làm việc thôi.”
Nguyên Dương nắm cổ áo xách hắn lên khỏi ghế dựa, “Tôi làm ông trước rồi nói sau!”
Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương lôi vào gian nghỉ trưa, hắn bị quăng lên giường, còn không chưa kịp ngồi dậy, Nguyên Dương đã muốn đè ép lên.
Cố Thanh Bùi vội la lên: “Vết thương trên cánh tay cậu còn chưa có khỏi, cậu đừng có làm ẩu.”
Nguyên Dương ấn ngực hắn xuống, thấp giọng nói: “Khỏi rồi, sớm đã khỏi rồi.” Trong lúc nói chuyện, y dùng lực lột bỏ quần áo của Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương sớm đã muốn làm ở nơi này. Làm tình ở chốn văn phòng, luôn mang theo chút nhân tố kích thích, làm cho người ta hết sức hưng phấn.
Quần tây của Cố Thanh Bùi còn đang vướng trên cẳng chân, Nguyên Dương đã cấp bách chờ không nổi mà đem đại bảo bối của mình cắm vào.
Cố Thanh Bùi kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng nói: “Cậu là đồ khốn kiếp.”
Nguyên Dương sảng khoái mà thở ra. Từ sau khi y bị thương, vẫn chưa có chân chính làm một lần, nghẹn đến muốn chết rồi.
Thân thể này có thể mang đến cho y khoái cảm, luôn làm cho y kinh ngạc, trầm mê, y sẽ không nhường Cố Thanh Bùi cho người khác, tuyệt không có khả năng.
Nguyên Dương một bên va chạm, một bên thở gấp nói: “Cố Thanh Bùi, ông phải luôn nhớ kỹ thời điểm tôi thượng ông là cảm giác gì, dùng thân thể mà ghi nhớ, bảo bối của tôi ở trong mông ông cứng rắn đến bao nhiêu, nóng bỏng đến bao nhiêu. Nhớ kỹ rằng ông là của tôi, nhớ kỹ rằng cái mông của ông chỉ có tôi mới có thể đùa bỡn, miệng của ông chỉ có tôi mới có thể hôn. Ông là của tôi, nghe có hiểu không? Ông là của tôi.”
Cố Thanh Bùi gắt gao ôm cổ y, giống như nếu không làm như vậy, sẽ bị Nguyên Dương đâm chọc đến ngã khỏi giường.
Hắn lầm bầm đứt quãng, “Đừng nói nhảm, nhãi ranh cậu. . . . . .”
Nguyên Dương có chút thô bạo vuốt ve làn da hắn, “Cố tổng, kêu lên đi, bọn họ không nghe được đâu, kêu lên đi, kêu lên cho tôi nghe, tiếng rên rỉ trên giường của ông dễ nghe muốn chết, tôi thật muốn cứ xâm phạm ông đến chết như vậy!”
Toàn thân Cố Thanh Bùi phiếm hồng, ánh mắt mơ màng, hắn cắn môi, rốt cuộc không nói nổi một câu nào nữa, tiếng thở dốc kia khi thì động tình, khi thì thống khổ, nghe vào trong tai, giống như nửa chống cự nửa nghênh đón, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Trong gian nghỉ trưa nhỏ hẹp mờ mịt, hai thân thể trần trụi tận tình quấn quýt. Cách bên ngoài một bức tường, chính là khu vực làm việc, Cố Thanh Bùi không dám phát ra nửa điểm động tĩnh, sợ bị người nghe được, tiếng rên rỉ giấu diếm mà thẹn thùng này khiến người hết sức phấn khởi.
Bả vai chảy máu, Nguyên Dương cũng hoàn toàn không phát giác, hiện tại không có bất cứ điều gì có thể ngăn cản y đem tất cả *** cùng nhiệt tình phát tiết ở trên người Cố Thanh Bùi.
Là Cố Thanh Bùi khiến y phẫn hận cũng khiến cho y điên cuồng!
Cố Thanh Bùi nghỉ ngơi đến ba giờ chiều mới dậy, những người đến tìm hắn trong lúc đó đều bị Nguyên Dương ngăn lại.
Trong mơ mơ màng màng, hắn tựa hồ nghe thấy bên ngoài văn phòng có tiếng nói chuyện, rất giống tiếng trẻ con, hắn cho rằng bản thân đã ngủ đến hồ đồ, nên chẳng hề lưu tâm.
Nhìn nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, nên dậy thôi.
Chính là thắt lưng thực con mẹ nó nhức a, đồ khốn kiếp Nguyên Dương . . . . . .
Đang lưỡng lự có nên dậy hay không, cửa đột nhiên bị mở ra. Ánh sáng bên ngoài cực sáng, Cố Thanh Bùi theo phản xạ lấy tay che mắt lại.
“Chú à?”
Hắn lại một lần nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm, hắn cư nhiên nghe được thanh âm của một đứa bé.
Cố Thanh Bùi mở to mắt liền thấy, em trai Nguyên Cạnh của Nguyên Dương, thế nhưng lưng đeo cặp sách đứng ở ngay cửa. Bé trai mười ba mười bốn tuổi, đã muốn có dáng dấp thiếu niên, thân hình cao ráo, người bình thường cũng không có cách nào đối xử với nó như bé con khờ dại.
Mặt Cố Thanh Bùi tức khắc tái mét, hắn nhớ rõ bản thân không có mặc quần áo.
Nguyên Cạnh cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi cúi đầu nhìn, chăn đã bị trượt xuống dưới ngực, trên ***g ngực dầy đặc điểm điểm dấu hôn, phi thường chói mắt. Cố Thanh Bùi lúng túng trùm chăn lên, “Nguyên Cạnh, cháu sao lại ở đây vậy? Anh cháu đâu?”
“Cháu đưa em gái đến tìm anh ấy chơi, anh ấy mang tiểu Anh đi WC rồi.”
“Vậy cháu. . . . . .”
“Cháu tưởng đây là văn phòng của papa, nên mới tiến vào.” Nguyên Cạnh trừng đôi mắt to đen trắng rõ ràng, chằm chằm nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, sau đó hỏi, “Chú Cố, đó là dấu hôn ạ.”
Hai má Cố Thanh Bùi có chút nóng lên, “Trẻ con đừng hỏi mấy cái đó.”
Nguyên Cạnh nhún vai, “Cháu không ngại, nên chú cũng không phải ngượng ngùng. Chú là người lớn, chuyện này không phải thực bình thường hay sao. Bất quá, không phải là chú đem người đến công ty đấy chứ? Chú so với anh cháu còn không thành thực hơn a.”
Cố Thanh Bùi cười gượng nói: “Không phải như cháu nghĩ đâu, chú ngủ có thói quen cởi quần áo mà thôi. Cháu như vậy cũng không đúng, ngay cả cửa cũng không gõ mà đã tiến vào rồi.”
Nguyên Cạnh nhíu mày, nhìn một giường hỗn độn, có chút muốn cười, nó nhịn xuống, “À” một tiếng, “Ngại quá ạ, vậy chú mặc quần áo vào đi.” Nói xong liền khép cửa đi ra ngoài.
Cố Thanh Bùi thở dài, hy vọng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với tâm lý khỏe mạnh của thanh thiếu niên .
Hắn mặc xong quần áo đi ra ngoài, phát hiện Nguyên Dương dẫn bé gái vừa mới tiến vào, nhìn thấy Nguyên Cạnh liền nói: “Sao lại chạy loạn thế? Ai cho em vào chứ.”
Nguyên Cạnh tham quan văn phòng, thờ ơ như không nói: “Em tưởng là văn phòng papa.”
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn Nguyên Dương, “Sao hai đứa nó lại đến đây vậy?”
“Chúng muốn đến chơi chỗ tôi ở, ba tôi liền sai lái xe đưa chúng nó tới.”
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, “Xe công ty cho cậu mượn dùng một ngày, một lát nữa tan tầm cậu dẫn hai đứa về nhà đi.”
Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ, “Tôi hiện tại dẫn chúng đi thôi, lát nữa tắc lắm, em gái lại làm phiền tôi.”
“Đi viết đơn xin phép, cứ theo đúng trình tự đi.”
Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: “Biết rồi.” Y vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nguyên Cạnh xoay cổ, cổ quái nhìn bọn họ.
Nguyên Dương ấn đầu hai đứa nhỏ, “Đi thôi.”
Nguyên Cạnh đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên quay lại, cười nói với Cố Thanh Bùi: “Chú Cố, bạn gái chú cũng ở công ty phải không.”
Cố Thanh Bùi mặt không đổi sắc, “Không có.”
Nguyên cạnh cười cười, “Bye bye.”
Cố Thanh Bùi phất phất tay.
Sau khi tiễn ba người, Cố Thanh Bùi ngồi lên ghế, trắng mắt nhìn trời.
Trẻ con quá thông minh cũng không khiến cho người ta thích lắm, như vậy so ra, Nguyên Dương bụng dạ thẳng tuột dường như còn đáng yêu hơn một chút.
Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân đã bị Nguyên Dương làm cho có điểm ngớ ngẩn.
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Đồ ăn căng tin có phần đơn giản, Trương Hà đặc biệt bố trí người làm thêm mấy món đồ ăn, song thời điểm bưng lên, Cố Thanh Bùi vẫn áy náy nói: “Hôm nay không kịp chuẩn bị, hy vọng Vương tổng Dương tổng đừng để ý.”
Dương tổng nói: “Nào có đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà, Cố tổng nếu không có thời gian, chúng ta hôm nào lại hẹn gặp là được rồi.”
“Nhất định nhất định.”
Vương Tấn cười nói: “Cố tổng, chúng ta hẹn thời gian đi, cậu dẫn tôi đi xem khu đất.”
“Được, để tôi xem nhật trình, cuối tuần này có thể không có thời gian, cuối tuần sau. . . . . .”
“Để tôi đưa Vương tổng đi.” Nguyên Dương ngắt lời nói: “Cố tổng hôm trước mới từ vùng khác công tác trở về, công ty còn tồn động rất nhiều việc, tuần tới có khả năng còn phải đi công tác. Để không chậm trễ, tôi sẽ đi cùng Vương tổng, mảnh đất đó tôi đã tới hai lần, nắm rất rõ tình hình.” Nguyên Dương nửa cười nửa không nhìn Vương Tấn.
Vương Tấn hơi hơi nheo mắt lại, cười nói: “Được đấy, nếu Cố tổng không có thời gian, vậy để Nguyên công tử đưa chúng tôi đi, tôi cũng sớm muốn đi xem một chút.”
Cố Thanh Bùi cũng chẳng hề muốn đi, phải lái xe hơn hai giờ, còn phải qua một đoạn đường núi không dễ đi, hắn liền nói ngay: “Vậy là tốt nhất, chờ Vương tổng xem xong trở về, nếu có ý định hợp tác, cuối tuần sau tôi sẽ hẹn Nguyên đổng ra, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng.”
“Không thành vấn đề.”
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bả vai Nguyên Dương, nửa đùa giỡn nửa cảnh cáo nói: “Nguyên Dương, thân thể cậu không tốt, sẽ không để cậu lái xe đâu, nhưng cậu cần phải chiếu cố Vương tổng thật tốt. Vương tổng là thượng khách của chúng ta, cậu không thể có chút sơ suất nào đâu đấy.”
Nguyên Dương quay mặt đi, trừng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái.
Vì góc độ, những người khác đều nhìn không thấy, chỉ nghe thấy Nguyên Dương đáp ứng một tiếng.
Cố Thanh Bùi tuy rằng mơ hồ có chút lo lắng, song hắn cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Nguyên Dương, hắn nghĩ Nguyên Dương hẳn sẽ không không biết nặng biết nhẹ, cố ý đắc tội Vương Tấn.
Sau khi tiễn bước Vương Tấn, Nguyên Dương đi theo Cố Thanh Bùi về văn phòng.
Cố Thanh Bùi nói: “Buổi chiều khi đi làm, cậu đi tìm Trương quản lý, bảo ông ấy đem tư liệu dự án đưa cho cậu một phần, cậu xem cho kỹ lưỡng, đừng đến lúc đó người ta hỏi cái gì cậu cũng không trả lời được. Mà bỏ đi, cậu cứ mang theo Trương quản lý đi.”
Cố Thanh Bùi vừa mới ngồi xuống ghế dựa, hai tay Nguyên Dương liền nắm lấy tay vịn ghế, y khom người, mũi cơ hồ chọc vào mặt Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nhìn y, “Lại làm sao vậy?”
Nguyên Dương hôn bờ môi hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy, “Cố Thanh Bùi, ông nhớ cho kỹ ông là của tôi.”
Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: “Chờ một ngày hai ta đăng ký kết hôn, cậu hãy nói những lời này với tôi đi.”
“Tôi rất nghiêm túc, ông tốt nhất nên tự giác đi.” Nguyên Dương ghé sát hắn, làm nụ hôn thêm sâu, “Tôi mặc kệ ông trước kia có bao nhiêu mối quan hệ không rõ ràng, ông theo tôi rồi, thì chỉ có thể có tôi, ai cũng không có thể chạm vào đồ của tôi.”
Cố Thanh Bùi cong chân bắt chéo, vỗ vỗ hai má Nguyên Dương, cười nhạt nói: “Chính là ở cùng một chỗ với cậu thường xuyên cảm thấy rất mệt, nếu cậu không thể làm cho tôi bớt lo, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vứt bỏ cậu.”
Nguyên Dương nghiến chặt răng, “Cho ông bớt lo? Cho ông bớt lo là thế nào?”
“San sẻ giúp đỡ tôi trong công việc, chín chắn rộng lượng trong sinh hoạt, mấy cái đó cậu hiện tại có thể làm đến mức nào rồi? Nguyên Dương a, trên giường quả thật là chuyện rất sảng khoái, song xuống giường tôi còn phải sống. Tôi không muốn làm bảo mẫu, cũng không phải tự nguyện trông con cho Nguyên đổng, cậu nếu cứ luôn khiến tôi lao tâm khổ trí. . . . . .” Cố Thanh Bùi nắm cằm y, chạm lên bờ môi y, “Đàn ông đầy đường đầy chợ, tôi cũng không quá thiếu thốn, cậu tự mà thu xếp đi nhé.”
Nguyên Dương liền cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười kia của Cố Thanh Bùi, khiến y dữ tợn nghiến răng ken két, tất cả phẫn nộ cùng nhục nhã đều giống như thác lũ tập trung xuống bụng dưới, đối diện với sự khiêu khích cùng chế nhạo của Cố Thanh Bùi, điều duy nhất y muốn làm chính là hung hăng thượng hắn.
Hai người ở chung lâu như vậy, Nguyên Dương trẻ tuổi khí thịnh, thường xuyên động dục, Cố Thanh Bùi vừa thấy ánh mắt y bất thường, liền biết trong lòng y nghĩ muốn cái gì. Y nhanh chóng đẩy Nguyên Dương ra, “Được rồi, đi làm việc thôi.”
Nguyên Dương nắm cổ áo xách hắn lên khỏi ghế dựa, “Tôi làm ông trước rồi nói sau!”
Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương lôi vào gian nghỉ trưa, hắn bị quăng lên giường, còn không chưa kịp ngồi dậy, Nguyên Dương đã muốn đè ép lên.
Cố Thanh Bùi vội la lên: “Vết thương trên cánh tay cậu còn chưa có khỏi, cậu đừng có làm ẩu.”
Nguyên Dương ấn ngực hắn xuống, thấp giọng nói: “Khỏi rồi, sớm đã khỏi rồi.” Trong lúc nói chuyện, y dùng lực lột bỏ quần áo của Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương sớm đã muốn làm ở nơi này. Làm tình ở chốn văn phòng, luôn mang theo chút nhân tố kích thích, làm cho người ta hết sức hưng phấn.
Quần tây của Cố Thanh Bùi còn đang vướng trên cẳng chân, Nguyên Dương đã cấp bách chờ không nổi mà đem đại bảo bối của mình cắm vào.
Cố Thanh Bùi kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng nói: “Cậu là đồ khốn kiếp.”
Nguyên Dương sảng khoái mà thở ra. Từ sau khi y bị thương, vẫn chưa có chân chính làm một lần, nghẹn đến muốn chết rồi.
Thân thể này có thể mang đến cho y khoái cảm, luôn làm cho y kinh ngạc, trầm mê, y sẽ không nhường Cố Thanh Bùi cho người khác, tuyệt không có khả năng.
Nguyên Dương một bên va chạm, một bên thở gấp nói: “Cố Thanh Bùi, ông phải luôn nhớ kỹ thời điểm tôi thượng ông là cảm giác gì, dùng thân thể mà ghi nhớ, bảo bối của tôi ở trong mông ông cứng rắn đến bao nhiêu, nóng bỏng đến bao nhiêu. Nhớ kỹ rằng ông là của tôi, nhớ kỹ rằng cái mông của ông chỉ có tôi mới có thể đùa bỡn, miệng của ông chỉ có tôi mới có thể hôn. Ông là của tôi, nghe có hiểu không? Ông là của tôi.”
Cố Thanh Bùi gắt gao ôm cổ y, giống như nếu không làm như vậy, sẽ bị Nguyên Dương đâm chọc đến ngã khỏi giường.
Hắn lầm bầm đứt quãng, “Đừng nói nhảm, nhãi ranh cậu. . . . . .”
Nguyên Dương có chút thô bạo vuốt ve làn da hắn, “Cố tổng, kêu lên đi, bọn họ không nghe được đâu, kêu lên đi, kêu lên cho tôi nghe, tiếng rên rỉ trên giường của ông dễ nghe muốn chết, tôi thật muốn cứ xâm phạm ông đến chết như vậy!”
Toàn thân Cố Thanh Bùi phiếm hồng, ánh mắt mơ màng, hắn cắn môi, rốt cuộc không nói nổi một câu nào nữa, tiếng thở dốc kia khi thì động tình, khi thì thống khổ, nghe vào trong tai, giống như nửa chống cự nửa nghênh đón, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Trong gian nghỉ trưa nhỏ hẹp mờ mịt, hai thân thể trần trụi tận tình quấn quýt. Cách bên ngoài một bức tường, chính là khu vực làm việc, Cố Thanh Bùi không dám phát ra nửa điểm động tĩnh, sợ bị người nghe được, tiếng rên rỉ giấu diếm mà thẹn thùng này khiến người hết sức phấn khởi.
Bả vai chảy máu, Nguyên Dương cũng hoàn toàn không phát giác, hiện tại không có bất cứ điều gì có thể ngăn cản y đem tất cả *** cùng nhiệt tình phát tiết ở trên người Cố Thanh Bùi.
Là Cố Thanh Bùi khiến y phẫn hận cũng khiến cho y điên cuồng!
Cố Thanh Bùi nghỉ ngơi đến ba giờ chiều mới dậy, những người đến tìm hắn trong lúc đó đều bị Nguyên Dương ngăn lại.
Trong mơ mơ màng màng, hắn tựa hồ nghe thấy bên ngoài văn phòng có tiếng nói chuyện, rất giống tiếng trẻ con, hắn cho rằng bản thân đã ngủ đến hồ đồ, nên chẳng hề lưu tâm.
Nhìn nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, nên dậy thôi.
Chính là thắt lưng thực con mẹ nó nhức a, đồ khốn kiếp Nguyên Dương . . . . . .
Đang lưỡng lự có nên dậy hay không, cửa đột nhiên bị mở ra. Ánh sáng bên ngoài cực sáng, Cố Thanh Bùi theo phản xạ lấy tay che mắt lại.
“Chú à?”
Hắn lại một lần nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm, hắn cư nhiên nghe được thanh âm của một đứa bé.
Cố Thanh Bùi mở to mắt liền thấy, em trai Nguyên Cạnh của Nguyên Dương, thế nhưng lưng đeo cặp sách đứng ở ngay cửa. Bé trai mười ba mười bốn tuổi, đã muốn có dáng dấp thiếu niên, thân hình cao ráo, người bình thường cũng không có cách nào đối xử với nó như bé con khờ dại.
Mặt Cố Thanh Bùi tức khắc tái mét, hắn nhớ rõ bản thân không có mặc quần áo.
Nguyên Cạnh cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi cúi đầu nhìn, chăn đã bị trượt xuống dưới ngực, trên ***g ngực dầy đặc điểm điểm dấu hôn, phi thường chói mắt. Cố Thanh Bùi lúng túng trùm chăn lên, “Nguyên Cạnh, cháu sao lại ở đây vậy? Anh cháu đâu?”
“Cháu đưa em gái đến tìm anh ấy chơi, anh ấy mang tiểu Anh đi WC rồi.”
“Vậy cháu. . . . . .”
“Cháu tưởng đây là văn phòng của papa, nên mới tiến vào.” Nguyên Cạnh trừng đôi mắt to đen trắng rõ ràng, chằm chằm nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, sau đó hỏi, “Chú Cố, đó là dấu hôn ạ.”
Hai má Cố Thanh Bùi có chút nóng lên, “Trẻ con đừng hỏi mấy cái đó.”
Nguyên Cạnh nhún vai, “Cháu không ngại, nên chú cũng không phải ngượng ngùng. Chú là người lớn, chuyện này không phải thực bình thường hay sao. Bất quá, không phải là chú đem người đến công ty đấy chứ? Chú so với anh cháu còn không thành thực hơn a.”
Cố Thanh Bùi cười gượng nói: “Không phải như cháu nghĩ đâu, chú ngủ có thói quen cởi quần áo mà thôi. Cháu như vậy cũng không đúng, ngay cả cửa cũng không gõ mà đã tiến vào rồi.”
Nguyên Cạnh nhíu mày, nhìn một giường hỗn độn, có chút muốn cười, nó nhịn xuống, “À” một tiếng, “Ngại quá ạ, vậy chú mặc quần áo vào đi.” Nói xong liền khép cửa đi ra ngoài.
Cố Thanh Bùi thở dài, hy vọng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với tâm lý khỏe mạnh của thanh thiếu niên .
Hắn mặc xong quần áo đi ra ngoài, phát hiện Nguyên Dương dẫn bé gái vừa mới tiến vào, nhìn thấy Nguyên Cạnh liền nói: “Sao lại chạy loạn thế? Ai cho em vào chứ.”
Nguyên Cạnh tham quan văn phòng, thờ ơ như không nói: “Em tưởng là văn phòng papa.”
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn Nguyên Dương, “Sao hai đứa nó lại đến đây vậy?”
“Chúng muốn đến chơi chỗ tôi ở, ba tôi liền sai lái xe đưa chúng nó tới.”
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, “Xe công ty cho cậu mượn dùng một ngày, một lát nữa tan tầm cậu dẫn hai đứa về nhà đi.”
Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ, “Tôi hiện tại dẫn chúng đi thôi, lát nữa tắc lắm, em gái lại làm phiền tôi.”
“Đi viết đơn xin phép, cứ theo đúng trình tự đi.”
Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: “Biết rồi.” Y vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nguyên Cạnh xoay cổ, cổ quái nhìn bọn họ.
Nguyên Dương ấn đầu hai đứa nhỏ, “Đi thôi.”
Nguyên Cạnh đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên quay lại, cười nói với Cố Thanh Bùi: “Chú Cố, bạn gái chú cũng ở công ty phải không.”
Cố Thanh Bùi mặt không đổi sắc, “Không có.”
Nguyên cạnh cười cười, “Bye bye.”
Cố Thanh Bùi phất phất tay.
Sau khi tiễn ba người, Cố Thanh Bùi ngồi lên ghế, trắng mắt nhìn trời.
Trẻ con quá thông minh cũng không khiến cho người ta thích lắm, như vậy so ra, Nguyên Dương bụng dạ thẳng tuột dường như còn đáng yêu hơn một chút.
Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân đã bị Nguyên Dương làm cho có điểm ngớ ngẩn.
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất