Chạm Vào Ánh Dương

Chương 3

Trước Sau
"Certain renard gascon, d'autres disent normand,

Mourant presque de faim, vit au haut d'une treille

Des raisins mûrs apparemment,

Et couverts d'une peau vermeille.

Le galand en eût fait volontiers un repas ;

Mais comme il n'y pouvait atteindre :

"Ils sont trop verts, dit-il, et bons pour des goujats."

Fit-il pas mieux que de se plaindre ?"

"Le renard et les raisins? (Con cáo và chùm nho?)"

Cánh cửa bật mở. Baldr bước vào tò mò nhìn quyển sách trên tay Chris.

"Baldr!" – Chris vui vẻ ôm lấy cậu nhóc.

"Thơ của La Fontaine sao?" – Baldr nhặt quyển sách dưới đất lên thích thú lật vài trang.

"Baldr biết tiếng Pháp sao?"

"Một chút thôi. Trước đây Mum từng dạy cho tớ. Mum nói tiếng Pháp là một ngôn ngữ đẹp Dad từng tỏ tình với Mum bằng tiếng Pháp. Cậu thích tiếng Pháp chứ?"

"Thích! Baldr thích thì tôi cũng thích."

Chris vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn má của Baldr. Má của Baldr vừa mềm lại vừa phúng phính khiến cậu không nhịn được vươn tay sờ sờ.

"Đừng sờ, nhột lắm." – Baldr nghiêng mặt tránh khỏi tay Chris sau đó lại chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay.

"Baldr thích tiếng Pháp như vậy sao? Tôi có rất nhiều sách tiếng Pháp. Tôi có thể cho Baldr mượn. Nhưng bây giờ Baldr phải chơi với tôi."

Chris hơi khó chịu giật lấy quyển sách trên tay Baldr bắt cậu đưa mắt nhìn mình.

"Vậy chúng ta ra ngoài chơi nhé?"

"Vì sao phải ra? Trong phòng chỉ có hai chúng ta chẳng phải sẽ vui hơn sao. Tôi có rất nhiều sách và đồ chơi. Cậu có muốn chơi không?"

"Ra ngoài sẽ vui hơn. Vườn hoa có rất nhiều hoa đẹp. Mau đi thôi!"

Baldr vui vẻ kéo tay Chris ra ngoài. Chris khó chịu nhăn mặt nhưng vẫn để cậu nhóc kéo đi. Hai người băng qua hành lang bước đến một khu vườn nhỏ. Baldr dừng lại trước một cây hoa hồng bụi màu vàng.

"Đây là hoa hồng Sunshine Daydream. Rất đẹp phải không?"

Baldr ngước mắt lên nhìn Chris đôi mắt đen láy như chứa hàng ngàn vì sao. Chris nhìn vào đôi mắt ấy như bị mê hoặc khẽ mấp máy môi:



"Ừ rất đẹp."

Sau đó Baldr dẫn Chris đi cả khu vườn thích thú chỉ từng loài hoa một. Chris mỉm cười lắng nghe thỉnh thoảng lại bổ sung vài câu. Cả hai người trò chuyện hăng say cho đến khi một cơn mưa đổ xuống.

Baldr vội vã kéo Chris chạy về tòa nhà chính.

"May quá. Trong bếp có bánh và sữa."

Baldr vui mừng cầm một đĩa bánh và một li sữa ra. Cậu đặt đĩa bánh và li sữa trước mặt Chris.

"Mau ăn thôi. Bánh của Ella làm ngon lắm."

Chạy nhảy cả ngày bụng cậu đã sớm đói meo rồi. Chris nhìn Baldr đang chiến đấu với miếng bánh liền mỉm cười đưa bánh lên miệng.

Cậu không thích đồ ngọt nhưng có lẽ hôm nay sẽ phá lệ một lần.

"Baldr, sao người em ướt nhẹp thế này?" – Ella trách móc nhìn Baldr. Sau đó cô lại nhìn sang người bên cạnh khuôn mặt liền biến sắc. – "Cậu..."

Ella kinh ngạc nhìn Chris. Vì sao cậu chủ lại ở đây? Vì sao Baldr quen được cậu chủ?

"Baldr, chị dẫn em đi thay quần sao."

Ella lúng túng kéo Baldr đi trong lòng hoảng hốt không thôi. Cô biết cậu chủ không đơn giản như bề ngoài. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh buổi sáng hôm đó, cậu chủ chỉ mới 9 tuổi của mình đứng trong vườn với đôi chân trần nhìn con chim nhỏ cả người ướt nhẹp đang thoi thóp dưới đất. Ella biết con chim đó là do cậu chủ nuôi dưỡng.

"Vì sao không bay?" – Chris nghiêng đầu nhìn hỏi con chim nhỏ.

Sau đó, Chris vẫn đứng im nhìn con chim gần kề với cái chết bằng ánh mắt thích thú. Khuôn mặt ấy đã ám ảnh cô một thời gian dài.

Đứa trẻ này là ác quỷ!

Một giọng nói vang lên trong đầu Ella. Cô biết cô phải nhanh chóng tách Baldr ra khỏi đứa trẻ kia.

Nhìn theo bóng Ella, đôi mắt Chris trở nên sắc lạnh. Cậu ném chiếc bánh sang một bên đôi mắt sapphire xinh đẹp nhìn ra ngoài.

"Thời tiết thật đáng ghét!"

*****

"Rose, sao cô có thể để một đứa trẻ làm việc này?" – Ella tức giận nhìn Rose. Chris không phải đứa trẻ bình thường, cô biết Rose cũng nhận ra điều đó. May mắn lần này Baldr không chọc giận Chris nếu không cô không biết ăn nói với bà chủ thế nào.

"Chỉ nhờ một chút thôi đâu có chết ai."

Rose khẽ bĩu môi trong lòng thầm mắng Baldr. Nhất định là do thằng nhóc này tố cáo cô.

Còn Baldr sau khi thay quần áo xong cậu liền quay lại chỗ cũ nhưng Chris đã không còn ở đó nữa. Cậu nhóc thất vọng cả khuôn mặt đều xẹp xuống.

"Không ngờ nhóc có thể khiến Chris ra ngoài." – Andrew từ trên tầng bước xuống ánh mắt nhìn Baldr đầy phức tạp.



"Anh Andrew!" – Baldr lễ phép lên tiếng sau đó lại đưa mắt nhìn màn mưa khuôn mặt nhỏ hơi nhíu lại. – "Vì sao con người luôn thích mỉm cười khi nào họ không muốn nhỉ?"

"Sao nhóc lại nghĩ thế."

"Anh Andrew, chị Rose và cả cô Margaret luôn như thế. Nụ cười tự nhiên được tạo ra từ những nếp nhăn đặt trung quanh mắt. Nụ cười chân thật thông thường kéo cả mắt và miệng ra sau còn nụ cười giả tạo chỉ kéo cả miệng ra sau."

"Ồ."

Andrew kéo ghế ra ngồi đối diện với cậu nhóc, khuôn mặt đầy hứng thú.

"Sao nhóc biết?"

"Trong sách viết vậy." – Baldr vừa nhai bánh vừa nói hai má phồng phồng rất giống hamster. Nhìn cậu nhóc ăn ngon miệng Andrew cảm thấy bụng hơi đói liền cầm lấy một miếng bánh lên ăn.

"Nhóc có khả năng quan sát rất tốt."

Andrew tán thưởng. Anh biết đứa trẻ này chỉ cần bồi dưỡng chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài. Tất nhiên cậu nhóc cũng phải hi sinh rất nhiều. Andrew khẽ vuốt cằm. So với thằng em trai Anston luôn muốn đối đầu với mình anh càng muốn cậu nhóc này là em trai hơn. Biết đâu trong tương lai cậu nhóc sẽ là người nhà của anh.

"Chúng ta coi như đã là bạn của nhau rồi nhỉ." – Andrew khẽ cong môi.

"Trong sách viết những người già cô đơn thường thích kết bạn với trẻ con."

Nụ cười trên môi anh liền cứng đờ.

Được rồi. Không nên chấp nhặt với trẻ con.

*****

Tối hôm đó. Trước khi đi ngủ Baldr liền kể cho Ella những chuyện thú vị ngày hôm nay. Cậu nhóc rất vui vì Andrew không còn xa cách như trước nữa. Ella nhìn cậu nhóc 7 tuổi vui vẻ kể chuyện nhịn không được lên tiếng:

"Baldr, em nên tránh xa cậu Chris ra một chút."

"Tại sao ạ?"

Baldr ngước mắt lên nhìn cô. Ella muốn kể cho cậu nhóc nghe về Chris nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài xoa đầu cậu nhóc.

"Mai chị sẽ chơi với em được không?"

"Được ạ."

Baldr vui vẻ gật đầu. Vậy là ngày mai cậu có thêm một người để chơi rồi.

Nhưng lời nói của Ella mãi không thể thành sự thật vì sáng hôm sau mọi người tìm thấy thi thể cô ở vườn hoa. 

*Hoa hồng Sunshine Daydream



Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau