Chương 30
Một ngày tháng Chín trên những ngọn đồi của đảo Hoàng Tử Edward; một cơn gió trong trẻo từ biển rộng thổi tung những đụn cát; một con đường dài màu đỏ quanh co băng qua đồng ruộng và rừng cây, lúc thì uốn quanh một khoảnh vân sam um tùm, lúc lại len lỏi qua vườn cây phong non với lớp dương xỉ mượt mà non tơ bên dưới, lúc thì hạ xuống một thung lũng nơi một con suối chảy trào rồi lại nép mình vào rừng cây, lúc lại tắm mình trong ánh mặt trời chói lọi giữa dải cúc tây thân vàng hoa xanh biếc; bầu không khí vang động tiếng râm ran của vô số côn trùng, những kẻ nghỉ dưỡng vô tư lự của ngọn đồi ngày hè; một chú ngựa non màu nâu mập mạp tung nước kiệu trên đường; hai cô gái đầy ắp niềm vui giản đơn mà vô giá của tuổi thanh xuân và cuộc đời ngồi ở xe ngựa phía sau.
Quán cafe nhỏ tràn ngập tiếng đọc bài đầy non nớt. Tuy âm điệu không rõ ràng nhưng có thể nhìn ra người đọc đang rất nghiêm túc để phát âm từng câu từng chữ của quyển sách. Đáng tiếc, thứ âm thanh êm dịu thoát ra từ chiếc máy phát nhạc cũ kĩ đã sớm hớp hồn chàng trai đối diện. Cậu xoay xoay chiếc bút bi trên tay mình một cách điệu nghệ còn ánh mắt mắt đã sớm dính chặt ra ngoài cửa sổ kia. Ánh dương cuối cùng trong ngày xuyên qua lớp kính đầy dịu dàng mà mô tả sườn mặt của cậu thanh niên. Chàng trai lại chằng hề bị lớp ánh sáng vàng nhạt này làm cho gai mắt, cậu vẫn cứ lơ đãng mà nhìn về một điểm vô định nào đó trong không trung còn dòng suy nghi cứ như hít phải bóng cười mà không ngừng chạy nhảy lung lung.
"Shine! Shine!" – Miu khó chịu mà mà vươn đôi tay nhỏ nhắn của mình ra, dùng toàn lực mà lôi kéo sự chú ý của người thanh niên còn đang mải hóa thân thành vị nghệ sĩ đa sầu của vùng đất Paris.
"Em đọc xong rồi sao?" – Mạc Dương giật mình, chiếc bút cũng theo sự giật mình của cậu mà lăn ra khỏi ngón tay mảnh khảnh rơi xuống mắt giấy trắng tinh.
"Sẽ chẳng một người nghệ sĩ nào vui vẻ khi thấy thính giả của mình không chú tâm đến bài diễn văn của bản thân!"
Miu phụng phịu mà mở miệng. Cũng giống như Mạc Dương, Miu là con lai. Tuy nhiên em lại không thừa hưởng những nét đẹp lai tạp mà người ta thường nói đến, nhìn tổng thể, em có phần giống người châu á thuần hơn. Em sở hữu một đôi mắt hơi xếch màu đen láy, mái tóc cùng màu ngắn cũn cỡn được Mạc Dương cài lên đó một chiếc nơ màu đỏ thật đẹp đẽ. Nếu nhìn kĩ người ta có thể nhìn ra trên sống mũi Miu có lấm tấm vài vệt tàn nhang. Dù sở hữu những đặc điểm quá mức bình thường nhưng khi gộp chúng lại trên gương Miu lại khiến em mang một vẻ ngoài độc đáo. Miu có chút hoang dã có chút nghịch ngợm, tựa như một con mèo hoang khó thuần nhưng lại chưa từng gây rắc rối cho bất cứ kẻ nào.
Bởi vậy người ta thường gọi em là Miu thay vì cái tên mĩ lệ rỗng tuếch nào đó mà người mẹ mù chữ của em thường gọi. Miu không được may mắn như những đứa trẻ khác, mẹ em là một người khá bảo thủ vẫn còn ôm trong đầu tư tưởng trọng nam khinh nữ. Đáng lẽ em sẽ được pháp luật bảo vệ mà đưa em đến một ngôi trường nào đó cũng với chiếc cặp sách mới toanh mà em vẫn thường khát khao. Đáng tiếc gia đình em là một gia đình nhập cư trái phép và Miu đang phải trốn thui trốn lủi để làm thêm nhằm giúp cho người anh trai nghiện rượu của mình có thêm vài động để mua một chai rượu lậu.
Và rồi Miu gặp Mạc Dương tại quán cafe này. Cậu khoác trên mình một chiếc tạp dề màu đỏ, chiếc áo sơ mi trắng được xắn đến khuỷu tay, vuốt gọn gàng không một nếp nhăn. Em nhìn thấy cậu và cậu cũng nhìn thấy em. Xuất phát từ bản năng tò mò của loài mèo, Miu cẩn thận mà thăm dò người thanh niên tỏa ra ánh hào quang kia sau đó lại vụt chạy mất khi cậu đang muốn tiến lại phía em. Có đôi khi Miu sẽ đứng từ xa mà len lén nhìn Mạc Dương cố tìm tòi ở trên người cậu một cái gì đó xấu xa để em ghét bỏ. Miu sống trong khu ổ chuột quá lâu, đủ để em không tin vào ai đó sẽ hảo tâm để lại cho em chút bánh mì hay một ít nước ép sinh tố.
Và rôi Miu cũng bị thuần hóa. Em ngầm cho phép Mạc Dương tiếp xúc mình, để cậu chạm vào mái tóc ngắn độc một đen mà em thường ghét bỏ. Tầng lớp bảo vệ thứ nhất bị phá vỡ rồi sẽ đến tầng lớp thứ hai rồi cuối cùng sẽ chỉ còn lại sự tin tưởng. Sở thích của Miu dần dần bị thay đổi. Nếu là trước kia em sẽ chạy loanh quanh khắp phố hoặc cố đi ăn trộm vài món đồ lặt vặt mới bề ngoài lấp lánh như kim cương, còn bây giờ Miu thích quấn lấy Mạc Dương để cậu dạy mình học, lắng nghe tiếng đọc thơ phát ra từ làn môi mà em cho rằng đẹp đẽ nhất trên đời. Miu thích Mạc Dương, và muốn cậu trở thành cha mình. Tất nhiên em sẽ không keo kiệt mà giữ khư khư "người cha" bất đắc dĩ này. Em sẽ tìm cho cậu một người vợ thật hiền dịu, bọn họ sẽ là một nhà ba người thật hạnh phúc. Nghĩ vậy Miu càng có thêm động lực để lớn lên, để trưởng thành như Mạc Dương.
"Xin lỗi em." – Mạc Dương áy náy mà cầm lại chiếc bút. – "Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?"
"Trong lúc anh còn đang tơ tưởng đến ai đó thì em đã đọc hết phần của ngày hôm này... và cả ngày mai nữa." – Miu bĩu môi mà gấp quyển sách lại, hai mắt em sáng lên đầy chờ mong. – "Quy ngài điển trai, chắc anh sẽ không quên những lời mình nói chứ."
Em khẽ đung đưa chân ánh mắt dính rịt vào người đối diện. Mạc Dương khẽ cười, tựa như một nhà ảo thuật tài ba, câu lôi ra một chậu gốm nhỏ rồi chìa ra trước mặt cô nhóc nghịch ngợm. Trong chậu gốm màu xanh lam ấy là một cây sen đá nhỏ. Loại cây này không phải quý hiếm hay đắt đỏ gì nhưng đối với Miu nó còn quý hiếm hơn cả kim cương. Cuối cùng em cũng có một món đồ nào đó thuộc về riêng bản thân mình.
"Em sẽ đặt nó lên cửa sổ. Anh trai em sẽ chẳng bao giờ ra đó vì vậy nó sẽ không bị cướp đi."
Miu sung sướng mà ôm lấy chậu sen đá vào lòng. Nghĩ một lúc em liền vụt chạy ra ngoài. Anh trai em sắp về rồi, em phải nhanh chóng đem chậu cây này giấu đi.
"Vậy còn đồ đạc của em?" – Mạc Dương vội vàng gọi theo nhưng thiếu nữ đã nhanh chân chạy ra ngoài cửa mất rồi.
Cậu lắc đầu đẩy bất đắc dĩ sau đó sắp xếp lại đồ đạc giúp Miu rồi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp cửa hàng. Trong đầu cậu lại hiện lên cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cậu và David.
Người thanh niên nổi tiếng ăn chơi lúc này trông tệ hại vô cùng. Một tháng không gặp hắn như biến thành một người khác. Tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm có lẽ lâu lắm rồi hắn không chỉnh chu cho bản thân. David mang đôi mắt đẫm lệ cùng bọc quầng thâm mà nắm chặt lấy hai vai Mạc Dương. Hắn nói em gái hắn mất tích rồi. Cô ta mất tích từ giáng sinh năm ngoái và đến bây giờ vẫn không có thông tin gì. David ôm lấy mặt mình mà khóc lóc. Hắn cho rằng đây là Chúa trừng phạt hắn là quả báo dành cho nhưng việc hắn làm. Cuối cùng Mạc Dương chỉ có thể bất lực nhìn người thanh niên năng động ngày xưa ôm lấy thân hình gầy gò của mình mà biến mất dưới hoàng hôn.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Lần thứ n chàng trai tóc đen tự hỏi bản thân mình. Cũng như mọi lần, cậu chẳng thể nào tìm được một câu trả lời đúng đắn. Cậu đứng dậy lần nữa kiểm tra đồ đạc trong phòng sau đó mới an tâm mà tắt điện. Ánh dương đã sớm tàn, bao trùm lên cậu lúc này là màn đêm tĩnh lặng. Mạc Dương hơi cúi đầu cho chìa khóa vào ổ, bất chợt động tác xoay khóa của cậu dừng lại.
Là tiếng bước chân.
Mạc Dương nhíu mày mà lắng nghe. Cậu có thể cảm nhận được chủ nhân của đôi chân kia đang tiến về phía mình nhưng rồi lại dừng lại cố duy trì ở một khoảng cách an toàn để người thanh niên không phát hiện được hắn. Đó không phải là Miu, dựa vào âm thanh bước chân cậu đoán người này là một người trưởng thành hơn nữa hắn chắc chắn nhằm vào cậu.
Mạc Dương duy trì tư thế cho chìa vào ổ một lúc, chóp mũi đã lấm tấm một ít mồ hôi, lòng bàn tay cũng sớm ướt đẫm. Kẻ kia dường như đã mất kiên nhẫn với sự chậm chạp của chàng trai, hắn lại tiến thêm hai bước nữa. Lần này cậu nghe thấy tiếng kim loại vang lên.
Là dao sao? Hay là súng? Nếu là dao chắc chắn hắn sẽ tiếng sát mình hơn để dí dao đe dọa vậy có thể vật hắn cầm theo là súng.
Suy nghĩ một lúc cậu quyết định rút chìa khóa ra sau đó đút tay vào túi vờ như chuẩn bị đi bộ về còn bàn tay trong túi không ngừng lục lọi điện thoại. Tuy nhiên khi bàn tay cậu chạm vào đồ vật lạnh băng kia, cậu chợt nhớ ra điện thoại mình đã bị hỏng vào sáng nay. Kẻ làm hỏng là một gã đàn ông bặm trợn, chân trái của hắn bị thọt, mắt phải có một vết sẹo dài. Gã ta gọi đồ ăn rất tùy tiện không giống một kẻ đến để ăn uống. Và khi đã thành công "vô tình" đánh rơi điện thoại của Mạc Dương vào cốc nước, gã ta liền vui vẻ rời đi. Hóa ra ngay từ đầu, bọn chúng đã nhắm chủ đích vào cậu.
Như vậy, ngoài gã đằng sau cậu ra vẫn còn một gã chân thọt nữa, rất có thể gã ta đang mai phục tại ngã rẽ bên phải, nơi cậu vẫn thường đi bộ về. Để chắc chắn suy đoán của bản thân, Mạc Dương chậm chạp mà bước về phía trước, kẻ lạ mặt phía sau cũng âm thầm bước theo cậu. Cậu bất chợt dừng lại khiến kẻ kia kinh ngạc vội dừng theo.
Tên oát con đó phát hiện ra mình sao?
Kẻ lạ mặt cau mày, ánh mắt tựa như rắn độc không ngừng đánh giá tấm lưng mỏng manh kia. Nếu nó phát hiện gã sẽ nhanh chân mà đánh ngất nó. Dù sao bên gã cũng có nhiều người cho dù tên châu á này có là nhất đẳng đai đen cũng không thể địch lại kẻ đã thành thạo súng ống nhiều năm như gã.
Tuy nhiên gã đàn ông đoán sai rồi. Tại ngã ba của con đường, Mạc Dương chỉ cúi người để buộc lại đôi giày. Sau khi chắc chắn đôi giày đã được buộc lại kĩ càng, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, âm thầm đếm đến mười.
8... 9... 10... Chạy.
Chàng trai đột nhiên đứng phắt dậy, nhanh chân rẽ vào con đường bên trái. Điều này khiến cả hai kẻ lạ mặt kia đều bất ngờ. Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo cậu thanh niên. Tuy nhiên chàng trai tóc đen cũng dáng người nhỏ bé tựa như cánh bướm dập dờn trong đêm, thoát ẩn thoát hiện không ngừng đánh lừa giác quan của bọn chúng. Ngõ nhỏ vẫn còn mang màu sắc ẩm ướt của trận mưa hôm qua, điều này khiến quá trình chạy của Mạc Dương gặp khó khăn rất nhiều. Chiếc giày trắng tinh đạp lên một vũng nước bẩn khiến bọt nước bắn tung tóe, Mạc Dương cảm thấy hơi thở mình có chút dồn dập, bước chân của những kẻ xa lạ kia ngày càng rõ ràng hơn. Cậu nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ đồ vật lạnh băng, đen tuyền trên tay chúng. Súng đã lên nòng, giờ chỉ cần xác định vị trí của cậu chúng sẽ bắn thẳng vào mắt cá chân nhỏ bé kia.
Sự thật đã chứng minh, với thể lực chỉ ngang ngửa một thiếu niên mới dậy thì Mạc Dương đã nhanh chóng bị chúng phát hiện. Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên. Người thanh niên đã biến mất trong màn đêm. Hai kẻ kia ngẩn người mà nhìn khoảng không trống rỗng.
Tại một con hẻm nhỏ bé tối tăm, Mạc Dương tròn mắt mà nhìn vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn cũ kĩ treo trên cột điện. Cậu cùng hắn dán sát vào nhau, không khí tĩnh lặng đến nỗi cậu có thể phân biệt được đâu là tiếng thở của bản thân và đâu là tiếng thở của kẻ đằng sau. Hắn cao hơn cậu, cũng lớn hơn cậu nên có thể dễ dàng ôm chặt chàng trai vào trong lòng mình. Mùi ẩm mốc của khu ổ chuột nhanh chóng bị hương nước hoa thanh khiết bảo phủ.
Mạc Dương rũ mắt nhìn một chút ánh sáng vương trên mũi giày. Chỉ một bước nữa thôi là cậu có thể tiến về phía chùm sáng nhợt nhạt kia nhưng lại bị ác ma níu lại ngay ngưỡng cửa. Giờ thì hay rồi cậu không chỉ bị vài tên bắt cóc truy đuổi mà còn may mắn gặp lại người quen. Giờ đây cậu phải đưa ra một sự lựa chọn cho bản thân mình: bắt cóc hay biến thái, bị giết hay bị hiếp.
Dương như cảm nhận đủ hơi ấm từ thân thể mềm mại trong lòng, kẻ biến thái bí ẩn kia khẽ thì thầm vào tai cậu.
"Phía đằng kia có hai kẻ nữa. Nếu em tiếp tục đi chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của chúng."
Lại thêm hai kẻ nữa ư? Xem ra ông chủ của bọn chúng đã quyết tâm bắt cóc cậu cho bằng được. Nhưng vì sao? Nếu là vì cậu thuộc Mạc gia thì bọn chúng đã nhầm rồi. Từ đầu đến cuối cậu sẽ chẳng hưởng một xu tiền nào đến từ phía Mạc gia đâu. Chi nhiều tiền để thuê đám lưu manh như vậy cũng thật uổng công mà.
Mạc Dương đầy đồng tình mà suy nghĩ.
"Đi thẳng về phía trước sẽ dẫn em đến đường lớn. Nghe lời tôi, đừng quay đầu lại."
Kết thúc câu nói là một nụ hôn phớt trên mang tai. Bóng đen bao phủ lấy Mạc Dương dần rút đi, để lại mình cậu đứng ngẩn người trong con hẻm.
Lại một lần nữa. Chàng trai thở dài mà nhìn lên trời. Một lần nữa cậu nhờ đến sự giúp đỡ của gã đàn ông bí ẩn với biết danh Skadi này. Giờ cậu có hai lựa chọn, một là chạy theo hắn khi ấy cậu có thể biết Skadi là ai mà tránh xa cũng có thể nhớ được gượng mặt của bọn bắt cóc rồi miêu tả cho cảnh sát. Tuy nhiên... Nếu như cậu lần nữa bước vào bóng tối đồng nghĩa với việc cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống trước kia. Mạc Dương cúi đầu nhìn vài vệt bùn đất trên mũi giày mình. Cậu biết xung quanh mình có rất nhiều bí mật nhưng cậu luôn nhắm mắt làm ngơ chúng. Tựa như một lớp giáp bảo vệ đầy mỏng manh nhưng người thanh niên vẫn cứ cố chấp mà co mình vào trong, lựa chọn che đi đôi mắt của bản thân.
Cuối cùng cậu xốc lại ba lô, bước qua ánh đèn chập chờn, đi thẳng về hướng đường lớn.
Quả nhiên như lời Skadi nói, cuối con hẻm chính là con đường rộng lớn. Mạc Dương thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đi bộ đến đồn cảnh sát gần nhất thì cánh tay phải của cậu bị một bàn tay thô bạo nắm lấy. Chàng trai phương Đông chưa kịp hiểu chuyện gì đã lãnh trọn một cú tát vào mặt. Má phải nóng rát, cậu ngơ ngác mà nhìn Vivian với khuôn mặt vừa đau khổ vừa tức giận.
Cô nhìn Mạc Dương bằng ánh mắt căm thù vô cùng.
Quán cafe nhỏ tràn ngập tiếng đọc bài đầy non nớt. Tuy âm điệu không rõ ràng nhưng có thể nhìn ra người đọc đang rất nghiêm túc để phát âm từng câu từng chữ của quyển sách. Đáng tiếc, thứ âm thanh êm dịu thoát ra từ chiếc máy phát nhạc cũ kĩ đã sớm hớp hồn chàng trai đối diện. Cậu xoay xoay chiếc bút bi trên tay mình một cách điệu nghệ còn ánh mắt mắt đã sớm dính chặt ra ngoài cửa sổ kia. Ánh dương cuối cùng trong ngày xuyên qua lớp kính đầy dịu dàng mà mô tả sườn mặt của cậu thanh niên. Chàng trai lại chằng hề bị lớp ánh sáng vàng nhạt này làm cho gai mắt, cậu vẫn cứ lơ đãng mà nhìn về một điểm vô định nào đó trong không trung còn dòng suy nghi cứ như hít phải bóng cười mà không ngừng chạy nhảy lung lung.
"Shine! Shine!" – Miu khó chịu mà mà vươn đôi tay nhỏ nhắn của mình ra, dùng toàn lực mà lôi kéo sự chú ý của người thanh niên còn đang mải hóa thân thành vị nghệ sĩ đa sầu của vùng đất Paris.
"Em đọc xong rồi sao?" – Mạc Dương giật mình, chiếc bút cũng theo sự giật mình của cậu mà lăn ra khỏi ngón tay mảnh khảnh rơi xuống mắt giấy trắng tinh.
"Sẽ chẳng một người nghệ sĩ nào vui vẻ khi thấy thính giả của mình không chú tâm đến bài diễn văn của bản thân!"
Miu phụng phịu mà mở miệng. Cũng giống như Mạc Dương, Miu là con lai. Tuy nhiên em lại không thừa hưởng những nét đẹp lai tạp mà người ta thường nói đến, nhìn tổng thể, em có phần giống người châu á thuần hơn. Em sở hữu một đôi mắt hơi xếch màu đen láy, mái tóc cùng màu ngắn cũn cỡn được Mạc Dương cài lên đó một chiếc nơ màu đỏ thật đẹp đẽ. Nếu nhìn kĩ người ta có thể nhìn ra trên sống mũi Miu có lấm tấm vài vệt tàn nhang. Dù sở hữu những đặc điểm quá mức bình thường nhưng khi gộp chúng lại trên gương Miu lại khiến em mang một vẻ ngoài độc đáo. Miu có chút hoang dã có chút nghịch ngợm, tựa như một con mèo hoang khó thuần nhưng lại chưa từng gây rắc rối cho bất cứ kẻ nào.
Bởi vậy người ta thường gọi em là Miu thay vì cái tên mĩ lệ rỗng tuếch nào đó mà người mẹ mù chữ của em thường gọi. Miu không được may mắn như những đứa trẻ khác, mẹ em là một người khá bảo thủ vẫn còn ôm trong đầu tư tưởng trọng nam khinh nữ. Đáng lẽ em sẽ được pháp luật bảo vệ mà đưa em đến một ngôi trường nào đó cũng với chiếc cặp sách mới toanh mà em vẫn thường khát khao. Đáng tiếc gia đình em là một gia đình nhập cư trái phép và Miu đang phải trốn thui trốn lủi để làm thêm nhằm giúp cho người anh trai nghiện rượu của mình có thêm vài động để mua một chai rượu lậu.
Và rồi Miu gặp Mạc Dương tại quán cafe này. Cậu khoác trên mình một chiếc tạp dề màu đỏ, chiếc áo sơ mi trắng được xắn đến khuỷu tay, vuốt gọn gàng không một nếp nhăn. Em nhìn thấy cậu và cậu cũng nhìn thấy em. Xuất phát từ bản năng tò mò của loài mèo, Miu cẩn thận mà thăm dò người thanh niên tỏa ra ánh hào quang kia sau đó lại vụt chạy mất khi cậu đang muốn tiến lại phía em. Có đôi khi Miu sẽ đứng từ xa mà len lén nhìn Mạc Dương cố tìm tòi ở trên người cậu một cái gì đó xấu xa để em ghét bỏ. Miu sống trong khu ổ chuột quá lâu, đủ để em không tin vào ai đó sẽ hảo tâm để lại cho em chút bánh mì hay một ít nước ép sinh tố.
Và rôi Miu cũng bị thuần hóa. Em ngầm cho phép Mạc Dương tiếp xúc mình, để cậu chạm vào mái tóc ngắn độc một đen mà em thường ghét bỏ. Tầng lớp bảo vệ thứ nhất bị phá vỡ rồi sẽ đến tầng lớp thứ hai rồi cuối cùng sẽ chỉ còn lại sự tin tưởng. Sở thích của Miu dần dần bị thay đổi. Nếu là trước kia em sẽ chạy loanh quanh khắp phố hoặc cố đi ăn trộm vài món đồ lặt vặt mới bề ngoài lấp lánh như kim cương, còn bây giờ Miu thích quấn lấy Mạc Dương để cậu dạy mình học, lắng nghe tiếng đọc thơ phát ra từ làn môi mà em cho rằng đẹp đẽ nhất trên đời. Miu thích Mạc Dương, và muốn cậu trở thành cha mình. Tất nhiên em sẽ không keo kiệt mà giữ khư khư "người cha" bất đắc dĩ này. Em sẽ tìm cho cậu một người vợ thật hiền dịu, bọn họ sẽ là một nhà ba người thật hạnh phúc. Nghĩ vậy Miu càng có thêm động lực để lớn lên, để trưởng thành như Mạc Dương.
"Xin lỗi em." – Mạc Dương áy náy mà cầm lại chiếc bút. – "Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?"
"Trong lúc anh còn đang tơ tưởng đến ai đó thì em đã đọc hết phần của ngày hôm này... và cả ngày mai nữa." – Miu bĩu môi mà gấp quyển sách lại, hai mắt em sáng lên đầy chờ mong. – "Quy ngài điển trai, chắc anh sẽ không quên những lời mình nói chứ."
Em khẽ đung đưa chân ánh mắt dính rịt vào người đối diện. Mạc Dương khẽ cười, tựa như một nhà ảo thuật tài ba, câu lôi ra một chậu gốm nhỏ rồi chìa ra trước mặt cô nhóc nghịch ngợm. Trong chậu gốm màu xanh lam ấy là một cây sen đá nhỏ. Loại cây này không phải quý hiếm hay đắt đỏ gì nhưng đối với Miu nó còn quý hiếm hơn cả kim cương. Cuối cùng em cũng có một món đồ nào đó thuộc về riêng bản thân mình.
"Em sẽ đặt nó lên cửa sổ. Anh trai em sẽ chẳng bao giờ ra đó vì vậy nó sẽ không bị cướp đi."
Miu sung sướng mà ôm lấy chậu sen đá vào lòng. Nghĩ một lúc em liền vụt chạy ra ngoài. Anh trai em sắp về rồi, em phải nhanh chóng đem chậu cây này giấu đi.
"Vậy còn đồ đạc của em?" – Mạc Dương vội vàng gọi theo nhưng thiếu nữ đã nhanh chân chạy ra ngoài cửa mất rồi.
Cậu lắc đầu đẩy bất đắc dĩ sau đó sắp xếp lại đồ đạc giúp Miu rồi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp cửa hàng. Trong đầu cậu lại hiện lên cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cậu và David.
Người thanh niên nổi tiếng ăn chơi lúc này trông tệ hại vô cùng. Một tháng không gặp hắn như biến thành một người khác. Tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm có lẽ lâu lắm rồi hắn không chỉnh chu cho bản thân. David mang đôi mắt đẫm lệ cùng bọc quầng thâm mà nắm chặt lấy hai vai Mạc Dương. Hắn nói em gái hắn mất tích rồi. Cô ta mất tích từ giáng sinh năm ngoái và đến bây giờ vẫn không có thông tin gì. David ôm lấy mặt mình mà khóc lóc. Hắn cho rằng đây là Chúa trừng phạt hắn là quả báo dành cho nhưng việc hắn làm. Cuối cùng Mạc Dương chỉ có thể bất lực nhìn người thanh niên năng động ngày xưa ôm lấy thân hình gầy gò của mình mà biến mất dưới hoàng hôn.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Lần thứ n chàng trai tóc đen tự hỏi bản thân mình. Cũng như mọi lần, cậu chẳng thể nào tìm được một câu trả lời đúng đắn. Cậu đứng dậy lần nữa kiểm tra đồ đạc trong phòng sau đó mới an tâm mà tắt điện. Ánh dương đã sớm tàn, bao trùm lên cậu lúc này là màn đêm tĩnh lặng. Mạc Dương hơi cúi đầu cho chìa khóa vào ổ, bất chợt động tác xoay khóa của cậu dừng lại.
Là tiếng bước chân.
Mạc Dương nhíu mày mà lắng nghe. Cậu có thể cảm nhận được chủ nhân của đôi chân kia đang tiến về phía mình nhưng rồi lại dừng lại cố duy trì ở một khoảng cách an toàn để người thanh niên không phát hiện được hắn. Đó không phải là Miu, dựa vào âm thanh bước chân cậu đoán người này là một người trưởng thành hơn nữa hắn chắc chắn nhằm vào cậu.
Mạc Dương duy trì tư thế cho chìa vào ổ một lúc, chóp mũi đã lấm tấm một ít mồ hôi, lòng bàn tay cũng sớm ướt đẫm. Kẻ kia dường như đã mất kiên nhẫn với sự chậm chạp của chàng trai, hắn lại tiến thêm hai bước nữa. Lần này cậu nghe thấy tiếng kim loại vang lên.
Là dao sao? Hay là súng? Nếu là dao chắc chắn hắn sẽ tiếng sát mình hơn để dí dao đe dọa vậy có thể vật hắn cầm theo là súng.
Suy nghĩ một lúc cậu quyết định rút chìa khóa ra sau đó đút tay vào túi vờ như chuẩn bị đi bộ về còn bàn tay trong túi không ngừng lục lọi điện thoại. Tuy nhiên khi bàn tay cậu chạm vào đồ vật lạnh băng kia, cậu chợt nhớ ra điện thoại mình đã bị hỏng vào sáng nay. Kẻ làm hỏng là một gã đàn ông bặm trợn, chân trái của hắn bị thọt, mắt phải có một vết sẹo dài. Gã ta gọi đồ ăn rất tùy tiện không giống một kẻ đến để ăn uống. Và khi đã thành công "vô tình" đánh rơi điện thoại của Mạc Dương vào cốc nước, gã ta liền vui vẻ rời đi. Hóa ra ngay từ đầu, bọn chúng đã nhắm chủ đích vào cậu.
Như vậy, ngoài gã đằng sau cậu ra vẫn còn một gã chân thọt nữa, rất có thể gã ta đang mai phục tại ngã rẽ bên phải, nơi cậu vẫn thường đi bộ về. Để chắc chắn suy đoán của bản thân, Mạc Dương chậm chạp mà bước về phía trước, kẻ lạ mặt phía sau cũng âm thầm bước theo cậu. Cậu bất chợt dừng lại khiến kẻ kia kinh ngạc vội dừng theo.
Tên oát con đó phát hiện ra mình sao?
Kẻ lạ mặt cau mày, ánh mắt tựa như rắn độc không ngừng đánh giá tấm lưng mỏng manh kia. Nếu nó phát hiện gã sẽ nhanh chân mà đánh ngất nó. Dù sao bên gã cũng có nhiều người cho dù tên châu á này có là nhất đẳng đai đen cũng không thể địch lại kẻ đã thành thạo súng ống nhiều năm như gã.
Tuy nhiên gã đàn ông đoán sai rồi. Tại ngã ba của con đường, Mạc Dương chỉ cúi người để buộc lại đôi giày. Sau khi chắc chắn đôi giày đã được buộc lại kĩ càng, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, âm thầm đếm đến mười.
8... 9... 10... Chạy.
Chàng trai đột nhiên đứng phắt dậy, nhanh chân rẽ vào con đường bên trái. Điều này khiến cả hai kẻ lạ mặt kia đều bất ngờ. Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo cậu thanh niên. Tuy nhiên chàng trai tóc đen cũng dáng người nhỏ bé tựa như cánh bướm dập dờn trong đêm, thoát ẩn thoát hiện không ngừng đánh lừa giác quan của bọn chúng. Ngõ nhỏ vẫn còn mang màu sắc ẩm ướt của trận mưa hôm qua, điều này khiến quá trình chạy của Mạc Dương gặp khó khăn rất nhiều. Chiếc giày trắng tinh đạp lên một vũng nước bẩn khiến bọt nước bắn tung tóe, Mạc Dương cảm thấy hơi thở mình có chút dồn dập, bước chân của những kẻ xa lạ kia ngày càng rõ ràng hơn. Cậu nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ đồ vật lạnh băng, đen tuyền trên tay chúng. Súng đã lên nòng, giờ chỉ cần xác định vị trí của cậu chúng sẽ bắn thẳng vào mắt cá chân nhỏ bé kia.
Sự thật đã chứng minh, với thể lực chỉ ngang ngửa một thiếu niên mới dậy thì Mạc Dương đã nhanh chóng bị chúng phát hiện. Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên. Người thanh niên đã biến mất trong màn đêm. Hai kẻ kia ngẩn người mà nhìn khoảng không trống rỗng.
Tại một con hẻm nhỏ bé tối tăm, Mạc Dương tròn mắt mà nhìn vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn cũ kĩ treo trên cột điện. Cậu cùng hắn dán sát vào nhau, không khí tĩnh lặng đến nỗi cậu có thể phân biệt được đâu là tiếng thở của bản thân và đâu là tiếng thở của kẻ đằng sau. Hắn cao hơn cậu, cũng lớn hơn cậu nên có thể dễ dàng ôm chặt chàng trai vào trong lòng mình. Mùi ẩm mốc của khu ổ chuột nhanh chóng bị hương nước hoa thanh khiết bảo phủ.
Mạc Dương rũ mắt nhìn một chút ánh sáng vương trên mũi giày. Chỉ một bước nữa thôi là cậu có thể tiến về phía chùm sáng nhợt nhạt kia nhưng lại bị ác ma níu lại ngay ngưỡng cửa. Giờ thì hay rồi cậu không chỉ bị vài tên bắt cóc truy đuổi mà còn may mắn gặp lại người quen. Giờ đây cậu phải đưa ra một sự lựa chọn cho bản thân mình: bắt cóc hay biến thái, bị giết hay bị hiếp.
Dương như cảm nhận đủ hơi ấm từ thân thể mềm mại trong lòng, kẻ biến thái bí ẩn kia khẽ thì thầm vào tai cậu.
"Phía đằng kia có hai kẻ nữa. Nếu em tiếp tục đi chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của chúng."
Lại thêm hai kẻ nữa ư? Xem ra ông chủ của bọn chúng đã quyết tâm bắt cóc cậu cho bằng được. Nhưng vì sao? Nếu là vì cậu thuộc Mạc gia thì bọn chúng đã nhầm rồi. Từ đầu đến cuối cậu sẽ chẳng hưởng một xu tiền nào đến từ phía Mạc gia đâu. Chi nhiều tiền để thuê đám lưu manh như vậy cũng thật uổng công mà.
Mạc Dương đầy đồng tình mà suy nghĩ.
"Đi thẳng về phía trước sẽ dẫn em đến đường lớn. Nghe lời tôi, đừng quay đầu lại."
Kết thúc câu nói là một nụ hôn phớt trên mang tai. Bóng đen bao phủ lấy Mạc Dương dần rút đi, để lại mình cậu đứng ngẩn người trong con hẻm.
Lại một lần nữa. Chàng trai thở dài mà nhìn lên trời. Một lần nữa cậu nhờ đến sự giúp đỡ của gã đàn ông bí ẩn với biết danh Skadi này. Giờ cậu có hai lựa chọn, một là chạy theo hắn khi ấy cậu có thể biết Skadi là ai mà tránh xa cũng có thể nhớ được gượng mặt của bọn bắt cóc rồi miêu tả cho cảnh sát. Tuy nhiên... Nếu như cậu lần nữa bước vào bóng tối đồng nghĩa với việc cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống trước kia. Mạc Dương cúi đầu nhìn vài vệt bùn đất trên mũi giày mình. Cậu biết xung quanh mình có rất nhiều bí mật nhưng cậu luôn nhắm mắt làm ngơ chúng. Tựa như một lớp giáp bảo vệ đầy mỏng manh nhưng người thanh niên vẫn cứ cố chấp mà co mình vào trong, lựa chọn che đi đôi mắt của bản thân.
Cuối cùng cậu xốc lại ba lô, bước qua ánh đèn chập chờn, đi thẳng về hướng đường lớn.
Quả nhiên như lời Skadi nói, cuối con hẻm chính là con đường rộng lớn. Mạc Dương thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đi bộ đến đồn cảnh sát gần nhất thì cánh tay phải của cậu bị một bàn tay thô bạo nắm lấy. Chàng trai phương Đông chưa kịp hiểu chuyện gì đã lãnh trọn một cú tát vào mặt. Má phải nóng rát, cậu ngơ ngác mà nhìn Vivian với khuôn mặt vừa đau khổ vừa tức giận.
Cô nhìn Mạc Dương bằng ánh mắt căm thù vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất