Chương 49
Mạc Dương ôm bàn tay bị thương tiến vào nhà ăn. Rất nhanh chóng cậu tìm được chai rượu trắng trong tủ. Chàng trai nhanh chóng đổ rượu xuống tay sau đó băng bó lại lần nữa. Sau khi làm xong một loạt hành động, chàng trai con lai cầm lấy một cây gậy dài, khập khiễng tiến về phía lối vào tầng hầm.
Lối vào tầng hầm hoàn toàn trống không, Mạc Dương đầy cảnh giác mà tiếp tục bước đi cho đến khi cậu tiến vào đại sảnh dưới lòng đất liền khựng lại. Hóa ra đại sảnh dưới lòng đất là một nhà thờ cỡ nhỏ. Hầu như tất cả người dân trong thị trấn Alf đều tập trung ở đây. Bọn họ ngồi xếp thành những hàng dài sùng bài mà nhìn về phía trước. Hai bên là hai chiếc lồng sắt to, bên trong là những đứa trẻ gầy gò đang cuộn tròn một góc. Mạc Dương biết những đứa trẻ đó là ai, cậu đã vô tình nhìn thấy chúng trên tập tài liệu của Ellis.
"Cậu đến rồi." – Đứng ở vị trí cao nhất là Ellis trong trang phục màu trắng. Cô để hai tay trước ngực, dịu dàng cười với chàng trai trước mặt mình. – "Nếu như thần đã đến chúng ta có thể bắt đầu thực hiện lễ tế."
"Angela vì sao vậy? Tôi và cô chưa từng gặp nhau trước đây vì sao cô muốn nhằm vào tôi hơn nữa còn gây ra những chuyện như vậy?"
Mạc Dương biết lúc này không phải lúc để hỏi tuy nhiên cậu thật sự muốn biết lý do vì sao tất cả mọi người đều lần lượt nhằm vào cậu.
"Chúng ta từng gặp nhau rồi. Cậu kể cho tôi về vườn hồng, cậu kể cho tôi về những cô hầu, cậu kể cho tôi về những người bạn xung quanh cậu. Cậu đã hứa sẽ đưa tôi đến gặp họ." – Angela cao giọng mà chất vấn người thanh niên tóc đen trước mặt mình. – "Tôi đã chờ cậu rất lâu nhưng cậu vẫn không xuất hiện và đưa tôi ra khỏi địa ngục này."
"Tôi..." – Mạc Dương muốn phản bác nhưng đột nhiên đầu cậu đau nhức dữ dội.
Nhân cơ hội đó hai gã đàn ông từ phía sau tiến đến giữ hai tay cậu lại.
"Đừng chạm vào tôi!" – Chàng trai quát lên rồi vung gậy về phía chúng nhưng sức lực của cậu làm sao có thể địch lại với đám đô con này. Rất nhanh cậu bị chúng xách lên như một tấm giẻ mà đưa đến trước mặt Angela.
"Nhưng cậu đã quay trở lại và giải cứu tôi." – Nữ tu sĩ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Mạc Dương nhưng bị cậu tránh đi. – "Là cậu đã nói với tôi phượng hoàng hồi sinh từ trong lửa, là cậu đã bảo tôi lập ra giáo phái Sowilo. Thần của tôi ơi, tôi chỉ thực hiện theo những lời cậu dạy bảo thôi. Tuy nhiên điều tôi khá buồn là cậu đã quên hết tất cả. Đành vậy, tôi cùng các tín đồ sẽ giúp cậu nhớ lại mọi chuyện."
Dứt lời nữ tu sĩ liền lùi lại, cô vỗ vỗ hai cái một thiếu nữ được đưa lên. Đây chính là Rosa. Sau khi Miu giải thoát cô không thành công, cô đã phải chịu những hình phạt nặng nề hơn. Lúc này trước ánh mắt của hàng nghìn tín đồ đang nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của cô, Rosa cũng không buồn phản ứng. Có lẽ lúc này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
"Tôi chẳng phải đã nói với cậu rồi sao. Con người sinh ra đều mang tội lỗi trong mình. Tôi chỉ khiến tội của họ nặng hơn, đủ để nhuộm đen cả cơ thể của họ sau đó..." – Angela vươn tay cầm lấy lọ "nước thánh" hắt tất cả vào người của Rosa. – "Dùng ngọn lửa này để tái sinh họ thành một cơ thể mới hoàn toàn thanh khiết."
"Dừng lại! Angela! Tôi không biết ai đã tiêm vào đầu cô những ý tưởng này nhưng đó là sai trái. Mau dừng lại!"
Trước ngọn lửa đang ngày càng gần cô gái bé nhỏ, Mạc Dương điên cuồng giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra khỏi gông cùm đang siết lấy mình. Chưa lúc nào cậu cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cậu chỉ có thể hét lớn cầu xin người phụ nữ này hãy tha cho cô gái kia tuy nhiên cô ta lại chẳng hề để tâm đến cậu. Ánh lửa cứ thể bùng lên, cô gái gào thét đầy đau đớn nhưng không một ai ở đây quan tâm cô như thế nào. Họ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt háo hức, chờ xem liệu cô có tái sinh thành phượng hoàng hay không.
Mọi người bị làm sao vậy? Vì sao lại như thế?
Mạc Dương trừng to mắt nhìn ánh lửa in trong mắt mình. Trong đầu cậu không ngừng hiện lên hàng loạt chữ vì sao. Cậu đã làm gì sai sao?
"Ôi thật đáng tiếc~ Xem ra cô ta không phải phượng hoàng rồi." – Nữ tu sĩ tiếc nuối bước qua cái xác chết đã cháy thui ánh mắt lần nữ nhìn về phía Mạc Dương đãng cúi gằm mặt. – "Nếu chúng ta thử nó với "thần" của chúng ta có lẽ sẽ thấy được ngài tái sinh. Nhưng trước tiên phải làm vấy bẩn cậu ta đã."
"Cô nói đúng Angela. Phượng hoàng chỉ tái sinh khi ta là kẻ xứng đáng." – Khóe môi chàng trai tóc đen chợt nhếch lên. Khác với vẻ yếu ớt vừa rồi, cậu lúc này mang theo gì đó u ám cùng xảo quyệt.
"Oh mio Dio! Cậu nhớ lại tất cả rồi sao."
"Xin lỗi Angela, tôi thật vô trách nhiệm khi quên mất chị. Nhưng giờ tôi ở đây cùng chị điều hành giáo phái này. Chúng ta hãy cùng nhau tái sinh." – Mạc Dương mỉm cười với nữ tu sĩ sau đó cậu quay sang hai kẻ bên cạnh mình lạnh giọng quát. – "Mau bỏ ra!"
Cả hai ngoan ngoãn buông tay rồi lùi về phía sau.
"Cậu thật sự trở lại rồi! Nếu có thể ngày mai à không ngày kia hoặc cuối tuần cũng được, cậu sẽ cùng tôi ra ngoài chứ." – Sơ Angela kích động muốn chạm vào cậu thanh niên nhưng lại sợ mình làm bẩn cậu liền nhanh chóng rút tay về.
"Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm vườn hồng. Nhưng giờ..."
Mạc Dương nhìn xuống những tín đồ đang cung kính quỳ gối trước mặt mình. Cậu hơi lùi lại cầm một lo "nước thánh". Nó hoàn toàn không phải nước thánh mà chỉ là xăng bình thường. Tuy nhiên lúc này Mạc Dương cũng chẳng buồn quan tâm nó là gì cậu quay sang Angela vẫn đang nhìn chằm chằm mình từ nãy đến giờ.
"Chúng ta sẽ thiêu sống lũ trẻ trong lồng sao?"
"Đúng vậy." – Cô không hề do dự gật đầu. – "Chúng đều mang trong mình những tội lỗi nặng nề vì vậy chúng ta phải thanh lọc chúng."
Mạc Dương tỏ vẻ bản thân đã hiểu. Cậu tiến về phía lũ trẻ nhìn qua một lượt ai nấy đều co rúm lại một góc. Chỉ duy nhất có hai đứa trẻ với gương mặt sáng sủa nhất đang nhìn chằm chằm cậu. Hai đứa trẻ ấy không ai khác chính là Paola và Valentino. Vì miệng đã bị bịt kín nên chúng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía cậu. Tuy nhiên Mạc Dương chỉ lạnh lùng bỏ qua chúng.
Valentino tức giận cố gắng cọ rớt tấm băng dính trên mặt. Cậu nhóc cố hét thật to về phía chàng trai như muốn thông qua tiếng hét của mình có thể đánh thức được cậu:
"Shine! Shine! Anh làm sao vậy? Miu đã rất tin tưởng anh và luôn miệng nói anh là người tốt cơ mà. Vì sao anh lại giúp bà ta? Shine!"
"Miu? Đó là ai vậy?" – Mạc Dương thờ ơ lên tiếng.
Valentino kinh ngạc nhìn cậu cuối cùng cậu nhóc bỏ cuộc lùi lại phía sau. Paola tuyệt vọng rúc vào trong lòng cậu khóc lóc. Tất cả biết bọn họ xong đời rồi, sẽ không một ai cứu bọn họ nữa.
"Lũ trẻ thật ồn ào. Chúng ta mau cử hành nghi lễ thôi." – Angela nhìn về phía lũ trẻ như chúng là một thứ gì đó thật phiền phức. Cô không còn mang lên vẻ mặt hiền từ của một người mẹ mà lũ trẻ vẫn sùng bái nữa. Tất cả những gì trước mắt chúng, là một đám quỷ với khuôn mặt đáng sợ.
"Tất nhiên rồi." – Mạc Dương mỉm cười quay lại vị trí cũ. Cậu tiến lên cầm lấy lọ "nước thánh" giơ lên trước tất cả mọi người.
Mọi tín đồ đều dập đầu hô "giáo phái Sowilo muôn năm". Chàng trai từ từ tiến về phía lũ trẻ, trước ánh mắt tuyệt vọng của chúng cậu nhanh chóng đổ tất cả đồng xăng xuống đất. Đám trẻ ngơ ngác nhìn chàng trai đang châm lửa ném về phía vũng xăng. Ngay lập tức ngọn lửa bùng lên và bắt đầu lan nhanh thành một vòng tròn lửa. Hóa ra vừa rồi Mạc Dương vờ đi xem xét đám trẻ là để rải đống xăng thành một vòng lớn. Đúng như dự đoán của cậu, tất cả tín đồ đều hốt hoảng bỏ chạy, tạo thành một cuộc hỗn loạn lớn. Nhân cơ hội đó Mạc Dương cầm lấy thanh sắt của mình đập mạnh vào cửa lồng khiến móc sắt bị bật ra.
"Mau chạy ra ngoài. Đem tất cả đám trẻ trong tu viện chạy càng xa càng tốt." – Cậu cởi trói của những đứa trẻ không ngừng dặn dò chúng.
"Anh..." – Valentino mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
"Miu đang ở bệnh viện. Cô bé rất cần hai đứa ở bên cạnh." – Mạc Dương mỉm cười xoa đầu cậu nhóc.
Ngay khi cậu muốn chạy vào trong đám đông phá chiếc lồng đối diện, cả Paola lẫn Valentino đều ôm chầm lấy chàng trai sau đó chúng dắt tay nhau chạy ra ngoài.
Mạc Dương sau khi giải thoát hết lũ trẻ liền đưa mắt nhìn Angela cùng những thuộc hạ của cô ta. Ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm cậu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu lừa chúng tôi! Cậu vẫn chưa khôi phục trí nhớ!"
"Cho dù tôi có mất trí nhớ hay không cũng sẽ không làm những cái chuyện như vậy." – Mạc Dương lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.
"Cậu nhiễm đen rồi! Cậu nhiễm đen rồi! Tôi phải thanh lọc cậu! Tôi phải thanh lọc..." – Trước ánh nhìn ghét bỏ của chàng trai, Angela gần như phát điên không ngừng lẩm bẩm muốn thanh lọc Mạc Dương.
"Kẻ cần thanh lọc chính là cô đấy. Cô mới chính là quái vật."
"Tôi sao?" – Angela ngẩn ngơ chỉ vào chính mình sau đó cô ta liền bật cười sặc sụa. – "Phương pháp này là cậu dạy tôi mà. Cậu nói rằng dùng tín đồ để họ hoàn toàn nhiễm đen. Dù d**ng v*t của họ làm các tội nhân đen từ trong ra ngoài. Mỗi cô gái mỗi đêm đều phải trải qua chuyện này với ít nhất 5 tín đồ. Cho đến khi bọn họ hoàn toàn mất đi tri giác, hệ bài tiết hoàn toàn tê liệt thì hãy đem bọn họ lên trước mặt các tín đồ rồi dùng nước thánh tưới lên. Nếu các cô gái sống sót thì họ chính là phượng hoàng. Là cậu đã dạy tôi như vậy mà. Cậu còn nói đặt tên giáo phái của chúng ta là Sowilo bởi vì nó là biểu tượng của thần Baldr! Thần Baldr sẽ che chở cho chúng ta!"
"Im đi!!!" – Mạc Dương bị những lời nói của Angela làm cho tức đến run người. Cả người chàng trai chấn động cậu muốn lao lên tấn công Angela nhưng một bàn tay chợt vươn ra che khuất con mắt ướt đẫm của cậu.
"Baldr..." – Giọng nói trầm ấm cùng mùi hương quen thuộc chợt xuất hiện bên cạnh cậu.
"Bỏ tay ra đi Skadi, tôi biết anh là ai rồi."
"Ừ, kể cả em không biết tôi cũng sẽ nói cho em biết." – Bên tai cậu vang lên tiếng thở dài rất khẽ. – "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Hãy nhớ em không hề cô độc. Những điều em không làm được tôi nhất định sẽ thay em làm. Tôi biết em muốn đòi lại công bằng cho tất cả các cô bé, cậu bé đã chết dưới tay chúng. Em định trông chờ vào cảnh sát nữa sao?"
Mạc Dương không lên tiếng. Cậu biết từ khi biết những điều bọn chúng làm cậu chưa hề nghĩ đến việc sẽ đợi cảnh sát giải quyết chuyện này. Khi Angela nói những lời ấy, cậu đã muốn tiến lên giết chết cô ta. Lần đầu tiên Mạc Dương muốn giết một ai đó.
"Tôi biết em không thể làm vậy mà." – Dường như đọc được suy nghĩ của chàng trai phương Đông, Chris khẽ hôn lên tai cậu. – "Nói cho tôi biết, em muốn gì? Tôi sẽ thay em thực hiện tất cả."
Mạc Dương nhắm mắt, nước mắt cậu từ từ rơi xuống thấm ướt lòng bàn tay Chris:
"Chris, phá hủy tất cả đi."
"Tuân lệnh."
*****
Angela ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh. Tất cả đã ngập tràn trong biển lửa ngay cả bức tượng thờ thần của cô cũng vỡ nát. Cô nhìn người thanh niên đang mỉm cười trước mặt mình. Hắn không giết cô luôn mà để cô trơ mắt nhìn giáo phái của mình bị phá hủy. Nữ tu sĩ hướng mắt về phía chàng trai đang ngồi trên phiến đã duy nhất không bị lửa bao vây. Hai mắt cậu đã bị Chris dùng một tấm vải đen che lại vì vậy chàng trai hoàn toàn không nhìn thấy bất kì tình cảnh máu me nào xung quanh.
"Vì... sao...?" – Angela tuyệt vọng hướng mắt về phía Mạc Dương.
Là cậu bảo cô làm vậy mà... Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của cô sao? Là cô ghen tị với những đứa trẻ khác. Vì sao chỉ mỗi mình cô chịu những bất hạnh như vậy còn những đứa trẻ khác thì không? Vậy nên cô mới hủy hoại chúng rồi đổ tất cả tội lỗi lên đầu Baldr. Hóa ra tất cả chỉ là do cô ghen tị...
Angela nhắm mắt. Cô cảm nhận được có một bàn chân đặt lên cổ mình. Chris từ trên cao nhìn xuống, gương mặt lạnh băng của hắn chợt nở một nụ cười.
"Em ấy chỉ cần một tín đồ là đủ rồi."
Dứt lời hắn dẵm xuống thật mạnh. Mạc Dương ở phía xa chợt run lên một cái sau đó cậu cảm nhận được một bàn tay khẽ nâng mặt cậu lên rồi dịu dàng vuốt tóc mình. Chris hôn nhẹ lên trán cậu sau đó ôm cả người cậu rời khỏi tầng hầm. Toàn tu viện đã bị hắn tẩm xăng xung quanh, sau khi cả hai rời khỏi tu viện Alf liền bốc cháy.
Người duy nhất còn tỉnh táo trong giáo đường dưới lòng đất là Angela. Cô thoi thóp nằm trên nền nhà, ý thức dần trở nên rã rời. Trong cơn mê man cô cảm giác xung quanh mình không phải là một đống lửa đang cháy ngùn ngụt mà là một vườn hồng. Xung quanh cô có rất nhiều cô gái mặc váy đen đeo tạp dề trắng. Họ nói cười vui vẻ đôi khi còn hỏi ý kiến cô muốn ăn gì vào tối nay. Angela nói bản thân mình muốn ăn gà tây vì Baldr nói món đó Kate nấu rất ngon. Sau đó mọi người liền bật cười.
Một chiếc cột gỗ rơi xuống đập thẳng vào người nữ tu sĩ, Angela từ từ nhắm mắt. Cô biết lần này cô sẽ không thể tái sinh được nữa rồi.
Tại một căn phòng ngủ, bức tranh cậu bé ôm hoa huệ dần dần bị lửa nuốt chửng.
Lối vào tầng hầm hoàn toàn trống không, Mạc Dương đầy cảnh giác mà tiếp tục bước đi cho đến khi cậu tiến vào đại sảnh dưới lòng đất liền khựng lại. Hóa ra đại sảnh dưới lòng đất là một nhà thờ cỡ nhỏ. Hầu như tất cả người dân trong thị trấn Alf đều tập trung ở đây. Bọn họ ngồi xếp thành những hàng dài sùng bài mà nhìn về phía trước. Hai bên là hai chiếc lồng sắt to, bên trong là những đứa trẻ gầy gò đang cuộn tròn một góc. Mạc Dương biết những đứa trẻ đó là ai, cậu đã vô tình nhìn thấy chúng trên tập tài liệu của Ellis.
"Cậu đến rồi." – Đứng ở vị trí cao nhất là Ellis trong trang phục màu trắng. Cô để hai tay trước ngực, dịu dàng cười với chàng trai trước mặt mình. – "Nếu như thần đã đến chúng ta có thể bắt đầu thực hiện lễ tế."
"Angela vì sao vậy? Tôi và cô chưa từng gặp nhau trước đây vì sao cô muốn nhằm vào tôi hơn nữa còn gây ra những chuyện như vậy?"
Mạc Dương biết lúc này không phải lúc để hỏi tuy nhiên cậu thật sự muốn biết lý do vì sao tất cả mọi người đều lần lượt nhằm vào cậu.
"Chúng ta từng gặp nhau rồi. Cậu kể cho tôi về vườn hồng, cậu kể cho tôi về những cô hầu, cậu kể cho tôi về những người bạn xung quanh cậu. Cậu đã hứa sẽ đưa tôi đến gặp họ." – Angela cao giọng mà chất vấn người thanh niên tóc đen trước mặt mình. – "Tôi đã chờ cậu rất lâu nhưng cậu vẫn không xuất hiện và đưa tôi ra khỏi địa ngục này."
"Tôi..." – Mạc Dương muốn phản bác nhưng đột nhiên đầu cậu đau nhức dữ dội.
Nhân cơ hội đó hai gã đàn ông từ phía sau tiến đến giữ hai tay cậu lại.
"Đừng chạm vào tôi!" – Chàng trai quát lên rồi vung gậy về phía chúng nhưng sức lực của cậu làm sao có thể địch lại với đám đô con này. Rất nhanh cậu bị chúng xách lên như một tấm giẻ mà đưa đến trước mặt Angela.
"Nhưng cậu đã quay trở lại và giải cứu tôi." – Nữ tu sĩ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Mạc Dương nhưng bị cậu tránh đi. – "Là cậu đã nói với tôi phượng hoàng hồi sinh từ trong lửa, là cậu đã bảo tôi lập ra giáo phái Sowilo. Thần của tôi ơi, tôi chỉ thực hiện theo những lời cậu dạy bảo thôi. Tuy nhiên điều tôi khá buồn là cậu đã quên hết tất cả. Đành vậy, tôi cùng các tín đồ sẽ giúp cậu nhớ lại mọi chuyện."
Dứt lời nữ tu sĩ liền lùi lại, cô vỗ vỗ hai cái một thiếu nữ được đưa lên. Đây chính là Rosa. Sau khi Miu giải thoát cô không thành công, cô đã phải chịu những hình phạt nặng nề hơn. Lúc này trước ánh mắt của hàng nghìn tín đồ đang nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của cô, Rosa cũng không buồn phản ứng. Có lẽ lúc này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
"Tôi chẳng phải đã nói với cậu rồi sao. Con người sinh ra đều mang tội lỗi trong mình. Tôi chỉ khiến tội của họ nặng hơn, đủ để nhuộm đen cả cơ thể của họ sau đó..." – Angela vươn tay cầm lấy lọ "nước thánh" hắt tất cả vào người của Rosa. – "Dùng ngọn lửa này để tái sinh họ thành một cơ thể mới hoàn toàn thanh khiết."
"Dừng lại! Angela! Tôi không biết ai đã tiêm vào đầu cô những ý tưởng này nhưng đó là sai trái. Mau dừng lại!"
Trước ngọn lửa đang ngày càng gần cô gái bé nhỏ, Mạc Dương điên cuồng giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra khỏi gông cùm đang siết lấy mình. Chưa lúc nào cậu cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cậu chỉ có thể hét lớn cầu xin người phụ nữ này hãy tha cho cô gái kia tuy nhiên cô ta lại chẳng hề để tâm đến cậu. Ánh lửa cứ thể bùng lên, cô gái gào thét đầy đau đớn nhưng không một ai ở đây quan tâm cô như thế nào. Họ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt háo hức, chờ xem liệu cô có tái sinh thành phượng hoàng hay không.
Mọi người bị làm sao vậy? Vì sao lại như thế?
Mạc Dương trừng to mắt nhìn ánh lửa in trong mắt mình. Trong đầu cậu không ngừng hiện lên hàng loạt chữ vì sao. Cậu đã làm gì sai sao?
"Ôi thật đáng tiếc~ Xem ra cô ta không phải phượng hoàng rồi." – Nữ tu sĩ tiếc nuối bước qua cái xác chết đã cháy thui ánh mắt lần nữ nhìn về phía Mạc Dương đãng cúi gằm mặt. – "Nếu chúng ta thử nó với "thần" của chúng ta có lẽ sẽ thấy được ngài tái sinh. Nhưng trước tiên phải làm vấy bẩn cậu ta đã."
"Cô nói đúng Angela. Phượng hoàng chỉ tái sinh khi ta là kẻ xứng đáng." – Khóe môi chàng trai tóc đen chợt nhếch lên. Khác với vẻ yếu ớt vừa rồi, cậu lúc này mang theo gì đó u ám cùng xảo quyệt.
"Oh mio Dio! Cậu nhớ lại tất cả rồi sao."
"Xin lỗi Angela, tôi thật vô trách nhiệm khi quên mất chị. Nhưng giờ tôi ở đây cùng chị điều hành giáo phái này. Chúng ta hãy cùng nhau tái sinh." – Mạc Dương mỉm cười với nữ tu sĩ sau đó cậu quay sang hai kẻ bên cạnh mình lạnh giọng quát. – "Mau bỏ ra!"
Cả hai ngoan ngoãn buông tay rồi lùi về phía sau.
"Cậu thật sự trở lại rồi! Nếu có thể ngày mai à không ngày kia hoặc cuối tuần cũng được, cậu sẽ cùng tôi ra ngoài chứ." – Sơ Angela kích động muốn chạm vào cậu thanh niên nhưng lại sợ mình làm bẩn cậu liền nhanh chóng rút tay về.
"Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm vườn hồng. Nhưng giờ..."
Mạc Dương nhìn xuống những tín đồ đang cung kính quỳ gối trước mặt mình. Cậu hơi lùi lại cầm một lo "nước thánh". Nó hoàn toàn không phải nước thánh mà chỉ là xăng bình thường. Tuy nhiên lúc này Mạc Dương cũng chẳng buồn quan tâm nó là gì cậu quay sang Angela vẫn đang nhìn chằm chằm mình từ nãy đến giờ.
"Chúng ta sẽ thiêu sống lũ trẻ trong lồng sao?"
"Đúng vậy." – Cô không hề do dự gật đầu. – "Chúng đều mang trong mình những tội lỗi nặng nề vì vậy chúng ta phải thanh lọc chúng."
Mạc Dương tỏ vẻ bản thân đã hiểu. Cậu tiến về phía lũ trẻ nhìn qua một lượt ai nấy đều co rúm lại một góc. Chỉ duy nhất có hai đứa trẻ với gương mặt sáng sủa nhất đang nhìn chằm chằm cậu. Hai đứa trẻ ấy không ai khác chính là Paola và Valentino. Vì miệng đã bị bịt kín nên chúng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía cậu. Tuy nhiên Mạc Dương chỉ lạnh lùng bỏ qua chúng.
Valentino tức giận cố gắng cọ rớt tấm băng dính trên mặt. Cậu nhóc cố hét thật to về phía chàng trai như muốn thông qua tiếng hét của mình có thể đánh thức được cậu:
"Shine! Shine! Anh làm sao vậy? Miu đã rất tin tưởng anh và luôn miệng nói anh là người tốt cơ mà. Vì sao anh lại giúp bà ta? Shine!"
"Miu? Đó là ai vậy?" – Mạc Dương thờ ơ lên tiếng.
Valentino kinh ngạc nhìn cậu cuối cùng cậu nhóc bỏ cuộc lùi lại phía sau. Paola tuyệt vọng rúc vào trong lòng cậu khóc lóc. Tất cả biết bọn họ xong đời rồi, sẽ không một ai cứu bọn họ nữa.
"Lũ trẻ thật ồn ào. Chúng ta mau cử hành nghi lễ thôi." – Angela nhìn về phía lũ trẻ như chúng là một thứ gì đó thật phiền phức. Cô không còn mang lên vẻ mặt hiền từ của một người mẹ mà lũ trẻ vẫn sùng bái nữa. Tất cả những gì trước mắt chúng, là một đám quỷ với khuôn mặt đáng sợ.
"Tất nhiên rồi." – Mạc Dương mỉm cười quay lại vị trí cũ. Cậu tiến lên cầm lấy lọ "nước thánh" giơ lên trước tất cả mọi người.
Mọi tín đồ đều dập đầu hô "giáo phái Sowilo muôn năm". Chàng trai từ từ tiến về phía lũ trẻ, trước ánh mắt tuyệt vọng của chúng cậu nhanh chóng đổ tất cả đồng xăng xuống đất. Đám trẻ ngơ ngác nhìn chàng trai đang châm lửa ném về phía vũng xăng. Ngay lập tức ngọn lửa bùng lên và bắt đầu lan nhanh thành một vòng tròn lửa. Hóa ra vừa rồi Mạc Dương vờ đi xem xét đám trẻ là để rải đống xăng thành một vòng lớn. Đúng như dự đoán của cậu, tất cả tín đồ đều hốt hoảng bỏ chạy, tạo thành một cuộc hỗn loạn lớn. Nhân cơ hội đó Mạc Dương cầm lấy thanh sắt của mình đập mạnh vào cửa lồng khiến móc sắt bị bật ra.
"Mau chạy ra ngoài. Đem tất cả đám trẻ trong tu viện chạy càng xa càng tốt." – Cậu cởi trói của những đứa trẻ không ngừng dặn dò chúng.
"Anh..." – Valentino mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
"Miu đang ở bệnh viện. Cô bé rất cần hai đứa ở bên cạnh." – Mạc Dương mỉm cười xoa đầu cậu nhóc.
Ngay khi cậu muốn chạy vào trong đám đông phá chiếc lồng đối diện, cả Paola lẫn Valentino đều ôm chầm lấy chàng trai sau đó chúng dắt tay nhau chạy ra ngoài.
Mạc Dương sau khi giải thoát hết lũ trẻ liền đưa mắt nhìn Angela cùng những thuộc hạ của cô ta. Ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm cậu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu lừa chúng tôi! Cậu vẫn chưa khôi phục trí nhớ!"
"Cho dù tôi có mất trí nhớ hay không cũng sẽ không làm những cái chuyện như vậy." – Mạc Dương lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.
"Cậu nhiễm đen rồi! Cậu nhiễm đen rồi! Tôi phải thanh lọc cậu! Tôi phải thanh lọc..." – Trước ánh nhìn ghét bỏ của chàng trai, Angela gần như phát điên không ngừng lẩm bẩm muốn thanh lọc Mạc Dương.
"Kẻ cần thanh lọc chính là cô đấy. Cô mới chính là quái vật."
"Tôi sao?" – Angela ngẩn ngơ chỉ vào chính mình sau đó cô ta liền bật cười sặc sụa. – "Phương pháp này là cậu dạy tôi mà. Cậu nói rằng dùng tín đồ để họ hoàn toàn nhiễm đen. Dù d**ng v*t của họ làm các tội nhân đen từ trong ra ngoài. Mỗi cô gái mỗi đêm đều phải trải qua chuyện này với ít nhất 5 tín đồ. Cho đến khi bọn họ hoàn toàn mất đi tri giác, hệ bài tiết hoàn toàn tê liệt thì hãy đem bọn họ lên trước mặt các tín đồ rồi dùng nước thánh tưới lên. Nếu các cô gái sống sót thì họ chính là phượng hoàng. Là cậu đã dạy tôi như vậy mà. Cậu còn nói đặt tên giáo phái của chúng ta là Sowilo bởi vì nó là biểu tượng của thần Baldr! Thần Baldr sẽ che chở cho chúng ta!"
"Im đi!!!" – Mạc Dương bị những lời nói của Angela làm cho tức đến run người. Cả người chàng trai chấn động cậu muốn lao lên tấn công Angela nhưng một bàn tay chợt vươn ra che khuất con mắt ướt đẫm của cậu.
"Baldr..." – Giọng nói trầm ấm cùng mùi hương quen thuộc chợt xuất hiện bên cạnh cậu.
"Bỏ tay ra đi Skadi, tôi biết anh là ai rồi."
"Ừ, kể cả em không biết tôi cũng sẽ nói cho em biết." – Bên tai cậu vang lên tiếng thở dài rất khẽ. – "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Hãy nhớ em không hề cô độc. Những điều em không làm được tôi nhất định sẽ thay em làm. Tôi biết em muốn đòi lại công bằng cho tất cả các cô bé, cậu bé đã chết dưới tay chúng. Em định trông chờ vào cảnh sát nữa sao?"
Mạc Dương không lên tiếng. Cậu biết từ khi biết những điều bọn chúng làm cậu chưa hề nghĩ đến việc sẽ đợi cảnh sát giải quyết chuyện này. Khi Angela nói những lời ấy, cậu đã muốn tiến lên giết chết cô ta. Lần đầu tiên Mạc Dương muốn giết một ai đó.
"Tôi biết em không thể làm vậy mà." – Dường như đọc được suy nghĩ của chàng trai phương Đông, Chris khẽ hôn lên tai cậu. – "Nói cho tôi biết, em muốn gì? Tôi sẽ thay em thực hiện tất cả."
Mạc Dương nhắm mắt, nước mắt cậu từ từ rơi xuống thấm ướt lòng bàn tay Chris:
"Chris, phá hủy tất cả đi."
"Tuân lệnh."
*****
Angela ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh. Tất cả đã ngập tràn trong biển lửa ngay cả bức tượng thờ thần của cô cũng vỡ nát. Cô nhìn người thanh niên đang mỉm cười trước mặt mình. Hắn không giết cô luôn mà để cô trơ mắt nhìn giáo phái của mình bị phá hủy. Nữ tu sĩ hướng mắt về phía chàng trai đang ngồi trên phiến đã duy nhất không bị lửa bao vây. Hai mắt cậu đã bị Chris dùng một tấm vải đen che lại vì vậy chàng trai hoàn toàn không nhìn thấy bất kì tình cảnh máu me nào xung quanh.
"Vì... sao...?" – Angela tuyệt vọng hướng mắt về phía Mạc Dương.
Là cậu bảo cô làm vậy mà... Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của cô sao? Là cô ghen tị với những đứa trẻ khác. Vì sao chỉ mỗi mình cô chịu những bất hạnh như vậy còn những đứa trẻ khác thì không? Vậy nên cô mới hủy hoại chúng rồi đổ tất cả tội lỗi lên đầu Baldr. Hóa ra tất cả chỉ là do cô ghen tị...
Angela nhắm mắt. Cô cảm nhận được có một bàn chân đặt lên cổ mình. Chris từ trên cao nhìn xuống, gương mặt lạnh băng của hắn chợt nở một nụ cười.
"Em ấy chỉ cần một tín đồ là đủ rồi."
Dứt lời hắn dẵm xuống thật mạnh. Mạc Dương ở phía xa chợt run lên một cái sau đó cậu cảm nhận được một bàn tay khẽ nâng mặt cậu lên rồi dịu dàng vuốt tóc mình. Chris hôn nhẹ lên trán cậu sau đó ôm cả người cậu rời khỏi tầng hầm. Toàn tu viện đã bị hắn tẩm xăng xung quanh, sau khi cả hai rời khỏi tu viện Alf liền bốc cháy.
Người duy nhất còn tỉnh táo trong giáo đường dưới lòng đất là Angela. Cô thoi thóp nằm trên nền nhà, ý thức dần trở nên rã rời. Trong cơn mê man cô cảm giác xung quanh mình không phải là một đống lửa đang cháy ngùn ngụt mà là một vườn hồng. Xung quanh cô có rất nhiều cô gái mặc váy đen đeo tạp dề trắng. Họ nói cười vui vẻ đôi khi còn hỏi ý kiến cô muốn ăn gì vào tối nay. Angela nói bản thân mình muốn ăn gà tây vì Baldr nói món đó Kate nấu rất ngon. Sau đó mọi người liền bật cười.
Một chiếc cột gỗ rơi xuống đập thẳng vào người nữ tu sĩ, Angela từ từ nhắm mắt. Cô biết lần này cô sẽ không thể tái sinh được nữa rồi.
Tại một căn phòng ngủ, bức tranh cậu bé ôm hoa huệ dần dần bị lửa nuốt chửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất