Chạm Vào Ánh Dương

Chương 6

Trước Sau
Baldr hoảng sợ hướng cửa bỏ chạy như nhanh chóng bị một bàn tay túm lại.

"Sao chạy nhanh vậy? Đêm còn dài mà."

"Buông ra! "

Baldr giãy giụa nhưng sức của một đứa trẻ bảy tuổi làm sao bằng một người trưởng thành được. Baldr liền bị ông ta đè lên mặt đất. Cơ thể ục ịch của ông ta áp lên cậu. Barry vươn tay sờ soạn cơ thể bé nhỏ đang không ngừng run rẩy.

Thật đẹp!

Thật đẹp!

Barry hưng phấn nhìn Baldr. Cơ thể gã không ngừng gào thét.

Chiếm lấy nó.

Làm vấy bẩn nó.

Sau đó Barry cúi đầu định hôn Baldr thì đột nhiên một cơn đau ập đến khiến gã hét lên.

"Thằng khốn!"

Barry hét lên một tay ôm lấy má phải hừng hực lửa giận nhìn Baldr.

Bốp.

Một cái tát mạnh giáng xuống mặt cậu. Baldr bị ngã ra đằng sau con dao gọt hoa quả văng ra xa.

"Hôm nay tao không làm chết mày tao không phải Barry."

Gã gào lên sau đó bổ nhào về phía Baldr như một con dã thú.

"Con lợn khốn nạn!"

Một tiếng chửi vang lên sau đó gã bị đá văng ra một góc.

"Baldr!"

Kate lo lắng đỡ cậu dậy.

"May chị đến kịp."

"Anh Andrew..." Barry hoảng sợ nhìn chàng trai trước mắt.

"Tao nể tình chú Will mới để mày ở lại đây không ngờ mày không biết điều một chút nào."

Andrew nhếch môi hai mắt ánh lên lửa giận.

"Mày...Mày dám làm gì... Tao...Tao là đối tác làm ăn của công ty mày."

Barry sơ hãi nuốt nuốt nước miếng.

"Làm gì à?"

Andrew mỉm cười tiến lại gần. Đúng lúc đó ngoài cửa xuất hiện một bóng người.



"C..ậu... Cậu Chủ?!" – Kate kinh ngạc kêu lên.

Andrew giật mình quay đầu lại. Thiếu niên cả người ướt sũng đôi mắt thâm trầm nhìn Andrew không, phải nói người phía sau Andrew.

"Kate! Mau ngăn nó lại."

Andrew vừa dứt lời thiếu niên đã lướt qua anh lao thẳng về phía Barry. Andrew vội vàng giữ Chris lại quay sang nhìn Kate còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Kate, mau đưa Baldr về phòng."

"Vâng...vâng."

Kate gật đầu rồi vội vã đưa Baldr đi. Baldr mơ màng nghe thấy tiênga hét bên tai môi hơi mấp máy.

"Ch...Chris."

Sau đó mọi thứ tối sầm lại.

"Đủ rồi Chris."

Andrew cau mày kéo thiếu niên ra khỏi người đàn ông. Chris tựa như con dã thú tiếp tục lao về phía Barry.

"Anh nói đủ rồi! Nếu ông ta chết Baldr sẽ bị liên lụy. Cậu nên đi xem Baldr việc ở đây cứ để anh lo."

Nghe thấy tên Baldr, Chris mới ngừng tay. Cậu lao ra khỏi cửa không thèm quay đầu lại. Andrew thở dài chỉnh lại âu phục quay sang nhìn người đàn ông toàn thân đầy máu.

"Bây giờ tao muốn đánh mày chắc cũng không được rồi." - Sau đó tầm mắt chuyển xuống nửa thân dưới của gã. – "Nặng tay thật đấy! Chắc cả đời nó chỉ dùng để đi WC được thôi."

Căn phòng yên tĩnh tràn ngập mùi thuốc. Kate nhìn Baldr cuộn tròn một góc, chỉnh lại chăn cho cậu nhóc rồi quay sang nhìn bác sĩ.

"Tình trạng của cậu bé thế nào ạ?"

"Cậu nhóc bị sốc tâm lí. Vết thương bên má phải xoa thuốc vài ngày là hết. Còn lại không có gì đáng lo ngại."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Để tôi tiễn bác sĩ."

Kate thở phào nhẹ nhõm sau đó đưa bác sĩ ra ngoài.

Kate vừa đi thì cửa lại mở ra lần nữa. Bóng đen nhẹ nhàng đến bên giường Baldr vươn tay vuốt ve bên má bị sưng đỏ của cậu.

"Chris?" – Baldr mơ màng nhìn người trước mặt

"Ngủ đi. "

"Đừng đánh người."

"Ừ không đánh."

"Mai tớ khoẻ lại sẽ đi chơi cùng cậu."

"Ừ. "

Tuy nhiên khi Baldr tỉnh lại đã là hai hôm sau.



"Cuối cùng em cũng tỉnh, em mê man suốt hai ngày rồi." – Kate vui mừng ôm lấy Baldr.

"Em không sao rồi." – Baldr vươn tay ôm lại nàng hầu. Sau đó cậu nhóc nhìn ngó xung quanh.

"Chris đâu rồi ạ?"

"Ông chủ trở về liền gọi cậu chủ qua rồi. À phải rồi, ba em vừa đến còn đang đợi em ở ngoài kia."

Nhắc đến Edwin ánh mắt Baldr liền sáng lên, cậu nhóc liền bật dậy vội chạy ra ngoài. Đúng lúc đó Andrew từ ngoài bước vào nhanh tay túm lấy cậu nhóc.

"Anh Andrew?"

"Suỵt, nhỏ giọng thôi. Chú Will vừa trở lại nên thím Margaret nhờ anh đưa nhóc ra gặp ba mình. Đừng làm ồn nếu chú Will phát hiện ra nhóc thì rắc rối đấy."

Baldr khó hiểu nghiêng đầu. Chú Will là ai? Người đó đáng sợ lắm sao?

"Cậu Andrew, ông chủ muốn gặp cậu." - Một người hầu xuất hiện.

"Chắc chắn con lợn đó đã cáo trạng với chú Will rồi." – Andrew chậc lưỡi một cái rồi quay sang nhìn Kate. Cô gật đầu cầm lấy hành lý của Baldr rồi dắt cậu nhóc đi.

Đi ngang qua khu nhà phía Đông Baldr khẽ khựng lại.

"Chị Kate, chị đợi em một lát."

Sau đó Baldr liền nhìn vào bên trong.

"Chris, cậu có ở đó không? Hôm nay tôi phải về rồi. Tôi sẽ trở lại thăm cậu. Tôi sẽ thường xuyên viết thư cho cậu. Tạm biệt Chris."

Sau đó Baldr vội vã đi về phía Kate.

******

Trong phòng, Chris tựa người vào thành giường tay trái cầm lấy khăn không ngừng cầm máu trên tay mình. Ánh mắt hơi rũ xuống che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.

"Lần này chú Will ra tay mạnh hơn mọi khi." – Andrew dựa người vào cửa nhìn bộ dáng chật vật của Chris. Sau đó anh đưa mắt nhìn sợi xích ở chân Chris – " Bị xích lại rồi hả? Thật trùng hợp anh cũng bị cấm túc."

"Cậu ấy đi rồi?" – Chris hơi mấp máy môi.

"Đúng vậy thật may chú Will không hỏi đứa trẻ thím Margaret đưa về là ai.Chris, đứa trẻ đó không thuộc thế giới của chúng ta."

Andrew thở dài đặt hộp cứu thương xuống trước mặt Chris. Cậu liền cởi áo ra để lộ tấm lưng đầy vết thương. Andrew giúp cậu bôi thuốc xong liền nói tiếp:

"Nghe nói Rose và Jendy đã bỏ trốn." – Andrew thích thú nghịch con búp bê màu đen trên tay mình. Nhớ đến cậu bạn Châu Á ở trường, Andrew tự hỏi có nên làm một con tặng cho cậu ta không.

"Andrew." – Chris đột nhiên mở miệng. Ánh mắt vẫn nhìn qua ô cửa bị vỡ. lúc này mặt trời đã lên ánh nắng xuyên qua ô cửa để lại một vệt sáng dài trên sàn nhà. Như bị mùi hương hoa quyến rũ, một con bướm men theo ánh sáng bay vào. Chris nhếch môi vươn tay để con bướm đáp xuống trên tay cậu. Andrew vẫn không lên tiêng chỉ quan sát như chờ câu nói tiếp theo.

"Tôi không phản kháng là vì không có lí do để phản kháng."

Thế giới trong mắt Chris chẳng khác gì một màn kịch. Cậu chưa bao giờ có hứng thú với cái gì và cũng không có cái gì có thể khiến cậu lưu luyến với thế giới này. Tuy nhiên...

"Bây giờ tôi đã có lí do rồi."

Chris mỉm cười, một nụ cười đơn thuần. Chính vì nụ cười ấy mà khiến người khác nghĩ cậu là một kẻ đơn thuần.

Sau đó Chris nắm tay lại, con bướm theo đó cũng bị bóp trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau