Chán Đời Sống Lại

Chương 111: PHỤC THIÊN (2)

Trước Sau
Ả ta hớn hở nắm tay tình nhân. Đồng thời ném linh hồn yếu ớt về phía kẻ thù.

Linh hồn của ngài dang tay đón lấy ma quân vào lòng, dùng hồn lực mát lành xoa dịu tổn thương sau trăm năm bị đày ải bởi bàn tay quỷ dữ.

Như Uyên hạnh phúc đến tột cùng, ôm choàng lấy tình nhân, tưởng tượng ra cuộc sống viên mãn ngọt ngào. Sau ngàn năm, vạn năm, cuối cùng cũng đợi được...

Bỗng nhiên, ánh mắt ả trợn lên, cúi đầu nhìn vào ngực mình, máu, toàn máu. Linh căn bị Đại Dương móc ra, trái tim phập phồng nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.

Ả không tim vào những gì mình đang thấy, bàn tay búp măng run rẩy để lên ngực. Là máu, ngực trống rỗng, tim không còn. Như Uyên đau đớn nhìn người đàn ông của đời mình:

- Tại sao?

Đại Dương nhếch mép, cười bằng giọng mũi:

- Tại vì tôi không phải là Đông Hoa. Tôi chịu đựng sự đụng chạm của cô đến giờ đã là quá đủ.

Vừa dứt lời, Đại Dương liền co chân đạp ả rớt khỏi phượng hoàng. Trái tim đỏ máu bị bàn chân độc ác dẫm nát. Đôi môi hắn nhẩm nhanh pháp quyết, chỉ trong chớp mắt, Trúc Khuê từ hư không hiện ra. Kẻ si tình vội ôm người đẹp vào lòng nỉ non:

- Trúc Khuê đi với anh. Đôi ta sẽ trường sinh bất lão, hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Trong mắt Trúc Khuê lại chỉ có khinh bỉ. Mạnh tay đẩy Đại Dương ra khỏi người mình.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt Như Uyên. Ả lắc đầu, ả không tin. Người từng xem mình là tất cả trên đời, từng yêu thương che chở, thậm chí không tiếc mạng để thực hiện giấc mơ bên nhau muôn đời, giờ đây ôm con đàn bà khác trong tay.

- Không!!! - Như Uyên rên lên. Cả thân người trườn bò dưới đất, cố gắng lết lại túm lấy gấu quần người tình. - Anh là Đông Hoa của em. Chỉ cần phi thăng anh sẽ khôi phục ký ức, nhớ ra tất cả. Anh sẽ nhớ mình yêu em như thế nào. Nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.

Đại Dương kinh tởm hết cỡ, thẳng chân đá bay người dưới đất như ném một con cóc ghẻ. Ánh mắt nhìn Trúc Khuê chờ lời khen ngợi, Thần nhân khi yêu cũng chẳng khác đứa trẻ con là mấy.

Dù gì cũng từng đầu ấp tay gối, hết tình còn nghĩa, ai đời cư xử thô bạo không kém kẻ thù. Trường sinh với loại người thế này thì thà chết đi còn sung sướng hơn. Trúc Khuê lắc đầu ngán ngẩm:

- Để tôi yên.



Đại Dương quýnh quáng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. - Anh có gì không bằng Lệ Thiên? Tại sao em không cho anh cơ hội?

Như Uyên tự nhiên cười lên khằng khặc. Ngày xưa chỉ cần tỏ ra không hài lòng, Đông Hoa cũng có biểu cảm y chang như thế. Trải qua bao kiếp luân hồi, người này vẫn là Đông Hoa trong trí nhớ ngày nào. Vẫn một gương mặt hoàn hảo, nụ cười ấm áp, tài năng hơn người. Vẫn một mực si mê khi yêu. Tiếng cười lần nữa cất lên, thê lương ai oán. Cả thân hình của nằm ngửa ra đất. Tim bị người ta móc ra rồi, sao lòng còn đau như thế?

Đông Hoa vẫn là Đông Hoa, chẳng qua không còn là Đông Hoa của ả.

Như Uyên tự dưng vỡ ra điều gì đấy, cả thân thể cứng lại, nước mắt ngừng rơi. Đôi mắt dữ tợn nhìn qua Vĩnh An, răng nghiến lên trèo trẹo:

- Rốt cuộc, khi điều trị tâm ma, ngài đã làm cái gì?

Nếu không như thế thì tại sao Đông Hoa lại thay đổi thái độ nhanh chóng như thế. Tại sao không tiếc mạng lập lời thề bảo mệnh sẵn sàng chết thay cho Trúc Khuê. Rõ ràng ban đầu cũng thích ả, sau lần chữa trị định mệnh ấy lại chỉ chăm chăm hướng về con chó cái kia.

Vĩnh An bình lặng ngồi đấy. Đối với ngài, vở kịch yêu hận tình thù đẫm máu và nước mắt cũng chẳng hơn chuyện gió thổi lá rơi.

Như Uyên phát cuồng nhìn vị Thần dù vô tình hay cố ý thì kết quả vẫn là làm hại đời ả. Nếu không có cái trận pháp khốn kiếp ấy. Đông Hoa không chết, bọn họ không phải chia lìa. Ả cũng không bị đẩy vào vùng hư vô tăm tối, chịu sự giày vò từ ngàn năm này qua ngàn năm khác. Phi thăng cái gì? trường sinh cái gì? Không có người yêu bên cạnh, đó chính là nguyền rủa, một lời nguyền rủa vĩnh hằng.

Được, được lắm! Ả không hạnh phúc thì người khác cũng đừng mong sống yên. Gương mặt xinh đẹp biến thành quỷ dữ. Đôi mắt lá dăm lúng liếng gợm tình giờ đây tràn ra oán hận. Đôi môi thơm mọng ngọt ngào độc ác lẩm bẩm chú ngữ.

Vĩnh An phát hiện điều kỳ lạ, liền tập trung tất cả hồn lực bảo vệ ma quân. Nào ngờ, đòn cuối cùng của ả diễn ra từ bên trong linh hồn. Dưới vòng tay ấm áp và chắc chắn của một vị Thần, Lệ Thiên vỡ vụn thành thành ngàn vạn tia sáng. Chúng yếu ớt bao quanh, quyến luyến người thương lần cuối rồi tan biến cùng trời đất.

Vĩnh An khẽ cúi nhìn xuống khoảng trống anh để lại. Cơ thể gần như hoá đá.

Như Uyên chờ đợi một nỗi đau khủng khiếp, một ánh mắt thống hận. Nhưng tuyệt nhiên không có. Cái mà ả nhìn thấy chỉ là tảng băng vĩnh cửu, không vui, không buồn, mãi mãi toát ra khí lạnh. Ả điên cuồng rống lên, cố phun ra những lời độc ác hòng tổn thương kẻ thù:

- Ngài hài lòng chứ? Ha ha ha... Lệ Thiên cuối cùng cũng biến mất mãi mãi. Người gây ra nó là ai?

Giọng nói thét lên the thé:

- Là chính ngài. Nhớ cái công pháp chữa hồn ta đưa chứ? Ha ha ha... Nó là một món quà bất ngờ ta trả ơn cho Thiên Môn Trận của ngài đấy.

Ả ngửa mặt lên trời, biểu cảm hả hê tột độ. - Mời ngài nếm trải cảm giác của ta. Đợi được người trở về... Nhưng như thế thì sao chứ? Uống một chén canh Mạnh Bà là thiên thu xa cách.

Ở bên này, Đại Dương vội bế Trúc Khuê đặt lên lưng phượng hoàng. Lệ Thiên đã mất. Vĩnh An chắc chắn sẽ đóng cửa trời. Cả hai phải phi thăng trước khi quá muộn...



Chuyện gì thế này? Đại Dương dụi dụi hai mắt. Thiên đàng đâu? Thiên thần đâu? Phượng hoàng đâu? Tất cả chỉ là ảo ảnh. Thần thì Thần, hắn chẳng kiêng dè gì nữa, bất chấp tất cả phun ra lời chửi rủa:

- Vĩnh An! Mày là thần lừa đảo.

Ngài coi như gió thoảng qua tai. Thân người đứng thẳng trên tòa sen, hai tay giơ cao. Linh khí, ma khí khắp cùng trời cuối đất cuồn cuộn đổ về. Chén Nhân Quả biến hóa thêm lần nữa, màu sắc trên cánh hoa mờ dần đi rồi dung nhập vào đất trời An Lạc. Trận phục thiên khởi động.

Và người ta thấy trời long đất lở. Giữa thinh không xuất hiện ngàn vạn đóa sen tứ sắc. Chúng nó đồng loạt xoay tròn, tốc độ ngày một nhanh hơn, phát ra những tia sấm sét hủy diệt. Cả đảo quốc bao trùm trong bữa tiệc âm thanh và ánh sáng vô cùng đáng sợ. Cuồng phong nổi lên, rừng nghiêng núi lở. Biển cả giận dữ, sóng gió thét gào. Núi lửa tỉnh thức, tro bụi mù trời.

Cả nhân gian chìm vào hoảng loạn. Người dân An Lạc kinh hãy rủ nhau chạy trốn. Nhưng chạy đi đâu? Tận thế đến rồi! Làm sao có cửa thoát thân. Tất cả lại quay vào nhà, vợ chồng con cái co cụm lại với nhau, cầu mong cùng sống cùng chết. Hàng triệu lời van xin, than khóc vang vọng khắp cùng trời cuối đất.

Triệu triệu tia sét ngang dọc bện thành tấm lưới trời rực lửa bao trùm trên đầu tất cả. Tơ hồng đóng vai bàn tay công lý, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên đảo quốc An Lạc, áp giải đám tu sĩ đến tòa án nhân - quả. Theo sau là những đòn sấm sét liên miên không ngừng. Phúc - tội đều đặt lên bàn cân. Từ những nhân vật tội ác tày trời, cho đến những tu sĩ cả đời thiện lương, ngay cả bạn bè thân thiết cũng không thoát khỏi cơn giận dữ của tạo hóa. Hải Vân, Hiền Minh, Hào Nhân, Xuân phái, Thành Đông, Như Uyên, Đại Dương, Tam Phong, gia chủ các nhà... đều lần lượt bị kéo vào vòng xoáy hỏi tội.

Châu Thanh đang bất tỉnh nhân sự thì bị một tia sét đánh cho tỉnh lại. Cả người khói bốc nghi ngút, quần áo cháy xém, bên tai ông luẩn quẩn giọng nói vừa quen vừa lạ:

- Ta giao đất trời An Lạc lại cho thầy.

Giáo sư linh cảm điều chẳng lành sắp xảy ra. Đôi mắt mở bừng nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Con trai của ông đang đứng giữa tòa sen, thần thái thanh cao thoát tục.

- Không! Không cần làm vậy! - Ông vừa hét vừa lắc đầu. Đôi tay dang rộng, nước mắt lăn dài trên gương mặt đau khổ. - Vĩnh An, về đây nào con.

Ngài không đáp lại, tất cả đã quá muộn.

Vị thần ngửa mặt lên trời, hai tay dang ngang:

- Thưa Đấng sáng tạo, nợ của con, con sẽ trả đến đồng bạc cuối cùng, đổi cho muôn dân An Lạc ngàn đời vĩnh an.

Vị Thần đưa mắt nhìn non sông lần cuối. Kỳ lạ thay, khắp nơi đều thấp thoáng hình bóng Lệ Thiên. Có lẽ... Đất trời này có anh nên đâu đâu cũng ngập tràn thương nhớ, linh hồn này say người nên vạn vật đều hóa thành anh.

Ngài mải mê ngắm Dạ Ca bé bỏng sợ hãi bóng đêm. Bỗng chốc biến thành ma quân hùng dũng luôn là điểm tựa vững trãi trong sóng gió cuộc đời. Hay một Lệ Thiên tham lam từng giây từng phút gần gũi bên nhau. Hai dòng huyết lệ tuôn dài theo sống mũi. Đều đã qua hết rồi. Vĩnh An ép những giọt linh lực cuối cùng trút vào đại trận. Thân dâng thiên hạ, hồn nguyện theo anh. Thân thể chẳng mấy chốc hòa cùng đất trời An Lạc.

Thiên đạo phục hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau