Chán Đời Sống Lại

Chương 12: GÃY GÁNH 1

Trước Sau
Từ trên cao nhìn xuống, Huyết Vũ Kiếm Trận rực lửa giữa đêm đen, lớp lớp kiếm khí ngăn chặn triệt để thế tấn công hung hãn của ma tu, thầy trò học viện Bạch Vân có thể yên tâm thêm phần nào. Tuy nhiên, cái giá dùng để đánh đổi cũng không nhỏ, máu còn trận còn, huyết hết trận tan. Tính mạng của giáo sư Xuân Phái bắt đầu đếm ngược từ giờ phút này...

Ở đầu con thuyền, giáo sư Thuận Phong dẫn đầu nhóm người xông về phía ma tu khiêu chiến. Hai bên vừa chạm mặt đã vung tay đánh xáp lá cà. Thuật pháp và bùa chú tung ra ào ạt, ánh sáng xanh đỏ tím vàng thi nhau chớp lên rồi biến mất. Tiếng la hét kèm theo tiếng binh khí hoà vào nhau, mang đến thứ cảm giác vừa thảm thiết vừa kích thích đẩy chí khí bừng lên mãnh liệt.

Cuối con thuyền, nhóm Vĩnh An lợi dụng sơ hở nhảy xuống khỏi Chu Sơn. Bọn họ đáp xuống một vùng nước nông, xung quanh là cỏ cây rậm rạp. Năm tu sĩ trẻ lặng lẽ ẩn mình vào bóng tối. Mọi người đều hết sức căng thẳng, chẳng ai nói với ai tiếng nào. Để đảm bảo an toàn bọn họ đồng thời thu liễm hơi thở, không sử dụng linh lực, chỉ dùng đôi chân lội bộ về phía đông.

Theo kế hoạch cả nhóm sẽ rời đi vào buổi tối, để lợi dụng tiếng ếch nhái kêu râm ran che đi âm thanh lội nước bì bõm. Thực tế chứng minh ý kiến của Hải Vân hoàn toàn chính xác, tất cả đều an toàn chạy ra khỏi vòng chiến.

Tốc độ di chuyển của nhóm người Vĩnh An chậm hơn bình thường rất nhiều. Do bọn họ phải song song làm cùng lúc hai việc. Vừa xuyên qua khu rừng ngập mặn rễ cây chằng chịt, vừa giữ cự ly đội hình theo sơ đồ của Ẩn Trận để che dấu tung tích.

Bỏ đi thói quen dùng thần thức dò đường mang đến khá nhiều rắc rối. Chỉ trong một thời gian ngắn, thân thể đã bị cành cây cào trầy xước khắp nơi. Thỉnh thoảng lại có người ngã nhào xuống nước, quần áo ướt chèm nhẹp dính sát vào người, cảm giác thật sự là chỉ muốn chửi thề. Lần này tới lượt Đại Dương xui xẻo, hắn vấp phải một rễ cây bần và cắm mặt xuống bùn. Việc này làm Đại Dương càng thêm cáu kỉnh, hắn khựng lại, giọng nói gắt gỏng:

- Quá chậm, chỉ có năm giờ. Bò kiểu này giáo sư Xuân Phái sẽ chết trước khi chúng ta tới được trận truyền tống.

- Cậu có cách nào nhanh hơn sao? - Hải Vân hỏi lại.

- Ngự kiếm. - Đại Dương trả lời.

Hải Vân nghe vậy liền nổi nóng, cô nghiến răng.

- Cậu khùng à? Tính làm bia ngắm cho bọn ma tu sao. Nếu ngự được thì từ đầu đã ngự rồi.

- Đã đi xa vài chục dặm rồi! - Tiếng Đại Dương vang lên văng vẳng trong đêm vắng.

- Hai cậu thôi đi. - Hoàng Khang chặn lại.

Nhã Vy khuyên nhủ thêm.

- Đúng vậy, giờ không phải lúc cãi nhau.

Từ đầu đến giờ Vĩnh An vẫn im lặng di chuyển. Hoặc có thể nói cậu không còn sức để lên tiếng, Huyết Vũ Kiếm Trận sớm hút cạn linh lực trong cơ thể, qua hơn một giờ cũng chỉ khôi phục được hai phần. Cả nhóm đứng lại cãi nhau gây xô lệch vị trí, trận pháp mất đi tác dụng ẩn nấp. Vĩnh An thở dài thườn thượt vừa định lên tiếng cảnh báo thì…



- Tụi mày đây rồi, trốn kỹ đấy!

Ba ma tu đột nhiên xuất hiện làm các tu sinh giật mình. Vĩnh An là người phản ứng nhanh nhất, cậu nhanh tay gắn Hàn Phong lên vai và nhắc nhở đồng đội.

- Tách ra… Chạy!!!

Bọn họ bừng tỉnh ngay lập tức, vội vàng ngự kiếm bay lên không trung, nháo nhào tản ra các hướng khác nhau.

Một ma tu nhỏ con thấy thế hét to:

- Mau đứng lại.

- Mày bị ngu à? Có đứa nào nghe câu này mà đứng lại không. Mau đuổi theo. - Ma tu khác quát lên.

Ba dí theo năm, bọn chúng chắc chắn đuổi theo con mồi chạy chậm. Nhóm Vĩnh An triển khai kế hoạch B.

Hải Vân, Hoàng Khang, Nhã Vy cố ý thả chậm tốc độ đánh lạc hướng nhóm ma tu.

Vĩnh An và Đại Dương bay nhanh nhất có thể hướng về mục tiêu.

Nhóm ma tu cũng không hoàn toàn bị động, bọn chúng bắn pháo sáng để báo tin cho nhóm khác ở xa chuyển sang hỗ trợ, sau đó gấp rút phóng đi bắt người.

Cách đó một đoạn, Vĩnh An đang cắm mặt lao vun vút về phía trước thì nghe tiếng Đại Dương ở phía sau.

- Đợi tớ! Đợi… tớ!

Vĩnh An thả chậm tốc độ chờ bạn tiến lên. Hàn Phong là pháp khí phi hành thuộc hàng nhất đẳng, nên tu sĩ có cùng cấp bậc với cậu khó lòng mà theo kịp.

Đại Dương vừa tới đã nắm tay cậu kéo qua kiếm của mình, hắn nói:

- Qua đây, cậu không còn thừa bao nhiêu linh lực.

Vĩnh An im lặng đứng phía sau lưng Đại Dương. Dù sao đi nữa linh lực của cậu mới tích chẳng được là bao, Hàn Phong lại uống linh lực như uống nước. Đó là nhược điểm của nó, được này thì mất kia. Hành động của Đại Dương rất hợp tình hợp lý, Vĩnh An có khùng mới đi từ chối. Ân oán hận thù gì gì đó giữa hai người để sau rồi tính.



Chờ cho Vĩnh An yên vị trên kiếm, Đại Dương chao nghiêng một góc ba mươi độ, xé gió hướng về trận truyền tống.

Bọn họ lướt xuyên qua ngàn mây. Trước mặt hai người là đêm đen mịt mùng. Đại Dương chăm chú điều khiển kiếm tiến về phía trước. Ở phía sau, Vĩnh An tranh thủ thời gian bổ sung linh khí vào đan điền.

Lại thêm một giờ nữa trôi qua, cả hai mới đi được nửa quãng đường. Phía trước là một khu rừng ma ám, cây cối trơ ra những cành khô khẳng khiu, lay qua đưa lại trong gió như bàn tay ác quỷ. Xa xa vọng lại từng đợt âm thanh u ám thê lương.

Đại Dương dừng kiếm lửng lơ giữa trời, lông mày cau lại, hắn hỏi cậu:

- Phía trước là rừng Than Thở. Vòng qua thì quá xa, xông vào thì… khó mà thoát được. Cậu tính sao?

Vĩnh An trầm ngâm nhìn vào biển cây đen ngòm. Cậu từng nghe nói về khu rừng chết chóc này, đi vào thì dễ trở ra mới khó. Xen lẫn giữa đám cây khô cằn là hàng loạt mê trận, mọi phương pháp định hướng đều vô dụng khi lạc vào đây.

Dưới ánh nhìn của thần thức, khung cảnh phía trước hiện lên rõ ràng hơn. Từ lòng đất có hàng loạt mạch linh khí hệ hỏa và hệ kim phun thẳng lên trời cao. Vì một lý do không rõ mà hai loại linh khí này lại chồng chéo, xoắn tít vào nhau, tạo ra sương mù và hình thành Mê Trận. Linh khí hệ hỏa nồng đậm quá mức làm lụi tàn cả một khu rừng xanh tốt. Luồng gió từ ngoài thổi vào, đụng phải các bức tường linh khí tạo ra âm thanh nghe như tiếng ai oán thở than.

Sau vài giây suy ngẫm, Vĩnh An dứt khoát đưa ra quyết định.

- Vào thôi! Cậu cứ bay theo hướng tớ bảo.

Đại Dương nửa tin nửa ngờ. - Cậu từng vào đây rồi?

- Chưa. - Vĩnh An trả lời cụt ngủn cho qua chuyện, chẳng lẽ lại tự khai mình có Vạn Linh Trận, cậu đâu ngốc đến mức đó.

- Vậy… - Dương muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lời ra đến nửa miệng lại nuốt vào. Hắn lặng lẽ lướt chầm chậm vào khu rừng.

Nhờ sự hỗ trợ của Vạn Linh Trận, Vĩnh An có thể nhìn rõ các mắt trận trong này, từ đó chỉ đường chính xác cho đồng đội:

- Tới trước trăm mét, sau đó rẽ phải… Bay cao lên hai chín mét... Xuống thấp nữa, thấp tí nữa, chạm mặt nước luôn…

Người sau hướng dẫn, người trước răp rắp làm theo. Qua một hồi chật vật, bọn họ cũng thoát khỏi khu rừng.

Vượt qua dễ dàng như thế làm cho Đại Dương nghi ngờ. Thông tin chính xác như cầm bản đồ trong tay có thể gọi là may mắn được ư? Mặc dù Vĩnh An rất rành về trận pháp, nhưng giỏi đến mức chẳng cần suy nghĩ thì quá khó tin… Nghi thì nghi như thế nhưng hắn cũng chẳng tiện hỏi. Việc quan trọng bây giờ là gấp rút về đích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau