Chương 20: CHỦ MƯU TRONG BÓNG TỐI 1
Chiều tối hôm đó, nhóm người Hải Vân nằm bò dài trên bè trúc, tâm trạng buồn chán chờ chủ nhân cuộc hẹn.
Nơi này chính là chỗ ở của Hiền Minh. Anh chàng vốn mê phong cảnh thôn quê, nên biến ngọn núi của mình thành vườn bậc thang đích thực. Ở đây trồng hầu hết các loại cây ăn trái. Trâu, bò, heo, gà, chó, mèo… tập hợp đủ bộ.
Hải Vân ngắm nhìn chùm xoài xanh trĩu nặng trên cành, miệng tiết ra nước miếng liên tục. Cô nuốt nước bọt, chớp mắt nhìn Hiền Minh. - Làm xoài chấm mắm đường ăn đi.
Hào Nhân khinh thường. - Cậu còn nhớ mình tu tiên không? Sao lại ăn mấy món thường dân như vậy.
Hải Vân để tay lên kiếm, nhướng mày khiêu khích. - Thích thì ăn thôi, cậu ý kiến gì. Ra kia đánh một trận.
- Đúng, đúng, ăn xoài chấm mắm đường mới nhanh tăng tu vi. - Hiền Minh phụ họa.
Thôi, thôi, Hào Nhân chịu thua cặp đôi nhà này. Đúng phụ xướng phu tùy. Chàng ta quyết định ngậm miệng, để khỏi phát điên vì phải nghe mấy lời nịnh gái bất chấp.
Và thế là trên bè trúc đơn sơ, neo giữa đầm sen trắng thơm ngát, có hai người tâm đầu ý hợp, quết nước mắm ăn xoài... Vĩnh An bay tới nơi, vừa khéo nhìn thấy cảnh này, phải nói là được một phen mở rộng tầm mắt.
Cậu đáp nhẹ xuống bè trúc, tạo nên sóng nước lăn tăn lan ra khắp hồ. Chút động tĩnh thế thôi, cũng đủ làm mấy nhóc đom đóm giật mình, bay tản mát khắp nơi.
Hiền Minh vừa nhồm nhoàm nhai xoài, vừa tranh thủ chọc ghẹo.
- Bắc Lệ Thiên, Nam Vĩnh An. Người ta nổi tiếng quá đi thôi.
Cậu quá quen với kiểu ăn no rửng mỡ của thằng bạn nên làm lơ. Nhưng mà… Ơ! Lệ Thiên với Vĩnh An lại tuồng gì nữa đây? Đôi chân dài thẳng tắp đột nhiên giơ lên, sút Hiền Minh bay tõm xuống hồ, kèm theo lời hăm dọa:
- Cậu khôn hồn thì giải thích cho rõ.
Ha... ha... ha... Hào Nhân cười ngặt nghẽo, ấm ức nãy giờ vơi đi ít nhiều.
Bè trúc chòng chành qua lại. Mấy con cá chép thấy động sợ hãi lặn mất tăm. Hải Vân vội vàng giữ chặt chén mắm đường trong tay, cô lườm Vĩnh An.
- Đá nhẹ thôi! Đổ chén nước mắm cậu đi mà làm lại chén khác.
Hiền Minh nhảy phóc lên bờ, đồng thời dùng pháp thuật hong khô quần áo, anh chàng ỉu xìu nhìn cô.
- Tim tớ đau quá. Trong lòng cậu, tớ không bằng chén nước mắm.
Hải Vân phồng má định nói gì đó, nhưng bị Vĩnh An cướp lời trước:
- Cậu đừng đánh trống lảng. Lệ Thiên với Vĩnh An là gì?
- Có gì đâu. - Hào Nhân chen ngang, tiện thể giải thích cho rõ ràng.
- Trước đây có câu Bắc Lệ Thiên - Nam Châu Thanh, là chỉ hai nhân vật đi đường nên tránh xa. Giờ bọn nó thay tên cậu vô, là để chỉ giáo sư cưng cậu, nên cậu trở thành nhân vật không thể đụng.
Vĩnh An thở phào bỏ xuống gánh nặng trong lòng, cậu cứ tưởng thiên hạ lại biết gì đó. Tình hình ma - đạo sau vụ án chặn đánh Chu Sơn đã trở nên vô cùng căng thẳng. Ai đó mà biết cậu dây dưa mờ ám với ma quân là to chuyện.
Nhân tiện nhắc đến mấy lời đồn thổi, Vĩnh An có chút chuyện nhờ nhóm bạn nên nói luôn. - Này, mấy cậu để ý theo dõi Đại Dương giúp tớ. Xem hắn hay liên hệ với ai, làm những gì.
Hiền Minh gục gặc lắng nghe rồi ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao cần làm vậy? Bộ hắn có gì mờ ám à.
Vĩnh An đưa tay sờ cằm, nét mặt đanh lại. Hải Vân và Hào Nhân cũng nhích gần lại, chẳng dám thở mạnh, không khí trở nên vô cùng nghiêm túc. Cậu nói tiếp:
- Các cậu nhớ vụ hắn thách đấu với tớ chứ? Tớ cứ nghĩ mãi vì sao hắn phải làm vậy. Tu vi hai bên chênh lệch, có thắng tớ hắn cũng chẳng đạt được danh tiếng gì. Trừ khi hắn muốn đánh nhau để thăm dò gì đó. Mà hắn muốn thăm dò cái gì? Thăm dò cho ai? Tớ muốn tìm hiểu vấn đề này.
- Cái này cứ giao cho tớ... Mà sao cậu không tự làm. - Hiền Minh gãi mũi thắc mắc.
Nhắc tới việc này mặt Vĩnh An hơi ụ xuống, giọng nhỏ dần. - Tớ bị thầy gắn định vị rồi. Giờ chạy đi đâu thầy cũng biết. Mà các cậu biết đấy, thầy khuyên tớ nên chuyên tâm tu luyện, mấy chuyện ngoài lề không được để ý. Hiểu chưa!
Cả ba người còn lại gật gù liên tục, ra vẻ đã rõ vấn đề.
Cậu chợt nhớ ra vụ con cóc ghẻ, liền thò tay vào nhẫn không gian lấy ra bộ da. Đến hôm nay nó vẫn còn mùi tanh tưởi khó chịu. Hải Vân lấy khăn tay che mũi, dùng chân đá đá xem xét con cóc khổng lồ.
Hào Nhân khiếp sợ nhìn gai nhọn lởm chởm trên người nó. Chàng ta khều khều Vĩnh An hỏi:
- Một mình cậu hạ con yêu thú tử sơn này hả?
- Các cậu tin không? - Vĩnh An hỏi ngược lại.
- Không tin!
- Láo!
- Xạo quần!
Cả ba người đồng thanh, mỗi người một kiểu, nhưng cùng ý kiến. Loại yêu thú này khó nhằn đến cỡ nào ai ai cũng biết. Vĩnh An đâu có siêu phàm tới mức đó.
Vĩnh An ngả lưng nằm dài trên bè, đưa tay xuống nghịch mấy con cá lòng tong dưới nước, nhẩn nha thuật lại quá trình đánh quái thu chiến lợi phẩm. Còn chuyện đi tìm Bích Liên Tâm thì cậu giữ lại.
Hiền Minh nhìn cậu bằng ánh mắt hâm mộ, nhưng giọng lại có chút ghen tị:
- Cậu đúng là số chó ngáp phải ruồi. Tự nhiên gặp người giúp. Giúp xong còn không thèm chia phần. Con này cũng bán được cả đống linh thạch.
- Vậy hả? - Cậu nhặt cục đá ném ra giữa hồ. Hòn đá trượt dài một vòng quanh hồ rồi quay lại trong tay người ném. Sau đó Vĩnh An ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Hiền Minh hỏi:
- Cậu muốn được như tớ?
Hiền Minh tiu nghỉu đáp:
- Muốn chứ, nhưng làm gì được. Mỗi người mỗi số.
- Đừng lo! - Vĩnh An hạ giọng an ủi.
Hiền Minh nhìn cậu, trong mắt thoáng có ánh nước.
Vĩnh An thật lòng tư vấn tiếp. - Trước tiên cậu hãy tập sủa thật to, chắc chắn ruồi sẽ bay vào.
Ha... ha... ha… Hai người còn lại ôm bụng cười lăn cười bò. Hiền Minh quê độ đấm lên vai Vĩnh An một cái thật mạnh, nhưng trước đó cậu đã nhanh nhẹn né được.
- Người đó là ai thế? - Hải Vân nín cười quay lại hỏi chính sự.
- Không muốn nói. - Vĩnh An nói thẳng.
Hải Vân bĩu môi, lúc nào cũng ra vẻ thần bí. Nhưng cả ba người chẳng ai hỏi thêm nữa. Bọn họ còn lạ gì tính cách của cậu. Cả nhóm nói thêm vài câu chuyện trên trời dưới đất, sau đó giải tán trở về nhà của mình.
Nơi này chính là chỗ ở của Hiền Minh. Anh chàng vốn mê phong cảnh thôn quê, nên biến ngọn núi của mình thành vườn bậc thang đích thực. Ở đây trồng hầu hết các loại cây ăn trái. Trâu, bò, heo, gà, chó, mèo… tập hợp đủ bộ.
Hải Vân ngắm nhìn chùm xoài xanh trĩu nặng trên cành, miệng tiết ra nước miếng liên tục. Cô nuốt nước bọt, chớp mắt nhìn Hiền Minh. - Làm xoài chấm mắm đường ăn đi.
Hào Nhân khinh thường. - Cậu còn nhớ mình tu tiên không? Sao lại ăn mấy món thường dân như vậy.
Hải Vân để tay lên kiếm, nhướng mày khiêu khích. - Thích thì ăn thôi, cậu ý kiến gì. Ra kia đánh một trận.
- Đúng, đúng, ăn xoài chấm mắm đường mới nhanh tăng tu vi. - Hiền Minh phụ họa.
Thôi, thôi, Hào Nhân chịu thua cặp đôi nhà này. Đúng phụ xướng phu tùy. Chàng ta quyết định ngậm miệng, để khỏi phát điên vì phải nghe mấy lời nịnh gái bất chấp.
Và thế là trên bè trúc đơn sơ, neo giữa đầm sen trắng thơm ngát, có hai người tâm đầu ý hợp, quết nước mắm ăn xoài... Vĩnh An bay tới nơi, vừa khéo nhìn thấy cảnh này, phải nói là được một phen mở rộng tầm mắt.
Cậu đáp nhẹ xuống bè trúc, tạo nên sóng nước lăn tăn lan ra khắp hồ. Chút động tĩnh thế thôi, cũng đủ làm mấy nhóc đom đóm giật mình, bay tản mát khắp nơi.
Hiền Minh vừa nhồm nhoàm nhai xoài, vừa tranh thủ chọc ghẹo.
- Bắc Lệ Thiên, Nam Vĩnh An. Người ta nổi tiếng quá đi thôi.
Cậu quá quen với kiểu ăn no rửng mỡ của thằng bạn nên làm lơ. Nhưng mà… Ơ! Lệ Thiên với Vĩnh An lại tuồng gì nữa đây? Đôi chân dài thẳng tắp đột nhiên giơ lên, sút Hiền Minh bay tõm xuống hồ, kèm theo lời hăm dọa:
- Cậu khôn hồn thì giải thích cho rõ.
Ha... ha... ha... Hào Nhân cười ngặt nghẽo, ấm ức nãy giờ vơi đi ít nhiều.
Bè trúc chòng chành qua lại. Mấy con cá chép thấy động sợ hãi lặn mất tăm. Hải Vân vội vàng giữ chặt chén mắm đường trong tay, cô lườm Vĩnh An.
- Đá nhẹ thôi! Đổ chén nước mắm cậu đi mà làm lại chén khác.
Hiền Minh nhảy phóc lên bờ, đồng thời dùng pháp thuật hong khô quần áo, anh chàng ỉu xìu nhìn cô.
- Tim tớ đau quá. Trong lòng cậu, tớ không bằng chén nước mắm.
Hải Vân phồng má định nói gì đó, nhưng bị Vĩnh An cướp lời trước:
- Cậu đừng đánh trống lảng. Lệ Thiên với Vĩnh An là gì?
- Có gì đâu. - Hào Nhân chen ngang, tiện thể giải thích cho rõ ràng.
- Trước đây có câu Bắc Lệ Thiên - Nam Châu Thanh, là chỉ hai nhân vật đi đường nên tránh xa. Giờ bọn nó thay tên cậu vô, là để chỉ giáo sư cưng cậu, nên cậu trở thành nhân vật không thể đụng.
Vĩnh An thở phào bỏ xuống gánh nặng trong lòng, cậu cứ tưởng thiên hạ lại biết gì đó. Tình hình ma - đạo sau vụ án chặn đánh Chu Sơn đã trở nên vô cùng căng thẳng. Ai đó mà biết cậu dây dưa mờ ám với ma quân là to chuyện.
Nhân tiện nhắc đến mấy lời đồn thổi, Vĩnh An có chút chuyện nhờ nhóm bạn nên nói luôn. - Này, mấy cậu để ý theo dõi Đại Dương giúp tớ. Xem hắn hay liên hệ với ai, làm những gì.
Hiền Minh gục gặc lắng nghe rồi ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao cần làm vậy? Bộ hắn có gì mờ ám à.
Vĩnh An đưa tay sờ cằm, nét mặt đanh lại. Hải Vân và Hào Nhân cũng nhích gần lại, chẳng dám thở mạnh, không khí trở nên vô cùng nghiêm túc. Cậu nói tiếp:
- Các cậu nhớ vụ hắn thách đấu với tớ chứ? Tớ cứ nghĩ mãi vì sao hắn phải làm vậy. Tu vi hai bên chênh lệch, có thắng tớ hắn cũng chẳng đạt được danh tiếng gì. Trừ khi hắn muốn đánh nhau để thăm dò gì đó. Mà hắn muốn thăm dò cái gì? Thăm dò cho ai? Tớ muốn tìm hiểu vấn đề này.
- Cái này cứ giao cho tớ... Mà sao cậu không tự làm. - Hiền Minh gãi mũi thắc mắc.
Nhắc tới việc này mặt Vĩnh An hơi ụ xuống, giọng nhỏ dần. - Tớ bị thầy gắn định vị rồi. Giờ chạy đi đâu thầy cũng biết. Mà các cậu biết đấy, thầy khuyên tớ nên chuyên tâm tu luyện, mấy chuyện ngoài lề không được để ý. Hiểu chưa!
Cả ba người còn lại gật gù liên tục, ra vẻ đã rõ vấn đề.
Cậu chợt nhớ ra vụ con cóc ghẻ, liền thò tay vào nhẫn không gian lấy ra bộ da. Đến hôm nay nó vẫn còn mùi tanh tưởi khó chịu. Hải Vân lấy khăn tay che mũi, dùng chân đá đá xem xét con cóc khổng lồ.
Hào Nhân khiếp sợ nhìn gai nhọn lởm chởm trên người nó. Chàng ta khều khều Vĩnh An hỏi:
- Một mình cậu hạ con yêu thú tử sơn này hả?
- Các cậu tin không? - Vĩnh An hỏi ngược lại.
- Không tin!
- Láo!
- Xạo quần!
Cả ba người đồng thanh, mỗi người một kiểu, nhưng cùng ý kiến. Loại yêu thú này khó nhằn đến cỡ nào ai ai cũng biết. Vĩnh An đâu có siêu phàm tới mức đó.
Vĩnh An ngả lưng nằm dài trên bè, đưa tay xuống nghịch mấy con cá lòng tong dưới nước, nhẩn nha thuật lại quá trình đánh quái thu chiến lợi phẩm. Còn chuyện đi tìm Bích Liên Tâm thì cậu giữ lại.
Hiền Minh nhìn cậu bằng ánh mắt hâm mộ, nhưng giọng lại có chút ghen tị:
- Cậu đúng là số chó ngáp phải ruồi. Tự nhiên gặp người giúp. Giúp xong còn không thèm chia phần. Con này cũng bán được cả đống linh thạch.
- Vậy hả? - Cậu nhặt cục đá ném ra giữa hồ. Hòn đá trượt dài một vòng quanh hồ rồi quay lại trong tay người ném. Sau đó Vĩnh An ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Hiền Minh hỏi:
- Cậu muốn được như tớ?
Hiền Minh tiu nghỉu đáp:
- Muốn chứ, nhưng làm gì được. Mỗi người mỗi số.
- Đừng lo! - Vĩnh An hạ giọng an ủi.
Hiền Minh nhìn cậu, trong mắt thoáng có ánh nước.
Vĩnh An thật lòng tư vấn tiếp. - Trước tiên cậu hãy tập sủa thật to, chắc chắn ruồi sẽ bay vào.
Ha... ha... ha… Hai người còn lại ôm bụng cười lăn cười bò. Hiền Minh quê độ đấm lên vai Vĩnh An một cái thật mạnh, nhưng trước đó cậu đã nhanh nhẹn né được.
- Người đó là ai thế? - Hải Vân nín cười quay lại hỏi chính sự.
- Không muốn nói. - Vĩnh An nói thẳng.
Hải Vân bĩu môi, lúc nào cũng ra vẻ thần bí. Nhưng cả ba người chẳng ai hỏi thêm nữa. Bọn họ còn lạ gì tính cách của cậu. Cả nhóm nói thêm vài câu chuyện trên trời dưới đất, sau đó giải tán trở về nhà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất