Chương 31: ẨN TÌNH
Vĩnh An ngồi nhập định trên giường trúc đơn sơ trong phòng. Ba hệ linh khí mộc, hỏa, kim, tràn vào linh căn, xuôi theo linh mạch xuống trung đan điền. Tại đây chúng được chuyển đổi thành linh lực, tiếp tục theo kinh mạch đi đến thượng đan điền, rồi vòng xuống, cuối cùng tập trung tại hạ đan điền, kết thúc một vòng chu thiên. Cảm giác khoan khoái ấm áp chạy dài khắp cơ thể, lan đến từng tế bào nhỏ nhất.
Cậu điều khiển thần thức đi ngược vào kiểm tra bên trong thêm lần nữa. Hệ kinh mạch sau quá trình rèn giũa của linh khí, ngày càng rắn chắc mở rộng. Hạ đan điền phân ra làm ba ngăn, màu sắc mỗi ngăn đều khác biệt. Bản thân đã ở giai đoạn luyện thể đỉnh phong, linh lực đặc sệt, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành dạng rắn. Tuy nhiên mức độ đậm đặc của ba loại linh lực không đồng nhất, nếu liều mình tụ đan, hoàn toàn có thể bị bạo thể mà chết. Sau khi xem xét hoàn tất, Vĩnh An quyết định ngừng lại. Tâm không tịnh, lòng không yên, tu luyện khó thành.
Trong đầu cứ quanh quẩn với ý nghĩ sắp có chuyện gì đó chẳng lành sẽ xảy ra. Chủ nhân căn phòng bần thần ngồi nhìn ra cửa. Sắc trời u ám, thời gian mệt mỏi lê bước, mọi thứ dường như bị tắc nghẽn trong thứ không gian đặc quánh này. Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, cố tìm cho ra nguyên nhân gây bất an. Đúng lúc ấy, tin nhắn nhấp nháy từ ngoài vọt vào, Vĩnh An chụp vội, gấp gáp mở ra. Giọng nói quen thuộc cất lên: "Thầy sẽ bế quan tu luyện, đánh sâu vào kỳ phân hồn đỉnh phong. Em ở ngoài tự chăm lo bản thân thật tốt. Ở yên trong núi, chớ đi ra ngoài kẻo gặp nguy hiểm. Có việc gì liên hệ với thầy hiệu trưởng để được giúp đỡ."
Cậu bĩu môi, vẫn là mấy lời căn dặn cũ rích. Mà sao cậu nghe có mùi bất ổn. Chẳng lẽ thầy giấu diếm gì đó? Nghi lắm… Phải chạy qua bên ấy mới được.
Vĩnh An phóng như bay thẳng tiến đến được Ngọc Thủy - nơi cư ngụ của giáo sư Châu Thanh. Trước mắt hiện ra ngọn tháp khổng lồ, vách đá đen nhánh, dựng sừng sững giữa nền trời. Thác nước hùng vĩ bao trọn xung quanh, đổ nước ào ào cả ngày lẫn đêm. Đứng ngạo nghễ trên đỉnh là ngôi biệt thự xanh như màu ngọc, kiểu dáng vuông vức, thiết kế tối giản hiện đại.
Vĩnh An bước nhanh qua trản cỏ xanh mướt, thích thú nhìn mấy bông hoa trắng xanh vàng đỏ trông rất vui mắt. Vào đến bậc cửa Vĩnh An đứng lại, cất tiếng gọi giáo sư:
- Thầy ơi!
- Thầy ở trên này, em lên đây.
Thấy chưa, cậu đoán trúng phóc, chất giọng mệt mỏi thế kia, thân thể khỏe mạnh mới là chuyện lạ. Vĩnh An phóng vụt vào phòng khách, vòng qua bộ sofa trắng tinh, rẽ phải, bước lên cầu thang tiến vào phòng ngủ của giáo sư.
Giáo sư ngồi quay lưng về phía cửa chính, ánh mắt mờ đục hướng về vườn hoa ngoài sân. Ông nhớ, có một người cũng rất thích hoa. Khi nghe tiếng bước chân dừng lại, giáo sư đập nhẹ tay lên chiếc ghế kế bên, ý bảo người vừa đến qua đây ngồi cạnh.
Vĩnh An bước qua, ánh mắt dán vào bức hình trên tường, nó rất lớn, gần như chiếm hết diện tích của vách ngăn. Người mặc áo choàng trong bức hình thật nhỏ bé, ngồi giữa cánh đồng mênh mông tuyết trắng, dáng vẻ như đang đợi ai ở đó. Góc chụp rất xa, xa tít tắp, nên cậu chẳng đoán nổi là nam hay nữ.
- Em thấy tấm hình thế nào? - Giáo sư lên tiếng hỏi.
- Em thấy nó hơi buồn.
- Ừ! - Ông đáp ngắn gọn, không nói gì thêm, trạng thái tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Cậu ngồi xuống, ghé đầu qua nhìn giáo sư. Ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng. Gương mặt ông trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Người tu tiên không cần ngủ, nên vì lý do thức khuya mà thành ra thế này là không đúng. Vĩnh An run rẩy cắn môi, mong rằng bản thân đoán lầm.
- Thầy bị tổn thương linh hồn vì sử dụng Tế Linh Phù?
Châu Thanh gật đầu xác nhận. Học trò của ông đã lớn, có suy riêng của mình, chẳng dễ qua mặt như hồi bé.
- Em không cần lo lắng, thầy bế quan một thời gian sẽ đỡ.
Cậu nhíu mày, vết hằn giữa trán sâu hoắm. Châu Thanh đưa tay day cho nếp nhăn giãn ra, Vĩnh An của ông không nên lo lắng như thế. Người thầy này quả thật vô dụng. Giáo sư lắc đầu nhè nhẹ.
- Không cần lo.
Vĩnh An nắm lấy tay ông, cảm giác lạnh ngắt, lòng cậu cũng lạnh theo. Vết thương rất nặng, tổn thương vĩnh viễn. Bởi vì muốn hoạ thành công loại phù này, cần phải xé một phần linh hồn của phù sư để hiến tế. Nghĩ đến đây, miệng cậu nghẹn đắng, khó khăn lắm mới nói nổi một câu, giọng run rẩy:
- Thầy sẽ chẳng bao trở lại thời kỳ đỉnh cao được nữa. Thầy làm vậy có đáng không?
- Em đừng lo. - Ông nhắc lại lần thứ ba, ý tứ rõ ràng, Vĩnh An nên đứng ngoài chuyện này.
Ai có thể bình tĩnh trong trường hợp này người đó chắc chắn không phải là cậu. Vĩnh An xụ mặt xuống, bàn tay nắm lấy ông vô thức siết chặt. Cậu cực ghét cảm giác bất lực như thế này. Giáo sư luôn áp đặt học trò như thế. Ông cho Vĩnh An tự do, nhưng là thứ tự do trong khuôn khổ, thứ tự do chẳng cần bận tâm, thứ tự do vô cảm. Có những việc cậu không được nghe, không được bàn, không được quan tâm. Dù xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa, cảm giác bức bối là điều có thật, nó tạo nên một bức tường ngăn cách giữa cậu và ông. Và Vĩnh An muốn xô đổ vách ngăn này.
Cú siết tay rất hữu lực, mạch máu đột nhiên bị tắt nghẽn gây cảm giác khó chịu. Giáo sư cúi xuống, định gỡ bàn tay bướng bỉnh ấy ra. Bỗng nhiên ông dừng lại, ánh mắt để ý đến chiếc vòng trên cổ tay học trò. Nó được tết từ sợi đay khéo léo giữ chặt lấy viên ngọc. Một viên cẩm thạch có vân hoa hồng. Châu Thanh hỏi cậu:
- Em đeo nó từ khi nào?
Vĩnh An cũng nhìn xuống, theo bản năng đưa tay sờ lên nó. Chiếc vòng này ư? Vĩnh An chỉ biết nó có sẵn từ lúc nhập hồn vào thân xác này, và cậu để nguyên như thế, cũng chưa bao giờ thắc mắc về nguồn gốc chiếc vòng. Vĩnh An lắc đầu trả lời.
- Em không biết. Có lẽ là mẹ đeo cho khi còn rất nhỏ.
Châu Thanh khẽ gật đầu, như thể chỉ tiện miệng hỏi như vậy, đáp án thế nào không quan trọng. Ông ngả người tựa đầu vào lưng ghế, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.
- Thầy chưa chết được đâu. Em về đi, để thầy nghỉ ngơi.
Vĩnh An ngồi lì tại chỗ, quyết định mọc rễ tại đây, gương mắt nhìn ông.
Giáo sư mất hết kiên nhẫn phất tay xua đuổi. - Trò về đi.
Đổi cách xưng hô luôn cơ đấy! Cơn tức anh ách trong lồng ngực. Vĩnh An phát cuống, chưa biết nên làm gì cho phải, đi không nỡ ở không xong.
Ông ho khù khụ. - Về!
Cậu thở dài, cuối cùng vẫn phải chịu thua người bệnh.
- Thầy giữa sức khỏe, vài hôm nữa em lại qua.
- Không cần phiền như vậy, khi nào cần thầy gọi.
- Dạ! Em về. - Nói rồi, cậu lủi thủi bước xuống lầu.
Đợi học trò đi khuất, Châu Thanh vô lực buông thõng xuống ghế, dáng vẻ suy sụp, xuất khiếu trào máu. Nếu Vĩnh An nán lại lâu hơn nữa, ông sợ mình diễn không tròn vai.
Trên đường về, Vĩnh An vẫn đeo bám ý nghĩ chữa thương cho thầy. Bích Liên Tâm chính là hy vọng duy nhất. Cái khó là thuyết phục Lệ Thiên. Hình như hai người này trước đây có mâu thuẫn. Kẻ đứng giữa như cậu thật sự quá đau đầu. Càng nghĩ càng thấy chán, cậu uể oải bước vào trong nhà. Vừa nhìn lên chiếc giường Vĩnh An liền thở hắt ra. Đúng là chuyện này chưa qua chuyện kia đã tới.
Ai giải thích giúp cậu, cái đống lù lù kia là thế nào???
Cậu điều khiển thần thức đi ngược vào kiểm tra bên trong thêm lần nữa. Hệ kinh mạch sau quá trình rèn giũa của linh khí, ngày càng rắn chắc mở rộng. Hạ đan điền phân ra làm ba ngăn, màu sắc mỗi ngăn đều khác biệt. Bản thân đã ở giai đoạn luyện thể đỉnh phong, linh lực đặc sệt, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành dạng rắn. Tuy nhiên mức độ đậm đặc của ba loại linh lực không đồng nhất, nếu liều mình tụ đan, hoàn toàn có thể bị bạo thể mà chết. Sau khi xem xét hoàn tất, Vĩnh An quyết định ngừng lại. Tâm không tịnh, lòng không yên, tu luyện khó thành.
Trong đầu cứ quanh quẩn với ý nghĩ sắp có chuyện gì đó chẳng lành sẽ xảy ra. Chủ nhân căn phòng bần thần ngồi nhìn ra cửa. Sắc trời u ám, thời gian mệt mỏi lê bước, mọi thứ dường như bị tắc nghẽn trong thứ không gian đặc quánh này. Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, cố tìm cho ra nguyên nhân gây bất an. Đúng lúc ấy, tin nhắn nhấp nháy từ ngoài vọt vào, Vĩnh An chụp vội, gấp gáp mở ra. Giọng nói quen thuộc cất lên: "Thầy sẽ bế quan tu luyện, đánh sâu vào kỳ phân hồn đỉnh phong. Em ở ngoài tự chăm lo bản thân thật tốt. Ở yên trong núi, chớ đi ra ngoài kẻo gặp nguy hiểm. Có việc gì liên hệ với thầy hiệu trưởng để được giúp đỡ."
Cậu bĩu môi, vẫn là mấy lời căn dặn cũ rích. Mà sao cậu nghe có mùi bất ổn. Chẳng lẽ thầy giấu diếm gì đó? Nghi lắm… Phải chạy qua bên ấy mới được.
Vĩnh An phóng như bay thẳng tiến đến được Ngọc Thủy - nơi cư ngụ của giáo sư Châu Thanh. Trước mắt hiện ra ngọn tháp khổng lồ, vách đá đen nhánh, dựng sừng sững giữa nền trời. Thác nước hùng vĩ bao trọn xung quanh, đổ nước ào ào cả ngày lẫn đêm. Đứng ngạo nghễ trên đỉnh là ngôi biệt thự xanh như màu ngọc, kiểu dáng vuông vức, thiết kế tối giản hiện đại.
Vĩnh An bước nhanh qua trản cỏ xanh mướt, thích thú nhìn mấy bông hoa trắng xanh vàng đỏ trông rất vui mắt. Vào đến bậc cửa Vĩnh An đứng lại, cất tiếng gọi giáo sư:
- Thầy ơi!
- Thầy ở trên này, em lên đây.
Thấy chưa, cậu đoán trúng phóc, chất giọng mệt mỏi thế kia, thân thể khỏe mạnh mới là chuyện lạ. Vĩnh An phóng vụt vào phòng khách, vòng qua bộ sofa trắng tinh, rẽ phải, bước lên cầu thang tiến vào phòng ngủ của giáo sư.
Giáo sư ngồi quay lưng về phía cửa chính, ánh mắt mờ đục hướng về vườn hoa ngoài sân. Ông nhớ, có một người cũng rất thích hoa. Khi nghe tiếng bước chân dừng lại, giáo sư đập nhẹ tay lên chiếc ghế kế bên, ý bảo người vừa đến qua đây ngồi cạnh.
Vĩnh An bước qua, ánh mắt dán vào bức hình trên tường, nó rất lớn, gần như chiếm hết diện tích của vách ngăn. Người mặc áo choàng trong bức hình thật nhỏ bé, ngồi giữa cánh đồng mênh mông tuyết trắng, dáng vẻ như đang đợi ai ở đó. Góc chụp rất xa, xa tít tắp, nên cậu chẳng đoán nổi là nam hay nữ.
- Em thấy tấm hình thế nào? - Giáo sư lên tiếng hỏi.
- Em thấy nó hơi buồn.
- Ừ! - Ông đáp ngắn gọn, không nói gì thêm, trạng thái tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Cậu ngồi xuống, ghé đầu qua nhìn giáo sư. Ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng. Gương mặt ông trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Người tu tiên không cần ngủ, nên vì lý do thức khuya mà thành ra thế này là không đúng. Vĩnh An run rẩy cắn môi, mong rằng bản thân đoán lầm.
- Thầy bị tổn thương linh hồn vì sử dụng Tế Linh Phù?
Châu Thanh gật đầu xác nhận. Học trò của ông đã lớn, có suy riêng của mình, chẳng dễ qua mặt như hồi bé.
- Em không cần lo lắng, thầy bế quan một thời gian sẽ đỡ.
Cậu nhíu mày, vết hằn giữa trán sâu hoắm. Châu Thanh đưa tay day cho nếp nhăn giãn ra, Vĩnh An của ông không nên lo lắng như thế. Người thầy này quả thật vô dụng. Giáo sư lắc đầu nhè nhẹ.
- Không cần lo.
Vĩnh An nắm lấy tay ông, cảm giác lạnh ngắt, lòng cậu cũng lạnh theo. Vết thương rất nặng, tổn thương vĩnh viễn. Bởi vì muốn hoạ thành công loại phù này, cần phải xé một phần linh hồn của phù sư để hiến tế. Nghĩ đến đây, miệng cậu nghẹn đắng, khó khăn lắm mới nói nổi một câu, giọng run rẩy:
- Thầy sẽ chẳng bao trở lại thời kỳ đỉnh cao được nữa. Thầy làm vậy có đáng không?
- Em đừng lo. - Ông nhắc lại lần thứ ba, ý tứ rõ ràng, Vĩnh An nên đứng ngoài chuyện này.
Ai có thể bình tĩnh trong trường hợp này người đó chắc chắn không phải là cậu. Vĩnh An xụ mặt xuống, bàn tay nắm lấy ông vô thức siết chặt. Cậu cực ghét cảm giác bất lực như thế này. Giáo sư luôn áp đặt học trò như thế. Ông cho Vĩnh An tự do, nhưng là thứ tự do trong khuôn khổ, thứ tự do chẳng cần bận tâm, thứ tự do vô cảm. Có những việc cậu không được nghe, không được bàn, không được quan tâm. Dù xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa, cảm giác bức bối là điều có thật, nó tạo nên một bức tường ngăn cách giữa cậu và ông. Và Vĩnh An muốn xô đổ vách ngăn này.
Cú siết tay rất hữu lực, mạch máu đột nhiên bị tắt nghẽn gây cảm giác khó chịu. Giáo sư cúi xuống, định gỡ bàn tay bướng bỉnh ấy ra. Bỗng nhiên ông dừng lại, ánh mắt để ý đến chiếc vòng trên cổ tay học trò. Nó được tết từ sợi đay khéo léo giữ chặt lấy viên ngọc. Một viên cẩm thạch có vân hoa hồng. Châu Thanh hỏi cậu:
- Em đeo nó từ khi nào?
Vĩnh An cũng nhìn xuống, theo bản năng đưa tay sờ lên nó. Chiếc vòng này ư? Vĩnh An chỉ biết nó có sẵn từ lúc nhập hồn vào thân xác này, và cậu để nguyên như thế, cũng chưa bao giờ thắc mắc về nguồn gốc chiếc vòng. Vĩnh An lắc đầu trả lời.
- Em không biết. Có lẽ là mẹ đeo cho khi còn rất nhỏ.
Châu Thanh khẽ gật đầu, như thể chỉ tiện miệng hỏi như vậy, đáp án thế nào không quan trọng. Ông ngả người tựa đầu vào lưng ghế, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.
- Thầy chưa chết được đâu. Em về đi, để thầy nghỉ ngơi.
Vĩnh An ngồi lì tại chỗ, quyết định mọc rễ tại đây, gương mắt nhìn ông.
Giáo sư mất hết kiên nhẫn phất tay xua đuổi. - Trò về đi.
Đổi cách xưng hô luôn cơ đấy! Cơn tức anh ách trong lồng ngực. Vĩnh An phát cuống, chưa biết nên làm gì cho phải, đi không nỡ ở không xong.
Ông ho khù khụ. - Về!
Cậu thở dài, cuối cùng vẫn phải chịu thua người bệnh.
- Thầy giữa sức khỏe, vài hôm nữa em lại qua.
- Không cần phiền như vậy, khi nào cần thầy gọi.
- Dạ! Em về. - Nói rồi, cậu lủi thủi bước xuống lầu.
Đợi học trò đi khuất, Châu Thanh vô lực buông thõng xuống ghế, dáng vẻ suy sụp, xuất khiếu trào máu. Nếu Vĩnh An nán lại lâu hơn nữa, ông sợ mình diễn không tròn vai.
Trên đường về, Vĩnh An vẫn đeo bám ý nghĩ chữa thương cho thầy. Bích Liên Tâm chính là hy vọng duy nhất. Cái khó là thuyết phục Lệ Thiên. Hình như hai người này trước đây có mâu thuẫn. Kẻ đứng giữa như cậu thật sự quá đau đầu. Càng nghĩ càng thấy chán, cậu uể oải bước vào trong nhà. Vừa nhìn lên chiếc giường Vĩnh An liền thở hắt ra. Đúng là chuyện này chưa qua chuyện kia đã tới.
Ai giải thích giúp cậu, cái đống lù lù kia là thế nào???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất