Chương 60: VĨNH BIỆT HỆ THỐNG
Hệ thống run rẩy, co lại thành một cục lông xù mềm mại. Ký chủ của nó chẳng phải loại dễ dàng thương lượng. Nhưng tình thế đã bị đẩy đến đường cùng, không thể che giấu được nữa.
- Đại Dương là nam chủ. Thế giới này tồn tại là vì anh ta, nếu giết đi, tất cả sẽ chôn cùng. Ký chủ nên nhớ đây chỉ là một cuốn sách.
À, ra là thế, Vĩnh An cũng không quá bất ngờ. Nếu vậy… - Chết thì chết! Ông đây đếch sợ. Đáng lẽ mày nên đi khuyên thằng nam chủ khốn kiếp đó đừng đụng đến tao.
- KHÔNG! - Hệ thống gầm rú lên trong đầu ký chủ. Thân thể run lẩy bẩy, hai tay ngắn ngủn nhỏ xíu chắp lại với nhau. - Chỉ cần tha cho nam chính. Công pháp tu luyện nhất đẳng, vị trí chôn giấu bảo vật của thế giới này tôi đều nói ra.
- Thật?
Con sóc nhanh nhảu gật kia gật lịa.
- Thật, tôi có rất nhiều thông tin.
Đáp lại nó là nụ cười đểu. - Nhưng ông đây không hứng thú. Nam chủ của mày chờ chết đi.
- Dạ Ca đi thôi.
Sóc mập bất chấp tất cả nhào xuống cắn gấu quần ký chủ khiến nó bị lôi xềnh xệch trên mặt đất. Tuy vậy, hệ thống vẫn mặc kệ, cố gắng truyền âm:
- Giờ ký chủ muốn thế nào?
Cậu dừng lại, cúi xuống nhìn nó, ánh mắt hững hờ pha thêm chút ác độc trong đó. - Muốn mày cút đi cho khuất mắt tao. Không có nhiệm vụ gì hết.
Hệ thống nhả gấu quần ra nằm ngay đơ dưới đất. Muốn nó biến đi? Oa oa… Con sóc khóc rống lên. Bị bỏ rơi, bị thất nghiệp rồi sao? Nó đã làm gì sai mà gặp phải loại ký chủ chẳng biết lý lẽ như vậy. - Không được!!!
Cậu nhíu mày khó chịu. - Từ chối? Vậy thì chuẩn bị thắp nhang cho nam chủ của mày đi.
Dứt lời, Vĩnh An đeo Hàn Phong lên vai, chuẩn bị đi lùng kẻ thù.
Hệ thống cuống lên, theo hiểu biết của nó thì người này chắc chắn sẽ làm thật. Nam chủ đang yên đang lành tự nhiên đi chọc vào ổ kiến lửa. Nó khổ quá mà, kẹt giữa hai bên làm thế nào cũng dở, cuối cùng con sóc hét lên:
- Thôi được, tôi đi. Sau này ký chủ đừng hối hận.
Đến nước này còn dám hù ông. Vĩnh An lạng xuống đá mạnh một phát, hệ thống bay vút ra khỏi Ngọc Sương. Cậu nhếch môi cười lên đầy nham hiểm. Cuối cùng cũng tiễn vong được nó. Bị ai đó kè kè bên cạnh bắt mình làm này làm kia, luôn mang đến cảm giác cực kỳ chán ghét. Hôm nay tiễn được nó ra khỏi cuộc đời đúng là việc đáng ăn mừng. Còn tên khốn kia, tạm tha cho tội chết, tội sống chắc chắn phải đền.
Thoắt cái chủ nhà đã quay lại nhìn anh cười lên hì hì. - Không cần thiết giết tên này nữa. Anh kiếm người dạy cho hắn một bài học được không?
Bỗng nhiên lại đổi ý, chẳng lẽ có liên quan gì đến con sóc kia? Xung quanh cậu nhóc có quá nhiều điểm kỳ lạ. Anh khoăn tay săm soi đánh giá thái độ người trước mặt. Trong lòng rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng cuối cùng lại thôi. Bé ngốc của anh về phương diện nào đấy không hề dễ bắt nạt tí nào. Để chắc ăn hơn, ma quân hỏi lại lần nữa:
- Cậu không muốn giết nữa?
- Cho hắn sống thêm vài năm, giờ trả đủ lễ là được.
- Vậy đơn giản. - Lệ Thiên gật đầu đáp ứng. Sau đó kéo cậu vào lại trong nhà.
Gió đêm mát lạnh thổi qua Ngọc Sương, hai người đi dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Một người cố bước nhanh hơn, một người thả chậm bước lại. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng bước chân sột soạt trên con đường trải sỏi. Cậu nhìn qua bên cạnh, vừa dịp anh cũng ngó sang. Trong đêm đen muôn trùng, khi bóng tối che mờ đi hết thảy, xúc giác lại nhạy bén lạ thường, dễ dàng nắm bắt từng rung động cho dù là rất khẽ.
Bàn tay lớn bỗng siết chặt bàn tay nhỏ. Hơi ấm lan truyền qua lại. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, đàn ông với nhau lẽ ra chỉ nên khoác vai. Mà nghĩ lại, bọn họ từng làm qua nhiều hành động chẳng theo lẽ thường, thế này đã là cái gì. Thôi kệ, miễn sao bản thân cảm thấy thoải mái, mấy lề lối quy tắc xã hội ấy à, cậu chưa bao giờ để tâm.
- Dạ Ca! - Ngữ điệu hơi hơi kéo dài, nghe như là nhõng nhẽo.
- Hửm? - Anh trầm trầm đáp lại.
- Tôi dự định bế quan đánh sâu vào cấp tụ đan. Anh có kế hoạch đi ra ngoài không?
Anh đứng lại, kéo cậu dừng theo. Một luồng linh lực mát dịu theo kinh mạch lan đi khắp cơ thể Vĩnh An. Dưới ánh trăng, đường nét sắc bén nghiêm nghị dịu hẳn đi rất nhiều, chỉ còn đó sự ân cần trìu mến. Cậu ngây người như phỗng nhìn anh không chớp mắt. Lệ Thiên cười, khóe môi và khóe mắt cùng cong lên một đường, nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy.
- Ngắm đủ chưa? - Anh ghẹo.
À…- Cậu gãi đầu thừa nhận. - Chưa.
Ma quân cưng chiều nhéo mũi bé ngốc của anh một cái. - Tí nữa sẽ để cậu ngắm cho đã. Giờ quay lại chính sự. Tôi đã kiểm tra linh lực trong người của cậu, đúng là đã đến thời điểm đột phá. Chuẩn bị thế nào rồi?
- Linh Thạch đầy đủ, lý thuyết cũng nắm, chắc là ổn. - Cả người tràn ra vẻ tự tin kiêu ngạo.
Thái độ này chọc ma quân nổi lên hứng thú muốn ăn hiếp người. Anh ghé sát vào thanh niên sợ đau, thì thầm nho nhỏ. - Sẽ rất khủng khiếp.
Ngay lập tức, cả người cậu cứng lại, nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn, giọng hơi run:
- Đau lắm sao?
- Tùy người, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu. Cần chuẩn bị tâm lý cho vững. Nếu sợ có thể lùi lại thêm một thời gian.
- Làm luôn đêm nay. - Cậu dứt khoát quyết định, nhùng nhằng không phải là thói quen tốt.
- Chuẩn bị đi, trong thời gian này tôi sẽ hộ pháp.
Sau đó Vĩnh An lấy ra một đống linh thạch vừa thu được từ Bạch gia chủ, trong lòng tiếc nuối khôn nguôi. Mỗi lần lên cấp là mỗi lần tốn linh thạch khủng khiếp, ở thế giới nào cũng vậy, nghèo là một cái tội. Bản thân sở hữu tam linh căn tùy biến, mức độ ngốn linh khí cũng gấp mấy lần bình thường, nhiêu đây linh thạch sẽ chẳng thấm tháp vào đâu.
Thay vì đi hấp thụ trực tiếp, cậu lại lựa chọn bày trận pháp tụ linh. Đây là phương án hiệu quả nhất. Tính đi tính lại thì căn nhà gỗ vẫn là vị trí lý tưởng, ba mạch linh khí đều tập trung ở đó.
Lệ Thiên ngồi tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn bé ngốc lăng xăng chạy qua chạy lại. Ý định hỗ trợ linh thạch cứ như thế bị bỏ qua, có vẻ cậu nhỏ muốn tự mình xử lý.
Một khối lượng lớn linh thạch được sắp xếp theo đúng bị trí. Nếu nối tất cả các điểm sẽ tạo nên đồ văn phức tạp. Vĩnh An đi chuyển vào trung tâm trận pháp, xuất linh lực tự thân hoàn thiện bước cuối cùng. Dòng linh lực giống như dây leo bất tận, uốn lượn vươn mình bao lấy những khối linh thạch. Chẳng mấy chốc chúng đã hợp thành một khối. Dựa theo tính toán tinh chuẩn đến từng li, linh khí và linh lực va chạm vào nhau dựng nên mô hình theo dạng cánh quạt. Chủ trận tiếp tục lẩm bẩm pháp quyết trong miệng, cánh quạt khổng lồ xoay tròn trên đỉnh núi, tạo thành lốc xoáy liên tục hút linh khí khắp nơi quy tụ về Ngọc Sương.
Ma quân sững sờ với những gì xảy ra trước mắt, đây chắc chắn là trận pháp tụ linh, tuy nhiên cách sắp xếp có hơi kỳ lạ, hiệu quả đạt được gấp đôi so với phiên bản cũ. Kiến thức về trận pháp của cậu nhóc vẫn luôn là dấu hỏi lớn. Gần như là tự nhiên mà biết, dùng từ thiên phú chưa thể nào lột tả hết tài năng bậc này.
Bên ngoài Ngọc Sương, linh khí ùn ùn quy tụ một chỗ gây xôn xao dư luận. Tu sinh rủ nhau đến chỗ phát ra dị tượng, mỗi người bình luận một câu nhốn nháo cả lên.
Đây là lần thứ hai bọn họ chứng kiến tu sĩ đánh sâu vào cấp tụ đan khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tốc độ tu luyện thông thường vẫn là ba năm nạp khí, mười năm rèn thể, trăm năm tụ đan.
- Mới có bốn năm mà đã đạt tới bậc này… Đúng là tu sĩ con nhà người ta có khác. - Một nam tu cảm thán.
Nữ sinh kế bên lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ. - Lo về mà tu luyện đi, cậu biết Vĩnh An cực khổ thế nào không. Sáng trưa chiều tối tất bật rèn luyện. Suốt bốn năm trời chưa ngủ giấc nào.
Người kia nghi ngờ. - Sao biết hay vậy?
- Đoán.
Đám đông không hẹn cùng "xì" một tiếng rõ to khinh thường.
- Đứng đây làm gì? - Giáo sư Xuân Phái bỗng nhiên xuất hiện, trừng mắt đe dọa.
Bọn họ bất giác lùi vài bước chân, cách xa hung thần càng xa càng tốt. Một tu sinh gom hết can đảm run rẩy mở lời:
- Tụi em đứng đây để ngộ đạo.
Xuân Phái hạ giọng khiển trách:
- Ngộ gì mà ngộ, Vĩnh An bế quan phải vài tháng vài năm. Bây giờ có cái gì diễn ra ở đây đâu mà học hỏi. Các trò giải tán đi. Đừng đứng đây hấp thụ bớt linh khí.
Nói xong vẫn thấy đám học trò lừng khừng chưa đi, ông bặm môi trợn mắt:
- Nhanh! Hay đợi tôi tiễn chân.
- Không cần đâu giáo sư, để tụi em tự xử. - Cả đám héo queo rủ nhau chuồn mất.
Đại Dương đứng lẫn trong đám đông cũng hậm hực rời đi. Hắn muốn lợi dụng mọi người để lén dùng pháp khí tranh giành linh khí, phá đám không cho đối thủ dễ dàng thăng cấp. Nào ngờ lão già này xuất hiện, kế hoạch thất bại từ trong trứng nước.
Đợi cho không còn tu sinh lảng vảng xung quanh, giáo sư ra lệnh phong tỏa khu vực này lại. Xuân Phái lắc đầu nhìn về đỉnh núi. Đứa học trò này thật quá lỗ mãng, đánh sâu vào cấp tụ đan là việc thập tử nhất sinh, vậy mà không thèm nhờ ai hộ pháp. Lần sau gặp lại ông nhất định phải đập cho một trận.
Bên trong trung tâm trận pháp, luồng linh khí lãng đãng tụ lại, chầm chậm tiến vào cơ thể Vĩnh An. Cậu bắt đầu rơi vào trạng thái thiền sâu. Dùng thần thức kiểm tra mọi nghõ ngách của cơ thể. Ghi nhớ tất cả sơ đồ mạch máu, linh mạnh, huyệt đạo… để chuẩn bị cho chu kỳ thanh tẩy xác thịt, hóa thân thành mình đồng da sắt theo đúng nghĩa đen.
- Đại Dương là nam chủ. Thế giới này tồn tại là vì anh ta, nếu giết đi, tất cả sẽ chôn cùng. Ký chủ nên nhớ đây chỉ là một cuốn sách.
À, ra là thế, Vĩnh An cũng không quá bất ngờ. Nếu vậy… - Chết thì chết! Ông đây đếch sợ. Đáng lẽ mày nên đi khuyên thằng nam chủ khốn kiếp đó đừng đụng đến tao.
- KHÔNG! - Hệ thống gầm rú lên trong đầu ký chủ. Thân thể run lẩy bẩy, hai tay ngắn ngủn nhỏ xíu chắp lại với nhau. - Chỉ cần tha cho nam chính. Công pháp tu luyện nhất đẳng, vị trí chôn giấu bảo vật của thế giới này tôi đều nói ra.
- Thật?
Con sóc nhanh nhảu gật kia gật lịa.
- Thật, tôi có rất nhiều thông tin.
Đáp lại nó là nụ cười đểu. - Nhưng ông đây không hứng thú. Nam chủ của mày chờ chết đi.
- Dạ Ca đi thôi.
Sóc mập bất chấp tất cả nhào xuống cắn gấu quần ký chủ khiến nó bị lôi xềnh xệch trên mặt đất. Tuy vậy, hệ thống vẫn mặc kệ, cố gắng truyền âm:
- Giờ ký chủ muốn thế nào?
Cậu dừng lại, cúi xuống nhìn nó, ánh mắt hững hờ pha thêm chút ác độc trong đó. - Muốn mày cút đi cho khuất mắt tao. Không có nhiệm vụ gì hết.
Hệ thống nhả gấu quần ra nằm ngay đơ dưới đất. Muốn nó biến đi? Oa oa… Con sóc khóc rống lên. Bị bỏ rơi, bị thất nghiệp rồi sao? Nó đã làm gì sai mà gặp phải loại ký chủ chẳng biết lý lẽ như vậy. - Không được!!!
Cậu nhíu mày khó chịu. - Từ chối? Vậy thì chuẩn bị thắp nhang cho nam chủ của mày đi.
Dứt lời, Vĩnh An đeo Hàn Phong lên vai, chuẩn bị đi lùng kẻ thù.
Hệ thống cuống lên, theo hiểu biết của nó thì người này chắc chắn sẽ làm thật. Nam chủ đang yên đang lành tự nhiên đi chọc vào ổ kiến lửa. Nó khổ quá mà, kẹt giữa hai bên làm thế nào cũng dở, cuối cùng con sóc hét lên:
- Thôi được, tôi đi. Sau này ký chủ đừng hối hận.
Đến nước này còn dám hù ông. Vĩnh An lạng xuống đá mạnh một phát, hệ thống bay vút ra khỏi Ngọc Sương. Cậu nhếch môi cười lên đầy nham hiểm. Cuối cùng cũng tiễn vong được nó. Bị ai đó kè kè bên cạnh bắt mình làm này làm kia, luôn mang đến cảm giác cực kỳ chán ghét. Hôm nay tiễn được nó ra khỏi cuộc đời đúng là việc đáng ăn mừng. Còn tên khốn kia, tạm tha cho tội chết, tội sống chắc chắn phải đền.
Thoắt cái chủ nhà đã quay lại nhìn anh cười lên hì hì. - Không cần thiết giết tên này nữa. Anh kiếm người dạy cho hắn một bài học được không?
Bỗng nhiên lại đổi ý, chẳng lẽ có liên quan gì đến con sóc kia? Xung quanh cậu nhóc có quá nhiều điểm kỳ lạ. Anh khoăn tay săm soi đánh giá thái độ người trước mặt. Trong lòng rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng cuối cùng lại thôi. Bé ngốc của anh về phương diện nào đấy không hề dễ bắt nạt tí nào. Để chắc ăn hơn, ma quân hỏi lại lần nữa:
- Cậu không muốn giết nữa?
- Cho hắn sống thêm vài năm, giờ trả đủ lễ là được.
- Vậy đơn giản. - Lệ Thiên gật đầu đáp ứng. Sau đó kéo cậu vào lại trong nhà.
Gió đêm mát lạnh thổi qua Ngọc Sương, hai người đi dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Một người cố bước nhanh hơn, một người thả chậm bước lại. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng bước chân sột soạt trên con đường trải sỏi. Cậu nhìn qua bên cạnh, vừa dịp anh cũng ngó sang. Trong đêm đen muôn trùng, khi bóng tối che mờ đi hết thảy, xúc giác lại nhạy bén lạ thường, dễ dàng nắm bắt từng rung động cho dù là rất khẽ.
Bàn tay lớn bỗng siết chặt bàn tay nhỏ. Hơi ấm lan truyền qua lại. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, đàn ông với nhau lẽ ra chỉ nên khoác vai. Mà nghĩ lại, bọn họ từng làm qua nhiều hành động chẳng theo lẽ thường, thế này đã là cái gì. Thôi kệ, miễn sao bản thân cảm thấy thoải mái, mấy lề lối quy tắc xã hội ấy à, cậu chưa bao giờ để tâm.
- Dạ Ca! - Ngữ điệu hơi hơi kéo dài, nghe như là nhõng nhẽo.
- Hửm? - Anh trầm trầm đáp lại.
- Tôi dự định bế quan đánh sâu vào cấp tụ đan. Anh có kế hoạch đi ra ngoài không?
Anh đứng lại, kéo cậu dừng theo. Một luồng linh lực mát dịu theo kinh mạch lan đi khắp cơ thể Vĩnh An. Dưới ánh trăng, đường nét sắc bén nghiêm nghị dịu hẳn đi rất nhiều, chỉ còn đó sự ân cần trìu mến. Cậu ngây người như phỗng nhìn anh không chớp mắt. Lệ Thiên cười, khóe môi và khóe mắt cùng cong lên một đường, nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy.
- Ngắm đủ chưa? - Anh ghẹo.
À…- Cậu gãi đầu thừa nhận. - Chưa.
Ma quân cưng chiều nhéo mũi bé ngốc của anh một cái. - Tí nữa sẽ để cậu ngắm cho đã. Giờ quay lại chính sự. Tôi đã kiểm tra linh lực trong người của cậu, đúng là đã đến thời điểm đột phá. Chuẩn bị thế nào rồi?
- Linh Thạch đầy đủ, lý thuyết cũng nắm, chắc là ổn. - Cả người tràn ra vẻ tự tin kiêu ngạo.
Thái độ này chọc ma quân nổi lên hứng thú muốn ăn hiếp người. Anh ghé sát vào thanh niên sợ đau, thì thầm nho nhỏ. - Sẽ rất khủng khiếp.
Ngay lập tức, cả người cậu cứng lại, nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn, giọng hơi run:
- Đau lắm sao?
- Tùy người, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu. Cần chuẩn bị tâm lý cho vững. Nếu sợ có thể lùi lại thêm một thời gian.
- Làm luôn đêm nay. - Cậu dứt khoát quyết định, nhùng nhằng không phải là thói quen tốt.
- Chuẩn bị đi, trong thời gian này tôi sẽ hộ pháp.
Sau đó Vĩnh An lấy ra một đống linh thạch vừa thu được từ Bạch gia chủ, trong lòng tiếc nuối khôn nguôi. Mỗi lần lên cấp là mỗi lần tốn linh thạch khủng khiếp, ở thế giới nào cũng vậy, nghèo là một cái tội. Bản thân sở hữu tam linh căn tùy biến, mức độ ngốn linh khí cũng gấp mấy lần bình thường, nhiêu đây linh thạch sẽ chẳng thấm tháp vào đâu.
Thay vì đi hấp thụ trực tiếp, cậu lại lựa chọn bày trận pháp tụ linh. Đây là phương án hiệu quả nhất. Tính đi tính lại thì căn nhà gỗ vẫn là vị trí lý tưởng, ba mạch linh khí đều tập trung ở đó.
Lệ Thiên ngồi tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn bé ngốc lăng xăng chạy qua chạy lại. Ý định hỗ trợ linh thạch cứ như thế bị bỏ qua, có vẻ cậu nhỏ muốn tự mình xử lý.
Một khối lượng lớn linh thạch được sắp xếp theo đúng bị trí. Nếu nối tất cả các điểm sẽ tạo nên đồ văn phức tạp. Vĩnh An đi chuyển vào trung tâm trận pháp, xuất linh lực tự thân hoàn thiện bước cuối cùng. Dòng linh lực giống như dây leo bất tận, uốn lượn vươn mình bao lấy những khối linh thạch. Chẳng mấy chốc chúng đã hợp thành một khối. Dựa theo tính toán tinh chuẩn đến từng li, linh khí và linh lực va chạm vào nhau dựng nên mô hình theo dạng cánh quạt. Chủ trận tiếp tục lẩm bẩm pháp quyết trong miệng, cánh quạt khổng lồ xoay tròn trên đỉnh núi, tạo thành lốc xoáy liên tục hút linh khí khắp nơi quy tụ về Ngọc Sương.
Ma quân sững sờ với những gì xảy ra trước mắt, đây chắc chắn là trận pháp tụ linh, tuy nhiên cách sắp xếp có hơi kỳ lạ, hiệu quả đạt được gấp đôi so với phiên bản cũ. Kiến thức về trận pháp của cậu nhóc vẫn luôn là dấu hỏi lớn. Gần như là tự nhiên mà biết, dùng từ thiên phú chưa thể nào lột tả hết tài năng bậc này.
Bên ngoài Ngọc Sương, linh khí ùn ùn quy tụ một chỗ gây xôn xao dư luận. Tu sinh rủ nhau đến chỗ phát ra dị tượng, mỗi người bình luận một câu nhốn nháo cả lên.
Đây là lần thứ hai bọn họ chứng kiến tu sĩ đánh sâu vào cấp tụ đan khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tốc độ tu luyện thông thường vẫn là ba năm nạp khí, mười năm rèn thể, trăm năm tụ đan.
- Mới có bốn năm mà đã đạt tới bậc này… Đúng là tu sĩ con nhà người ta có khác. - Một nam tu cảm thán.
Nữ sinh kế bên lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ. - Lo về mà tu luyện đi, cậu biết Vĩnh An cực khổ thế nào không. Sáng trưa chiều tối tất bật rèn luyện. Suốt bốn năm trời chưa ngủ giấc nào.
Người kia nghi ngờ. - Sao biết hay vậy?
- Đoán.
Đám đông không hẹn cùng "xì" một tiếng rõ to khinh thường.
- Đứng đây làm gì? - Giáo sư Xuân Phái bỗng nhiên xuất hiện, trừng mắt đe dọa.
Bọn họ bất giác lùi vài bước chân, cách xa hung thần càng xa càng tốt. Một tu sinh gom hết can đảm run rẩy mở lời:
- Tụi em đứng đây để ngộ đạo.
Xuân Phái hạ giọng khiển trách:
- Ngộ gì mà ngộ, Vĩnh An bế quan phải vài tháng vài năm. Bây giờ có cái gì diễn ra ở đây đâu mà học hỏi. Các trò giải tán đi. Đừng đứng đây hấp thụ bớt linh khí.
Nói xong vẫn thấy đám học trò lừng khừng chưa đi, ông bặm môi trợn mắt:
- Nhanh! Hay đợi tôi tiễn chân.
- Không cần đâu giáo sư, để tụi em tự xử. - Cả đám héo queo rủ nhau chuồn mất.
Đại Dương đứng lẫn trong đám đông cũng hậm hực rời đi. Hắn muốn lợi dụng mọi người để lén dùng pháp khí tranh giành linh khí, phá đám không cho đối thủ dễ dàng thăng cấp. Nào ngờ lão già này xuất hiện, kế hoạch thất bại từ trong trứng nước.
Đợi cho không còn tu sinh lảng vảng xung quanh, giáo sư ra lệnh phong tỏa khu vực này lại. Xuân Phái lắc đầu nhìn về đỉnh núi. Đứa học trò này thật quá lỗ mãng, đánh sâu vào cấp tụ đan là việc thập tử nhất sinh, vậy mà không thèm nhờ ai hộ pháp. Lần sau gặp lại ông nhất định phải đập cho một trận.
Bên trong trung tâm trận pháp, luồng linh khí lãng đãng tụ lại, chầm chậm tiến vào cơ thể Vĩnh An. Cậu bắt đầu rơi vào trạng thái thiền sâu. Dùng thần thức kiểm tra mọi nghõ ngách của cơ thể. Ghi nhớ tất cả sơ đồ mạch máu, linh mạnh, huyệt đạo… để chuẩn bị cho chu kỳ thanh tẩy xác thịt, hóa thân thành mình đồng da sắt theo đúng nghĩa đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất