Chân Tâm Thác Phó

Chương 8

Trước Sau
Chương 8

Phan Lâm nhìn dáng vẻ Tống Tâm Nhiên cảm thấy không ổn, đành khuyên anh mau chóng nói sự thật cho Quách Dật.

Tống Tâm Nhiên sờ sờ ly thấp giọng nói: "Tôi muốn chờ anh ấy khôi phục ký ức lại..."

"Chờ hắn khôi phục ký ức, cậu cảm thấy hắn sẽ vẫn cảm kích cậu thu lưu hắn sao?"

"Anh ta hiện tại ngốc ở chỗ tôi, cũng không phải là không tình nguyện." Tống Tâm Nhiên trả lời.

Phan Lâm:"Đó là bởi vì đầu óc hắn có vấn đề, đầu óc cậu cũng có vấn đề à?"

Tống Tâm Nhiên đem cái ly đặt xuống: "Cậu rốt cuộc có chuyện gì, nếu còn không nói tôi sẽ không giúp."

Phan Lâm không còn cách nào, thở dài nói: " cũng phải, tôi mặc kệ chuyện của các cậu, lần này tôi đến vì phương án hợp tác của các cậu với Khương Thị."

Tống Tâm Nhiên tò mò: " cậu không phải luôn mặc kệ công việc sao?"

Phan Lâm: " cha tôi coi trọng một nhân tài, đang theo dõi phương án hợp tác của cậu và Khương thị."

Tống Tâm Nhiên:"Có ý gì?"

Phan Lâm: " Cậu không phải là chưa cùng Khương Thị ký hợp đồng hay sao?"

Tống Tâm Nhiên: "Cho nên nhân tài kia là muốn đoạt đi phương án này?"

Phan Lâm "Không khác lắm."

Tống Tâm Nhiên thú vị nói:"Tôi thật ra muốn nhìn một chút, hắn ta có bản lĩnh như thế nào, tìm cơ hội gặp hắn một lần đi."

Phan Lâm: "Được, chuyện này liền nhờ cậu, đây là phương thức liên lạc với hắn. À đúng rồi, hắn tên Hàn Xuyên."

Tống Tâm Nhiên:"Không có việc gì nữa thì mời về cho."

Phan Lâm:" Biết rồi biết rồi, không ở đây cản trở cậu cùng Quách Dật tương thân tương ái, tôi lập tức cút."

Tống Tâm Nhiên:"Cậu mới tương thân tương ái, tôi đây là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo."

Phan Lâm:" được rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, tôi đi đây."

"Không tiễn."

Phan Lâm lại không thành thật như vậy, rốt cuộc hắn cùng Quách Dật quen biết so với Tống Tâm Nhiên cũng không phải là ít. Lúc rời đi còn cố ý đi tìm Quách Dật.

Trợ lý Phương định ngăn người lại, Thi Dật lại nhìn người này khá quen mắt liền nói với trợ lý Phương:" để tôi nói chuyện với anh ta một chút đi."

Phương trợ lý trên mặt lộ ra vẻ khó xử, Phan Lâm mặc kệ, trực tiếp nhét danh thiếp vào ngực Thi Dật:" Tôi họ Phan,tên một chữ Lâm anh có bất cứ việc gì cần cứ liên hệ với tôi."

Ba chữ cuối cùng rất có một ít ý vị thâm trường, Thi Dật đem danh thiếp của hắn cất vào ví hướng Phan Lâm cười cười:" Tôi sẽ liên hệ, cảm ơn anh."

Tống Tâm Nhiên ở trong văn phòng biết Phan Lâm đi về rồi còn muốn xen vào chuyện của người khác liền có chút tức giận. Nhưng lại cảm thấy mình không có quyền gì ép Phan Lâm không được tới gần Thi Dật, càng không muốn dùng cái gọi là phương án hợp tác để uy hiếp như vậy quá bỉ ổi. Hiện tại cũng chỉ có thể tự mình giận dỗi.

Một bên tức giận một bên xử lý công vụ chồng chất. Vì muốn đi Tam Á anh không biết mệt mỏi xử lý xong công việc. Kết quả ở Tam Á cũng chẳng chiếm được cái gì tốt, lúc về sự việc lại cứ thế nối tiếp hết cái này đến cái khác.

Làm cho Tống Tâm Nhiên không cách nào khắc chế nỗi ủy khuất trong lòng. Đến giữa trưa, Thi Dật thăm dò tiến vào, lại nhìn thấy Tống Tâm Nhiên xụ mặt giận dỗi ngồi ở văn phòng. Hắn ngẩn người, nửa ngày mới hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"

Tống Tâm Nhiên yên lặng lắc đầu.

Thi Dật ừm một tiếng đem đầu thu trở về.

Tống Tâm Nhiên xoa xoa mí mắt lại ấn huyệt Thái Dương. Đứng dậy vào trong phòng nghỉ bên trong văn phòng nằm nghỉ ngơi một lát.

Tống Tâm Nhiên ở phòng nằm không bao lâu, cửa lại lần nữa bị mở ra. Ánh sáng chiếu vào làm anh theo bản năng che kín mắt. Thi Dật đứng ngược sáng, quơ quơ cái hộp trong tay:" Không muốn ăn cơm vậy ăn chút bánh kem nhé?"

Tống Tâm Nhiên trở mình thấp giọng nói: "tôi nói tôi không muốn ăn."

"Bánh này mua ở hẻm phía tây bên kia đó"

"......"

Hai phút sau, Tống Tâm Nhiên nhét bánh kem đầy cái miệng nhỏ nhai nhai. Thi Dật ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh. Bỗng nhiên duỗi tay xoa xoa tóc của anh nói: "Anh làm sao vậy, người mới tới là bạn trai cũ? sao lại không phải người trong ảnh chụp, anh rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai cũ?"



Tống Tâm Nhiên thiếu chút nữa bị sặc bánh kem.

"Anh mới rất nhiều bạn trai cũ!!"

Thi Dật: "Chuyện này không có khả năng."

Tống Tâm Nhiên: "Sao lại không có khả năng."

Thi Dật: "tâm tình tôi như vậy, thích đàn ông khẳng định chỉ thích một mình anh."

Tống Tâm Nhiên: "Cho nên anh là đang ghen sao?"

Thi Dật:"......"

Tống Tâm Nhiên buột miệng thốt ra, làm hai người trong nháy mắt liền an tĩnh. Tống Tâm Nhiên hơn nửa ngày mới phản ứng lại, hai người bọn họ đấu võ mồm thật sự là quá ngây thơ, thế cho nên anh xấu hổ cắn cắn nĩa, vừa định nói một câu nói giỡn,lại nghe thấy đối phương nói.

"Chẳng lẽ tôi không nên ghen sao?"

Tống Tâm Nhiên nhìn Thi Dật, Thi Dật cũng nhìn anh, hai người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương hỏi chuyện đủ làm thiên hạ chê cười. Nhưng mà Tống Tâm Nhiên có miệng khó trả lời, rơi vào đường cùng, anh cố ý giả ngu, duỗi tay sờ sờ mặt Thi Dật, gật gật đầu, một bộ dáng vuốt ve cháu ngoan mà nói: "Đúng vậy, không sai, anh hẳn là ghen đi ăn nhiều một chút, lấy sức"

Thi Dật sửng sốt, hiểu Tống Tâm Nhiên cố ý đổi chủ đề, đành phải phối hợp thở dài sờ sờ đầu anh nói: trẻ em thiểu năng trí tuệ thường sung sướng, giây tiếp theo hiển nhiên bị Tống Tâm Nhiên tàn nhẫn đạp cho một cú.

Tống Tâm Nhiên ăn xong bánh kem liền ném hộp sang bên cạnh, làm lơ bộ dạng nhe răng trợn mắt của Thi Dật, cởi mấy nút áo sơ mi lên giường tiếp tục nằm. Thi Dật nhìn anh nhắm chặt mắt, tiến lên giúp anh dịch dịch góc chăn rồi cầm hộp bánh kem đi ra ngoài.

Tống Tâm Nhiên nằm ở trên giường hơn nửa ngày, vẫn còn bực mình đem chăn ném sang bên cạnh, kéo cửa ra liền đến thẳng văn phòng Thi Dật. Trợ lý Phương còn đang nói với Thi Dật cái gì đó, hai người thấy Tống Tâm Nhiên hùng hổ tiến vào liền sửng sốt, chân mày Thi Dật lại càng nhăn lại.

Phương trợ lý thức thời ôm đồ vật đi ra ngoài, Tống Tâm Nhiên nhìn biểu tình Thi Dật nói: "Quấy rầy các anh?"

Thi Dật không ngờ biểu tình vô ý này lại làm cho Tống Tâm Nhiên nhớ đến Quách Dật. Trước đây, Quách Dật khi nhìn thấy anh đều chưa từng vui vẻ, gặp qua nhiều nhất chính là biểu tình khẽ cau mày như vậy.

Chưa kịp nghĩ nhiều, Thi Dật đã đi đến trước mặt Tống Tâm Nhiên kéo qua cổ áo anh. Tống Tâm Nhiên không phản ứng kịp cúc áo đã bị Thi Dật cài lại chỉnh tề.

Tống Tâm Nhiên cúi đầu nhìn nhìn cổ áo mình, vừa nãy có chút mở rộng xuống dưới ngực, nhưng cái này cũng không có vấn đề gì đi. Anh trực tiếp mở miệng nói:" Anh làm cái gì thế?"

Thi Dật: "Tống tổng, ở trong công ty chú ý hình tượng."

Tống Tâm Nhiên: "Tôi không chú ý như thế nào."

Thi Dật:" Cúc áo bỏ ra đến rốn cũng sắp nhìn thấy luôn rồi."

Tống Tâm Nhiên:" Có cái rắm, rõ ràng còn chưa quá ngực."

Thi Dật dừng một chút, bỗng nhiên lấy tốc độ càng nhanh so với vừa rồi cài vào bắt đầu cởi bỏ cúc áo. Tống Tâm Nhiên hoảng sợ khẩn trương che cổ áo mình:" Anh lại định làm gì?"

Thi Dật: "Làm bụng bia nhỏ của anh mát mẻ một chút."

Tống Tâm Nhiên ;"Mau nói tiếng người, tôi chỗ nào có bụng bia!"

Thi Dật:"Rõ ràng ngày hôm qua nhìn thấy có."

"Anh nói bậy!"

Một người tấn công, một người phòng thủ nháo túi bụi. Trợ lý Phương yên lặng đứng ở ngoài cửa canh chừng, liền nhìn thấy trợ lý Trần từ phía xa đi tới.

Hắn mày nhăn lại, trong lòng cân nhắc nên tránh tên bệnh tâm thần này đi, hay là vẫn nên làm một cấp dưới trung tâm với Tống tổng.

Không chờ hắn tự hỏi bao lâu, trợ lý Trần liền hi hi ha ha vọt lại đây ôm cổ hắn: "Tiểu phương phương, cậu ở chỗ này làm gì nha ~"

Phương Hòa: "Mong rằng anh gọi tên tôi cho đúng, Trợ lý Trần."

Trợ lý Trần:"Tiểu phương phương nhiều thân mật a ~"

Phương Hòa: "Tôi và anh cũng không thân mật, nếu anh có thể đứng đắn gọi tên tôi, tôi sẽ thật lòng cảm tạ."

Trợ lý Trần: "Tiểu phương phương, cậu ở chỗ này làm gì nha ~"

Đề tài vòng đi vòng lại lại về tới điểm ban đầu. Không ngờ Trợ lý Trần câu lấy cổ Phương Hòa hướng văn phòng kéo đi.

Phương Hòa có chút sốt ruột giữ chặt Trợ lý Trần, đối phương lại còn thụ sủng nhược kinh vuốt tay hắn nói:" Trời ơi, tôi thực là cảm động, phương phương cậu đây là lần đầu tiên chủ động sờ tôi a ~."

"......"

"Vì chúc mừng chuyện này chúng ta cần phải đi vào uống ly cà phê ~"



"Từ từ......"

"Ai nha, không cần khách khí, tôi mời! trong ngăn tủ của tôi còn có một hộp cà phê lớn chưa có dùng."

"Không cần......"

"không có gì, không có gì.!"

Nói liền treo giữ lấy cổ Phương Hòa đẩy cửa đi vào, người trong phòng cùng người ngoài phòng song song hóa đá. Trợ lý Trần liếc mắt một cái thấy Tổng tổng nhà hắn đầy mặt xuân ý, quần áo hỗn độn bị trợ lý mới đè xuống ghế sô pha.

Sự tình cũng trong nháy mắt, Trợ lý Trần ném Phương Phương yêu dấu ra, làm đối phương đụng một cái thật mạnh vào khung cửa. Hắn lấy tay che mắt hô lớn:"tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy, tôi tuyệt đối không nhìn thấy Tống tổng, anh dùng quy tắc ngầm với tân trợ lý, thực xin lỗi, tôi đi ngay lập tức, sẽ không chậm trễ tình sự của hai người, a không đúng là chính sự!!"

Phương Hòa bên cạnh đang che lại cái mũi bị đập vào cửa của mình, nhìn mặt Tống Tâm Nhiên một hồi xanh đỏ đan xen, yên lặng thở dài.

Nhìn kỹ thuật diễn ra vẻ phù hoa của tên kia, Tống Tâm Nhiên vừa thẹn lại vừa giận, nhìn trợ lý Trần đôi tay che trên mắt còn lặng lẽ tách ra một khe nhỏ, bên trong là đôi mắt đang tỏa ra quang mang bát quái.

Tống Tâm Nhiên nắm lên một bên đệm ghế sô pha liền ném qua: "Trần Duẫn, mau cút ra ngoài!"

Trần Duẫn cao giọng thở dài, sau đó hướng miệng chính mình làm động tác kéo khóa, nhìn Tống Tâm Nhiên tễ tễ mặt mày, duỗi tay ôm lấy eo Phương Hòa kéo ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Tống Tâm Nhiên nhìn Thi Dật còn đang đè ở phía trên mình, cả giận nói:" còn chưa sờ đủ nữa?"

Nhược điểm của anh còn đang ở trong tay Thi Dật, chính là eo anh đặc biệt sợ buồn. Vừa nãy bị Thi Dật lăn lộn không ngừng phải chạy trốn, cuối cùng làm hai người song song ngã trên sô pha, bị Trần Duẫn vọt vào nhìn thấy.

Cái này được, người trên toàn thế giới đều biết hai người bọn họ có gian tình. Thi Dật nhìn hai tai Tống Tâm Nhiên nhiễm hồng, hậu tri hậu giác đứng thẳng dậy. Tống Tâm Nhiên nhìn nhìn ngồi dậy, cúi đầu cài khuy áo chính mình, Tống Tâm Nhiên mạc danh cảm thấy có một loại ảo giác xong việc nổi lên.

Nháy mắt Tống Tâm Nhiên có chút xấu hổ, tay phải còn không tự giác mà cọ xát một chút, phảng phất trên mặt vẫn còn tàn dư lưu lại. Anh sửa sang lại quần áo xong mới ngẩng đầu nhìn Thi Dật.

Lại thấy người này nhìn ra ngoài cửa sổ như đi vào cõi thần tiên, sắc mặt có chút quái dị. Hắn mở miệng nói: "Sao vậy, hiện tại mới cảm thấy không được tự nhiên sao, sớm đã làm chuyện gì đi."

Tống Tâm Nhiên:"Tôi không phải không được tự nhiên."

Thi Dật: "à, vậy mặt đỏ như thế làm gì?"

Tống Tâm Nhiên: "Có chút nóng."

Tống Tâm Nhiên yên lặng nhìn ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, cảm thấy thân thể của mình cũng rất nóng bỏng, không khỏi đưa tay lên phẩy phẩy:" đúng vậy, là có chút nóng."

Thi Dật trở lại trước bàn sửa sửa văn kiện: "anh lại đây có chuyện gì sao?"

Tống Tâm Nhiên: "người vừa tới lại tới tìm anh à?"

Thi Dật bỗng nhiên nâng mắt lên,hơi có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú vào Tống Tâm Nhiên, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Đúng vậy, hắn đi tìm tôi."

Tống Tâm Nhiên ho khan hai tiếng, tầm mắt bay loạn, chính là không rơi ở trên người Thi Dật, sợ bị ánh mắt đối phương bắt được:"cậu ta tìm anh làm gì?"

Không hề nghi ngờ, trong lòng Tống Tâm Nhiên lo lắng nhưng lại thật sự muốn biết, Phan Lâm rốt cuộc cùng Thi Dật nói cái gì.

Thi Dật nói: "anh ta cho tôi phương thức liên hệ, bảo tôi có chuyện gì có thể tìm anh ta."

Tống Tâm Nhiên:" anh thì có thể có chuyện gì? cho dù có chuyện gì cũng nên tìm tôi, tìm hắn làm gì!!"

Thi Dật:"Tôi cảm thấy anh ta có chút quen mắt."

Tống Tâm Nhiên:"Ảo giác!"

Thi Dật: "Thật sự?"

Nghe âm cuối có vẻ hoài nghi, Tống Tâm Nhiên bất đắc dĩ xụ mặt không tình nguyện nói:" được rồi, anh có quen hắn."

Thi Dật: "Bạn bè của tôi sao?"

Tống Tâm Nhiên: "Không, là bạn trai cũ của tôi."

"......"

Lúc Tống Tâm Nhiên bị Thi Dật xách lên đuổi ra khỏi văn phòng, còn hơi có chút không dám tin. Thi Dật hiện tại gan to bằng trời rồi, dám đuổi anh đi?

Thi Dật rốt cuộc dựa vào cái gì, ăn ở rõ ràng đều là anh cung phụng! Tống Tâm Nhiên ở cửa văn phòng nổi giận hồi lâu, cuối cùng vẫn là không dám đi vào. Anh sợ xông vào tỏ vẻ kim chủ với Thi Dật, tên kia sẽ nắm anh lên một chưởng đập chết, cho nên vẫn là đừng đi thì hơn.

Nhưng là Thi Dật dựa vào cái gì không cho anh tiếp tục ngốc ở đó, rõ ràng đây là công ty của anh, còn có! cái vị bạn trai cũ kia rõ ràng là do Thi Dật ngay từ đầu định ra cho Phan Lâm, anh chỉ là thuận miệng nói theo. Đùng một cái đem anh đuổi ra ngoài, tốt xấu bọn họ cũng ở cùng nhau lâu như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho! quá đánggg!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau