Chương 41: Đón người
Lê Chi mỉm cười, đưa tay xoa mặt, trái tim bị chuyện yêu đương làm cho rộn ràng.
Hôn cũng hôn rồi, quan hệ cũng xác nhận rồi, cũng không cần phải quá ngượng ngùng. Thậm chí Lê Chi còn kĩ càng ngẫm lại, đỏ mặt tim đập, thực ra kĩ thuật hôn của Tống Ngạn Thành cũng tốt, hơn nữa anh ung dung chủ động đủ thấy là người có kinh nghiệm phong phú.
Tống Ngạn Thành cũng cảm thấy mỹ mãn, lại nhìn ánh mắt long lanh của cô, chắc hẳn sẽ phải nói một câu hờn dỗi nào đó. Nhưng mà, Lê Chi lại hỏi: “Anh hôn qua bao nhiêu cô rồi? Xúc cảm không tồi đâu.”
Tống Ngạn Thành: “???”
Lê Chi nhếch miệng, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn.
Tống Ngạn Thành giận quá hóa cười, túm lấy tay cô hung hăn véo một cái, “Em chẳng có lương tâm gì cả.”
Trong suốt chặng đường về nhà, tâm trạng của Lê Chi rất tốt, nói chuyện trên trời dưới bể với Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành tuy ít lời, nhưng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng sẽ cười khẽ, khi đèn đỏ sẽ quay sang cười với cô. Yêu đương chính là thế, tự nhiên, thư thái, có thể nhìn nhận được lòng thành của đối phương.
Cô như một mặt trời bé con, dùng ánh nắng rực rỡ của mình chiếu sáng tâm hồn anh.
“À phải rồi, mấy hôm tới chắc em không tới chỗ ông nội được đâu.” Lê Chi nói: “Công ty có một vài hoạt động cần làm, cuối tuần còn phải ghi hình nữa.”
“Lần này quay ở đâu nào?”
“Tam Á.”
Tống Ngạn Thành nghĩ thầm, chỗ tốt, bay tới thăm cũng tiện.
“Lần ghi hình này sẽ kéo dài hơn thường lệ đó, anh không cần tới thăm đâu.” Lê Chi nói một cách tự nhiên.
Cánh tay đang đặt trên vô lăng của Tống Ngạn Thành cứng lại, cứ thế nghẹn lời mất vài giây, anh nhụt chí: “Anh cũng bận mà.”
“Vẫn phải gửi tin nhắn, ngắn gọn thôi cũng được, phải gọi điện thoại mỗi ngày, tối em sẽ video call cho anh. Những việc này bắt buộc phải hoàn thành.” Lê Chi dặn dò cặn kẽ.
Những việc nằm trong phạm vi quyền hạn của bạn gái, cô vẫn quan tâm rất sát sao.
“Ồ.” Tống Ngạn Thành nhíu mày, giả vờ bình tĩnh không thèm để ý, quay đầu nhìn chút cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nhưng thực chất trong lòng lại rất thích cảm giác bị cô quản thúc.
——
“Cùng Tôi Tới Phương Xa” dự kiến được phát sóng vào cuối tháng này, tính toán thời gian thì chính là thời điểm họ ghi hình ở Tam Á. Mấy ngày nay Mao Phi Du cũng rất bận rộn, liên hệ với tổ chế tác rất nhiều lần, chủ yếu là để thương nghị một số vấn đề về hậu kì.
Tới thứ năm, Lê Chi tới Tam Á ghi hình tập mới của “Cùng Tôi Tới Phương Xa”. Khi ở trong khách sạn ở vịnh Tam Á, Hướng Y Trác bay chuyến buổi sáng, nhìn thấy Lê Chi liền nhiệt tình vẫy tay, mà Lê Chi lại nhìn thấy Thời Chỉ Nhược ngồi bên cạnh anh, vô thức mà khựng bước.
Thời Chỉ Nhược vẫn duy trì thái độ lễ phép, “Anh Y Trác, em xin phép về phòng trước.”
Hướng Y Trác cũng không cố giữ cô ta ở lại, nhìn bóng lưng Thời Chỉ Nhược xa dần, muốn nói rồi lại thôi. Thời Chỉ Nhược và Lê Chi gặp nhau nhưng lại chỉ như hai người xa lạ.
Đầu tháng tư ở Tam Á rất nóng, khách sạn ở gần biển, có thể nghe thấy từng đợt sóng ầm ầm dạt vào bờ.
Đôi mắt Hướng Y Trác lộ rõ vẻ tiếc nuối, lựa lời mà nói, “Em và Chỉ Nhược hồi còn đi học khá là thân nhau mà, sao hiện giờ lại thành ra như vậy.”
Lê Chi cười cười, “Đàn anh nhớ nhầm rồi.”
“Ở đây không có người ngoài, em không lừa được anh đâu.” Hướng Y Trác khẽ cau mày, “Hồi đó các em còn cùng hợp tác với nhau diễn kịch bản vừa mới ra, tự biên kịch, tự diễn xuất, tự đạo diễn, sau đó còn đoạt giải Xuất sắc tại Lễ hội Văn hóa của trường. Lần trước anh tới Thanh Hải thăm thầy và cô, thầy còn nhắc tới em đấy.”
Nhắc lại chuyện cũ, lòng Lê Chi lại quặn đau. Cô cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, ra vẻ không sao mà cười trừ, không nói gì thêm.
Hồi đó Hướng Y Trác còn là Chủ tịch CLB Kịch, rất chú ý đến Lê Chi. Anh vẫn luôn cảm thấy, đây là một cô gái có kĩ năng tốt, có lí tưởng riêng, biết nhìn xa trông rộng. Đáng ra con đường công danh sự nghiệp của cô phải tốt hơn, ổn định hơn mới đúng.
Vô khả nại hà hoa lạc khứ*, tạc nhật chi nhật bất khả lưu**, Hướng Y Trác hiểu rõ, đây là những điều sau này rồi bàn, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc nuối, “Kịch bản của Thịnh Tinh viết rất xuất sắc, cho đến hiện giờ vẫn còn được lưu giữ trong giáo trình cho sinh viên năm nhất. Chỉ tiếc, tài cao nhưng đoản mệnh.”
(*) Vô khả nại hà hoa lạc khứ: Dịch nghĩa: Không thể sao được, hoa đành rụng xuống. Đây là câu thơ trong bài “Hoán khê sa” (Từ mới một vần rượu một be) của nhà thơ Án Thù, thuộc thời kì Bắc Tống. – Nguồn: Thi Viện
(**) Tạc nhật chi nhật bất khả lưu: Dịch nghĩa: Ngày hôm qua không thể giữ lại. Đây là câu thơ trong bài “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của nhà thơ Lý Bạch, thuộc thời kì Thịnh Đường. – Nguồn: Thi Viện.
Thịnh Tinh – cái tên của người xưa này, mỗi lần được nhắc tới lại như một lần trái tim của Lê Chi bị dao đâm, đâm tới rỉ máu.
“Năm đó khi cậu ấy qua đời vì tai nạn giao thông, thầy đã đau lòng rất lâu.” Hướng Y Trác là người có tính hướng ngoại, năm đó lấy tư cách tiền bối, chơi rất thân với ba người bọn họ. Anh biết Lê Chi và Thịnh Tinh yêu nhau, nhưng chuyện cũ đã qua nhiều năm, có lẽ sớm đã phôi phai.
Khi đó ba người họ luôn là tâm điểm của sự chú ý, đi đâu cũng là đầu đề cho những cuộc buôn chuyện. Lê Chi và Thịnh Tinh là một cặp, còn Thời Chỉ Nhược lại là bạn thân của Lê Chi, hai cô gái còn được đặt biệt danh là cặp song sinh của Khoa Diễn xuất, làm cái gì cũng dính lấy nhau. Hướng Y Trác lúc đó phải đi diễn rất nhiều, không hay tới trường học. Nhưng có một lần anh tình cờ nghe được Thời Chỉ Nhược và Lê Chi cãi nhau, sau đó thì không chơi với nhau nữa, người ta còn đồn là cả hai cô đều thích Thịnh Tinh.
Hướng Y Trác chỉ cảm thấy hoang đường, chuyện này làm sao có thể xảy ra.
Về sau nữa, Thịnh Tinh gặp tai nạn, một con người xuất sắc đã ngã xuống, sau đó anh hiếm khi nghe ngóng được thông tin về Lê Chi.
Nhân viên tới báo cáo một vài vấn đề, Lê Chi bị gọi đi. Hướng Y Trác nhìn theo bóng lưng cô, hóa ra thời gian lại là thứ dễ dàng trôi qua nhất.
Buổi chiều khi khách mời đã đến đông đủ, Lê Chi đem quà mà mình đã chuẩn bị kĩ ra, nói với Mao Phi Du: “Anh đi với tôi đi, nhìn thấy Khương lão sư là tôi lại thấy khẩn trương.”
Mao Phi Du xùy một tiếng, “Ha ha.”
Lê Chi nghiêng đầu, “Anh là thái giám đấy à? Tự nhiên quái gở vậy.”
Mao Phi Du thô bạo vò tóc mình, “Cô thì hiểu cái quái gì.”
Buổi ghi hình ngoài trời ở Tam Á vẫn rất gay gắt, nắng như thiêu đốt, tia cực tím quá mạnh, đến nỗi Lê Chi phải bôi lên người đến vài lớp kem chống nắng dày. Lướt sóng, ra khơi, mò cưa, mỗi ngày làm lụng đều khiến cô choáng váng, hoa mắt.
Ê kíp chương trình vẫn đưa ra các biện pháp an toàn, đồng thời không ngừng hỗ trợ giải nhiệt cho các khách mời. Đến ngày ghi hình thứ ba, các khách mời phải đến vườn trái cây hái mít. Cốt chính của tiết mục chính là trở về với nguyên thủy, thuần hậu thiên nhiên, cho nên người xem cũng rất hứng thú xem các ngôi sao nổi tiếng làm việc ra sao.
Sau hai ngày dãi nắng, da của Hướng Y Trác đã đen hơn ba độ.
Khương Kỳ Khôn càng già càng dẻo dai, dù đã sáu mươi tuổi nhưng tướng mạo lại chỉ như bốn mươi, cơ thể chỉ như ba mươi. Ông mặc áo ba lỗ đen cùng quần vải đay, cánh tay thậm chí còn có cả cơ bắp.
Nhưng Lê Chi lại không quá chú tâm, trong những lúc rảnh rỗi, cô lại quay sang quan sát Thời Chỉ Nhược nhiều lần.
Không phải vô cớ mà Thời Chỉ Nhược lại nổi tiếng cho đến giờ, ngoại trừ điểm cộng về mặt diễn xuất, hình tượng trước công chúng từ trước tới nay vẫn luôn tốt. Để có được sự yêu thích của nhiều người như vậy, yếu tố chính vẫn phải là do sự chuyên nghiệp.
Toàn bộ quá trình làm việc, cô đều duy trì hợp tác ở mức tốt.
Cả quả mít to như vậy, sau khi hái xong còn phải vận chuyển lên xe ba gác nhỏ để chở đến các vườn trái cây có các xe tải lớn. Cả khu vườn đều tràn ngập mùi mít chín, Lê Chi bị gai đâm, vài vết thương còn rỉ máu ra, nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng.
Tới sáu giờ, buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, cô không thèm để ý hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, cầm lấy mũ rơm quạt lấy quạt để. Trợ lí của Thời Chỉ Nhược tạm thời không có ở đây, cô ta đứng ở đằng xa, hơi gập eo xuống, cố chịu cơn đau âm ỉ trong người.
“Tối nay tôi cho phép cô ăn tôm…Xùy, cô có nghe tôi nói không đó?” Mao Phi Du bất mãn lay cánh tay cô.
Lê Chi đang nhìn Thời Chỉ Nhược, lúc này thu ánh mắt của mình lại, đứng lên nói: “Tôi đi rửa tay.”
Mà ở bên kia, trên trán Thời Chỉ Nhược đã toát đầy mồ hôi, làn da cũng bắt đầu ửng đỏ ngứa ngáy. Cô ta vô thức muốn tìm điểm chống thân, tay yếu ớt quơ quạng, suýt té xỉu. Trợ lí của cô vội vàng chạy tới, nhanh chóng đỡ lấy Thời Chỉ Nhược, “Không sao chứ Chỉ Nhược, mau quay lại khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi đã bảo nhân viên đi mua thuốc rồi.”
Trợ lí bị dọa sợ cuống cuồng, “Sao cô không sớm nói mình bị dị ứng? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Thời Chỉ Nhược cau mày, “Sao cô biết?”
“May là Lê Chi nói với tôi, tôi tình cờ gặp cô ấy ở toilet.”
Thời Chỉ Nhược giật mình, vô thức mà nhìn sang phải. Nhưng chỗ đó sớm đã không một bóng người, chỉ còn làn gió hiu hiu thổi qua những tán cây ăn quả, lá cây nhẹ nhàng đung đưa.
Vào lúc tám giờ tối thứ sáu, số đầu tiên của “Cùng Tôi Tới Phương Xa” chính thức được đài truyền hình vệ tinh phát sóng. Theo máy theo dõi tỉ lệ người xem, hiệu quả chương trình có vẻ rất tốt. Mao Phi Du xem tài khoản WeiBo của Lê Chi đổi mới, số lượng người hâm mộ tăng lên đáng kể.
Đặc biệt là đoạn Lê Chi làm ghế tràng kỉ, cư dân mạng bình luận rất sôi nổi trên WeiBo:
[Vãi chưởng? Tôi bị sốc lắm đó, làm thế nào mà cô ấy nâng được cả cái ghế tràng kỉ lên thế?]
[Thủy thủ Popeye chuyển giới à?]
[Ha ha ha ha lầu trên ơi, ông khiến tôi cười chết mất.]
[Chị nhà mình xinh đẹp khiêm tốn, vẫn còn phải học hỏi các vị tiền bối nhiều lắm, mình chỉ muốn nói qua một chút thôi, chị đẹp nhà mình cũng có vai diễn trong “Ánh Trăng Trên Tay” đó, mong mọi người có thể xem ủng hộ chị ấy.]
[Sao thành viên fan club lại tự ti vậy ha ha ha.]
Mao Phi Du xem bình luận xong cũng thấy vô cùng vui vẻ, đưa máy tính bảng cho Lê Chi, “Coi như đây là bệ phóng thứ nhất.”
Lê Chi nhận lấy, nhưng không xem mà chỉ đặt sang một bên, cúi đầu cười cười.
“Còn một việc nữa, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói qua thôi.” Mao Phi Du nói cho cô biết, “Bên tổ hậu kỳ khi làm nhiệm vụ biên tập, vốn muốn cắt bỏ đoạn làm tràng kỉ của cô đi đấy. Nguyên nhân thì chắc cô cũng hiểu.”
Lê Chi đột nhiên ngẩng đầu, vui vẻ phai nhạt chút ít.
Đương nhiên là cô hiểu, đoạn clip này chắc chắn sẽ là một điểm nhấn, điểm nhấn tức là sẽ thu hút sự chú ý. Đây là do có người không muốn cô đoạt danh tiếng, thậm chí ngang tài ngang sức cũng không muốn.
“Nghe nói là đích thân nhà sản xuất đích thân mở lời, bảo để lại đoạn này cho cô.” Ánh mắt Mao Phi Du ý vị thâm trường, “Nhà sản xuất Lâm là người của Trương Nhất Kiệt, Trương Nhất Kiệt lại là tâm phúc của Thái tử công ty giải trí Phàm Thiên Mạnh Duy Tất.”
Không cần nói hết, Lê Chi cũng đã hiểu ra.
Mạnh Duy Tất là bạn thân Tống Ngạn Thành, vuốt mặt phải nể mũi, chuyện này hơn phân nửa hẳn là do anh giúp đỡ.
“Ngoài ra, để tôi nhắc thêm lần nữa.” Ánh mắt Mao Phi Du sắc lạnh, nói thâm ý, “Giải ước với vị bên A kia của cô, đúng là qua cầu rút ván thật, nhưng trước kia lúc anh ta tìm tới cô, cũng không phải vì lí do thiện lành gì. Kẻ tám lạng người nửa cân, đều là vì miếng cơm ăn cả thôi.”
Khi “Cùng Tôi Tới Phương Xa” được phát sóng, lúc này được ví như là một làn gió mới trong giới chương trình thực tế, tiếng lành đồn xa. Người xem đã quá chán nản với những loại ồn ào nháo loạn của các chương trình tranh tài, cũng đã mệt mỏi với những chiêu trò quảng cáo lăng xê, cho nên loại chương trình thực tế có tiết tấu chậm rãi này tự nhiên thu hoạch được rất nhiều lời khen, đánh giá tốt.
Khương Kỳ Khôn lão sư vẫn nho nhã như thường lệ, lời lẽ hùng hồn, có lực. Hoàng Trạch trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, khiêm tốn lễ phép. Qua màn ảnh, Thời Chỉ Nhược xây dựng cho mình hình tượng tiên nữ, nhan sắc hút hồn người xem. Đoạn làm tràng kỉ kia của Lê Chi được coi như là vẽ rồng điểm mắt cho tập đầu tiên, sau khi được lan truyền, gói sticker emoji của cô cũng nhanh chóng được ra lò. Quần chúng còn chưa quên được lần lên án Hứa Niểu Niểu ác liệt, cương nghị của cô lần trước.
Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, kiên cường không chịu cúi đầu.
Hơn nữa, từ sau sự kiện chấn động đó, vốn cô có thể thừa cơ mà khiến công chúng quen mặt mình, nhưng cho đến nửa tháng sau, một chữ cô cũng không thèm đăng lên.
Khiêm tốn và xinh xắn, chính là điểm sáng lớn nhất, khiến cho số lượng người hâm mộ của Lê Chi tăng thêm 30 vạn chỉ trong một đêm.
Sau khi ghi hình ở Tam Á xong, hai người bay chuyến bay số 5 về Hải Thành.
Trên máy bay, Mao Phi Du nói qua về lịch trình mấy ngày tới cho cô biết, “Không có thời gian nghỉ ngơi đâu, vốn dĩ tối nay còn có chương trình chụp hình quảng cáo đấy, nhưng tôi đã điều tiết giúp cô đến sáng mai rồi, tối nay cứ ngủ nghỉ đầy đủ vào.”
Lê Chi ừ, “Lát nữa anh đi xe công ty về đi, tôi muốn về thăm bà nội, không tiện đường.”
Mao Phi Du không nghi ngờ gì, “Được, chú ý an toàn.”
Hải Thành đêm nay trời trở gió, xua tan đi sự oi bức của hai ngày nay, lại thêm chút khí hậu giao mùa Xuân – Hạ. Bên ngoài sảnh sân bay T5, chiếc Porsche của Tống Ngạn Thành đỗ ở nơi ít ai thấy. Màn hình quảng cáo điện tử cỡ lớn ở đằng xa thay đổi ánh sáng nặng nhẹ, nhẹ nhàng phiêu đãng chiếu sáng khuôn mặt anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tống Ngạn Thành mở ra nhìn qua, Lê Chi gửi tin tới: “Cục cưng đáng yêu nhất trần đời của anh sẽ đến ôm ấp sau năm phút nữa, biu~biu~”
Tống Ngạn Thành nắm điện thoại vào lòng bàn tay, đẩy cửa xe đi vào sân bay.
Lê Chi đi cả tuần này, hai người thực ra rất ít khi gọi điện thoại, ban ngày cả hai người đều bận, coi như hòa. Buổi tối cô phải ghi hình tới một, hai giờ sáng, lúc quay về khách sạn đã mệt mỏi cực độ, nhắn được một tin liền ngủ mất.
Thậm chí có những lúc, Tống Ngạn Thành còn phải lướt lên lướt xuống cái điện thoại, tưởng rằng là do máy gặp trục trặc gì.
Haizzz, yêu đương cùng với nữ minh tinh không nổi danh vẫn có chút vất vả đấy.
Đèn sợi đốt ở lối vào sân bay cũng giống như lối vào của bảo tàng vậy, bên trong người ra người vào. Gặp mặt rồi ly biệt, đối với Tống Ngạn Thành mà nói, chính là niềm vui sướng sau những ngày tháng xa cách. Anh đi tới cửa đón khách, bởi đây là chuyến bay muộn nên không có quá nhiều người. Cũng bởi vì không có quá nhiều người, nên có một nhóm người tụ tập với nhau, rất gây sự chú ý.
Có sáu hay bảy nam nữ sinh gì đó, nữ nhiều nam ít, trên tay bọn họ là mấy tấm biển với những dải màu sặc sỡ, cứ hướng về phía cửa khẩu nhìn mãi, “Chắc là chuyến này sẽ ra sớm thôi, đây là sân đón khách bay từ Tam Á về mà.”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, đơ mất nửa giây, sau đó liền đến gần để xem xem nội dung trên tấm biển là gì —— Lê Chi.
“…”
Anh kịp phản ứng lại, thì ra đây là nhóm fan tới đón thần tượng xuống sân bay hả.
Mà ở bên này, Lê Chi đang tươi cười rạng rỡ, càng tới gần cửa khẩu, cô càng không kiềm được mà bước nhanh hơn. Mà đúng lúc này Mao Phi Du lại gọi tới, Lê Chi vừa chạy vừa nghe máy, vừa kết nối được là anh ta nói gấp: “Có người hâm mộ tới! Cô phải chú ý đó, giữ hình tượng một chút, chớ nói gì lung tung.”
Huyệt thái dương của Lê Chi nhảy dựng, không còn kịp rồi, cô đã nghe thấy tiếng gọi của người hâm mộ: “Đến rồi kìa đến rồi kìa, chúng em chào chị Lê Chi ạ, chào Chi Chi!”
Cô hơi ngẩn ra, sau đó lại thấy Tống Ngạn Thành đang đứng chung với nhóm fan, cô càng sửng sốt hơn nữa.
Cô tựa như một chiếc máy quay, chuyển động chậm suốt cả một đường. Tống Ngạn Thành dõi theo từng bước cô đi, khi giọng nói của những người xung quanh càng ngày càng lớn hơn, sắc mặt của Tống Ngạn Thành cũng thoắt biến sắc, lúc đỏ lúc xanh.
Các cô gái vẫn còn khá trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, trông có vẻ là sinh viên, cũng không quá lố, chỉ là không kiềm được vui sướng mà chụp ảnh Lê Chi, vẫy vẫy tay.
“Chi Chi, chị khỏe không ạ?”
“Oa, chị ấy thật đẹp!”
“Không biết lúc chị ấy đi ra có thể kí tên cho bọn mình không nhỉ?”
Lê Chi liền thay đổi sang khuôn mặt tươi cười, thân thiện, thân thiết, “Cảm ơn các bạn, vất vả cho các bạn rồi.”
Tống Ngạn Thành đã cố ý thay quần áo mới, khiến cho bản thân trông đẹp trai quyến rũ nhất có thể, áo khoác dài, quần tây thẳng thớm, phong độ hiên ngang mà đứng ở đằng kia. Một nam sinh đứng ở bên cạnh bỗng nhiên gọi anh, “Này anh trai ơi, anh cũng là Quả Lê Cam hả?”
“?” Tống Ngạn Thành lúc sau mới hiểu ra, thì ra tên fandom của Lê Chi là Quả Lê Cam… Thần kì con mẹ nó chứ Quả Lê Cam.
“Anh trai, anh cầm cái biển này đi, anh trông cao to thế này cơ mà, chỉ cần giơ cao một chút là Chi Chi có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.” Nam sinh nhiệt tình nói.
Tống Ngạn Thành “bị ép” nhận lấy cái tấm biển tự chế này, anh nhìn thoáng qua, làm cũng tinh xảo gớm nhỉ. Cứ thế, Tống-fan giả-Ngạn Thành lại đứng chung một chỗ với một đám nhóc là fan thật, tất cả đều rất trông mong mà nhìn chằm chằm vào Lê Chi.
Lê Chi là người chừng mực, khí chất và khả năng ứng biến không hề thua kém những người nổi tiếng. Cô biểu hiện rất tự nhiên, tươi cười không quá lố, không gạt bỏ lòng tốt của các fan, lại còn đưa nhóm fan tới một bên chỗ trống để không gây cản trở cho các hành khách khác.
Lê Chi kiên nhẫn kí tên, mỉm cười nhìn về phía mỗi người, “Cảm ơn mọi người nhiều nha, đã muộn rồi, khi trở về nhất định phải chú ý an toàn đó, Lần sau không cần phải vất vả chạy tới đón tôi đâu, mọi người cứ làm việc của mình là tốt rồi.”
Lê Chi nói chuyện rất được lòng người, giọng cô mềm nhũn, lại bởi vì mệt nhọc do đi lại tàu xe khiến cho giọng có chút khàn.
Một bạn trẻ còn gào khóc tán dương: “Chị Chi Chi xinh đẹp quá!”
Lê Chi vừa kí tên vừa cười, “Đã ba ngày tôi chưa gội đầu rồi.”
Mọi người ai cũng bật cười.
Một nhóm bảy, tám người, không quá nổi bật, thậm chí còn không thu hút sự chú ý của người qua đường. Bọn họ đứng quây thành vòng tròn, tựa như một cái chậu hoa nhỏ, dịu dàng tưới nước từng chút, thân mật cưng nựng, bọn họ đều đang mong đợi hạt mầm nhỏ này có thể vươn mình thành một bông hoa khoe sắc rực rỡ.
Lê Chi lần lượt kí từng cái một, lúc này cô bé trưởng nhóm nói: “Đều được kí cả rồi chứ? Còn ai chưa có chữ kí không?”
Thanh niên vừa đưa tấm biển cho Tống Ngạn Thành lúc này lại đập bốp một cái vào lưng anh, đẩy anh lên phía trước, “Anh, sao anh không lên tiếng gì hết vậy?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Tôi không muốn kí tên, tôi chỉ muốn đập cậu một trận.
Tống Ngạn Thành nhìn về phía Lê Chi, Lê Chi lại không chút sợ hãi, khẽ cười, mặt mày ấm áp, ngay cả khoảng cách cũng cố ý không đổi. Cô cư xử chừng mực, tự nhiên, cũng không vì thấy anh mà quá phấn khởi, cũng không cố ý giả vờ bình tĩnh.
Ngay tại giờ khắc này, Tống Ngạn Thành cảm thấy, cô gái này, thật sự mê người.
Lê Chi tươi cười điềm đạm, nhìn lướt qua đôi mắt đang sáng rỡ như ánh sao của anh, nhẹ giọng hỏi: “Kí tên hả?”
Tống Ngạn Thành nói: “Không mang sổ.” Anh đưa tay qua, giọng nhàn nhạt. “Kí ở đây.”
Anh mở lòng bàn tay ra, ngón tay cân xứng, thon dài. Lê Chi lơ đãng bước lên hai bước nhỏ, vừa đúng chỗ có thể ngăn được tầm mắt bên phải. Đầu bút kí màu đen như một chiếc gậy chọc mèo, nhẹ nhàng mềm mại đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay.
“Được rồi, mọi người về sớm đi nào, chú ý an toàn nha. Bye bye.” Lê Chi đóng nắp bút, cầm hai tay lễ phép trả lại người hâm mộ.
Một lần đón idol tại sân bay trôi qua đầy vui sướng, các cô cậu nam nữ sinh nhao nhao vẫy tay: “Hẹn gặp lại chị Chi Chi.”
“Em sẽ tiếp tục ủng hộ chị ạ.”
“Chị cố lên nha!”
Mao Phi Du là một người tinh nhanh, vừa bắt được tin liền bảo tài xế lái xe công ty quay lại. Tống Ngạn Thành đứng phía sau, đưa mắt nhìn Lê Chi lên xe. Dáng cô thướt tha, tiến dần vào màn đêm. Cô không quay đầu lại, nhưng khi xe bắt đầu chạy, cửa sổ hàng ghế phía sau xe lại trượt xuống.
Tống Ngạn Thành một mình tới đón người, rồi lại về một mình.
Xe chạy dọc theo con đường cũ, gió đêm từ ngoài cửa sổ ùa vào mãnh liệt, thổi bay tóc trên trán, để lộ ra cái trán đầy đặn của người đàn ông này. Tống Ngạn Thành một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại gác lên cửa sổ xe. Ở chốn phồn hoa đô hội này, người đi lại tấp nập, đèn neon giăng khắp lối, đến cả gió xuân se lạnh cũng trở nên ấm nóng.
Tới khi đèn đỏ, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Tống Ngạn Thành chậm rãi mở lòng bàn tay phải, chỗ đó tưởng như đang bị sức nóng rực lửa của pháo hoa đốt cháy.
Lúc ở sân bay, Lê Chi không kí tên của cô lên tay anh, mà chỉ viết ở trên đó vài chữ ——
Nhớ anh.
Yết hầu Tống Ngạn Thành cuộn thành một vòng cung gợi tình, tại nơi không người này, đột nhiên anh lại nhớ tới một câu:
“Sự hung mãnh đang ngủ say trong anh đã thức tỉnh
Hoàn toàn vì em mà hiện nguyên hình
Tội danh xấu xa nhất trên thế gian này
Chính là quá dễ động tình
…
Nhưng anh lại thích cái tội danh này.”
————————————————————–
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Chú thích: “Sự hung mãnh đang ngủ say trong anh đã thức tỉnh… Nhưng anh lại thích cái tội danh này” được trích dẫn từ ca khúc “Chỗ Không Người”, lời: Hoàng Vĩ Văn.
(*) Chú thích thêm của editor: Ca khúc “Chỗ Không Người” do Trần Dịch Tấn trình bày, là bài hát chủ đề trong album “Time Flies” của ông. Link nghe nhạc: https://www.youtube.com/watch?v=9g3XXXdnjqY
—
Có lẽ các bạn cũng đã nhìn ra, chuyện yêu đương này, thực chất là Chi Chi nói nhiều hơn, chủ động hơn, cũng càng lí trí hơn (trên cơ sở yêu Thành Thành). Đây là lần đầu tôi viết thể loại truyện như thế này, nam chính thực ra không có quyền kiểm soát gì cả, nhưng lại cứ nghĩ là mọi chuyện mình đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng rất thú vị mà nhỉ? Để cho các bạn an tâm, Chi Chi sẽ không phải chịu mấy kiểu thời khắc đau khổ đứt ruột đứt gan gì đâu, còn về Thành Thành, có hay không thì tôi không dám đảm bảo.:)
Hôn cũng hôn rồi, quan hệ cũng xác nhận rồi, cũng không cần phải quá ngượng ngùng. Thậm chí Lê Chi còn kĩ càng ngẫm lại, đỏ mặt tim đập, thực ra kĩ thuật hôn của Tống Ngạn Thành cũng tốt, hơn nữa anh ung dung chủ động đủ thấy là người có kinh nghiệm phong phú.
Tống Ngạn Thành cũng cảm thấy mỹ mãn, lại nhìn ánh mắt long lanh của cô, chắc hẳn sẽ phải nói một câu hờn dỗi nào đó. Nhưng mà, Lê Chi lại hỏi: “Anh hôn qua bao nhiêu cô rồi? Xúc cảm không tồi đâu.”
Tống Ngạn Thành: “???”
Lê Chi nhếch miệng, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn.
Tống Ngạn Thành giận quá hóa cười, túm lấy tay cô hung hăn véo một cái, “Em chẳng có lương tâm gì cả.”
Trong suốt chặng đường về nhà, tâm trạng của Lê Chi rất tốt, nói chuyện trên trời dưới bể với Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành tuy ít lời, nhưng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng sẽ cười khẽ, khi đèn đỏ sẽ quay sang cười với cô. Yêu đương chính là thế, tự nhiên, thư thái, có thể nhìn nhận được lòng thành của đối phương.
Cô như một mặt trời bé con, dùng ánh nắng rực rỡ của mình chiếu sáng tâm hồn anh.
“À phải rồi, mấy hôm tới chắc em không tới chỗ ông nội được đâu.” Lê Chi nói: “Công ty có một vài hoạt động cần làm, cuối tuần còn phải ghi hình nữa.”
“Lần này quay ở đâu nào?”
“Tam Á.”
Tống Ngạn Thành nghĩ thầm, chỗ tốt, bay tới thăm cũng tiện.
“Lần ghi hình này sẽ kéo dài hơn thường lệ đó, anh không cần tới thăm đâu.” Lê Chi nói một cách tự nhiên.
Cánh tay đang đặt trên vô lăng của Tống Ngạn Thành cứng lại, cứ thế nghẹn lời mất vài giây, anh nhụt chí: “Anh cũng bận mà.”
“Vẫn phải gửi tin nhắn, ngắn gọn thôi cũng được, phải gọi điện thoại mỗi ngày, tối em sẽ video call cho anh. Những việc này bắt buộc phải hoàn thành.” Lê Chi dặn dò cặn kẽ.
Những việc nằm trong phạm vi quyền hạn của bạn gái, cô vẫn quan tâm rất sát sao.
“Ồ.” Tống Ngạn Thành nhíu mày, giả vờ bình tĩnh không thèm để ý, quay đầu nhìn chút cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nhưng thực chất trong lòng lại rất thích cảm giác bị cô quản thúc.
——
“Cùng Tôi Tới Phương Xa” dự kiến được phát sóng vào cuối tháng này, tính toán thời gian thì chính là thời điểm họ ghi hình ở Tam Á. Mấy ngày nay Mao Phi Du cũng rất bận rộn, liên hệ với tổ chế tác rất nhiều lần, chủ yếu là để thương nghị một số vấn đề về hậu kì.
Tới thứ năm, Lê Chi tới Tam Á ghi hình tập mới của “Cùng Tôi Tới Phương Xa”. Khi ở trong khách sạn ở vịnh Tam Á, Hướng Y Trác bay chuyến buổi sáng, nhìn thấy Lê Chi liền nhiệt tình vẫy tay, mà Lê Chi lại nhìn thấy Thời Chỉ Nhược ngồi bên cạnh anh, vô thức mà khựng bước.
Thời Chỉ Nhược vẫn duy trì thái độ lễ phép, “Anh Y Trác, em xin phép về phòng trước.”
Hướng Y Trác cũng không cố giữ cô ta ở lại, nhìn bóng lưng Thời Chỉ Nhược xa dần, muốn nói rồi lại thôi. Thời Chỉ Nhược và Lê Chi gặp nhau nhưng lại chỉ như hai người xa lạ.
Đầu tháng tư ở Tam Á rất nóng, khách sạn ở gần biển, có thể nghe thấy từng đợt sóng ầm ầm dạt vào bờ.
Đôi mắt Hướng Y Trác lộ rõ vẻ tiếc nuối, lựa lời mà nói, “Em và Chỉ Nhược hồi còn đi học khá là thân nhau mà, sao hiện giờ lại thành ra như vậy.”
Lê Chi cười cười, “Đàn anh nhớ nhầm rồi.”
“Ở đây không có người ngoài, em không lừa được anh đâu.” Hướng Y Trác khẽ cau mày, “Hồi đó các em còn cùng hợp tác với nhau diễn kịch bản vừa mới ra, tự biên kịch, tự diễn xuất, tự đạo diễn, sau đó còn đoạt giải Xuất sắc tại Lễ hội Văn hóa của trường. Lần trước anh tới Thanh Hải thăm thầy và cô, thầy còn nhắc tới em đấy.”
Nhắc lại chuyện cũ, lòng Lê Chi lại quặn đau. Cô cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, ra vẻ không sao mà cười trừ, không nói gì thêm.
Hồi đó Hướng Y Trác còn là Chủ tịch CLB Kịch, rất chú ý đến Lê Chi. Anh vẫn luôn cảm thấy, đây là một cô gái có kĩ năng tốt, có lí tưởng riêng, biết nhìn xa trông rộng. Đáng ra con đường công danh sự nghiệp của cô phải tốt hơn, ổn định hơn mới đúng.
Vô khả nại hà hoa lạc khứ*, tạc nhật chi nhật bất khả lưu**, Hướng Y Trác hiểu rõ, đây là những điều sau này rồi bàn, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc nuối, “Kịch bản của Thịnh Tinh viết rất xuất sắc, cho đến hiện giờ vẫn còn được lưu giữ trong giáo trình cho sinh viên năm nhất. Chỉ tiếc, tài cao nhưng đoản mệnh.”
(*) Vô khả nại hà hoa lạc khứ: Dịch nghĩa: Không thể sao được, hoa đành rụng xuống. Đây là câu thơ trong bài “Hoán khê sa” (Từ mới một vần rượu một be) của nhà thơ Án Thù, thuộc thời kì Bắc Tống. – Nguồn: Thi Viện
(**) Tạc nhật chi nhật bất khả lưu: Dịch nghĩa: Ngày hôm qua không thể giữ lại. Đây là câu thơ trong bài “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của nhà thơ Lý Bạch, thuộc thời kì Thịnh Đường. – Nguồn: Thi Viện.
Thịnh Tinh – cái tên của người xưa này, mỗi lần được nhắc tới lại như một lần trái tim của Lê Chi bị dao đâm, đâm tới rỉ máu.
“Năm đó khi cậu ấy qua đời vì tai nạn giao thông, thầy đã đau lòng rất lâu.” Hướng Y Trác là người có tính hướng ngoại, năm đó lấy tư cách tiền bối, chơi rất thân với ba người bọn họ. Anh biết Lê Chi và Thịnh Tinh yêu nhau, nhưng chuyện cũ đã qua nhiều năm, có lẽ sớm đã phôi phai.
Khi đó ba người họ luôn là tâm điểm của sự chú ý, đi đâu cũng là đầu đề cho những cuộc buôn chuyện. Lê Chi và Thịnh Tinh là một cặp, còn Thời Chỉ Nhược lại là bạn thân của Lê Chi, hai cô gái còn được đặt biệt danh là cặp song sinh của Khoa Diễn xuất, làm cái gì cũng dính lấy nhau. Hướng Y Trác lúc đó phải đi diễn rất nhiều, không hay tới trường học. Nhưng có một lần anh tình cờ nghe được Thời Chỉ Nhược và Lê Chi cãi nhau, sau đó thì không chơi với nhau nữa, người ta còn đồn là cả hai cô đều thích Thịnh Tinh.
Hướng Y Trác chỉ cảm thấy hoang đường, chuyện này làm sao có thể xảy ra.
Về sau nữa, Thịnh Tinh gặp tai nạn, một con người xuất sắc đã ngã xuống, sau đó anh hiếm khi nghe ngóng được thông tin về Lê Chi.
Nhân viên tới báo cáo một vài vấn đề, Lê Chi bị gọi đi. Hướng Y Trác nhìn theo bóng lưng cô, hóa ra thời gian lại là thứ dễ dàng trôi qua nhất.
Buổi chiều khi khách mời đã đến đông đủ, Lê Chi đem quà mà mình đã chuẩn bị kĩ ra, nói với Mao Phi Du: “Anh đi với tôi đi, nhìn thấy Khương lão sư là tôi lại thấy khẩn trương.”
Mao Phi Du xùy một tiếng, “Ha ha.”
Lê Chi nghiêng đầu, “Anh là thái giám đấy à? Tự nhiên quái gở vậy.”
Mao Phi Du thô bạo vò tóc mình, “Cô thì hiểu cái quái gì.”
Buổi ghi hình ngoài trời ở Tam Á vẫn rất gay gắt, nắng như thiêu đốt, tia cực tím quá mạnh, đến nỗi Lê Chi phải bôi lên người đến vài lớp kem chống nắng dày. Lướt sóng, ra khơi, mò cưa, mỗi ngày làm lụng đều khiến cô choáng váng, hoa mắt.
Ê kíp chương trình vẫn đưa ra các biện pháp an toàn, đồng thời không ngừng hỗ trợ giải nhiệt cho các khách mời. Đến ngày ghi hình thứ ba, các khách mời phải đến vườn trái cây hái mít. Cốt chính của tiết mục chính là trở về với nguyên thủy, thuần hậu thiên nhiên, cho nên người xem cũng rất hứng thú xem các ngôi sao nổi tiếng làm việc ra sao.
Sau hai ngày dãi nắng, da của Hướng Y Trác đã đen hơn ba độ.
Khương Kỳ Khôn càng già càng dẻo dai, dù đã sáu mươi tuổi nhưng tướng mạo lại chỉ như bốn mươi, cơ thể chỉ như ba mươi. Ông mặc áo ba lỗ đen cùng quần vải đay, cánh tay thậm chí còn có cả cơ bắp.
Nhưng Lê Chi lại không quá chú tâm, trong những lúc rảnh rỗi, cô lại quay sang quan sát Thời Chỉ Nhược nhiều lần.
Không phải vô cớ mà Thời Chỉ Nhược lại nổi tiếng cho đến giờ, ngoại trừ điểm cộng về mặt diễn xuất, hình tượng trước công chúng từ trước tới nay vẫn luôn tốt. Để có được sự yêu thích của nhiều người như vậy, yếu tố chính vẫn phải là do sự chuyên nghiệp.
Toàn bộ quá trình làm việc, cô đều duy trì hợp tác ở mức tốt.
Cả quả mít to như vậy, sau khi hái xong còn phải vận chuyển lên xe ba gác nhỏ để chở đến các vườn trái cây có các xe tải lớn. Cả khu vườn đều tràn ngập mùi mít chín, Lê Chi bị gai đâm, vài vết thương còn rỉ máu ra, nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng.
Tới sáu giờ, buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, cô không thèm để ý hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, cầm lấy mũ rơm quạt lấy quạt để. Trợ lí của Thời Chỉ Nhược tạm thời không có ở đây, cô ta đứng ở đằng xa, hơi gập eo xuống, cố chịu cơn đau âm ỉ trong người.
“Tối nay tôi cho phép cô ăn tôm…Xùy, cô có nghe tôi nói không đó?” Mao Phi Du bất mãn lay cánh tay cô.
Lê Chi đang nhìn Thời Chỉ Nhược, lúc này thu ánh mắt của mình lại, đứng lên nói: “Tôi đi rửa tay.”
Mà ở bên kia, trên trán Thời Chỉ Nhược đã toát đầy mồ hôi, làn da cũng bắt đầu ửng đỏ ngứa ngáy. Cô ta vô thức muốn tìm điểm chống thân, tay yếu ớt quơ quạng, suýt té xỉu. Trợ lí của cô vội vàng chạy tới, nhanh chóng đỡ lấy Thời Chỉ Nhược, “Không sao chứ Chỉ Nhược, mau quay lại khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi đã bảo nhân viên đi mua thuốc rồi.”
Trợ lí bị dọa sợ cuống cuồng, “Sao cô không sớm nói mình bị dị ứng? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Thời Chỉ Nhược cau mày, “Sao cô biết?”
“May là Lê Chi nói với tôi, tôi tình cờ gặp cô ấy ở toilet.”
Thời Chỉ Nhược giật mình, vô thức mà nhìn sang phải. Nhưng chỗ đó sớm đã không một bóng người, chỉ còn làn gió hiu hiu thổi qua những tán cây ăn quả, lá cây nhẹ nhàng đung đưa.
Vào lúc tám giờ tối thứ sáu, số đầu tiên của “Cùng Tôi Tới Phương Xa” chính thức được đài truyền hình vệ tinh phát sóng. Theo máy theo dõi tỉ lệ người xem, hiệu quả chương trình có vẻ rất tốt. Mao Phi Du xem tài khoản WeiBo của Lê Chi đổi mới, số lượng người hâm mộ tăng lên đáng kể.
Đặc biệt là đoạn Lê Chi làm ghế tràng kỉ, cư dân mạng bình luận rất sôi nổi trên WeiBo:
[Vãi chưởng? Tôi bị sốc lắm đó, làm thế nào mà cô ấy nâng được cả cái ghế tràng kỉ lên thế?]
[Thủy thủ Popeye chuyển giới à?]
[Ha ha ha ha lầu trên ơi, ông khiến tôi cười chết mất.]
[Chị nhà mình xinh đẹp khiêm tốn, vẫn còn phải học hỏi các vị tiền bối nhiều lắm, mình chỉ muốn nói qua một chút thôi, chị đẹp nhà mình cũng có vai diễn trong “Ánh Trăng Trên Tay” đó, mong mọi người có thể xem ủng hộ chị ấy.]
[Sao thành viên fan club lại tự ti vậy ha ha ha.]
Mao Phi Du xem bình luận xong cũng thấy vô cùng vui vẻ, đưa máy tính bảng cho Lê Chi, “Coi như đây là bệ phóng thứ nhất.”
Lê Chi nhận lấy, nhưng không xem mà chỉ đặt sang một bên, cúi đầu cười cười.
“Còn một việc nữa, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói qua thôi.” Mao Phi Du nói cho cô biết, “Bên tổ hậu kỳ khi làm nhiệm vụ biên tập, vốn muốn cắt bỏ đoạn làm tràng kỉ của cô đi đấy. Nguyên nhân thì chắc cô cũng hiểu.”
Lê Chi đột nhiên ngẩng đầu, vui vẻ phai nhạt chút ít.
Đương nhiên là cô hiểu, đoạn clip này chắc chắn sẽ là một điểm nhấn, điểm nhấn tức là sẽ thu hút sự chú ý. Đây là do có người không muốn cô đoạt danh tiếng, thậm chí ngang tài ngang sức cũng không muốn.
“Nghe nói là đích thân nhà sản xuất đích thân mở lời, bảo để lại đoạn này cho cô.” Ánh mắt Mao Phi Du ý vị thâm trường, “Nhà sản xuất Lâm là người của Trương Nhất Kiệt, Trương Nhất Kiệt lại là tâm phúc của Thái tử công ty giải trí Phàm Thiên Mạnh Duy Tất.”
Không cần nói hết, Lê Chi cũng đã hiểu ra.
Mạnh Duy Tất là bạn thân Tống Ngạn Thành, vuốt mặt phải nể mũi, chuyện này hơn phân nửa hẳn là do anh giúp đỡ.
“Ngoài ra, để tôi nhắc thêm lần nữa.” Ánh mắt Mao Phi Du sắc lạnh, nói thâm ý, “Giải ước với vị bên A kia của cô, đúng là qua cầu rút ván thật, nhưng trước kia lúc anh ta tìm tới cô, cũng không phải vì lí do thiện lành gì. Kẻ tám lạng người nửa cân, đều là vì miếng cơm ăn cả thôi.”
Khi “Cùng Tôi Tới Phương Xa” được phát sóng, lúc này được ví như là một làn gió mới trong giới chương trình thực tế, tiếng lành đồn xa. Người xem đã quá chán nản với những loại ồn ào nháo loạn của các chương trình tranh tài, cũng đã mệt mỏi với những chiêu trò quảng cáo lăng xê, cho nên loại chương trình thực tế có tiết tấu chậm rãi này tự nhiên thu hoạch được rất nhiều lời khen, đánh giá tốt.
Khương Kỳ Khôn lão sư vẫn nho nhã như thường lệ, lời lẽ hùng hồn, có lực. Hoàng Trạch trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, khiêm tốn lễ phép. Qua màn ảnh, Thời Chỉ Nhược xây dựng cho mình hình tượng tiên nữ, nhan sắc hút hồn người xem. Đoạn làm tràng kỉ kia của Lê Chi được coi như là vẽ rồng điểm mắt cho tập đầu tiên, sau khi được lan truyền, gói sticker emoji của cô cũng nhanh chóng được ra lò. Quần chúng còn chưa quên được lần lên án Hứa Niểu Niểu ác liệt, cương nghị của cô lần trước.
Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, kiên cường không chịu cúi đầu.
Hơn nữa, từ sau sự kiện chấn động đó, vốn cô có thể thừa cơ mà khiến công chúng quen mặt mình, nhưng cho đến nửa tháng sau, một chữ cô cũng không thèm đăng lên.
Khiêm tốn và xinh xắn, chính là điểm sáng lớn nhất, khiến cho số lượng người hâm mộ của Lê Chi tăng thêm 30 vạn chỉ trong một đêm.
Sau khi ghi hình ở Tam Á xong, hai người bay chuyến bay số 5 về Hải Thành.
Trên máy bay, Mao Phi Du nói qua về lịch trình mấy ngày tới cho cô biết, “Không có thời gian nghỉ ngơi đâu, vốn dĩ tối nay còn có chương trình chụp hình quảng cáo đấy, nhưng tôi đã điều tiết giúp cô đến sáng mai rồi, tối nay cứ ngủ nghỉ đầy đủ vào.”
Lê Chi ừ, “Lát nữa anh đi xe công ty về đi, tôi muốn về thăm bà nội, không tiện đường.”
Mao Phi Du không nghi ngờ gì, “Được, chú ý an toàn.”
Hải Thành đêm nay trời trở gió, xua tan đi sự oi bức của hai ngày nay, lại thêm chút khí hậu giao mùa Xuân – Hạ. Bên ngoài sảnh sân bay T5, chiếc Porsche của Tống Ngạn Thành đỗ ở nơi ít ai thấy. Màn hình quảng cáo điện tử cỡ lớn ở đằng xa thay đổi ánh sáng nặng nhẹ, nhẹ nhàng phiêu đãng chiếu sáng khuôn mặt anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tống Ngạn Thành mở ra nhìn qua, Lê Chi gửi tin tới: “Cục cưng đáng yêu nhất trần đời của anh sẽ đến ôm ấp sau năm phút nữa, biu~biu~”
Tống Ngạn Thành nắm điện thoại vào lòng bàn tay, đẩy cửa xe đi vào sân bay.
Lê Chi đi cả tuần này, hai người thực ra rất ít khi gọi điện thoại, ban ngày cả hai người đều bận, coi như hòa. Buổi tối cô phải ghi hình tới một, hai giờ sáng, lúc quay về khách sạn đã mệt mỏi cực độ, nhắn được một tin liền ngủ mất.
Thậm chí có những lúc, Tống Ngạn Thành còn phải lướt lên lướt xuống cái điện thoại, tưởng rằng là do máy gặp trục trặc gì.
Haizzz, yêu đương cùng với nữ minh tinh không nổi danh vẫn có chút vất vả đấy.
Đèn sợi đốt ở lối vào sân bay cũng giống như lối vào của bảo tàng vậy, bên trong người ra người vào. Gặp mặt rồi ly biệt, đối với Tống Ngạn Thành mà nói, chính là niềm vui sướng sau những ngày tháng xa cách. Anh đi tới cửa đón khách, bởi đây là chuyến bay muộn nên không có quá nhiều người. Cũng bởi vì không có quá nhiều người, nên có một nhóm người tụ tập với nhau, rất gây sự chú ý.
Có sáu hay bảy nam nữ sinh gì đó, nữ nhiều nam ít, trên tay bọn họ là mấy tấm biển với những dải màu sặc sỡ, cứ hướng về phía cửa khẩu nhìn mãi, “Chắc là chuyến này sẽ ra sớm thôi, đây là sân đón khách bay từ Tam Á về mà.”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, đơ mất nửa giây, sau đó liền đến gần để xem xem nội dung trên tấm biển là gì —— Lê Chi.
“…”
Anh kịp phản ứng lại, thì ra đây là nhóm fan tới đón thần tượng xuống sân bay hả.
Mà ở bên này, Lê Chi đang tươi cười rạng rỡ, càng tới gần cửa khẩu, cô càng không kiềm được mà bước nhanh hơn. Mà đúng lúc này Mao Phi Du lại gọi tới, Lê Chi vừa chạy vừa nghe máy, vừa kết nối được là anh ta nói gấp: “Có người hâm mộ tới! Cô phải chú ý đó, giữ hình tượng một chút, chớ nói gì lung tung.”
Huyệt thái dương của Lê Chi nhảy dựng, không còn kịp rồi, cô đã nghe thấy tiếng gọi của người hâm mộ: “Đến rồi kìa đến rồi kìa, chúng em chào chị Lê Chi ạ, chào Chi Chi!”
Cô hơi ngẩn ra, sau đó lại thấy Tống Ngạn Thành đang đứng chung với nhóm fan, cô càng sửng sốt hơn nữa.
Cô tựa như một chiếc máy quay, chuyển động chậm suốt cả một đường. Tống Ngạn Thành dõi theo từng bước cô đi, khi giọng nói của những người xung quanh càng ngày càng lớn hơn, sắc mặt của Tống Ngạn Thành cũng thoắt biến sắc, lúc đỏ lúc xanh.
Các cô gái vẫn còn khá trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, trông có vẻ là sinh viên, cũng không quá lố, chỉ là không kiềm được vui sướng mà chụp ảnh Lê Chi, vẫy vẫy tay.
“Chi Chi, chị khỏe không ạ?”
“Oa, chị ấy thật đẹp!”
“Không biết lúc chị ấy đi ra có thể kí tên cho bọn mình không nhỉ?”
Lê Chi liền thay đổi sang khuôn mặt tươi cười, thân thiện, thân thiết, “Cảm ơn các bạn, vất vả cho các bạn rồi.”
Tống Ngạn Thành đã cố ý thay quần áo mới, khiến cho bản thân trông đẹp trai quyến rũ nhất có thể, áo khoác dài, quần tây thẳng thớm, phong độ hiên ngang mà đứng ở đằng kia. Một nam sinh đứng ở bên cạnh bỗng nhiên gọi anh, “Này anh trai ơi, anh cũng là Quả Lê Cam hả?”
“?” Tống Ngạn Thành lúc sau mới hiểu ra, thì ra tên fandom của Lê Chi là Quả Lê Cam… Thần kì con mẹ nó chứ Quả Lê Cam.
“Anh trai, anh cầm cái biển này đi, anh trông cao to thế này cơ mà, chỉ cần giơ cao một chút là Chi Chi có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.” Nam sinh nhiệt tình nói.
Tống Ngạn Thành “bị ép” nhận lấy cái tấm biển tự chế này, anh nhìn thoáng qua, làm cũng tinh xảo gớm nhỉ. Cứ thế, Tống-fan giả-Ngạn Thành lại đứng chung một chỗ với một đám nhóc là fan thật, tất cả đều rất trông mong mà nhìn chằm chằm vào Lê Chi.
Lê Chi là người chừng mực, khí chất và khả năng ứng biến không hề thua kém những người nổi tiếng. Cô biểu hiện rất tự nhiên, tươi cười không quá lố, không gạt bỏ lòng tốt của các fan, lại còn đưa nhóm fan tới một bên chỗ trống để không gây cản trở cho các hành khách khác.
Lê Chi kiên nhẫn kí tên, mỉm cười nhìn về phía mỗi người, “Cảm ơn mọi người nhiều nha, đã muộn rồi, khi trở về nhất định phải chú ý an toàn đó, Lần sau không cần phải vất vả chạy tới đón tôi đâu, mọi người cứ làm việc của mình là tốt rồi.”
Lê Chi nói chuyện rất được lòng người, giọng cô mềm nhũn, lại bởi vì mệt nhọc do đi lại tàu xe khiến cho giọng có chút khàn.
Một bạn trẻ còn gào khóc tán dương: “Chị Chi Chi xinh đẹp quá!”
Lê Chi vừa kí tên vừa cười, “Đã ba ngày tôi chưa gội đầu rồi.”
Mọi người ai cũng bật cười.
Một nhóm bảy, tám người, không quá nổi bật, thậm chí còn không thu hút sự chú ý của người qua đường. Bọn họ đứng quây thành vòng tròn, tựa như một cái chậu hoa nhỏ, dịu dàng tưới nước từng chút, thân mật cưng nựng, bọn họ đều đang mong đợi hạt mầm nhỏ này có thể vươn mình thành một bông hoa khoe sắc rực rỡ.
Lê Chi lần lượt kí từng cái một, lúc này cô bé trưởng nhóm nói: “Đều được kí cả rồi chứ? Còn ai chưa có chữ kí không?”
Thanh niên vừa đưa tấm biển cho Tống Ngạn Thành lúc này lại đập bốp một cái vào lưng anh, đẩy anh lên phía trước, “Anh, sao anh không lên tiếng gì hết vậy?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Tôi không muốn kí tên, tôi chỉ muốn đập cậu một trận.
Tống Ngạn Thành nhìn về phía Lê Chi, Lê Chi lại không chút sợ hãi, khẽ cười, mặt mày ấm áp, ngay cả khoảng cách cũng cố ý không đổi. Cô cư xử chừng mực, tự nhiên, cũng không vì thấy anh mà quá phấn khởi, cũng không cố ý giả vờ bình tĩnh.
Ngay tại giờ khắc này, Tống Ngạn Thành cảm thấy, cô gái này, thật sự mê người.
Lê Chi tươi cười điềm đạm, nhìn lướt qua đôi mắt đang sáng rỡ như ánh sao của anh, nhẹ giọng hỏi: “Kí tên hả?”
Tống Ngạn Thành nói: “Không mang sổ.” Anh đưa tay qua, giọng nhàn nhạt. “Kí ở đây.”
Anh mở lòng bàn tay ra, ngón tay cân xứng, thon dài. Lê Chi lơ đãng bước lên hai bước nhỏ, vừa đúng chỗ có thể ngăn được tầm mắt bên phải. Đầu bút kí màu đen như một chiếc gậy chọc mèo, nhẹ nhàng mềm mại đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay.
“Được rồi, mọi người về sớm đi nào, chú ý an toàn nha. Bye bye.” Lê Chi đóng nắp bút, cầm hai tay lễ phép trả lại người hâm mộ.
Một lần đón idol tại sân bay trôi qua đầy vui sướng, các cô cậu nam nữ sinh nhao nhao vẫy tay: “Hẹn gặp lại chị Chi Chi.”
“Em sẽ tiếp tục ủng hộ chị ạ.”
“Chị cố lên nha!”
Mao Phi Du là một người tinh nhanh, vừa bắt được tin liền bảo tài xế lái xe công ty quay lại. Tống Ngạn Thành đứng phía sau, đưa mắt nhìn Lê Chi lên xe. Dáng cô thướt tha, tiến dần vào màn đêm. Cô không quay đầu lại, nhưng khi xe bắt đầu chạy, cửa sổ hàng ghế phía sau xe lại trượt xuống.
Tống Ngạn Thành một mình tới đón người, rồi lại về một mình.
Xe chạy dọc theo con đường cũ, gió đêm từ ngoài cửa sổ ùa vào mãnh liệt, thổi bay tóc trên trán, để lộ ra cái trán đầy đặn của người đàn ông này. Tống Ngạn Thành một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại gác lên cửa sổ xe. Ở chốn phồn hoa đô hội này, người đi lại tấp nập, đèn neon giăng khắp lối, đến cả gió xuân se lạnh cũng trở nên ấm nóng.
Tới khi đèn đỏ, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Tống Ngạn Thành chậm rãi mở lòng bàn tay phải, chỗ đó tưởng như đang bị sức nóng rực lửa của pháo hoa đốt cháy.
Lúc ở sân bay, Lê Chi không kí tên của cô lên tay anh, mà chỉ viết ở trên đó vài chữ ——
Nhớ anh.
Yết hầu Tống Ngạn Thành cuộn thành một vòng cung gợi tình, tại nơi không người này, đột nhiên anh lại nhớ tới một câu:
“Sự hung mãnh đang ngủ say trong anh đã thức tỉnh
Hoàn toàn vì em mà hiện nguyên hình
Tội danh xấu xa nhất trên thế gian này
Chính là quá dễ động tình
…
Nhưng anh lại thích cái tội danh này.”
————————————————————–
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Chú thích: “Sự hung mãnh đang ngủ say trong anh đã thức tỉnh… Nhưng anh lại thích cái tội danh này” được trích dẫn từ ca khúc “Chỗ Không Người”, lời: Hoàng Vĩ Văn.
(*) Chú thích thêm của editor: Ca khúc “Chỗ Không Người” do Trần Dịch Tấn trình bày, là bài hát chủ đề trong album “Time Flies” của ông. Link nghe nhạc: https://www.youtube.com/watch?v=9g3XXXdnjqY
—
Có lẽ các bạn cũng đã nhìn ra, chuyện yêu đương này, thực chất là Chi Chi nói nhiều hơn, chủ động hơn, cũng càng lí trí hơn (trên cơ sở yêu Thành Thành). Đây là lần đầu tôi viết thể loại truyện như thế này, nam chính thực ra không có quyền kiểm soát gì cả, nhưng lại cứ nghĩ là mọi chuyện mình đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng rất thú vị mà nhỉ? Để cho các bạn an tâm, Chi Chi sẽ không phải chịu mấy kiểu thời khắc đau khổ đứt ruột đứt gan gì đâu, còn về Thành Thành, có hay không thì tôi không dám đảm bảo.:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất