Chân Thiên Kim Nhập Cung Làm Hậu, Phụ Thân Cùng Huynh Trưởng Khóc Lóc Cầu Xin Quay Về
Chương 31: Kế Hoạch Của Chu Diệp
“Việc này nhất định phải giữ kín.” Phương Mẫn Chính thở dài: “Ngoài chúng ta, chỉ có người thân cận của hoàng thượng biết.”
“Tổ phụ yên tâm.” Phương Diệc Thanh quay sang nhìn Tô Cẩm vẫn còn ngơ ngác, vẫy tay trước mặt nàng: “Tỉnh lại đi.”
“Hả?” Tô Cẩm nhận ra Phương Mẫn Chính và Phương Diệc Thanh đều đang nhìn mình, cười khan vài tiếng: “Cháu chỉ là quá kinh ngạc thôi.”
Kiếp trước cũng phát triển như vậy sao? Tô Cẩm gãi đầu, vẫn không thể hiểu được.
Luôn có cảm giác như nhiều chuyện đã phát triển theo những hướng khác nhau, nhưng sao Chu Diệp lại có vẻ thê thảm hơn.
Thế nên, khi làm hương an thần, Tô Cẩm còn đặc biệt dạy Xuân Đào phương pháp làm một ít trà hoa.
“Tiểu thư, tại sao phải làm trà hoa cho hoàng thượng?” Xuân Đào vẫn còn ám ảnh về trà hoa, nhìn Tô Cẩm làm trà hoa là nhớ đến những ngày tháng không nhận được hồi âm từ phủ tướng quân.
“Bệ hạ gần đây chắc là không được nghỉ ngơi tốt, ban đêm đốt hương an thần, ban ngày pha chút trà hoa."
Tô Cẩm thậm chí còn không ngẩng đầu lên, nhớ lại lời ngoại tổ phụ kể về việc Chu Diệp nhắc đến chuyện này mà mắt đỏ hoe, nàng không nhịn được mà làm thêm một ít.
Xuân Đào gật đầu hiểu ý, nhưng vẫn đầy thắc mắc, tiểu thư tại sao biết hoàng thượng gần đây không ngủ ngon? Với đầy đầu dấu chấm hỏi, Xuân Đào bị Hạ Hòa kéo ra ngoài, để lại căn phòng cho Tô Cẩm một mình.
“Tĩnh Phi không mang thai con của hoàng thượng, vậy thì là của ai, chẳng lẽ là của thị vệ trong cung?”
“Kiếp trước ba phi tần bị Chu Diệp lần lượt đày vào lãnh cung, cũng không thấy Chu Diệp nạp thêm phi tần nào, rốt cuộc là vì sao?”
Rất nhiều câu hỏi xoay quanh trong đầu Tô Cẩm, nàng trấn tĩnh lại, chỉ cần Chu Diệp có thể thu hồi quyền lực, Phương gia sẽ lại phục hồi như xưa, những việc khác, dường như không liên quan nhiều đến nàng.
...
Khi Chu Diệp nhận được hương an thần và trà hoa nhiều hơn bình thường, hoàng thượng đã u uất mấy ngày cuối cùng nở nụ cười đầu tiên.
“Trình Thuận, không ngờ ngươi, một thái giám, lại có kiến thức về lĩnh vực này.” Lời nói vừa dứt, A Thủy và A Mộc đứng cạnh không hẹn mà cùng nhìn vào một vị trí không thể diễn tả của Trình Thuận.
Trình Thuận cảm thấy hạ bộ siết chặt, vô thức muốn đưa tay che lại, cả người có chút lúng túng: “Hoàng thượng, nô tài vì muốn giải ưu cho hoàng thượng đã đặc biệt đi tìm người để học hỏi.”
“Ngươi có tâm rồi.”
Chu Diệp tâm tình tốt hơn một chút, hắn vốn tưởng rằng sẽ khó nói ra lời này, nhưng khi ngửi thấy mùi trà thơm trong không khí, hu Diệp cảm thấy điều đó thật đáng giá.
Không chỉ nhận được sự đồng cảm từ Thái Sư và Diệc Thanh, còn khiến Tô Cẩm động lòng trắc ẩn với hắn.
Trình Thuận nhận được sự khẳng định của Chu Diệp, lập tức cảm thấy tự tin hơn, liếc A Thủy và A Mộc vài cái: “Hoàng thượng, chuyện người giao cho nô tài mấy ngày trước đã chuẩn bị xong.”
“Thưa hoàng thượng, thuốc và ngự y cũng đã được sắp xếp.” A Thủy cũng nghiêm túc nói.
Chu Diệp nghe vậy gật đầu, ngón tay thon dài lướt qua gói hương an thần, môi mỏng nhẹ nhàng mở: “Vậy bắt đầu đi.”
“Hoàng thượng, việc này có cần phải báo cho Thái Sư biết không?”
“Hiện tại chưa cần, làm cho thật giống sẽ tốt hơn.”
Vài ngày sau, trong buổi triều sớm, Chu Diệp thường xuyên ho khan, khí lực cũng không còn như trước.
Các triều thần chú ý đến tình trạng của Chu Diệp với nhiều suy nghĩ khác nhau, chỉ có rất ít người biểu lộ sự lo lắng thực sự.
Sau khi Chu Diệp hồi cung trở lại Thái Hòa điện, hắn bắt đầu sốt cao. Ngự y vội vàng đến Thái Hòa điện, tin tức hoàng thượng ngã bệnh cũng nhanh chóng truyền đến tai những kẻ có ý đồ riêng.
Tại phủ Vương Gia.
“Hoàng thượng bệnh sao?” Chu Minh cười lạnh nhìn về phía Tiêu Đình đối diện, khiến Tiêu Đình cảm thấy ớn lạnh.
“Bẩm vương gia, nói bên ngoài là bị cảm lạnh.” Lời nói tiếp theo của hạ nhân làm cho tâm trạng Chu Minh thêm phần thoải mái: “Nhưng theo tin từ người của chúng ta trong Thái Hòa điện, hoàng thượng là bị bệnh do tức giận.”
“Bệnh do tức giận? Hiện giờ hậu cung hoàng thượng có tin vui, lẽ ra phải vui mừng, sao lại tức giận đến mức ngã bệnh?”
Nếu không biết rõ, người nhìn vẻ mặt của Chu Minh hẳn sẽ nghĩ rằng hắn lo lắng cho sức khỏe của Chu Diệp, nhưng Tiêu Đình lại có thể nhìn thấy nụ cười trong mắt của Chu Minh.
“Chính vì Tĩnh Phi nương nương có thai, hoàng thượng ngoài mặt không nói gì, nhưng thật ra hàng ngày sai Trình công công báo cáo tình hình của nương nương. Hôm qua, khi Nhu phi nương nương trò chuyện với Tĩnh Phi nương nương, bị phát hiện mang theo thuốc gây hại cho thai phụ, hoàng thượng liền...”
“Tĩnh Phi nương nương không sao chứ?” Tiêu Đình lo lắng hỏi, thậm chí cướp lời Chu Minh mà không nhận ra.
“Thừa tướng đại nhân yên tâm, hoàng thượng đã giam Nhu phi nương nương ba tháng, hiện tại mỗi ngày đều có ngự y đến thăm mạch cho Tĩnh Phi nương nương.”
“Thì ra là vậy.” Chu Minh đứng dậy nhàn nhã chơi đùa với con vẹt: “Hoàng thượng đăng cơ năm năm, hậu cung mới có tin vui, cũng khó tránh khỏi việc quá chú trọng.”
“Tiêu thừa tướng nhớ an ủi Lễ bộ thị lang, tránh để nội bộ náo loạn.”
Dù Chu Minh tính toán kỹ càng đến đâu, cũng không thể đối phó với những âm mưu liên tiếp của Chu Diệp.
Tiêu Đình trở về phủ, hắn cũng đã đề cập chuyện này với người trong nhà, còn sai quản gia chuẩn bị lễ mọn đến phủ Lễ bộ thị lang Bạch Diệc để giải thích tình hình.
Chỉ là Tiêu Đình không ngờ rằng, tình hình vốn dĩ ổn thỏa lại bị Tiêu Sam phá hỏng hoàn toàn.
“Tiêu công tử còn mặt mũi ở đây chọi gà, chuyện gian lận đã lan truyền khắp kinh thành, ngoài đám thuộc hạ của công tử, còn ai dám đấu gà với Tiêu công tử chứ?” Con trai út của Lễ bộ thị lang, Bạch Minh Thanh, cười chế giễu.
“Bạch Minh Thanh, ngươi có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt ta. Nhìn cái thân hình gầy yếu của ngươi, ngay cả chơi đấu gà cũng không xong.”
Cứ như thế, hai người lời qua tiếng lại công kích lẫn nhau, luôn nhằm vào điểm yếu của đối phương.
Nói đến đây, Tiêu Sam nắm lấy cổ áo của Bạch Minh Thanh: “Nhà ngươi, Bạch gia, chẳng qua cũng chỉ là cố gắng đưa con gái vào cung mà thôi, cuối cùng chẳng phải vẫn không được Hoàng thượng chú ý sao?”
Bạch Minh Thanh bị lời châm chọc của Tiêu Sam làm cho tức giận, nắm đấm vung lên đánh vào mắt Tiêu Sam: “Chỉ là Tĩnh Phi có thai, còn chưa sinh hoàng tử mà nhà các ngươi đã kiêu ngạo như thế, muốn tạo phản sao?”
“Hừ.” Tiêu Sam giận quá hóa cười: “Nhìn bề ngoài là thư hương môn đệ, Nhu phi còn dám tính kế Tĩnh Phi nương nương, không ngờ bị phản tác dụng, bị hoàng thượng giam ba tháng, ngươi có biết không?”
Lời vừa dứt, xung quanh im lặng như tờ.
Các công tử con nhà quý tộc vốn đang xem náo nhiệt lập tức trao đổi ánh mắt, rồi chạy tán loạn ra ngoài.
Lần ra ngoài chơi này, nếu khi về nhà có thể kể lại tin tức sốt dẻo như vậy, có thể sẽ nhận được sự ưu ái từ gia đình.
Tiêu Sam như hóa đá, nhận ra mình đã gây ra chuyện gì, giọng run rẩy: “Mau tìm tổ mẫu, nói tổ mẫu nhất định phải giữ mạng cho ta.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
“Tổ phụ yên tâm.” Phương Diệc Thanh quay sang nhìn Tô Cẩm vẫn còn ngơ ngác, vẫy tay trước mặt nàng: “Tỉnh lại đi.”
“Hả?” Tô Cẩm nhận ra Phương Mẫn Chính và Phương Diệc Thanh đều đang nhìn mình, cười khan vài tiếng: “Cháu chỉ là quá kinh ngạc thôi.”
Kiếp trước cũng phát triển như vậy sao? Tô Cẩm gãi đầu, vẫn không thể hiểu được.
Luôn có cảm giác như nhiều chuyện đã phát triển theo những hướng khác nhau, nhưng sao Chu Diệp lại có vẻ thê thảm hơn.
Thế nên, khi làm hương an thần, Tô Cẩm còn đặc biệt dạy Xuân Đào phương pháp làm một ít trà hoa.
“Tiểu thư, tại sao phải làm trà hoa cho hoàng thượng?” Xuân Đào vẫn còn ám ảnh về trà hoa, nhìn Tô Cẩm làm trà hoa là nhớ đến những ngày tháng không nhận được hồi âm từ phủ tướng quân.
“Bệ hạ gần đây chắc là không được nghỉ ngơi tốt, ban đêm đốt hương an thần, ban ngày pha chút trà hoa."
Tô Cẩm thậm chí còn không ngẩng đầu lên, nhớ lại lời ngoại tổ phụ kể về việc Chu Diệp nhắc đến chuyện này mà mắt đỏ hoe, nàng không nhịn được mà làm thêm một ít.
Xuân Đào gật đầu hiểu ý, nhưng vẫn đầy thắc mắc, tiểu thư tại sao biết hoàng thượng gần đây không ngủ ngon? Với đầy đầu dấu chấm hỏi, Xuân Đào bị Hạ Hòa kéo ra ngoài, để lại căn phòng cho Tô Cẩm một mình.
“Tĩnh Phi không mang thai con của hoàng thượng, vậy thì là của ai, chẳng lẽ là của thị vệ trong cung?”
“Kiếp trước ba phi tần bị Chu Diệp lần lượt đày vào lãnh cung, cũng không thấy Chu Diệp nạp thêm phi tần nào, rốt cuộc là vì sao?”
Rất nhiều câu hỏi xoay quanh trong đầu Tô Cẩm, nàng trấn tĩnh lại, chỉ cần Chu Diệp có thể thu hồi quyền lực, Phương gia sẽ lại phục hồi như xưa, những việc khác, dường như không liên quan nhiều đến nàng.
...
Khi Chu Diệp nhận được hương an thần và trà hoa nhiều hơn bình thường, hoàng thượng đã u uất mấy ngày cuối cùng nở nụ cười đầu tiên.
“Trình Thuận, không ngờ ngươi, một thái giám, lại có kiến thức về lĩnh vực này.” Lời nói vừa dứt, A Thủy và A Mộc đứng cạnh không hẹn mà cùng nhìn vào một vị trí không thể diễn tả của Trình Thuận.
Trình Thuận cảm thấy hạ bộ siết chặt, vô thức muốn đưa tay che lại, cả người có chút lúng túng: “Hoàng thượng, nô tài vì muốn giải ưu cho hoàng thượng đã đặc biệt đi tìm người để học hỏi.”
“Ngươi có tâm rồi.”
Chu Diệp tâm tình tốt hơn một chút, hắn vốn tưởng rằng sẽ khó nói ra lời này, nhưng khi ngửi thấy mùi trà thơm trong không khí, hu Diệp cảm thấy điều đó thật đáng giá.
Không chỉ nhận được sự đồng cảm từ Thái Sư và Diệc Thanh, còn khiến Tô Cẩm động lòng trắc ẩn với hắn.
Trình Thuận nhận được sự khẳng định của Chu Diệp, lập tức cảm thấy tự tin hơn, liếc A Thủy và A Mộc vài cái: “Hoàng thượng, chuyện người giao cho nô tài mấy ngày trước đã chuẩn bị xong.”
“Thưa hoàng thượng, thuốc và ngự y cũng đã được sắp xếp.” A Thủy cũng nghiêm túc nói.
Chu Diệp nghe vậy gật đầu, ngón tay thon dài lướt qua gói hương an thần, môi mỏng nhẹ nhàng mở: “Vậy bắt đầu đi.”
“Hoàng thượng, việc này có cần phải báo cho Thái Sư biết không?”
“Hiện tại chưa cần, làm cho thật giống sẽ tốt hơn.”
Vài ngày sau, trong buổi triều sớm, Chu Diệp thường xuyên ho khan, khí lực cũng không còn như trước.
Các triều thần chú ý đến tình trạng của Chu Diệp với nhiều suy nghĩ khác nhau, chỉ có rất ít người biểu lộ sự lo lắng thực sự.
Sau khi Chu Diệp hồi cung trở lại Thái Hòa điện, hắn bắt đầu sốt cao. Ngự y vội vàng đến Thái Hòa điện, tin tức hoàng thượng ngã bệnh cũng nhanh chóng truyền đến tai những kẻ có ý đồ riêng.
Tại phủ Vương Gia.
“Hoàng thượng bệnh sao?” Chu Minh cười lạnh nhìn về phía Tiêu Đình đối diện, khiến Tiêu Đình cảm thấy ớn lạnh.
“Bẩm vương gia, nói bên ngoài là bị cảm lạnh.” Lời nói tiếp theo của hạ nhân làm cho tâm trạng Chu Minh thêm phần thoải mái: “Nhưng theo tin từ người của chúng ta trong Thái Hòa điện, hoàng thượng là bị bệnh do tức giận.”
“Bệnh do tức giận? Hiện giờ hậu cung hoàng thượng có tin vui, lẽ ra phải vui mừng, sao lại tức giận đến mức ngã bệnh?”
Nếu không biết rõ, người nhìn vẻ mặt của Chu Minh hẳn sẽ nghĩ rằng hắn lo lắng cho sức khỏe của Chu Diệp, nhưng Tiêu Đình lại có thể nhìn thấy nụ cười trong mắt của Chu Minh.
“Chính vì Tĩnh Phi nương nương có thai, hoàng thượng ngoài mặt không nói gì, nhưng thật ra hàng ngày sai Trình công công báo cáo tình hình của nương nương. Hôm qua, khi Nhu phi nương nương trò chuyện với Tĩnh Phi nương nương, bị phát hiện mang theo thuốc gây hại cho thai phụ, hoàng thượng liền...”
“Tĩnh Phi nương nương không sao chứ?” Tiêu Đình lo lắng hỏi, thậm chí cướp lời Chu Minh mà không nhận ra.
“Thừa tướng đại nhân yên tâm, hoàng thượng đã giam Nhu phi nương nương ba tháng, hiện tại mỗi ngày đều có ngự y đến thăm mạch cho Tĩnh Phi nương nương.”
“Thì ra là vậy.” Chu Minh đứng dậy nhàn nhã chơi đùa với con vẹt: “Hoàng thượng đăng cơ năm năm, hậu cung mới có tin vui, cũng khó tránh khỏi việc quá chú trọng.”
“Tiêu thừa tướng nhớ an ủi Lễ bộ thị lang, tránh để nội bộ náo loạn.”
Dù Chu Minh tính toán kỹ càng đến đâu, cũng không thể đối phó với những âm mưu liên tiếp của Chu Diệp.
Tiêu Đình trở về phủ, hắn cũng đã đề cập chuyện này với người trong nhà, còn sai quản gia chuẩn bị lễ mọn đến phủ Lễ bộ thị lang Bạch Diệc để giải thích tình hình.
Chỉ là Tiêu Đình không ngờ rằng, tình hình vốn dĩ ổn thỏa lại bị Tiêu Sam phá hỏng hoàn toàn.
“Tiêu công tử còn mặt mũi ở đây chọi gà, chuyện gian lận đã lan truyền khắp kinh thành, ngoài đám thuộc hạ của công tử, còn ai dám đấu gà với Tiêu công tử chứ?” Con trai út của Lễ bộ thị lang, Bạch Minh Thanh, cười chế giễu.
“Bạch Minh Thanh, ngươi có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt ta. Nhìn cái thân hình gầy yếu của ngươi, ngay cả chơi đấu gà cũng không xong.”
Cứ như thế, hai người lời qua tiếng lại công kích lẫn nhau, luôn nhằm vào điểm yếu của đối phương.
Nói đến đây, Tiêu Sam nắm lấy cổ áo của Bạch Minh Thanh: “Nhà ngươi, Bạch gia, chẳng qua cũng chỉ là cố gắng đưa con gái vào cung mà thôi, cuối cùng chẳng phải vẫn không được Hoàng thượng chú ý sao?”
Bạch Minh Thanh bị lời châm chọc của Tiêu Sam làm cho tức giận, nắm đấm vung lên đánh vào mắt Tiêu Sam: “Chỉ là Tĩnh Phi có thai, còn chưa sinh hoàng tử mà nhà các ngươi đã kiêu ngạo như thế, muốn tạo phản sao?”
“Hừ.” Tiêu Sam giận quá hóa cười: “Nhìn bề ngoài là thư hương môn đệ, Nhu phi còn dám tính kế Tĩnh Phi nương nương, không ngờ bị phản tác dụng, bị hoàng thượng giam ba tháng, ngươi có biết không?”
Lời vừa dứt, xung quanh im lặng như tờ.
Các công tử con nhà quý tộc vốn đang xem náo nhiệt lập tức trao đổi ánh mắt, rồi chạy tán loạn ra ngoài.
Lần ra ngoài chơi này, nếu khi về nhà có thể kể lại tin tức sốt dẻo như vậy, có thể sẽ nhận được sự ưu ái từ gia đình.
Tiêu Sam như hóa đá, nhận ra mình đã gây ra chuyện gì, giọng run rẩy: “Mau tìm tổ mẫu, nói tổ mẫu nhất định phải giữ mạng cho ta.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất